Chap 30:
Flicker gật đầu vâng lời, cô đi đến một xó nhỏ đầu bụi rậm gần đó rồi lặng lẽ cắn nhẹ.
- Cho tôi xin lỗi nhé. - Flicker nói, nước mắt cô rơi lả chả.
Gặm được một hồi, cô cảm nhận được một mùi hôi thối bốc lên nặng nề xung quanh. Nó thật sự rất khó chịu, Flicker định chân sẽ đi qua nơi khác, nhưng khi vừa nhấc nhẹ chân đi được một bước thì cô lại giẫm phải một thứ gì đó kỳ dị. Thứ đó rất lạ, nó có lẽ không nằm ở đấy từ lúc đầu. Nếu nó đã ở đấy thì Flicker sẽ không chọn nơi bốc mùi như thế để làm nơi ăn uống của mình. Chắc chắn không. Khoan đã, mùi hôi thối? Thứ kỳ lạ dưới chân? Vậy thứ đó là gì?
Flicker đưa mắt nhìn xuống phía dưới chân nhìn vật mình đang giẫm phải.. Một cái xác sao? Là một cái xác? Đúng chứ? Flicker hốt hoảng, trán cô lác đác những giọt mồ hôi hột lăn đều. Cô lùi lại, cố gắng thở đều giữ bình tĩnh. Chắc nó chỉ là một bao tải chứa đầy rác, hoặc một đống rác lớn được ai đó quẳng đến, hay chỉ là một thứ đơn giản nhưng có mùi hơi kỳ cục tí thôi.. Rồi cô lại chợt nghĩ đến cánh tay bí ẩn ghê tởm đang nằm lăn lóc ngoài kia, cô mới biết nó thật sự là thứ gì.
Flicker hoảng lên, cô chạy nhanh ra tìm Shimito và mọi người. Khi đến nơi, cô thấy một chiếc lều lớn được dựng khéo léo, cạnh đó là Shimito đang chất dần mớ đồ đạt cồng kềnh bên trong chiếc vali đen lớn vào trong. Liam thì đang loay hoay với các bụi cỏ lớn, chúng thật sự rất phiền vì chiếm nhiều diện tích, song cậu phải dọn hết đống đó thật nhanh để Lionel nhổ hết số cỏ còn rướm đỏ màu máu ngày nào. Còn Rose, cô nhanh nhẹn xếp lại ngăn nắp các vật dụng hằng ngày mà Shimito đã mang đến, cô thao tác nhanh chóng giúp chúng vào chung một góc sân.
Flicker nhanh chân chạy đến bên Shimito, thì thầm:
- Chị ơi, em thấy sau ở phía trong số cây lớn đó có một thứ gì hôi hôi lạ lắm! Chị xem thử..
- Không xem được đâu, nó làm gì còn ở đó nữa. - Shimito lạnh lùng đáp lại.
- Nhưng, nhưng nó làm gì di chuyển được? - Flicker hỏi tiếp, mặt cắt không còn giọt máu.
- Nó là một con quỷ chứ không phải cái xác như em nghĩ đâu. - Shimito dừng tay, mắt cô hướng về phía trước.
Flicker lặng thin, cô bất giác sợ hãi rồi chạy ngay đến bên Rose, nắm chặt tay của cô bạn mình. Rose nhìn Flicker, cô tự hỏi sao bạn mình lại có vẻ hoảng loạn đến thế. Rồi Rose lại tiếp tục thắc mắc rằng Shimito đã đi đâu, mới đấy cô ấy còn đang ở cạnh chiếc lều mà. Quá nhiều ẩn khuất, Rose lên tiếng hỏi:
- Này Flicker, có chuyện gì vậy?
- Tớ cũng không rõ nữa, nhưng, nhưng mà cậu phải ở yên đây đấy, đừng đi đâu hết! - Flicker vội vàng trả lời.
- Là sao? - Rose nhăn mặt.
Đột nhiên cả nhóm nghe thấy nhiều tiếng động lớn kinh khủng, thể như toàn bộ các loại cây từ bé đến lớn gần đó đều đổ rạp xuống. Các loại cây nhỏ thì bị bứt rễ bắn thẳng lên văng tung tóe, các cây lớn thì đứt thân gãy ngang tại chỗ. Còn mặt đất thì run rầm rập, hệt như có một trận động đất đang diễn ra, mặt đất nứt dần, nứt dần rồi từ từ trong các rãnh đó xuất hiện chất lỏng màu đỏ trào lên. Xung quanh đầy ắp tiếng chim sợ hãi vang vọng bay vút lên cao chao lượn giữa bầu trời ửng hồng.
Mặt đất chuyển động ngày càng mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh đến mức độ các loại cây lớn nhất đều xúc rễ nằm chấc đống, rồi dừng lại. Cảnh vật xung quanh hoang tàn, bi thảm, hệt như sau một trận đánh khốc liệt. Bầu trời lúc này đỏ ửng, mặt đất nhốm đỏ một màu máu, các cánh tay, các bộ phận con người bị cắt đứt lìa nằm rải rác khắp nơi. Chất lỏng màu đỏ đó chảy thành suối, bốc lên một mùi tanh kinh khiếp, hòa vào những cái xác người lăn lóc bị chặt thành hai, thành ba khúc.
Xác đủ loại, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, thậm chí có cả con nít mới lớn. Flicker trợn tròn mắt, thứ cô đang nhìn thấy là thật hay đang mơ thế? Cô đang đối diện với sự thật đúng chứ? Flicker chết điếng, kẻ nào? Kẻ nào đã tàn sát bọn họ?
Còn Lionel, thay vì hoảng hốt sợ hãi, cậu giận điên người, răng nghiến cành cạch, hai tay gồng cứng, miệng hét lớn:
- THẰNG NÀO LÀM VẬY, LÒI MẶT RA ĐÂY!
Mắt cậu giận dữ nhìn thẳng về những cái xác chết thảm đó, đôi bàn tay siết chặt đầy thù hận.
Liam cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này sợ hãi hay tức giận, hoặc ghim lấy nỗi thù hận trong lòng thì cũng không làm được gì. Cậu suy nghĩ kỹ và cố gắng đoán trước nước đi tiếp theo của "con quái vật" vẽ lên bức tranh này. Liam im lặng không nói gì, cậu đăm chiêu nghĩ ngợi, không biết khi nào nhóm sẽ bị tấn công bởi một đòn đánh tiếp đó.
- Cho tôi xin lỗi nhé. - Flicker nói, nước mắt cô rơi lả chả.
Gặm được một hồi, cô cảm nhận được một mùi hôi thối bốc lên nặng nề xung quanh. Nó thật sự rất khó chịu, Flicker định chân sẽ đi qua nơi khác, nhưng khi vừa nhấc nhẹ chân đi được một bước thì cô lại giẫm phải một thứ gì đó kỳ dị. Thứ đó rất lạ, nó có lẽ không nằm ở đấy từ lúc đầu. Nếu nó đã ở đấy thì Flicker sẽ không chọn nơi bốc mùi như thế để làm nơi ăn uống của mình. Chắc chắn không. Khoan đã, mùi hôi thối? Thứ kỳ lạ dưới chân? Vậy thứ đó là gì?
Flicker đưa mắt nhìn xuống phía dưới chân nhìn vật mình đang giẫm phải.. Một cái xác sao? Là một cái xác? Đúng chứ? Flicker hốt hoảng, trán cô lác đác những giọt mồ hôi hột lăn đều. Cô lùi lại, cố gắng thở đều giữ bình tĩnh. Chắc nó chỉ là một bao tải chứa đầy rác, hoặc một đống rác lớn được ai đó quẳng đến, hay chỉ là một thứ đơn giản nhưng có mùi hơi kỳ cục tí thôi.. Rồi cô lại chợt nghĩ đến cánh tay bí ẩn ghê tởm đang nằm lăn lóc ngoài kia, cô mới biết nó thật sự là thứ gì.
Flicker hoảng lên, cô chạy nhanh ra tìm Shimito và mọi người. Khi đến nơi, cô thấy một chiếc lều lớn được dựng khéo léo, cạnh đó là Shimito đang chất dần mớ đồ đạt cồng kềnh bên trong chiếc vali đen lớn vào trong. Liam thì đang loay hoay với các bụi cỏ lớn, chúng thật sự rất phiền vì chiếm nhiều diện tích, song cậu phải dọn hết đống đó thật nhanh để Lionel nhổ hết số cỏ còn rướm đỏ màu máu ngày nào. Còn Rose, cô nhanh nhẹn xếp lại ngăn nắp các vật dụng hằng ngày mà Shimito đã mang đến, cô thao tác nhanh chóng giúp chúng vào chung một góc sân.
Flicker nhanh chân chạy đến bên Shimito, thì thầm:
- Chị ơi, em thấy sau ở phía trong số cây lớn đó có một thứ gì hôi hôi lạ lắm! Chị xem thử..
- Không xem được đâu, nó làm gì còn ở đó nữa. - Shimito lạnh lùng đáp lại.
- Nhưng, nhưng nó làm gì di chuyển được? - Flicker hỏi tiếp, mặt cắt không còn giọt máu.
- Nó là một con quỷ chứ không phải cái xác như em nghĩ đâu. - Shimito dừng tay, mắt cô hướng về phía trước.
Flicker lặng thin, cô bất giác sợ hãi rồi chạy ngay đến bên Rose, nắm chặt tay của cô bạn mình. Rose nhìn Flicker, cô tự hỏi sao bạn mình lại có vẻ hoảng loạn đến thế. Rồi Rose lại tiếp tục thắc mắc rằng Shimito đã đi đâu, mới đấy cô ấy còn đang ở cạnh chiếc lều mà. Quá nhiều ẩn khuất, Rose lên tiếng hỏi:
- Này Flicker, có chuyện gì vậy?
- Tớ cũng không rõ nữa, nhưng, nhưng mà cậu phải ở yên đây đấy, đừng đi đâu hết! - Flicker vội vàng trả lời.
- Là sao? - Rose nhăn mặt.
Đột nhiên cả nhóm nghe thấy nhiều tiếng động lớn kinh khủng, thể như toàn bộ các loại cây từ bé đến lớn gần đó đều đổ rạp xuống. Các loại cây nhỏ thì bị bứt rễ bắn thẳng lên văng tung tóe, các cây lớn thì đứt thân gãy ngang tại chỗ. Còn mặt đất thì run rầm rập, hệt như có một trận động đất đang diễn ra, mặt đất nứt dần, nứt dần rồi từ từ trong các rãnh đó xuất hiện chất lỏng màu đỏ trào lên. Xung quanh đầy ắp tiếng chim sợ hãi vang vọng bay vút lên cao chao lượn giữa bầu trời ửng hồng.
Mặt đất chuyển động ngày càng mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa, mạnh đến mức độ các loại cây lớn nhất đều xúc rễ nằm chấc đống, rồi dừng lại. Cảnh vật xung quanh hoang tàn, bi thảm, hệt như sau một trận đánh khốc liệt. Bầu trời lúc này đỏ ửng, mặt đất nhốm đỏ một màu máu, các cánh tay, các bộ phận con người bị cắt đứt lìa nằm rải rác khắp nơi. Chất lỏng màu đỏ đó chảy thành suối, bốc lên một mùi tanh kinh khiếp, hòa vào những cái xác người lăn lóc bị chặt thành hai, thành ba khúc.
Xác đủ loại, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, thậm chí có cả con nít mới lớn. Flicker trợn tròn mắt, thứ cô đang nhìn thấy là thật hay đang mơ thế? Cô đang đối diện với sự thật đúng chứ? Flicker chết điếng, kẻ nào? Kẻ nào đã tàn sát bọn họ?
Còn Lionel, thay vì hoảng hốt sợ hãi, cậu giận điên người, răng nghiến cành cạch, hai tay gồng cứng, miệng hét lớn:
- THẰNG NÀO LÀM VẬY, LÒI MẶT RA ĐÂY!
Mắt cậu giận dữ nhìn thẳng về những cái xác chết thảm đó, đôi bàn tay siết chặt đầy thù hận.
Liam cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này sợ hãi hay tức giận, hoặc ghim lấy nỗi thù hận trong lòng thì cũng không làm được gì. Cậu suy nghĩ kỹ và cố gắng đoán trước nước đi tiếp theo của "con quái vật" vẽ lên bức tranh này. Liam im lặng không nói gì, cậu đăm chiêu nghĩ ngợi, không biết khi nào nhóm sẽ bị tấn công bởi một đòn đánh tiếp đó.