Mùa xuân năm ấy, cả cái huyện Thanh Ba nháo nhào cả lên. Sự là, ông huyện của họ bị bắt rồi.
Cái lý do bị bắt thì hoang đường phải biết. Cướp thuế!
Thật! Cái ông lý Chả lại chẳng đang cho lính đi hò reo khắp xóm tội trạng của quan huyện nhà này? Nào cấu kết với bọn cướp núi Thắm cướp sạch thuế ruộng năm nay cứu dân thoát đói, nào lén thả thằng tội đồ nhà Nguyễn Vi ra đầu hàng quân phản, nào lén lút từ từ độc chết ông tri châu Tam Giang, nào cắt xén các món sưu của làng để thông qua thằng cai Vi Đại phát cho dân nghèo..
Rồi ông cho lính gọi hết dân ra sân đình, bản thann dạng chân ngồi giữa ghế ngựa mà ha hả khoe khoang.
"Này nhá, ông nói cho chúng mày biết, công đức của ông sáng như sao giời, phen này thì đừng nói quan huyện, tri châu ông làm dễ như chơi! Mấy năm giời ăn gió nằm sương, nhịn nhục luồn cúi thu gom tội trạng của thằng cáo già nhà Đinh Văn ấy; cắm vào người này, nó lại thay người khác, đem chuyện lên châu cáo, nó lập mưu giết cả ông châu! Cực như chó chứ chẳng chơi! Ấy vậy mà tao lại làm được đây này, ông lý chúng mày tài giỏi phải biết! Thế mà ngày xưa người Minh lại gạt qua tao chọn thằng Trung làm quan huyện. Giờ thì đẹp mặt cả lũ chưa?"
Nói rồi, ông lại vỗ đùi phớn phở cười to, đoạn tiếp tục câu chuyện về cái sự tài giỏi của bản thân. Ông khoe mình thông minh cái thế, thấy quan huyện thua tiền mãi ở chỗ Vi Đại, mà nhà thằng đấy cũng mãi chẳng giàu liền sinh nghi. Rồi đến một lần có người họ hàng từ Nam vào tình cờ nhắc đến cái tên Nguyễn Vi Khê, ông lại càng nghi ngờ, sau cái chết bất ngờ của tri châu thì càng chắc chắn. Cho đến cái lần thuế lương của huyện trên đường về phủ tự nhiên bị cướp, ông cho người giả làm nạn dân đi sâu vào núi tìm hiểu, rốt cục nghe được lũ cướp gọi ông huyện nhà là người trung lương; ông lý làng này mới ngửa đầu cưới rú lên, vì biết lần này ông thắng chắc rồi.
Gom hết chứng cứ phạm tội, ông đệ lên phủ để tố cáo Đinh Văn Trung, lần này phải cho nó đầu bêu thị chúng! Cả họ Đinh Văn chúng nó đố thằng nào thoát cảnh gông cùm!
Từ trong đám đông lúc ấy, một bóng người lén lút lỉnh ra, sau đó chạy ào ào về bên làng Khóa, vừa chạy vừa sung sướng hò reo thế này.
"Bớ làng nước ơi! Thằng ba Trung nhà tôi nó là tội phản nhà Minh! Bọn lính Minh sắp cùm cả nhà tôi rồi! Cả nhà chúng tôi sắp phải ở tù rồi!"
Mãi một hồi sau, người ta mới nhìn ra ấy chính là bác cả nhà Đinh Văn.
Ấy rồi người ta thấy bác í ới gọi bọn thằng hầu đi báo tin cho các cụ, các nhà họ mạc gần xa, nhắc trai đinh nhà họ khăn áo chỉnh tề ngồi chờ lính đến bắt. Nhìn cái dáng vẻ hớn hở, vui mừng của bác cùng người nhà, người ta còn tưởng họ sắp sửa được lên huyện ăn cỗ mừng gì sang quý lắm.
Làng Khóa vào chiều hôm ấy nhộn nhịp đến lạ, người ta đổ ra đường trông theo cái đoàn bắt tù kỳ lạ nhất thế gian. Những gương mặt trai tráng ngẩng cao đầy hân hoan, những vạt áo the thâm trang trọng phảng phơ trong gió, từ cụ thượng đến thằng đinh, ai nấy đều nói cười râm ran, dáng đi hiên ngang như quan nghè ra đường cái của làng. Họ ngâm thơ, họ đối hát, họ ưỡn ngực kể cho dân hai bên đường nghe cậu ba nhà họ phản giặc như thế nào, giết thằng tri châu ra sao, anh dũng vô song chẳng kém ông Đinh, ông Đổng.
Nào có phải họ chẳng sợ cảnh chết trong tù và đòn roi trong ngục. Họ sợ chết khiếp đi ấy chứ! Nhưng họ sợ nhất, vẫn là sự rẻ khinh của người đời.
Dù đã ra mặt chống đối kẻ phản bội, nói cho cùng họ cũng cùng họ với người, tránh sao khỏi sự kỳ thị và phân biệt đối xứ? Gần hai mươi năm nay, cứ là người Đinh Văn thì đến đâu cũng gặp cảnh khó xử, người hiền thì họ xa lánh, người ác thì họ sấn vào móc mỉa, ăn cỗ trên đình thì không họ nào chịu ngồi cùng, việc làng nhỏ to đều không ai cho gọi, đến cả dựng vợ gả chồng cũng phải sang các làng xa mà mai mối, vì gần đây thì người ta khinh nên không ai chịu gán duyên cho.
Chữ trung tuy của một người, cả họ đều phải gánh.
Ấy mới thấy miệng đời nó lợi hại thế nào, khiến cho một họ gần cả trăm người coi thường luôn mạng sống chính mình.
.
Thu Phân năm ấy, có tin từ phủ Tam Giang truyền về, đầu đông sẽ chém Đinh Văn Trung.
Cuộc chuyện lại bắt đầu rôm rả.
Kẻ khóc, người than, người đòi làm cỗ cúng quỷ thần giúp đỡ quan ông thoát hiểm. Nhưng đấy là lời của những người bần khổ thật thà, vai vế trong đình không cao thì ai thèm để ý? Thế là cả làng lại hướng sang những ông đồ đức cao vọng trọng, những ông trò bụng đầy chữ nghĩa kinh thư.
Các ông này thì lại càng rối ren, cãi vã hơn nửa ngày liền chia phe chia cánh. Đám thì nói ông huyện bấy lâu nhẫn nhục phụ trọng, đầu quan cho người nhưng lòng luôn hướng về dân về nước, là bậc trung lương đời này hiếm thấy, tất cả chúng ta cần phải nổi dậy đi cứu ông ta.
Đám kia nghe xong khinh khỉnh cười to, mắng rằng chúng mày còn ngu hơn con chó, tất cả những chuyện này chỉ là một cái bẫy, một âm mưu thâm hiểm của giặc Minh bày ra để bắt trọn ổ những kẻ chống đối mình. Cứ xem thằng huyện mà xem, bị bắt già nửa năm rồi mà vẫn còn sống nhăn răng, có ai tội phản mà được giữ sống lâu như vậy? Đã thế con vợ nó còn được thằng quan nhà Minh cho dựng chòi sống gần quan ngục, ngày qua ngày lại cắt cử lính lác đến trông chừng. Có thằng tội phản nào mà được xem trọng đến thế? Chúng nó nhất định đang cấu kết với nhau diễn ra cái tuồng này dụ chúng ta vào tròng!
Cự cãi đến chập tối thì hai bên đã đến hồi sôi máu nên lao vào đánh nhau chí chóe. Kẻ thì hét mày là thằng hèn nhát, người lại la mày là đồ ngu si, cảnh tượng cả cái làng nổi danh văn hiến đè nhau ra sân đình đánh đấm thật là lạ lùng quá đỗi..
Mãi cho đến khi có tiếng trống chầu cất lên giòn giã, cuộc chiến mới tạm dừng, ai nấy đều ngỡ ngàng quay sang nhìn kẻ vừa đến.
Ra đó là cụ Tỉnh xóm Đông, ông già điên hay nói lời xằng bậy của làng.
Các ông sĩ tử đã toan lờ đi cụ ấy, ngặt vì cụ là bậc cao niên, dẫu có điên thì cũng hàng cụ hàng ông, lễ nghĩa nho gia bắt buộc họ phải kính cụ một phần.
"Lạy cụ ạ, chỗ này đang có cuộc sĩ chiến xảy ra, cụ tránh xa xa để đỡ dây vạ vào thân cụ ạ," một anh trò bị bầm bên mắt kính cẩn nói to.
"Sĩ chiến?" cụ Tỉnh phá lên cười hềnh hệch, vẫn cái giọng cười sỗ sàng, hoang dại xưa nay. "Nào tôi có thấy ông chiến sĩ nào đâu? Chỉ có một lũ chó cái đang cắn càn mà thôi."
"Ơ kìa cụ!"
Cả bọn mặt đỏ tía tai nói không thành lời, có tên còn toan lao lên thịt luôn ông cụ. Nhưng cụ này cũng gan góc ghê lắm, thấy như vậy mà vẫn thản nhiên giơ gậy lên chọt vào ngực một người.
"Phe anh đòi dắt díu cả làng lên phủ cứu quan đấy phải không?"
Anh này chưa kịp trả lời thì cụ đã phang một cú rõ đau lên đầu hắn.
"Ngu! Anh nhìn xung quanh xem cái làng thượng văn này có ai? Ngoài đàn bà trẻ con thì hơn nửa là nho sinh trói gà không chặt, anh tính làm phản thế nào? Ném sách, phun mực hay bảo đám đàn bà tốc váy lên chửi vào mặt năm ngàn quân Tam Giang vệ? Không có mắt nhìn rộng thì đừng có xách động hô hào bừa bãi, chết cả lũ có ngày!"
Lại quay sang một anh khác đang có vẻ huênh hoang tự đắc mà phang một cú trời giáng tiếp theo.
"Còn anh đắc ý cái gì? Cái lũ các anh còn là phường báo hại gấp mười chúng nó! Chúng nó vì ngu nên không nhìn rõ đường, còn các anh.. mắt để đấy nhìn đường, nhưng lại không chịu
thấy !"
"Tôi hỏi các anh tam tuần, tứ tuần, mười mấy năm nay các anh luôn miệng luận bàn thế sự như các bậc thánh nhân luận nước, lẽ nào nhìn không ra tình trạng thuế má của Thanh Ba bao nhiêu năm nay? Nếu không bằng nửa thì cũng chỉ bảy phần so với các vùng khác! Dù Thanh Ba mang tiếng bạo, quan lo phản nên phải nhún nhường không dám tham thậm, nhưng ngoài mắng chửi ra thì đã ai bạo được cái gì? Có chăng là đục được mẩu tường, giết được con chó nhà" thằng huyện "! Thế mà đã ai bị ông ấy xử chết hay chưa? Đường lớn Thanh Ba đã bao giờ có kẻ ăn xin? Đồng ruộng Thanh Ba đã bao giờ chất đầy xác thối?"
"Các anh lớn đến ngần này, biết suy luận, biết đắn đo, đến cái việc mà thằng lý Chả dốt nát nhìn ra, lẽ nào các anh lại không thấy? Để mà bây giờ còn dùng sự đắn đo, tài suy luận ấy bới bèo ra bọt, lái toàn câu chuyện theo một hướng hoang đường. Bẫy các anh? Bẫy các anh thì bọn chúng được cái cóc gì? Cộng cả cái huyện này dân còn không bằng một phần ba vệ binh của chúng nó, bẫy một nhúm học trò như các anh thì bõ bèn lắm đấy!"
Nói đến đây thì cụ dừng lại thở, những kẻ xung quanh im lặng như tờ.
"Tôi biết," cụ hạ giọng, thở dài. "Thế thời đảo điên khiến kẻ có học không có đất vẫy vùng, các anh phải nén vào bao nhiêu cái uất. Hỡi ôi.. thân làm trai mà không thể gánh vác non sông, còn có nỗi nhục nào cao hơn thế? Cậu ba Trung lại ra hàng giặc, các anh tránh sao khỏi oán hận trong lòng, bèn dồn hết nỗi đớn đau của cái phận sĩ tử lạc thời vào cậu trai ấy."
"Lỡ căm, lỡ hận bấy nhiêu năm rồi, nên dẫu việc có rành rành ra trước mặt, các anh cũng không sao chấp nhận người ta vô tội. Nếu chấp nhận rồi, các anh sẽ trở thành người sai. Và sai rồi, thì còn mặt mũi gì đối mặt với những lỗi lầm mình đã gây ra từ cái sai đó?"
Cụ ngẩng mặt nhìn ánh trăng mờ mịt trên đầu, rầu rầu thở hắt ra một cái.
"Đời này, cái tôi nặng quá, chính là cái tội."
Ấy rồi cứ như bị mặt trăng bỏ bùa, cụ đột nhiên bật ra cười dài, đoạn vung gậy vừa múa vừa hát nghêu ngao một màn trong tuồng chèo nào đó. Hai thằng nhỏ theo cụ mình biết cụ lại đến lúc trở chứng điên, sợ cụ hại thân, lại lao lên nắm tay cụ dắt đi.
Trong cái cảnh đêm mịt mờ nhang khói từ đình làng bốc lên, cụ Tỉnh lảo đảo ra về.
"Cái tôi nặng quá, chính là cái tội," một người trong đám sẽ sàng lẩm nhẩm.
Đoạn, lặng lẽ gằm đầu.
.
.
.
Tháng mười lập đông, gió ngàn từ phương Nam ập đến, mang theo trong mình mùi máu thoang thoảng.
Trinh cắp thúng quỳ xuống trước mặt chồng, khẽ khàng dở lớp lá dong trên mặt thúng. Nàng lần lượt lôi ra một đĩa cá chưng, một thố canh rau và hai bát cơm trắng.
Nhìn về phía cái bục gỗ người ta xây tạm để chém phạm nhân, một ông quan nhà Minh tay cầm bát trà, tay vẩy nhẹ về phía đao phủ.
Gã đao phủ biết ý, vội vã lùi về sau hơn chục bước, dành ra một khoảng riêng tư cho bữa cơm cuối cùng của người tử tù và vợ hắn.
"Xem ra, ông quan Đại Minh ấy vẫn rất trọng chàng," Trinh sẽ cất giọng, nhét vào tay chồng một đôi đũa gỗ. "Không những cởi trói, còn cho đao phủ lùi ra sau."
Ông mỉm cười.
"Đều là người thẳng ngay phải chấp nhận vẹo cong trong thế thời bất đắc dĩ, ông ta thông cảm cho tôi thôi."
"Lại cảm thông với chả cảm thán, ông ấy muốn chàng về Đại Minh làm quan thì có, còn gạ gả con gái cho chàng nữa mà."
Khẽ bật cười véo nhẹ mũi nàng, ông vừa nhai cơm vừa thả lời trêu chọc. "Người ta muốn cướp chồng bà đấy bà Văn Trung ạ, bây giờ bà tính thế nào đây?"
Trinh điềm đạm gắp miếng cá cho chồng, thản nhiên đáp. "Muốn cướp thì cướp thôi, bà Văn Trung đây vẫn thắm thế này, sợ không thể tìm được bến khác hay sao?"
Ông dừng đũa nhìn vợ mình. Ừ, nàng còn thắm thật, gương mặt bầu bĩnh, cặp mắt tròn xoe, gò má hây hây như bọn con gái xuân thì. Ngó lại cái thân mình, ông tự nhiên thấy giận, mà chẳng biết giận ai cho vừa.
Giời ạ, sắp chết đến nơi, hờn dỗi cái chi nữa?
Thầm rủa một câu đó xong, ông lại thấy đau đau cái lòng, miếng cá đưa vào miệng tự nhiên không còn chút mùi vị.
"Lát nữa.. tôi đi rồi, nàng đợi cỏ xanh mộ rồi hẵng.. tìm bến mới nhé?"
Trinh im lặng, ông đột nhiên gác đũa, giọng run run khẩn khoản.
"Mà bến mới ấy chắc cũng chẳng vui vẻ gì đâu, không bằng.. nàng theo tôi xuống đấy, tôi lại tiếp tục lo cho nàng?"
"Chứ để nàng lại ở cái làng đầy những đứa sĩ diện kia, tôi không an tâm.."
Đặt bát xuống, Trinh đưa mắt lướt qua đám người đông nghịt đang quây quanh xem án, bất chợt trông thấy một đám lớn ở phía Đông nổi bật giữa dòng người. Họ phần lớn mặc áo the thâm, khăn đen, quần trắng, và tất cả đều đang quỳ.
Một nụ cười he hé trên môi, nàng lay ông rồi chỉ về phía đó.
Trông qua những gương mặt quen thuộc như cái bậu cửa ngáng chân mỗi ngày, ông sững ra một lúc, đoạn chầm chậm quay lại càu nhàu, đúng là một lũ sĩ tử ngu độn, nếu chẳng phải gặp ông quan hiền thì cả đám đã bị bắt cả rồi.
Rồi ông cong môi nhìn nàng, mắt dịu xuống sự xót xa nhàn nhạt.
"Xem ra, tôi muốn không an tâm cho nàng.. cũng không được nữa rồi.."
Nhìn cái vẻ cam chịu đầy lạc lõng của chồng, Trinh khẽ lắc đầu, tay cầm lên đôi đũa khua liền vào đĩa cá hấp. Mật cá vỡ ra thấm đều cả vào thớ thịt khiến chúng trở nên đen ngòm. Ấy rồi nàng gắp một miếng rõ to vào bát mình, hai miếng nhỏ khác vào bát chồng, sẵn tay chan luôn cả đĩa nước cá vào hai cái bát.
"Cá trắm này rất to, nghe ngoài chợ bảo là cá trắm vua, khó tìm lắm đấy, chàng gắng ăn nhiều vào."
Nhìn hai miếng thịt cá rỉ nước mật đen sì, ông đột nhiên nhớ lại lời dặn thường xuyên của vợ mỗi lần ông có cuộc rượu chè trên châu, trên phủ.
"Mật con gì chứ mật cá trắm là độc chết người đấy, họ rủ thế nào chàng cũng không được uống nghe chưa? Cá càng to thì mật càng độc, như mật cá trắm vua ăn vào thì chỉ có chết liền tức khắc."
"Nàng.." ông run giọng.
Nàng mỉm cười.
"So với bị giặc chém, chết dưới tay vợ vẫn hơn, quan ông nhỉ?"
Và rồi, ông cũng bật cười lại.
"Đời này, hiểu quan nhất chỉ có nàng thôi."
Đũa cả hai đã chạm môi, xa xa chợt có người la ó. Ông phủ tay lên bát cơm của vợ rồi nhíu mày ngóng nhìn, chẳng bao lâu đã thấy một gã lính nón chóp bổ ra trước án quan la lên bằng tiếng nước nó.
"Bẩm ông, ông nhanh chạy đi ạ! Nghe cấp báo lại thì hiệp ước giữa ngài Tổng binh với quân Lam Sơn đã không thành, chúng hiện đang trên đường kéo hết vào đây!"
Thế là mọi việc vỡ òa, quan lính nhà Minh xám nghoét mặt mày dắt díu nhau tháo chạy, cũng chẳng biết là đi đâu. Dân chúng vây quanh kẻ tỏ ra mừng rỡ hò reo inh ỏi rồi phóng chạy về nhà, kẻ ngơ ngác chẳng hiểu gì nhưng cũng học theo vùng chạy, cả một đám người loạn như đám cào cào gặp lúa, đến thằng đao phủ cũng ném luôn thanh đao mà dáo dác chạy kiếm vợ con.
Pháp trường nghiêm oai, chẳng mấy chốc đã ra một đám chợ chạy.
Giữa cái cảnh ngược xuôi xuôi ngược, lại có cặp vợ chồng chỉ ngồi im trên bục chém. Người chồng bình tĩnh đỡ lấy bát cơm trên tay vợ mình đặt xuống, đoạn siết chặt lấy rồi cất giọng nghẹn ngào.
"Nàng ơi, thế là chúng ta có thể sinh con rồi.."
Tháng mười lập đông, gió ngàn từ phương Nam ập đến, mang theo trong mình mùi máu thoang thoảng và hy vọng cay nồng.
-HẾT-
Lời cuối của tác giả:
Về bốn câu ca dao "mất ngủ" ở trên, tui nghĩ sẽ có bạn cho là đem sex vào ca dao sẽ làm mất thuần phong mỹ tục Việt Nam. Thật ra tùy các bạn nghĩ, chứ người Việt ta xưa là chúa rải tình dục vào trong ca dao, đọc không những không thấy tục, mà còn tinh tế và có duyên kinh hồn:D Có lẽ văn tui chưa được tinh và duyên cho lắm, nhưng tui vẫn thích đưa tình dục vào; có lẽ phần để câu view, phần vì tính dục có sẵn trong người. Đến đây thì sỗ sàng quá nên chắc nhiều người ném đá
Tui nghĩ tình dục trong thơ văn không nhất thiết phải là bẩn, là dơ, là hạ giá trị tác phẩm - chừng nào mà chúng ta vẫn chưa sa đà vào tả nó quá nhiều.
Thứ nhì, có lẽ có vài người đọc xong truyện này, sẽ cho nó là một bài "văn chửi" đội lốt ngôn tình. Tui không hề phản đối cách nghĩ đó. Về một khía cạnh nào đó, tui thật sự đang chửi. Nhưng những người tui chửi ở đây không chỉ là cộng đồng mạng, mà còn cả bản thân mình trong đó. Vì mặc dù rất muốn ra vẻ thanh cao, nhưng tui không thể chối bỏ những nết xấu trên mạng mà mình lên án, mình thật ra vẫn luôn mắc phải hằng ngày..
Cho nên, dẫu có nhột, cũng đừng xâu xé tui nha, tui viết mà tui nhột xám hồn luôn đây nè
Câu chuyện này dành tri ân cho tất cả độc giả đã theo tui từ hồi chân ướt chân ráo cầm.. bàn phím, đúng 8 năm rồi, ứng đúng 8 chương hehe.:3
Mến thương các bạn.