(Ảnh: Từ internet)
Sau khi kể sơ lược về mối quan hệ giữa công ty Tân Tân Mỹ và Toàn Thắng, cộng với linh tính bất an của mình, ông Vinh Hoa nói:
"Bác luôn muốn cháu sung sướng và hạnh phúc. Tuồi thơ của cháu quá nhiều gian khổ rồi. Bác xem cháu như con trai!" Mắt ông cay cay nơi sống mũi khi tâm sự với Thành. Cứ mỗi lần nhìn Thành, ông như thấy tuổi thơ và thời trai trẻ của mình ở cậu ấy. Ông nói tiếp:
"Trong nhà, bác tin tưởng vợ bác, Thy, con gái bác. Con trai bác thì hời hợt trong quan hệ thương trường và chưa bản lĩnh."
Hôm đó ông nói những tâm tư giấu kín của mình với Thành. Thành cảm nhận là ông Vinh Hoa đang cần mình. Nên anh mở lời:
"Cháu có thể giúp bác được gì không?"
Ông nhìn Thành trìu mến:
"Thực lòng bác không muốn cháu dây vào thương trường vì phức tạp và nguy hiểm lắm. Cháu trẻ và chuyên về khoa học máy tính nên tập trung vào chuyên môn của mình. Vã lại, cháu đang có công việc tốt, phù hợp ở một công ty công nghệ cao đa quốc gia. Tương lai cháu sẽ sống được bất cứ ở đâu trên thế giới này. Bác yên tâm khi thấy cháu có một cuộc sống ổn định lâu dài."
Hai bác cháu chia tay ở nhà hàng nổi Thanh Đa. Ông Vinh Hoa bước đi một mình dọc bờ sông Sài Gòn trong ánh đèn đêm yếu ớt. Thành như thấy lại hình ảnh ông hơn mười năm trước ở chòi vịt của anh bên bờ sông Thạch Hãn quê nhà. Nhưng giờ, bước đi của ông Vinh Hoa đã yếu hơn, lưng và đầu như thấp xuống. Ông mang nổi lo trĩu nặng trong lòng.
* * *
Qua câu chuyện của ông Vinh Hoa, thấy được nổi lo nặng trĩu của ông, Thành muốn làm gì đó để giúp ông ấy, báo đáp phần nào công ơn dưỡng dục và tình cảm của ông dành cho anh.
Với chuyên môn của mình, sau một đêm lên mạng tìm hiểu, anh thấy các công ty Toàn Tài, Quyết Thắng.. có mối liên hệ nhạy cảm với công ty Toàn Thắng. Hôm sau, anh xin gặp ông Vinh Hoa:
"Cháu báo với bác là Toàn Thắng chắc chắn dự tính thâu tóm Tân Tân Mỹ của bác. Các công ty Toàn Tài, Quyết Thắng.. đều do Toàn Thắng chi phối. Nếu họ tăng mua cổ phiếu của Tân Tân Mỹ thì không nghi ngờ gì nữa."
Ông Vinh Hoa trầm tư suy nghĩ.
"Làm sao mà Toàn Thắng làm nổi. Vì Tân Tân Mỹ như một công ty của riêng gia đình ông."
Ông thổ lộ suy nghĩ của mình:
"Ông Thắng thâm thù bác và bác biết mấy chục năm nay ông ấy luôn canh chừng và muốn lấy tất cả những gì mà bác có. Hắn luôn nghĩ vợ bác, con bác, công ty của bác lẽ ra là của hắn. Nhưng hắn không nghĩ là đánh nhau với bác là va đầu vào đá tảng hay sao?"
Dù chắc chắn vậy nhưng ông Vinh Hoa cũng cảm nhận linh tính bất an.
"Cháu không thật tế nhị, nhưng cháu có thể biết hiện tại Tân Tân Mỹ gồm những ai đang nắm giữ. Vì các công ty của Toàn Thắng đã mua hơn ba mươi phần trăm rồi."
Ông Vinh Hoa nhìn Thành tin cậy:
"Bác hai mươi, vợ bác hai mươi, hai con của bác và Thịnh, em út của vợ bác mỗi người bốn phần trăm. Tổng cộng năm mươi hai phần trăm." Ông Vinh Hoa cho Thành biết.
"Vậy thì ông Thắng muốn lấy công ty của bác rất khó. Ông ấy phải thu hết về mình Tân Tân Mỹ cũng chỉ có bốn mươi tám phần trăm, không chi phối được công ty. Nhưng bác có chắc cậu út không bán bốn phần trăm?"
"Cậu út thì vợ chồng bác rất tin. Dù là em vợ nhưng cậu ấy chỉ hơn con bác vài tuổi. Hai bác đã chăm sóc cậu từ nhỏ khi gia đình vợ bác phá sản và sa sút. Bác đã gửi cậu ấy đi du học Úc giờ về phụ giúp bác quản lý công ty Tân Hà, một công ty lớn trong tập đoàn Tân Tân Mỹ. Bác coi cậu út như con trai của bác. Ba cậu cháu cùng lớn lên, yêu thương nhau như anh em ruột. Bác chia cho mỗi đứa nắm giữ bốn phần trăm cổ phần của Tân Tân Mỹ."
Hai bác cháu yên lặng trong trầm tư.
Dòng sông Sài gòn vẫn lặng lờ trôi trong chiều hoàng hôn yên lặng. Nhiều đám lục bình dập dềnh chậm chạp như không di chuyển tí nào. Dưới những đám lục bình dày đặc đó có cái gì bí mật không..
"Mới đó mà đã hơn mười năm trôi qua. Cháu từ một đứa bé nhỏ năm nào bác gặp bên dòng sông Thạch Hãn quê nhà. Giờ cháu đã là một thanh niên anh tuấn. Bác thì cảm thấy mình già đi. Bác rất tự hào và yên tâm về cháu."
Ông Vinh Hoa nói nhỏ như nói với chính mình.
"Đúng là rất khó để thâu tóm công ty bác. Nhưng những biểu hiện của Toàn Thắng mua cổ phiếu Tân Tân Mỹ là rõ ràng. Chắc chắn ông Thắng đang có âm mưu." Thành nói.
"Cháu đọc thấy công ty Toàn Tài cần tuyển chuyên viên công nghệ cao, lương rất cao. Cháu xin ý kiến bác ứng tuyển vào vị trí đó. Nếu được vào trong công ty đó, cháu có thể biết được nhiều điều về họ."
"Nhưng công việc hiện nay của cháu rất tốt thì sao?"
Thành rất muốn giúp ông Vinh Hoa. Anh cảm nhận ông đang gặp khó khăn. Anh cũng đặt nghi vấn: Có thể chỉ một trong những người thân của ông bị mua chuộc hoặc chi phối bởi Toàn Thắng thì ông Vinh Hoa sẽ mất công ty. Anh nói:
"Bác không phải lo cho cháu. Cháu tự tin rằng, cháu có thể xin việc được ở bất cứ công ty công nghệ nào. Khi không thích Toàn Tài, cháu về công ty cũ hoặc một công ty công nghệ khác. Bác yên tâm.
Một mặt, cháu vào làm công ty Toàn Tài để tìm hiểu thông tin nội bộ của Toàn Thắng, mặt khác bác cũng nên cảnh giác về cậu Thịnh. Biết đâu cậu ấy bị mua chuộc hoặc bị khống chế."
* * *
Trong đầu Thành như tua lại cuốn phim quay chậm về những lần gặp nhau ít ỏi của anh và ông Vinh Hoa. Từ lần đầu định mệnh lúc anh mười một tuổi, chỉ biết cánh đồng và đàn vịt hàng ngàn con. Ban đêm bên ngọn đèn dầu nhỏ leo lét anh làm bạn với những bài toán, những nhân vật trong truyện cổ tích. Khi anh vào thành phố học nội trú, thỉnh thoảng ông Vinh Hoa ghé thăm nhắc nhở học hành, và trong hai năm nay Thành như người con, người bạn của ông Vinh Hoa. Mười lăm năm đã trôi qua, đúng là "thời gian tựa cánh chim bay." Lần này là lần thứ ba anh và ông Vinh Hoa gặp nhau tại quê nhà, tại cái chòi chăn vịt của anh bên bờ sông Thạch Hãn êm đềm. Lần đầu là tình cờ như là định mệnh cuộc đời cho anh gặp ông. "Nếu không gặp ông, anh vẫn mãi là người chăn vịt như mẹ anh?" Anh nghĩ. Lúc đó ông ấy cũng tìm nơi thanh tịnh cho cái đầu căng cứng của ông. Lần thứ hai ông về để đưa anh vào thành phố đi học.
Lần này hai bác cháu hẹn nhau để bàn bạc những việc hệ trọng liên quan đến sự tồn vong của Tân Tân Mỹ.
Trời còn hơi sương trong buổi sớm mai mát dịu bên dòng sông yên vắng. Vài tiếng chim văng vẳng đâu đây. Mặt trời đã ló dạng ở phương đông, báo hiệu một ngày nắng mới!
"Cứ lúc quá căng thẳng, bác nghĩ về cánh đồng và dòng sông thơ mộng này!"
"Mười lăm năm rồi bác nhỉ?"
Mười lăm năm trước định mệnh cho hai người gặp nhau. Bây giờ họ đã gần gũi nhau, tin cậy nhau.
"Sau hơn một năm làm ở công ty Toàn Tài cháu đã có nhiều thông tin cần thiết."
"Bác vô cùng cám ơn cháu đã không ngại nguy khó để giúp bác. Linh tính bác rất nhạy. Lần đầu, mười lăm năm trước, công ty Mỹ Tân của nhà vợ bác bên bờ vực bị công ty Toàn Thắng thâu tóm. Lúc đó Mỹ Tân không liên quan gì bác cả, nhưng ba vợ của bác bệnh nặng đã gọi bác về, mong bác thông cảm những lỗi lầm của ông ấy khi không chấp nhận hôn nhân của vợ chồng bác lúc trước. Ông ấy mong bác vực dậy Mỹ Tân. Và tập đoàn công ty Tân Tân Mỹ ra đời là sự hợp nhất công ty Tân Mỹ của bác và công ty Mỹ Tân. Bây giờ chính bác lại gặp nguy cũng với Toàn Thắng. Lần này thực sự nghiêm trọng không thua gì mười lăm năm trước, và có thể là nguy hiểm hơn vì Tân Tân Mỹ vẫn làm ăn tốt chứ không phải nợ nần, nội bộ lãnh đạo không phân tán và yếu kém như Mỹ Tân. Toàn Thắng sẽ từng bước, thận trọng, đến khi đủ lực sẽ bất ngờ đánh úp Tân Tân Mỹ. Thực sự nếu mình không thận trọng, cảnh giác mà tự hào chủ quan gia đình đang nắm giữ hơn năm mươi phần trăm thì thật nguy khốn. Hiện nay Toàn Thắng có thể làm bất cứ điều gì, từ hợp pháp, nửa hợp pháp, có thể bất hợp pháp."
Ông Vinh Hoa và Thành chỉ nhận thấy và dự đoán chứ chưa có bằng chứng cụ thể. Từ sổ sách doanh nghiệp và các giao dịch hoàn toàn hợp lệ. Nhưng Thành biết là các công ty Toàn Tài, Toàn Phát.. do Tổng Ti điều hành là các hoạt động ngầm được che đậy rất kín. Anh là người nội bộ, thạo công nghệ cao mới bẻ khóa để vào được các tập tin mật mới biết được. Anh và ông Vinh Hoa cần các thông tin quan trọng hơn nữa, đó là từ máy chủ của Tổng Ti, nhân vật đầu não. Vì sự tồn vong của Tân Tân Mỹ và cả gia đình, ông Vinh Hoa và Thành thống nhất kế hoạch mà Thy đề xuất.
Sau khi cùng cha và Thành phân tích và kết luận các vấn đề, từ việc Hoàng sai lầm lâm vào nợ nần, mất lòng tin của gia đình Thy dẫn đến tình yêu của cô và Hoàng tan nát cho đến việc lớn hơn là nguy cơ của toàn bộ công ty cũng như gia đình cô có thể nằm gọn trong tay Tổng Ti, Thy quyết định cùng cha và Thành gỡ mắt xích cuối cùng là Tổng Ti. Chỉ có Thy mới làm được việc này, dù rất mạo hiểm. Việc Thy không gặp được Hoàng trong những ngày Hoàng tuyệt vọng thật đau đớn nhưng an toàn hơn. Hôm Thành hẹn Hoàng gặp mình nhưng là để Thy và Hoàng gặp nhau. Dù đã sắp xếp chỗ kín đáo, một ngôi nhà trong hẻm sâu, anh vẫn không yên tâm vì luôn cảnh giác tai mắt của Tổng Ti. Cuối cùng Hoàng không đến do bận đột xuất. Hoàng xin lỗi và xin Thành thông cảm. Thành không biết rằng Hoàng đã đến và thấy Thy ở đó với bao câu hỏi nghi vấn trong đầu. Hoàng không thể gặp Thy được. Hoàng cố quên Thy. Anh không xứng đáng với tình yêu của cô và không thể đối diện với Thy nữa.
"Bác à, Thy đã quyết đi du học để đến với Toàn ở Berkeley, California cháu cũng lo. Nhưng khó cản lắm."
"Bác biết con gái bác. Sau khi mất niềm tin vào Hoàng, một tình yêu sâu nặng bao năm của nó. Nó sốc. Khi dự đoán chắc chắn là Toàn có thể đứng sau tất cả những việc này, nó càng quyết tâm."
Thành trình bày:
"Việc Thy đến Mỹ chỉ trong nhà bác và cháu biết. Thy ra đi vì tan vỡ tình yêu với Hoàng. Thy đến Berkeley là vì trường kinh doanh ở đó nổi tiếng cấp học bổng master cho Thy. Võ bọc đó hoàn hảo không làm cho Toàn hay bất cứ ai nghi ngờ. Nếu chúng ta có thông tin tế nhị là Toàn biết trước việc này chứng tỏ trong gia đình chúng ta có người bí mật tin cho Toàn. Thy vừa học vừa tìm bằng chứng bất hợp pháp như chúng ta nghi ngờ về Toàn và Tổng Ti, hai người này là một hay không?"
"Bác hy vọng là chúng ta đi đúng hướng và trước họ một nước cờ."
Hai bác cháu chia tay nhau và rời quê nhà, dòng sông Thạch Hãn trong buổi chiều đầy nắng hôm đó.