


"Tình nồng đã dứt
Hồi ức tàn phai
Tư niệm cũng đoạn
Bỉ Ngạn hoa, Hoàng Tuyền lộ
Nguyện chờ."
"Bỉ Ngạn hoa, hoa nở không thấy lá
Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên."
"Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?"
"Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện
Bờ Vong Xuyên, vậy mà cũng quên sông
Đứng trước Cầu Nại Hà làm sao biết
Đá Tam Sinh, ghi chép hết ba đời."
"Bỉ Ngạn hoa
Một nghìn năm hoa nở
Một nghìn năm hoa tàn
Hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau
Tình bởi vì nhân quả
Sinh tử do duyên định."
"Phật nói có một loài hoa
Vô sanh vô tử
Vô khổ vô bi
Vô dục vô cầu
Hoa nở không có lá
Có lá chẳng có hoa."
Xem thêm:
Thơ về hoa bỉ ngạn
Last edited by a moderator: