Mùa xưa…! Xin gió chiều đừng thổi nữa để ru hoài cánh bướm mỏng manh, ru hoài những dấu chân xưa. Em nghe gió gợi về miền kí ức không tên. Em như thân cỏ dại nghiêng tìm chút bình yên... Đầu hè xưa mang trong mình bao nhiêu nhung nhớ. Con đường xưa giờ bằng lăng có còn tím chiều thiết tha! Có ai trở về cài cánh tím tường vì trên mái tóc thề thiếu nữ, cho em thẹn thùng trong chiều trên lối nhỏ để giấu nụ cười mười tám nở trên môi. Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi. Cho em tìm lại nụ cười xưa còn vương nơi góc khuất... Những năm tháng xứ xa, bước chân em- người lữ khách chông chênh. Giấu đêm dài trong sợi tóc mong manh. Kỉ niệm lại về ôm chặt tấm thân gầy nức nở gọi tên. Em sợ lắm Tây Nguyên mùa bướm bay…! Hồng Mến