Chương 30: Hành Trình Mới
Thoắt cái, một tháng đã trôi qua kể từ cái đêm Tiểu Dã mở thư của ông nội. Vết thương của Ba Hùng đã lành hẳn, chỉ còn những vết sẹo mờ nhạt trên vai như in dấu của những ngày hiểm nguy đã qua. Đúng ngày hắn hồi phục, thư bổ nhiệm từ trấn gửi đến, chính thức đề bạt hắn làm nha dịch của Vĩnh Phong trấn.
Ba Hùng cười lớn khi nhận thư, vỗ mạnh lên vai Tiểu Dã, như muốn chia sẻ niềm vui. Nhưng rồi bàn tay hắn khựng lại một chút. Hắn nhìn Tiểu Dã chằm chằm, ánh mắt thoáng kinh ngạc như thể lần đầu tiên thực sự nhìn thấy cậu. Có gì đó đã thay đổi. Cậu vẫn là Tiểu Dã, nhưng không còn là chàng trai của một tháng trước nữa.
Chỉ trong một tháng, Tiểu Dã như lột xác. Vai cậu rộng hơn, dáng người cao thêm nửa cái đầu, từng thớ cơ bắp rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo sờn, như được đẽo gọt từ đá núi. Gương mặt vẫn phảng phất nét hiền hậu ngày nào, nhưng nay đã thêm phần cứng cỏi. Đôi mắt cậu không còn lơ đãng như trước, mà sâu thẳm, sắc bén, ánh lên một ý chí không thể lay chuyển.
Suốt một tháng qua, Tiểu Dã vẫn sinh hoạt như thường, sáng săn bắn, chiều giúp dân làng, tối lặng lẽ ngồi bên hiên nhà ngắm trăng. Nhưng trong lòng cậu, ngọn lửa khát khao tìm ông nội và khám phá sự thật về chính mình chưa bao giờ tắt.
Cậu âm thầm rèn luyện, chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Cách hô hấp mà ông nội dạy khi xưa giờ được cậu thực hành mỗi ngày. Khi bình minh ló rạng, Tiểu Dã xếp bằng trên bãi cỏ, nhắm mắt, thở sâu và chậm rãi. Từng luồng khí mát lạnh tràn vào lồng ngực, hòa quyện với dòng năng lượng kỳ lạ từ huyết linh chi báu vật mà cậu đoạt được từ hang Đại Huyết Xà trong rừng Sương Máu. Cậu cảm nhận rõ ràng: Huyết linh chi vẫn lặng lẽ luân chuyển trong cơ thể, như dòng nham thạch âm ỉ dưới lớp đất lạnh, nuôi dưỡng từng thớ thịt, thấm vào từng mạch máu. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của tim, đều vang vọng sức mạnh ấy.
Nhưng chỉ luyện khí không đủ. Cậu mang đá tảng trên vai khi đi săn, chạy nhảy, băng rừng. Từng ngày trôi qua, đôi chân cậu nhanh nhẹn như thỏ rừng, tốc độ vượt cả báo săn. Những tảng đá từng cần hai tay mới nâng nổi, giờ cậu vác trên vai nhẹ như bó củi. Một lần, đứng dưới gốc cây đa trăm năm, cậu bật nhảy thân hình vút lên cao hơn cả đầu một người trưởng thành, rồi đáp xuống nhẹ nhàng, như chiếc lá rơi giữa trời thu.
Sáng nay, ánh bình minh rực rỡ xuyên qua lũy tre, phủ lên sân đình làng một lớp sáng vàng ấm áp. Dân làng tụ tập đông đủ, tiếng nói cười rộn ràng xen lẫn những lời chào tạm biệt. Ba Hùng đứng giữa sân, vai đeo tay nải, cười lớn đáp lại từng người.
Bên cạnh hắn, Tiểu Dã lặng lẽ đứng, vóc dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông. Trong tay cậu là một bọc đồ nhỏ bên trong là lá thư cũ, đóa cửu biện hắc liên, vài nén bạc, và chiếc áo sờn ông nội từng vá cho cậu. Cậu đưa mắt nhìn quanh, từng gương mặt thân thuộc in sâu vào lòng lão Trương, bác Tám, Vương Bá, thím Hiển, cả lũ trẻ con ngày nào còn ríu rít chạy theo cậu đòi kẹo.
Đây là nơi cậu lớn lên, là mái nhà cậu từng tin rằng sẽ gắn bó suốt đời. Nhưng giờ đây, cậu phải rời xa nó rời xa tất cả để đi tìm sự thật, để tìm ông.
Trưởng làng Trần Đình bước tới, bàn tay gầy guộc đặt lên vai Tiểu Dã, giọng trầm thấp:
"Đi cẩn thận, cố giữ gìn sức khỏe. Nếu khó khăn quá thì quay về, ở đây mãi là nhà của cháu."
Ông ngừng lại, ánh mắt xa xăm thoáng qua một tia khó hiểu, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tiểu Dã gật đầu, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Có lẽ.. trưởng làng vẫn còn điều gì chưa nói hết.
Dân làng vẫy tay, vài người dúi vào tay hai người ít gạo khô và bánh gói lá. Ba Hùng cười lớn:
"Đủ ăn cả tháng rồi, cảm ơn bà con!"
Tiểu Dã chỉ mỉm cười, cúi đầu đáp lễ. Rồi hai người quay bước, bóng dáng dần khuất xa trên con đường đất đỏ. Sau lưng họ, tiếng chào tiễn biệt dần lặng xuống, chỉ còn những cơn gió sớm nhẹ thổi qua lũy tre làng.
Dưới ánh nắng sớm, Tiểu Dã siết chặt đóa hắc liên trong tay qua lớp vải. Hơi lạnh của nó thấm vào da thịt, nhưng giờ đây, cậu không còn sợ hãi. Cơ thể cao lớn, cơ bắp rắn chắc giờ là vũ khí duy nhất cậu có để đương đầu cho những thử thách đang chờ phía trước.
Con đường rời làng gập ghềnh, uốn lượn qua những quả đồi nối tiếp, xuyên qua rừng rậm và những dãy núi xa tít. Nhưng Tiểu Dã biết chặng đường cậu sắp đi không chỉ là đường núi đất đỏ, mà còn là hành trình đầy giông tố. Vĩnh Phong trấn chỉ là điểm khởi đầu, sau đó, không ai biết điều gì đang đợi. Kẻ thù nào đang rình rập? Sự thật nào đang bị che giấu? Và quan trọng nhất.. ông nội thực sự ở đâu?
Xa xa, bóng làng quê nhỏ bé dần chìm sau lũy tre, chỉ còn lại con đường dài hun hút phía trước, Tiểu Dã ngoảnh lại nhìn nơi cậu sống từ bé lần cuối.
Ba Hùng cười lớn khi nhận thư, vỗ mạnh lên vai Tiểu Dã, như muốn chia sẻ niềm vui. Nhưng rồi bàn tay hắn khựng lại một chút. Hắn nhìn Tiểu Dã chằm chằm, ánh mắt thoáng kinh ngạc như thể lần đầu tiên thực sự nhìn thấy cậu. Có gì đó đã thay đổi. Cậu vẫn là Tiểu Dã, nhưng không còn là chàng trai của một tháng trước nữa.
Chỉ trong một tháng, Tiểu Dã như lột xác. Vai cậu rộng hơn, dáng người cao thêm nửa cái đầu, từng thớ cơ bắp rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo sờn, như được đẽo gọt từ đá núi. Gương mặt vẫn phảng phất nét hiền hậu ngày nào, nhưng nay đã thêm phần cứng cỏi. Đôi mắt cậu không còn lơ đãng như trước, mà sâu thẳm, sắc bén, ánh lên một ý chí không thể lay chuyển.
Suốt một tháng qua, Tiểu Dã vẫn sinh hoạt như thường, sáng săn bắn, chiều giúp dân làng, tối lặng lẽ ngồi bên hiên nhà ngắm trăng. Nhưng trong lòng cậu, ngọn lửa khát khao tìm ông nội và khám phá sự thật về chính mình chưa bao giờ tắt.
Cậu âm thầm rèn luyện, chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Cách hô hấp mà ông nội dạy khi xưa giờ được cậu thực hành mỗi ngày. Khi bình minh ló rạng, Tiểu Dã xếp bằng trên bãi cỏ, nhắm mắt, thở sâu và chậm rãi. Từng luồng khí mát lạnh tràn vào lồng ngực, hòa quyện với dòng năng lượng kỳ lạ từ huyết linh chi báu vật mà cậu đoạt được từ hang Đại Huyết Xà trong rừng Sương Máu. Cậu cảm nhận rõ ràng: Huyết linh chi vẫn lặng lẽ luân chuyển trong cơ thể, như dòng nham thạch âm ỉ dưới lớp đất lạnh, nuôi dưỡng từng thớ thịt, thấm vào từng mạch máu. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập của tim, đều vang vọng sức mạnh ấy.
Nhưng chỉ luyện khí không đủ. Cậu mang đá tảng trên vai khi đi săn, chạy nhảy, băng rừng. Từng ngày trôi qua, đôi chân cậu nhanh nhẹn như thỏ rừng, tốc độ vượt cả báo săn. Những tảng đá từng cần hai tay mới nâng nổi, giờ cậu vác trên vai nhẹ như bó củi. Một lần, đứng dưới gốc cây đa trăm năm, cậu bật nhảy thân hình vút lên cao hơn cả đầu một người trưởng thành, rồi đáp xuống nhẹ nhàng, như chiếc lá rơi giữa trời thu.
Sáng nay, ánh bình minh rực rỡ xuyên qua lũy tre, phủ lên sân đình làng một lớp sáng vàng ấm áp. Dân làng tụ tập đông đủ, tiếng nói cười rộn ràng xen lẫn những lời chào tạm biệt. Ba Hùng đứng giữa sân, vai đeo tay nải, cười lớn đáp lại từng người.
Bên cạnh hắn, Tiểu Dã lặng lẽ đứng, vóc dáng cao lớn nổi bật giữa đám đông. Trong tay cậu là một bọc đồ nhỏ bên trong là lá thư cũ, đóa cửu biện hắc liên, vài nén bạc, và chiếc áo sờn ông nội từng vá cho cậu. Cậu đưa mắt nhìn quanh, từng gương mặt thân thuộc in sâu vào lòng lão Trương, bác Tám, Vương Bá, thím Hiển, cả lũ trẻ con ngày nào còn ríu rít chạy theo cậu đòi kẹo.
Đây là nơi cậu lớn lên, là mái nhà cậu từng tin rằng sẽ gắn bó suốt đời. Nhưng giờ đây, cậu phải rời xa nó rời xa tất cả để đi tìm sự thật, để tìm ông.
Trưởng làng Trần Đình bước tới, bàn tay gầy guộc đặt lên vai Tiểu Dã, giọng trầm thấp:
"Đi cẩn thận, cố giữ gìn sức khỏe. Nếu khó khăn quá thì quay về, ở đây mãi là nhà của cháu."
Ông ngừng lại, ánh mắt xa xăm thoáng qua một tia khó hiểu, như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tiểu Dã gật đầu, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Có lẽ.. trưởng làng vẫn còn điều gì chưa nói hết.
Dân làng vẫy tay, vài người dúi vào tay hai người ít gạo khô và bánh gói lá. Ba Hùng cười lớn:
"Đủ ăn cả tháng rồi, cảm ơn bà con!"
Tiểu Dã chỉ mỉm cười, cúi đầu đáp lễ. Rồi hai người quay bước, bóng dáng dần khuất xa trên con đường đất đỏ. Sau lưng họ, tiếng chào tiễn biệt dần lặng xuống, chỉ còn những cơn gió sớm nhẹ thổi qua lũy tre làng.
Dưới ánh nắng sớm, Tiểu Dã siết chặt đóa hắc liên trong tay qua lớp vải. Hơi lạnh của nó thấm vào da thịt, nhưng giờ đây, cậu không còn sợ hãi. Cơ thể cao lớn, cơ bắp rắn chắc giờ là vũ khí duy nhất cậu có để đương đầu cho những thử thách đang chờ phía trước.
Con đường rời làng gập ghềnh, uốn lượn qua những quả đồi nối tiếp, xuyên qua rừng rậm và những dãy núi xa tít. Nhưng Tiểu Dã biết chặng đường cậu sắp đi không chỉ là đường núi đất đỏ, mà còn là hành trình đầy giông tố. Vĩnh Phong trấn chỉ là điểm khởi đầu, sau đó, không ai biết điều gì đang đợi. Kẻ thù nào đang rình rập? Sự thật nào đang bị che giấu? Và quan trọng nhất.. ông nội thực sự ở đâu?
Xa xa, bóng làng quê nhỏ bé dần chìm sau lũy tre, chỉ còn lại con đường dài hun hút phía trước, Tiểu Dã ngoảnh lại nhìn nơi cậu sống từ bé lần cuối.