Bài viết: 96 

Chương 50: Tịnh thế Bạch Liên
Bạch Linh sau khi kiểm tra một vòng thân thể của Thập Tam Thiên lúc này mới quay lại nói với Thiên Nguyệt:
"Thân thể của người này tràn đầy sức sống nhưng thế giới tinh thần và linh hồn thể đã lâm vào nguy kịch nếu không phải có một luồng sức mạnh thần thánh thần bí đang bảo vệ linh hồn e rằng đã sớm chết rồi."
"Vậy con có cách nào không?"
Nhìn Bạch Linh Thiên Nguyệt khẩn thiết hỏi tâm trí lại rối như tơ vò.
Bạch Lĩnh ngẫm nghĩ một lúc lâu không nói gì làm mọi người xung quanh mòn mỏi chờ đợi.
"Phải dùng một hạt sen của Tịnh Thế Bạch Liên làm thành thuốc mới có hy vọng sống."
Cả đám người nghe mà không hiểu gì chỉ có Thiên Nguyệt mới rõ ràng trong lòng cô ngay lập tức ra lệnh:
"Tất cả mọi người trừ Bạch Linh ra đều ra ngoài hết đi."
Đợi mọi người đều đi hết Thiên Nguyệt thở dài hỏi:
"Chỉ còn cách này thôi sao?"
Bạch Linh từ tốn nói:
"Có là có nhưng sợ là không thể chờ đợi được."
Thiên Nguyệt không nói gì cả người tỏa ra ánh sáng màu khiết bạch bao trùm cả người cô.
Khi ánh sáng tản đi Thiên Nguyệt đã hóa thành một đóa hoa sen màu trắng thánh khiết.
Hai mươi năm trước.
Trong Phiêu Miễu cung Thiên Nguyệt nhìn đóa hoa sen màu trắng tỏa ra luồng hào quang thánh khiết cao bằng cả người mà thất thần.
"Có đẹp không?"
"Đẹp."
Đang mải mê nhìn ngắm Thiên Nguyệt vô thức trả lời lúc hồi thần lại thì Phiêu Tuyết đã xuất hiện từ lúc nào.
"Nó là Tịnh Thế Bạch Liên trên thế gian này chỉ duy nhất hai đóa là báu vật chuyên khắc chế lực lượng tà ác. Từ nay cô sẽ phải từ bỏ thân thể xác thịt của mình để hòa linh hồn vào trong sen dùng tịnh thế bạch liên tịnh hóa Minh vương ấn trong người."
Trở lại hiện tại.
Từ trên đài sen có chín hạt sen tỏa ra luồng ánh sáng thánh khiết như có thể tịnh hóa mọi ô trọc trên thế gian, một hạt sen bay ra khỏi đài sen trôi nổi trên không trung cùng lúc Thiên Nguyệt cũng trở về hình người cả người uể oải quỵ một chân dưới đất.
Bạch Linh vội vàng chạy lại nâng lên trên khuôn mặt lạnh như băng kia hiếm thấy một tia xúc động:
"Tại sao? Một hạt bạch liên bằng tương đương trăm năm tuổi thọ của dì đó."
Thiên Nguyệt mỉm cười, trên nét mặt sau lớp mặt nạ xuất hiện nét hiền dịu của người mẹ nhìn Thập Tam Thiên khẻ nói:
"Khi nào có con rồi con sẽ hiểu thôi."
Bạch Linh không nói gì cô nhận lấy hạt sen vận pháp lực hòa tan thành bột phấn đưa vào miệng Thập Tam Thiên.
Trong thế giới tinh thần của Thập Tam Thiên một luồng ánh sáng màu trắng đi vào linh hồn của cậu, chữa trị linh hồn từ trong ra ngoài, cùng lúc đó vô số những mảnh vỡ ký ức của Hắc Ương tiên đế cũng lần lượt bị thứ ánh sáng kia tịnh hóa rồi dung nhập vào linh hồn của cậu.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua ba ngày.
"Dì Nguyệt người cứ nghỉ ngơi đi để con trông chừng cho."
Giọng của Bạch Linh vẫn lạnh lùng nhưng bên trong ngữ điệu đã nhu hòa đi nhiều, trong thâm tâm cô cực kỳ bài xích cuộc hôn nhân do cha cô và người phụ nữ này sắp đặt bởi từ sâu thẳm trong tim cô đã được một hình bóng vĩ ngạn chiếm lĩnh từ lâu nhưng từ hành động ba ngày trước đã làm cô có cái nhìn thiện cảm hơn với Thiên Nguyệt.
"Không sao đâu ta có thể chịu được, nhưng sao lâu vậy Lân nhi vẫn chưa tỉnh."
"Linh hồn cậu ta đã chuyển biến tốt hơn nhưng còn phải dung hợp những mảnh vỡ linh hồn của một cường giả xa lạ nên cần phải có thời gian."
Thiên Nguyệt không nói gì nữa cô chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt của đứa con của mình mà trong tim chất chứa bao cảm xúc bây giờ mọi âm mưu quỷ kế, cơ đồ đại nghiệp thậm chí là quốc gia dân tộc đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đang lúc cả hai người phụ nữ đang đắm chìm vào thế giới của mình thì trên giường Thập Tam Thiên thân hình hơi cử động một lúc sau cậu từ từ mở hai mắt ra nhìn thấy hai người phụ nữ một người quen thuộc một người xa lạ làm cậu giật nảy mình.
Thiên Nguyệt vừa thấy đã không kiềm nổi nước mắt lao tới ôm chầm lấy cậu miệng thều thào trong cơn nấc nghẹn:
"Lân nhi.. Lân.. nhi.. con tỉnh lại rồi."
Thập Tam Thiên cả người như phát mộng trong lòng đang tự hỏi thì có cảm giác như ngạt thở cậu vội giảy dụa ra khỏi vòng tay đó mà không sao làm được nghẹn đến mặt đỏ bừng lên muốn nói mà không ra hơi.
"Dì Nguyệt cậu ta vừa mới tỉnh lại cẩn thận dì ôm siết quá cậu ta chết thật đó."
Nghe tiếng nhắc nhở từ phía sau Thiên Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại vội vàng buông Thập Tam Thiên ra lấy tay sờ mặt, kiểm tra thân thể cậu vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
"Lân nhi con không sao chứ? Có làm con đau chỗ nào không? Cho mẹ xin lỗi."
Từ mẹ vừa vang lên Thập Tam Thiên như hóa đá bắt đầu hoài nghi nhân sinh mình ngoài mẹ ở trái đất tới thế giới này thì có mẹ mới là Trương Xuân Hoa nay lại thêm người mẹ này nữa sao? Nếu không phải cậu biết người phụ nữ này đã ép cậu ăn khống hồn trùng này thì e là cậu còn tưởng mình lại xuyên việt lần nữa chứ.
Nhân sinh như trò đùa, liệu rằng Thập Tam Thiên sẽ có cuộc sống thế nào khi có tới ba người mẹ đây muốn biết như thế nào hồi sau sẽ rõ.
"Thân thể của người này tràn đầy sức sống nhưng thế giới tinh thần và linh hồn thể đã lâm vào nguy kịch nếu không phải có một luồng sức mạnh thần thánh thần bí đang bảo vệ linh hồn e rằng đã sớm chết rồi."
"Vậy con có cách nào không?"
Nhìn Bạch Linh Thiên Nguyệt khẩn thiết hỏi tâm trí lại rối như tơ vò.
Bạch Lĩnh ngẫm nghĩ một lúc lâu không nói gì làm mọi người xung quanh mòn mỏi chờ đợi.
"Phải dùng một hạt sen của Tịnh Thế Bạch Liên làm thành thuốc mới có hy vọng sống."
Cả đám người nghe mà không hiểu gì chỉ có Thiên Nguyệt mới rõ ràng trong lòng cô ngay lập tức ra lệnh:
"Tất cả mọi người trừ Bạch Linh ra đều ra ngoài hết đi."
Đợi mọi người đều đi hết Thiên Nguyệt thở dài hỏi:
"Chỉ còn cách này thôi sao?"
Bạch Linh từ tốn nói:
"Có là có nhưng sợ là không thể chờ đợi được."
Thiên Nguyệt không nói gì cả người tỏa ra ánh sáng màu khiết bạch bao trùm cả người cô.
Khi ánh sáng tản đi Thiên Nguyệt đã hóa thành một đóa hoa sen màu trắng thánh khiết.
Hai mươi năm trước.
Trong Phiêu Miễu cung Thiên Nguyệt nhìn đóa hoa sen màu trắng tỏa ra luồng hào quang thánh khiết cao bằng cả người mà thất thần.
"Có đẹp không?"
"Đẹp."
Đang mải mê nhìn ngắm Thiên Nguyệt vô thức trả lời lúc hồi thần lại thì Phiêu Tuyết đã xuất hiện từ lúc nào.
"Nó là Tịnh Thế Bạch Liên trên thế gian này chỉ duy nhất hai đóa là báu vật chuyên khắc chế lực lượng tà ác. Từ nay cô sẽ phải từ bỏ thân thể xác thịt của mình để hòa linh hồn vào trong sen dùng tịnh thế bạch liên tịnh hóa Minh vương ấn trong người."
Trở lại hiện tại.
Từ trên đài sen có chín hạt sen tỏa ra luồng ánh sáng thánh khiết như có thể tịnh hóa mọi ô trọc trên thế gian, một hạt sen bay ra khỏi đài sen trôi nổi trên không trung cùng lúc Thiên Nguyệt cũng trở về hình người cả người uể oải quỵ một chân dưới đất.
Bạch Linh vội vàng chạy lại nâng lên trên khuôn mặt lạnh như băng kia hiếm thấy một tia xúc động:
"Tại sao? Một hạt bạch liên bằng tương đương trăm năm tuổi thọ của dì đó."
Thiên Nguyệt mỉm cười, trên nét mặt sau lớp mặt nạ xuất hiện nét hiền dịu của người mẹ nhìn Thập Tam Thiên khẻ nói:
"Khi nào có con rồi con sẽ hiểu thôi."
Bạch Linh không nói gì cô nhận lấy hạt sen vận pháp lực hòa tan thành bột phấn đưa vào miệng Thập Tam Thiên.
Trong thế giới tinh thần của Thập Tam Thiên một luồng ánh sáng màu trắng đi vào linh hồn của cậu, chữa trị linh hồn từ trong ra ngoài, cùng lúc đó vô số những mảnh vỡ ký ức của Hắc Ương tiên đế cũng lần lượt bị thứ ánh sáng kia tịnh hóa rồi dung nhập vào linh hồn của cậu.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua ba ngày.
"Dì Nguyệt người cứ nghỉ ngơi đi để con trông chừng cho."
Giọng của Bạch Linh vẫn lạnh lùng nhưng bên trong ngữ điệu đã nhu hòa đi nhiều, trong thâm tâm cô cực kỳ bài xích cuộc hôn nhân do cha cô và người phụ nữ này sắp đặt bởi từ sâu thẳm trong tim cô đã được một hình bóng vĩ ngạn chiếm lĩnh từ lâu nhưng từ hành động ba ngày trước đã làm cô có cái nhìn thiện cảm hơn với Thiên Nguyệt.
"Không sao đâu ta có thể chịu được, nhưng sao lâu vậy Lân nhi vẫn chưa tỉnh."
"Linh hồn cậu ta đã chuyển biến tốt hơn nhưng còn phải dung hợp những mảnh vỡ linh hồn của một cường giả xa lạ nên cần phải có thời gian."
Thiên Nguyệt không nói gì nữa cô chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt của đứa con của mình mà trong tim chất chứa bao cảm xúc bây giờ mọi âm mưu quỷ kế, cơ đồ đại nghiệp thậm chí là quốc gia dân tộc đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đang lúc cả hai người phụ nữ đang đắm chìm vào thế giới của mình thì trên giường Thập Tam Thiên thân hình hơi cử động một lúc sau cậu từ từ mở hai mắt ra nhìn thấy hai người phụ nữ một người quen thuộc một người xa lạ làm cậu giật nảy mình.
Thiên Nguyệt vừa thấy đã không kiềm nổi nước mắt lao tới ôm chầm lấy cậu miệng thều thào trong cơn nấc nghẹn:
"Lân nhi.. Lân.. nhi.. con tỉnh lại rồi."
Thập Tam Thiên cả người như phát mộng trong lòng đang tự hỏi thì có cảm giác như ngạt thở cậu vội giảy dụa ra khỏi vòng tay đó mà không sao làm được nghẹn đến mặt đỏ bừng lên muốn nói mà không ra hơi.
"Dì Nguyệt cậu ta vừa mới tỉnh lại cẩn thận dì ôm siết quá cậu ta chết thật đó."
Nghe tiếng nhắc nhở từ phía sau Thiên Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại vội vàng buông Thập Tam Thiên ra lấy tay sờ mặt, kiểm tra thân thể cậu vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
"Lân nhi con không sao chứ? Có làm con đau chỗ nào không? Cho mẹ xin lỗi."
Từ mẹ vừa vang lên Thập Tam Thiên như hóa đá bắt đầu hoài nghi nhân sinh mình ngoài mẹ ở trái đất tới thế giới này thì có mẹ mới là Trương Xuân Hoa nay lại thêm người mẹ này nữa sao? Nếu không phải cậu biết người phụ nữ này đã ép cậu ăn khống hồn trùng này thì e là cậu còn tưởng mình lại xuyên việt lần nữa chứ.
Nhân sinh như trò đùa, liệu rằng Thập Tam Thiên sẽ có cuộc sống thế nào khi có tới ba người mẹ đây muốn biết như thế nào hồi sau sẽ rõ.