Bài viết: 96 

Chương 40: Sự thật về truyền thuyết
Từ niên đại rất xa xôi khi Vi Nguyên giới còn rất hoang sơ con người sống trong sự nguyên thủy ăn thịt sống, uống nước lã, ở trong hang hốc.
Một luồng sáng màu đen, đen như thể lỗ đen có thể hút mọi thứ vào bên trong. Nó đáp xuống Vi Nguyên giới trên đại địa còn sơ khai này, nơi nào nó đi qua cây cỏ khô héo, động vật lẫn con người phát ra các cảm xúc tiêu cực như tham lam, giận dữ, sợ hãi.. liên tục phủ phục trước nó.
Cùng lúc đó vô số đạo hình bóng uy nghiêm ăn mặc các trang phục khác nhau, màu da, mái tóc khác nhau.
Trên đầu mỗi người có các quầng sáng khác nhau tỏ ra hơi thở thần thánh làm vạn vật như được hồi sinh.
Trong đó một người đàn ông cường tráng mang mũ lông chim trên đầu nói:
"Ma chủng đáp xuống đây là muốn dựa vào nhân loại ở đây để hấp thụ tín ngưỡng nhằm lớn mạnh chính mình chúng ta hãy phong tỏa không gian nơi đây sau đó hợp lực tiêu diệt nó."
Một người đàn ông cả người vảy rồng nói:
"Long quân nói đúng, Trương Thiên Sư ông lập tức bày trận bọn ta lập tức hỗ trợ."
Một đạo sĩ có mái tóc và chòm râu bạc phơ gật đầu liền vung tay lên vô số lá cờ nhỏ bay theo hình bát quái cửu cung phong tỏa không gian xung quanh còn các vị thần còn lại bắt đầu dùng thần thông, đạo pháp, các loại thủ đoạn đánh mạnh vào ma chủng.
"Réc.."
Bên trong ma chủng phát ra tiếng thét làm người ta kinh hồn táng đảm, cùng lúc đó vô số sợi tơ màu đen tuôn ra đánh trả thần thông thuật pháp.
Hai bên đấu pháp gần mười ngày mười đêm ma chủng không thấy bị suy yếu bao nhiêu nhưng hình bóng các vị thần càng lúc càng mờ nhạt.
"Không được, chúng ta bây giờ chỉ có linh thể không có chân thân sớm muộn cũng bị nó mài chết không bằng lập trận phong ấn nó vào địa tâm rồi bàn bạc kỹ hơn."
Trương Thiên Sư vội vàng hô lớn, các vị thần cũng ý thức được tình hình bèn cùng đồng ý.
Trương Thiên Sư vội vàng thay đổi pháp quyết cùng vô số thần thạch, thần khí bày trận bay ra các nơi, cùng lúc lão cũng dùng phép di sơn đảo hải dời các ngọn núi vây xung quanh ma chủng tạo thành thế cửu cung bao bọc trấn áp nó.
Các vị thần hợp sức trấn áp ma chủng vào lòng đất còn Trương Thiên Sư nhanh chóng vẽ pháp trận dựa vào cửu cung sơn tạo thành đại trận thiên nhiên vây khốn ma chủng vào trong.
Tốn hết một ngày công sức sau khi xong việc các vị thần bắt đầu họp bàn. Một vị thần với trang sức bằng vàng chói mắt đeo trên mình vương miện mặt trời nói:
"Chúng ta đã phong ấn nó lại nhưng sớm muộn nó cũng thoát ra mà chúng ta còn sứ mệnh khác phải làm không thể luôn canh giữ ở đây được."
"Đúng vậy sứ mệnh mà sáng thế thần giao cho không thể xem nhẹ"
Một vị thần với làn da trắng, mắt xanh, râu dài đội trên đầu nón sừng trâu nói.
Đang lúc các vị thần chưa biết tính sao thì một vị nữ thần mang trang phục Lạc Việt đầu đội nón lông chim chính là mẹ Âu Cơ nói:
"Một trăm lẻ tám đạo ma chủng lan ra khắp vũ trụ chúng ta không thể chậm trễ nếu các lộ thần linh khác thất thủ thì tai họa vô cùng. Theo ý ta chúng ta mỗi người hãy để lại một tia ý niệm lưu lại truyền thừa của bản thân rồi truyền thừa tín ngưỡng của mình để ý niệm hấp thu tín ngưỡng, rồi dùng sức mạnh tín ngưỡng đó gia cố phong ấn cùng đợi người hũu duyên tiếp nhận truyền thừa để cư dân ở đây tự mình lớn mạnh may ra có thể diệt hẳn ma chủng."
Các vị thần cùng nhau gật đầu đồng ý cùng nhau tách ý niệm và truyền thừa của bản thân ra, các tia sáng truyền thừa bay xuống giữa các ngọn cửu cung sơn tạo thành một không gian truyền thừa đặc biệt tỏa ra ánh sáng thần thánh trấn áp ma chủng.
Kết thúc câu chuyện Tiên Dung thở dài nói:
"Chúng ta về cơ bản chỉ là các luồng ý niệm của các vị thần truyền thừa lại cho người dân ở đây nhưng sau khi các vị thần đi ma chủng tiết ma khí ra bên ngoài làm hơn ngàn dặm cũng không có ai dám tới mà chúng ta vẫn cố gắng tích lũy từng chút tín ngưỡng để duy trì trận pháp cùng hai mươi năm phát ra thần tích để thu hút người tiếp nhận truyền thừa. Nhưng cả mấy ngàn năm lại không thấy một ai đi vào thật là trớ trêu thay."
Thiên Nguyệt nghe mà ngậm ngùi bởi vì cô không rõ như thế nào để an ủi Tiên Dung không lẽ nói các vị quá đen hay vận khí bị ma chủng nuốt hết rồi?
Thật ra cả Tiên Dung cùng Thiên Nguyệt lẫn các vị thần ngày xưa cũng không ngờ được cả Cửu Cung sơn ngày nay trở thành Thâm Uyên đại hạp cốc là do các luồng khí tiêu cực lan ra xung quanh làm con người lẫn động vật vừa tiếp xúc đã hóa điên nên chẳng ai vào được truyền thừa nhưng cũng nhờ tượng thần của Vu thần hấp thu đi rất nhiều khí tiêu cực mà đoàn người của bốn nước mới có thể đi vào.
Cả hai đang muốn nói tiếp đột nhiên trên bầu trời của vùng đất truyền thừa đột nhiên truyền tới một chấn động mạnh, một luồng sáng bao bọc một cô gái lao thẳng tới một đạo cung tràn đầy trang nghiêm.
Nhìn vào vị trí đạo cung đó Tiên Dung cảm khái:
"Là người của tộc Hiên Viên, thật không ngờ hôm nay lại có hai người nhận được truyền thừa."
Nhìn thấy tướng mạo của cô gái đó Thiên Nguyệt liền nhận ra là thái tử phi của Đông Thần quốc, cô cũng đang lo lắng cho cha và mọi người nên đánh bạo nói:
"Thưa tiền bối, vãn bối có thể đi gặp vị bằng hữu đó không?"
Nhìn vẻ mặt trông mong đó Tiên Dung mỉm cười lấy ra một sợi lông chim vàng óng đưa cho cô đầy từ ái nói:
"Con đi đi, đây là lông của chim Lạc họ nhìn thấy sẽ không làm khó con."
Thiên Nguyệt vội vàng nhận lấy tạ ơn rồi vội vàng phóng như bay về đạo quán đó.
Một luồng sáng màu đen, đen như thể lỗ đen có thể hút mọi thứ vào bên trong. Nó đáp xuống Vi Nguyên giới trên đại địa còn sơ khai này, nơi nào nó đi qua cây cỏ khô héo, động vật lẫn con người phát ra các cảm xúc tiêu cực như tham lam, giận dữ, sợ hãi.. liên tục phủ phục trước nó.
Cùng lúc đó vô số đạo hình bóng uy nghiêm ăn mặc các trang phục khác nhau, màu da, mái tóc khác nhau.
Trên đầu mỗi người có các quầng sáng khác nhau tỏ ra hơi thở thần thánh làm vạn vật như được hồi sinh.
Trong đó một người đàn ông cường tráng mang mũ lông chim trên đầu nói:
"Ma chủng đáp xuống đây là muốn dựa vào nhân loại ở đây để hấp thụ tín ngưỡng nhằm lớn mạnh chính mình chúng ta hãy phong tỏa không gian nơi đây sau đó hợp lực tiêu diệt nó."
Một người đàn ông cả người vảy rồng nói:
"Long quân nói đúng, Trương Thiên Sư ông lập tức bày trận bọn ta lập tức hỗ trợ."
Một đạo sĩ có mái tóc và chòm râu bạc phơ gật đầu liền vung tay lên vô số lá cờ nhỏ bay theo hình bát quái cửu cung phong tỏa không gian xung quanh còn các vị thần còn lại bắt đầu dùng thần thông, đạo pháp, các loại thủ đoạn đánh mạnh vào ma chủng.
"Réc.."
Bên trong ma chủng phát ra tiếng thét làm người ta kinh hồn táng đảm, cùng lúc đó vô số sợi tơ màu đen tuôn ra đánh trả thần thông thuật pháp.
Hai bên đấu pháp gần mười ngày mười đêm ma chủng không thấy bị suy yếu bao nhiêu nhưng hình bóng các vị thần càng lúc càng mờ nhạt.
"Không được, chúng ta bây giờ chỉ có linh thể không có chân thân sớm muộn cũng bị nó mài chết không bằng lập trận phong ấn nó vào địa tâm rồi bàn bạc kỹ hơn."
Trương Thiên Sư vội vàng hô lớn, các vị thần cũng ý thức được tình hình bèn cùng đồng ý.
Trương Thiên Sư vội vàng thay đổi pháp quyết cùng vô số thần thạch, thần khí bày trận bay ra các nơi, cùng lúc lão cũng dùng phép di sơn đảo hải dời các ngọn núi vây xung quanh ma chủng tạo thành thế cửu cung bao bọc trấn áp nó.
Các vị thần hợp sức trấn áp ma chủng vào lòng đất còn Trương Thiên Sư nhanh chóng vẽ pháp trận dựa vào cửu cung sơn tạo thành đại trận thiên nhiên vây khốn ma chủng vào trong.
Tốn hết một ngày công sức sau khi xong việc các vị thần bắt đầu họp bàn. Một vị thần với trang sức bằng vàng chói mắt đeo trên mình vương miện mặt trời nói:
"Chúng ta đã phong ấn nó lại nhưng sớm muộn nó cũng thoát ra mà chúng ta còn sứ mệnh khác phải làm không thể luôn canh giữ ở đây được."
"Đúng vậy sứ mệnh mà sáng thế thần giao cho không thể xem nhẹ"
Một vị thần với làn da trắng, mắt xanh, râu dài đội trên đầu nón sừng trâu nói.
Đang lúc các vị thần chưa biết tính sao thì một vị nữ thần mang trang phục Lạc Việt đầu đội nón lông chim chính là mẹ Âu Cơ nói:
"Một trăm lẻ tám đạo ma chủng lan ra khắp vũ trụ chúng ta không thể chậm trễ nếu các lộ thần linh khác thất thủ thì tai họa vô cùng. Theo ý ta chúng ta mỗi người hãy để lại một tia ý niệm lưu lại truyền thừa của bản thân rồi truyền thừa tín ngưỡng của mình để ý niệm hấp thu tín ngưỡng, rồi dùng sức mạnh tín ngưỡng đó gia cố phong ấn cùng đợi người hũu duyên tiếp nhận truyền thừa để cư dân ở đây tự mình lớn mạnh may ra có thể diệt hẳn ma chủng."
Các vị thần cùng nhau gật đầu đồng ý cùng nhau tách ý niệm và truyền thừa của bản thân ra, các tia sáng truyền thừa bay xuống giữa các ngọn cửu cung sơn tạo thành một không gian truyền thừa đặc biệt tỏa ra ánh sáng thần thánh trấn áp ma chủng.
Kết thúc câu chuyện Tiên Dung thở dài nói:
"Chúng ta về cơ bản chỉ là các luồng ý niệm của các vị thần truyền thừa lại cho người dân ở đây nhưng sau khi các vị thần đi ma chủng tiết ma khí ra bên ngoài làm hơn ngàn dặm cũng không có ai dám tới mà chúng ta vẫn cố gắng tích lũy từng chút tín ngưỡng để duy trì trận pháp cùng hai mươi năm phát ra thần tích để thu hút người tiếp nhận truyền thừa. Nhưng cả mấy ngàn năm lại không thấy một ai đi vào thật là trớ trêu thay."
Thiên Nguyệt nghe mà ngậm ngùi bởi vì cô không rõ như thế nào để an ủi Tiên Dung không lẽ nói các vị quá đen hay vận khí bị ma chủng nuốt hết rồi?
Thật ra cả Tiên Dung cùng Thiên Nguyệt lẫn các vị thần ngày xưa cũng không ngờ được cả Cửu Cung sơn ngày nay trở thành Thâm Uyên đại hạp cốc là do các luồng khí tiêu cực lan ra xung quanh làm con người lẫn động vật vừa tiếp xúc đã hóa điên nên chẳng ai vào được truyền thừa nhưng cũng nhờ tượng thần của Vu thần hấp thu đi rất nhiều khí tiêu cực mà đoàn người của bốn nước mới có thể đi vào.
Cả hai đang muốn nói tiếp đột nhiên trên bầu trời của vùng đất truyền thừa đột nhiên truyền tới một chấn động mạnh, một luồng sáng bao bọc một cô gái lao thẳng tới một đạo cung tràn đầy trang nghiêm.
Nhìn vào vị trí đạo cung đó Tiên Dung cảm khái:
"Là người của tộc Hiên Viên, thật không ngờ hôm nay lại có hai người nhận được truyền thừa."
Nhìn thấy tướng mạo của cô gái đó Thiên Nguyệt liền nhận ra là thái tử phi của Đông Thần quốc, cô cũng đang lo lắng cho cha và mọi người nên đánh bạo nói:
"Thưa tiền bối, vãn bối có thể đi gặp vị bằng hữu đó không?"
Nhìn vẻ mặt trông mong đó Tiên Dung mỉm cười lấy ra một sợi lông chim vàng óng đưa cho cô đầy từ ái nói:
"Con đi đi, đây là lông của chim Lạc họ nhìn thấy sẽ không làm khó con."
Thiên Nguyệt vội vàng nhận lấy tạ ơn rồi vội vàng phóng như bay về đạo quán đó.