Tiên Hiệp Tam Thập Tam Thiên - Tam Thập Tam Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Tam thập tam thiên, 13 Tháng ba 2024.

  1. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 40: Sự thật về truyền thuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ niên đại rất xa xôi khi Vi Nguyên giới còn rất hoang sơ con người sống trong sự nguyên thủy ăn thịt sống, uống nước lã, ở trong hang hốc.

    Một luồng sáng màu đen, đen như thể lỗ đen có thể hút mọi thứ vào bên trong. Nó đáp xuống Vi Nguyên giới trên đại địa còn sơ khai này, nơi nào nó đi qua cây cỏ khô héo, động vật lẫn con người phát ra các cảm xúc tiêu cực như tham lam, giận dữ, sợ hãi.. liên tục phủ phục trước nó.

    Cùng lúc đó vô số đạo hình bóng uy nghiêm ăn mặc các trang phục khác nhau, màu da, mái tóc khác nhau.

    Trên đầu mỗi người có các quầng sáng khác nhau tỏ ra hơi thở thần thánh làm vạn vật như được hồi sinh.

    Trong đó một người đàn ông cường tráng mang mũ lông chim trên đầu nói:

    "Ma chủng đáp xuống đây là muốn dựa vào nhân loại ở đây để hấp thụ tín ngưỡng nhằm lớn mạnh chính mình chúng ta hãy phong tỏa không gian nơi đây sau đó hợp lực tiêu diệt nó."

    Một người đàn ông cả người vảy rồng nói:

    "Long quân nói đúng, Trương Thiên Sư ông lập tức bày trận bọn ta lập tức hỗ trợ."

    Một đạo sĩ có mái tóc và chòm râu bạc phơ gật đầu liền vung tay lên vô số lá cờ nhỏ bay theo hình bát quái cửu cung phong tỏa không gian xung quanh còn các vị thần còn lại bắt đầu dùng thần thông, đạo pháp, các loại thủ đoạn đánh mạnh vào ma chủng.

    "Réc.."

    Bên trong ma chủng phát ra tiếng thét làm người ta kinh hồn táng đảm, cùng lúc đó vô số sợi tơ màu đen tuôn ra đánh trả thần thông thuật pháp.

    Hai bên đấu pháp gần mười ngày mười đêm ma chủng không thấy bị suy yếu bao nhiêu nhưng hình bóng các vị thần càng lúc càng mờ nhạt.

    "Không được, chúng ta bây giờ chỉ có linh thể không có chân thân sớm muộn cũng bị nó mài chết không bằng lập trận phong ấn nó vào địa tâm rồi bàn bạc kỹ hơn."

    Trương Thiên Sư vội vàng hô lớn, các vị thần cũng ý thức được tình hình bèn cùng đồng ý.

    Trương Thiên Sư vội vàng thay đổi pháp quyết cùng vô số thần thạch, thần khí bày trận bay ra các nơi, cùng lúc lão cũng dùng phép di sơn đảo hải dời các ngọn núi vây xung quanh ma chủng tạo thành thế cửu cung bao bọc trấn áp nó.

    Các vị thần hợp sức trấn áp ma chủng vào lòng đất còn Trương Thiên Sư nhanh chóng vẽ pháp trận dựa vào cửu cung sơn tạo thành đại trận thiên nhiên vây khốn ma chủng vào trong.

    Tốn hết một ngày công sức sau khi xong việc các vị thần bắt đầu họp bàn. Một vị thần với trang sức bằng vàng chói mắt đeo trên mình vương miện mặt trời nói:

    "Chúng ta đã phong ấn nó lại nhưng sớm muộn nó cũng thoát ra mà chúng ta còn sứ mệnh khác phải làm không thể luôn canh giữ ở đây được."

    "Đúng vậy sứ mệnh mà sáng thế thần giao cho không thể xem nhẹ"

    Một vị thần với làn da trắng, mắt xanh, râu dài đội trên đầu nón sừng trâu nói.

    Đang lúc các vị thần chưa biết tính sao thì một vị nữ thần mang trang phục Lạc Việt đầu đội nón lông chim chính là mẹ Âu Cơ nói:

    "Một trăm lẻ tám đạo ma chủng lan ra khắp vũ trụ chúng ta không thể chậm trễ nếu các lộ thần linh khác thất thủ thì tai họa vô cùng. Theo ý ta chúng ta mỗi người hãy để lại một tia ý niệm lưu lại truyền thừa của bản thân rồi truyền thừa tín ngưỡng của mình để ý niệm hấp thu tín ngưỡng, rồi dùng sức mạnh tín ngưỡng đó gia cố phong ấn cùng đợi người hũu duyên tiếp nhận truyền thừa để cư dân ở đây tự mình lớn mạnh may ra có thể diệt hẳn ma chủng."

    Các vị thần cùng nhau gật đầu đồng ý cùng nhau tách ý niệm và truyền thừa của bản thân ra, các tia sáng truyền thừa bay xuống giữa các ngọn cửu cung sơn tạo thành một không gian truyền thừa đặc biệt tỏa ra ánh sáng thần thánh trấn áp ma chủng.

    Kết thúc câu chuyện Tiên Dung thở dài nói:

    "Chúng ta về cơ bản chỉ là các luồng ý niệm của các vị thần truyền thừa lại cho người dân ở đây nhưng sau khi các vị thần đi ma chủng tiết ma khí ra bên ngoài làm hơn ngàn dặm cũng không có ai dám tới mà chúng ta vẫn cố gắng tích lũy từng chút tín ngưỡng để duy trì trận pháp cùng hai mươi năm phát ra thần tích để thu hút người tiếp nhận truyền thừa. Nhưng cả mấy ngàn năm lại không thấy một ai đi vào thật là trớ trêu thay."

    Thiên Nguyệt nghe mà ngậm ngùi bởi vì cô không rõ như thế nào để an ủi Tiên Dung không lẽ nói các vị quá đen hay vận khí bị ma chủng nuốt hết rồi?

    Thật ra cả Tiên Dung cùng Thiên Nguyệt lẫn các vị thần ngày xưa cũng không ngờ được cả Cửu Cung sơn ngày nay trở thành Thâm Uyên đại hạp cốc là do các luồng khí tiêu cực lan ra xung quanh làm con người lẫn động vật vừa tiếp xúc đã hóa điên nên chẳng ai vào được truyền thừa nhưng cũng nhờ tượng thần của Vu thần hấp thu đi rất nhiều khí tiêu cực mà đoàn người của bốn nước mới có thể đi vào.

    Cả hai đang muốn nói tiếp đột nhiên trên bầu trời của vùng đất truyền thừa đột nhiên truyền tới một chấn động mạnh, một luồng sáng bao bọc một cô gái lao thẳng tới một đạo cung tràn đầy trang nghiêm.

    Nhìn vào vị trí đạo cung đó Tiên Dung cảm khái:

    "Là người của tộc Hiên Viên, thật không ngờ hôm nay lại có hai người nhận được truyền thừa."

    Nhìn thấy tướng mạo của cô gái đó Thiên Nguyệt liền nhận ra là thái tử phi của Đông Thần quốc, cô cũng đang lo lắng cho cha và mọi người nên đánh bạo nói:

    "Thưa tiền bối, vãn bối có thể đi gặp vị bằng hữu đó không?"

    Nhìn vẻ mặt trông mong đó Tiên Dung mỉm cười lấy ra một sợi lông chim vàng óng đưa cho cô đầy từ ái nói:

    "Con đi đi, đây là lông của chim Lạc họ nhìn thấy sẽ không làm khó con."

    Thiên Nguyệt vội vàng nhận lấy tạ ơn rồi vội vàng phóng như bay về đạo quán đó.
     
  2. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 41: Hồi ức (uy của Tiên Dung công chúa)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Nguyệt nắm trong tay lông vũ của chim Lạc phi như bay đến đạo quán. Ven đường các nơi truyền thừa lần lượt lui tránh mở ra một con đường bằng phẳng cho cô.

    Đến trước đạo quán Thiên Nguyệt nhìn lên tấm biển có ba chữ Thiên Sư Đạo dùng nét bút tràn ngập một phong cách cổ xưa ẩn chứa đại đạo khắc họa lên. Hai cửa mang hình dáng âm dương thái cực đồ mở ra, một giọng nói tang thương vang lên:

    "Cô gái nhỏ, nếu đã đến thì hãy vào đi."

    Thiên Nguyệt cung kính khấu đầu nói:

    "Đa tạ tiền bối."

    Bước vào đạo quán cô tò mò quan sát chỉ thấy một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, khuôn mặt có làn da như trẻ con nhưng mái tóc chòm râu đều đã bạc trắng. Ông đứng nhìn một người phụ nữ đang treo lơ lửng giữa không trung được bao bọc bởi ánh sáng vàng.

    Thiên Nguyệt vội vàng lại bái kiến nhưng bị lão đạo sĩ ngăn lại nói:

    "Con mang trong mình tín vật của Tiên Dung đạo hữu vậy tức là người được truyền thừa không cần khách sáo với lão đạo."

    Nói xong lão chỉ người phụ nữ ở trên không trung:

    "Đây chắc là bằng hữu của con, nhưng cô ta đã chết chỉ còn thân xác lại đang mang trong mình một đứa nhỏ."

    Thiên Nguyệt hơi kinh hãi vì cô biết đây là Tử Nguyệt thái tử phi của Đông Thần quốc nếu cô ta chết ở đây thì Đông Thần Quốc xem như mất đi một người thừa kế.

    Lão đạo sĩ lại nói tiếp:

    "Ta vốn ưng ý đứa bé trong bụng cô ta nên mới tiếp vào truyền thừa nhưng không ngờ lại phát sinh biến cố khiến cô ta bị giết ngay tức khắc cho nên ta chỉ đành dùng pháp lực để bảo vệ đứa bé bây giờ muốn nó lớn lên và phát triển chỉ còn một cách."

    Nói xong lão nhìn Thiên Nguyệt một cách đầy ẩn ý làm cô sởn tóc gáy. Cô yên lặng không tỏ thái độ gì.

    Thấy phản ứng đó của Thiên Nguyệt lão hơi thất vọng nói tiếp:

    "Như muốn cứu đứa bé thì phải nhờ một mẫu thể mang thai hộ, không biết con có bằng lòng giúp ta."

    Thiên Nguyệt có cảm giác hoang đường, tuy có hơi tiếc thương cho hai mẹ con nhưng bắt cô hy sinh sự thanh bạch của mình thì đời nào cô chịu. Đang muốn từ chối chợt một cỗ uy áp truyền tới như muốn cô khuất phục nhưng với sự kiêu ngạo của mình cô cũng dốc hết sức mình nói ra từng chữ, mỗi chữ như nặng ngàn cân:

    "Xin lỗi tiền bối, vãn bối không thể."

    Nói xong đang muốn rời đi thì phát hiện cửa đạo quán đóng lại cùng giọng nói lạnh lùng của lão đạo sĩ vang lên:

    "Đi đâu mà vội để lão đạo làm phép chuyển dời đứa bé qua rồi đi."

    Tình hình đang lúc nguy cấp thì từ lông chim Lạc bỗng phát ra tia sáng chói mắt cùng lúc đó Tiên Dung công chúa với thần uy bức người xuất hiện giọng nói đầy bá khí vang lên:

    "Lão đạo kia sao dám bắt nạt truyền nhân của ta, có tin ta phá nát truyền thừa của ông."

    Lão đạo sĩ tức giận nói:

    "Chờ đợi mấy ngàn năm mới được một truyền nhân lão đạo đây dù liều cái mạng già này cũng phải có được."

    Hai bên bắt đầu sử dụng uy áp làm cả tòa đạo quán run lắc dữ dội từng tia tín ngưỡng va chạm nhau tạo thành các khe không gian, từng đợt pháp thuật thần thông chói mắt triển hiện.

    Sau gần một giờ giằng co lão đạo sĩ mới nhận thua nói:

    "Được rồi, được rồi Tiên Dung đạo hữu ta nhất thời bị ma khí xâm nhập, quỷ mê tâm khiếu mới làm như vậy, đạo hữu tha cho ta."

    Lúc này thần thông đều tán đi lão thiên sư cả người như mờ đi khuôn mặt đầy sầu não nhìn lên nữ thi mà than:

    "Cả đời bị giam ở nơi như vậy chỉ mong có một truyền nhân giúp bản thân được giải thoát sao mà khó?"

    Thiên Nguyệt cũng cảm thấy thương cảm cho lão đạo sĩ nhưng muốn cô từ bỏ đi sự trong sạch của mình thì không được.

    Tiên Dung công chúa nhìn nữ thi một lúc lâu mới nói:

    "Ta có thể giúp ông đứa bé gái trong bụng cô ta nhưng ta có mấy điều kiện."

    Thiên sư mừng ra mặt vội nói:

    "Mười điều, trăm điều cũng được xin đạo hữu giúp ta."

    "Thứ nhất lão phải dùng Thiên thư ra truyền thừa cho cô bé này."

    "Được."

    "Thứ hai cô bé này phải làm vợ của đứa bé trong bụng của Thiên Nguyệt."

    Thiên Nguyệt nghe đến đó thì hóa đá, mình lại có thai, từ khi nào?

    Lão thiên sư hơi chần chừ rồi cắn răng gật đầu.

    Thiên Nguyệt đang có thắc mắc muốn hỏi nhưng bị Tiên Dung cản lại nói:

    "Chuyện sau này con sẽ rõ, đây là sự sắp xếp của Long Quân bây giờ ta phải cứu đứa bé này."

    Nói xong Tiên Dung công chúa bắt đầu ở trên đất khắc họa ra những đường vân huyền ảo làm cả lão Thiên sư vốn là hành gia trận pháp cũng thấy thất thần khi nhìn vào chúng.

    "Tiên Dung đạo hữu đây có phải là pháp trận thời gian chỉ có một mạch từ sáng thế thần không?"

    Tiên Dung gật đầu khẳng định tiếp tục công việc còn lão Thiên Sư nhìn vào pháp trận với vẻ si mê chỉ muốn nhớ kỹ từng chi tiết.

    Sau khi khắc xong pháp trận hình bóng của Tiên Dung công chúa như mờ đi nhưng trên mặt cô như thở ra một hơi nói:

    "Đây là một tổ hợp trận gồm đảo ngược thời gian và ngưng kết thời gian. Cho cô ta vào trong trận đảo ngược thời gian trước để trở về thời điểm trước khi chết sau đó lại chuyển cô ta vào trận ngưng kết thời gian, bên ngoài chỉ có khoảnh khắc bên trong là cả năm để cô ta an tâm sinh con bên trong là được."

    Lão Thiên sư thán phục thật sâu nói:

    "Nếu nói về trận pháp lão hủ không sợ ai nhưng vẫn phải bái phục đạo hữu."

    Tiên Dung không nói gì, cô biết một khi động vào thời gian tức sẽ chạm vào nhân quả nhưng khi nhìn về đứa bé trong bụng của Tử Nguyệt và đứa bé trong bụng của Thiên Nguyệt cùng lời nhắn nhủ của Long Quân cô cảm thấy đây xem như một lần cược xứng đáng, cược cho tất cả sinh linh của cả vũ trụ này.

    Lần đánh cược này là gì? Những nhân quả nào có thể ảnh hưởng tới cả vũ trụ? Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
  3. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 42: Hồi ức (tình mẫu tử)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Truyền thừa chi địa, Thiên sư đạo quán.

    Tiên Dung công chúa quay lại với Thiên sư nói:

    "Lão đạo ta biết đan dược dùng cho linh hồn lão đã dùng hết rồi nhưng các loại đan dược dùng cho ích cốc hay để bồi bổ thân thể vẫn phải có chứ."

    Nghe tới đan dược lập tức lão đạo sĩ mặt đầy cảnh giác hai tay vô thức nắm chặt túi pháp bảo nói:

    "Đạo hữu, lão phu còn một chút mà thôi, đạo hữu cần gì ta có thể cho một ít."

    Nhìn mặt lão đạo sĩ như thần giữ của làm Tiên Dung công chúa bật cười chỉ Tử Nguyệt nói:

    "Lão đạo, lão xem ta tham đan dược của lão à, sau khi cô ấy phục sinh cũng cần phải có đan dược để có thể sống cho tới lúc sinh chứ, hơn nữa lão cũng phải đem Thiên Thư dung hợp vào thần hồn của đứa bé nhằm che giấu thiên cơ nó mới sống được sau khi ta tản đi pháp trận thời gian."

    Lão đạo sĩ ngẫm nghĩ một lúc liền đem túi pháp bảo lấy ra một đống linh tinh rồi giao cho Tiên Dung công chúa rồi nói:

    "Bên trong đan dược có một trăm viên ích cốc đan, mỗi viên có thể ích cốc cho phàm nhân hơn một năm còn có các loại đan dược tăng cường tư chất cho cô ta dùng đứa nhỏ sinh ra sẽ có thiên phú tuyệt luân."

    Nói xong lão đi về phía Tử Nguyệt bấm pháp quyết, không bao lâu từ trong đỉnh đầu lão một quyển sách cổ xưa thêu chỉ vàng trên bìa viết hai chữ triện đầy cổ xưa 'Thiên Thư'.

    Quyển sách như hóa thành trong suốt bay vào bụng Tử Nguyệt như chưa bao giờ tồn tại.

    Tiên Dung công chúa mỉm cười nâng Tử Nguyệt vào trận quay lại nói với lão đạo sĩ nói:

    "Thiên Nguyệt là đệ tử của ta lão mà ức hiếp nó ta sẽ phá nát cái đạo quán rách của lão."

    Nhìn bóng hình biến mất trong trận pháp lão Thiên Sư nhìn mà cảm khái:

    "Việt tộc thật là nhân tài đông đảo mà."

    Trong trận pháp thời gian bắt đầu xoay ngược các mảnh pháp tắc đảo chiều, cảnh vật như vị xoay ngược lại, không bao lâu Tử Nguyệt bất giác tỉnh lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp tràn đầy thần thánh trước mắt cô không tự chủ được lên tiếng hỏi:

    "Đây là đâu? Là thiên đường hay địa ngục, ngài là mẹ Nữ Oa sao?"

    Tiên Dung mỉm cười nói:

    "Ta không phải mẹ Nữ Oa của cô, bà ấy đã mất tích rất lâu rồi ta cũng không biết bà ở đâu."

    "Tiền bối xin thứ lỗi có phải người đã cứu con."

    "Cứ cho là vậy. Bây giờ trong bụng con có một đứa bé nếu bây giờ ta tản đi pháp trận con sẽ chết đi nhưng linh hồn sẽ về với luân hồi, nhưng nếu ta chuyển con vào pháp trận ngưng kết thời gian bên trong có đủ thời gian để sinh con nhưng khi trận pháp tản đi con cũng hồn phi phách tán."

    Tử Nguyệt hơi bất ngờ sau đó là vui sướng rồi lại có chút man mát, cô quỳ xuống nói:

    "Xin tiền bối cho con của con được sinh ra."

    Nhìn cô gái đang phục lạy mình Tiên Dung công chúa mỉm cười phất tay đưa cả hai vào một pháp trận khác.

    Bên ngoài lão Thiên sư vẻ mặt tươi cười với Thiên Nguyệt nói:

    "Cô bé lão đạo tên Trương Đạo Lăng, chuyện vừa rồi là do lão đạo bị ma khí xâm nhiễm nên mới có hành vi vô lễ con bỏ qua cho lão đạo nhé."

    Thiên Nguyệt không phản ứng gì âm thầm giữ khoản cách với lão trên mặt như viết ba chữ chớ đến gần.

    Trương thiên sư lúc này quan sát kỹ thì ra cô bé này là người Thiên tộc một ngày thức tỉnh ký ức truyền thừa thì xem như là lão ở thời kỳ đỉnh cao cũng phải kính nể ba phần.

    Đang muốn nói thêm gì thì trận pháp bỗng tản đi Tiên Dung công chúa ôm một đứa bé mới sinh đi ra còn thi thể của Tử Nguyệt thì bị ăn mòn nhanh chóng trở thành một bộ khô lâu.

    Bên ngoài truyền thừa hai bên vu thần giáo và người của bốn nước vốn đang đánh nhau đột nhiên đều dừng lại kinh hãi nhìn lên bầu trời.

    Trên trời không biết từ lúc nào bỗng dưng xuất hiện một con mắt khổng lồ cấu tạo bằng lôi điện, nó nhìn xuống nơi truyền thừa một cách vô cảm làm hai bên rùng mình vạn vật ở Vi Nguyên giới đồng loạt phủ phục xuống đất không dám có một tia phản kháng.

    Từ trong truyền thừa bỗng nhiên xuất hiện bốn hư ảnh to lớn xuất hiện ở bốn phương.

    Phía Nam một mặt trống đồng không đánh tự vang những âm thanh huyễn hóa muôn vật sinh linh.

    Phía Tây là hư ảnh của bảy viên khô lâu bằng thủy tinh hiện lên bảy sắc cầu vồng, ánh sáng chiếu tới đâu vạn vật như hồi sinh đến đó.

    Phía Đông là hư ảnh của một thanh kiếm đỉnh thiên lập địa, thân kiếm khắc đầy cẩm tú sơn hà chấn động giang sơn.

    Phía Bắc là hư ảnh của một vương tọa được chạm khắc bằng băng, tia sáng của nó phản chiếu làm cảnh vật xung quanh như đông cứng lại không người dám nhìn thẳng.

    Lão chủ của Vu thần giáo mừng như điên lão lẩm bẩm:

    "Là chí tôn thần khí hơn nữa còn bốn kiện."

    Trong mắt lão tràn đầy dã tâm đã chiến thắng tín ngưỡng của lão, một âm mưu kinh thiên nhanh chóng hình thành trong đầu.

    Bên trong truyền thừa Tiên Dung công chúa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm thầm thở dài lẩm bẩm:

    "Nhân quả đến nhanh thật."

    Lão đạo sĩ cũng cảm khái:

    "Từ khi sáng thế thần biến mất thiên đạo chỉ còn vận hành như một cỗ máy, nó đã không còn nhận ra thủ hộ tộc rồi chỉ mong chúng ta có thể đối kháng."

    Cùng lúc đó các đại thiên thế giới các chí tôn đều hiếu kỳ nhìn về phương hướng của Vi Nguyên giới nhưng đều bị sức mạnh của Thiên Đạo làm nhiễu loạn.

    "Tra, tra cho rõ."

    Các mệnh lệnh được buông xuống cả vũ trụ đột nhiên náo động lên làm các lão quái vật cũng không ngồi yên được nữa.

    Truyền thừa khởi, phong vân lên, chư thiên tranh phách, ai là chủ thế gian. Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
  4. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 43: Hồi ức (Thiên tộc truyền thừa)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Truyền thừa chi địa, Tiên Dung quay lại nói với Thiên Nguyệt:

    "Bây giờ ta đưa đứa trẻ này và con về chỗ của ta, nếu ta có mệnh hệ nào thì cả tòa tiên phủ cùng truyền thừa bên trong cũng là của con, bên trong có truyền tống trận có thể giúp con đi đến một tiểu thiên thế giới có thể lánh nạn."

    Lão Thiên Sư không nói gì chỉ khẻ niệm pháp quyết.

    "Thu"

    Cả tòa đạo quán lập tức thu nhỏ tiến nhập cơ thể đứa bé rồi lão dùng giọng nói nhờ vả Thiên Nguyệt:

    "Lão đạo đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi còn lại xin nhờ cô nương chăm sóc đứa bé này."

    Lúc này Tiên Dung công chúa phất tay một cái cả Thiên Nguyệt lẫn đứa bé đều biến mất, cô quay lại nhìn Thiên Sư cả hai gật đầu biến mất trong đạo quán.

    Thiên Nguyệt hoàn hồn lại thì thấy mình tay nâng đứa bé đứng trong tiên phủ của Tiên Dung công chúa, cùng lúc đó trời đất như xoay chuyển từng dòng tự phù màu vàng như dòng sông vàng óng chảy vào người cô.

    Cả dòng sông hội tụ vào linh hồn thì bị một tự phù đặc biệt hình nguyệt nha đánh bật ra cả hai bắt đầu một trận quyết chiến không khoan nhượng làm Thiên Nguyệt đầu đau như từng cây kim đâm vào.

    "A.."

    Tiếng thét thống khổ làm người nghe phải sợ hãi vì nỗi đau đến tột độ.

    Bên ngoài nơi truyền thừa sau khi tứ đại chí tôn khí xuất hiện các phương đều lui lại thật xa tránh né, ai cũng nơm nớp lo sợ. Đột nhiên từ hư không quanh hạp cốc xuất hiện đầy bóng người tản ra tiếng sáng thần thánh làm cả thiên địa như bừng sáng.

    Một bóng người to lớn mặc giáp đầu đội vương miện mặt trời nói lớn:

    "Là ai xúc phạm thiên đạo khiến nó xuất hiện ở đây hãy mau đứng ra, phong ấn không thể có sơ xuất."

    Từ bên trong đi ra hai bóng người là Tiên Dung công chúa và Trương thiên sư cả hai không nói gì mà đi về phía thiên đạo làm các thần linh cảm thấy bất an cho họ dù họ chỉ là một đạo truyền thừa nhưng cũng có ký ức tình cảm mấy ngàn năm với nhau.

    Bên trong Việt tộc một lão già râu tóc trắng xóa ăn mặc trang phục Hùng Vương đứng ra nói với Long Quân:

    "Long Quân, xin cứu con gái của ta, ta nguyện hy sinh thay cho nó.

    Long Quân nhìn Tiên Dung công chúa như nhìn thấu tâm can cô cất giọng hỏi:

    " Tiên Dung, như vậy có đáng không? "

    Cô khẻ mỉm cười hiên ngang đáp lại:

    " Xứng đáng. "

    Long Quân hơi gật đầu trong ánh mắt có tán thưởng càng nhiều là thương tiếc.

    Thiên đạo nhìn xuống hai kẻ xuất hiện trước mắt bằng ánh mắt không cảm xúc, từ trong mắt bắn ra một luồng sáng trắng đánh về phía họ làm cả hai biến mất như chưa từng xuất hiện. Sau khi hành quyết hai kẻ dám làm trái thiên điều nó khẻ đảo qua nơi truyền thừa như muốn tìm kiếm gì đó nhưng không được toại nguyện đành biến mất trong hư không.

    Trong hư không xa xôi trong dãi ngân hà, trái đất trong một không gian đặc biệt nơi này hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo thật là yên bình đang ở trong thần phủ Linh thể của Tiên Dung công chúa trở nên nhợt nhạt như bất kể lúc nào cũng có thể tan biến, ngồi bên cạnh Chử đồng tử lo lắng hỏi:

    " Tiên Dung muội thế nào rồi tại sao lại bị thương nặng như vậy? "

    " Phu quân không cần lo lắng chỉ là hóa thân bị thiên đạo đánh tan mà thôi. "

    Rồi cô kể lại mọi chuyện được phản hồi từ ký ức của hóa thân cho phu quân của mình.

    Chử đồng tử lúc này mới hơi yên tâm vì họ đang bị vây trong 'mê' của sáng thế thần ngay cả thiên đạo nắm giữ pháp tắc vận hành trong thiên địa cũng không thể đi vào trừ những trường hợp đặc biệt kia ra.

    Chử đồng tử vận dụng năng lượng linh thể của mình giúp ổn định thương thế của hiền thê của mình rồi nói:

    " Muội ở đây ta phải đi báo cáo việc này cho Long Quân. "

    Nhìn bóng của phu quân mình Tiên Dung khẻ lẩm bẩm:

    " Hy vọng lần đặt cược này thành công. "

    Tiên phủ của Tiên Dung trong nơi truyền thừa. Hai đại truyền thừa của Thiên Nguyệt sau khi đấu đá hồi lâu cả hai không ai nhường ai thì từ bên trong thân thể đứa bé đặt bên cạnh bay ra một trang sách, trang sách không có một chữ nào nhưng lại cảm giác như ẩn chứa đại đạo của cả thế gian, nó bay thẳng vào thế giới tinh thần của Thiên Nguyệt bao trọn hai đại truyền thừa vào trong.

    Hai đại truyền thừa như đang phô diễn ra đạo của mình ở trong trang sách diễn hóa ra từng tự phù đầy huyền ảo cả trang sách cũng dung hợp vào linh hồn của Thiên Nguyệt trở thành nhất thể.

    Thiên Long thành trong Bạch phủ, Bạch Tự Tại nhìn tấm phù khắc chữ Thiên đột nhiên bùng sáng làm cả người lão chấn động xen lẫn vui sướng lại có chút bất đắc dĩ:

    " Không ngờ một nơi nhỏ bé như Vi Nguyên giới lại có truyền thừa Thiên tộc thức tỉnh thật là một điều thú vị mà. "

    " Thuấn phát thiên lý."

    Lão hô nhỏ một tiếng cả người đã biến mất trong phủ đệ.

    Thế cục thiên biến vạn hóa, Thiên tộc và thủ hộ tộc quan hệ như thế nào? Ai mạnh ai yếu muốn biết thế nào ngày sau sẽ rõ.
     
  5. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 44: Hồi ức (Huyền Thiên giới)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyền Thiên giới, Ác Ma nô đoàn.

    "Các ngươi nhanh lên, lề mề là bị ăn roi ngay."

    Từng đoàn nô lệ bị áp giải đi đến sàn đấu giá Huyền Thiên thành tòa thành thị lớn nhất Huyền Thiên giới.

    Phía sau nô đoàn là hai mẹ con, người mẹ tuổi trung niên còn đứa bé vừa mới sinh mấy ngày đang đi từng bước với sự áp giải của bọn nô lệ.

    Thiên Nguyệt âm thầm cảm thán số mệnh mình thật trắc trở. Mấy hôm trước sau khi tiếp nhận truyền thừa cô vốn muốn khám phá tiên phủ thì bất ngờ khởi động nhầm truyền tống trận bị đưa đến thế giới xa lạ này, đã vậy còn vô tình bị một đám người có tu vi cao hơn mình phát hiện vì an toàn cô phải sử dụng mặt nạ Thiên Diện của mình cải biến dung mạo và hình dáng hòng che dấu ai ngờ bọn này lại là đoàn buôn nô lệ đang bắt tù phạm trốn chạy vô tình bản thân cũng bị cuốn theo.

    "Lão đại nghe chuyến này trong đoàn buôn có một đứa bé gái cực kỳ quan trọng phải đưa đến phân bộ Minh Vương điện?"

    "Im đi, đừng tò mò rồi hại chết bản thân."

    Thiên Nguyệt nghe hai người đang áp giải mình phía sau nói chuyện mà âm thầm kinh ngạc vì bản thân có thể hiểu họ nói gì dù bản thân chưa hề đến đây. Cô âm thầm nghĩ chắc là do truyền thừa phát huy tác dụng. Cô cũng âm thầm quan sát đoàn buôn nô lệ này đang áp giải ngoài con người có đủ loại chủng tộc kỳ quái nào là những lão già râu dài dáng người cường tráng mà chiều cao thấp đến đáng thương, các mỹ nữ tóc xanh, tóc vàng.. mà tai đặc biệt nhọn, mấy lão già mặc áo trắng mắt đeo thứ gì đó trong suốt..

    Đang miên man suy nghĩ thì cô bất ngờ nhìn về phía trước, cuối đường chân trời xuất hiện một tòa thành to lớn, tương thành cao cả ngàn trượng chiều rộng dùng mắt thường không thể nhìn tới cuối, thành được lát bằng đá cẩm thạch sáng lóa mắt, cổng thành to lớn cao hơn trăm trượng, rộng đủ trên trăm chiếc xe ngựa đi qua cổng được làm bằng vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, trên tường thành và cửa thành khắc đầy những ký hiệu huyền ảo.

    Phía trên cổng thành là một tấm biển to lớn khắc ba chữ đầy bá khí 'Huyền Thiên thành'.

    "Tiến vào thành, các ngươi thành thật lại cho ta, có ai muốn trốn sẽ bị lăng trì ngay tại chỗ."

    Giọng nói ồm ồm của tên đầu trọc dẫn đầu vang lên mang theo một lực lượng chấn nhiếp to lớn làm cả đám nô lệ sợ hãi tiếp tục phục tùng đi về phía trước.

    Thiên Nguyệt âm thầm cắn răng đi theo, mấy ngày qua kết hợp với quan sát cùng với truyền thừa cô biết bọn này không phải là võ giả mà là tu tiên giả.

    Tu tiên giả phân ra làm luyện khí kỳ (tương đương chân khí cảnh của võ giả), trúc cơ cảnh (đả mạch cảnh), kim đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp.

    Luyện khí và trúc cơ cô còn có thể đối phó nhưng kim đan cảnh thực lực đã phát sinh biến hóa vô cùng to lớn mà tên thủ lĩnh lại là kim đan hậu kỳ cực kỳ khó đối phó.

    Vào trong thành làm đoàn người vô cùng choáng ngợp trước bầu không khí náo nhiệt và số lượng người cùng các chủng tộc đông đảo ước lượng cũng hơn mấy chục triệu người.

    Thiên Nguyệt âm thầm quan sát thì có một phần nhỏ người ăn mặc áo tơ vàng, đầu đội nón có khảm các loại đá quý với vẻ mặt diễu võ giương oai đi khắp thành, đi phía sau họ là các tộc khác nhau có nữ nhân tai mèo, lưng hùm vai gấu thân người đầu trâu, mỹ nữ tóc xanh tai nhọn.. cả đám vẻ mặt sầu thảm bị đeo vào vòng cổ, có đặc biệt còn có cả sợi xích như xích chó dẫn trên đường lớn.

    "Chát."

    "Nhìn gì mà nhìn, ngươi mà được các đại nhân của Huyền Thiên phủ nhìn trúng là phúc của ngươi, nhưng cỡ ngươi chắc chỉ bị một lão biến thái nào đó chọn trúng thôi ha.. ha.. ha.."

    Đang thất thần thì cô bị tên đàn ông đang áp giải phía sau cho một roi vào lưng cùng giọng nói đầy bẩn thỉu vang lên trong tai.

    Thiên nguyệt âm thầm ghi nhớ lấy nhưng không nói tiếng nào, cô âm thầm ghi nhớ đường đi trong thành âm thầm nghĩ cách trốn đi.

    Thiên Nguyệt đoàn người bị đưa đến trước một tòa cao lâu rộng lớn, phía trên tấm biển khắc ba chữ lớn Huyền Thiên đấu giá hội.

    Trong phòng đấu giá, trong phòng khách quý một lão già ăn mặc một thân áo đen cả người bao trùm từng sợi quỷ khí nói:

    "Huyền Thiên thành chủ đứa bé có Minh phi chi thể đó có thể nhường lại cho bổn tọa hay không? Giá cả có thể thương lượng."

    Ngồi đối diện một người đàn ông trung niên ăn mặc áo tơ vàng, đầu đội kim quang thập phần sang quý hơi mỉm cười trong mắt lóe lên vẻ tham lam khó ai phát hiện nói:

    "Minh lão đã hiểu rõ nguyên tắc ở đây rồi, lão nhìn trúng món hàng nào đều phải đấu giá không thể khoan nhượng."

    "Được, được thành chủ tại hạ xin cáo từ."

    Nhìn lão già biến mất khỏi cửa thành chủ khẻ mỉm cười lẩm bẩm:

    "Minh vương điện, Vu thần giáo hai đối thủ truyền kỳ này đều là dê béo của bổn tọa ha.."

    Trong phòng giam khi không còn ai chú ý Thiên Nguyệt âm thầm nhập định tìm kiếm trong truyền thừa.

    Cả biển ký ức tràn vào đầu Thiên Nguyệt âm thầm cắn răng chịu đựng lục loại trong đám lộn xộn này thứ hữu dụng.

    Sau hơn một tiếng trôi qua đang âm thầm sốt ruột cuối cùng trong lúc vô tình cô như tìm được chiếc bè trong dòng sông chảy xuyết làm cô âm thầm may mắn.

    Cô âm thầm quan sát những người xung quanh đang bị giam cùng mình cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô âm thầm dùng truyền âm nhập mật rót âm thanh vào tai những người xung quanh.

    "Các ngươi có muốn tự do không? Có muốn được là chính mình không?"

    Cả bọn đang ngơ ngác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì nó lại vang lên lần nữa:

    "Đừng làm rộn kẻo bị phát hiện, nếu đồng ý thì gật đầu ta lập tức giải cứu các ngươi."

    Cả bọn nửa tin nửa ngờ nhưng khát vọng tự do làm họ không thể từ chối cả bọn cùng gật đầu cùng cầu xin thần linh đừng trêu cợt họ.

    Liệu Thiên Nguyệt có âm thầm thoát thân, liệu cô có thể giải cứu cho mình và cho đất nước mình muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng năm 2024
  6. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 45 :(Hồi ức) trốn chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyền Thiên thành, Huyền Thiên phòng đấu giá, phòng giam.

    Thiên Nguyệt đang dùng 'Phá Linh chú ' phá giải chú ấn trong vòng cổ nô lệ của mình. Phá Linh chú là một môn chuyên giải các bùa chú trên thế gian có tính thông dụng với hầu hết phù chú thông dụng trừ một số loại đặc biệt. Sau năm phút trong âm thầm vòng cổ nô lệ bị cởi bỏ cách âm thầm, bây giờ trở ngại tiếp theo là hai tên quản ngục trúc cơ cảnh bên ngoài, cô giả giọng la lớn.

    "Á, đau quá, có ai không?"

    Bị tiếng thét làm kinh động hai tên quản ngục đang say khướt bị choàng tỉnh chúng tức giận mắng:

    "Con đàn bà nào la đó, có tin lão tử cho một trận không?"

    Thiên Nguyệt lửa giận ngút trời nhưng vẫn cố nén lại giả giọng khàn khàn:

    "Hai vị đại gia xin cứu giúp, tôi bị đau bụng quá á.."

    Hai tên quản ngục tức tối bước vào phòng giam đang muốn quát mắng chợt ngửi thấy một mùi thơm lạ rồi té xỉu lúc nào không hay.

    "Trúng mê hồn hương của bồn cô nương cho bọn ngươi ba ngày ba đêm mộng đẹp."

    Tức giận đá cho hai tên hai đá, lục tìm chìa khóa từ trên thân chúng cô âm thầm vận dụng Tiên phủ thu chúng vào trong hầm ngục của Tiên phủ.

    Sau khi mở hết tất cả phòng giam có trên hai trăm người cô dùng giọng uy nghiêm như một thượng vị giả nói:

    "Ở đây ta chỉ thu nhận người hiệu trung với ta, ai theo ta ta dẫn người đó đi ra còn ai không theo thì tự dựa vào bản lĩnh mà thoát ra."

    Một cô gái có mái tóc vàng óng với hai tai nhọn tiến lên cúi đầu tạ ơn rồi hỏi:

    "Cảm ơn cô đã trợ giúp, xin cho hỏi nếu bọn ta đi theo cô thì cuộc sống sau này của bọn ta sẽ như thế nào?"

    Thiên Nguyệt nhìn cô gái tóc vàng trước mắt hỏi:

    "Ngươi tên là gì, chủng tộc nào, ở đâu?"

    "Tôi tên Helen, là công chúa của tộc tinh linh, thế giới mà tôi sống đã bị bọn Huyền Thiên phủ chiếm lấy, con dân thì trở thành nô lệ cho chúng."

    Nghe trong giọng nói có phần nghẹn ngào lại ẩn chứa một mối thù sâu đậm làm Thiên Nguyệt như có sự đồng cảm cô nói:

    "Thế giới nơi ta ở cũng đang bị xâm chiếm, ta không ngại nói với các ngươi ta đem các ngươi về là để chịu chết cùng ta để giải phóng thế giới của ta cho nó trở lại cuộc sống tươi đẹp của nó trước đây."

    Nghe lời đó trong đám người có người đồng cảm có người không đồng tình, được một lúc Thiên Nguyệt nói tiếp:

    "Ta hứa với các ngươi khi ta giải phóng thế giới của mình ta cũng sẽ giải phóng thế giới của các ngươi, ta lấy danh của Long Quân là thần linh chí cao ở thế giới của chúng ta ra thề."

    Lúc này cả bọn cùng im lặng như để đưa ra quyết định của đời mình. Hồi lâu sau Helen quỳ xuống trước tiên dùng giọng nói kiên định như để thể hiện quyết tâm của mình:

    "Helen lấy danh của tinh linh nữ thần xin thề nguyện đi theo chủ thượng như có hai lòng sẽ bị thần linh dứt bỏ."

    "Nguyện đi theo chủ thượng, như có hai lòng sẽ bị thần linh dứt bỏ."

    Trong phần đông số người quỳ xuống tuyên thệ thì có một đám người mặc áo trắng nổi bật đứng ở một góc, đa số họ đều đã già chỉ một ít người trẻ tuổi.

    Một lão già lớn tuổi nhất đeo kính đứng ra nói:

    "Cô gái trẻ, bọn ta là những khoa học gia của hành tinh Thiên Lang, nó cách nơi này hơn trăm triệu năm ánh sáng, hành tinh của chúng ta đang trên bờ của sự diệt vong nên muốn đi tìm một hành tinh khác thì bị một đám người có sức mạnh kỳ quái đánh phá tàu vũ trụ bắt bọn ta về đây."

    "Các ngươi muốn gì mới chịu thuần phục, hay các ngươi muốn ở lại đây làm nô lệ."

    Lão già bị khí tràng của Thiên Nguyệt làm cho cả người run lên cầm cập như vẫn cố gắng nói:

    "Bọn ta có thể thuần phục cô nhưng xin cho cư dân của hành tinh chúng tôi được di cư đến thế giới của cô."

    "Được, nhưng các ngươi phải có giá trị với ta thì ta sẽ giúp các ngươi, ở chỗ ta không nuôi cơm không."

    "Tạ chủ thượng, xin lấy danh của khoa học đi theo chủ thượng như có trái lời sẽ không còn nghiên cứu khoa học được nữa."

    Thiên Nguyệt âm thầm kỳ quái nhưng vẫn chấp nhận, cô lấy từ trong chiếc hủ nhỏ chứa hơn hai trăm con ấu trùng nhỏ ra cho chúng bay vào mi tâm từng người rồi căn dặn:

    "Đây là khống hồn trùng, chung sẽ ăn chú ấn trong vòng cổ nô lệ của các ngươi đừng phản kháng."

    Từng con trùng tiến vào cơ thể phá giải trú ấn cũng tiến vào linh hồn của mọi người một cách âm thầm.

    Sau khi làm xong hết thảy cô âm thầm niệm pháp quyết thu cả bọn vào Tiên phủ rồi dùng phép tàng hình âm thầm trốn ra ngoài.

    Cùng lúc đó Minh lão đang ngồi chờ ở phòng đấu giá đột nhiên mở mắt, hai tròng mắt lóe lên tia sáng màu đen đầy bí hiểm, lão nở nụ cười đầy nham hiểm:

    "Thú vị, Minh phi chi thể lại trốn ra được vậy không cần lão đây tốn công rồi ha.. ha.. ha.."

    Âm thầm vận dụng phép tàng hình trốn ra ngoài nhưng trong nội tâm Thiên Nguyệt lại có cảm giác bất an như có ai đó đang theo dõi mình làm cô sợ hãi.

    Ra khỏi thành được hơn hai trăm dặm Thiên Nguyệt đang muốn thở phào nhẹ nhõm chợt một luồng gió phía sau lưng vang lên, một sức mạnh to lớn đánh vào người làm cô phun ra một ngụm máu lớn.

    Ngay lập tức theo bản năng cô chui vào Tiên phủ, cả tòa Tiên phủ hiện ra một cách đột ngột như nó vốn đã ở đó.

    "Thì ra là có bảo bối ha.. ha"

    Giọng cười đầy bỉ ổi của Minh lão vang lên đầy đắc ý.

    Mỗi một ước vọng của tự do vang lên cùng với đó là đau thương cùng nước mắt, liệu những người khao khát tự do cho dân tộc mình liệu có thể thực hiện được? Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
  7. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 46: Hồi ức (Bạch Tự Tại hiển uy)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn tòa tiên phủ trong mắt Minh lão tràn đầy dục vọng. Lão lâm râm miệng niệm pháp quyết, hai tay vung vẩy từng cử chỉ kỳ quái:

    "U minh hiện, vạn quỷ sinh, tam giới thành u minh."

    Từng trận âm phong kéo tới hàng vạn con quỷ với đủ các loại quỷ nào là âm hồn, lệ quỷ, quỷ chết oan, quỷ treo cổ hiện ra làm cả không gian như địa ngục nhân gian.

    Lão bừng bừng đắc chí ra lệnh cho chúng quỷ:

    "Nhanh chóng công phá tòa tiên phủ này cho bổn tọa."

    Hàng vạn con quỷ tiến về tiên phủ nhưng bị tiên quang của tiên phủ ngăn chặn bên ngoài hễ có quỷ chạm vào lập tức hóa khói xanh cùng với vang lên tiếng ' tư tư ' cháy khét cùng tiếng kêu 'chi chi' của lũ quỷ.

    Bên trong tiên phủ Thiên Nguyệt đang được đám người vây quanh, từ người Helen công chúa tinh linh tộc phát ra luồng sáng màu xanh lục đưa vào cơ thể Thiên Nguyệt giúp cô làm dịu lại thương thế.

    "Phải chi ở đây có dụng cụ khoa học thì có thể kiểm tra thương thế của chủ thượng rồi."

    Lão khoa học gia già nhất của Thiên Lang tinh Anderson than thở làm những khoa học gia khác cũng bó tay hết cách.

    Đột nhiên cơ thể Thiên Nguyệt run mạnh rồi phun ra một ngụm tụ huyết làm cô dễ chịu hơn. Cô hồi thần mở mắt nhìn mọi người đang vây quanh cô vẻ mặt ân cần lo lắng làm trong lòng cô cũng hơi cảm động. Cô ho nhẹ một tiếng nói với mọi người:

    "Làm mọi người lo lắng rồi, bây giờ cường địch đang ở bên ngoài nhưng không bao lâu nữa kẻ địch không tấn công được tiên phủ sẽ tự rút lui thôi."

    Nghe vậy ai cũng thở phào nhẹ nhõm tản đi nhưng chỉ có Helen vốn là người tinh tế đã nhận ra sự lo lắng trong ngữ điệu của Thiên Nguyệt. Đợi mọi người tản đi Helen mới nhỏ giọng hỏi:

    "Có phải cường địch rất mạnh, cần giúp gì không?"

    Thiên Nguyệt nở nụ cười chua chát nói:

    "Không giấu được ngươi, không biết tiên phủ chịu được bao lâu chỉ mong bên ngoài biết khó mà lui thôi."

    Bên ngoài không gian Huyền Thiên giới một chiếc linh thuyền có hào quang rực rỡ bay về phía Huyền Thiên giới, Bạch Tự Tại nắm trong tay một lá bùa viết một chữ thiên với phong cách cổ xưa.

    "Hy vọng không có việc gì, thật là truyền thừa Thiên tộc thức tỉnh sao không ở yên một chỗ mà chạy tới Huyền Thiên giới cái nơi ô yên chướng khí này làm gì."

    Giọng nói đầy bất lực kết hợp khuôn mặt đầy mị lực nhưng buồn khổ mà bất đắc dĩ khiến ai nhìn vào cũng không biết nói gì.

    Ba ngày trôi qua, tiên phủ vẫn vững như bàn thạch còn Minh lão đã thở ra phì phò mặt đầy tức giận mà lại bất đắc dĩ, nếu ở đây không phải nơi vắng người kết hợp với lão đã bố trí kết giới xung quanh có lẽ đã bị người khác phát hiện rồi.

    "Không được cứ kéo dài thời gian như vậy sẽ bị người Huyền Thiên phủ phát hiện đến lúc đó thì nguy to."

    Lão đang định bụng nghĩ kế thì bỗng từ trên trời từ đâu xuất hiện một bàn cờ to lớn với hai quân đen trắng úp xuống đầu lão.

    Minh lão tức giận vung tay lên, một lá cờ đen hiện lên đánh chặn bàn cờ thì một bên khác một bức tranh chữ trong tranh có núi có sông bốn chữ ' cao sơn lưu thủy ' hiện ra từ trong tranh đánh thẳng vào lão.

    "Không xong là cao thủ của Văn đạo thế gia, sao bọn hủ nho này lại ở đây?"

    Một chiếc linh thuyền xuất hiện ngay trên bầu trời, một bóng thư sinh lẳng lặng đứng trên thuyền thật là phong thái của bậc đại nho, một khí tức văn đạo dày đặc dày đặc cuốn tới làm Minh lão sợ hết hồn.

    "Là đại nho, sao một nơi nhỏ bé này lại xuất hiện đại nho?"

    Vẻ mặt lão sợ hãi dùng giọng nói khép nép nói:

    "Tiền bối, không biết vãn bối có chỗ nào đắc tội mà khiến tiền bối phải ra tay xin tiền bối xem ở mặt mũi Minh vương điện mà bỏ qua cho."

    Từ trên thuyền vọng xuống âm thanh phiêu miễu như có như không.

    "Tòa tiên phủ bên dưới là một vật của bằng hữu bổn tọa, nể tình Minh vương ngươi mau đi đi, bổn tọa không chấp nhất."

    Minh lão hết hồn vì không phải đại nho nào cũng dám chỉ mặt gọi tên Minh vương đó là tồn tại cấp thần đó. Lão cuống quýt hóa thành một tia hắc quang biến mất ở cuối đường chân trời.

    Trên thuyền nhìn Minh lão đi xa Bạch Tự Tại thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ "cũng may tu vi tuy đã mất nhưng vẫn còn uy áp từ linh hồn có thể hù dọa bọn tiểu bối nếu là lão Minh vương kia thì.."

    Nhanh chóng lấy lại tinh thần lão hạ người xuống trước cửa tiên phủ cả người phủ phục xuống vẻ mặt chân thành hành lễ nói:

    "Khởi bẩm chủ thượng, cường địch đã đi xa xin chủ thượng hiện thân gặp mặt."

    Tiên phủ lóe lên tia sáng Thiên Nguyệt một thân nguyệt bạch xuất hiện với vẻ mặt không thể tưởng tượng.

    "Bạch thừa tướng không ngờ ông lại là một đại cao thủ nhỉ?"

    Vẻ mặt của Bạch Tự Tại còn đặc sắc hơn không ngờ người thừa kế truyền thừa Thiên tộc lại là trưởng công chúa. Lão cười hề hề nói:

    "Hóa ra là trưởng công chúa, vi thần xin hữu lễ. Nhưng giờ chúng ta phải mau chóng rời đi lão già kia rất gian xảo nếu lão phát hiện bất thường sẽ trở về kiểm tra."

    Thiên Nguyệt cũng không day dưa lập tức thu hồi tiên phủ rồi nhảy lên linh thuyền.

    Văn đạo thế gia gia tộc như thế nào? Bạch Tự Tại lại là nhân vật như thế nào liệu còn bao nhiêu bí mật được ẩn giấu? Muốn biết thế nào ngày sau sẽ rõ.
     
  8. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 47 :(Hồi ức) Minh vương ấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trong phòng khách trên linh thuyền, nhìn ra bên ngoài lại là vũ trụ mênh mông cả hai thế giới hoàn toàn khác biệt này lại bị ngăn cách bởi một lớp màng sương mỏng manh làm Thiên Nguyệt như lâm vào một nơi huyền ảo không có trong hiện tại.

    "Mời dì uống trà."

    Một giọng nói non nớt cùng một đôi bàn tay nhỏ bé dâng lên ly trà thơm làm Thiên Nguyệt như bừng tỉnh cơn mơ, cô hồi thần quan sát đứa bé gái phấn điêu ngọc trác dù còn nhỏ tuổi nhưng đã là một mỹ nhân trong tương lai.

    "Cảm ơn con, con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

    "Dạ con tên Bạch Linh, năm nay năm tuổi."

    Nhìn cô bé trước mắt Thiên Nguyệt lại nghĩ tới đứa bé trong bụng mình mà cảm thấy kỳ diệu, một đứa con mà ông trời ban cho mình.

    "Làm cho chủ thượng chê cười rồi, con gái của thuộc hạ còn nhỏ nếu có gì không chu đáo xin bỏ qua cho."

    Đang lúc nói chuyện đột nhiên Bạch Tự Tại như nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp vẻ mặt tái xanh nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt.

    "Ta có sao không mà ngươi nhìn ta như vậy?"

    Bạch Tự Tại lúc này mới run giọng hỏi:

    "Chủ thượng có phải từng bị Minh lão đả thương?"

    "Đúng vậy, thì sao?"

    Bạch Tự Tại lấy từ trong người ra một lọ nước hai tay đưa lên cho Thiên Nguyệt nói:

    "Chủ thượng bôi thứ nước này vào mắt lập tức sẽ rõ."

    Thiên Nguyệt nhận lấy nhìn Bạch Tự Tại một lúc rồi mới lấy nước bôi vào mắt. Một cảm giác cày xè trong mắt làm cô không tự chủ nhắm mắt lại rồi lại đến một cảm giác dịu mát kéo đến khi mở mắt ra như thấy mọi thứ rõ ràng hơn, mọi vật xung quanh như thể được phóng đại vô số lần khiến cô như nhìn thấy từng hạt nhỏ li ti phải mất một lúc cô mới có thể lấy lại cảm giác bình thường

    Tò mò nhìn khắp phòng rồi nhìn lại mình Thiên Nguyệt rùng mình nhìn thấy khắp người mình bị một thứ khói màu xám bám lấy.

    Bạch Tự Tại lại đưa lên một mặt gương tạo hình phong cách cổ xưa nói:

    "Đây là kính khí tượng, có thể nhìn vào khí vận của một người."

    Thiên Nguyệt vội vàng nhận lấy chiếu lên mặt mình thì thấy ngay trên trán một luồng khí đen mặt quỷ đáng sợ đang đánh vào linh hồn mình nhưng bị hai lá phù được dán trên trang sách vàng một mang chữ Thiên, một mang chữ Hộ bảo vệ.

    Cô nhận ra là hai đại truyền thừa của mình, soi tới phần bụng cô lại hoảng sợ thấy được linh hồn của một anh hài được bao bọc trong hoa văn của trống đồng nhưng cũng đang cố sức chống lại từng đợt khí xám ăn mòn.

    "Vừa rồi thuộc hạ vô tình vận dụng quan khí thuật mới nhìn ra, chúc mừng chủ thượng có người nối dõi, Thiên Nam có người nối dõi."

    Thiên Nguyệt sau lớp mặt nạ hơi đỏ lên nhưng mau chóng lấy lại tinh thần hỏi:

    "Đừng an ủi ta, rốt cuộc đây là chuyện gì?"

    Bạch Tự Tại khẻ nhấp một ly trà lấy lại bình tĩnh nói:

    "Chủ thượng đã trúng minh vương ấn, ấn này sát thương tuy mạnh nhưng cái đáng sợ của nó là ở khí vận. Người trúng phải ấn sẽ bị ăn mòn khí vận liên tục cho tới khi không còn khí vận thì vận xui quấn thân cho tới lúc chết."

    Thiên Nguyệt nghe mà tái mét mặt đang muốn hỏi thì Bạch Tự Tại lại tiếp tục:

    "Sau khi chết linh hồn người đó sẽ bị đóng ấn, bị kéo về Minh phủ bị Minh vương sai khiến, người đó mà có con cháu cũng sẽ liên lụy con cháu cả đời bị vận rủi quấn thân cho đến chết cũng sẽ bị Minh vương sai khiến."

    Thiên Nguyệt như bị sét đánh hỏi:

    "Liệu có cách nào hóa giải?"

    Bạch Tự Tại than thở nói:

    "Cách là có nhưng cũng thật sự rất khó."

    "Ngươi mau nói."

    "Trên đời này người hiểu rõ vận và mệnh nhất không ai qua được Phiêu Miễu cung nhưng muốn được họ giúp thì còn phải xem chữ duyên nữa."

    Thông qua lời kể của Bạch Tự Tại cuối cùng Thiên Nguyệt cũng biết Phiêu Miễu cung đáng sợ nhường nào.

    Phiêu Miễu cung không có chỗ ở cố định, cung điện được một con dị thú gọi là 'Thời Không' cõng trên lưng xuyên toa qua các không gian, thời gian khác nhau. Cả Phiêu Miễu cung như một truyền thuyết lưu truyền trong vũ trụ không ai từng gặp mặt được họ chỉ nghe đồn từng có một vực chủ của một trung thiên thế giới đắt tội với một đệ tử trong cung từ đó cả thế giới như bị vận xui quấn thân thiên tai nhân họa xảy ra liên miên.

    Bạch Tự Tại chốt lại một câu:

    "Thà đắt tội đại thiên thế giới chứ đừng đắt tội Phiêu Miễu cung."

    Phiêu Miêu, Phiêu Miễu như sương như khói,

    Tuy nhìn thấy được nhưng không thể chạm được.
     
  9. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 48: Hồi ức (Phiêu Miễu cung)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Nguyệt vẻ mặt hơi đượm buồn, cô có thể không cần lo lắng cho mình nhưng bản năng của người mẹ làm cô cảm thấy lo nghĩ cho đứa con trong bụng mình.

    Thấy vẻ mặt của Thiên Nguyệt lo nghĩ Bạch Tự Tại ho nhẹ một tiếng nói với giọng hơi lúng túng:

    "Khụ, chủ thượng người không cần lo lắng thuộc hạ có hơi quen, ừm quen vị cung chủ kia một chút để thuộc hạ đi cầu xin giúp người."

    "Cảm ơn ông, Bạch thừa tướng nhưng ta có thể hỏi tại sao ông lại xưng hô ta là chủ thượng không?"

    Bạch Tự Tại nghe vậy thì trầm lặng một hồi như đang muốn sắp xếp lại suy nghĩ, một lúc sau ông mới hỏi lại:

    "Chủ thượng đã thức tỉnh tryền thừa mà lại không thức tỉnh ký ức sao?"

    Thiên Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

    "Vậy thứ cho thuộc hạ không thể nói rõ chỉ có thể báo cho chủ thượng biết người là Thiên tộc còn thuộc hạ thuộc về một nhánh của Văn đạo thế gia một trong ba ngàn đại đạo thế gia là nô bộc của Thiên tộc. Còn sứ mệnh của người là gì chỉ có thể tự người thức tỉnh mà đi tiếp lấy thôi."

    Thiên Nguyệt không có bất cứ phản ứng gì bởi sứ mệnh lớn nhất của cô bây giờ là đánh bại Vu thần giáo bảo vệ Thiên Nam mà thôi.

    Loạn không vực, một trong các hiểm địa của vũ trụ nơi mà các vết nứt thời không thường xuyên xuất hiện khiến cho những ai vào nơi đây mà bị hút vào vết nứt thời không sẽ bị cuốn tới một thời không nào đó trong vũ trụ cả đời bị lạc lối không tìm được lối về.

    Trung tâm loạn không vực có một con thú to lớn như một thiên hà dắt ngang qua trung tâm loạn không vực. Cả thân thể nó trong suốt như thủy tinh cả người hiện lên vô số cảnh tượng của các thời không khác nhau ở nơi đó ta có thể nhìn thấy vô số sinh linh trên các hành tinh đang sinh sống.

    Một chiếc linh thuyền lẳng lặng đậu ở một góc trong loạn không vực, Thiên Nguyệt lúc này bụng đã lớn ngước nhìn tất cả trước mắt, trong tâm lại rung động khôn siết trước kỳ quan đó.

    "Lần đầu thuộc hạ đến đây còn muốn không thể tin được trong vũ trụ lại có một kỳ quan như vậy mà."

    Bạch Tự Tại đứng trước mũi linh thuyền nhìn lên trên thân thời không thú một tòa cung điện như ẩn trong màn sương trong tâm lại cực kỳ xoắn xuýt nửa muốn đi lên cung điện đó nửa muốn không.

    Hai người đang muốn thúc linh thuyền tới gần thì phía trước đột nhiên xuất hiện chín chữ to được ghép lại bằng vô số hạt bụi ánh sáng ' Bạch Tự Tại và chó không được tới đây.'

    Bạch Tự Tại nhìn dòng chữ mà nóng mặt, hai tay run run chỉ dòng chữ, mặt đỏ chót hai hàm răng nghiến vào nhau.

    Thiên Nguyệt nhìn vào cố nén mỉm cười hỏi:

    "Lão Bạch ông có phải phụ lòng của cô nương nào của Phiêu Miễu cung không vậy, không thì ai lại mắng ông là, là cún nhỉ? Hì hì.."

    Đang đứng hầu bên cạnh Bạch Linh cũng vẻ mặt tủm tỉm nhưng sợ làm xấu mặt cha mình nên cố nén lại.

    Bạch Tự Tại tuy tức giận nhưng trong lòng có hổ thẹn dùng pháp lực nói lớn:

    "Phiêu Tuyết, ta biết nàng còn giận ta việc năm đó nhưng ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, coi như ta van xin nàng hãy cho ta vào cung gặp mặt một lần thôi."

    Đợi thật lâu dòng chữ phía trước liền biến đổi thành một cánh cửa ánh sáng phía trên viết hai chữ 'vào đi'.

    Thiên Nguyệt cùng Bạch Linh cùng nhìn Bạch Tự Tại hỏi ý kiến được ông gật đầu cả bọn nối đuôi bước vào cửa.

    Tiến qua cửa như bước vào một thế giới khác trừ Bạch Tự Tại cả hai người còn lại đều cảm thấy kinh ngạc không phải vì nơi đây tráng lệ thế nào mà nó quá đơn sơ.

    Trong một khu rừng trúc, một ngôi nhà tranh một cô gái áo trắng mang khăn che mặt ngồi pha trà trước nhà trên bộ bàn ghế bằng trúc, cả người như hòa vào không gian tĩnh lặng ở đây như nó vốn là như vậy rồi.

    Thiên Nguyệt không nhìn ra tu vi của cô gái trước mắt nhưng cô có cảm giác cô gái trước mắt không thua gì Tiên Dung công chúa thậm chí còn mạnh hơn.

    "Thiên Nguyệt, trưởng công chúa của Thiên Nam quốc của Thiên Huyền giới, ừm thiên cơ tới đây lại bị nhiễu loạn không thể xem tiếp thực kỳ lạ. Bạch Linh con của Bạch Tự Tại, một thiên tài hiếm có.. hầy thật đáng tiếc, đáng tiếc.."

    Bạch Tự Tại đứng ở một bên mà cảm thấy như có một ánh mắt nhìn mình làm ông như có kim châm đâm người chỉ muốn trốn đi thật xa, nhưng đứng trước mặt cố nhân đành phải đứng ra nói chuyện:

    "Phiêu Tuyết à chuyện là.."

    "Khỏi cần tên lang tâm cẩu phế nói ta đã biết các ngươi đến đây vì chuyện gì."

    Lúc này Bạch Tư Tại không còn nhịn được nữa rống lên:

    "Phiêu Tuyêt! Chuyện lúc đó ta và mẹ của Linh nhi bị ăn nhầm tình dược mà có Linh nhi ta không thể bỏ cô ấy được nàng hãy hiểu cho ta chứ."

    Phiêu Tuyết nhìn người đàn ông mà mình đã sẵn sàng từ bỏ chức vị cung chủ của Phiêu Miễu cung để đi theo này lại cùng bạn thân nhất của mình phản bội mình, dù cô biết đó là bất đắc dĩ nhưng làm sao để cô tha thứ cho hắn đây.

    Nhìn cô bé năm tuổi trước mặt có hình dáng giống bạn thân nhất của mình hai mắt Phiêu Tuyết như nhòe đi cô hỏi:

    "Linh nhi, con còn nhớ mẹ con không?"

    Bạch Linh cúi đầu khẻ nức nở:

    "Mẹ vừa mất một năm trước, trước khi đi có nói người không hối tiếc vì đã theo cha nhưng cực kỳ có lỗi với dì Phiêu Tuyết mong người tha lỗi cho mẹ."

    Một là tình yêu khắc cốt ghi tâm, một là tình bạn tri kỷ gắn bó, nhưng chữ tình ai bẻ làm đôi, ai chia cho được, ai xớt cho đành.
     
  10. Tam thập tam thiên

    Bài viết:
    95
    Chương 49 Hồi ức (Mẹ con chia lìa)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên lưng thời không thú, Phiêu Miễu cung.

    Mọi người đều yên lặng lại, một cảm xúc khó tả diễn ra trong lòng khi nghe một đứa bé nói về khoảnh khắc trước khi chết của mẹ mình, một cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó thể diễn tả.

    Bạch Tự Tại lại gần vỗ vai con gái để an ủi cô cũng là để vỗ về tâm trạng rối bời trong lòng ông.

    "Phiêu Tuyết, ta biết ta có lỗi với nàng nếu có gì muốn tính toán thì tính trên đầu ta là được nhưng nếu nàng đã biết chuyện thì xin giúp đỡ chủ thượng cô ấy và đứa bé trong bụng là vô tội."

    Phiêu Tuyết nhìn Bạch Tự Tại thản nhiên nói:

    "Phiêu Miễu cung từ khi sáng thế thần tạo dựng đã được trao tặng thời không thú để quản lý và giám sát vận mệnh của chúng sinh trong Hằng Cổ vũ trụ này là chí công vô tư nhất không thể vì tư lợi mà tự ý thay đổi vận mệnh một người."

    Bạch Tự Tại nghe vậy thì cảm thấy không ổn đang muốn cầu tình tiếp thì đột nhiên một tia sáng vàng từ trong bụng Thiên Nguyệt bắn tới Phiêu Tuyết chui vào mi tâm của cô.

    Trong không gian tinh thần của Phiêu Tuyết một hư ảnh trống đồng tang thương trôi nổi trước linh hồn thể của cô.

    "Ngươi là 'Văn Lang'? Tại sao ngươi ở đây? Bản thể của ngươi vốn đã đi theo chủ nhân của ngươi ở trong 'mê' rồi chứ?"

    Một tia sáng bắn vào linh hồn thể của cô, từng dòng hình ảnh ký ức xoẹt qua đầu làm cô biến sắc mặt.

    "Thì ra là vậy sao? Thủ bút của người đó thật lớn mà."

    Hư ảnh nhanh chóng biến mất trở lại bụng của Thiên Nguyệt cùng lúc đó thời không của Phiêu Miêu cung trở về lúc trước khi Bạch Tự Tại muốn nói thì Phiêu Tuyết đã đứng dậy nói:

    "Ta có thể giúp các ngươi nhưng có ba điều kiện."

    Thiên Nguyệt chậm rãi nói:

    "Tiền bối có gì xin cứ nói."

    "Thứ nhất Bạch Linh phải trở thành đệ tử của ta, thứ hai nó và đứa bé trong bụng sẽ lập một hôn ước, thứ ba sau khi sinh đứa bé hai mẹ con phải tách ra. Như vậy ta mới có thể chữa trị cho cô."

    Nghe ba điều này làm cả bọn hơi không hiểu ra sao Thiên Nguyệt nhanh chóng hỏi lại:

    "Nếu ta cùng con ta tách ra liệu nó có thể sống."

    Được Phiêu Tuyết gật đầu xác nhận Thiên Nguyệt yên tâm chấp nhận điều kiện.

    "Được rồi cả Thiên Nguyệt và Bạch Linh sẽ ở lại trong cung còn tên nào đó thì biến khuất mắt ta."

    Bạch Tự Tại hậm hực không nói gì trong lòng lại vui vẻ vì con gái được gả vào Thiên tộc chỉ có Bạch Linh tuy không nói gì nhưng trong mắt có sự không cam tâm được giấu thật sâu.

    Sau khi Bạch Tự Tại từ biệt Bạch Linh rời đi Phiêu Miễu cung Phiêu Tuyết phất tay với Thiên Nguyệt nói:

    "Bây giờ ta đưa cô tới một nơi để dưỡng thai."

    Một tia sáng hiện lên Thiên Nguyệt đã xuất hiện trong một tiểu viện u tĩnh có hòn non bộ, suối nước chảy róc rách đình đài lầu các đều đủ cả.

    "Xin phu nhân phân phó."

    Đang còn bỡ ngỡ trước cảnh vật xung quanh thì nghe phía sau vang lên những âm thanh dễ nghe, hai hàng tỳ nữ đứng xếp hai bên ăn mặc cung trang trắng như tuyết, ai cũng là mỹ nữ ngàn dặm có một.

    Thân là công chúa Thiên Nguyệt cũng đã từng trải qua cuộc sống xa hoa nhưng đứng trước cảnh tượng trước mắt vẫn làm cô rung động thật sâu.

    "Miễn lễ, các ngươi lui xuống trước đi."

    Thiên Nguyệt nhìn cảnh trước mắt nhưng tâm tư lại cảm thấy một nỗi buồn mất mát kéo đến, cô sờ bụng của mình thì thầm:

    "Con trai của mẹ, sau khi con ra đời chúng ta không thể ở bên nhau rồi."

    Thời gian trở về hai mươi năm sau, trong căn cứ dưới lòng đất, phòng của Thập Tam Thiên.

    "Con trai của mẹ, sau hai mươi năm mẹ con ta lại gặp nhau rồi, chỉ tiếc mẹ không thể sớm nhận ra con làm con chịu khổ rồi."

    Vừa nghĩ tới chỉ vài ngày trước thôi cô đã muốn lấy mạng con của mình làm cô ân hận lại thêm hổ thẹn trong lòng.

    Từ đàng xa vang lên từng nhịp bước chân gấp rút hai cha con Bạch Tự Tại và Bạch Linh hấp tấp chạy tới đang muốn hành lễ thì bị Thiên Nguyệt cản lại nói:

    "Mau xem bệnh cho Lân nhi."

    Bạch Linh nhanh chóng tới gần Thập Tam Thiên, một tia sáng trắng từ tay cô chui vào cơ thể cậu đảo một vòng rồi trở lại thân thể của Bạch Linh.

    Sau bao trắc trở hai mẹ con cuối cùng cũng đoàn tụ nhưng liệu Thập Tam Thiên có thể vượt qua kiếp nạn lần này. Muốn biết thế nào hồi sau sẽ rõ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...