Official

The Very Important Personal
92 ❤︎ Bài viết: 118 Tìm chủ đề
1793 1
Kiếm tiền
Official đã kiếm được 17930 đ

Tâm sự về chuyện học tập​


Chủ đề tâm sự chuyện học hành được tạo ra như một góc nhỏ để mỗi người có thể chia sẻ những điều thầm kín mà mình thường khó nói thành lời. Học hành không chỉ là điểm số, bài kiểm tra hay những trang sách dày đặc chữ, mà còn là cảm xúc: Mệt mỏi, áp lực, lo lắng, hy vọng và cả những niềm vui nhỏ bé khi hiểu được một bài khó hoặc đạt kết quả tốt hơn mình mong đợi.

Ở đây, bạn có thể thành thật kể về những buổi tối thức khuya học bài đến mỏi mắt, những lần rớt phong độ khiến tinh thần xuống dốc, những nỗi sợ mơ hồ trước kỳ thi, hay cả niềm tự hào khi vượt qua chính mình. Chuyện học hành đôi khi nặng nề, nhưng khi được tâm sự, chúng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đây cũng là nơi để bạn tìm thấy sự đồng cảm. Bởi không chỉ mình bạn gặp khó khăn - ai cũng từng chật vật với áp lực học tập, từng muốn buông xuôi, rồi lại tự đứng dậy vì không muốn phụ kỳ vọng của bản thân và những người mình yêu thương.

Tâm sự chuyện học hành không chỉ giúp vơi đi áp lực, mà còn giúp bạn biết rằng mình không hề cô đơn. Và biết đâu, chính những lời chia sẻ của bạn lại tiếp thêm sức mạnh cho ai đó đang cần một chút động lực để bước tiếp trên con đường tri thức của mình.

Bức thư cha tâm sự với con về việc học


Con trai thân mến!

Bố chia sẻ một chút về "việc học" để con có thêm những góc nhìn về việc học và có thể sẽ giúp con vững tin hơn trên hành trình "học hành" bây giờ và sau này của con.

Chắc rằng sẽ có những thời điểm, những giai đoạn con có những áp lực trong việc học (áp lực từ gia đình, bạn bè, thầy cô).

Nhưng bố mong muốn con hiểu bản chất của việc học là gì? Học để đạt điểm cao, để đạt giải, để thi đỗ trường này trường kia, để thể hiện hay chứng tỏ với gia đình, bạn bè, thầy cô.. Không biết con trai có đang rơi vào trạng thái này không? Không biết con có nhớ bố luôn nói với con rằng: Học là cho mình, vì mình chứ không phải để thi cử, học không phải vì điểm số, càng không phải để thể hiện hay chứng tỏ với ai cả, mà học là để giúp con có kiến thức, học giúp con trở thành người trưởng thành và tử tế, học giúp con thực hiện ước mơ, đam mê của mình. Học còn giúp con tìm hiểu và khám phá thế giới.

Với tư duy và tư tưởng này có lẽ sẽ đi ngược so với thời đại nhiều lắm vì có thể đâu đó nhiều người chạy theo thành tích, chạy theo bằng cấp và những thứ ở bên ngoài. Nên khi con bị điểm kém, có thể con sẽ bị thầy cô trách phạt, bị bạn bè chê cười, chọc ghẹo hoặc con sẽ cảm thấy xấu hổ, đó đều là những điều rất dễ xảy ra vì chúng ta khó có thể hoàn hảo, hay giỏi mọi thứ được. Con thấy đấy có những thứ con làm tốt, cũng có thứ con làm chưa tốt, nhưng quan trọng hơn là con không đồng hóa mình với những điểm số, với những cảm xúc đó vì đó không phải là con.

Điểm số không thể đánh giá được con người của con mà điểm số chỉ thể hiện, chỉ phản ánh thời điểm con làm bài, thời điểm đó con làm chưa tốt chứ không phải con sẽ mãi mãi làm không tốt.

Cảm xúc của con cũng thế, cảm xúc không phải là con, cảm xúc sẽ liên tục thay đổi, vì vậy con đừng đồng hóa mình với những cảm xúc đó, chúng sẽ đến rồi đi, con hãy trải nghiệm nó và hãy quan sát nó, nếu được hãy đào sâu vào những cảm xúc đó xem tại sao mình lại xấu hổ, tại sao mình buồn, hay điều gì khiến mình vui vẻ, hào hứng.. Khi đó con sẽ thêm hiểu bản thân mình hơn.

Chính vì vậy mỗi khi việc học tập, thi cử khiến con bị ảnh hưởng thì có thể con đang không học cho mình, không vì mình rồi đó con trai ạ, nên hãy chậm lại để quan sát, nhận diện và điều chỉnh kịp thời con nhé.

Để việc học thực sự là cho mình, vì mình thì bố nghĩ chúng ta cần có tinh thần trách nhiệm với chính mình, với cuộc đời mình (bởi không ai có thể sống thay mình được) và cần vun bồi kỹ năng tự học. Kỹ năng tự học sẽ giúp ích con rất nhiều trong cuộc sống sau này chứ không chỉ trong việc học tập. Và còn bởi vì thế giới này, vũ trụ này vô cùng rộng lớn mà ta chưa thể hiểu hết được, học các kiến thức trên trường lớp chỉ là một phần nhỏ thôi con trai ạ, chúng ta cần học ở ngoài cuộc sống nhiều lắm.

Vì thế, hãy luôn khiêm hạ để học được nhiều hơn con nhé, đừng bao giờ cho rằng mình luôn đúng vì có nhiều thứ mình chưa biết ngay cả khoa học cũng còn chưa chứng minh được, nên đừng vội vàng kết luận, vội vàng đánh giá. Hãy tự học, tự tìm tài liệu, tự nghiên cứu, và tham khảo các góc nhìn đa chiều, quan sát những trải nghiệm, quan sát cuộc sống rồi phân tích, đúc kết để thấy ra những bài học, để tăng trưởng thêm cái thấy cái biết của mình.

Tất cả chỉ là trải nghiệm, chỉ là bài học để giúp con mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn!
 
Last edited by a moderator:
13 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Ngày Đầu Thi Học Kỳ Văn Lớp 9

Hôm nay cả tỉnh Khánh Hòa thi Văn.

Thực sự mà nói thì cái đề văn nó dễ lắm. Thế mà, Trong hôm nay tôi đã làm thiều bài viết văn.

Đề bài văn là: Viết một bài nghị luận về cảm nhận của em về hai khổ thơ đầu bài Sang thu của Hữu Thỉnh. Haizz, tôi đã thiều phân tích thơ ở chỗ khứu giác, thị giác, xúc giác bla bla bla.. ghi sai đám mây mùa hạ là đám mây hình thành trong trí tưởng tượng mà tôi lại ghi đám mây mùa hạ là hình ảnh cụ thể, đám mây đang trong mùa hạ.

Thua.


362ca9dba6f9e2fdd57fceb2652cfbe6.jpg

Còn bài một kêu viết một phép liên kết thì tôi lại viết 4 phép, không biết là nó có sai hay không.

Giờ tôi rất lo sợ về điểm của tôi, nếu lỡ thi không được 8. Thì xác định. Mà tôi cũng nghĩ là mình được 8. Thi. Haizzz, khi ra ngoài phòng thi thì chúng bạn khoe về thành tích giám thị dễ coi thi.

Con bạn thân sướng vkl, lớp nó được giám thị coi thi đem đề cương xuống tận chỗ cho em luôn :(haizzz còn số phận mình sao mà xuiiiiii
 
Last edited by a moderator:
3,580 ❤︎ Bài viết: 474 Tìm chủ đề
Ký sự phòng thi của thanh niên lần đầu thi tổ hợp xã hội

Lần đầu tiên Rùa được thi tổ hợp Khoa Học Xã Hội cũng có lẽ là lần cuối cùng được thi. Sau khi làm xong bài môn Giáo dục công dân còn ít thời gian (Gọi là thế thôi chứ Rùa làm môn công dân có hết 15 phút thôi à, còn tận hơn nửa tiếng lận) thì quay sang nói chuyện mí mấy bạn bên cạnh, coi như ngoại giao trong phòng thi.

Các bạn ấy đều ở các lớp ôn môn xã hội nên Rùa rất vui thỉnh giáo các bạn mấy câu cho có chút không khí và Rùa đã nhận ra điều không ngờ. Cụ thể các câu Rùa hỏi là :(A, B, C, D là tên các bạn ý ạ. Rùa không tiện nói tên)

f163e94bf69c4b9d97b2c3d9eb578eca.jpg


Câu1. Rùa: Quốc hiệu nước ta thời nhà Hồ là Đại Ngu nghĩa là gì?

A: Nước mình ngu thế à

B: Cực ngu luôn à

C: Không phải là dốt lớn

Câu 2. Nước ta có bao nhiêu vị vua Hùng? :

A. 1

B. Tầm trên dưới chục người

C. 4

Câu 3. Mị Nương là ai?

A. Là người (bạn này thông minh này)

B. Là cái con bé vặt lông vịt đấy

C. Thằng B mày bị ngu à? Vặt lông ngỗng

Câu 4. Ai lập ra nhà nước Âu Lạc?

A. Âu cơ

B. Âu Cơ và Lạc Long Quân

Câu 5. Quang Trung với Nguyễn Huệ có quan hệ gì?

A: Vợ chồng

B: Anh em

C. Bạn bè rất thân

D: Là một (bạn này giỏi nhờ)

Câu 6. Thánh Gióng là ai?

A. Là thằng nhổ tre ở Sóc Sơn à?

B. À! Ở trong truyện mà có bà uống nước dừa đẻ ra phải không

Câu 7. Ai làm bánh chưng bánh giày?

A. An Dương Vương à

B. Là vua Hùng

C. Thạch Sanh hay Sọ Dừa thế?

Câu 8. Ai tìm ra dưa hấu (theo sự tích ý)

A: Tưởng dưa hấu xuất phát từ Trung Quốc

B: Thấy bảo dưa trồng nhiều ở miền Trung

Rùa: Bạn à Rùa hỏi ai tìm ra đưa hấu mà

A: À, thế ai mà biết được

B :(vuốt cằm) Lang liêu à?

Câu 9: Sơn Tinh và Thủy Tinh ai là anh ai là em?

A: Là Sơn Tinh

B: Thủy Tinh

C: Chúng mày ngu à 2 thằng đấy có quan hệ gì đâu (Rùa: Bạn này thông minh ghê)

Câu 10. Hai Bà Trưng là ai với ai:

A: Bà Trưng với Bà Triệu

B: Ta tưởng là một bà

C: Là người với người (Rùa: Bạn có thể trả lời Rùa nghiêm túc được không a)

* * *còn rất nhiều nữa mà Rùa không nhớ nữa!

Rùa hỏi vậy vì trước Rùa toàn học ở lớp tự nhiên nên cứ tưởng các bạn học xã hội không phải "thượng thông thiên văn, hạ tường địa lý, trung tri nhân sự" cũng là am hiểu kiến thức xã hội chứ? Hóa ra là như vậy..

1f914.png


1f914.png


1f914.png


Hihi. Đây là truyện cũ giờ mới kể. Rùa thi THPTQG từ năm 2017 cơ. Hôm ý ngày 23/6/2017.

Đây là ngày Rùa đi thi vui nhất trong suốt đời học sinh. Rùa hỏi một câu là các bạn tranh nhau trả lời, chỉ tiếc chả mấy ai trả lời đúng cả. Cả phòng thi mặc dù chỉ mới quen thôi nhưng nói chuyện kinh khủng như đúng rồi ý!

Đến nỗi giám thị nhắc mấy lần đấy:

Lần 1 "Các bạn đi thi hay đi chợ thế?"

Lần 2 "Các em giữ trật tự đi nào"

Lần 3 "Ai còn nói nữa tôi đánh dấu bài"

* * *Lần 4 "Tôi chưa thấy phòng thi nào vô ý thức như thế?"

Rùa viết lên đây hi vọng sẽ luôn nhớ rõ về kỉ niệm này. Mỗi lần nhớ đến, cảm giác vui như ban đầu.

Các bạn hôm ấy thi cùng tôi ơi! Các bạn cùng tên với tôi à!

Các bạn như thế nào rồi? Có sống tốt không? Có vui không? Đột nhiên tôi nhớ về các bạn.. Liệu các bạn còn nhớ tôi không?

Cảm ơn bạn cùng tên ngồi cạnh giúp mình tra atlas, xin lỗi mấy bạn xung quanh vì mình đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.

Thật ra tôi muốn nhắc bài các bạn đúng lắm, nhưng ai bảo tôi dốt mà các bạn cứ hỏi, tôi không thể từ chối nên vậy.

Hihi.. Một thời để nhớ!
 
Last edited by a moderator:
41 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Hành trình cập bến tri thức quả không dễ dàng, đặc biệt với những cô cậu học sinh thời hiện đại, bởi nó không chỉ là sự thong dong, vô tư, nó còn là một áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai hao gầy của những học trò nhỏ như tôi. Ngày xưa, sáng học, chiều ở nhà phụ giúp ba mẹ, tối rảnh rỗi tự do tự tại có thể lấy vài ba quyển sách, quyển truyện để bớt chán.

Điều đó tạo sự thoải mái đối với người học sinh khi không gì bắt ép được thì tâm trí mỗi người sẽ thoải mái, vô tư và chủ động hơn tìm đến con chữ. Nhưng ngày nay thì sao, cuộc đời của một người học sinh như một vòng tuần hoàn nặng nề, nhàm chán: Đi học sáng -> nghỉ trưa -> đi học chiều -> đi học ca lỡ -> ăn tối -> đi học tối -> học đêm. Không phải 100% học sinh ngày nay đều như thế, nhưng đa số, những gia đình muốn con"dày mắt kính ', cuộc đời chỉ tóm gọn lại một chữ: Học.

Những cô cậu học sinh đó không được tiếp xúc với xã hội, được giải tỏa tâm trí, mà đối với họ, học là duy nhất. Tuổi thơ như bị đánh cắp, đâu còn là những tiếng cười đùa nô nghịch, thay vào đó là sự lờ đờ uể oải và có cảm giác: Sợ học. Bằng chứng là qua những vụ tử tử của cô cậu học sinh không chịu được áp lực học tập đó, ra đi để thanh thản cho mình nhưng để lại nỗi đau, sự ám ảnh cho những người ở lại. Đúng, học là con đường dẫn đến thành công, nhưng tuổi trẻ không đợi chúng ta thành công, dù một khoảnh khắc thôi, hãy cảm nhận, hưởng thụ nó, đừng để nó vụt qua trong sự luyến tiếc' tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất của một đời người'mà.

Bằng nhiều cách khác nhau, áp lực đang ngày một nặng hơn trên đôi vai non nớt của học sinh, chỉ một lần thôi, tôi mong ngành giáo dục hãy suy nghĩ tới thực trạng, cảm xúc của những em học sinh, để đưa ra giải pháp tốt nhất!
 
Last edited by a moderator:
35 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề

Tôi vừa thi đại học xong​


Tôi vừa kết thúc kì thi quan trọng nhất của đời học sinh, những ngày này tôi giành nhiều thời gian suy ghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của mình. Tôi tự hỏi liệu bản thân thực sự muốn gì? Đây là câu hỏi của không chỉ riêng tôi mà là chung cho tất cả các bạn trẻ chuẩn bị bước vào đời như tôi.

Cuối cùng tôi cũng biết mình thích gì, lúc đi học tôi không đặc biệt thích môn học nào cả, với tôi nó đơn giản chỉ là học cho có, học vì tôi là học sinh. Còn điều tôi yêu thích nhất là những công việc thiện nguyện, nghe có vẻ giả tạo nhưng đó là điều thật lòng. Tôi đã từng mong muốn được làm những công tác xã hội, tôi muốn thi vào ĐH KHXH và Nhân Văn, nhưng bạn biết đấy, khi chúng ta 18, có những thứ, có những điều chúng ta không thể và không dám đưa ra quyết định cho chính cuộc đời của mình, bởi đôi lúc vì ta còn quá trẻ.

Tôi nộp đơn vào 1 trường kinh tế, nhưng trong kì thi ĐH vừa qua, tôi không thực sự làm tốt, tôi đã bỏ lỡ, mắc những sai lầm ngớ ngẩn để rồi bây giờ tôi vẫn đang khóc vì điều đó. Bạn biết không, nhưng sau một thời gian bình tâm lại tôi đã suy nghĩ thoáng hơn, tôi tin vào số phận, nếu số phận an bài tôi đỗ ĐH thì sẽ có những con đường giành riêng cho tôi, còn nếu không thì tin chắc cũng sẽ có những lối rẽ để tôi đi tiếp.

Tôi sẽ tiế tục theo đuổi đam mê của mình. Sắp tới tôi sẽ đi tình nguyện 1 chuyến xa nhà, hi vọng chuyến đi đầu tiên này sẽ đem đến cho tôi những trải nghiệm đáng quý.. Tôi cũng chúc các bạn vừa thi ĐH xong có một tâm trạng thoải mái, mỉm cười và đón nhận những điều sắp tới.. Tôi viết lên đây như một cuốn nhật ký, 1 cuốn nhật ký đặc biệt- có người sẽ đọc được những điều tôi muốn nói và không biết tôi là ai.
 
Last edited by a moderator:
35 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề

Hôm nay, tôi biết điểm​


Cái cảm giác hồ hộp, chờ đợi ngày biết điểm như chờ lời phán quyết của tòa án. Cảm giác run run, nhập SBD rồi vỡ òa cảm xúc hay hụt hẫng thất vọng.. Đó là cảm giác của tất cả các sĩ tử vừa thi ĐH xong. Tôi may mắn khi cảm xúc khi biết điểm của tôi lúc xem điểm là vỡ òa niềm vui, số điểm tuy không quá cao nhưng nó đã vượt sự mong đợi của tôi.

Tôi đã rất vui, run run cầm điện thoại gọi báo cho ba mẹ, anh chị, ai cũng vui lây khiến tôi có cảm giác không nói nên lời. Rồi khi ba tôi biết điểm, tôi thấy trong mắt ông ánh lên niềm vui, niềm tự hào, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Sau khi vui mừng cho tôi, tôi tìm đến bạn bè, những đứa bạn điểm cao, chúc mừng cùng nhau, nhưng cũng có đứa điểm thấp, không như mong muốn tôi cũng buồn lây. Là bạn của nhau chúng tôi đã cùng nhau cố gắng, cùng chứng kiến nhau nỗ lực nhường nào, nên khi như vậy, chúng tôi chỉ cố tìm kiếm những từ an ủi nhau.

Nhưng các bạn à, chúng ta đã cố gắng rất nhiều, nếu không ai biết bạn đã nỗ lực bao nhiêu thì chí ít bạn phải hiểu rõ chính mình. Đừng hành hạ bản thân vì kết quả chưa tốt, chúng ta đã rất cố gắng, kết quả ra sao thì hãy mỉm cười đón nhận. Tôi tin vào sốphận, tôi tin vào sự sắp đặt của định mệnh, tất cả đều có nguyên do của nó.

Dù kết quả tốt hay xấu, dù rớt hay đậu thì mong bạn hãy giữ lòng mình an yên, tương lai còn dài, chúng ta hãy sẵn sàng với những điều phía trước, đừng quá bận lòng vì những gì đã qua, bạn nhé!
 
Last edited by a moderator:
13 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề

Giấc Mộng Du Học​


Sáng thứ 7 rãnh rỗi, tôi đang lướt "nf" trên fb thì thấy một quảng cáo du học Nhật ngon vãi bá. Tôi liền chạy tới nói mẹ

- Mẹ học xong 12 con muốn đi du học, đầu tư cho con đi nha mẹ!

- Mãy bị cái gì vậy, cái thể loại học ngu như mày mà cũng đòi đi du học à? Mày có biết là đi du học tốn nhiều tiền lắm không với cả phải học giỏi thì mới đi nhé con.

- Dạ mẹ! Lần này con sẽ ráng cố gắng để đi du học Nhật. Nên học xong 12 mẹ cho con đi nha mẹ yêu <3

- Ok! Được đó, nhưng với một điều kiện. Mày phải thực hiện điều kiện này cho mẹ thì mẹ mới đầu tư cho con.

56f217f7b498f39fdb89d953c28af1d7.jpg


Mặt tôi trông rất quyết tâm và quả quyết nói với mẹ

- Điều kiện gì? Mẹ nói đi con nhất định sẽ thực hiện cho mẹ. Hihi

- Ok con trai: Mẹ nở một nụ cười nham hiểm.

- Học kỳ 2 này hóa 5 chấm thì mẹ cho con đi du học nhé ;) mẹ hứa.

Tôi: .

"Bỏ mợ, hóa mình học dở lắm luôn ấy. Sao bả yêu cầu cao thế? Ây gu, die, die cmnr"

- Hể? Yêu cầu cao quá mẹ! Sao mẹ nở đối xử với con vậy. Nhà mình đủ điều kiện cho con đi mà :(

Mẹ quả quyết một câu cứng ngắc - Không thì thôi! Dẹp!

Câu nói của mẹ như con dao đâm thẳng vào ngực "Ưa"

Thế là toi giấc mộng du học của mình
 
Last edited by a moderator:
368 ❤︎ Bài viết: 481 Tìm chủ đề

Mình gặp một người thầy tốt​


*Đột nhiên nhớ lại những năm tháng trước đây*

Thầy dạy Toán năm mình học 12. Với mình thầy là ân sư, cũng là ân nhân.

Mình ngu toán. Vì mình ghét thầy cô dạy toán lớp mình. Nên mình chỉ cố gắng đủ điểm để không bị điểm khống loại Giỏi. Học kiểu chán ghét đỉnh kout. Vì đơn giản, những thầy cô đó thiên vị mấy đứa đi học thêm, dạy thì giấu nghề các kiểu con đà điểu. Nên mình chúa ghét ah.

Rồi hè năm 11, mình chọn thi Khối A1 - D01 nên lớp mình là lớp tuyển 12C8. Mình gặp thầy. Tuy thầy dạy trong trường các lớp khác lớp mình, nhưng mãi đến lúc đó mình mới biết thầy. (Thầy trốn kỹ ghê: >)

Thầy nhận dạy toán cho lớp mình.

Thầy đi dạy rất.. Thong dong. Không cần Sgk, không có cuốn giáo án. Chỉ có 1 cây bút bi vắt lên túi áo sơ mi.

Lên lớp, thầy chỉ nói kỹ những phần súc tích, về cách làm bài tập dạng đó, còn định nghĩa định lý qq gì thầy cũng không có ngó qua.

Còn làm bài áh, thầy chỉ cho cách làm ngắn gọn nhất, không dài dòng. Nhiều khi giải 1 đống sinx cosx ra giấy nháp cả chục hàng mà điền vô bài giảng chỉ 2 3 hàng. Ai thắc mắc thì tự hiểu.

Lúc đó mình nhận ra, mé ơi, toán phải đỉnh như dị mới đúng á chời.

Sau đó nghe loáng thoáng về thầy, thầy học giỏi lém, nhà thầy ở bên sông, ba thầy làm Bs, thầy có thi đậu khối B ĐHYD 30đ tròn mà không học. Đi học sư phạm Toán.

Thầy không bao giờ khoe thành tích. Thầy chán ghét kiểu trường lớp bè phái nên không chơi với ai. Chỉ 1 mình, đi dạy, đi về, hoặc đi cà phê 1 mình. Không cà kê dê ngỗng bao giờ.

Dù thầy dạy giỏi, các phương pháp cục súc cho phần tự luận nhưng không bao giờ khoe. Mà chỉ là tận tình chỉ dạy cho lớp mình.

Mình á, 1 đứa bỏ bê môn toán từ thời xa xưa, it means trong đầu mình không có mấy cái khái niệm hình học. Sợ nhất hình học. Sau đó thầy chỉ vài chiêu phương pháp tọa độ, bài nào cũng giải ra mà méo cần xài tới mấy cái định nghĩa định lí ^^

Sau đó vì thầy, nhờ thầy mà mình thấy toán thật sự rất hay. Mình muốn làm nhiều bài tập hơn. Dốc hết tâm can vào học toán. Mặc dù mình là hsg văn nhưng tiết văn của cô chủ nhiệm, mình lại làm bt toán lén lút.

Có lần bị phát hiện, cô giận mình, sau đó giận luôn lớp. Ôi chài, đây là một kỷ niệm chó cắn nào đó, giờ không nhớ nguyên nhân luôn.

Sau những lần bị cô chủ nhiệm giận, lớp mình bị cô thành kiến. Trong lớp chỉ có nhóm 4 đứa nữ kia được cô ưu ái vì tụi nó nghe lời.

Còn lại cả lớp bị cô.. Cho ra rìa.

Động lực đi học lúc đó là những ngày có môn Toán. Được nhìn thấy thầy lên lớp là một loại sức mạnh kỳ diệu: >>

Mình từng thích 1 anh, ảnh là hsg toàn tỉnh của trường mình. Nhưng mình với ảnh không thể bước qua ranh giới bạn bè, dù tụi mình có cùng sở thích, nghe nhạc Trịnh và truyện Nguyễn Nhật Ánh.

Nguyên do chính là vì.. Ảnh thích nhỏ lớp trưởng lớp mình. Mình thương ảnh nhiều dù mình từng ghét ảnh nhiều. Nhưng sau đó mình phát hiện nhỏ lớp trưởng lớp mình không thích ảnh, ngược lại còn mỉa mai, đùa bỡn trên tình cảm của ảnh, làm ảnh đau khổ.

Điều đó mình cũng đau khổ. Mình thương ảnh bao nhiêu, ảnh thương người khác bấy nhiêu.

Mình đau khổ vì nhìn thấy ảnh bị tổn thương bấy nhiêu, ảnh cũng bị người khác làm cho đau khổ bấy nhiêu.. Này là nhân quả không chừa 1 ai, nghiệp quật không xót đứa nào.

Sau đó mình đã trải qua 1 giai đoạn bi thương ở năm 11 trước khi mình gặp được Thầy.

Thầy và ảnh cùng tên.

Thậm chí lên ĐH mình set mật mã thẻ ngân hàng, email các kiểu đều là tên và ngày sinh của thầy ^^

Vì mình ngồi bàn đầu, nên luca nào thầy cũng mượn máy tính mình dùng, mượn tập bài tập của mình chép đề bài. Vì thầy cho đề không bao giờ có ghi chép. Thầy tự nhẫm trong đầu rồi viết lên bảng thôi. Nhiều khi, phương trình vô nghiệm quài cũng là chuyện thường gặp ở lớp mình.

Lớp mình khá zui. Hôm đó học buổi chiều, có con rắn lục ngoài cửa sổ bò vô, thầy đang đứng trên bảng cho bài tập, mấy đứa ngồi gần cửa sổ óe lên, chạy lùa ra ngoài, trong lớp còn mỗi mình đang ngáo ngơ viết, thầy quay xuống gặp nó bò loạng xạ, kêu mình leo lên bàn ngồi yên, rồi thầy với mấy đứa con trai đuổi nó đi.

Đuổi xong cả lớp tốc lên cười muốn đau bụng: >> lớp được nháo cả buổi.

Sau đó dần dần mình học toán điên cuồng, mình muốn bài nào thầy đưa ra mình cũng giải không sai 1 đề. Thầy cho đa dạng bài tập nhưng khi cho đề kiểm tra.. Thì dễ như quể. Oimeoi, thầy dễ cưng vãi chưởng. Lớp mình toàn 9 10 như tôm tươi.

Tới độ 1 học kỳ điểm toán mình được 9.9 luôn :V unbelievable. Đứa ngu dốt như mình cũng được thành tích đó.

Hix, mình biết ơn thầy lắm. Những ngày tiếp theo, mình cứ rảnh là chạy theo thầy hỏi bài, cho dù mình biết bài đó làm sao nhưng vẫn giả ngu đi hỏi ;)) ahihi. Ngồi cạnh thầy dạ dạ chứ mắt mũi miệng, tinh thần đều ở trên mặt thầy.

Mi mắt dài, mũi cao ngất ngưỡng, khuôn mặt gầy gầy, gò má cao, thầy cười tươi nhìn đáng yêu kinh khủng haha. Đôi mài của thầy xếp đều mà ngầu hiền vãi luôn. Tóc thì thầy hay quên cắt, thích thầy để tóc như vậy, cắt lên nhìn cool dữ nữa :))

Sau đó mình phát hiện, mỗi lần mình nhìn thầy, thầy đều nhìn mình. Có những lần 2 thầy trò hay nhắn tin nói chuyện. Mình hay hỏi thăm những chuyện như, sao thầy không học Y, sao thầy lại chọn sư phạm.. Các kiểu tâm sự.

Ui, cái kiểu đợi mong được thầy rep, run xỉu. Rồi càng lúc càng nôn đi học, để được gặp thầy. Cố tình lên mạng kiếm những bài toán khó để đi hỏi thầy. Có những lúc thầy viết giúp ra tập luôn. Mình đem hết các giấy nháp đó giữ lại làm động lực ^^

Có lần thầy mượn máy tính mình dùng, rồi trả lại, đúng lúc mình giơ tay ra nhận lại thì vô tình tay mình chạm lấy tay thầy.. Oimeoi, 1 cái xẹt điện làm tay mình run luôn.. Mình ngạc nhiên mở to mắt nhìn thầy đăm đăm. Thầy cũng nhìn qua 1 cái rồi lại tiếp tục cho đề lên bảng. (Có thể mình ảo tưởng đi nhưng mình vẫn nhớ kỹ cảm giác kỳ quái đó).

Rồi mình chợt nhận ra, mình đã quên được người cũ. Vì mình thích thầy. Thầy có gia đình rồi nên mình nên hạn chế nhắn tin với thầy.

Thầy và mình có thân thì cũng nên là tri kỷ thôi. Lúc đó thật sự cảm mến thầy. Nhớ thầy nhiều trên những con bài tập, hay những lúc thầy cuối xuống chỉ bài mình cũng "lợi dụng" bu lại xem.

Sau này tụi nhỏ nói thầy giảng bài không bao giờ nhìn ai, nhưng lúc đó điểm những của mình và thầy đều giao nhau.

Thầy nhìn đơn giản, có chút ngông của văn sĩ phong lưu, lại không thích náo nhiệt, quyền lực. Thầy được đề cử làm trưởng tổ toán nhưng thầy từ chối các kiểu vì lí do bận:] ]

Còn 4 tháng nữa là thi ĐH, thầy nhận dạy thêm cho nhóm lớp mình, khoảng 6 đứa, nhưng sau đó còn 4 đứa. Trong đó có mình.

Mình nhớ lần đó mình học bệnh lên bệnh xuống, vẫn lếch đi qua cái sông, vô nhà thầy học. 5h30 mà học đến 10h đêm. Có hôm giải bài quên cả thời gian, hơn 11h đêm cũng phải ráng lếch về. Vì sáng còn đi học sớm.

Nhờ cách dạy không khuôn mẫu của thầy mà mình giỏi tích phân toàn khối. Bài nào mình cũng giải được bằng những cách không giống nhau.

Mình biết, thầy có chú ý tới mình vì mình chú ý tới thầy. Nhưng cả 2 đều chọn điểm dừng đúng lúc, chỉ cần qua ánh nhìn, tự khắc sẽ hiểu được đối phương cần gì.

Thầy dạy mấy tháng dù trường cấm dạy thêm (lúc đó mới ban hành luật) chỉ vì tụi mình nan nỉ! Thầy lo tụi mình làm bài ẩu những phần nhỏ, liền ôn đi ôn lại. Chỉ cho những chiêu bấm máy tính bá đạo để thử sai kết quả.

Sau đó tụi mình đóng tiền học thì thầy không chịu lấy. Thầy kêu thi đậu ĐH đi rồi tính.

Tính thầy là vậy đó, không so đo tính toán, thầy có năng lực dạy, liền dạy.

Sau đó cùng năm, ba thầy qua đời. Lúc nghe tin, mình như bị trời trồng.

Về nhắn cho thầy cái tin, thầy nói thầy không sao, bình thường thôi, không phải lo.

Mình á, bao đồng lắm, lo cho thầy, lo học còn lo mẹ bệnh. Xong mọi người khỏe, mình lại đổ bệnh. Vẫn không chịu nghỉ học.

Thầy dạy sử gặp mình là nói "lớp trưởng bệnh nữa hả, học vừa thôi" (năm 12 mình là lớp trưởng). Xong gần cuối năm, mình từ tóc dài đến lưng, cắt cái bụp lên ngang mang tai.

Cả trường rần rần vụ mình đổi style. Mình cười nói cắt tóc cho mát, xả xui :)) mà ai cũng không tin, nói mình gặp chuyện gì.

Thầy cô ai cũng hỏi thăm, chỉ có thầy đứng xa nhìn mình. Mình biết thầy tin mình sẽ làm được. Y như môn học mà thầy dạy.

Rồi mình cố gắng từ quê lên SG thi ĐH.

Cuối cùng đỗ hết 2 trường danh tiếng trong khi những bạn khác rớt nhiều.

Tự hào điểm toán cao nhất ^^ mình nhắn tin cảm ơn thầy, thầy cười, nói tốt rồi, vậy được rồi.

Sau đó mình cứ vậy mà rời quê lên SG. Một mình bước, một mình bơi, cũng không nhắn thầy hỏi thăm.

Mấy năm sau (cho đến năm nay), đến lượt em trai mình thi ĐH. Nó vừa rớt nv1. Vì trường lấy hơn nó 1đ. Sau đó mình có lo. Đi tìm hiểu khắp trang mạng do mấy năm nay quy ẩn giang hồ mà ở ngoài đổi quy chế thi nên ngu người lắm.

Rồi lại nhắn thầy.

Thầy nói thầy nhớ mình là ai chứ. Rồi thầy đi hỏi han học trò cũ các kiểu ngành..

Phụ mình đi hỏi tin tức cũng như quy cách xét nv bổ sung.. Vì thầy không chủ nhiệm mấy năm nay nên không rõ.. Uầy, mình lại kéo thầy vào đau đầu cùng.

Sau đó bao nhiêu chỗ mình hỏi, chỉ thấy còn mỗi thầy là đi cùng. Thầy tư vấn, khuyên bảo dù là đã nhiều năm trôi qua. Mình thấy vui lắm, vì thấy thầy vẫn vậy, vẫn giữ nguyên phong cách ngông ngông không đụng sự đời, tự do tự tại cà phê một mình, không chơi với ai, cũng không ham thăng tiến. Mình nói với thầy mình biết ơn thầy vì thầy vẫn vậy.

Có nhiều thầy cô cũ từng dạy mình, nhiều năm không gặp liền thay đổi từ ngoại hình đến tính cách, khiến mình thất vọng rồi xót xa. Nhưng riêng thầy, cho đến bây giờ mình vẫn.. Quý thầy nhiều như vậy.

Mình cũng muốn về quê thăm thầy sau nhiều năm không gặp, nhưng mà.. Có lẽ hiện tại vẫn chưa được. Mình muốn mình mạnh mẽ hơn, để không làm thầy thất vọng ^^.

Thầy không mong học trò thầy trở nên giàu có hay thành công, thầy chỉ mong tụi mình sống tốt, sống vui vẻ là được, chỉ cần hài lòng thì dù ở đâu, ra sao cũng là tốt đẹp nhất.

Mình nhớ thầy nhiều, mong thầy luôn khỏe và giữ vững phong độ như vậy..

Oa, còn nhiều lắm nhưng đại đa số đều không biết kể từ đâu. Thôi thì nhớ nhiêu đây viết nhiêu đây vậy.

Hì, vì đang quá cảm khái trong lòng, kỷ niệm ùa về liên lấy chỗ này làm nơi giải bày..

Cố lên nhé, chúng ta!
 
Last edited by a moderator:
222 ❤︎ Bài viết: 51 Tìm chủ đề

Bân quơ về sự lựa chọn của mình​


Sau kì thi THPT quốc gia năm ngoái, một ngã rẻ mới đã đưa tôi đến nơi mà trước đây trong tiềm thức vẫn chưa từng xuất hiện. Nhìn thấy những bạn nhỏ buồn bã vì trượt đại học tôi thì lại buồn vì bản thân tại sao lại chọn ngành này, một lúc thức thời hay chăng? Không, tôi đã từng giành cả tuần liền để suy nghĩ về việc từ bỏ ước mơ mình ao ước từ nhỏ để chọn sự an toàn mà bản thân không hề thích. Dịch đã khiến quỹ đạo trong tôi thay đổi, rất nhiều yếu tố tác động vào, áp lực từ mọi thứ, sự kiêu hãnh của bản thân. Một năm qua nhiều thứ trong tôi cũng bắt đầu thay đổi, cách nhìn cũng khác nhưng sự đấu tranh tromng tôi vẫn còn, có nhiều lúc muốn học cách chấp nhận nhưng khó quá những lúc như vậy chỉ biết tự động viên mình cứ tiếp tục thôi. Hiện tại tôi cũng biết việc của mình là hãy dứt khoát, xác định rõ ràng cái mình có thể làm, làm tốt và đặc biệt là đi tìm kiếm sự thích thú trong chính môi trường mới này. Giờ tôi cũng chỉ biết rằng tập trung tất cả tinh lực để xác định và cân bằng mọi thứ. Chúc tất cả mọi người đã và đang rơi vào những hoàn cảnh như mình cũng sẽ mau chóng tìm ra hướng đi đúng, hi vọng rằng bạn tôi chúng ta sẽ không phải bân quơ về tất cả những điều này nữa.
 
Last edited by a moderator:
7 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Hôm nay cũng gần cuối tháng 9 rồi nhỉ..

Không khí mùa thu bắt đầu len lỏi vào nhịp sống của chúng ta rồi đấy..

Cuối năm, nhìn lại khoảng thời gian hồi cấp 3 của mình sao nhiều thăng trầm quá.

Có người đặc biệt bước vào cuộc đời mình rồi lại ra đi thành người dưng. Mặc dù đau lắm, nhưng thôi thì.. đổ lỗi cho chữ duyên.

Ừ nhưng mà cũng đúng, gặp được nhau đã là một cái duyên rồi, nhưng sau 2 lần, mình vẫn rất sai vì ngộ nhận rằng, chỉ cần mình thương là đủ.. Ừ chữ thương nó nặng lắm.. nhưng nó kh đủ, một người níu, một người kh cố gắng rồi buông..

Hmmm sao nhỉ, kẻ nào yêu nhiều, kẻ đó thiệt..

Nhưng suy cho cùng, tất cả đều là kỉ niệm đẹp, là bài học để vả vào bản thân rằng thức tỉnh đi, mình chưa yêu bản thân mình thì chờ ai thương, Hả?

Vẫn câu cũ, đi lang thang trên sân trường, nhặt nhạnh những mẫu kỉ niệm vỡ vụn rải trên những góc trường, từng mảnh vỡ kỉ niệm như cứa thêm vào tim, gió vẫn cứ hát, thời gian vẫn cứ trôi, người đến rồi người đi, duy chỉ để lại, những vết hằn trong tim ^^

Nhớ!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back