Chương 80: Phiên ngoại 1.
Gần hết hạ tuần tháng mười trời đã cuối thu, đêm hôm canh ba khí tiết giảm thấp, cuốn theo từng luồng gió giao mùa thu đông khiến người người mệt mỏi khôn nguôi, tại một nơi nhỏ bé như trấn Lương Giang cũng không tránh khỏi từng luồng gió lạnh đến rạn da mặt.
Trước một cánh cửa gỗ đã lỗ chỗ mủn thành bùn, chải qua nhiều ngày tháng gió bão luyện thành một màu than đen, một người nam nhân ước chừng hai mươi hai tuổi vẫn không tiếc rẻ đập thình thình lên tấm cửa mang theo giọng nói hoảng loạn nói: "Trương cô cô! Trương cô cô! Nhờ người giúp ta, nội nhân* lâm bồn* cầu người giúp đỡ, Trương cô cô, Trương cô cô."
Nội nhân*: dùng để chủ người vợ.
Lâm bồn*: hay còn gọi là chuyển dạ, trở dạ, để chỉ người sắp sinh.
Tiếng gõ cửa thình thình mang âm điệu gấp gáp, ngay cả trong tiếng gọi của người nam nhân cũng được thể hiện rõ ràng, nhưng đáp lại lời cầu cứu lại là một khoảng vắng lặng, không ai đáp lời hắn, giống như đằng sau chiếc cánh cửa này không hề có ngôi nhà nào, cũng không hề có người nào để đáp lại lời của hắn, nhưng hắn vẫn không dừng lại, như quyết tâm phải gọi đến khi người đằng sau cánh cửa lên tiếng.
Nhưng rốt cuộc cái gì cũng có sức chịu đựng của nó, cánh cửa cũng vậy, người hàng xóm cách vách cũng thế, bỗng từ một cánh cửa sổ của một nhà cách vách bên cạnh bị mở tung, một người nam nhân trung niên thò đầu ra quát mắng: "Nửa đêm canh ba ngươi ồn ào cái gì? Ta thao cả nhà ngươi, bản thân không muốn ngủ thì cũng phải để người khác nghỉ ngơi. Trương Tỉnh, khách của cô thì cô nên tự tiếp, đừng để lão tử phải ra tay!!!"
Nói xong liền quay phắt người lại, đóng cánh cửa xổ rầm một cái, lại mắng tục mấy hơi mới tiếp tục yên lặng nghỉ ngơi tiếp, người nam nhân đứng trước cửa kia sau khi bị giáo huấn cũng biết điều lại, đợi đến khi người nam nhân trung niên kia nghỉ ngơi tiếp mới dám gõ cửa tử tế gọi người: "Trương cô..."
Lời còn chưa nói xong, liền từ đằng sau cánh cửa có người bước ra, giọng điệu chua ngoa mà hướng người nam nhân trẻ tuổi trước mặt này mắng: "Gọi, gọi, gọi!!! Ngươi gọi thêm một tiếng ta liền đưa ngươi đến quan phủ!!!"
Nam nhân trẻ tuổi thấy người bước ra liền không chờ kịp, vội lôi kéo Trương Tỉnh đi về hướng nhà mình nói: "Trương cô cô, cô nhanh chút, nương tử ta sắp chờ không nổi, nàng sắp lâm bồn rồi, người mau tới giúp ta." nghe vậy Trương Tỉnh như bị điện giật, giật tay ra khỏi sự lôi kéo của người nam nhân này, mặt mày ghét bỏ nói.
"Mục Tào, ta không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao? Khi nào ngươi có tiền rồi hãy đến tìm ta đỡ đẻ cho nương tử của ngươi, ngươi quên rồi sao?" nói xong liền muốn quay lưng đi vào trong nhà lần nữa, Mục Tào nghe bà nhắc đến tiền lại hơi ngần ngại, nhưng lại nghĩ đến nương tử ở nhà đang chịu đau liền quăng hết mặt mũi mà bắt đầu cầu xin bà.
"Trương cô cô, cầu người làm ơn giúp ta, cầu người, nương tử của ta ở nhà sắp không chịu nổi, người cũng từng mang hài tử chắc cũng hiểu rõ khi lâm bồn là có bao nhiêu đau đớn, cầu người cứu nương tử của ta." Mục Tào quỳ xuống nắm lấy vạt váy của Trương Tỉnh mà cầu xin, vạt váy màu vàng nhạt bị hắn cầm trong tay mà lem bẩn một góc, có lẽ là vì trên cánh cửa gỗ có mủn bẩn, hắn vì gọi người mà đập cửa không thương tiếc khiến mấy vết bẩn dính vào tay.
Trương Tỉnh nhìn thấy chiếc váy yêu thích bị nhiễm bẩn liền không vui, hướng ngực Mục Tào mà đạp một cái khiến hắn ngã lăn ra đất, bản thân lại khinh miệt, dùng một tay phủi bẩn trên váy rồi đi thẳng vào nhà đóng sầm cửa, nghe thấy tiếng cửa đóng Mục Tào liền giật mình, vội vã đứng dậy đến gõ cửa gọi: "Trương cô cô, Trương cô cô!!!"
Gọi xong vừa lúc liền nghe thấy tiếng vỡ choang của mảnh xứ phát ra từ chiếc cửa sổ của người đàn ông trung niên cách vách Mục Tào liền im lặng không tiếp tục gọi, nhưng hắn vẫn mảy may hi vọng phía cánh cửa kia sẽ được mở ra lần nữa, hắn lại đứng tại đó chờ một lát, rốt cuộc cũng không có ai mở cửa.
Hôm nay là ngày dự tính nương tử của hắn lâm bồn, từ lúc sáng sớm hắn đã bắt đầu đi tìm bà đỡ, nhưng vì hắn không có tiền liền đi đâu cũng bị đuổi, không ai muốn đỡ đẻ cho nương tử của hắn, hắn nói hắn không có tiền nhưng có thể làm thuê trả công cho họ, nhưng cũng không ai cần, rốt cuộc đến giờ Hợi tối nay nương tử của hắn liền trở dạ muốn sinh, hắn lại đi từng nhà một cầu xin nhưng cũng không ai chịu giúp, nhà bà đỡ Trương Tỉnh là nhà cuối cùng hắn có thể tìm, nhưng lại cũng không thể cầu xin được.
Hắn lặng người đợi, lại không đợi được thứ gì, rốt cuộc bỏ cuộc mà muốn trở về với nương tử.
Đang đi chưa được ba bước liền từ trên một thân cây đại thụ nhảy xuống một cái bóng đen, Mục Tào giật mình quay lại nhìn, hồn liền gần lìa khỏi xác khi nhìn thấy Huyền Ngọc nhảy từ trên cây xuống, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng phong xương, trên người khoác đấu bồng đạm mạc không có vẻ gì quá xa hoa, hơn nữa đã có vài chỗ bị vá lại, trông đặc biệt giống khất cái, có chút run sợ nói: "Ngươi là ai?"
Y không quá khoa trương, nhìn hắn đáp: "Ta là ai, quá khứ ngươi không cần biết, nhưng sắp tới đây ta chính là ân nhân của ngươi. Đi thôi, về nhà ngươi, xem nương tử ngươi thế nào?"
Mục Tào vừa rồi trong cơn hoảng loạn không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại liền thấy rõ hóa ra y là một nam nhân trung niên, thân cao tám thước, Mục Tào có chút tò mò hỏi: "Ngươi chẳng lẽ cũng là bà đỡ?" y nghe hắn hỏi mà có chút gượng cười nói: "Ta không đỡ đẻ nhưng ta là lang y."
Mục Tào nghe vậy hai mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy tay y mà nói tiếng cảm ơn, đang định lôi y theo thì bất chợt trong đầu xuất hiện một vướng mắc, lại chần chừ không đi, Huyền Ngọc khó hiểu liếc hắn, có chút châm chọc nói: "Ngươi làm sao? Không tin ta là lang y sao?"
Nghe y hỏi vậy lại không thấy hắn trả lời y liền biết bản thân mình hỏi trúng vấn đề, đoạn lại nghe hắn nói: "Ta cả ngày hôm nay đã đi tìm rất nhiều bà đỡ, nhưng ai cũng khăng khăng phải nhận tiền mới giúp, tới phiên ngươi, ngươi không lấy tiền, không bắt ta giúp ngươi làm việc, ngươi liền muốn giúp ta, hơn nữa ta và ngươi vừa gặp mặt, còn chưa nói chuyện với nhau đầy ba câu, bản thân ngươi có thật sự là lang y hay không ta còn không chắc, với lại ngươi là nam nhân, với nương tử ta có khác biệt, trong chuyện lâm bồn đúng là có mặt không tiện."
Nói xong liền buông tay y ra, hướng y tạ ơn nói: "Có điều, cho dù ngươi có là lang y thật hay không vẫn cảm tạ ngươi đã muốn giúp đỡ ta." nói xong liền quay mặt bỏ đi thật nhanh, y có chút muốn cười mà đuổi theo nói: "Nam nữ dù có khác biệt nhưng ta vẫn là lang y, có câu 'lương y như từ mẫu', ta đã không quản ngại đỡ đẻ cho nương tử ngươi, vậy ngươi còn quản ngại cái gì? Lại nói, ngươi không có ta giúp thì bản thân ngươi có thể làm gì?"
Mục Tào không ngừng cước bộ, vừa đi vừa nói: "Cho dù ta không thể làm gì nhưng cũng không thể để nàng chịu đau một mình, nếu cầu thiết ta có thể bán nhà, ruộng đất để cứu nàng." nói đoạn lại tăng nhanh cước bộ, y không ngừng đuổi theo, chặn hắn lại nói.
"Ta cũng không phải nói chỉ làm không công, vốn ban đầu ta còn muốn ngươi chuẩn bị cho ta một bữa thịnh soạn cùng một chỗ ngủ qua đêm, nhưng xét thấy hoàn cảnh nhà ngươi như vậy ta liền thay đổi quyết định, giảm giá cho ngươi, chỉ cần cho ta qua đêm ở nhà ngươi một buổi là được rồi, với lại..." nói đoạn y liền ở trong lòng, nhẩm đọc một đoạn trú ngữ, rất nhanh khuôn mặt y đã bắt đầu biến hóa, nhưng sự biến hóa lại không quá lớn, hầu hết ngũ quan chỉ nhu hòa đi ba phần, giữ lại năm phần xinh đẹp, hai phần sắc sảo.
"Ta là nữ nhân, không phải nam nhân, như vậy còn không phải được rồi sao?" Mục Tào nhìn mà giật mình, lùi ra sau một bước, có chút không tin với sự biến hóa đường đột chỉ tay vào y nói: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Nói ngắc ngứ nửa ngày cũng không nói xong, y cũng chán phải chờ hắn nói liền dẫn đầu đi trước: "Ngươi không phải muốn về với nương tử của ngươi sao? Đi a."
Mục Tào lúc này mới nhớ đến chuyện cấp thiết, lại vội dẫn y hướng lối nhà mình đi tới, hai người xiên ngang quẹo thẳng vài đường rốt cuộc tới được một khu đất trống biệt lập, xung quanh thưa thớt vài nhà, bốn phía hầu như toàn là ruộng đất, chỉ một căn nhà rách rưới tạm có thể tránh nắng che mưa, y nhìn thấy cũng không chê, đơn giản y đến bây giờ nhà cũng không có, căn bản không thể chê nhà người khác xấu.
Y dùng tay đẩy ra cánh cửa giấy ố vàng không mấy nguyên vẹn, bước vào gian nhà có đất ẩm ướt, xung quanh gió lùa mọi phía mang theo từng mùi ẩm mốc, khứu giác mang tính chất của một người tu chân đôi khi cũng sẽ luôn kèm theo vài điều bất tiện, y không tự chủ có chút nhăn mặt, Mục Tào bị y đứng chắn trước cửa không thể vào, bản thân lại kiêng kị y là nữ tử không dám động tay chân chỉ dám nói khẽ.
"Ngươi trước đứng gọn một bên để ta vào trong xem tình hình nương tử ta." nói rồi liền định nhấc chân bước vào, còn chưa kịp động đã bị y ngăn lại sai xử: "Ở đây không còn chuyện của ngươi, ngươi trước hết đi đun nước nóng, tìm về đây một tấm vải sạch, chuyện còn lại sẽ đến phiên ta."
Y vừa nói xong liền nghe từ một phòng nhỏ cách vách vang lên giọng một nữ tử yếu ớt: "A Tào, là chàng sao?" Mục Tào nghe vậy liền vội đáp: "Kiều Kiều là ta, ta đã tìm bà đỡ tới rồi, rất nhanh nàng sẽ sinh được thôi, đừng quá lo lắng."
Kiều Kiều: "Ừm, A Tào, ta đau."
Nói rồi nàng liền bắt đầu khóc nức nở, Mục Tào đứng ngoài nghe nương tử mình kêu đau, bản thân lại không thể giúp ích lại cũng mau nước mắt, ngại có Huyền Ngọc ở đây liền cố kiềm chế, giọng mang theo một tia nghẹn ngào hướng y nói: "Tính mạng của nàng ấy ta liền giao phó cho ngươi, cầu xin ngươi cứu nàng." nói rồi liền bỏ đi làm việc y đã dặn.
Trước một cánh cửa gỗ đã lỗ chỗ mủn thành bùn, chải qua nhiều ngày tháng gió bão luyện thành một màu than đen, một người nam nhân ước chừng hai mươi hai tuổi vẫn không tiếc rẻ đập thình thình lên tấm cửa mang theo giọng nói hoảng loạn nói: "Trương cô cô! Trương cô cô! Nhờ người giúp ta, nội nhân* lâm bồn* cầu người giúp đỡ, Trương cô cô, Trương cô cô."
Nội nhân*: dùng để chủ người vợ.
Lâm bồn*: hay còn gọi là chuyển dạ, trở dạ, để chỉ người sắp sinh.
Tiếng gõ cửa thình thình mang âm điệu gấp gáp, ngay cả trong tiếng gọi của người nam nhân cũng được thể hiện rõ ràng, nhưng đáp lại lời cầu cứu lại là một khoảng vắng lặng, không ai đáp lời hắn, giống như đằng sau chiếc cánh cửa này không hề có ngôi nhà nào, cũng không hề có người nào để đáp lại lời của hắn, nhưng hắn vẫn không dừng lại, như quyết tâm phải gọi đến khi người đằng sau cánh cửa lên tiếng.
Nhưng rốt cuộc cái gì cũng có sức chịu đựng của nó, cánh cửa cũng vậy, người hàng xóm cách vách cũng thế, bỗng từ một cánh cửa sổ của một nhà cách vách bên cạnh bị mở tung, một người nam nhân trung niên thò đầu ra quát mắng: "Nửa đêm canh ba ngươi ồn ào cái gì? Ta thao cả nhà ngươi, bản thân không muốn ngủ thì cũng phải để người khác nghỉ ngơi. Trương Tỉnh, khách của cô thì cô nên tự tiếp, đừng để lão tử phải ra tay!!!"
Nói xong liền quay phắt người lại, đóng cánh cửa xổ rầm một cái, lại mắng tục mấy hơi mới tiếp tục yên lặng nghỉ ngơi tiếp, người nam nhân đứng trước cửa kia sau khi bị giáo huấn cũng biết điều lại, đợi đến khi người nam nhân trung niên kia nghỉ ngơi tiếp mới dám gõ cửa tử tế gọi người: "Trương cô..."
Lời còn chưa nói xong, liền từ đằng sau cánh cửa có người bước ra, giọng điệu chua ngoa mà hướng người nam nhân trẻ tuổi trước mặt này mắng: "Gọi, gọi, gọi!!! Ngươi gọi thêm một tiếng ta liền đưa ngươi đến quan phủ!!!"
Nam nhân trẻ tuổi thấy người bước ra liền không chờ kịp, vội lôi kéo Trương Tỉnh đi về hướng nhà mình nói: "Trương cô cô, cô nhanh chút, nương tử ta sắp chờ không nổi, nàng sắp lâm bồn rồi, người mau tới giúp ta." nghe vậy Trương Tỉnh như bị điện giật, giật tay ra khỏi sự lôi kéo của người nam nhân này, mặt mày ghét bỏ nói.
"Mục Tào, ta không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao? Khi nào ngươi có tiền rồi hãy đến tìm ta đỡ đẻ cho nương tử của ngươi, ngươi quên rồi sao?" nói xong liền muốn quay lưng đi vào trong nhà lần nữa, Mục Tào nghe bà nhắc đến tiền lại hơi ngần ngại, nhưng lại nghĩ đến nương tử ở nhà đang chịu đau liền quăng hết mặt mũi mà bắt đầu cầu xin bà.
"Trương cô cô, cầu người làm ơn giúp ta, cầu người, nương tử của ta ở nhà sắp không chịu nổi, người cũng từng mang hài tử chắc cũng hiểu rõ khi lâm bồn là có bao nhiêu đau đớn, cầu người cứu nương tử của ta." Mục Tào quỳ xuống nắm lấy vạt váy của Trương Tỉnh mà cầu xin, vạt váy màu vàng nhạt bị hắn cầm trong tay mà lem bẩn một góc, có lẽ là vì trên cánh cửa gỗ có mủn bẩn, hắn vì gọi người mà đập cửa không thương tiếc khiến mấy vết bẩn dính vào tay.
Trương Tỉnh nhìn thấy chiếc váy yêu thích bị nhiễm bẩn liền không vui, hướng ngực Mục Tào mà đạp một cái khiến hắn ngã lăn ra đất, bản thân lại khinh miệt, dùng một tay phủi bẩn trên váy rồi đi thẳng vào nhà đóng sầm cửa, nghe thấy tiếng cửa đóng Mục Tào liền giật mình, vội vã đứng dậy đến gõ cửa gọi: "Trương cô cô, Trương cô cô!!!"
Gọi xong vừa lúc liền nghe thấy tiếng vỡ choang của mảnh xứ phát ra từ chiếc cửa sổ của người đàn ông trung niên cách vách Mục Tào liền im lặng không tiếp tục gọi, nhưng hắn vẫn mảy may hi vọng phía cánh cửa kia sẽ được mở ra lần nữa, hắn lại đứng tại đó chờ một lát, rốt cuộc cũng không có ai mở cửa.
Hôm nay là ngày dự tính nương tử của hắn lâm bồn, từ lúc sáng sớm hắn đã bắt đầu đi tìm bà đỡ, nhưng vì hắn không có tiền liền đi đâu cũng bị đuổi, không ai muốn đỡ đẻ cho nương tử của hắn, hắn nói hắn không có tiền nhưng có thể làm thuê trả công cho họ, nhưng cũng không ai cần, rốt cuộc đến giờ Hợi tối nay nương tử của hắn liền trở dạ muốn sinh, hắn lại đi từng nhà một cầu xin nhưng cũng không ai chịu giúp, nhà bà đỡ Trương Tỉnh là nhà cuối cùng hắn có thể tìm, nhưng lại cũng không thể cầu xin được.
Hắn lặng người đợi, lại không đợi được thứ gì, rốt cuộc bỏ cuộc mà muốn trở về với nương tử.
Đang đi chưa được ba bước liền từ trên một thân cây đại thụ nhảy xuống một cái bóng đen, Mục Tào giật mình quay lại nhìn, hồn liền gần lìa khỏi xác khi nhìn thấy Huyền Ngọc nhảy từ trên cây xuống, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng phong xương, trên người khoác đấu bồng đạm mạc không có vẻ gì quá xa hoa, hơn nữa đã có vài chỗ bị vá lại, trông đặc biệt giống khất cái, có chút run sợ nói: "Ngươi là ai?"
Y không quá khoa trương, nhìn hắn đáp: "Ta là ai, quá khứ ngươi không cần biết, nhưng sắp tới đây ta chính là ân nhân của ngươi. Đi thôi, về nhà ngươi, xem nương tử ngươi thế nào?"
Mục Tào vừa rồi trong cơn hoảng loạn không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại liền thấy rõ hóa ra y là một nam nhân trung niên, thân cao tám thước, Mục Tào có chút tò mò hỏi: "Ngươi chẳng lẽ cũng là bà đỡ?" y nghe hắn hỏi mà có chút gượng cười nói: "Ta không đỡ đẻ nhưng ta là lang y."
Mục Tào nghe vậy hai mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy tay y mà nói tiếng cảm ơn, đang định lôi y theo thì bất chợt trong đầu xuất hiện một vướng mắc, lại chần chừ không đi, Huyền Ngọc khó hiểu liếc hắn, có chút châm chọc nói: "Ngươi làm sao? Không tin ta là lang y sao?"
Nghe y hỏi vậy lại không thấy hắn trả lời y liền biết bản thân mình hỏi trúng vấn đề, đoạn lại nghe hắn nói: "Ta cả ngày hôm nay đã đi tìm rất nhiều bà đỡ, nhưng ai cũng khăng khăng phải nhận tiền mới giúp, tới phiên ngươi, ngươi không lấy tiền, không bắt ta giúp ngươi làm việc, ngươi liền muốn giúp ta, hơn nữa ta và ngươi vừa gặp mặt, còn chưa nói chuyện với nhau đầy ba câu, bản thân ngươi có thật sự là lang y hay không ta còn không chắc, với lại ngươi là nam nhân, với nương tử ta có khác biệt, trong chuyện lâm bồn đúng là có mặt không tiện."
Nói xong liền buông tay y ra, hướng y tạ ơn nói: "Có điều, cho dù ngươi có là lang y thật hay không vẫn cảm tạ ngươi đã muốn giúp đỡ ta." nói xong liền quay mặt bỏ đi thật nhanh, y có chút muốn cười mà đuổi theo nói: "Nam nữ dù có khác biệt nhưng ta vẫn là lang y, có câu 'lương y như từ mẫu', ta đã không quản ngại đỡ đẻ cho nương tử ngươi, vậy ngươi còn quản ngại cái gì? Lại nói, ngươi không có ta giúp thì bản thân ngươi có thể làm gì?"
Mục Tào không ngừng cước bộ, vừa đi vừa nói: "Cho dù ta không thể làm gì nhưng cũng không thể để nàng chịu đau một mình, nếu cầu thiết ta có thể bán nhà, ruộng đất để cứu nàng." nói đoạn lại tăng nhanh cước bộ, y không ngừng đuổi theo, chặn hắn lại nói.
"Ta cũng không phải nói chỉ làm không công, vốn ban đầu ta còn muốn ngươi chuẩn bị cho ta một bữa thịnh soạn cùng một chỗ ngủ qua đêm, nhưng xét thấy hoàn cảnh nhà ngươi như vậy ta liền thay đổi quyết định, giảm giá cho ngươi, chỉ cần cho ta qua đêm ở nhà ngươi một buổi là được rồi, với lại..." nói đoạn y liền ở trong lòng, nhẩm đọc một đoạn trú ngữ, rất nhanh khuôn mặt y đã bắt đầu biến hóa, nhưng sự biến hóa lại không quá lớn, hầu hết ngũ quan chỉ nhu hòa đi ba phần, giữ lại năm phần xinh đẹp, hai phần sắc sảo.
"Ta là nữ nhân, không phải nam nhân, như vậy còn không phải được rồi sao?" Mục Tào nhìn mà giật mình, lùi ra sau một bước, có chút không tin với sự biến hóa đường đột chỉ tay vào y nói: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Nói ngắc ngứ nửa ngày cũng không nói xong, y cũng chán phải chờ hắn nói liền dẫn đầu đi trước: "Ngươi không phải muốn về với nương tử của ngươi sao? Đi a."
Mục Tào lúc này mới nhớ đến chuyện cấp thiết, lại vội dẫn y hướng lối nhà mình đi tới, hai người xiên ngang quẹo thẳng vài đường rốt cuộc tới được một khu đất trống biệt lập, xung quanh thưa thớt vài nhà, bốn phía hầu như toàn là ruộng đất, chỉ một căn nhà rách rưới tạm có thể tránh nắng che mưa, y nhìn thấy cũng không chê, đơn giản y đến bây giờ nhà cũng không có, căn bản không thể chê nhà người khác xấu.
Y dùng tay đẩy ra cánh cửa giấy ố vàng không mấy nguyên vẹn, bước vào gian nhà có đất ẩm ướt, xung quanh gió lùa mọi phía mang theo từng mùi ẩm mốc, khứu giác mang tính chất của một người tu chân đôi khi cũng sẽ luôn kèm theo vài điều bất tiện, y không tự chủ có chút nhăn mặt, Mục Tào bị y đứng chắn trước cửa không thể vào, bản thân lại kiêng kị y là nữ tử không dám động tay chân chỉ dám nói khẽ.
"Ngươi trước đứng gọn một bên để ta vào trong xem tình hình nương tử ta." nói rồi liền định nhấc chân bước vào, còn chưa kịp động đã bị y ngăn lại sai xử: "Ở đây không còn chuyện của ngươi, ngươi trước hết đi đun nước nóng, tìm về đây một tấm vải sạch, chuyện còn lại sẽ đến phiên ta."
Y vừa nói xong liền nghe từ một phòng nhỏ cách vách vang lên giọng một nữ tử yếu ớt: "A Tào, là chàng sao?" Mục Tào nghe vậy liền vội đáp: "Kiều Kiều là ta, ta đã tìm bà đỡ tới rồi, rất nhanh nàng sẽ sinh được thôi, đừng quá lo lắng."
Kiều Kiều: "Ừm, A Tào, ta đau."
Nói rồi nàng liền bắt đầu khóc nức nở, Mục Tào đứng ngoài nghe nương tử mình kêu đau, bản thân lại không thể giúp ích lại cũng mau nước mắt, ngại có Huyền Ngọc ở đây liền cố kiềm chế, giọng mang theo một tia nghẹn ngào hướng y nói: "Tính mạng của nàng ấy ta liền giao phó cho ngươi, cầu xin ngươi cứu nàng." nói rồi liền bỏ đi làm việc y đã dặn.