Bài viết: 5 

Chương 20: Ra đi
Tại nhà riêng Lạc Phong. Bên trong một căn phòng đầy sang trọng, một cậu thiếu niên có ngũ quan tươi tắn, đang nằm trên chiếc giường lớn. Người thiếu niên kia nằm đó làm người ta cảm giác muốn được che trở, khuôn mặt cậu lộ rõ sự mệt mỏi. Đúng vậy, người thiếu niên đó chính là Diệp Cảnh Du. Cậu nhìn đồng hồ báo thức đã tám giờ sáng, nhưng Lạc Phong vẫn chưa trở về nhà, cậu luôn hi vọng một điều nhỏ nhoi, nhưng cậu hi vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn hơn. Biết là đau khổ nhưng vẫn đợi chờ một điều vô nghĩa.
Bước vào nhà tắm, Diệp Cảnh Du tẩy rửa khuôn mặt, cậu muốn xóa tan hết kí ức ngày hôm qua.
"Lạc Phong, có lẽ chúng ta không cần nói lời từ biệt nữa.. Và cũng không bao giờ gặp lại nhau.." Đứng trước gương trong phòng, Diệp Cảnh Du vừa nhìn mình vừa tự nói thầm.
"Vui vẻ lên, ta cũng sẽ sống một cuộc sống mới, chắc hắn cũng sẽ không quan tâm khi mất một người không mấy quan trọng như ta."
Diệp Cảnh Du lấy lại tinh thần, bước vào nhà ngủ, lấy vali mà cậu đã sắp ra từ trước.
Kéo vali ra khỏi ngôi nhà, Diệp Cảnh Du cảm giác như không muốn rời xa nó, dù sao, cậu cũng đã gắn bó với ngôi nhà này không biết bao nhiêu năm, cậu cũng muốn một cuộc sống bình yên trong ngôi nhà này.
Nhưng cuộc sống luôn tràn đầy sóng gió, cậu biết được mình sẽ không bao giờ còn thấy được cái mình muốn, cậu cần phải xa nó, xa thật xa, có lẽ không bao giờ quay lại.
Bước đi trên đường, Diệp Cảnh Du nhớ lại những ngày vô ưu vô lo. Không biết đã bao lâu, vậy mà cậu đã dừng chân tại ga tàu.
- -
Lạc Phong tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là sự choáng váng. Hắn lắc lắc đâu, nhớ lại ngày hôm qua đã đi khắp nơi tìm cậu. Nhưng cuối cùng hắn đến bar đêm, rồi hắn..
"Ưm."
Lạc Phong đang suy nghĩ miên man thì bị tiếng kêu cắt đứt dòng suy nghĩ. Hắn quay qua nhìn người phụ nữ trần như nhộng đang nằm bên cạnh mình.
"Cô là ai, sao cô lại nằm trên giường tôi, mau đi xuống ngay cho tôi." Không để cho người phụ nữ kia ngủ, hắn kéo cô dậy, quát lên.
"Ưm, im lặng tý đi, ồn quá.." Trần Tuyết một đêm bị giày vò, cô biết "làm" mà đau như vậy chắc cô sẽ không bao giờ làm lại lần nữa mất.
"Cô dậy ngay cho tôi, mặc áo vào, nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian dây dưa với loại đàn bà như cô." Lạc Phong bây giờ mới để ý đây không phải nhà của mình, hắn mới nhớ ra người phụ nữ này trong bar đêm đã đưa hắn vào đây.
Tức giận, hắn cả người bắt đầu sục sôi. Người đàn bà thối tha này dám tiếp cận mình, vì vậy, hắn bắt đầu muốn giết cô ta, dù thế nào cũng không thể để sự việc truyền ra ngoài.
Nếu như truyền ra, không chỉ danh tiếng công ty bị mất mà càng là cậu biết thì càng ghét hắn hơn. Hắn không thể sự việc xảy ra, hắn thể không phạm sai lầm lần thứ hai được.
Bước xuống giường, hắn cầm lấy bộ quần áo tối qua mặc vào. Đánh giá qua người trên giường kia. Nhìn qua có vẻ đàng hoàng, thật không ngờ lại đi làm nghề này. Nghĩ thầm như vậy, trên mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn.
Trần Tuyết mơ màng mở mắt, cô đang đau thắt lưng mà tên kia như vô cảm nhìn cô vậy. Vì vậy, cô mới gắt lên: "Anh kia, anh chơi cũng đã chơi rồi, mau bồi thường tổn thất, còn đứng đó nhìn cái gì mà nhìn."
Biết hắn là người có thế lực, cô không ngần ngại bắt đầu ra điều kiện với hắn. Lạc Phong nhíu mi, người đàn bà này mở miệng ra là nghĩ đến tiền, không biết bị đàn ông chơi qua bao nhiêu lần rồi nữa mà mặt dày vẫn đòi tiền. Hắn lại cần loại người vậy sao, chỉ cần ra ngoài kia, không biết bao nhiêu hoa khôi, con ông cháu cha bám vào.
Dù vậy, hắn vẫn rút ra tờ ngân phiếu, viết viết lên đó. Hắn viết xong, vứt ngay tờ phiếu tiền trước mặt cô nhue cho ăn xin vậy. Không kiên nhẫn thêm một giây phút nào nữa, hắn lên tiếng: "Cô nên nhớ hãy im lặng, và tốt nhất là quên chuyện ngày hôm qua đi, nếu không, dù cô ở đâu đi nữa, tôi sẽ tìm ra cô, để cô sống không bằng chết.."
"À, biết, tôi nhớ rồi." Trần Tuyết đang cầm tờ ngân phiếu, cô nhìn hoa mắt với một dãy chứ số. Đây là một con số thật khủng a..
Lạc Phong nói xong câu mặc kệ cô như thế nào, bước ra.
Bên trong kia, Trần Tuyết cô mới bắt đầu dọn quần áo của mình, thầm nghĩ dù sao thì cũng sẽ không phải khổ sở như trước nữa, ha ha..
"Kéo dài hai năm, dù sao hai năm cũng đủ rồi.." Trần Tuyết mỉm cười, nhưng nụ cười đó thật bi thương.
Cô bước ra ngoài, đi về ga tàu, cô nên đi ra khỏi thành phố đầy rẫy những cạm bẫy này để điều trị và cõ lẽ để sống một cuộc sống ngắn ngủi bình yên.
Bước vào nhà tắm, Diệp Cảnh Du tẩy rửa khuôn mặt, cậu muốn xóa tan hết kí ức ngày hôm qua.
"Lạc Phong, có lẽ chúng ta không cần nói lời từ biệt nữa.. Và cũng không bao giờ gặp lại nhau.." Đứng trước gương trong phòng, Diệp Cảnh Du vừa nhìn mình vừa tự nói thầm.
"Vui vẻ lên, ta cũng sẽ sống một cuộc sống mới, chắc hắn cũng sẽ không quan tâm khi mất một người không mấy quan trọng như ta."
Diệp Cảnh Du lấy lại tinh thần, bước vào nhà ngủ, lấy vali mà cậu đã sắp ra từ trước.
Kéo vali ra khỏi ngôi nhà, Diệp Cảnh Du cảm giác như không muốn rời xa nó, dù sao, cậu cũng đã gắn bó với ngôi nhà này không biết bao nhiêu năm, cậu cũng muốn một cuộc sống bình yên trong ngôi nhà này.
Nhưng cuộc sống luôn tràn đầy sóng gió, cậu biết được mình sẽ không bao giờ còn thấy được cái mình muốn, cậu cần phải xa nó, xa thật xa, có lẽ không bao giờ quay lại.
Bước đi trên đường, Diệp Cảnh Du nhớ lại những ngày vô ưu vô lo. Không biết đã bao lâu, vậy mà cậu đã dừng chân tại ga tàu.
- -
Lạc Phong tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là sự choáng váng. Hắn lắc lắc đâu, nhớ lại ngày hôm qua đã đi khắp nơi tìm cậu. Nhưng cuối cùng hắn đến bar đêm, rồi hắn..
"Ưm."
Lạc Phong đang suy nghĩ miên man thì bị tiếng kêu cắt đứt dòng suy nghĩ. Hắn quay qua nhìn người phụ nữ trần như nhộng đang nằm bên cạnh mình.
"Cô là ai, sao cô lại nằm trên giường tôi, mau đi xuống ngay cho tôi." Không để cho người phụ nữ kia ngủ, hắn kéo cô dậy, quát lên.
"Ưm, im lặng tý đi, ồn quá.." Trần Tuyết một đêm bị giày vò, cô biết "làm" mà đau như vậy chắc cô sẽ không bao giờ làm lại lần nữa mất.
"Cô dậy ngay cho tôi, mặc áo vào, nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian dây dưa với loại đàn bà như cô." Lạc Phong bây giờ mới để ý đây không phải nhà của mình, hắn mới nhớ ra người phụ nữ này trong bar đêm đã đưa hắn vào đây.
Tức giận, hắn cả người bắt đầu sục sôi. Người đàn bà thối tha này dám tiếp cận mình, vì vậy, hắn bắt đầu muốn giết cô ta, dù thế nào cũng không thể để sự việc truyền ra ngoài.
Nếu như truyền ra, không chỉ danh tiếng công ty bị mất mà càng là cậu biết thì càng ghét hắn hơn. Hắn không thể sự việc xảy ra, hắn thể không phạm sai lầm lần thứ hai được.
Bước xuống giường, hắn cầm lấy bộ quần áo tối qua mặc vào. Đánh giá qua người trên giường kia. Nhìn qua có vẻ đàng hoàng, thật không ngờ lại đi làm nghề này. Nghĩ thầm như vậy, trên mặt càng lộ rõ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn.
Trần Tuyết mơ màng mở mắt, cô đang đau thắt lưng mà tên kia như vô cảm nhìn cô vậy. Vì vậy, cô mới gắt lên: "Anh kia, anh chơi cũng đã chơi rồi, mau bồi thường tổn thất, còn đứng đó nhìn cái gì mà nhìn."
Biết hắn là người có thế lực, cô không ngần ngại bắt đầu ra điều kiện với hắn. Lạc Phong nhíu mi, người đàn bà này mở miệng ra là nghĩ đến tiền, không biết bị đàn ông chơi qua bao nhiêu lần rồi nữa mà mặt dày vẫn đòi tiền. Hắn lại cần loại người vậy sao, chỉ cần ra ngoài kia, không biết bao nhiêu hoa khôi, con ông cháu cha bám vào.
Dù vậy, hắn vẫn rút ra tờ ngân phiếu, viết viết lên đó. Hắn viết xong, vứt ngay tờ phiếu tiền trước mặt cô nhue cho ăn xin vậy. Không kiên nhẫn thêm một giây phút nào nữa, hắn lên tiếng: "Cô nên nhớ hãy im lặng, và tốt nhất là quên chuyện ngày hôm qua đi, nếu không, dù cô ở đâu đi nữa, tôi sẽ tìm ra cô, để cô sống không bằng chết.."
"À, biết, tôi nhớ rồi." Trần Tuyết đang cầm tờ ngân phiếu, cô nhìn hoa mắt với một dãy chứ số. Đây là một con số thật khủng a..
Lạc Phong nói xong câu mặc kệ cô như thế nào, bước ra.
Bên trong kia, Trần Tuyết cô mới bắt đầu dọn quần áo của mình, thầm nghĩ dù sao thì cũng sẽ không phải khổ sở như trước nữa, ha ha..
"Kéo dài hai năm, dù sao hai năm cũng đủ rồi.." Trần Tuyết mỉm cười, nhưng nụ cười đó thật bi thương.
Cô bước ra ngoài, đi về ga tàu, cô nên đi ra khỏi thành phố đầy rẫy những cạm bẫy này để điều trị và cõ lẽ để sống một cuộc sống ngắn ngủi bình yên.