Đúng lúc Minh Anh lúng túng không biết nên đáp lại như thế nào, lớp trưởng Nguyễn Quang Thắng ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên đã nói:
- Bàn trực nhật mau đi lau bảng đi.
Minh Anh còn chưa kịp phản ứng, Vũ Vân Hà đã 'a' một tiếng, sau đó đứng dậy đi lau bảng.
Minh Anh: !
Cô quên mất hôm nay là phiên trực nhật của bàn cô!
Việc trực nhật lớp sẽ phân từ bàn đầu tiên, mỗi bàn làm một ngày. Bàn Minh Anh ngồi vừa vặn là bàn đầu tiên, vì vậy hôm nay là phiên trực nhật của cô và Vũ Vân Hà!
Vậy mà cô lại quên mất, còn đến muộn gần hai tiết học!
Cũng có nghĩa là Vũ Vân Hà đã phải làm trực nhật một mình!
Thật ra việc trực nhật cũng không tính là nặng nhọc, nhưng phần việc của mình lại để người khác làm thay, người đó còn là Vũ Vân Hà, Minh Anh thấy không thoải mái cho lắm.
Đợi tới khi Vũ Vân Hà quay lại chỗ ngồi, Minh Anh mới nhỏ giọng nói:
- Tôi quên mất hôm nay đến phiên bàn mình trực nhật. Chiều nay để tôi làm cho.
Vũ Vân Hà mỉm cười, nói:
- Không sao, tớ cũng tới sớm.
Minh Anh cũng mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, tự mình nhận định chiều nay phải đến sớm để làm trực nhật. Nhưng trên đời, có vài chuyện bạn muốn làm, ông trời lại nhất quyết không cho bạn làm.
Sau tiết Toán là hai tiết Văn, do cô Thu phụ trách giảng dạy. Cô rất dịu dàng, giọng nói êm tai dễ nghe.
Mặc dù tiết học đầu tiên, các học sinh đều không muốn để lại ấn tượng xấu với giáo viên, nhưng vẫn có một vài học sinh không nhịn được gật gà gật gù.
Cô Thu vẫn rất hăng say giảng bài, cũng cảm thông cho đám học trò mới chân ướt chân ráo vào cấp ba này.
Sau khi tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học vang lên, cô Thu giảng nốt câu cuối cùng ".. Văn học Việt Nam thể hiện đời sống tâm tư, tình cảm, quan niệm về chính trị, đạo đức, thẩm mĩ của con người Việt Nam trong nhiều mối quan hệ. Ở phương diện phản ánh ý thức của bản thân, văn học Việt Nam ghi lại quá trình đấu tranh, lựa chọn để khẳng định đạo lí làm người của dân tộc ta. Tuỳ vào những hoàn cảnh lịch sử khác nhau, văn học có thể đề cao mặt này hay mặt khác. Song nhìn chung văn học dân tộc luôn hướng tới xây dựng một đạo lí làm người với nhiều phẩm chất tốt đẹp. Các em học văn, là để tìm hiểu đời sống tâm tư, tình cảm, quan niệm đạo đức thẩm mĩ của con người Việt trong những mỗi quan hệ. Văn học là một điều rất hay và thú vị, mà sau này các em sẽ có thể cảm nhận được qua từng bài học. Cô hi vọng các em sẽ yêu thích văn chương, không cần dành quá nhiều thời gian cho nó, nhưng hãy yêu thích và học nó một cách thật nghiêm túc."
Cả lớp đồng thanh "vâng", rồi cô Thu mỉm cười hài lòng, cho lớp nghỉ.
Minh Anh nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đi về.
Bà ngoại đi làm đồng thường sẽ không về trưa. Hoặc là vào thời điểm vãn việc, bà sẽ đi làm thuê làm mướn ở các khu nông nghiệp, cách xa thị trấn A, nên cũng không về.
Minh Anh tự nấu cơm, hâm nóng lại nồi canh cá rồi ăn cơm.
Đến buổi chiều, cô vốn định đến trường sớm, lại phát hiện xe mình bị thủng lốp.
Minh Anh bực bội. Cô dắt xe tới quán sửa xe gần nhất, đi bộ mất gần mười phút. Sau đó ngồi đợi người ta sửa cũng hết gần mười lắm phút. Thợ sửa xe nói lốp xe cô quá cũ, lại bị thủng một lỗ lớn, vá không được nên phải thay xăm mới.
Đợi tới khi xe sửa xong thì Minh Anh tính đến trường sớm cũng thành đến muộn.
Mặc dù chưa đánh trống vào lớp, nhưng cũng chỉ cách thời gian vào tiết học buổi chiều có năm phút.
Lúc Minh Anh chạy thục mạng lên lớp đã thấy cặp sách của Vũ Vân Hà ở chỗ của cậu ta.
Nhóc bàn dưới nói với cô là Vũ Vân Hà vừa mới đến, đã đi lấy nước với giặt giẻ lau bảng rồi.
Minh Anh lại chạy xuống khu nhà vệ sinh.
Trước khu nhà vệ sinh của trung học phổ thông B là bể nước, chuyên để học sinh lấy nước và giặt khăn lau bảng.
Chưa kịp thấy thân ảnh của Vũ Vân Hà, Minh Anh đã lại nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc.
- Cái loại mày ý, đem gương mặt như yêu tinh đi quyến rũ bạn trai của người khác. Có thấy tởm lợm không hả? Mặt dày như thớt! Hôm trước cho mày ăn mấy bạt tai, mày còn chưa chừa? Thằng Tuấn bây giờ chẳng là cái gì với tao cả, nhưng cục tức này tao nuốt không được. Nhìn mày đi, ngoài cái bộ não hơn tao ra thì mày có gì? Có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, ba thì suốt ngày lang bạt ở ngoài. Mày ở nhà với bà cụ già nhà mày, ai dạy mày cho được? Có khi mẹ mày là cái loại đĩ điếm, không dám vác mặt về đây nên mới bỏ mày ở đây không người nuôi dạy!
Vũ Vân hà vẫn không phản bác, chỉ im lặng giặt sạch giẻ lau bảng.
Lúc cô giặt xong, toan đứng dậy bỏ đi, nữ sinh kia lạy đẩy cô một cái, chậu đựng nước rơi xuống, bắn tung tóe lên người Vũ Vân Hà. Đồng phục học sinh sạch sẽ phẳng phiu, ướt đẫm một mảng lớn.