Kinh Dị Short Creepypasta - Những Câu Chuyện Ngắn Kinh Dị - Persephone

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Persephone, 5 Tháng mười 2022.

  1. Persephone

    Bài viết:
    3
    Short Creepypasta - Truyện ngắn kinh dị Persephone kể bạn nghe

    Tác giả: Persephone

    Thể loại: Truyện ngắn kinh dị


    Số chương: 7


    [​IMG]

    Văn án:

    Bạn có đang ở nhà một mình không?

    Bạn có sắp đến một nơi xa lạ để nghỉ dưỡng, du lịch không?

    Bạn có hay về nhà vào lúc khuya muộn không?

    Điều gì đang chờ đợi bạn?
     
    Mèo Cacaochiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Persephone

    Bài viết:
    3
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    NHỮNG CUỘN PHIM

    Bạn của tôi, An Nhi là một đứa đam mê chụp các bức ảnh về thiên nhiên hoang dã. Cuối tuần vừa rồi nó đã quyết định dành một ngày một đêm túc trực ở bìa rừng ngoài thị trấn để chụp cánh rừng và cuộc sống hoang dã một cách chân thực nhất cho vào bộ sưu tập lác đác chỉ có vài tấm chụp trâu chụp bò của nó. An Nhi tuyên bố bản thân không hề sợ hãi khi đi một mình vì đã tự đi cắm trại rất nhiều lần rồi và không cần chúng tôi đi theo.

    Theo lời nó kể thì nó đã chọn một khoảng trống nhỏ sạch sẽ ở giữa rừng rồi bắt đầu tự dựng lều, dành cả ngày hôm đó để chụp ảnh đó đây. Kết quả nó chụp đầy cả bốn cuộn phim mang theo luôn. Tuy nhiên, sau khi trở về An Nhi phát hiện có một số thứ quái lạ trong các cuộn phim này. Những gì nó nhìn thấy đã ám ảnh nó cho đến tận bây giờ khi ngồi lại kể với chúng tôi mà tôi nghĩ là sẽ không bao giờ nó dám đi chụp ảnh một mình trong rừng nữa.

    Một trong số các tấm hình chính là hình nó đang ngủ ở trong lều vào lúc giữa đêm.

    CON CHÓ HOANG

    Hải Anh là một nhân viên của quán bar, lúc nào cũng về khuya. Buổi tối tan làm Hải Anh thường được đồng nghiệp cho đi nhờ xe đến đầu ngõ rồi tự mình đi bộ về phòng vì con đường về phòng là đường đất đỏ rất hẹp, xe ô tô không thể quay đầu. Từ đầu ngõ đến phòng Hải Anh cũng rất gần, đi bộ tầm mười phút là đến nơi.

    Mấy ngày gần đây ở giữa con đường đất đỏ lại xuất hiện một con chó hoang. Con chó lông vàng, khá to bự, đôi mắt nó sáng hoắc trông mặt rất tinh khôn. Mỗi lần Hải Anh đi ngang đều thấy nó đang nằm ngủ dưới cây cột điện, nhưng nó không sủa cậu.

    Hôm nay Hải Anh tan làm như mọi ngày, hơn mười hai giờ đêm. Vừa xuống xe của đồng nghiệp Hải Anh đã thấy mọi người bu đông bu đỏ trước ngõ, còn có công an giăng dây, máu văng khắp đường. Hỏi mấy cô tình báo trong xóm mới biết thì ra vừa mới có tai nạn giao thông, một thanh niên bị xe tải cuốn vào gầm, nát bét cả đầu. Hải Anh buột miệng: "Mấy thằng phóng xe như cô hồn sớm muộn gì cũng có ngày này."

    Hải Anh lại đi bộ vào phòng, gặp con chó vàng trên đường. Tuy nhiên lần này con chó hung hăng khác lạ, vừa thấy Hải Anh từ xa nó đã đứng dậy gầm gừ, đôi mắt long lên sòng sọc, sau đó nó sủa Hải Anh inh ỏi, sủa rất lớn tiếng. Hải Anh mặc kệ nó, cứ vậy đi từ từ ngang chỗ con chó, rồi đi về phòng.

    Đêm hôm sau, Hải Anh đi bộ về vẫn bị con chó vàng hung hăng chạy đến sủa lớn. Tiếng nó sủa điếc cả tai, Hải Anh bắt đầu có chút bực mình khó chịu. Hải Anh thận trọng chầm chậm đi ngang chỗ con chó, sợ nó cắn cho. Tuy nhiên nó chỉ kích động sủa lớn chứ không định tấn công. Hải Anh vẫn đi bộ được về phòng, tuy nhiên thấy rất khó chịu với con chó đó.

    Đêm thứ ba, hôm nay Hải Anh bị sếp mắng mấy câu tâm trạng không tốt nên mới đi uống với đồng nghiệp mấy chai. Hải Anh ngà ngà say, đi bộ về phòng. Con chó vàng lại lao ra sủa inh ỏi, sủa điếc cả tai nhức cả đầu. Nó cứ nhìn Hải Anh chằm chằm rồi sủa lớn tiếng, bộ dạng nó kích động dữ dội. Tâm trạng Hải Anh hôm nay không được tốt, lại đang say nên tiếng chó sủa càng làm Hải Anh điên tiết. Cậu cầm lấy viên gạch bên đường ném con chó vàng. Ban đầu chỉ định ném hù dọa cho nó bỏ đi nhưng không hiểu sao lại trúng vào đầu nó. Con chó ngưng sủa nằm vật ra đất, chỉ nghe nó ư ử mấy tiếng rồi im bặt. Hải Anh mặc kệ, cứ thế đi về phòng.

    Đồng hồ điểm gần 3h sáng, Hải Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đèn trong nhà vệ sinh chớp tắt mấy cái, sau đó tắt hẳn. Hải Anh móc điện thoại trong túi ra bật đèn flash. Lúc này trong gương phản chiếu sau lưng Hải Anh có một gương mặt bê bết máu, mắt bị lòi cả ra ngoài, trên đầu hắn vỡ một mảng to nên óc và máu cứ vậy chảy xuống. Chỉ nghe thấy một giọng thì thào đến rợn người.

    "Cảm ơn mày đã đập chết con chó chết tiệt đó, nhờ vậy mà tao mới theo mày về được đến đây."

    TIẾNG KHÓC

    Tôi và Khánh An là bạn cùng phòng ký túc xá, giường của nó đối diện giường của tôi. Tuần này do vào kỳ nghỉ lễ nên tất cả mọi người trong ký túc xá đều về nhà hết, chỉ còn hai đứa tụi tôi ở lại vì phải đi làm thêm.

    Đêm hôm đó tôi đi làm về muộn, thấy Khánh An đã ngủ rồi nên tôi tắt đèn xong nhỏ nhẹ đi về giường. Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ ngon sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng một lúc sau đó tôi bị tiếng khóc thút thít của ai đó đánh thức. Tôi hé nhẹ chăn nhìn sang giường Khánh An, trong không gian tối om tôi thấy lờ mờ là nó đang nằm yên. Tôi không dám gọi nó. Tiếng khóc nghe nấc nghẹn, lúc có lúc không. Vì quá sợ nên tôi trùm chăn kín đầu, không dám nhúc nhích. Vừa trùm chăn vừa niệm phật rồi ngủ quên đến sáng.

    Sáng dậy tôi hỏi nó có nghe thấy tiếng khóc giống tôi không, gương mặt nó trắng bệch bảo đó là do nó khóc. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ có thể là do nó thất tình hay gì đó. Nhưng những gì nó nói sau đó mới khiến tôi chết điếng.

    Nó nói đêm qua thấy có một người phụ nữ mặc đồ trắng tóc dài đến tận gót chân đứng ở đầu giường của tôi nhưng nó không dám gọi tôi, vì quá sợ nên nó che miệng lại khóc.
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Persephone

    Bài viết:
    3
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    TIẾNG RU

    Duy Phong và vợ vừa mới chuyển đến một ngôi nhà nhỏ trong một con hẻm ở ngoại ô thành phố vì công việc làm ăn của anh bị sa sút. Vợ anh vừa sinh em bé, đứa bé mới vừa được bốn tháng tuổi. Vì phải nỗ lực làm việc để nhanh trả hết nợ nên anh thường tăng ca làm khuya đến tối muộn mới về.

    Hôm nay cũng vậy, hơn mười hai giờ đêm anh mới có mặt ở nhà. Duy Phong lững thững đi vào nhà, mệt mỏi ngồi xuống cái ghế dài ở phòng khách. Anh thận trọng nhẹ nhàng rót một cốc nước để cứu rỗi cơn khát. Duy Phong không dám lớn tiếng vì nghĩ vợ và con đang ngủ trong phòng, căn phòng cách chỗ anh ngồi chỉ mấy bước chân.

    Không gian yên ắng chợt vang lên một tiếng ru: "Ầu ơ.. con ngoan.. con ngủ đi con..". Âm thanh có hơi kỳ lạ, nghe có chút rờn rợn. Duy Phong thắc mắc sao hôm nay giọng của vợ lại khác như vậy, anh còn nghĩ chắc mình thoáng nghe qua nên nhầm. Vả lại trước đến giờ vợ anh chưa bao giờ hát ru con cả. Có lẽ hôm nay anh mệt quá nên không được tỉnh táo.

    Duy Phong cất giọng nhỏ nhẹ: "Em còn thức à vợ? Anh về rồi nè!"

    Không có tiếng vợ đáp lời anh, nhưng từ trong phòng giọng hát ru đó lại vang lên, tiếng ru rõ mồn một:

    "Ầu ơ.. con ngoan.. con ngủ đi con.."

    Duy Phong đẩy người đứng dậy, định tiến vào phòng xem hai mẹ con. Bất ngờ, cửa nhà cũng mở ra. Vợ anh đi vào nhà, trên tay cô ấy cầm bịch hủ tiếu còn nóng hổi.

    "Hôm nay em không có nấu cơm nên tranh thủ lúc con ngủ em đi bộ ra đầu hẻm mua hủ tiếu cho anh nè"

    Duy Phong lúc này lạnh người, mặt anh tái mét: "Vậy tiếng ru đó của ai?"

    Cô vợ nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì. Duy Phong mở toang cửa phòng, chỉ thấy đứa nhỏ vẫn đang ngủ trên giường, ngoài ra trong phòng không có một ai.


    TIẾNG GÕ CỬA

    Bố mẹ tôi đều ra nước ngoài du lịch, chỉ còn một mình tôi ở nhà. Đêm hôm đó vào lúc nửa đêm đang ngủ say trong phòng, tôi mơ màng nghe có tiếng gõ cửa "cộc cộc". Cố nén cơn buồn ngủ, tôi xuống giường mở cửa ra xem có phải là bố mẹ đã quay về hay không.

    Cửa mở ra, không có ai.

    Tôi nghĩ là mình nằm mơ thôi thế là quay về giường tiếp tục ngủ. Được một lúc, tiếng gõ cửa lại vang lên "cộc cộc". Lần này tôi tỉnh ngủ thực sự, cứ nghĩ mình nghe nhầm, tôi lại mở cửa ra xem. Vẫn chẳng có ai cả.

    Tôi quay về giường ngồi đó, trầm ngâm một lúc. Tiếng gõ "cộc cộc" đó lại vang lên.

    Nhưng lần này tôi nhận ra rằng nó phát ra từ dưới giường của tôi.


    HÀNG XÓM "ĐÁNG YÊU"

    Trước đây khi còn là sinh viên, tôi từng thuê một phòng của chung cư ngay tại ngoại ô thành phố. Tôi nhớ tôi ở đối diện một hàng xóm, gã ta trông rất bí ẩn. Hắn cao gầy, mái tóc dài lởm chởm nhiều ngày không cắt. Hình như hắn không có việc làm, tôi thấy hắn ta chỉ ở trong nhà, ít khi ra ngoài. Tôi từng vài lần chạm mặt hắn trên hành lang khi về đến phòng. Trên người gã tỏa ra một mùi chua khó chịu như thể nhiều ngày không tắm gội. Phòng của hắn cũng vậy, khi hắn ta mở cửa bước vào nhà, một loại mùi hôi xộc vào mũi tôi trong vài giây ngắn ngủi khiến tôi muốn nôn chết đi được.

    Có một lần, khi gặp nhau trên hành lang hắn đã hỏi tôi rằng tại sao tôi lại khóa trái cửa khi đang ở trong nhà. Tôi đã hỏi vặn lại hắn ta tại sao lại biết tôi khóa trái cửa. Gã ta trả lời tôi với gương mặt tỉnh bơ, thái độ vô cùng điềm nhiên nhưng nụ cười tựa như không mới là thứ khiến tôi lạnh sống lưng.

    Hắn nói đã cố gắng mở cửa nhà tôi nhiều lần vào ban đêm để say hi với tôi nhưng không mở cửa được.

    Tôi đã dọn đi ngay sau đó.


    BÀI HÁT CŨ

    Tôi đưa đứa con gái bốn tuổi về quê Ngoại chơi sau hơn gần mười năm sống ở thành phố. Nhà mẹ tôi ở vùng quê yên bình ngay sát cạnh một con sông. Chiều hôm ấy, tôi để con bé ngồi chơi ngoài bờ ao cùng với mấy đứa bé trong xóm. Còn tôi và bà Ngoại con bé ngồi nói chuyện ở gần đó để trông chừng. Tôi thấy hình như con bé rất vui vẻ.

    Tối hôm đó khi tôi dỗ nó ngủ, nó nằng nặc đòi tôi hát cho nó bài hát đó. Nhưng tôi không biết bài hát con bé đang muốn nghe là bài nào. Con bé ngân nga hát một đoạn, điều đó làm tôi chết điếng. Tôi hỏi nó làm sao con biết bài này, con bé trả lời đã có hai chị dạy cho nó lúc chiều. Chị Chi và chị Thơm, họ đã tạm biệt nó rồi đi về bờ sông.

    Đó là hai đứa bạn lúc nhỏ của tôi. Tụi nó bị đuối nước, mất hơn hai mươi năm rồi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...