Chương 30: Quá khứ (1)
Vũ Diên mở mắt, toàn bộ rừng đào thu tiến đáy mắt nàng. Khung cảnh này nàng chưa bao giờ quên nhưng không dám nghĩ đến. Ký ức đẹp chung quy sẽ khiến con người yếu đuối, là một tu sĩ, Vũ Diên không cho phép bản thân bạc nhược dựa vào hồi ức mà sống qua ngày. Thương cảm chỉ khiến nàng tụt lại so với địch nhân mà kiên cường mới chính là thứ nàng cần nhất để đánh bại kẻ thù. Chỉ là, lúc này đứng giữa rừng đào khiến Vũ Diên có chút bồi hồi. Nàng biết bản thân đã rơi vào ảo cảnh.
"Nương, nương, mau đuổi theo ta!"
Giọng nói xuyên tiến màng nhĩ, khiến Vũ Diên cảm giác một trận quen thuộc. Trái tim nổi lên từng cơn đau nhói. Nàng xoay người, vừa hay bắt gặp chính mình lúc nhỏ chạy xuyên qua thân thể nàng, sau đó là mẫu thân. Vũ Diên với tay, ý đồ muốn chạm vào thân thể phụ nhân nhưng chung quy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nàng có muốn ôm cũng ôm không được.
Vũ Diên thất vọng nhìn hai tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai bóng dáng trước mặt. Không có bất kỳ do dự nào, nàng nâng bước đuổi theo hai người.
Bé gái vui tươi hớn hở chạy đằng trước, phụ nhân từ ái dõi theo sau. Mẹ con hai người quấn quýt, thân mật khiến Vũ Diên chua xót khôn nguôi.
"Nương, hài nhi rất nhớ người."
Dẫu biết phụ nhân không nghe thấy, Vũ Diên vẫn là không cầm lòng được thổn thức. Từng ấy năm trôi qua, con đường tu đạo hung hiểm vạn phần, nàng cứ nghĩ bản thân đã chôn giấu cảm tình thật tốt nhưng khi thấy phụ nhân, Vũ Diên mới biết được ngần ấy thời gian nàng chỉ là đang tự lừa mình dối người.
Phụ nhân như có sở cảm quay đầu, Vũ Diên tâm cũng nhấc lên cổ họng. Trái tim đập thình thịch khiến đầu óc nàng muốn nổ tung.
"Nương, người làm sao vậy?" Bé gái ngây ngô chạy lại phía phụ nhân, hai mắt tròn xoe hỏi han.
"Không có gì, chúng ta mau đến gặp tiên sinh thôi." Phụ nhân lắc đầu, lần nữa mỉm cười từ ái nhìn bé gái.
Vũ Diên chua xót cười, bước chân gấp rút triều bóng lưng hai người mà theo sát. Khi nàng còn nhỏ, cũng nhớ mình đã từng theo nương bái lễ tiên sinh. Hài đồng vô tri, nàng cũng quên mất dung mạo của vị tiên sinh này.
Vũ Diên nhớ rất rõ bản thân đang cùng Vận Tịch chạy trốn khỏi đám người đạo trưởng, cũng không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này. Thông thường, khi lạc vào huyễn cảnh, người ta sẽ chìm đắm trong đó không phân biệt thực giả. Nhưng với trường hợp của Vũ Diên, tâm trí nàng lại thanh tỉnh đến kỳ lạ.
Không mất lâu lắm, một gian nhà tranh đã xuất hiện phía sau rừng đào. Bé gái lúc này đã buông tay khỏi phụ nhân, nàng chạy đến trước cửa nhà, háo hức lên tiếng:
"Tiên sinh, ta cùng nương đến gặp ngài!"
Cửa mở, tiên sinh mỉm cười đón tiếp hai người vào trong nhà. Ánh mắt y như có như không hướng đến vị trí đứng của Vũ Diên.
Tiên sinh mời phụ nhân ngồi xuống, trên bàn đã có sẵn trà nóng. Khách khí hỏi thăm qua lại, phụ nhân lúc này mới nói rõ mục đích của mình đến đây:
"Tiên sinh, ngài từng giúp Vũ gia tính ra một quẻ tử kiếp. Chúng ta đều biết đây là số phận đã định sẵn, chỉ là.." phụ nhân ngập ngừng, một lúc sau mới kéo bé gái cùng mình quỳ lạy vị tiên sinh. "Thỉnh cầu tiên sinh cứu lấy Yên Yên."
Tiên sinh thở dài trả lời phụ nhân:
"Phu nhân, ta từng được tổ tiên Yên Yên cứu lấy. Bản thân may mắn còn chút hơi tàn mai danh ẩn tích nơi này. Không lâu lắm, kẻ thù sẽ tìm đến tận cửa. Ta.. cũng là ốc không mang nổi mình ốc, thật lấy làm hổ thẹn. Nhưng Phật gia chú trọng nhân quả, người cứu ta một mạng, ta trả người một mạng. Phu nhân xin hãy đứng dậy, Yên Yên ta sẽ hỗ trợ hết sức."
Vũ Diên lấy làm lạ, không nhận rõ cảnh này có trong ký ức mình hay không. Nàng đi theo bé gái cùng vị tiên sinh nọ, chứng kiến một "nàng" khác cùng tiên sinh học tập. Năm tháng cứ thế trôi qua, rừng đào cũng trải qua thành, trụ, hoại, diệt luân hồi tương ứng với bốn mùa. Bé gái học đạo với tiên sinh ba năm, nàng cũng đi theo nghe giảng ba năm. Có đôi khi, Vũ Diên cảm giác là tiên sinh giảng cho nàng nghe nhiều hơn là bé gái.
Ký ức dường như bị ẩn tàng dưới lớp bụi mịt mù, lúc này từng mảng bong tróc ra. Theo lời giảng của tiên sinh, Vũ Diên cũng đắm mình trong thiền định. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ đang học đạo cầu đạo nhưng thực tế lại có thêm một người thứ ba.
Ba năm kết thúc, người nhà của bé gái cũng đến đón nàng trở về. Người lưu luyến, kẻ không rời nhưng chung quy duyên phận đã cạn, tiên sinh hay bé gái dẫu có muốn kéo dài thêm cũng không được.
"Tiên sinh, cuộc đời này có gặp gỡ chú định sẽ có chia ly sao?" Bé gái hai mắt ngấn lệ nhìn tiên sinh, thổn thức hỏi.
Ba năm qua, tiên sinh tay cầm tay giáo nàng rất nhiều thứ, nàng không nói rõ đó là gì chỉ biết ngày qua ngày khảm vào tâm can, quán tưởng với những sự vật xung quanh càng hiểu rõ hơn đạo lý ẩn sâu trong đó. Tâm trí nàng sau ba năm đã không còn ngây ngô như trước mà trầm lắng như hồ thu. Nàng ngộ ra nhiều điều, cũng từng vì vậy mà đau khổ một thời gian. Nhưng tiên sinh nói đúng, khi tâm nhận rõ ái luyến, khổ đau, những cảm xúc ấy vậy mà dần dần phai nhạt đi.
Ái luyến sinh khổ, hồng trần chính là bể khổ.
Bé gái quỳ trên mặt đất, vái lạy tiên sinh ba lạy sau đó mới buồn bã cùng người nhà rời đi rừng đào.
Ai cũng biết rằng, lần gặp gỡ này đã là lần gặp cuối cùng.
"Nương, nương, mau đuổi theo ta!"
Giọng nói xuyên tiến màng nhĩ, khiến Vũ Diên cảm giác một trận quen thuộc. Trái tim nổi lên từng cơn đau nhói. Nàng xoay người, vừa hay bắt gặp chính mình lúc nhỏ chạy xuyên qua thân thể nàng, sau đó là mẫu thân. Vũ Diên với tay, ý đồ muốn chạm vào thân thể phụ nhân nhưng chung quy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nàng có muốn ôm cũng ôm không được.
Vũ Diên thất vọng nhìn hai tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai bóng dáng trước mặt. Không có bất kỳ do dự nào, nàng nâng bước đuổi theo hai người.
Bé gái vui tươi hớn hở chạy đằng trước, phụ nhân từ ái dõi theo sau. Mẹ con hai người quấn quýt, thân mật khiến Vũ Diên chua xót khôn nguôi.
"Nương, hài nhi rất nhớ người."
Dẫu biết phụ nhân không nghe thấy, Vũ Diên vẫn là không cầm lòng được thổn thức. Từng ấy năm trôi qua, con đường tu đạo hung hiểm vạn phần, nàng cứ nghĩ bản thân đã chôn giấu cảm tình thật tốt nhưng khi thấy phụ nhân, Vũ Diên mới biết được ngần ấy thời gian nàng chỉ là đang tự lừa mình dối người.
Phụ nhân như có sở cảm quay đầu, Vũ Diên tâm cũng nhấc lên cổ họng. Trái tim đập thình thịch khiến đầu óc nàng muốn nổ tung.
"Nương, người làm sao vậy?" Bé gái ngây ngô chạy lại phía phụ nhân, hai mắt tròn xoe hỏi han.
"Không có gì, chúng ta mau đến gặp tiên sinh thôi." Phụ nhân lắc đầu, lần nữa mỉm cười từ ái nhìn bé gái.
Vũ Diên chua xót cười, bước chân gấp rút triều bóng lưng hai người mà theo sát. Khi nàng còn nhỏ, cũng nhớ mình đã từng theo nương bái lễ tiên sinh. Hài đồng vô tri, nàng cũng quên mất dung mạo của vị tiên sinh này.
Vũ Diên nhớ rất rõ bản thân đang cùng Vận Tịch chạy trốn khỏi đám người đạo trưởng, cũng không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này. Thông thường, khi lạc vào huyễn cảnh, người ta sẽ chìm đắm trong đó không phân biệt thực giả. Nhưng với trường hợp của Vũ Diên, tâm trí nàng lại thanh tỉnh đến kỳ lạ.
Không mất lâu lắm, một gian nhà tranh đã xuất hiện phía sau rừng đào. Bé gái lúc này đã buông tay khỏi phụ nhân, nàng chạy đến trước cửa nhà, háo hức lên tiếng:
"Tiên sinh, ta cùng nương đến gặp ngài!"
Cửa mở, tiên sinh mỉm cười đón tiếp hai người vào trong nhà. Ánh mắt y như có như không hướng đến vị trí đứng của Vũ Diên.
Tiên sinh mời phụ nhân ngồi xuống, trên bàn đã có sẵn trà nóng. Khách khí hỏi thăm qua lại, phụ nhân lúc này mới nói rõ mục đích của mình đến đây:
"Tiên sinh, ngài từng giúp Vũ gia tính ra một quẻ tử kiếp. Chúng ta đều biết đây là số phận đã định sẵn, chỉ là.." phụ nhân ngập ngừng, một lúc sau mới kéo bé gái cùng mình quỳ lạy vị tiên sinh. "Thỉnh cầu tiên sinh cứu lấy Yên Yên."
Tiên sinh thở dài trả lời phụ nhân:
"Phu nhân, ta từng được tổ tiên Yên Yên cứu lấy. Bản thân may mắn còn chút hơi tàn mai danh ẩn tích nơi này. Không lâu lắm, kẻ thù sẽ tìm đến tận cửa. Ta.. cũng là ốc không mang nổi mình ốc, thật lấy làm hổ thẹn. Nhưng Phật gia chú trọng nhân quả, người cứu ta một mạng, ta trả người một mạng. Phu nhân xin hãy đứng dậy, Yên Yên ta sẽ hỗ trợ hết sức."
Vũ Diên lấy làm lạ, không nhận rõ cảnh này có trong ký ức mình hay không. Nàng đi theo bé gái cùng vị tiên sinh nọ, chứng kiến một "nàng" khác cùng tiên sinh học tập. Năm tháng cứ thế trôi qua, rừng đào cũng trải qua thành, trụ, hoại, diệt luân hồi tương ứng với bốn mùa. Bé gái học đạo với tiên sinh ba năm, nàng cũng đi theo nghe giảng ba năm. Có đôi khi, Vũ Diên cảm giác là tiên sinh giảng cho nàng nghe nhiều hơn là bé gái.
Ký ức dường như bị ẩn tàng dưới lớp bụi mịt mù, lúc này từng mảng bong tróc ra. Theo lời giảng của tiên sinh, Vũ Diên cũng đắm mình trong thiền định. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ đang học đạo cầu đạo nhưng thực tế lại có thêm một người thứ ba.
Ba năm kết thúc, người nhà của bé gái cũng đến đón nàng trở về. Người lưu luyến, kẻ không rời nhưng chung quy duyên phận đã cạn, tiên sinh hay bé gái dẫu có muốn kéo dài thêm cũng không được.
"Tiên sinh, cuộc đời này có gặp gỡ chú định sẽ có chia ly sao?" Bé gái hai mắt ngấn lệ nhìn tiên sinh, thổn thức hỏi.
Ba năm qua, tiên sinh tay cầm tay giáo nàng rất nhiều thứ, nàng không nói rõ đó là gì chỉ biết ngày qua ngày khảm vào tâm can, quán tưởng với những sự vật xung quanh càng hiểu rõ hơn đạo lý ẩn sâu trong đó. Tâm trí nàng sau ba năm đã không còn ngây ngô như trước mà trầm lắng như hồ thu. Nàng ngộ ra nhiều điều, cũng từng vì vậy mà đau khổ một thời gian. Nhưng tiên sinh nói đúng, khi tâm nhận rõ ái luyến, khổ đau, những cảm xúc ấy vậy mà dần dần phai nhạt đi.
Ái luyến sinh khổ, hồng trần chính là bể khổ.
Bé gái quỳ trên mặt đất, vái lạy tiên sinh ba lạy sau đó mới buồn bã cùng người nhà rời đi rừng đào.
Ai cũng biết rằng, lần gặp gỡ này đã là lần gặp cuối cùng.
Chỉnh sửa cuối: