Tên Truyện: Sau Khi Ta Cùng Vai Chính Đối Nghịch Tác Giả: Ly Thể loại: Tu tiên, Nhẹ nhàng.. Nhân vật: Vũ Diên (Vu Yên), Lan Tư Vận Tịch (Quân Tích) và các nhân vật khác. Một người là tầng dưới chót ngoại môn đệ tử, từng bước một leo lên con đường tu đạo vì muốn trả thù những tu sĩ đã góp tay vào tội ác giết cả tộc nhân năm xưa. Nhưng đối mặt với thiên đạo chi tử, hết lần này đến lần khác nàng đều thua thảm, bị vai chính vu oan giá họa, tông môn trục xuất cuối cùng ôm hận mà chết. Một người là yêu hồ, có huyết mạch cao quý trong Yêu giới, tay chấp chưởng sinh đồ của biết bao Yêu tộc nhưng bị đám người tự xưng là đại diện của quang minh, lỗi lạc đánh nát tu vi, phong ấn dưới vực sâu ngàn năm không ánh sáng. Có người xuất hiện, cho nàng biết nguyên nhân vì sao nàng lại thất bại như vậy. Nguyên lai, nàng chỉ là đá kê chân trên con đường tu đạo của thiên đạo chi tử. Đá kê chân sao? Nàng không cam tâm số phận của nàng được định đoạt như thế, oán hận của nàng chất chứa khổng lồ đến mức khiến thế giới có nguy cơ sụp đổ, mọi người chôn cùng. Người đó vì muốn tiêu tan oán khí của nàng, cho nàng cơ hội trùng sinh. Từ đây, Vũ Diên hết lần này đến lần khác cùng vai chính đối nghịch, tìm kiếm cơ duyên, tu thành đại đạo. Thế mới biết tất cả chỉ là một hồi âm mưu của Thiên đạo. * Tu thân thể trước tu linh khí sau, quy ngộ hai thứ vậy là tiến đến cảnh giới độ trần, người ấy thành tựu xong cảnh giới này sẽ đến phi thiên, cùng thiên địa này từ đây không liên kết, thoát khỏi ngăn cách, chí cao vô thượng. ** Đại đạo ba ngàn, người tu tâm kẻ tu kiếm nhiều không kể hết. Biết bao cơ duyên ngươi tranh ta đoạt khổ không thể tả. "Ta không hiểu tình, chỉ biết có đạo vậy mà sau khi gặp người ta mới biết đạo của ta chính là vì người mà sinh." Link thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm sáng tác của Ly *** Lưu ý: Mọi giả thiết trong truyện đều là tư thiết, không giống với thể loại Tu tiên thông thường. Nữ chính không toàn diện, không thánh mẫu, văn theo hướng chữa lành song phương. Chậm nhiệt nhưng sẽ không có giai đoạn mập mờ.
Chương 1 Bấm để xem Hình đài treo lấy một vị nữ tử, bạch y nhuốm máu. Tứ chi bị trói buộc bởi gông xiềng, nàng bị treo lên cao, đầu rũ xuống trông như một tử thi. Đệ tử tiếp tục lấy trường tiên quất mạnh vào người nàng, vết thương chồng chất vết thương. Nữ tử thấp suyễn, ngoại trừ đôi lúc đầu ngón tay giật giật biểu thị nàng còn sống thì không có bất kỳ cử động dư thừa nào nữa. Dưới đài đệ tử vô vàn, nội môn ngoại môn đều có. Bọn hắn xem lấy nữ tử, trong ánh mắt đều là khinh bỉ cùng phẫn hận. Đường đường là nội môn đệ tử vậy mà vì đố kỵ, ghen ghét cấu kết ma tu, hãm hại đồng môn. Sư muội hiện tại còn trọng thương chưa tỉnh. "Vũ Diên, ngươi là ác ma. Vì sao ngươi không chết đi? Ngươi không cảm thấy ghê tởm nhưng nghĩ đến ta từng kêu ngươi một tiếng sư tỷ, ta ghê tởm a!" Một người không cầm lòng thét lên, giọng điệu đầy ác nghiệt nhục mạ nữ tử. Các đệ tử cũng hùa theo hắn, không gian vang lên rất nhiều thanh âm nguyền rủa nhưng nữ tử tên là Vũ Diên lại không có bất kỳ phản ứng gì hay là nói nàng đã đau đến mức không thể cho ra phản ứng nào nữa. Nàng không hãm hại đồng môn cũng không cấu kết ma tộc nhưng ai tin được nàng đâu khi bản thân có ma ký trong người, xung quanh thân thể vất vưởng từng trận khói đen biểu thị bản thân đã từng cùng ma tộc giao dịch mới có thể như vậy. Thật nực cười, cay đắng và chua chát. Rõ ràng, không tốn bao lâu nữa thôi nàng sẽ báo được đại thù vậy mà giờ đây bị người hãm hại, vây khốn tại hình đài này sống không bằng chết. "Trật tự!" Trưởng lão chấp quản hình đài lên tiếng bình ổn đám đông. Kế đến hắn nhìn thẳng Vũ Diên, lên tiếng: "Vũ Diên, ngươi thân là sư tỷ vậy mà lại cấu kết ma tộc, hãm hại sư muội mình trọng thương. Ngươi còn gì để nói nữa không?" Vũ Diên dù đau nhưng vẫn cố gắng nặn ra một câu hoàn chỉnh: "Ta không có tội." Nàng không có tội. Rõ ràng, vị sư muội đó mới chính là ma tộc, lẩn vào tông môn để thực hiện mưu đồ bất chính. Nàng không biết vị sư muội đó đã sử dụng cấm pháp gì mà ma ký cùng toàn bộ ma khí đều chuyển dời lên thân thể nàng. Tình ngay lý gian, làm sao Vũ Diên có thể tự chứng minh bản thân trong sạch. "Hảo, nếu ngươi đã cố chấp như thế chúng ta sẽ thi triển trận pháp Cửu Lôi Diệt Ma, xem như diệt trừ hậu hoạn sau này." Lời vừa dứt, các vị chấp sự khác đều vào vị trí. Tay thoăn thoắt kết ấn để bắt đầu bố trận. Mây đen ùn ùn kéo tới, tạo thành những vòng xoáy lấy hình đài làm trung tâm rồi lan rộng ra trên bầu trời. Gió không nổi nhưng mây lại vần vũ. Nhìn dị tượng, đám đông không khỏi ồ lên, thán phục với trận đạo diệt ma của tông môn mình. Cửu Lôi Diệt Ma, tên như ý nghĩa. Trận pháp kết xong, thiên lôi đánh xuống chín lượt, lượt sau mạnh hơn lượt trước. Cứ như thế, ma tộc tội ác tày trời sẽ bị thiên lôi đánh cho thần hồn đều nát vĩnh viễn không được siêu sinh. Thật ra, Vũ Diên không đến mức phải chịu hình phạt này vì dù nàng có ma ký nhưng chưa tạo ác nghiệp, giết hại nhân loại vô tội. Tông môn lấy ra trận pháp này chỉ để giết gà dọa khỉ, để cho những ma tộc có âm mưu muốn lẩn vào đây thấy được hậu quả nghiêm trọng nếu bị phát hiện mà từ bỏ. Vũ Diên nhắm mắt, nàng không cam tâm bản thân lại chết dễ dàng như vậy. Đại thù còn đè nặng trên vai, nàng không muốn chết. Sấm chớp ầm vang, từng hồi ánh sáng lóa mắt lóe lên sau những đám mây. "Đoàng" Một thanh âm vang dội khiến mọi người không cấm run lên. Nhưng không có trong tưởng tượng đau đớn, nàng mở mắt ra các vị chấp sự đều đứng trước mặt tuy nhiên động tác trên tay bọn hắn giữ nguyên mà không có cử động tiếp theo. Nàng ngước mặt lên nhìn xung quanh, mọi đệ tử đều giữ nguyên biểu tình vốn có trên khuôn mặt. Chuyện gì xảy ra? Thời không ngưng đọng sao? Nhưng ai lại làm được điều này, là thần minh hiển linh ư? "Thần minh? Danh xưng cũng thích hợp đó." Một thanh âm vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch lúc này. Vũ Diên ngước mắt, nàng không cảm giác được có ai xuất hiện nhưng giọng nói vẫn tiếp tục văng vẳng bên tai: "Không cần tìm ta, ngược lại có thứ này muốn cho ngươi xem." Trước mắt nàng, đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Cửu Lôi Diệt Ma, đánh nát tu vi của nàng nhưng không giết được nàng vì vốn dĩ Vũ Diên không phải ma tu mang trong người nhiều ác nghiệp. Sau đó, tông môn trục xuất vứt bỏ nàng ra thiên địa để tự sinh tự diệt. Nhưng mệnh Vũ Diên rất cứng cỏi, nàng không chết mà được cứu bởi một hộ dân trong núi. Mất hết tu vi, có làm sao? Nương nhờ ma ký trong người, Vũ Diên tu ma đạo, lòng thầm thề sẽ khiến những người hại nàng phải trả giá đắt. Ma ký khác ma ấn ở một chỗ, ma ấn là do ma quân truyền thừa còn ma ký chỉ là ấn ký hiển thị khi tu sĩ bị vây nhiễm ma khí trong người, nếu muốn tu tiên nhất định phải cẩn trọng từng bước nếu tu vi chưa đạt đến Thông Khí. Thù hận quá sâu, Vũ Diên tu ma ngược lại thuận lợi hơn tu đạo. Vốn dĩ, nàng chỉ có mục đích trả thù thì đối với nàng là tà hay chính đều không sao cả. Sau khi hồi phục thương thế, Vũ Diên bắt đầu tu tập, từng bước nâng cao tu vi để có thể trả thù những người đó. Nhưng nàng, thua thảm. Vị sư muội kia cấu kết với ma tộc thiếu chủ, từng bước một ép nàng không còn đường lui, cuối cùng Vũ Diên bị giết, ôm hận mà chết. Hình ảnh kết thúc tại đây, đúng như thanh âm kia mong đợi. Trong mắt Vũ Diên lúc này đã một mảnh đỏ rực. Nàng tu ma? Làm sao có thể? "Không tin đúng không? Nhưng đích thực đây chính là tương lai sắp tới của ngươi." Thanh âm một mực. "Ngươi là ai?" Vũ Diên nặng nề lên tiếng. "Ta là ai không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết, ta có khả năng để ngươi làm lại từ đầu." Thanh âm như cất chứa nụ cười vang lên, mặc dù không nhìn thấy diện mạo nhưng nàng có thể đoán được giờ phút này biểu cảm của y ra làm sao. Đó là sung sướng vì chứng kiến tín ngưỡng của một người lần lần lượt lượt vỡ nát.
Chương 2 Bấm để xem Vũ Diên cảm thấy mọi chuyện dần khó giải quyết. Thanh âm tiếp tục lải nhải, ý đồ chứng minh những gì y nói nãy giờ đều là sự thật. Không động dung là giả nhưng đau ý từ khắp thân thể nổi lên khiến Vũ Diên vẫn còn duy trì được một tia lý trí. Để không mỏi người, nàng gục cổ xuống, nhắm mắt hỏi thanh âm: "Làm sao ta biết được lời ngươi nói đáng tin hay không? Những hình ảnh kia chưa biết chừng là do một tay ngươi tạo ra." Thanh âm thoáng chốc sững người. Y không ngờ, đến tận thời khắc này Vũ Diên còn bảo trì được thanh tỉnh, hỏi y toàn là những câu hỏi sắc bén. Có trong giây lát, thanh âm cảm thấy người này thật khó chơi. Đúng là đối tượng lựa chọn của người kia, không tầm thường a. "Ta đương nhiên đáng tin hảo sao? Vũ Diên, chúng ta cũng không có quá nhiều thời gian để trò chuyện. Ngươi có biết vì sao từ sau khi vị sư muội hãm hại ngươi xuất hiện ở tông môn, con đường tu đạo bất chợt gập ghềnh, khó khăn hơn trước không?" Thanh âm quyết định xoáy vào trọng điểm. Vũ Diên nghe thấy câu hỏi, nàng mím môi. Quả đúng như thanh âm đó nói. Nàng ban đầu là một phàm nhân, trải qua biết bao nguy hiểm, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc mới trở thành ngoại môn đệ tử. Từ tầng dưới chót, nàng khắc khổ tu luyện, leo lên con đường tu đạo đầy gian nan, đe dọa mạng sống bất kỳ lúc nào. Dần dần, nàng tu đến Tri Thể hạ đẳng trở thành một người nội môn đệ tử hơn nữa là sư tỷ, quản lý ngoại môn đệ tử lịch luyện nhân gian. Tu đạo vốn trọng cơ duyên, nàng từ trước đến giờ cũng không quan tâm những thứ ấy. Mục tiêu của nàng chỉ là nâng cao tu vi, cầm kiếm của mình giết kẻ thù diệt tộc. Hai trăm lẻ bảy sinh mệnh tộc nhân, là nỗi đau cũng là mối thù nặng tựa trăm vạn cân đè nặng trên vai nàng thời thời khắc khắc. Rồi sau đó, vị sư muội kia được đại năng trong tông môn cứu trở về. Nàng tên Phó Tư Dĩnh, bằng khuôn mặt tú lệ, ngôn ngữ thiện xảo nàng được lòng rất nhiều đệ tử ngoại môn và trưởng lão trong tông. Mọi vấn đề chính là lúc này phát sinh. Vũ Diên không hiểu vì sao, nàng chỉ là nghiêm khắc chỉ giáo đệ tử ngoại môn vì lịch luyện nhân gian muôn vàn hiểm trở. Ngươi không thể thời khắc nguy nan, sinh tử là lúc bưng một bộ yếu đuối cầu xin người khác. Vì thế giới tu đạo không chứa chấp kẻ yếu đuối, đến bước đường ấy hoặc là phản kháng hoặc là chết đi. Không có thực lực, bị đào thải là chuyện thường tình và sẽ chẳng ai thương xót cho một kẻ bất tài, vô dụng. Từ khi Phó Tư Dĩnh xuất hiện, Vũ Diên bị gán mác ghen ghét, đố kỵ đồng môn thế là, bọn hắn nơi chốn chống đối, không chịu hợp tác trong những buổi tu luyện. Cũng từ đó về sau, chỉ cần có Phó Tư Dĩnh, Vũ Diên sẽ bỗng chốc trở thành kẻ xấu, tâm điểm của mọi sự nhục mạ. Phó Tư Dĩnh mãi mãi là ánh sáng, là tượng trưng của lỗi lạc, chính đạo còn Vũ Diên mãi mãi là bóng tối, là đại diện của hắc hóa, xấu xa. Nhưng nàng, không quan tâm. Cùng đám ngoại môn đệ tử lịch luyện, là sư tỷ quản an nguy nên khi thấy Phó Tư Dĩnh lạc đoàn nàng để đệ tử ổn định một chỗ rồi đi tìm Phó Tư Dĩnh. Và sau đó, nàng thấy được giao dịch giữa hai người họ. Nhưng ma tộc kia có tu vi khó lường, đối phó một tu sĩ cảnh giới chỉ mới Tri Thể hạ đẳng là một điều quá dễ dàng. Y phất tay, thế là vị trí nàng bị bại lộ đồng thời nhận lấy chưởng phong đầy ma khí của vị ma tu đó. Vũ Diên lấy kiếm ra ngăn chặn, oai lực của chưởng phong khiến nàng bị đẩy lùi mấy bước, kiếm chống xuống đất, thân hình ngã khụy đồng thời phun ra một ngụm máu. Sau đó, nàng bị chuyển dời ma ký cùng ma khí còn Phó Tư Dĩnh để ma tu kia trọng thương bản thân để ngụy tạo tình huống. Mọi chuyện tiếp theo chính là như hiện tại, nàng bị gán mác hãm hại đồng môn, cấu kết ma tộc và bị treo lên hình đài để xử phạt. "Yêu cầu của ngươi là gì đằng sau những chuyện này?" Vũ Diên biết thanh âm này hẳn có mục đích phía sau khi muốn trợ nàng làm lại từ đầu. Nếu đã thế, nên biết rõ ràng để dễ trao đổi. Bất kể là người, thần hay ma đều sẽ không vô sự hiến ân cần. Thanh âm ngạc nhiên khi thấy Vũ Diên thẳng thắn như vậy, yêu cầu là không có vì cho y trăm cái mạng y cũng không dám đề yêu cầu với đối tượng của người kia. "Không có yêu cầu, chỉ là ngươi cần thiết phải trợ Lan Tư Vận Tịch thoát khỏi cấm vực Hắc Ám." Lan Tư Vận Tịch? Nếu Vũ Diên nhớ không sai đây chính là yêu hồ sở hữu huyết mạch cao quý. Đương thời là Yêu Vương của yêu tộc, chưởng quản sinh đồ của tộc nhân. Nhưng ở ngàn năm trước, nàng đã bị tu sĩ cùng nhau phong ấn vì sợ nàng giết hại sinh linh vô tội. Lịch duyệt của nàng vẫn còn được ghi trong thẻ ngọc, phủ đầy bụi bặm ở tầng thấp nhất của Tàng Thư. Vũ Diên không quan tâm liệu có ẩn tình đằng sau chuyện này hay không. Nếu thanh âm đã nói thế, nàng cung kính không bằng tuân mệnh. Vũ Diên gật đầu đã hiểu, kế đến nàng hỏi: "Ta làm sao tìm được nàng?" Thanh âm rất nhanh đáp lấy: "Dưới Vưu Sơn chính là vực sâu Hắc Ám." Trùng hợp làm sao, Vưu Sơn lại là ngọn núi ẩn chứa đạo pháp hộ tông đại trận của Thiên Cực tông cũng chính là tông môn nàng bái tiến. "Hảo. Nhưng ta có một điều muốn nói." Vũ Diên nói. Làm lại từ đầu, nàng là một chút đều không muốn. Dù có trở lại, nàng không cứu được tộc nhân cũng không ngăn chặn được điều đó xảy ra. Nàng lại làm sao muốn chứng kiến bản thân bất lực nhìn hai trăm lẻ bảy sinh mệnh lần lần lượt lượt mất đi thêm lần nữa. Nên, cứ tiếp tục hiện tại thôi. Mọi chuyện đã được định như thế, nàng trọng trở lại lần nữa thì có ý nghĩa gì đây? "Ngươi nói." "Nếu ngươi có thể ngưng đọng thời gian, vậy chắc hẳn ngươi sẽ hộ tu vi ta không mất đi đúng chứ?" Vũ Diên hỏi, trong giọng nói ẩn chứa một tia hy vọng. Chỉ cần còn tu vi, nàng sẽ không tu ma, mọi thứ vẫn còn vãn hồi được theo một cách khác. "Trên lời nói đúng là như vậy." "Ta không cần trọng trở lại làm lại từ đầu, ngươi chỉ cần để tu vi của ta không mất đi đồng thời che dấu nó là được." Thanh âm rất nhanh đáp ứng nhưng lại bổ sung thêm: "Ta có thể làm như lời ngươi chỉ có điều để tránh Thiên đạo nghi ngờ, thân thể của ngươi vẫn sẽ bị lôi làm trọng thương." Vũ Diên mím môi, rất nhanh cho ra đáp án: "Ta chịu được." Nàng nhất định không chết vì Cửu Lôi Diệt Ma.
Chương 3 Bấm để xem Tương lai của Vũ Diên đã bị thay đi một đoạn ngắn để che dấu một sự thật liên quan đến thân thể của nàng. Sau khi tu vi bị đánh nát, nàng bắt đầu bị ma ký xâm chiếm toàn bộ thần hồn. Từng trận khói đen điên cuồng len lỏi vào thân thể nàng qua những đạo vết thương. Máu tươi chảy ra ngoài bỗng chốc hóa đen, toàn bộ cơ thể lúc xanh, lúc trắng. Đau đớn xâm chiếm trí óc khiến tâm trí nàng lúc tỉnh lúc mê. Nàng trong lúc đó có ý định chết đi vì không chịu sự hành hạ từ ma ký khi không còn tu vi hộ thể. Nhưng Vũ Diên vẫn là kiên cường không để nàng đọa ma. Vì nếu đọa ma, Vũ Diên sẽ không thể đường đường chính chính giết những tu sĩ đó. Sẽ không một ai biết lý do nàng lại giết bọn hắn mà chỉ cho rằng ma tu sát hại tu sĩ chính đạo vì mưu đồ bất chính của bản thân. Vũ Diên không cam tâm. Bọn chúng chết chưa hết tội vậy tại sao phút chốc lại được rửa oan chỉ vì nàng, nếu tu ma đâu? Vũ Diên cắn bật máu môi, quằn quại cào đất để duy trì thanh tỉnh trong phút chốc. Nàng thử thi pháp quyết, uốn nắn đạo cơ cùng kinh mạch của mình để có thể tu được cảnh giới Luyện Thể hạ đẳng. Tưởng chừng sẽ thất bại nhưng từ vị trí lồng ngực, từng tia sáng lóe ra. Nàng được bao phủ trong sự ấm áp. Cơn đau dường như được xoa dịu, từng trận ma khí màu đen bị ánh sáng nhấm nuốt, ma ký cũng biến mất trong giây lát. Mất hết tu vi nhưng nhờ vào Phật tâm, nàng không bị đọa ma. Vậy là, nàng cắn răng, tu tập lại từ đầu. Có cơ sở tu tập, Vũ Diên nhanh chóng lấy lại được tu vi của mình. Nhưng sau đó, như tương lai đã được hiển lộ Vũ Diên bị ma tộc cùng vị sư muội kia giết hại để cướp đoạt Phật tâm. Trong thế giới thực lực vì thượng, cá lớn nuốt cá bé Vũ Diên không thể nghi ngờ là chết đi. Nàng ôm hận mà chết. "Vũ Diên, người như ngươi không đáng sở hữu Phật tâm." Oán khí cộng hận ý ngập trời, khiến thế giới lung lay và rồi sụp đổ. Tiểu thế giới lại tuần hoàn, lại trở lại và Vũ Diên hiển nhiên được trùng sinh. Nàng lần nữa chứng kiến tộc nhân bị giết trong khi bản thân không làm gì được. Mặc dù không có ký ức nhưng hận ý lại chồng chất hận ý, oán khí nồng nặc hơn trước và thế giới lần này không lung lay nữa mà sụp đổ ngay tức khắc khi Vũ Diên chết đi. Vậy là thanh âm xuất hiện, để Vũ Diên có ký ức làm lại từ đầu nhưng nàng không muốn khởi điểm từ số không. Thanh âm im bặt, lôi từng đạo giáng xuống. Đau đớn kèm theo luồng điện giật từ đỉnh đầu lan đến đầu ngón chân sau đó lan rộng ra khắp toàn bộ cơ thể. Đây là cảm giác như lúc độ kiếp của các vị đại năng sao? "Không, lôi kiếp của đại năng còn khắc nghiệt hơn hiện tại." Thanh âm đột ngột lên tiếng để Vũ Diên giật mình. "Đoàng!" Lôi thứ hai giáng xuống. Đồng thời có một đạo ma khí xuất hiện, lẩn vào ấn đường của nàng. Vũ Diên cố nén đau đớn, định mở miệng hỏi nhưng thanh âm nhanh hơn nàng một bước trả lời: "Ngươi không cần mở miệng nói lời nói. Chỉ cần trong đầu giao tiếp cùng ta là được." "Vì sao ngươi còn ở đây?" Vũ Diên làm theo lời thanh âm vì hiện tại nàng cũng không còn khí lực để mở miệng nói chuyện. "Đoàng!" Lôi thứ ba oai lực hơn hẳn hai đạo lôi trước. Tứ chi nàng run rẩy, không duy trì được sức nặng cơ thể. Nhưng có xiềng xích giam cầm, toàn thân nàng chỉ là run lên mà không phải nặng nề ngã xuống. Xiềng xích leng keng kêu mỗi khi thân thể Vũ Diên run rẩy vì điện giật toàn thân. "Chỉ sau khi xác nhận ngươi đã gặp Lan Tư Vận Tịch ta mới rời đi." Thanh âm trả lời. "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tiếp ba đạo lôi giáng xuống. Y phục Vũ Diên đã cháy sém, nhìn không ra bạch y ban đầu. Đau ý khiến nàng muốn ngất đi. Môi đã cắn đến không còn cảm giác vậy là nàng cắn mạnh đầu lưỡi. Vũ Diên, phải duy trì thanh tỉnh. Kế đến cũng là ba đạo lôi. Vũ Diên nâng nhẹ khóe môi sau đó ngất đi. Nàng còn sống và nàng sẽ sống đến cuối cùng. "Trưởng lão, đã xong trận pháp. Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Trưởng lão cho đệ tử tháo xiềng xích giam cầm tứ chi Vũ Diên. Hắn tra xét tu vi của nàng, không có gì cả. Vậy là hắn lên tiếng: "Trục xuất tông môn, vứt ra thiên địa cho tự sinh tự diệt. Từ nay về sau, Thiên Cực tông không có đệ tử nào tên là Vũ Diên!" "Tuân lệnh!" Vũ Diên mặc người vứt ra ngoài thiên địa, nàng nằm trên đất bất tỉnh. Trời đổ mưa, lạnh ý khiến Vũ Diên tỉnh lại. Thân thể nàng bất động, mặc cho nước mưa xối thẳng lên người. "Ngươi không sao chứ?" Thanh âm ẩn ẩn lo lắng hỏi Vũ Diên. "Còn chưa chết." Vũ Diên đáp lại y xong, nàng vội tra xét tu vi của mình. Vẫn là Tri Thể hạ đẳng, Vũ Diên thoáng an tâm. Nàng vội vàng thi pháp điều tức thân thể, tạm thời giảm đau ý trên thân thể. "Vũ Diên, vừa nãy có ma tu đưa một đạo ma khí vào người ngươi với ý đồ khiến tu vi ngươi không ổn định, sau đó dễ dàng bị Cửu Lôi Diệt Ma đánh nát." Thanh âm lên tiếng đồng thời y đã hiểu vì sao những lần trước Vũ Diên sẽ thất bại như thế, hóa ra là có ma tu trong tối hãm hại. Cửu Lôi Diệt Ma có thể trọng tố, cải tạo thân thể của ngươi. Nếu đạo cơ cùng đạo tâm kiên định, thông qua khảo nghiệm của Cửu Lôi người đó sẽ có một tia lôi ý trong người, luyện hóa thành công sẽ nâng cao tu vi đồng thời lôi ý sẽ vì người đó sở dụng. Vũ Diên cũng cảm nhận được trong thân thể mình có một tia lôi, nó thông suốt kinh mạch, triệt tiêu những thứ tắc nghẽn, cắn nuốt ma khí còn đọng lại trong người đồng thời giúp nàng đột phá được một tầng giới. Mặc dù ma ký vẫn còn vì ký hiệu này không dễ xóa đi, nó như một vết sẹo xấu xí trên gương mặt chỉ khi nàng tu đến Thông Khí mới có thể bức nó ra khỏi thân thể. Tuy nhiên, nếu nàng có thể tìm được thảo dược phù hợp, ma ký vẫn có thể được che dấu. Tiếp đến, Vũ Diên nương theo lôi, xung kích bức tường cao ngăn cách giữa hạ đẳng cùng trung đẳng. Khóe môi nàng tràn ra một tia máu đồng thời nàng cũng xung kích thành công tầng giới, có được tu vi Tri Thể trung đẳng.
Chương 4 Bấm để xem "Đi thôi." Vũ Diên đứng dậy, lảo đảo bước từng bước về hướng Vưu Sơn. Nàng phải nắm chặt thời gian, nếu ma tu kia cùng Phó Tư Dĩnh phát hiện nàng đại nạn không chết ắt hẳn sẽ thủ tiêu như tương lai thanh âm đã cho nàng xem. Đột nhiên nhớ tới điều gì, Vũ Diên nâng tiếng hỏi thầm: "Khi nãy ngươi nói ta thất bại, đó là vì sao?" Thanh âm rất nhanh chóng cho nàng câu trả lời: "Vì Phó Tư Dĩnh cùng ma tôn đều là Thiên đạo chi tử a." Thiên đạo chi tử là gì? Vũ Diên như có điều suy nghĩ. Khi nãy thanh âm cho biết thiên địa được chưởng quản bởi Thiên đạo, vậy Thiên đạo chi tử ắt hẳn chỉ những người được Thiên đạo chọn để thực hiện mục đích nào đó. "Để ta giải thích cho ngươi được biết." Theo lời thanh âm, Thiên đạo chi tử hay còn gọi là vai chính là đối tượng Thiên đạo lựa chọn trở thành người mạnh nhất thế gian dựa vào những cơ duyên không ai sánh kịp. Nhưng có một điều thanh âm không đề cập đó chính là lý do bọn hắn giết Vũ Diên. Vậy tại sao lại giết Vũ Diên? Trước khi song song đạt được cảnh giới Phi Thiên danh chấn Cửu Châu, người người kính ngưỡng, hai người họ một người lẩn vào Thiên Cực tông môn để lấy cắp Thiên Cực giám xem lấy thiên cơ, một người là tu sĩ đọa ma vì có được cơ duyên hơn người vậy là thuận lợi bước từng bước lên vị trí ma tôn. Sau khi hắn trở thành ma tôn, Phó Tư Dĩnh trở thành sư tỷ nội môn đồng thời có được Thiên Cực giám hai người đó đã bắt đầu xem thiên cơ, đảo lộn triều chính để Nhân giới náo loạn, Yêu tộc tàn sát lẫn nhau. Lợi dụng cơ hội đó, hai người tiến hành tiêu diệt những mầm mống hậu hoạn, ảnh hưởng đến lợi ích của bọn hắn. Tu sĩ các tông môn bị cuốn vào vòng xoáy đảo nghịch thiên cơ, ảnh hưởng tu đồ dẫn đến thực lực giảm mạnh. Ma tộc thế là như ý muốn tiêu diệt những tu sĩ này. Từ nay lại không có tu sĩ mà chỉ có tu sĩ đọa ma cùng ma tộc chấp chưởng giới Tu Chân. Còn ma tôn cùng ma hậu ân ân ái ái, trở thành ma tu mạnh nhất thế gian, người người kính sợ. Song song độ kiếp, đột phá cảnh giới Phi Thiên hóa thành Ma Thần. Từ nay lại không còn cùng thế gian liên hệ. Nhưng để ma tu có thể trọng tố ác nghiệp, đạt được cảnh giới Phi Thiên tất nhiên cần có Phật tâm để hộ trì những ác nghiệp của thân thể phàm trần. Ngoài ra, Phật tâm nếu luyện hóa thành công còn có thể trở thành tấm thuẫn vô cùng mạnh để bảo vệ tu sĩ kể cả ma tu độ kiếp thành công tuy nhiên chỉ có thể dùng một lần. Phật tâm từ lâu đã biệt tăm trên thế gian nhưng Vũ Diên chỉ vì lần nữa uốn nắn đạo cơ, tu tập lại công pháp từ đầu mà triển lộ thân thể mình chứa Phật tâm, thế là đã bị hai người này giết không thương tiếc. Phật tâm bị cướp đoạt sẽ để lại oán khí của nguyên chủ khiến việc tu hành bị gián đoạn nhưng điều này chỉ đúng đối với tu sĩ chính đạo còn với ma tu thì như cá gặp nước. Vũ Diên nghe thanh âm kể những chiến tích mà hai người đạt được nhưng nàng không quan tâm. Vai chính sao? Vậy là nàng lại có thêm kẻ thù, mà hai người bọn hắn lại là Thiên đạo chi tử. Đối nghịch vai chính sẽ có kết quả như thế nào? Mọi chuyện càng lúc càng thú vị. Nàng vẫn còn thời gian trước khi tu sĩ đọa ma kia trở thành ma tôn cùng lúc Phó Tư Dĩnh trở thành sư tỷ nội môn. Sẽ như thế nào nếu hai người bọn hắn sắp đạt được thắng lợi lại thất bại trong gang tấc đâu? "Thiên đạo chi tử còn lại tên là gì?" Vũ Diên bất chợt lên tiếng hỏi thanh âm. "Hắn tên là Cố Dĩ Hiên." Cố Dĩ Hiên, Phó Tư Dĩnh. Thật hảo. Vũ Diên ghi nhớ tên hai người này xong, kế đến nàng kéo thân thể nặng trĩu bước về hướng Vưu Sơn. Tạm thời không điều động được tu vi, nàng chỉ có thể dựa chân mà đi. Không kiếm, không túi trữ vật, không vật bảo mệnh càng không có đan dược Vũ Diên tốn năm ngày bốn đêm mới đến cạnh rìa đá hướng vực sâu Hắc Ám. Y phục của nàng cũng đã rách tơi tả lây nhiễm vết máu nhưng bạch y biến thành hắc y, có chảy máu cũng không người nhận thấy. "Vũ Diên, ngươi đến cấm vực Vưu Sơn có mưu đồ gì?" Thanh âm đằng sau vang lên, là đệ tử quản lý trận đạo hộ tông. Hắn cầm kiếm dè chừng nhìn nàng, rõ ràng là muốn câu giờ để các đại năng trong tông môn có thể tiến đến tiếp ứng. Vũ Diên xoay người, nàng không cười, mắt lạnh nhìn hết thảy. Đại năng xuất hiện, đệ tử kéo đến cầm kiếm chỉa vào nàng như thể nàng phạm tội tày trời. Vũ Diên không trả lời câu hỏi của người đệ tử kia, nàng quay lưng lại quyết tuyệt ngã người vào vực sâu. Gió thổi bên tai, trận đạo dưới vực sâu bỗng nhiên phát sáng. Tia sáng từ dưới thẳng hướng Vũ Diên nhưng có bất kỳ tia công kích nào ngược lại quấn lấy nàng, bao trọn thân thể để Vũ Diên không rơi xuống đất quá mạnh. "Bùm!" Vũ Diên rớt xuống hồ, nước lạnh thấu xương nhưng có những vầng sáng bảo hộ, lạnh ý nghiễm nhiên không xâm nhập được nàng. Theo dòng chảy, Vũ Diên trôi xuống hạ nguồn rồi tiến vào một sơn động. Sơn động dẫn đến một con thác lớn, nước chảy xuống vỗ vào đá ngầm ầm ầm, kèm theo đó là tiếng thét của yêu thú vang lên khắp trời. Nàng mở mắt, vùng vẩy để bơi lên khỏi dòng chảy. Ý chí cầu sinh quá mãnh liệt, nàng rốt cuộc ngược dòng thành công. Vũ Diên ho sặc sụa, tay cố bám lên thành đá. Móng tay bị xước đến chảy máu nhưng Vũ Diên không dám buông ra vì phía dưới chính là đá ngầm cùng Hắc Ám yêu thú. Nàng biết ở đây có gì đó nên bọn chúng mới không dám bén mảng tới. Ngẩng mặt lên, nàng phát hiện có một sơn động vậy là dùng hết sức bình sinh, Vũ Diên vịn đá trèo lên. Vầng sáng tan mất, lạnh ý xâm nhập thân thể khiến nàng run rẩy không thôi. Đột nhiên có tiếng bước chân kèm theo đó là những tiếng chuông bạc vang lên theo nhịp bước. "Ngươi là ai?" Vũ Diên ngẩng mặt nhìn nữ tử, thanh âm trong đầu nói: "Đây là Lan Tư Vận Tịch. Ta hộ ngươi đến đây, từ nay về sau đều phụ thuộc vào ngươi. Bảo trọng Vũ Diên." Thanh âm nói xong, im bặt không còn tiếng nào nữa. Vũ Diên cũng cảm giác từ sâu thân thể mình có thứ gì đó rút ra. Nàng biết, thanh âm đã triệt để biến mất. "Tiền bối, xin hãy cứu ta." Nói xong câu này, Vũ Diên ngất đi. Đau ý cùng lạnh ý đã rút cạn thanh tỉnh nàng cố gắng bảo trì từ nãy đến giờ.
Chương 5 Bấm để xem Vũ Diên đang đánh cược. Nàng đang đánh cược Lan Tư tiền bối sẽ không thả mình xuống thác nước, mặc cho Hắc Ám yêu thú xé xác, nuốt chửng. Lần nữa có thể mở mắt an ổn nằm trên mặt đất, Vũ Diên biết mình đã cược thắng. Xem ra, những tu sĩ nhận xét về Lan Tư tiền bối là một đại yêu máu lạnh, tàn nhẫn, xem sinh mạng con người như cỏ rác là hoàn toàn sai trái. Cũng phải thôi, những người đó mang danh chính đạo, tượng trưng cho chính nghĩa, quang minh lỗi lạc, cao cao tại thượng nhưng quá ư độc đoán, phiến diện. Điển hình là bản thân nàng, mặc dù tình ngay lý gian nhưng chẳng ai cho nàng cơ hội để bào chữa. Các tông môn chính đạo có thật sự tốt như mọi người vẫn thường nghĩ không? Mà lại, nếu nàng cược thua thì sao? Vũ Diên chưa bao giờ nghĩ đến nhưng nếu trường hợp đó xảy ra nàng sẽ điều động lôi ý trong cơ thể mình để phòng vệ. Lôi gặp thủy sẽ như cá gặp nước khi nó lan truyền trong dòng nước, đánh thẳng xuống phía dưới con thác yêu thú Hắc Ám sẽ bị ảnh hưởng trước khi nàng rơi xuống và gặp bọn chúng. Mặc dù bản thân nàng vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa và sử dụng nhuần nhuyễn lôi ý nhưng nếu phóng thích ra bên ngoài, nàng cam đoan bản thân có thể thực hiện điều đó. Trong vòng ba dặm, nàng tự tin yêu thú Hắc Ám bị lôi ý xung kích sẽ bỏ chạy dù sao lôi của nàng không phải lôi bình thường, đó là lôi của trận pháp Cửu Lôi Diệt Ma. Vũ Diên nghĩ, nếu mọi chuyện diễn biến đến tình huống như thế nàng vẫn sẽ tìm được sinh cơ trong vô vàn tử đạo. Nhưng chỉ là nếu như. Nàng vẫn là cược thắng. Vũ Diên biết người kia đã biết mình tỉnh, thế là nàng cố nén đau đớn cùng lạnh lẽo lúc nào cũng chực chờ tiến vào đan điền mình nhằm làm hỏng đạo cơ để quỳ xuống tạ ơn Lan Tư Vận Tịch đã cứu mạng mình. "Xin cảm ơn tiền bối đã đưa tay cứu giúp." Sau đó, tiếng chuông bạc gấp rút vang lên. Chỉ một giây công phu, Lan Tư Vận Tịch đã tiến đến bên người Vũ Diên, bàn tay bóp lấy cổ nàng nhấc lên. "Khụ khụ" Vũ Diên ho sặc sụa, theo bản năng cầm lấy cánh tay vững như thạch trụ của Lan Tư Vận Tịch, ý đồ nới lỏng lực đạo của người này. Nhưng mọi thứ đều vô dụng, Lan Tư Vận Tịch quá mạnh so với nàng. Mặt Vũ Diên đã xanh mét, Lan Tư Vận Tịch thấy nàng đập lên tay mình ngày càng yếu ớt không cấm cười lạnh sau đó quăng Vũ Diên xuống sơn tuyền trong động. "Ùm!" Vũ Diên như búp bê vải mặc người ném xuống hồ, nước bắn tung tóe lên. Thân người Vũ Diên chìm nghỉm xuống. Dưỡng khí dần dần rút cạn, nàng loạng choạng vùng vẫy ý đồ ngoi lên. Lan Tư Vận Tịch đứng trên bờ, cao cao tại thượng nhìn xuống Vũ Diên hỏi: "Thiên Cực tông đệ tử?" Đoạn, nàng bổ sung thêm: "Nước trong hồ chỉ tới phần ngực nam tử thành niên, ta không nghĩ ngươi sẽ chết đuối ở hồ nông." Giọng điệu rất mỉa mai. Vũ Diên bừng tỉnh, nàng đứng thẳng người mới phát hiện nước trong hồ nông, chỉ hơn phần ngực nàng một xíu. Sau khi lấy lại tinh thần, trong đầu Vũ Diên tự hỏi mình đã đắc tội gì với tiền bối này. "Lúc trước phải, bây giờ không phải." Nàng trả lời câu hỏi của Lan Tư tiền bối với một thái độ cay đắng. Thiên Cực tông là nàng trăm đắng ngàn cay mới có thể bước vào cửa tông môn. Rồi lại trải qua năm tháng khổ đau, tu luyện đến Tri Thể hạ đẳng vươn lên trở thành sư tỷ nội môn. Nhưng hết thảy, chỉ còn là dĩ vãng. Thiên Cực tông nàng cũng không trở về được nữa rồi. Cổ Vũ Diên trắng tinh như ngọc thạch vậy mà lúc này đã phủ lên vài đạo ngấn tay màu xanh tím. "Không biết Vũ Diên đã đắc tội gì tiền bối. Xin tiền bối nói để ta biết sửa chữa." Vũ Diên thành khẩn hỏi. Sắp tới nàng có thể sẽ cùng sinh hoạt với vị tiền bối này không biết bao lâu, trước mắt cứ ngậm bồ hòn làm ngọt. Vì dù sao, nàng cũng không đánh lại nàng. "Không có gì, thấy ngươi là đệ tử của Thiên Cực tông nên chán ghét thôi." Lan Tư Vận Tịch nói xong, lủi thủi đi về một phía sơn động. Dường như nhớ tới điều gì, nàng bổ sung thêm: "Sơn tuyền có chứa linh thảo, ngươi ngâm ba ngày ba đêm thương thế sẽ khôi phục." Vũ Diên cảm thấy khó có thể tin tưởng, lúc nãy vị tiền bối này không nói lời nào đã ra tay đánh nàng còn bây giờ lại để nàng ngâm thuốc chữa thương. Mặc dù Lan Tư Vận Tịch âm tình bất định nhưng người có ân Vũ Diên vẫn là mang lòng quý mến. "Đa tạ tiền bối. Nếu ngài có chuyện gì muốn ta hoàn thành, Vũ Diên nhất định chết không chối từ." Lan Tư Vận Tịch không để ý đến nàng, bắt đầu ngồi trên giường đá điều tức thân thể. Giữa hai người cũng không nói gì nữa. Vũ Diên sau khi thương thế có phần ổn hơn, nàng bắt đầu điều tức để củng cố tu vi Tri Thể trung đẳng của mình. Có linh thảo sơn tuyền hỗ trợ, kinh mạch được chữa trị, tu vi cũng dần dần ổn định. Nàng bắt đầu đắm chìm trong tu luyện, mong muốn luyện hóa và sử dụng nhuần nhuyễn lôi ý. Cứ như vậy, ba ngày ba đêm trôi qua rất nhanh. Lan Tư Vận Tịch trong lúc này không có gì để làm, buồn chán ngắm nhìn người trong hồ. Cũng xem như có tư sắc nhưng y phục trên người quá xấu. Cả tòa trận pháp bao vây nàng ngàn năm đột nhiên rung chuyển, người này rớt xuống thượng nguồn rồi trôi về sơn động của nàng. Hắc Ám yêu thú đánh hơi được khí vị người sống, chúng lấp ló dưới đáy thác mà không dám bén mảng lên đây vì đó là lãnh địa của Lan Tư Vận Tịch. Nàng cứu nàng chỉ vì ngàn năm buồn chán, có con người xuất hiện cộng thêm vẻ ngoài đẹp đẽ nên mới không để người này bị yêu thú xé xác, nuốt chửng. Lại thêm, tra xét thấy Phật tâm có thể giúp nàng thoát khỏi cấm trận này nên Lan Tư Vận Tịch mới xuất thủ đưa người lên bờ. Sau khi người này phục hồi thương thế, bằng tu vi Tri Khí trung đẳng, nàng có thể một tay giết nàng dễ dàng rồi sau đó sẽ tiến hành luyện hóa Phật tâm, thoát ra ngoài. Đúng vậy, nàng mặc dù bị đánh nát tu vi nhưng huyết mạch cao quý còn ở, bọn tu sĩ kia hẳn không thể ngờ nàng vẫn giữ được tu vi của mình ở Tri Khí trung đẳng. Mặc dù thân thể trọng thương nên chưa tu luyện thêm được nhưng nàng tin chắc, sau khi có được Phật tâm, thoát khỏi cấm chế của đại trận nàng nhất định lần nữa tu đến cảnh giới Quy Ngộ. Đám tu sĩ kia, nàng nhất định một tên cũng không tha. Nghĩ nghĩ, Lan Tư Vận Tịch dời mắt. Nàng nằm xuống, tựa lưng trên giường đá. Trong đầu là vô số hồi ức năm xưa. Bạch hồ chín đuôi, huyết mạch cao quý, ngạo nghễ chốn Yêu tộc vậy mà bị lừa, giam cầm dưới đây không lối thoát ngàn năm. Cỡ nào buồn cười?
Chương 6 Bấm để xem Vũ Diên tu luyện ba ngày ba đêm, Lan Tư Vận Tịch cũng nhìn nàng ba ngày ba đêm. Mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Lan Tư Vận Tịch, Vũ Diên có chút không biết phải làm sao. Nàng đứng dậy, y phục đã ướt nhẹp, dính sát vào thân mình. Vũ Diên hơi chút lúng túng, xấu hổ nổi lên khiến mặt nàng lúc đỏ lúc trắng nhưng Lan Tư Vận Tịch vẫn không có ý định dời mắt đi. Thấy Vũ Diên túng quẫn, Lan Tư Vận Tịch không trêu chọc người này nữa. Nàng phất tay, từ trong chiếc vòng ngọc hiện ra một bộ hắc y. "Mặc đi. Trông ngươi bây giờ thật xấu, ta không có hứng thú." "Đa tạ tiền bối." Vũ Diên nhận lấy y phục, mở miệng cảm ơn. Kinh mạch được chữa trị hoàn toàn, tu vi của nàng cũng củng cố được tầng trung đẳng. Mặc dù chưa thể hong khô thân thể và quần áo dựa vào linh khí nhưng nàng có thể tạo ra lửa từ lôi điện. Sau ba ngày ba đêm, Vũ Diên đã luyện hóa hoàn chỉnh đạo lôi từ Cửu Lôi Diệt Ma và đang chờ cơ hội để thực hành của mình. Nàng đặt y phục tạm trên mép đá, loanh quanh trong và ngoài sơn động tìm cây khô nhưng mất nửa buổi vẫn chưa thể tìm ra. Y phục vẫn còn ẩm ý khiến nàng cảm giác khó chịu. Gió lạnh thổi qua, Vũ Diên đánh cái run rẩy toàn thân. Lan Tư Vận Tịch như có điều suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Coi như là làm người tốt đến cùng. Ngươi lại đây." Vũ Diên nghe lời lại gần. Khí tức ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy nàng. Vũ Diên biết đây chính là linh khí a, chỉ những người đã tu xong thân thể mới có thể tu linh khí. Lan Tư tiền bối quả thật là tu vi sâu không lường được. "Đa tạ tiền bối." Lan Tư Vận Tịch hừ lạnh đồng thời thu tay lại. Vũ Diên mặc dù không rõ tiền bối này lại bực mình chuyện gì nhưng thân thể khô ráo mang lại cảm giác thoải mái, Vũ Diên cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng vội thay y phục, bắt đầu ngẫm nghĩ những ngày tới nên làm sao. Vì tu vi chỉ là Tri Thể trung đẳng, Vũ Diên chưa tích cốc vậy nên nàng cần phải ăn uống mới có thể sống sót. Sơn động có nước ngầm, nàng không quá lo lắng về nước uống nhưng thức ăn lại là một vấn đề khá lớn. Đúng rồi, nàng có thể săn giết yêu thú để lấy thịt của chúng. Thịt yêu thú mặc dù cần phải trải qua luyện hóa thải độc mới có thể ăn, nhưng nếu nàng dùng đạo lôi Cửu Lôi Diệt Ma sẽ bỏ qua được bước luyện hóa thải độc đó, ăn nó như thịt bình thường. Nghĩ xong, Vũ Diên mới lần nữa cúi người quỳ tạ Lan Tư Vận Tịch. "Ân cứu mạng lớn hơn trời biển, nếu tiền bối có gì cần ta hỗ trợ Vũ Diên nhất định chết không chối từ." Lan Tư Vận Tịch lắc lắc chuông bạc trên chân, nét mặt hờ hững mở miệng: "Với tu vi Tri Thể trung đẳng, ngươi chỉ đi nộp xác cho bọn hắn. Kẻ thù của ta, tu vi thấp nhất cũng là Thông Khí thượng đẳng." Qua thời gian lâu như vậy, chưa biết chừng bọn chúng đã tăng lên tu vi đáng kể. Hơn hai cảnh giới? Vũ Diên hít sâu một ngụm, nàng không phải là thiên tài nên không dám nghĩ đến việc vượt cấp khiêu chiến. Mà lại, những tu sĩ đó đã có thể điều động linh khí, nàng muốn tiếp cận để cận chiến là điều khó như lên trời. Lan Tư Vận Tịch bâng quơ hỏi: "Đạo của ngươi là gì?" "Ta tu kiếm đạo, kiếm pháp hạo nhiên." Nàng tu chính là hạo nhiên kiếm pháp nhưng muốn viên mãn đại đạo, ngay từ khi sinh ra tu sĩ đã sở hữu kiếm tâm. Nếu không có cũng không sao nhưng con đường tu hành tất nhiên khó khăn hơn rất nhiều lần nếu muốn tu đến nhân kiếm hợp nhất. Lan Tư Vận Tịch nhướng mày, trên người này có ma ký vậy mà lại tu hạo nhiên kiếm pháp. Kiếm ý triển lộ, hạo nhiên chính khí tỏa ra khiến cho yêu ma quỷ quái không dám bén mảng. "Ngươi có biết vì sao bản thân lọt vào trận pháp này, không bị phản phệ ngược lại được nó bảo vệ cho đến sơn động của ta không?" Lan Tư Vận Tịch bâng quơ hỏi. Vũ Diên cũng rất lấy làm lạ, trước khi ngất đi nàng cảm giác bản thân được bao phủ bởi vô vàn ánh sáng, rất ấm áp, mềm nhẹ như bông. Chúng bao trọn nàng để nàng rớt xuống không bị vỡ mạch do va đập mạnh mà chết. "Mong tiền bối chỉ giáo." "Vì ngươi sở hữu Phật tâm, mà ta lại cần có nó nếu muốn thoát khỏi nơi này." Phật tâm có thể độ hóa ác nghiệp và chướng khí vẩn đục do sát sanh vô số. Mà trận pháp giam cầm lấy ác nghiệp, sát khí trên thân làm mồi dưỡng nên Lan Tư Vận Tịch không thể rời khỏi nơi này. Sát khí trên người nàng quá sâu dẫn đến trận pháp này càng mạnh. Nếu muốn phá vỡ trận pháp, nàng cần sở hữu một viên Phật tâm. Đức tính từ bi, thánh thiện, vô ngã của viên Phật tâm này sẽ trợ nàng độ hóa ác nghiệp, tiêu trừ sát khí. Lan Tư Vận Tịch rất bất ngờ khi người này lại sở hữu Phật tâm trong khi bản thân có ma ký. Nàng cứu nàng, còn một yếu tố chính là muốn rời khỏi đây. Nói đến đây, Lan Tư Vận Tịch giơ tay, lần nữa bóp cổ Vũ Diên tàn nhẫn nói: "Vũ Diên, ta cứu ngươi là vì muốn đoạt lấy viên Phật tâm này. Ngươi muốn đền ân cứu mạng của ta vậy thì dâng hiến nó lên." Vũ Diên lần nữa bị bóp cổ nàng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng trước mắt, mạng sống quan trọng hơn cả. Có mạng sống, nàng mới có thể tu luyện, tu luyện mới đề cao thực lực, trả được mối thù. Vì hai trăm lẻ bảy tộc nhân, nàng nhất định phải kiên cường sống đến cùng. Vũ Diên từng đọc qua ký lục về Phật tâm. Nếu bị cướp, oán hận của chủ nhân sẽ khiến Phật tâm mất đi hiệu quả vốn có. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một người như nàng lại có Phật tâm vì bản thân nàng cũng tự cảm thấy không xứng. "Tiền bối, nếu ngươi giết ta hoặc ép ta dâng lên Phật tâm vậy thì nó sẽ không còn hiệu quả như ngươi mong muốn." Lan Tư Vận Tịch tất nhiên hiểu rõ nên mới chưa ra tay giết liền Vũ Diên. Nàng buông tay, thân hình Vũ Diên rớt xuống đất. "Không có hiệu quả với ta nhưng với Ma tộc thì chưa chắc." Lan Tư Vận Tịch cười lạnh. Nghe đến đây, người nhanh nhạy như Vũ Diên rất nhanh liên tưởng đến đoạn tương lai thanh âm cho nàng xem. Rất có thể, chính vì sở hữu Phật tâm mà không tự mình biết nên đã bị Cố Dĩ Hiên cùng Phó Tư Dĩnh giết hại. Nàng tự hỏi, Thiên đạo họa chăng cũng không ra gì nên mới lựa chọn hai người có nhân phẩm như vậy làm Thiên đạo chi tử? Nếu là như thế, Vũ Diên thầm nghĩ. Nàng sát Thiên diệt đạo cũng là chuyện đương nhiên đúng không? Vũ Diên chưa bao giờ tự nhận mình bên chính nghĩa nhưng nàng có chính nghĩa riêng của bản thân mình. Là đạo mà nàng theo đuổi.
Chương 7 Bấm để xem Nàng từng nghe nói yêu hồ âm tình bất định, lúc trước có thể nghi ngờ nhưng sau khi trải qua hai lần bị bóp cổ như thế Vũ Diên đã tin tưởng lời mình từng nghe. Nàng sặc sụa ho lên, bản thân cường chống đứng dậy. Nàng hiện tại yếu ớt như thế quả thật nếu ngỏ ý giúp Lan Tư Vận Tịch chỉ đi nộp mạng mà thôi. Vũ Diên cắn chặt răng, nàng quá sơ suất. Nếu chết mọi thứ sẽ kết thúc, không có thanh âm nào xuất hiện và cho nàng một cơ hội làm lại. "Tiền bối, cho ta thời hạn ba tháng ta nhất định mang ngài ra khỏi đây. Nếu không thành Vũ Diên nhất định sẽ tự nguyện dâng hiến Phật tâm." Vây ở đây không phải là cách mà lại nếu thời gian quá ngắn chẳng hạn như một tháng, nàng không dám cam đoan bản thân có đủ năng lực ấy nhưng nếu thời gian lâu quá, Lan Tư Vận Tịch mất kiên nhẫn không biết sẽ gây hại gì cho bản thân, ảnh hưởng đạo đồ. Như vậy, ba tháng là hợp lý. Lan Tư Vận Tịch không nói nhưng hành động phất tay áo bỏ đi để Vũ Diên hiểu rõ bản thân đã thương lượng thành công. Nàng tựa ở một bên sơn động, bắt đầu cảm ngộ lại hạo nhiên kiếm pháp từ tầng sơ đẳng đến tầng nàng đã lĩnh ngộ lúc còn ở Thiên Cực tông. Nếu muốn mạnh lên nhất định phải cố gắng thật nhiều. Biến lôi ý thành kiếm ý – mang suy nghĩ này, Vũ Diên bắt đầu nhập thần tu luyện. Nàng muốn trước khi rời đây bản thân đã có thể đến cảnh giới Luyện Khí. Mặc dù hơi ngông cuồng nhưng nàng vẫn muốn thử. Có linh khí hộ thân vẫn tốt hơn, thuận tiện cho nhiều việc. Một tháng trôi qua nhanh chóng. Lúc không tu luyện, Vũ Diên sẽ xuống thác vừa luyện lôi vừa săn giết yêu thú để kiếm thịt. Nàng từ không nắm giữ thao tác hoặc là dễ dàng phóng thích lôi ý với cường độ cao hoặc là đánh trượt điểm ngắm tới việc thông thạo có thể thu xuất đạo lôi như nàng mong muốn, tia dày hay mảnh, ngắn hay dài, tấn công vào đâu, Vũ Diên cũng có thể khống chế thành thục. Lan Tư Vận Tịch thấy nàng tiến bộ cũng không nói gì, ngược lại nếu tâm trạng ổn định sẽ cùng nàng đàm luận một hai, nâng cao kỹ thuật chiến đấu. Ước hẹn ba tháng cũng dần tới. Vũ Diên bắt đầu chuẩn bị tìm kiếm lỗ thủng của trận pháp sau đó tấn công nó bằng lôi để tạo ra vết rách rồi trợ Lan Tư Vận Tịch thoát ra ngoài. Nàng tốn hơn phân nửa thời gian còn lại để tìm kiếm lỗ thủng của đại trận này. Nó đã tồn tại ngàn năm, thiên địa bào mòn, linh khí cũng cạn kiệt và đặc biệt hơn trong ngàn năm này, sát khí của Lan Tư Vận Tịch đã tiêu giảm phần nào nên chỉ cần tinh ý nhất định sẽ tìm ra lỗ thủng. Suy cho cùng không gì thắng nổi thời gian, kể cả trận pháp chấn động Cửu Châu thời ấy cũng vậy. *** Phía Tây Nam của đại trận nơi yêu thú ngự trị. Vũ Diên thông qua sức dẫn của lôi điện mà khám phá ra được có một vết nứt trên trận pháp. Bởi vì yêu thú sinh ra, hút dưỡng linh khí khiến đại trận không có thứ bổ dưỡng vậy là đã từ từ có vết nứt. Lại thêm yêu thú đánh giết nhau không ngừng, khiến cho trận pháp bị ảnh hưởng bởi việc bị ăn mòn do hắc khí từ Hắc Ám yêu thú sinh ra là chuyện sớm muộn. "Tiền bối, ta phát hiện có vết nứt. Chúng ta tiến đến Tây Nam, ngài dùng linh khí trợ ta bay lên ta sẽ dùng lôi tấn công nó. Sau đó, chúng ta có thể tận dụng lỗ thủng này để thoát ra." Vũ Diên đem thông tin mình có được nói cho Lan Tư Vận Tịch. Nghe xong, nàng chỉ là nhàn nhạt hỏi lại: "Nếu như ngươi thoát ra ngoài rồi bỏ lại ta đâu?" Như ngàn năm trước có người cũng làm vậy với nàng. Vũ Diên ngạc nhiên nhưng rồi cho ra câu trả lời chắc chắn: "Xin tiền bối yên tâm, đạo của ta không để ta làm như vậy." Lan Tư Vận Tịch cười nhạt nhưng cũng không nói gì nữa. Vài ngày sau, hai người bắt đầu tiến đến vị trí Vũ Diên nói để bắt đầu xung kích trận pháp. Khi Lan Tư Vận Tịch đến, rõ ràng yêu thú nhận thấy nguy hiểm mà cảnh giác bao vây xa xa chứ không dám tiến lại gần. Bọn nó mắt thèm thuồng nhìn Vũ Diên, hơi thở phát ra tiếng khè khè, miệng chảy đầy dãi theo sau là tiếng gầm lúc to lúc nhỏ vang lên. "Tiền bối, chính là chỗ này." Lan Tư Vận Tịch theo tiếng nhìn lên, nàng không thể dùng linh khí công kích điểm đó nếu không muốn bị trận pháp hút đi và lấy đó làm bổ dưỡng. Nàng không phải là chưa từng nghĩ xung kích đại trận thoát ra ngoài nhưng khi điều động linh khí tấn công, đại trận sẽ như động không đáy hút lấy linh lực của nàng không ngừng. Lan Tư Vận Tịch biết, yêu thú một phần dè chừng nàng là vì nàng hiện có cảnh giới Tri Khí – cũng được xem là một đại năng. Vì khắp Cửu Châu, Tri Khí tu sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà lại tầng giới bọn hắn lĩnh ngộ chỉ từ Trung Đẳng trở xuống. Uy áp của tu sĩ Tri Khí là không đùa được. Thông Khí thượng đẳng cùng Tri Khí hạ đẳng, rõ ràng chỉ cách nhau một tầng giới nhưng tu sĩ nếu là Tri Khí, tất thảy sẽ áp được rất nhiều tu sĩ Thông Khí. Ngàn năm trước, đám tu sĩ tông môn chính đạo kia có thể bao vây nàng chẳng qua do nàng đã bị lừa uống phải đan dược áp chế tu vi. Ỷ mạnh hiếp yếu là trò nhân loại hay làm nhưng rất thích lấy tiếng thơm "thắng chính tà" để khuếch đại danh tiếng và bao che tội ác xấu xa đằng sau của mình. Là vì tu vi áp xuống một cảnh giới, nàng không thể nào một đấu ba bốn người huống chi là cả đám người tu vi từ Thông Khí trở lên bao vây nàng. Lan Tư Vận Tịch không nghĩ đến chuyện cũ nữa, chuyện quan trọng hiện tại chính là có thể thoát khỏi nơi này. Có được Lan Tư Vận Tịch đưa lên không trung, Vũ Diên nhanh chóng điều tức, phóng thích đạo lôi, nhắm thẳng lỗ hỏng rồi bắt đầu khuếch tán. Trận pháp ẩn ẩn nứt ra một khe hở nhỏ. Yêu thú thấy đại trận có xu hướng mở ra, bọn chúng nhanh chóng vây lại, ý đồ bay lên nhưng tất cả đều bị trận đánh ập xuống, ghì trên mặt đất không dậy nổi. Trận pháp dù bị nứt nhưng uy áp vẫn còn đó. "Tiền bối, chúng ta không thể phá hết đại trận." Vũ Diên nói sau khi chứng kiến đạo lôi chỉ tạo được một khe hở nhỏ. Những lần tới, các đạo xung kích tựa như đâm vào bức tường cứng. Chúng bị dội ra mà không ảnh hưởng gì tới đại trận. Yêu thú lần nữa tiến công, đại trận vốn yếu ớt sau ngàn năm gian giữ đại yêu nên đối mặt với những yêu thú không sợ chết này, lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên vậy mà hộ thuẫn đại trận có xu thế tan rã. Nếu mất đi lớp hộ thuẫn, khe hở nhỏ kia có thể khuếch rộng ra để tạo lối thoát khỏi nơi này. Nhận thấy được điều đó, Vũ Diên nhanh chóng nương theo vết nứt do yêu thú đâm mà xuất hiện. Nàng phóng thích lôi, các đạo khe hở liên kết nhau phát sáng rồi từ từ vết nứt lan rộng ra. "Bành!" Đại trận thế mà bị vỡ tan. Vũ Diên đưa tay cầm lấy cánh tay Lan Tư Vận Tịch, cùng nàng nhảy trên vách đá lấy đà nhảy lên. "Đừng không tự lượng sức." Lan Tư Vận Tịch nói xong, thi pháp nhảy cao lên khỏi đáy vực. Nàng nháy mắt lại đằng sau, có yêu thú ý đồ bay ra nhưng lại bị Lan Tư Vận Tịch đánh chưởng ngã xuống. Sau khi tiếp đất, Lan Tư Vận Tịch bố trận, giam giữ yêu thú dưới Hắc Ám vực sâu. Vũ Diên rất không hiểu hành động của vị tiền bối này. "Yêu thú tràn ra, sinh linh đồ thán. Ta kết trận giam giữ chúng lại một phần là trách nhiệm của tứ đại yêu vương, một phần cũng là vì giảm bớt sát khí, ác nghiệp trên người mình." Lan Tư Vận Tịch kết ấn xong, trận pháp mới như thiên la địa võng trào ra, bao vây đáy vực. Đồng thời, Cửu Châu vang lên ba đạo sấm giữa trời quang, báo hiệu đại yêu đã thoát khỏi trận pháp.
Chương 8 Bấm để xem Cửu Châu vang lên ba đạo sấm, từ lớn đến nhỏ các tông môn tông chủ sắc mặt đều trở nên âm trầm, đặc biệt là những tông môn có liên quan đến đại chiến năm đó, tiếp tay phong ấn đại yêu, tàn sát Yêu tộc vì chính nghĩa, quang minh. Khi Lan Tư Vận Tịch thoát ra khỏi trận pháp giam giữ mình ngần ấy thời gian, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều đến mức nàng không nhận ra. Những tông môn tham gia vào đại chiến năm xưa, có tông môn vươn lên trở thành mười tông đứng đầu Cửu Châu, có tông môn bị tàn sát, lôi cuốn vào nội bộ tranh đấu liên miên không dứt. Những kẻ thù của nàng, có người đã tu đến Quy Ngộ, tấn lên Độ Trần có kẻ cũng sắp sửa độ kiếp thành Phi Thiên nhưng có lẽ bọn chúng tội ác tày trời, thế là một trong những kẻ cầm đầu mạnh nhất thuở ấy đã bị đánh nát tu vi, hôi phi yên diệt hoặc còn sống nhưng chỉ là một phàm nhân đợi cái chết từ từ đến. Điều gì đáng sợ hơn khi ngươi từng là một tu sĩ có thọ nguyên lên đến vài trăm năm và xa hơn thế nữa nhưng chỉ vì đạo tâm lơ là bị lôi kiếp đánh nát tu vi, đạo cơ tổn hại khiến ngươi không cách nào tu luyện được nữa. Từ một tu sĩ được mọi người kính trọng hoặc là chết hoặc là trở thành phàm nhân nhưng thân thể lại bị tổn thương, thọ nguyên bây giờ chỉ có thể tính bằng chục năm trở lại. Lan Tư Vận Tịch nghĩ, nếu là như thế giết vội chúng lại không hay. Nàng sẽ để bọn chúng sống dai dẳng trên đời, sống trong nỗi sợ bị truy sát ngày đêm. Thân hình bọn chúng từ từ sẽ bị bòn rút, tâm trí bị xói mòn và cái chết chỉ là chớp mắt. Dằn vặt những kẻ đó nàng rất sẵn lòng cũng vui lòng làm tới cùng. Thời gian là thứ mà Lan Tư Vận Tịch chưa bao giờ thiếu. Lúc này, hai người đang trên đường tiến về phía Bắc của đại trận khoảng trăm dặm đổ lại. Thành trì chìm đắm trong chiến tranh loạn lạc liên miên. Nhìn từ trên xuống, thảm cảnh khổ không thể tả. Con người chết vì đói, vì bệnh dịch, vì chiến tranh như rơm rạ. Có người tranh nhau từng miếng ăn và rồi chưa kịp ăn lấy đã bị kẻ khác giết chết. Mọi thứ cứ như một vòng lặp tuần hoàn, diệt rồi thành, cứ như vậy suốt trăm năm. Thiên đạo chưởng quản thiên địa, vận hành cơ duyên của mỗi tu sĩ trên đạo đồ của bọn hắn nhưng lại thiên vị cho những người được gọi là Thiên đạo chi tử. Cơ duyên vô vàn, tiên đồ vô lượng, lúc gặp hiểm nguy cũng sẽ có người ra tay tương trợ. Vậy những người khác thì sao? Sinh mệnh của những người khác không đáng trân quý hay sao? Vũ Diên ngồi trên bảo vật của Lan Tư Vận Tịch để di chuyển trên không trung, nàng đắm chìm trong suy nghĩ về những sự kiện được biết qua thanh âm về Cố Dĩ Hiên và Phó Tư Dĩnh. Hiện tại, nàng coi như là tán tu. Nhưng nếu đi chung với đại yêu, chắc hẳn sẽ bị chính đạo tu sĩ dòm ngó. Muốn rời đi, tự mình tìm cơ duyên tu đạo thì không được vì Lan Tư Vận Tịch không cho phép mà nàng cũng đánh không lại. Nghĩ nghĩ, Lan Tư Vận Tịch đã lên tiếng hỏi nàng: "Ngươi dự định đi đâu?" Vũ Diên cắn răng, đã như vậy cứ thương lượng với đại yêu. Chưa thử làm sao biết không được? Đệ tử Thiên Cực tông chắc hẳn đều biết nàng tự ý tìm tới cấm vực rồi nhảy xuống, sống chết không rõ nhưng nếu nàng xuất hiện trên thế gian, bên cạnh lại có thêm đại yêu nhất định dẫn đến dị nghị không hay. Phiền phức kéo tới phiền phức mà lại Vũ Diên không thích va vào phiền phức như Thiên đạo chi tử vẫn thường làm để nâng cao danh tiếng cho bản thân. "Tiền bối, chúng ta hiện tại không thể mang dung mạo này mà ngao du khắp nơi được." Lan Tư Vận Tịch nhướng mày, mặc dù không hỏi nhưng Vũ Diên rất có tự giác nói lý do: "Thứ nhất, nếu muốn trả thù chúng ta không nên lôi kéo quá nhiều người đúng không? Như thế, địch thương một ngàn mà ta cũng tự tổn tám trăm." Vận Tịch không để Vũ Diên nói hết câu đã đáp lại với giọng điệu châm biếm: "Là do ngươi quá yếu." "Tiền bối, xin hãy làm rõ tình hình hiện tại. Chúng ta không biết được bọn chúng sẽ chuẩn bị bao nhiêu bẫy rập nên cứ cẩn trọng vẫn tốt hơn." "Vậy thứ hai là gì?" "Thứ hai, ta muốn thương lượng với tiền bối một số thứ." Theo lời Vũ Diên, cả hai trước hết cần dịch dung để thám thính tình hình, phá hủy kế hoạch đảo loạn thiên cơ của ma tu. Thanh âm cho nàng xem sơ qua tương lai nhưng những địa điểm vai chính sẽ nhúng tay vào có ba chỗ: Lý triều ở Nhân tộc, Yêu Vực ở Yêu tộc cùng với Ma thánh địa đạo – truyền thừa của Ma tôn mà Cố Dĩ Hiên sẽ đạt được nó sau đó trở thành Ma tôn đời kế tiếp của Ma giới. Tại sao lại phải giải quyết chuyện này? Đảo loạn thiên cơ ảnh hưởng đến nhân duyên, đạo đồ của tu sĩ rất nhiều. Ví dụ như ngươi cần lịch luyện ở Nhân giới nhưng binh biến loạn lạc, ngươi vừa phải tìm kiếm cơ duyên vừa phải phòng thủ kẻ địch và không được giết hại phàm nhân vì nếu tu sĩ dính vào sát nghiệp người vô tội nhất định đạo đồ bị phá hủy. Lịch luyện ở một nơi nguy hiểm như thế, ngày đêm lo bảo toàn tính mạng thì làm gì còn có thời giờ cảm ngộ đạo đồ hay cơ duyên? Tu tiên chi lộ để ngươi có sức mạnh hộ phàm nhân mà không phải giết bọn hắn. Vũ Diên mới mặc kệ những tu sĩ kia như thế nào, cái nàng quan tâm chính là ngăn chặn vai chính thực hiện những chuyện này. Nàng có linh cảm, mọi thứ không hề đơn giản như nó thể hiện mà phải có ai đó đằng sau chỉ đạo hai người bọn hắn thực hiện những việc này. "Tại sao ta phải làm như lời ngươi nói?" Lan Tư Vận Tịch buông lơi một câu hỏi. "Tại vì ta có thể giúp tiền bối tu đến Quy Ngộ mà điều kiện tiên quyết chính là ngăn chặn bọn người muốn đảo ngược thiên cơ để đạt được điều chúng muốn." Lan Tư Vận Tịch không nói nhưng Vũ Diên biết rằng bản thân đã thương lượng thành công với vị đại yêu này.
Chương 9 Bấm để xem Nơi an toàn nhất hiện tại có lẽ chính là Yêu Vực. Vận Tịch thi pháp quyết đổi hướng, pháp bảo thông hành tăng tốc tiến về phía Đông. Trên tầng tầng lớp lớp mây mờ, pháp bảo lúc ẩn lúc hiện vèo vèo bay. Thuật ẩn hình phát huy tác dụng nên các tu sĩ tu vi dưới Quy Ngộ sẽ không thể phát hiện. Vũ Diên nhìn phía bên dưới, lúc bay ngang qua thành trì nhân gian đã thấy thảm cảnh xảy ra vô ngàn. Nạn đói, bệnh dịch, chiến tranh nhiều vô số kể. Người chạy nạn đông như kiến, lổm ngổm trên mặt đất những thân hình đen nhẻm. Họ bấu víu nhau mà tiến về phía trước, xông qua lũy rào, tràn vào trong thành. Binh sĩ tấn công dân thường theo lệnh, mặt đất vung vẩy máu tươi. Người chết như rạ, người kế lại trồi lên. Vì miếng ăn họ nhất định tranh đấu đến cùng. Nàng khi trước đã từng như thế. Mất đi tộc nhân, kẻ thù triển lộ nanh vuốt. Nàng vì mối thù mà chạy nạn khắp nơi. Đã từng đói đến mức phải bới rau dại ăn. Giành thức ăn với chó hoang và bị nó cắn vào tay. Đủ mọi loại phát sinh, Vũ Diên lang thang khắp nơi và trước khi gục ngã vì cơn đói khát nàng đã được hai vị tiên trưởng cứu giúp. Hai người đó tự xưng là đệ tử nội môn của Thiên Cực tông, đến nhân gian lịch luyện, tìm kiếm cơ duyên cảm ngộ để tinh tiến tu vi cùng đạo pháp của mình. Nàng hẳn là một viên đá kê chân vô cùng quan trọng trên con đường trưởng thành của vai chính a? Đến cả hiện tại, Vũ Diên vẫn chưa biết nhiều về hai vị tiên trưởng ngoài thân phận đệ tử nội môn Thiên Cực tông. Sau đó, hai người này đưa nàng về tông môn nhưng để nàng tự sinh tự diệt. Khi ấy mười tuổi Vũ Diên đã nghĩ rằng, chỉ cần nàng trở thành đệ tử của Thiên Cực tông, tu tập đại đạo nàng sẽ có sức mạnh để trả thù cho những người đã mãi mãi nằm xuống. Vũ Diên cắn răng nằm gai nếm mật, ăn không biết bao nhiêu khổ suốt mười lăm năm trời, nàng rốt cuộc cũng trở thành sư tỷ nội môn ở tuổi hai mươi lăm. Năm tháng như gió thoảng mây bay. Mọi sự kiện phát sinh sau đó khiến nàng tự hiểu lấy vì sao mình lại thất bại thảm hại như vậy. Đồng môn quay lưng, tất cả đều quy chụp nàng có tội mà chẳng cho nàng cơ hội giải thích. Nhưng giải thích, bọn hắn có tin tưởng không? Đáp án, có lẽ Vũ Diên đã sớm biết. Vận Tịch nhìn người này thả hồn, toàn thân toát ra một cỗ u sầu. Nàng hỏi: "Ngươi đang thương hại nhân loại sao?" Giọng điệu hờ hững, không ẩn chứa cảm xúc gì trong đó. Vũ Diên không hiểu vì sao người này lại hỏi nàng câu hỏi như thế. Thương hại? Nàng ốc còn không tự mang nổi mình ốc làm sao cao cao tại thượng đi thương hại người khác? Nhanh chóng, Vũ Diên lắc đầu cho đáp lại: "Không, ta chỉ là cảm thán quãng thời gian đã từng của mình." Vận Tịch ồ một tiếng. Nàng không có hứng thú tìm hiểu quá khứ của một ai. Quá khứ của nàng cụ thể như thế nào, Vận Tịch đã không còn nhớ rõ. Ngàn năm trôi qua, nàng đã quên mất rất nhiều chuyện. Nàng chỉ nhớ rõ, khi thoát ra nhất định phải giết những kẻ đó. Chỉ có thế thôi. Rồi sau đó sẽ như nào? Nàng không biết cũng chẳng quan tâm. Nhưng người trước mắt này, lúc trước còn một bộ phủ nhận bản thân không thương hại nhân loại mà là đang cảm thán quá khứ lúc này đây lại hỏi Vận Tịch một câu hỏi: "Tiền bối, con người trước tu sĩ thật yếu đuối đúng không? Những phàm nhân tư chất bình thường, không thể lĩnh ngộ và tu tập được phải chấp nhận một cuộc đời không mong muốn." Họ đau đớn, vùng vẫy trong dòng chảy số phận, cố gắng lội ngược dòng nhưng bằng cách nào cũng không đuổi kịp những tu sĩ đã nghịch thiên cải mệnh. Thọ nguyên tăng cao, thân thể có thực lực không cần e sợ bất kỳ ai. Nếu có đi chăng nữa, mất mạng cũng sẽ được người người kính ngưỡng, danh hào lưu truyền đời đời. Còn những con người ngoài kia, họ bé nhỏ vô ngần so với những tu sĩ các tông môn. Họ chấp nhận bản thân bất tài, chấp nhận số phận được định đoạt. Buông người theo dòng chảy số phận cho đến khi đến hạ nguồn, thọ tẫn mà chết. Rồi lại cứ tuần hoàn như thế. Vũ Diên cũng không biết vì sao bản thân lại chọn kiếm pháp để tu tập. Có lẽ là vì chịu ảnh hưởng của hai vị tiên trưởng đã từng cứu mình năm xưa. Khí chất bất phàm, hạo nhiên chính khí khiến nàng ngưỡng mộ. Nàng cũng muốn trở thành một ngôi sao của đời mình, muốn theo đuổi đạo đồ và quan trọng hơn chính là trả được mối thù cho hai trăm lẻ bảy sinh mệnh vô tội kia. Nàng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, các tu sĩ vốn nên có trọng trách bảo vệ phàm nhân lại dùng thực lực của mình giết hại những con người vô tội, già trẻ cũng không tha. Nàng không dám quên, những người đó tự xưng là tu sĩ Thương Lan các, Tuyệt Tình cốc và Chấn Dương tông. Ba đại môn phái danh chấn Cửu Châu không ngờ lại bao che cho đệ tử của mình thực hiện tội ác tày trời như vậy.