- Xu
- 1,894
Chương 20: Chàng trai trong bụi tre
Bạch Đa Thái cũng không dài dòng mà nói hết sự tình cho Hoắc Ngọc nghe, điều này làm cho Minh Tiên Tử bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng, còn Phây Các thì vừa nghe xong đã lớn tiếng quát: "Cái gì? Việc cấp bách như vậy mà giờ người mới bắn pháo cứu viện. Sư tôn, người đây là đang đùa cợt với mạnh sống sao? Người.."
"Phây Các." Hoắc Ngọc nghe thấy cậu lỗ mãng liền nhỏ tiếng khuyên ngăn nhưng cậu tính khí nống nảy, đã không nghe lời mà còn nói lại liền bị Bạch Đa Thái liếc nhìn cậu, mỉm cười thân thiện nói: "Mộc Phây Các, có phải mấy bửa nay ta dể dải với con quá đúng không?" Cậu bị hắn nói cho mấy câu, mặt mày xanh mét không dám mở miệng nữa.
"Có điều mọi chuyện đã qua rồi, các con dù sao cũng đã tới, không bằng phụ ta một tay đi." Hắn nói xong thì mọi người bắt đầu bắt tay thu dọn lại hiện trường.
Hoắc Ngọc đang thu dọn thì thấy Thường Ẩn đang nằm bất tỉnh một bên còn có một vị tiểu thư xinh đẹp ngồi kế bên coi chừng, nàng cảm thấy không đúng, thắc mắc đi tới hỏi, Minh Tiên Tử đang ngồi thiền thì mở mắt ra nhìn nàng, nếu là con gái bình thường sẽ bị cảnh này hù một phen nhưng nàng là người tu tiên cũng đã hơn chín năm nên trước tình huống này nàng vẫn bình tỉnh chờ đợi câu trả lời. Cô nhìn thoáng qua nàng rồi nhắn mắt lại chắp tay nói: "Thưa tuyền bối, hắn bị ma da mê hoặc hiện đang bất tỉnh."
"Bị ma da mê hoặc sao? Nhưng nhìn nét mặt của hắn có vẻ không được thoải mái lắm."
"Đó là vì hắn gắn sức chống cự dẫn đến tinh thần hổn loạn."
"Vậy sao." Nàng nhìn Thường Ẩn, gương mặt vô biểu tình quay sang hỏi tiếp, "Vậy tại sao ngươi ngồi đây? Mau ra phụ giúp mọi người đi chứ." Minh Tiên Tử nhìn nàng, ánh mắt có chút khó chịu nhưng vẫn điềm tỉnh trả lời: "Là Bạch trưỡng lảo bảo ta trông chừng hắn." Nghe thấy vậy Hoắc Ngọc cũng không bất ngờ lắm dù trước đây Bạch Đa Thái chưa từng làm vậy.
Nàng đứng dạy, nói: "Ồ, là sư tôn bảo sao." Tuy có thể hiểu lý do vì sao nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu về sự chiêu đãi đặc biệt này của sư tôn mình, nàng nhìn cậu rồi nắm chặt tay lại, quay lưng đi, Minh Tiên Tử vô tình nhìn thấy toàn bộ liền trầm mặt không nói gì.
Qua một lúc, tất cả mọi thứ đã dọn dẹp xong, người dân cũng đã được đưa hết về nhà, mọi người đang chủng bị đi về phái thì lại lần nữa xẩy ra chuyện, Thường Ẩn đang yên lành bất chợt la lớn, cậu ôm lấy đầu của mình vừa la vừa lăn qua lăn lại trên đất, miệng thì không ngừng hét: "Im hết đi, im hết đi.. Aaaaa."
Bạch Đa Thái thấy cậu như vậy thì vội vàng chạy qua xem: "Này, ngươi làm sao vậy?" Hắn giơ tay định kiểm tra xem sao thì những cây tre xung quanh lại lần nữa cữ động, đám ma da dưới hồ cũng lại lần nữa tác quái. Tất cả mọi người đều la hét thất thanh, có người không kịp phòng bị nên bị ma da lôi xuống nước, khung cảnh hổn loạn lại lần nữa xuất hiện nhưng lần này thì có thêm sự xuất hiện của hai người.
"Hoắc Ngọc, Phây Các, vạng kiếm tam nhân." Bạch Đa Thái hướng hai người hét lớn, sau một tiếng đồng thanh cả ba liền niệm chú, ngay lặp tức, tất cả cây kiếm quanh đó đều bị hút lên không, cây kiếm trong tay Tiên Tử cũng như vậy, nó bay lên trời tập hợp chung với những cây kiếm khác, khiến cô đang bị bao vây thì đột ngột mất đi vũ khí chiến đấu, cô chỉ đành rút ra cây châm trên tóc xuống để làm vũ khí.
Bạch Đa Thái lo cho Thường Ẩn nên liếc mắt nhìn qua thì thấy cô đang cầm lấy cây châm của mình quơ tay cái cây tre kia liền gãy đôi, nhìn vô cùng vừa ý cũng là yên tâm hơn về sự an nguy của cậu.
Phía bên này, Mộc Phây Các niệm chú lên mấy lá chú rồi dán lên những cây kiếm đang bay thẳng xuống ao, một lúc sau, mấy cây kiếm bay lên lại, còn mang theo một cái lưới phát quang, bên trong đựng một đống bùn đen đang ngọ quạy lút nhút còn bốc ra một mùi hôi thối đến phát ói, gióng hệt một cái xác chết đang phân hủy, thiệt gớm ghiếc.
Hoắc Ngọc nhanh nhẹ thu đám ma da đó vào chiết bình nhỏ vậy là về chuyện ma da đã xong, sau khi thu phục hết ma da thì đám cây tre kia cũng kì lạ mà thu lưới, trở về trạng thái củ, chúng gióng như là do ma da điều khiển vậy nhưng loài ma này làm gì có khả năng đó. Điều kì lạ này khiến ai náy cũng trơ mắc nhìn nhau chỉ duy nhất Bạch Đa Thái là không hề chú ý đến điều kì lạ đó mà chỉ chăm chăm lo cho Thường Ẩn. Hắn kiểm tra xơ qua cho cậu, làm cậu nhìn đỡ hơn một chút rồi bồng cậu lên.
"Sư tôn.."
"Hoắc Ngọc, nơi này giao lại cho con, ta đưa Thường Ẩn về chửa trị trước." Không đợi người kia trả lời thì hắn đã đạp kiếm bay mất. Hoắc Ngọc đã chấp tay định đáp lời liền bị hụt hững mà thả tay xuống lại, im lặng ngước mắt nhìn về đường bay của ai đó, Mộc Phây Các thấy vậy thì không tin nổi là sư tôn mình lại lơ đi đại sư đệ của mình, hắn cũng muốn nói vài câu an ủi cho nàng nhưng lại không có khiếu như Thường Ẩn nên hắn cũng không nói thêm gì.
Tất cả mọi người quay về phái, trước khi đi Minh Tiên Tử đã dừng lại một chút mà nhìn về cái ao đó, cô nhìn chằm chằm vào nó, trầm tư một lúc rồi cũng là đi theo mọi người nhưng cô không ngờ rằng ngay khi cô vừa mới bỏ đi thì từ trong bụi tre bên cạnh cái ao đã có một người con trai bước ra, hắn ta nhìn bọn họ sau đó có cái cây từ dưới đất quấn lên người hắn, dần dần kéo hắn xuống đất rồi biến mất trong bống tối.
"Phây Các." Hoắc Ngọc nghe thấy cậu lỗ mãng liền nhỏ tiếng khuyên ngăn nhưng cậu tính khí nống nảy, đã không nghe lời mà còn nói lại liền bị Bạch Đa Thái liếc nhìn cậu, mỉm cười thân thiện nói: "Mộc Phây Các, có phải mấy bửa nay ta dể dải với con quá đúng không?" Cậu bị hắn nói cho mấy câu, mặt mày xanh mét không dám mở miệng nữa.
"Có điều mọi chuyện đã qua rồi, các con dù sao cũng đã tới, không bằng phụ ta một tay đi." Hắn nói xong thì mọi người bắt đầu bắt tay thu dọn lại hiện trường.
Hoắc Ngọc đang thu dọn thì thấy Thường Ẩn đang nằm bất tỉnh một bên còn có một vị tiểu thư xinh đẹp ngồi kế bên coi chừng, nàng cảm thấy không đúng, thắc mắc đi tới hỏi, Minh Tiên Tử đang ngồi thiền thì mở mắt ra nhìn nàng, nếu là con gái bình thường sẽ bị cảnh này hù một phen nhưng nàng là người tu tiên cũng đã hơn chín năm nên trước tình huống này nàng vẫn bình tỉnh chờ đợi câu trả lời. Cô nhìn thoáng qua nàng rồi nhắn mắt lại chắp tay nói: "Thưa tuyền bối, hắn bị ma da mê hoặc hiện đang bất tỉnh."
"Bị ma da mê hoặc sao? Nhưng nhìn nét mặt của hắn có vẻ không được thoải mái lắm."
"Đó là vì hắn gắn sức chống cự dẫn đến tinh thần hổn loạn."
"Vậy sao." Nàng nhìn Thường Ẩn, gương mặt vô biểu tình quay sang hỏi tiếp, "Vậy tại sao ngươi ngồi đây? Mau ra phụ giúp mọi người đi chứ." Minh Tiên Tử nhìn nàng, ánh mắt có chút khó chịu nhưng vẫn điềm tỉnh trả lời: "Là Bạch trưỡng lảo bảo ta trông chừng hắn." Nghe thấy vậy Hoắc Ngọc cũng không bất ngờ lắm dù trước đây Bạch Đa Thái chưa từng làm vậy.
Nàng đứng dạy, nói: "Ồ, là sư tôn bảo sao." Tuy có thể hiểu lý do vì sao nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu về sự chiêu đãi đặc biệt này của sư tôn mình, nàng nhìn cậu rồi nắm chặt tay lại, quay lưng đi, Minh Tiên Tử vô tình nhìn thấy toàn bộ liền trầm mặt không nói gì.
Qua một lúc, tất cả mọi thứ đã dọn dẹp xong, người dân cũng đã được đưa hết về nhà, mọi người đang chủng bị đi về phái thì lại lần nữa xẩy ra chuyện, Thường Ẩn đang yên lành bất chợt la lớn, cậu ôm lấy đầu của mình vừa la vừa lăn qua lăn lại trên đất, miệng thì không ngừng hét: "Im hết đi, im hết đi.. Aaaaa."
Bạch Đa Thái thấy cậu như vậy thì vội vàng chạy qua xem: "Này, ngươi làm sao vậy?" Hắn giơ tay định kiểm tra xem sao thì những cây tre xung quanh lại lần nữa cữ động, đám ma da dưới hồ cũng lại lần nữa tác quái. Tất cả mọi người đều la hét thất thanh, có người không kịp phòng bị nên bị ma da lôi xuống nước, khung cảnh hổn loạn lại lần nữa xuất hiện nhưng lần này thì có thêm sự xuất hiện của hai người.
"Hoắc Ngọc, Phây Các, vạng kiếm tam nhân." Bạch Đa Thái hướng hai người hét lớn, sau một tiếng đồng thanh cả ba liền niệm chú, ngay lặp tức, tất cả cây kiếm quanh đó đều bị hút lên không, cây kiếm trong tay Tiên Tử cũng như vậy, nó bay lên trời tập hợp chung với những cây kiếm khác, khiến cô đang bị bao vây thì đột ngột mất đi vũ khí chiến đấu, cô chỉ đành rút ra cây châm trên tóc xuống để làm vũ khí.
Bạch Đa Thái lo cho Thường Ẩn nên liếc mắt nhìn qua thì thấy cô đang cầm lấy cây châm của mình quơ tay cái cây tre kia liền gãy đôi, nhìn vô cùng vừa ý cũng là yên tâm hơn về sự an nguy của cậu.
Phía bên này, Mộc Phây Các niệm chú lên mấy lá chú rồi dán lên những cây kiếm đang bay thẳng xuống ao, một lúc sau, mấy cây kiếm bay lên lại, còn mang theo một cái lưới phát quang, bên trong đựng một đống bùn đen đang ngọ quạy lút nhút còn bốc ra một mùi hôi thối đến phát ói, gióng hệt một cái xác chết đang phân hủy, thiệt gớm ghiếc.
Hoắc Ngọc nhanh nhẹ thu đám ma da đó vào chiết bình nhỏ vậy là về chuyện ma da đã xong, sau khi thu phục hết ma da thì đám cây tre kia cũng kì lạ mà thu lưới, trở về trạng thái củ, chúng gióng như là do ma da điều khiển vậy nhưng loài ma này làm gì có khả năng đó. Điều kì lạ này khiến ai náy cũng trơ mắc nhìn nhau chỉ duy nhất Bạch Đa Thái là không hề chú ý đến điều kì lạ đó mà chỉ chăm chăm lo cho Thường Ẩn. Hắn kiểm tra xơ qua cho cậu, làm cậu nhìn đỡ hơn một chút rồi bồng cậu lên.
"Sư tôn.."
"Hoắc Ngọc, nơi này giao lại cho con, ta đưa Thường Ẩn về chửa trị trước." Không đợi người kia trả lời thì hắn đã đạp kiếm bay mất. Hoắc Ngọc đã chấp tay định đáp lời liền bị hụt hững mà thả tay xuống lại, im lặng ngước mắt nhìn về đường bay của ai đó, Mộc Phây Các thấy vậy thì không tin nổi là sư tôn mình lại lơ đi đại sư đệ của mình, hắn cũng muốn nói vài câu an ủi cho nàng nhưng lại không có khiếu như Thường Ẩn nên hắn cũng không nói thêm gì.
Tất cả mọi người quay về phái, trước khi đi Minh Tiên Tử đã dừng lại một chút mà nhìn về cái ao đó, cô nhìn chằm chằm vào nó, trầm tư một lúc rồi cũng là đi theo mọi người nhưng cô không ngờ rằng ngay khi cô vừa mới bỏ đi thì từ trong bụi tre bên cạnh cái ao đã có một người con trai bước ra, hắn ta nhìn bọn họ sau đó có cái cây từ dưới đất quấn lên người hắn, dần dần kéo hắn xuống đất rồi biến mất trong bống tối.
Chỉnh sửa cuối: