Chuyến tàu đi đến phía Đông Vòm cũng đã gần cập bến, Ba đứa trẻ đã cảm thấy mệt mỏi vì chuyến tàu kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ vì chúng không ngủ trước khi đi. Phong thì nằm thẳng xuống chiếc ghế cùng với một chiếc áo xấc xược lạnh lẽo, Huệ thì nằm xuống bên cạnh vai của Hàn dù cũng mặc áo giống hệt nhau nhưng có lẽ cô rất dễ chịu vì điều đó. Còn Hàn chỉ cậu là một robot không ngủ sau chuyến đi 3 tiếng đồng hồ, cậu chỉ ngồi im mở sách mà cậu nói là Papa đã cho cậu ra đọc với một ánh mắt rất tò mò mọi việc và một nụ cười trên mọi. Chiếc tàu cũng sắp cập bến ga, Hàn có thể nghe thấy tiếng ris ris trên chiếc loa phía trên cửa tàu:
"Xin mọi người hãy dọn dẹp hành lý của mình, chì còn khoảng 5 phút nữa chúng ta sẽ xuống ga phía Đông, xin mọi người hãy lấy hết đồ đạc xuống. Chú ý không chen lấn, xô đẩy khi cửa tàu mở. Nhắc lại chúng ta sắp đến khu phía Đông, xin mọi người không xô đẩy khi xuống tàu. Xin cảm ơn"
Sau câu nói đó, chuyến tàu cũng đã cập bến ga phía Đông, cửa cũng đã mở mọi người ồ ạt xuống ga không nghe theo lời thông báo ấy. Hàn cũng nôn nóng gọi hai đứa bạn tỉnh dậy để có thể ra khỏi tàu điện càng nhanh càng tốt trước khi tàu chạy:
"Nè hai cậu dậy đi chúng ta tới ga rồi đó. Dậy đi hai cậu" - Hàn vẫy hai đứa trẻ dậy.
Hai đứa trẻ cũng chợt tỉnh dậy trong cơn mơ màng, chúng chỉ thấy nhấp nháy của mọi người xô đẩy ra ngoài:
"Nè đi nhanh thôi sắp lên tiếp rồi đó" - Hàn thấp thỏm.
Hai đứa trẻ cũng dần tỉnh thức được trong cơn mơ và lăn lội thân nặng trĩu vì mệt mỏi ra khỏi tàu. Chúng vươn dài người những chiếc xương của chúng kêu rắc rắc như sắp gãy tới nơi nhưng chúng là trẻ con thì không thể có chuyện đó như người lớn. Bây giờ chúng đã tỉnh táo hoàn toàn, chúng cảm thấy càng ngày càng thích thú hơn khi chúng đang dần đặt chân trên vùng đất mà chúng tự cho là (Trời xanh) :
"Chúng ta đã đến nơi rồi, chúng ta đang sắp đặt chân đến sự tự do maà chúng ta đã ao ước" - Phong hô lên như ăn mừng một ngày rất trọng đại.
"Ừm, chúng ta đến nơi rồi đấy!" - Hai đứa trẻ còn lại cũng hô lên một cách hào hứng.
"Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo nữa" - Phong bắt đầu hỏi Hàn.
Hàn bắt đầu lật ản đồ ra nhưng cậu lại sực nhớ ra rằng cậu và các bạn của cậu đã bỏ quên túi trên chuyến tàu đó:
"Thôi chết chúng ta quên lấy túi xuống rồi" - Hàn đơ mắt ra nhìn hai người bạn của minh.
"Sao, hình như tớ cũng quên rồi"
"Tớ cũng vậy"
"Vậy giờ chúng ta tính làm sao đây? '- Phong hỏi hai người bạn của minh.
" Vậy chúng ta hãy đi hỏi đường đi, đó là cách tốt nhất đấy "- Huệ nói.
" Những cậu quên rằng chúng ta luôn bị xã hội bác bỏ, thì liệu chúng ta có thể hỏi đường được không? "- Phong nói.
" Nhưng chúng ta không biết đường thì làm sao đi, chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi chắc sẽ không ai nhận ra chúng ta đâu "- Hàn nói
Phong cuối cùng cũng đứng hứng lại và chịu đồng ý làm theo ý họ.
Lũ trẻ rải bước trên sân ga với vẻ mặt hết sức lo âu, và sợ hãi vì chúng đã bỏ quên những thứ cần thiết trên chuyến tàu, không chỉ vậy mà còn có thêm nỗi sợ khép kín của chúng. Nhưng trong thời điểm bây giờ, chúng chỉ còn cách là đi tìm người lớn để tìm nơi mà mình muốn:
" Anh ơi cho em hỏi? "- Phong hỏi một người thanh niên đang loay xoay nhìn xung quanh mình.
Một người thanh niên cao to vạm vỡ, mặc áo khoác đen với một gương mặt hết sức lạnh lùng và một đôi môi không biết cười đang đụng chạm mặt tới những lũ trẻ:
"
Nhóc muốn hỏi gì sao? "- Người thanh niên nói.
" Anh có thể chỉ đường cho chúng em đến doanh trại không ạ? "- Phong tiếp tục hỏi người thanh niên.
" Bây giờ anh đang rất bận, mấy nhóc hãy hỏi người khác đi "
Anh thanh niên không chần chừ mà bỏ đi ngay trước mặt lũ trẻ, khiến chúng lại phải loi thoi bước để hỏi đường không ngừng:
" Xin lỗi cô có thể cho cháu hỏi được không? "- Phong lại tiếp tục hỏi người phụ nữ đứng đường cùng mấy đứa con của cô.
Người đàn bà mặc áo vải lụa quay xuống với những đứa trẻ của bà trên tay:
" Cháu muốn hỏi gì sao? "- Người đàn bà hỏi ba đứa trẻ.
" Cho cháu hỏi, cô có biết đường đến doanh trại không ạ! "- Phong lại tiếp tục thay mặt hai đứa trẻ còn lại hỏi người đàn bà.
" Doanh trại sao? Ồ ta biết chứ "- Người đàn bà nghĩ ngợi.
" Vậy sao "- Cả ba đứa trẻ đều mừng rỡ.
" Bây giờ các cháu hãy đi thẳng ra khỏi ga tàu này. Sau đó các cháu đi thẳng tới ngã ba tư Vua các cháu vẹo trái rồi đi thẳng tới cuối đường rồi quẹo trái. Các cháu sẽ thấy thứ mình cần tìm ở đó, một tấm bảng chỉ dẫn ở đó. Vậy nhé các cháu "- Người đàn bà lê bước ra xa khỏi lũ trẻ để vào ga tàu:
" Cảm ơn bác nhiều lắm ạ! "- Ba đứa trẻ vui mừng.
Những đứa trẻ lại tiếp tục cuộc hành trình của mình, chúng hớn hở đi theo chỉ dẫn của người đàn bà đó một cách vô thức. Chúng vẫn cứ đi một cách bình thản mặc cho người khác nghĩ mình ra sao, hay đang cố tìm hiểu về mình thề nảo thì chúng vẫn cứ đi trong sự hạnh phúc, vui cười và mặc cho số phận đưa đẩy chúng đến đâu, chúng không biết rằng người lớn luôn có cùng một suy nghĩ' Ước mơ rất khó thực hiện, phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn mình mới đạt được, bao nhiêu vấp ngã '. Còn đối với chúng thì không, chúng rất suy tư và luôn nghĩ rằng ước mơ sẽ trở thành hiện thực nếu chúng ta bắt đầu ngay bây giờ, hay chỉ vừa loáng qua trong vài tiếng, vì chúng vẫn còn là trẻ con, một đứa trẻ không biết suy nghĩ. Chúng cứ bước đi trong sự ngại ngùng với thế giới xung quanh, vì đây là lần đầu tiên chúng bước ra khỏi căn nhà của lão khao học điên khùng, lần đầu tiên chúng bước chân lên các con phố đông người. Nhưng chúng vẫn cứ bỏ mặc mọi thứ bước đi trong sự lạnh lùng phải chăng mọi người nơi đây biết chúng nó là ai. Một lúc sau, những đứa trẻ đã đi hết con đường mà người đàn bà đó chỉ dẫn, chúng nhìn thấy một tấm giấy dán trên bức tường, nhưng chỉ có Hàn và Huệ là biết nó là gì mà thôi, còn đối với Phong đó như là một nét vẽ loạn xoạn trên tấm giấy trắng:
" Chúng là gì thế? Tớ chẳng nhìn ra được gì cả "- Phong liếc mắt nhìn bên này đến bên khác.
" Là tấm bảng đồ đấy. Nó sẽ cho ta tìm thấy được lối đi "- Huệ liền trả lời Phong.
" Vậy thì cậu hãy xem coi chúng ta phải đi đâu tiếp theo nữa? "
" Để tớ xem "- Hàn liền đặt tay lên cằm và nghĩ ngợi, cậu xem hết chỗ này đến chỗ kia, đầu của cậu xoay bên này đến bên kia. Một lúc sau cậu đã có thể tóm tắt phần đi đến đó một cách dễ dàng -" À tớ biết rồi, tớ thấy đường đi rồi. Bây giờ chúng ta sẽ quẹo trái và đi thẳng tới cuối góc chúng ta sẽ thấy doanh trại ở đó đấy "
" Thiệt sao? "- Phong ngạc nhiên.
" Ừm nhanh lắm nó chỉ gần đây thôi, chúng ta phải mau đến đó thôi "
" Ừm nhanh thôi "- Huệ nói.
Những đứa trẻ lại tiếp tục hành trình chinh phục ước mơ của mình trong những thời khóa xanh.
+++
Bây giờ là khoảng gần 5h rồi, đã hơn khoảng 2 tiếng những đứa trẻ vẫn còn đang đi tìm đường đến ước mơ của mình. Chúng đi qua con hẻm này rồi quẹo dô con hẻm khác nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của doanh trại đâu. Chúng mệt mỏi rã rời vì đã đi được hai tiếng mà vẫn không ngừng nghỉ, mắt chúng đã hòa đi vì buồn ngủ. Nhưng chúng vẫn cứ đi dù cho thứ mệt mỏi ấy cứ bám víu chẳng rời, chúng không từ bỏ chúng vẫn cố tìm kiếm giấc mơ đẵ đoái hoài chúng' Chúng ta phải cố tìm, cố tìm. Dù cho thứ đó thật xa vời, xa đến nỗi ta không nắm lại được, không thể níu kéo nó lại gần ta. Cho nên tôi cần phải cố gắng vươn xa, vươn xa để có thể với tới nó. Một ước mơ thật mỏng manh và mạnh mẽ '- Hàn suy nghĩ.
Sau một lúc tìm đường mệt mỏi của chúng khiến chúng phải rã rời thân thể, cuối cùng chúng cũng tìm được thứ mà chúng muốn tìm, ước mơ của chúng chỉ còn cách vài chục bước chân. Doanh trại ở ngay trước mặt chúng chẳng còn cách xa là bao, cũng chảng cần phải tìm vì ước mơ của chúng ở xa phương trời nao đang, thứ nằm ngay trước mắt chúng đả có sẵn ở đó:
" Chúng ta tới nơi rồi, tới nơi rồi "- Hàn nói.
" Thật sao? Có thật không? "- Phong dừng lại theo bước đi của hai người dẫn đường.
" Ừm, cậu ấy nói thật đấy "- Huệ nói.
Những đứa trẻ hớn hở chẳng biết phải nói gì và làm gì trong lúc này, chúng chỉ biết nhảy dựng lên rồi la hét trong thầm lặng vì ước mơ của chúng đã tới được rồi, những thứ tưởng trừng xa vời ấy bây giờ cũng tới được với chúng sự tự do vĩnh cửu dành cho những người bị nguyền rủa' Trời xanh 'của chúng đã cứu rỗi chúng:
" Bây giờ chúng ta vào đường nào đây? "- Phong liền chạy lại cửa chính của doanh trại nhìn ngó khắp tứ phía -' Cửa trước bị đóng rồi không mở ra được"
"Vậy chúng ta hỹ tìm lỗ chui đi, chắc chắn bức tường nào cũng có" - Huệ nói.
"Ờ ha, bây giờ cậu hãy đi phía trái, còn Hàn thì đi phía bên phải, tớ thì dưng đây xem cánh cửa này có thể mở khóa không. Nếu có chuyện gí thì gọi nhau nhé" - Phong nói.
"Ừm, tớ biết rồi"
Hàn liền đi về doanh trại phía bên phải, còn Huệ đi tìm ở hướng bên trái để tìm một thứ có thể vào, một cái lỗ chui. Bỗng nhiên Huệ hét lên làm nguyên cả nhóm giật cả mình, họ sáo xào đôi chân chạy vể phía của Huệ một cách nhanh chóng:
"Có chuyện gì vậy, Huệ?" - Phong và Hàn lền nói lên cùng một lúc.
"Cứu tớ với, có con gì đó bò lên tớ" - Huệ la hét trong cơn khóc lóc dãy dụa.
Hai đứa bạn liền chạy lại chỗ cô bé một cách nhanh chóng nhất có thể, vì chúng sợ cô bé sẽ gặp một chuyện gì đó không hay. Khi đến chỗ cô bé hai đứa trẻ nhìn thấy một con vật kì lạ mà chúng chưa bao giờ gặp, nhưng Hàn lại biết nó qua sách của minh. Nó rất dài màu xanh và có hai chiếc răng năng đang tiến lại gần mặt cô bé, khiến cho cô cứ ngọ ngoặy trông rất sợ hãi tột cùng:
"Đừng nhúc nhít Huệ, nếu không nó sẽ cắn cậu đấy" - Hàn đứng yên một chỗ rồi từ từ nhích lại gần Huệ.
Còn Phong thì cứ ào tới dù không biết chuyện gì xảy ra khiến cho Hàn phải dùng tay chặn cậu lại, khiến Phong ngọ nguậy la lớn vào mật Hàn vì tức giận - "Cậu làm cái gì vậy Hàn, bộ cậu không thấy Huệ gặp nguy hiểm sao? Sao cậu không cứu cậu ấy hả" - Phong cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tay của Hàn để cứu lấy cô bé đang la hét sợ sệt khi con rắn cứ từ từ bò tới cô bé - "Nếu cậu sợ con vật mà không cứu bạn ấy. Thì tránh ra để tớ cứu cậu ấy. Nên cậu mau bỏ người tớ ra"
Hàn vẫn cố gắng níu kéo trong sự vùng vẫy và la hét vào mặt Phong - "Tớ cũng muốn cứu cậu ấy lắm chứ nhưng chúng ta phải thật bình tĩnh trước tình huống này, cậu biết không nếu như chúng ta cứ mất bình tĩnh mà lao vào thì không chỉ có Huệ mà ngay cả chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy"
Nhưng Phong vẫn cố vùng vẫy trong cơn điên - "Thì sao chứ, không lẽ cậu sợ nó và đứng nhìn Huệ chết trong tay con đó sao, nó là con gì cũng được tớ vẫn sẽ chạy đến đó để cứu cậu ấy. Cho nên cậu hãy bỏ tay khỏi người tớ ra" - Phong giận dữ đến ra mặt.
Hàn vẫn cố giữ Phong lại trong cơn giận giữ và cùng với sự sợ hãi - "Cậu bị điên sao nó là rắn đấy, là rắn có nọc độc đấy. Nếu chúng ta mà kích thích nó, thì nó sẽ cắn và nọc độc đó sẽ gây chết người đấy" - Hàn cố găng cản Phong và bỏ luôn cuốn sách trên tay của cậu để giữ Phong chặt hơn.
Phong cũng lấy lại bình tĩnh mặc cho cô bé ẫn cứ la hét vì sợ sệt. Gương mặt Phong đã bắt đầu chuyển từ trạng thái giận dữ sang trạng tái sợ sệt cũng như Huệ. Cậu nhìn Hàn một cách rất lâu rồi xoay lại nhìn Huệ tưởng chừng như chỉ trong tích tắc cậu đã giết chết Huệ vì một phút bốc đồng của mình. Cậu sợ sệt toát cả mổ hôi và không thể nghĩ cách nào có thể cứu:
"Cậu nói thật sao? Rắn lục? Vậy chúng ta phải làm gì để cứu cậu ấy" - Phong nói gần như sắp khóc.
"Tớ.. tớ cũng không biết nữa. Nhưng mà trước tiên chúng ta không nên chuyển động cứ bình tĩnh để tớ suy nghĩ cái đã" - Hàn bắt đầu nhìn ngó lung tung xung quanh mình mặc cho Huệ vẫn la hét vì cậu không biết phải cứu cô bé thế nào khi gặp một con vật có nọc độc mạnh đến như thế này, lần đầu tiên cậu có thể gặp nó trong đời mình gặp được một thứ đáng sợ như vật trong sách của cậu. Bất chợt cậu nhìn thấy một thanh sắt nằm bên góc cây, nó rất dài khoảng 30cm đủ để cậu với tới con rắn ở trên người cô bé - "Chúng ta hãy sử dụng cái này đi Phong" - Cậu liền đưa cho Phong.
Phong cầm thanh sắt từ tay Hàn nhưng cậu vẫn không hiểu phải làm như thế nào để có thể đánh duổi con rắn ra khỏi người Huệ, và cậu cũng nghĩ với vẻ mặt lo sợ hơn bao giờ hết 'Cậu ấy sử dụng cái cây này làm gì, nó làm sao mà giúp được cho Huệ chứ, cứ như vậy thì Huệ sẽ..' Phong suy nghĩ trong tư thế mất bình tĩnh:
"Nè cầm đi, cậu hãy lấy cái này gắp vào con rắn thật nhẹ nhàng thôi, nếu cậu làm quá mạnh sẽ kích dộng tới con rắn, nên cậu làm nhẹ nhàng thôi. Sau đó, cậu hãy hất nó ra thật mạnh ra xa Huệ như vậy là cứu được Huệ" - Hàn đưa cho Phong cây thanh sắt, cậu cũng run theo Phong.
'Ờ tớ biết rồi' - Phong trả lời.
Phong liền cầm cái thanh sắt mà Hàn đưa cho cậu, nắm thật chặt cái thanh sắt với một bàn tay ước đẫm mồ hôi, gương mặt bồn chồn đến phát khóc. Cậu tiến gần tới chỗ con vật dài hoằn ấy từ từ chạm vào nó. Dù cậu rất muốn nhanh chóng xổ vào đập nó một cách te tát vì đã làm bị thương người bạn của mình, nhưng cậu lại không thể hấp tấp đến như thế. Vì nếu không người bạn của cậu có thể chết vì sự hấp tấp của cậu. Cậu tiến cây lại gần con rắn và từ từ chạm vào nó, lòng cậu nôn nóng không nguôi, gương măt mặt và toàn bộ cơ thể cậu ướt át. Hai người bạn của mình thì lại đang sợ sệt vì có thể nó sẽ chẳng dẫn vào đâu nếu như Phong làm loạn hết, họ chỉ còn biết chờ đợi. Phong từ từ chạm vào con rắn đang ngoằm ngoại kia, đầu thanh sắt đã đụng đến bụng của con rắn, tay cậu run và muốn được thả cây thanh sắt ra ngay lập tức, nhưng lương tâm cậu lại không thể vì đó là người bạn quan trong nhất đời cậu đang ở đó. Cậu đẩy sâu thanh sắc vào giữa bụng con rắn, dùng lực đẩy ở thân thể mình truyển vào tay hất mạnh con rắn ấy ra khỏi người của Huệ. Đó là một quá trình đáng sợ nhất trong Phong vì lần đầu tiên cậu phải gặp một thứ mình chưa từng quen, chưa bao giờ cậu có thể vui như lúc này, ngay bây giờ. Lúc này con rắn đã bị hất ra xa khỏi người của Huệ, cô liền đứng dậy khóc thật lớn và chạy thật nhanh vào Hàn, cô ôm Hàn thật chặt đến nỗi cậu không thở đươc trước mặt của Phong.
Hàn vừa run vừa nhìn xuống gương mặt đang khóc nhè của Huệ vỗ về vuốt ve mái tóc của cô bé - "Cậu có sao không vậy, Huệ? Cậu không bị thương gì chứ?" - Huệ lắc đầu cậu liền tiếp tục nói - "Thôi nín đi, không sao rồi mọi chuyện ổn rồi. Tất cả việc này là đều nhờ vào Phong, cậu hãy lại đó cảm ơn cậu ấy đi, chứ không phải tớ, tớ thật sự trả có làm gì hết, tớ thật sự không can đảm như Phong"
Cô bắt đầu buông cơ thể Hàn và quay mặt vào Phong. Gương mặt cô vẫn đấm lệ nhưng từng lời nói của cô vẫn rất rõ ràng - "Cảm ơn cậu rất nhiều Phong. Nếu như không có cậu thì tớ đã không biết phải làm sao, có thể sẽ chết?"
Gương mặt Phong bây giờ có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi gương mặt cậu lại nghiêm túc trở lại một cách chóng mặt - "Được bây giờ chúng ta hãy đi cùng nhau không được tách ra nữa, để không ai vướng vào tình trạng như Huệ nữa. Được chứ" - Phong nhìn xung quanh mình - "Bây giờ chúng ta hãy tìm một hố nào đó để chui qua bức tường to cao này đi"
"Tớ thậy đằng kia có một cái lỗ thông tường nhưng nó nhỏ lắm, tớ không biết chúng ta có thể chui vào nổi không?" - Hàn nói với Phong. Giờ đây cậu cũng có thể nhẹ nhõm.
"Vậy cậu cứ dẫn bọn tớ tới đó xem thử coi là biết chứ gì?"
"Ừm"
Lũ trẻ lại bắt đầu đi tìm đến ước mơ của mình, chúng đã quên đi sự nguy hiểm mà chúng đã gặp phải, chúng đã quên đi nỗi đáng sợ nhất trong đời chúng, chúng chỉ chuyên tâm đến phía trước con đường mình đi. Bây giờ thứ mà chúng quan tâm nhất chính là ước mơ cần phải thực hiện ngay trước mắt, trước khi những lũ trẻ sợ rằng sẽ bị bắt lại bởi Papa của mình và cho một đòn thí nghiệm tê tái. Rất gần rất gần chỉ còn cách bức tường và khuôn viên của quân đội mà thôi, chúng gần đến nỗi trí tưởng tượng của chúng bay rất xa đến tận chân trời của sự tự do. Cuối cùng lũ trẻ cũng thể thấy một lỗ thủng rất nhỏ của bức tường bên tay phải, chúng vui mừng đến phát sợ kêu la rầm rì trong tiếng thì thầm và không thể nghĩ rằng chúng có thể chui qua nổi hay không? 'Cuối cùng ước mơ của chúng ta có thể hiện thực rồi phải không, Phong Huệ' - Hàn suy nghĩ trong cơn vui sướng, trong cơn mê man. Quên đi cả chuyện chỉ chốc nãy thôi họ đã gặp phải nguy hiểm.
Redersands.