Chương 2 : Bữa tiệc.
Tối đó, đang ngồi ăn thì Thạc Minh ngẩng mặt lên nói với Khiết Băng:
- Lúc tới đón chị, em thấy họ trước cổng
- Ừ chị cùng có gặp
- Rồi có nói gì chị không? -Cậu lo lắng hỏi.
Cô nghe thấy vậy mỉm cười nhìn cậu:
- Lúc đó có ca mổ gấp, chị còn không thèm nhìn, có gì mà nói chứ
- Ờ đỡ phiền!
- À.. mai chị đi dự một bữa tiệc với em đi.
- Tiệc gì?
- Tần gia với Liễm gia liên hôn, mai lễ mừng thọ của ông cụ Tần rồi thông báo vụ liên hôn luôn.
- Tần gia với Liếm gia? Từ khi nào em thích đi mấy bữa tiệc như thế này vậy?
- Công ty em đang bàn hợp tác khá lớn với Tần gia, thôi thì nể mặt một tý.
- Chị đi làm gì?
- Haizz.. Cô đại tiểu thư của Tần gia, Tần cái gì gì á em quên tên rồi, cứ bám theo em mãi, em mà đi một mình chắc em trai của chị bị cô ta ăn thịt luôn quá-Anh vừa nói
- Haha dắt theo chị để làm lá chắn à, kiếm đại ai đó mà đi, mấy cô đại minh tinh của công ty đâu?
- Đang muốn thoát bánh bèo lại dắt theo bánh bèo á? Em không muốn ngộ độc bánh bèo đâu nhá! Đi nha, năn nỉ chị đó, có một bữa tiệc chứ mấy, xíu là về à. -
- Bữa tiệc đó chị cũng được mời. Hai hôm trước, chị cứu mạng cháu trai đích tôn nhà họ Tần. Họ mời tới cảm ơn gì gì đó, mà chị lại không định đi. Thôi thì mai nếu không có ca cấp cứu nào thì đi vậy
- Oke oke
Cũng giờ đó tại Lãnh gia:
- Mai mấy đứa nhớ về đúng giờ để tới Tần gia. - ông cụ Lãnh nhìn con cháu dặn dò. Lão Tần, ông với lão Ngụy là bạn từ thời còn nhỏ, lớn lên cùng nhau lại cùng đi huấn luyện. Mai là sinh thần của lão Tần, sao ông lại không đến được chứ.
- Tụi con biết rồi mà ba, ba cứ yên tâm đi ạ! -Ông Lãnh lên tiếng.
- Để con hẹn với nhà họ Cố với nhà họ Ngụy luôn. Ba nhà chúng ta đi chung-Lãnh phu nhân cười tươi lên tiếng.
Ai cũng chỉ cười lắc đầu trước cái tính trẻ con của bà. Đến cả Thanh Yên nhiều lúc cũng nghĩ là đến mình còn không được vô tư, nhí nhảnh như bà. Ông Lãnh trước giờ luôn cưng chiều vợ nên là bà chả phải làm gì, chả phải
Lo nghĩ gì, ông cũng không mong bà sẽ thay đổi cái tính này, bởi vì như thế thì mới là người phụ nữ mà ông yêu. Ông cụ Lãnh cũng cực kỳ hài lòng đứa con dâu này nên cũng không bao giờ trách mắng gì bà cả. Hai thằng con trai thì khỏi nói, lúc nào cũng chiều theo ý bà. Nên là trong Lãnh gia, nói đi thì cũng nói lại, Lãnh phu nhân mới là người có quyền nhất, có ai dám làm trái ý với bà đâu.
*Hôm sau buổi chiều tối ở khách sạn 5 sao lớn nhất tại Bắc Kinh- nơi tổ chức bữa tiệc của Tần gia
Khách đã hầu như đến đông đủ từ sớm. Gì thì gì chứ, nhà họ Tần với nhà họ Liễm lớn như vậy, tối nay lại nhiều nhân vật lớn, ai cũng mong tranh thủ được cho mình một tý.
Lúc này 6 chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, các phóng viên đều tập trung máy lại xem thử là nhân vật lớn nào. Xe đầu tiên có người cung kính xuống mở cửa, là cụ Lãnh, mặc dù đã lớn tuổi nhưng nhìn cụ vẫn khỏe mạnh
Lắm, cái khuôn mặt uy nghiêm kia.. nhìn đáng sợ quá! Xe thứ hai là hai vợ chồng Lãnh gia. Xe thứ ba là Hàn Kiệt, Hàn Thiên, Thanh Yên, Hàn Tranh cùng bước xuống, Hàn Kiệt mặc bộ vest màu xám, Hàn Thiên vest đen và Hàn Tranh vest xanh dương. Thanh yên thì chọn cho mình một bộ đầm màu xanh nhạt, chân váy xòe rộng, khuôn
Mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen xõa sau lưng càng chứng tỏ được rằng nàng là một nàng công chúa cần mọi người che chở. Xe thứ tư là ông bà Cố, xe thứ năm là Cố Trạch Dương, Cố Nhạn Thanh, Cố Giai Kỳ. Hôm nay Trạch Dương chọn cho mình một bộ vest màu đen lịch lãm, Nhạn Thanh không làm mọi người thất vọng với cái danh là nhà thiết kế giỏi mang tầm quốc tế. Cô khoác lên mình một chiếc vãy dạ hội màu đỏ rượu do chính mình tự thiết kế, dáng đầm đuôi cá tôn lên dáng người đẹp mê người, hôm nay cô trang điểm hơi đậm một chút cho hợp với phong cách của chiếc đầm này, nhìn vô cùng quyến rũ. Nhìn mà xem! Từ lúc cô bước xuống xe biết bao cặp mắt nhìm chằm chặp vào cô kìa! Giai Kỳ thì chọn một chiếc đầm màu hồng trong bộ sưu tập mới nhất của Chanel. Mặc dù tính của Giai Kỳ không làm người khác ưa được nhưng mà phải công nhận một điều là cô ta đẹp, biết bao ánh mắt cũng đang chết mê chết mệt vì cô ta kia kìa. Chiếc xe cuối cùng là lão Ngụy và vợ chồng Ngụy gia.
Họ bước vào khán phòng là đã bị mọi người vây quanh, người thì muốn bàn chuyện hợp tác, chào hỏi. Người thì muốn nịnh nọt mấy phu nhân mấy cô tiểu thư này. Ông cụ Lãnh và cụ Ngụy đã được người mời lên phòng nói chuyện với lão Tần rồi. Mọi người giãn ra được một tý thì Tần Minh Trí-gia chủ của Tần gia bước tới vui vẻ nói:
- Lâu quá không gặp mọi người. Cảm ơn mọi người đã đến
- Không có gì đâu! Sinh thần của bác Tần, chúng tôi phải có mặt đầy đủ chứ- ông Lãnh khách sáo.
- Mấy đứa trẻ giờ lớn hết rồi! Giờ đứa nào đứa nấy cũng thành tài, giúp anh chị bao nhiêu việc. Haizz.. ai như thằng con nhà tôi! Suốt ngày lăn lộn ở ngoài! Không biết bao giờ nó mới về mà giúp bớt việc cho tôi đây
- Chú nói quá rồi! Ai mà không biết Tần thiếu tự ra ngoài lập nghiệp đang rất thành công, tụi cháu sao sánh được chứ.
- Hahahah không dám không dám
Đang nói mấy câu khách sáo thì Tần Mộc Liên-Đại tiểu thư của Tần gia bước tới. Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm dự tiệc vô cùng lộng lẫy, đầm dài xòe mà to, ngực cúp cố tình khoe ra vòng một đầy đặn, cô ta nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tần Minh Trí:
- Con chào mọi người ạ!
- À! Tần Mộc Liên hả cháu, con gái lớn xinh quá-Cố phu nhân khách sáo.
- Cháu cảm ôn cô, anh Thạc Minh không đến ạ? -Vừa nhắc đến Thạc Minh vừa thẹn thùng
- Đúng đấy anh chị, sao tôi không thấy Thạc Minh đâu? Con bé nó mong mãi đấy! -ông Tần cười hỏi.
- Chắc hôm nay công ty nó bận, không biết lát nó có tới không-ông Cố cười nói. Từ lâu ông đã không quản được thằng con trai này rồi, làm sao biết nó có tới được hay không chứ. Ông nhìn Tần Mộc Liên hài lòng, đây
Mà là con dâu ông thì tốt lắm, phải tìm cơ hội nói với Thạc Minh mới được. Nhà họ Tần với họ Cố mà liên hôn thì còn gì hơn nữa chứ!
Đang nói chuyện nghe thấy tiếng mọi người xôn xáo, nhìn theo ánh mắt mọi người, tại cửa ra vào có hai người xuất hiện. Người con trai mặc vest đen lịch lãm, người con gái bên cạnh mới khiên mọi người phải chết đứng. Đẹp quá! Chính là Thạc Minh và Khiết Băng!
Khiết Băng mặc trên người chiếc đầm hai dây màu nude, bó sát người lộ ra những đường cong cơ thể chuẩn không chỉnh của cô. Đầm dài tới đầu gối lộ ra bắp chân thon dài, chân đi đôi giày cùng màu của hãng YSL. Chiếc đầm hai dây mà cô lại búi mái tóc lên cao càng tôn lên cái cổ cùng với vòng một đẹp mê người, càng lộ ra làn da trắng sáng không tì vết của Khiết Băng. Dạng đầm cô mặc là một trong những mẫu đầm khó mặc nhất, kén dáng nhất, phải ai có thân hình thực đẹp và không tý dư thừa nào mới có thể mặc được. Vậy mà Khiết Băng lại dễ dàng chinh phục mẫu đầm này. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt hoàn mỹ đó làm không ai có thể dời mắt được. Khiết Băng đâu cần những chiếc đầm dạ hội dài, xòe gì đó, đâu cần hạt cườm kim cương gì mà vẫn lộng lẫy, đâu ai sánh được! Khiết Băng khoác tay Thạc Minh bước vào. Mộc Liên nhìn thấy cảnh này liền tức sôi máu:
- Ai vậy ba? Sao lại đi cùng với anh Thạc Minh
- Đó không phải là bác sĩ Hàn sao?
- Bác sĩ Hàn?
- Đúng vậy!
Đúng lúc này thì hai người bước tới chỗ bọn họ đang đứng.
- Chào Tần chủ tịch!
- À, Cố tổng! Tôi cứ tưởng cậu không đến!
- Đâu thể thế được! Sinh thần của Tần lão gia mà!
- Đây chẳng phải là bác sĩ Hàn sao? -ông quay sang nhìn Khiết Băng.
- Chào ông!
- Tôi cứ tưởng cô sẽ không đến làm gia đình chúng tôi vẫn đang phải suy nghĩ xem phải cảm ơn cô như thế nào đây
- Không cần đâu!
- Sao lại không cần chứ! Thằng cháu tôi nó giữ được cái mạng hoàn toàn là nhờ công của bác sĩ Hàn, sao nói không cần được chứ
- Nghĩa vụ của bác sĩ thôi-cô vẫn lạnh lùng từ chối, từ đầu tới cuối vẫn không thèm liếc đám người đứng bên cạnh lấy một cái.
Ông tần cũng không biết nói gì nữa, người này quá lạnh lùng!
- Anh Thạc Minh! -Giọng nói nũng nịu cùng e thẹn của Mộc Liên vang lên
Thạc Minh cũng chỉ liếc mắt sang mà không nói gì.
- Con bé chờ con mãi đấy! -ông Cố không hài lòng nhìn con trai mình vừa tỏ thái độ lạnh lùng với Mộc Liên.
Anh cũng chỉ liếc mắt qua nhìn ông rồi lại tiếp tục không nói gì.
- Cái thằng này! Mày..
- Thôi mà ông.
Ông Tần còn phải chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc nên cũng kéo Mộc Liên đang tức tối đi trước.
Khiết Băng nãy giờ luôn cảm nhận được một ánh mắt cứ nhìn mình chăm chăm, cô ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt đó. A! Thật đẹp trai! Nhưng sao cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
- Khiết Băng! Em về sao không nói anh ra đón? -Trạch Dương. Mọi người ngồi vào bàn, Thạc Minh được xếp ngồi chung với mọi người nên Khiết Băng cũng ngồi xuống luôn.
- Không cần thiết! Bệnh viện cho người đi đón là được rồi! -cô chỉ cười nhẹ đáp.
Nhìn thấy rõ sự xa cách trong ánh mắt của Khiết Băng, Trạch Dương cũng không nói gì nữa, anh chỉ thở dài trong lòng.
"_Đó chẳng phải là Hàn Khiết Băng sao?
- Đúng vậy đúng vậy, là cô ấy!"
Lúc này xung quanh có nhiều người nhận ra cô. Không phải vì nhận ra thân phận của cô mà là vì Khiết Băng còn là một người rất nổi tiếng ở trên mạng xac hội vì thành tích, vì sự tài giởi, về sự nghiệp và đặc biệt là nét đẹp của cô. Cô chính là hình mẫu bạn gái lý tưởng của biết bao chàng trai, là hình mẫu mà mọi cô gái hướng tới. Cá trang cá nhân trên mạng xã hội của cô có số lượng fan còn đạt ngưỡng cao ngang ngửa những đại minh tinh hiện nay. Cô còn thường xuất hiện trên các trang bìa tạp chí làm người mẫu ảnh, còn từng làm vedette cho các sàn diễn của các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới. Không những thế, cô còn được các trang báo mạng, thậm chí các bìa tạp chí lớn trên thế giới săn lùng, đưa tin như những vị đại mình tinh.
Nên mọi người nhận ra cô coi như cũng là một điều hiển nhiên thôi!
Suốt cả bữa tiệc dù có ai hỏi gì thì cô cũng chỉ trả lời đáp lễ hết sức khách sáo như không hề quen biết những người trước mắt này vậy. Từ đầu tới cuối cô cũng chỉ cầm ly rượu vang đỏ trên tay mà nhấm nháp thường thức,
Không hề đụng tới dù một miếng thức ăn nào. Và tất cả những hành động thậm chí là chỉ một ánh mắt của cô thôi cũng không lọt qua được con mắt của Hàn Thiên anh.
Thái độ của cô khiến cho ông Cố hết sức bực mình, ông không yêu thương gì đứa con gái này tý nào nên là tất cả những gì cô làm ông đều khiến cho ông thêm bất mãn. Đặc biệt là nhìn vào khuôn mặt Khiết Băng, cứ làm ông nhớ tới khuôn mặt của người vợ quá cố của ông lại càng khiến cho ông càng thêm chán ghét.
Bữa tiệc chưa kết thúc là Thạc Minh đã đứng lên đưa Khiết Băng về trước khiến cho bà Cố cứ nhìn theo bóng lưng của cô mãi.
Tối hôm sau, tại biệt thự của Lãnh gia:
- Mấy đứa này, cuối tuần này là Tử Yên xuất viện rồi, chúng ta làm tiệc bù cho hôm trước nha, mấy đứa nhớ có mặt đầy đủ đó, à còn phải tới sớm để chuẩn bị nữa, ở Cố gia nhé
- Chuẩn bị gì mẹ? -Hàn Kiệt vừa nghịch điện thoại vừa ngước mặt lên hỏi.
- Tới mà phụ các mẹ làm chứ
- Người làm đâu mẹ?
- Hôm đó bọn mẹ cho nghỉ hết, như vậy mới thoải mái chứ. Tự chúng ta chuẩn bị đi.
- Ò.. Hình như hôm đó tập đoàn có hợp đồng quan trọng lắm á mẹ oi, con tới sau nha-Hàn Kiệt cười nham nhở nhìn mẹ mình.
- Thôi đi anh, cho tôi xin, hôm đó về phụ tôi, tôi nói với ba anh rồi, hôm đó mà không vác cái xác về đúng giờ thì liệu hồn.
- À đúng rồi, mẹ vừa nói chuyện với Kha Nguyện (Cố phu nhân), chị ấy muốn nói cả Khiết Băng về ăn nữa. Nhưng mà haizz..
- Sao vậy mẹ.. hình như con thấy chị Khiết Băng với mọi người nhà chị í sao sao á-Thanh yên
- Ừm.. chuyện này dài lắm. Mẹ có nói là nhờ Thạc Minh dẫn Khiết Băng về, không biết hai đứa hôm đó có vè không nữa.
Hàn Thiên lên thư phòng của mình, nhấn vào điện thoại gọi cho ai đó:
"_Điều tra về Hàn Khiết Băng!
* * *"
Hết chương 2.