Ngôn Tình [Quyển 1] Tôi Yêu Em: Chị Ơi! Anh Yêu Em - Rosie Khanhuyen

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Rosie Khanhhuyen, 20 Tháng tám 2020.

  1. Rosie Khanhhuyen

    Bài viết:
    0
    Tên truyện :(Quyển 1) Tôi yêu em: Chị ơi! Anh yêu em. (Bá chủ hắc bạch cưng chiều cô vợ bác sĩ cô đơn).

    Tác giả: Rosie Khanhhuyen (Khánh Huyền)

    Thể loại: Ngôn tình

    [​IMG]

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Rosie Khanhhuyen

    Văn án:

    Cặp đôi chính: Lãnh Hàn Thiên x Hàn Khiết Băng.

    Anh là bá chủ cả bạch đạo lẫn hắc đạo, lạnh lùng, bá đạo. Nhưng cách anh thể hiện ra bên ngoài lại là một thiếu gia ấm áp, dễ gần. Từ khi gặp cô, anh trưởng thành, anh bình tĩnh, anh cưng chiều, anh bá đạo, tất cả mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho cô.

    Cô là một bác sĩ giỏi và cũng là giáo viên của anh. Cô hơn anh 4 tuổi. Cô cô đơn, một mình, anh mang lại ấm áp cho cô, anh che chở, bao dung với cô. Cô không còn phải gồng mình lên chịu đựng một mình nữa.

    Tình yêu của anh là tình yêu mãnh liệt, điên cuồng, chiếm hữu nhưng cũng ấm áp, bao dung vô cùng.

    Tình yêu của cô lại nhẹ nhàng, bình tĩnh, bao dung cho tất cả những hành động mà anh làm. Có lẽ đã trải qua rất nhiều thứ trong cuộc sống này nên có lẽ cô và anh đều vô cùng trân trọng lẫn nhau và sợ mất nhau, luôn hướng về tương lai và tin tưởng lẫn nhau.

    Mấy đứa con giáp thứ 13 cứ lại đây, anh chị đây chiều tất.
     
    Nguyễn HoàngDung thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tám 2020
  2. Rosie Khanhhuyen

    Bài viết:
    0
    Văn án

    Trở về từ Mỹ sau 6 năm, mọi thứ đối với Khiết Băng.. vẫn như vậy! Vẫn một mình, vẫn cô đơn, và mẹ cũng không còn! Haizz.. cô thở dài kéo hành lý rồi tìm kiếm xe của người mà bệnh viện sắp tới cô làm việc đã sắp xếp.

    Khi biết sự trở về của cô, bọn họ nói cô về nhà! Đó là nhà sao?

    Thôi thì cứ tự coi mình là một người khách đến tham quan một gia tộc lớn đi. Ồ! Hạnh phúc đấy nhỉ! -cô cười mỉa mai. Hôm nay cũng thật đông, thì ra mang danh chào đón mình trở về nhưng cũng không hẳn, còn là chào đón Ngụy gia từ Pháp trở về. Bản thân cô đây cũng là một thành phần dư thừa đi!

    Ngày đầu đi dạy ở trường, hai cậu kia quen nhỉ? À! Gặp ở Cố gia rồi! Là nhị thiếu Lãnh gia và đại thiếu Ngụy gia!

    Công việc ở bệnh viện ừ thì cũng vậy! Không khác gì bên kia mấy! Mang danh giỏi chi không biết để cái gì khó cũng đến tay mình.

    Được một công ty truyền thông nổi tiếng phỏng vấn, hình như tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện đời tư của mình thì phải. Để xem nào 1, 2, 3, 4.. mối tình. Thôi thì kể hết đi! Tối đó về đến nhà lại có mối tình thứ 5 đang chờ. Thôi tiêu rồi.. quên mất là còn vị đại tổ tông này ở nhà, chạy còn kịp không?

    "_Bốn lận sao? Bốn mối tình sâu đậm nhỉ?

    - Không có! Không có! Đó là quá khứ thôi mà!

    - Hử?

    - Quá khứ quá khứ thôi! Bây giờ chẳng phải chỉ có anh sao?

    - Vậy sao?

    - Ừ.. ưm.. khoan khoan đ.. đã"

    *Một vài mà đối thoại của anh chị:

    "_Tôi sẽ theo đuổi chị!

    - Tùy cậu!

    - Chị sẽ là của tôi!

    - À.."

    "_Chị có yêu tôi không?

    - Không!"

    "_Chị ghen?

    - Cậu đoán xem!

    - Tất nhiên!

    - À.."

    "_Ngoài chị ra, tôi chưa từng yêu ai

    - Vậy còn..

    - Không có!

    - Chắc?

    - Chắc chắn!

    - Ừm"

    - Chị là của tôi

    - Tôi yêu chị!

    Gi i thi u

    *3 gia tộc lớn nhất

    Gia tộc Lãnh Dạ: Người trong gia tộc mang họ Lãnh, một trong những gia tộc lớn và lâu đời nhất tại Trung Hoa. Người đứng đầu là Lãnh Hàn Quý. Gia tộc đứng đầu cả về bạch đạo lẫn hắc đạo.

    1. Lãnh Hàn Quý: Người đứng đầu gia tộc, chủ tịch tập đoàn Lãnh Dạ, trước là bang chủ của bang Lãnh Dạ.

    2. Hạ Yến Thanh: Phu nhân Lãnh gia, vợ của Lãnh Hàn Quý.

    3. Lãnh Hàn Kiệt: Đại thiếu gia, 27 tuổi. Phó chủ tịch tập đoàn Lãnh Dạ.

    4. *Lãnh Hàn Thiên (nam chính) : Nhị thiếu gia, 24 tuổi, đang học lấy bằng tiến sĩ, tổng giám đốc của tập đoàn kiêm bang chủ bang Lãnh Dạ.

    5. Lãnh Mạn Thanh Yên: Tiểu thư duy nhất của đại gia tộc, vừa tròn 19 tuổi.

    Gia tộc Minh Huyền: Người trong gia tộc mang họ Cố. Một trong những gia tộc lớn của Trung Hoa. Người đứng đầu là Cố Mộ Nghiêm. Gia tộc đứng đầu bạch đạo.

    1. Cố Mộ Nghiêm: Người đứng đầu gia tộc, chủ tịch tập đoàn Minh Huyền.

    2. Ninh Kha Nguyệt: phu nhân Cố gia, vợ cả của Cố Mộ Nghiêm.

    3. Nghê Ninh Châu: Người tình của Cố Mộ Nghiêm, bà hai Cố gia.

    4. Cố Trạch Dương: 28 tuổi, đại thiếu gia, còn một người em gái song sinh. Lạnh lùng, thông minh.

    Phó chủ tịch tập đoàn Minh Huyền.

    5. Cố Nhạn Thanh: 22 tuổi, nhị tiểu thư, con ruột của đại phu nhân. Thông minh, là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trên thế giới. Được mọi người nuông chiều.

    6. Cố Thạc Minh: 24 tuổi, nhị thiếu gia, con bà hai. Ít tham gia vào chuyện gia tộc. Mang họ Cố nhưng ít khi về nhà. Tự ra riêng và tự lập nghiệp. Tổng giám đốc của công ty giải trí nổi tiếng, có nhiều chi nhánh trên toàn thế giới.

    7. Cố Giai Kỳ: 19 tuổi, tam tiểu thư, con bà hai. Ỷ thế nên luôn khinh thường người khác, chanh chua, đanh đá.

    Gia tộc Ngụy Du: Người trong gia tộc mang họ Ngụy. Một trong những gia tộc lớn và lâu đời nhất của Trung Hoa. Người đứng đầu là Ngụy Hàn Minh. Đứng đầu trong giới bạch đạo.

    1. Ngụy Hàn Minh: Chủ tịch tập đoàn Ngụy Du.

    2. Âu Dương Ý Lan: Phu nhân Ngụy gia.

    3. Ngụy Tử Yên: 25 tuổi, đại tiểu thư, ăn ngay nói thẳng, không biết sợ ai, thân với Nhạn Thanh. Là một luật sư nổi tiếng trên thế giới.

    4. Ngụy Hàn Tranh: 24 tuổi, bạn thân của Hàn Thiên, một trong số ít người biết thân phận thật sự của Hàn Thiên, cũng là một trợ thủ đắc lực của anh. Đại thiếu gia gia tộc. Giám đốc tập đoàn Ngụy Du. Dễ yêu cũng dễ chán, nóng nảy, thích nói đùa. Sợ Hàn thiên hơn cả ba mẹ.

    Cả ba gia tộc đều rất thân với nhau, luôn giúp đỡ tương trợ lẫn nhau. Gia tộc Lãnh Dạ vẫn là gia tộc lớn mạnh nhất vì không những mạnh ở bạch đạo mà cả hắc đạo, chuyên buôn bán vũ khí trên toàn thế giới. Ông cụ của Lãnh gia còn là một Đại nguyên soái của quân đội trung hoa. Lãnh gia trước đây là một gia tộc truyền thống trong quân đội và chính trị, nhưng đến thời của Lãnh Hàn Quý, ông lại chuyển hướng tấn công sang nền kinh tế làm kinh doanh và lập nên bang hội Lãnh Dạ. Nhưng ông cũng có một em trai đang theo nghiệp của bố và cũng đã đến cấp tướng. Nói về cả mặt chính trị, quân sự, kinh doanh và buôn bán vũ khí, Lãnh gia đều có đủ.

    *Nhân vật chính

    - Lãnh Hàn Thiên (nam chính) : Nhị thiếu gia tập đoàn Lãnh Dạ, 24 tuổi, đang học lấy bằng tiến sĩ, tổng giám đốc của tập đoàn kiêm bang chủ bang Lãnh Dạ. Không ai biết thân phận bang chủ của anh ngoài ba và một số người bạn của anh. Lạnh lùng, quyết đoán, luôn bình tĩnh trong mọi tính huống. Nhưng bề ngoài lại tỏ ra là một người thoải mái, dễ gần. Đừng bao giờ bị nụ cười của anh đánh lừa, tính tình anh không ấm áp dễ gần đến vậy đâu. Cao 1m91. Khuôn mặt như tượng tạc vậy, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao và một đôi môi mỏng.

    - Hàn Khiết Băng (Nữ chính) : 28 tuổi, em sinh đôi với Cố Trạch Dương. Nhưng không mang họ bố mà mang theo họ mẹ. Mẹ của hai người là Hàn Thanh Nhã, nhưng bà đã mất khi cô hai tuổi. Trên danh nghĩa thì cô vẫn là đại tiểu thư của gia tộc Minh Huyền nhưng cô cũng đã coi như không phải từ lâu. Đang chuẩn bị từ Mỹ du học trở về. Cô học y và là một trong những bác sĩ giởi nhất hiện nay. Nhưng đồng thới, sau khi từ Mỹ trở về, cô vừa là một bác sĩ tại một bệnh viện nổi tiếng nhất nước cũng là một giảng viên của một trường đại học nổi tiếng nhất Trung Quốc. Vì đó là ước mơ của mẹ cô nhưng bà không thực hiện được nên cô sẽ làm thay bà. Người cô yêu nhất là mẹ cô. Vẻ ngoài vô cùng tuyệt mỹ, cao 1m70. Khuôn mặt thon dài, cặp mắt lạnh lùng băng giá, sống mũi cao thẳng và đôi môi gợi cảm. Tính tình cô luôn bình tĩnh, lãnh đạm, lạnh lùng đúng với cái tên của cô.
     
  3. Rosie Khanhhuyen

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Quay trở về

    *sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh

    Từ cửa ra của sân bay, một cô gái đã cướp đi biết bao ánh mắt của những người ở nơi đây. Dáng người cao ráo, cô gái mặc một chiếc áo len trắng croptop ôm sát người, quần ống suông màu be càng tôn lên đôi chân dài cộng thêm đôi giày cùng màu của thương hiệu YSL. Cô khoác ngoài chiếc áo dạ dài màu be, tay lại cầm chiếc túi của thương hiệu Dior càng làm nổi bật lên làn da trắng sáng khiến sân bay như là sàn diễn thời trang của riêng cô vậy.

    Nhưng.. ánh mắt ấy vừa quét qua chỗ nào là chỗ ấy không có ai dám nhìn cô nữa. Bởi, nó quá lạnh đi!

    Cô nhìn xung quanh tìm kiếm người đến đón mình. À! Kia rồi! Một người cầm cái bảng trên tay có chữ "Bác sĩ Khiết Băng"

    Đi tới chào hỏi rồi ngồi lên xe đi về khu chung cư mà cô đã nhờ người chuẩn bị sẵn trước khi về đây.

    Đến nơi, bước vào nơi ở sắp tới của mình. "Rộng quá nhỉ? Cũng đúng! Đây là chung cư lớn và hiện đại nhất ở đây mà!"

    Khiết Băng đi kiếm cho mình một ly nước uống vài ngụm sau chuyến bay dài 14 tiếng cô vừa trải qua. Vừa cầm ly nước cô vừa đi tham quan xung quanh. Rất rộng, gam màu chủ đạo là màu trắng và xám, ừm.. đúng màu cô thích! Rất đầy đủ, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn, từ những cái nhỏ nhặt nhất. Cô rút điện thoại ra, đã thấy một tin nhắn chưa đọc:

    "Em về tới chưa?"

    Nhanh chóng trả lời: "tới rồi!"

    Vài giây sau đã có tin nhắn gửi tới: "Hài lòng nơi ở anh chuẩn bị cho em không?"

    "Rất hài lòng. Cám ơn anh"

    "Ừm vậy em nghỉ ngơi đi!"

    "Ừm"

    Vừa tiễn được một người thì một người khác lại nhắn tin:

    "Chị về đến chưa?"

    "Chị về rồi đây!"

    "Tối em qua đón chị đi ăn nhá!"

    "Ok! Khi nào xong việc thì nhắn tin báo với chị"

    Tối đó trước cổng khu chung cư, một chiếc Aston Martin V12 Zagato dừng lại. Mấy phút sau lại có một người con gái mặc chiếc đầm len màu nâu dài tới đầu gối ôm người, tay cầm chiếc túi cùng màu của Hermes, đi giày Dior bước ra từ cửa chung cư rồi ngồi lên chiếc xe hạng sang kia. Nói thử đi! Ở nơi đó, ăn mặc toàn đồ hiệu, đẹp thế kia lại ngồi lên chiếc xe xịn đó thì nhìn một cái là biết người có tiền rồi.

    - Chị muốn ăn ở đâu?

    - Tùy ý đi!

    - Oke

    Người đang nói chuyện với Khiết Băng chính là em trai cùng cha khác mẹ của cô: Cố Thạc Minh.

    Cậu chọn một nhà hàng sang trọng gần đó. Hai chị em cùng ăn tối nói chuyện rất vui vẻ, Khiết Băng kể chuyện khi cô ở Mỹ, Thạc Minh lại nói về công việc của mình cho chị biết, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc tới nhà họ Cố. Bởi hai người đều biết rằng, cả hai đều chán ghét nhà họ Cố, tốt nhất là không nhắc tới, mất vui! Thực ra trong 6 năm Khiết Băng ở Mỹ, Thạc Minh vẫn hay bay sang công tác tiện thể thăm chị luôn, có lúc hai chị em còn hẹn nhau đi du lịch chung ở một nơi nào đó. Nên Khiets Băng vô cùng quý người em trai này.

    Ngày đầu tiên của Khiết Băng khi quay về cũng chỉ như vậy! Về, thăm quan chỗ ở, ngủ, đi ăn gặp em trai, lúc về lại ghé vào TTTM mua vài thứ, về nhà chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai đi làm ngày đầu tiên.

    * * *

    Sáng sớm Lãnh gia

    - Mẹ ơi! Mẹ ơi! _từ trên cầu thang, một người con gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ ngủ hình dâu tây, tay thì ôm con gấu bông bự thiệt là bự. Tay còn lại đưa lên dụi mắt, như vẫn còn ngái ngủ.

    - Làm sao đó con gái? -Lãnh phu nhân ngồi dưới phòng khách coi TV, nghe thấy tiếng con gái liền quay lên hỏi.

    - Ba đâu rồi ạ? -Cô vừa nói vừa bước đến bên mẹ, ngồi xuống liền lao vào lòng bà.

    - Ba lên tập đoàn rồi. Gớm nữa, con gái lớn sắp gả chồng được rồi mà còn bám mẹ thế này à? -bà yêu chiều ôm lấy Thanh Yên.

    - Không biết không biết, con còn chưa 20, vẫn còn nhỏ lắm!

    - Hahaha.. À đúng rồi! Con có nhớ Tử Yên không?

    - Chị Tử Yên á? Con nhớ chị ý lắm í, gia đình chị í đi Pháp hơn một năm rồi còn gì. Hôm qua con còn nói chuyện với chị.

    - Con bé không nói gì với con à?

    - Sao vậy mẹ?

    - Ba hôm nữa Ngụy gia sẽ bay về đây đấy

    - Thật hả mẹ? Yeh Yeh.. vậy là chị Tử Yên sắp về rồi!

    - Bên đó họ xong việc rồi sao? - Hàn Kiệt vừa chạy bộ về bước vào hỏi

    - Ừm cơ bản đều đã xong việc, mấy cái xót lại để cho giám đốc chi nhánh bên đó giải quyết là được.

    - Hahaha vậy là sau hơn một năm, tam đại gia tộc lại được hội tụ rồi!

    - Ừ.. mẹ cũng báo với Kha Nguyện (Cố phu nhân) rồi. Hôm đó chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc ba gia đình chúng ta để mừng họ về. Hôm đó chúng ta ra sân bay đón họ.

    - Dạ! -Anh nói mà nhìn mẹ mình cười.

    - Có chuyện gì vậy? -Hàn Thiên bước từ trên lầu xuống hỏi

    - Ngụy gia trở về.. hai người họ như thế luôn đó-Hàn Kiệt cười nhìn mẹ với em gái mình đang vui vẻ bàn luận về bữa tiệc.

    3 hôm sau, tại sân bay, cả Cố gia và Lãnh gia, hai gia đình đều cùng nhau đến sân bay để đón Ngụy gia. Cũng không định nhiều người đến vậy đâu. Hai ông cũng định là cho người đi đón rồi về biệt thự tổ chức sẵn tiệc luôn. Nhưng ai ngờ hai phu nhân thì quá phấn khích, lâu ngày không gặp người bạn của mình. Thế là cứ đòi đi, Lãnh Thiên thì tối hôm trước đã bị thằng bạn Hàn Tranh gọi về í ới bắt hôm nay phải ra đón nó, Thanh Yên và Nhạn Thanh thì muốn đi đón Tử Yên. Còn bà hai Minh Châu với cô tiểu thư Giai Kỳ kia thì cũng đòi đi theo, muốn nịnh nọt ông Cố tý thôi chứ cũng có muốn đi đâu.

    Thế là kết quả kéo đủ hết luôn. À à tất nhiên là không có Thạc Minh. Sáng nay còn còn bận đưa chị gái anh đi làm đấy! Rảnh đâu đi với mấy người!

    Đứng chờ cỡ mười lăm phút thì đã thấy bốn người bước ra từ cổng sân bay, xung quanh phải đến chục người vệ sĩ, nhìn là biết Ngụy gia rồi chứ còn ai vào đây nữa. Nhưng sao sắc mặt của Tử Yên lại trắng bệnh ra thế kia

    - Tử Yên làm sao vậy?

    - Con bé chắc ăn phải thứ gì đó. Lúc gần đáp chuyến bay cứ kêu đau bụng. -Ngụy phu nhân vừa lau mồ hôi cho con gái vừa lo lắng trả lời.

    - Vậy sao? Đưa con bé tới bệnh viện trước đã.

    Thế là cả đám kéo đến bệnh viện. "Rắc rối!" đây chính là suy nghĩ của Giai Di. Nó nháy mắt với mẹ mình, bà ta lập tức hiểu giả bộ kêu say xe đau đầu. Thấy thế ông Cố cũng phiền, liền bảo tài xế đưa hai mẹ con kia về trước.

    Trên đường Hàn Kiệt đã gọi cho viện trưởng của bệnh viện kêu ông chuẩn bị trước. Vừa đến nơi là viện trưởng đã đứng ở cổng chờ sẵn, đưa luôn Tử Yên vào phòng khám.

    Lúc ngoài phòng mổ, đang yên lặng thì bỗng nghe tiếng của viện trưởng nói to:

    - Cái gì? Hết bác sĩ?

    - Dạ! Khoa này, sáng nay trưởng khoa Kỷ với bác sĩ Du đi dự hội thảo hôm qua viện trưởng phân đó ạ. Hôm nay nhiều bệnh nhân quá. Ca này lại là ca khó, các bác sĩ khác chưa đủ khả năng để thực hiện ạ. Việc này xảy ra đột ngột quá.

    - Trong khoa không còn ai mổ được?

    - Không ạ!

    - Gọi bác sĩ Hàn tới!

    - Bác sĩ Hàn sao ạ? Cô ấy ở khoa khác mà! Biết là cô ấy giỏi nhưng mà..

    - Cứ gọi bác sĩ Hàn đi. Tôi tin cô ấy –thành tích học tập cùng với kinh nghiệm trong nghề của Hàn Khiết Băng, ông đã biết! Vô cùng vô cùng giỏi! Ông khó khăn lắm mới mời cô ấy về đây làm. Ca mổ này, ông tin tưởng bác sĩ Hàn sẽ làm được.

    - Đây là bệnh nhân không thể để sai xót được đâu ạ! Lỡ như.. -anh trợ lý lo sợ gia thế của bệnh nhân kia, không ổn chắc bệnh viện này tiêu luôn quá!

    - Tôi hỏi anh, với thành tích và kinh nghiệm của bác sĩ Hàn, chỉ với ca mổ như thế này mà không thể giải quyết thì bệnh viện chúng ta tốn bao nhiêu công sức để mời cô ấy về đây để làm gì chứ? Nhanh đi gọi bác sĩ Hàn, không thể chờ lâu được nữa.

    - Dạ!

    Mọi người ở đó đều nghe rõ ràng từng chữ mà hai người này nói. Cả nhà họ Cố đều khựng lại, thậm chí cả người họ Lãnh và Ngụy cũng đều mang máng nghĩ ra điều gì đó, trừ Hàn Thiên và Hàn Tranh. Nhưng nhìn khuôn mặt của mọi người thì cũng suy nghĩ đến những gì hai người kia vừa nói, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không biết được.

    Mấy phút sau, từ đầu kia của hành lang, một cô gái mặc áo blouse bước đến. Tất cả mọi người như nín thở nhìn con người đang hướng về phía bên này mà bước. Viện trưởng nhìn cô thì lắc đầu thở dài: "Riết rồi cái hành lang bệnh viện ông thành cái sàn catwalk của Khiết Băng á trời! Cô mới đi làm có mấy ngày mà ông đã chứng kiến cảnh các bác sĩ nam thì nhìn cô không chớp mắt, bàn tán về vẻ đẹp của cô, còn có cả bệnh nhân đòi cô khám cho cơ. Mà cũng lạ, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, không tý cảm xúc gì thế mà cứ đòi khám cho. Hôm đầu tiên cô ấy đến nhận việc, ông nhìn vào đôi mắt đó mà rùng mình đến mấy lần.

    Nhưng mà viện trưởng đã sai rồi, không phải ở đây ai cũng cứng người vì vẻ đẹp của cô mà hơn cả thế, vài người còn vì kinh hãi!" Khiết Băng đã quay lại rồi? "

    Cô đi thẳng tới trước mặt viện trưởng mà không thèm nhìn gì đến những người xung quanh. Thấy thì tất nhiên là thấy đó, nhưng mà cô cứ không thích quan tâm cơ!

    - Bác sĩ Hàn! Cô nắm rõ tình hình bệnh nhân chưa? -Ông hỏi nhưng mà cũng như lời khẳng định, y tá chắc chắn cũng đã nói về tình hình bệnh nhân rồi, cô mà không hiểu thì đâu xứng với cái danh của cô.

    - Dạ rồi! Nhưng đây không phải chuyên khoa của tôi!

    - Tôi chỉ muốn biết là cô có thể làm hay không?

    - Được!

    Ông thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với y tá bên cạnh cũng như nói với cô:

    - Chuẩn bị! 5 phút nữa phẫu thuật!

    - Dạ!

    Thế là tất cả giải tán đi làm công việc của mình. Từ đầu đến cuối cô không thèm liếc mắt nhìn sang mấy người mà trên danh nghĩa là người nhà của mình.

    Trạch Dương định nói gì đó nhưng lúc này cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, thế là tất cả lại chú ý đến vị bác sĩ đang bước ra:

    - Không sao rồi! Chỉ là một tiểu phẫu thôi! Nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.

    Ngụy Tử Yên được chuyển đến phòng Vip.

    - Mọi người về đi! Tôi ở lại với con bé là được mà! Bữa tiệc thôi dời tới hôm sau nhé-Ngụy phu nhân lên tiếng.

    Lúc ra đến cổng bệnh viện, Thạc Minh lại xuất hiện. Ông Cố cau mày hỏi:

    - Con đi đâu đây?

    - À.. -Anh khá ngạc nhiên. Tại sao họ lại xuất hiện ở đây? Đang định trả lời thì điện thoại reo lên:

    " _Alo

    * * *

    - À.. mấy giờ chị xong?

    * * *

    - Thôi! Em hôm nay rảnh mà! Em vô văn phòng chị chờ nhé!

    * * *

    - Ote! "

    - Con vừa nói chuyện với Khiết Băng sao? -Cố phu nhân hỏi.

    - À.. dạ! -Anh trả lời. Biết rồi sao? Mệt rồi đây!

    - Con bé về từ khi nào? -bà hỏi tiếp

    - Dạ bốn hôm trước!

    - Sao con bé lại không báo với chúng ta? -Bà nói với khuôn mặt buồn bã, Lãnh phu nhân cũng chỉ biết cầm tay an ủi bà.

    - Hiện giờ con bé ở đâu?

    - Chị ấy ở chung cư-Anh trả lời giữ phép nhưng lại không nói quá rõ ràng. Nhanh lên trời! Sao anh không đến trễ mấy phút chứ? Thiệt là!

    - Về cũng không thèm nói một câu, cũng không về nhà mà còn dọn ra riêng. Bản lĩnh lớn quá rồi! -Ông Cố tức giận lên tiếng.

    Thạc Minh nghe thế liếc mắt qua nhìn nhưng cũng im lặng. Không phải sợ mà là quá chán, quá lười để mà cãi rồi!

    Những người khác cũng không lên tiếng, chuyện gia đình người ta, đâu thể xen vào chứ!

    - Con xin phép! -Thạc Minh nói rồi cúi chào xoay người bước vào bệnh viện luôn.

    *Trên chiếc xe của Hàn Kiệt lái có Hàn Tranh, Hàn Thiên, Thanh Yên.

    - Lúc nãy là ai vậy? -Hàn Tranh hỏi. Tình huống lúc nãy anh chả hiểu mô tê gì cả

    - Cái chị bác sĩ mà tên Khiết Băng ấy.. em cứ thấy tên quen quen mà em lại không nhớ ra là ai cả-Thanh Yên cũng một bụng thắc mắc.

    - Đó là Hàn Khiết Băng! Đại tiểu thư của gia tộc Minh Huyền, con gái của chú Cố, em gái sinh đôi của Trạch Dương đấy! -Hàn Kiệt lên tiếng.

    - Gì cơ? Là chị ấy sao? Woaaaaa.. Hèn gì.. Nhưng mà phải công nhận chị ấy đẹp thật sự, quá đẹp quá đẹp-Hàn tranh tấm tắc khen

    - Đúng á đúng á, chị ấy đẹp lắm luôn, nhưng mà nhìn chị ấy lạnh lùng quá!

    - Ừ công nhận, đẹp nhưng mà lạnh lùng quá! Thì ra đó chính là Hàn Khiết Băng trong truyền thuyết, hèn gì lúc nãy thái độ của mọi người lại lạ như vậy.

    Nãy giờ Hàn Thiên vẫn im lặng, trong đầu liên tục hiện ra khuôn mặt của người con gái lúc nãy. Ghi nhớ lời mọi người vào đầu:" Hàn Khiết Băng? Tôi sẽ ghi nhớ!". Anh bị ấn tượng bởi vẻ đẹp đó, cái khí chất đó, ánh mắt lạnh như băng đó.

    Hết chương 1.
     
  4. Rosie Khanhhuyen

    Bài viết:
    0
    Chương 2 : Bữa tiệc.

    Tối đó, đang ngồi ăn thì Thạc Minh ngẩng mặt lên nói với Khiết Băng:

    - Lúc tới đón chị, em thấy họ trước cổng

    - Ừ chị cùng có gặp

    - Rồi có nói gì chị không? -Cậu lo lắng hỏi.

    Cô nghe thấy vậy mỉm cười nhìn cậu:

    - Lúc đó có ca mổ gấp, chị còn không thèm nhìn, có gì mà nói chứ

    - Ờ đỡ phiền!

    - À.. mai chị đi dự một bữa tiệc với em đi.

    - Tiệc gì?

    - Tần gia với Liễm gia liên hôn, mai lễ mừng thọ của ông cụ Tần rồi thông báo vụ liên hôn luôn.

    - Tần gia với Liếm gia? Từ khi nào em thích đi mấy bữa tiệc như thế này vậy?

    - Công ty em đang bàn hợp tác khá lớn với Tần gia, thôi thì nể mặt một tý.

    - Chị đi làm gì?

    - Haizz.. Cô đại tiểu thư của Tần gia, Tần cái gì gì á em quên tên rồi, cứ bám theo em mãi, em mà đi một mình chắc em trai của chị bị cô ta ăn thịt luôn quá-Anh vừa nói

    - Haha dắt theo chị để làm lá chắn à, kiếm đại ai đó mà đi, mấy cô đại minh tinh của công ty đâu?

    - Đang muốn thoát bánh bèo lại dắt theo bánh bèo á? Em không muốn ngộ độc bánh bèo đâu nhá! Đi nha, năn nỉ chị đó, có một bữa tiệc chứ mấy, xíu là về à. -

    - Bữa tiệc đó chị cũng được mời. Hai hôm trước, chị cứu mạng cháu trai đích tôn nhà họ Tần. Họ mời tới cảm ơn gì gì đó, mà chị lại không định đi. Thôi thì mai nếu không có ca cấp cứu nào thì đi vậy

    - Oke oke

    Cũng giờ đó tại Lãnh gia:

    - Mai mấy đứa nhớ về đúng giờ để tới Tần gia. - ông cụ Lãnh nhìn con cháu dặn dò. Lão Tần, ông với lão Ngụy là bạn từ thời còn nhỏ, lớn lên cùng nhau lại cùng đi huấn luyện. Mai là sinh thần của lão Tần, sao ông lại không đến được chứ.

    - Tụi con biết rồi mà ba, ba cứ yên tâm đi ạ! -Ông Lãnh lên tiếng.

    - Để con hẹn với nhà họ Cố với nhà họ Ngụy luôn. Ba nhà chúng ta đi chung-Lãnh phu nhân cười tươi lên tiếng.

    Ai cũng chỉ cười lắc đầu trước cái tính trẻ con của bà. Đến cả Thanh Yên nhiều lúc cũng nghĩ là đến mình còn không được vô tư, nhí nhảnh như bà. Ông Lãnh trước giờ luôn cưng chiều vợ nên là bà chả phải làm gì, chả phải

    Lo nghĩ gì, ông cũng không mong bà sẽ thay đổi cái tính này, bởi vì như thế thì mới là người phụ nữ mà ông yêu. Ông cụ Lãnh cũng cực kỳ hài lòng đứa con dâu này nên cũng không bao giờ trách mắng gì bà cả. Hai thằng con trai thì khỏi nói, lúc nào cũng chiều theo ý bà. Nên là trong Lãnh gia, nói đi thì cũng nói lại, Lãnh phu nhân mới là người có quyền nhất, có ai dám làm trái ý với bà đâu.

    *Hôm sau buổi chiều tối ở khách sạn 5 sao lớn nhất tại Bắc Kinh- nơi tổ chức bữa tiệc của Tần gia

    Khách đã hầu như đến đông đủ từ sớm. Gì thì gì chứ, nhà họ Tần với nhà họ Liễm lớn như vậy, tối nay lại nhiều nhân vật lớn, ai cũng mong tranh thủ được cho mình một tý.

    Lúc này 6 chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, các phóng viên đều tập trung máy lại xem thử là nhân vật lớn nào. Xe đầu tiên có người cung kính xuống mở cửa, là cụ Lãnh, mặc dù đã lớn tuổi nhưng nhìn cụ vẫn khỏe mạnh

    Lắm, cái khuôn mặt uy nghiêm kia.. nhìn đáng sợ quá! Xe thứ hai là hai vợ chồng Lãnh gia. Xe thứ ba là Hàn Kiệt, Hàn Thiên, Thanh Yên, Hàn Tranh cùng bước xuống, Hàn Kiệt mặc bộ vest màu xám, Hàn Thiên vest đen và Hàn Tranh vest xanh dương. Thanh yên thì chọn cho mình một bộ đầm màu xanh nhạt, chân váy xòe rộng, khuôn

    Mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen xõa sau lưng càng chứng tỏ được rằng nàng là một nàng công chúa cần mọi người che chở. Xe thứ tư là ông bà Cố, xe thứ năm là Cố Trạch Dương, Cố Nhạn Thanh, Cố Giai Kỳ. Hôm nay Trạch Dương chọn cho mình một bộ vest màu đen lịch lãm, Nhạn Thanh không làm mọi người thất vọng với cái danh là nhà thiết kế giỏi mang tầm quốc tế. Cô khoác lên mình một chiếc vãy dạ hội màu đỏ rượu do chính mình tự thiết kế, dáng đầm đuôi cá tôn lên dáng người đẹp mê người, hôm nay cô trang điểm hơi đậm một chút cho hợp với phong cách của chiếc đầm này, nhìn vô cùng quyến rũ. Nhìn mà xem! Từ lúc cô bước xuống xe biết bao cặp mắt nhìm chằm chặp vào cô kìa! Giai Kỳ thì chọn một chiếc đầm màu hồng trong bộ sưu tập mới nhất của Chanel. Mặc dù tính của Giai Kỳ không làm người khác ưa được nhưng mà phải công nhận một điều là cô ta đẹp, biết bao ánh mắt cũng đang chết mê chết mệt vì cô ta kia kìa. Chiếc xe cuối cùng là lão Ngụy và vợ chồng Ngụy gia.

    Họ bước vào khán phòng là đã bị mọi người vây quanh, người thì muốn bàn chuyện hợp tác, chào hỏi. Người thì muốn nịnh nọt mấy phu nhân mấy cô tiểu thư này. Ông cụ Lãnh và cụ Ngụy đã được người mời lên phòng nói chuyện với lão Tần rồi. Mọi người giãn ra được một tý thì Tần Minh Trí-gia chủ của Tần gia bước tới vui vẻ nói:

    - Lâu quá không gặp mọi người. Cảm ơn mọi người đã đến

    - Không có gì đâu! Sinh thần của bác Tần, chúng tôi phải có mặt đầy đủ chứ- ông Lãnh khách sáo.

    - Mấy đứa trẻ giờ lớn hết rồi! Giờ đứa nào đứa nấy cũng thành tài, giúp anh chị bao nhiêu việc. Haizz.. ai như thằng con nhà tôi! Suốt ngày lăn lộn ở ngoài! Không biết bao giờ nó mới về mà giúp bớt việc cho tôi đây

    - Chú nói quá rồi! Ai mà không biết Tần thiếu tự ra ngoài lập nghiệp đang rất thành công, tụi cháu sao sánh được chứ.

    - Hahahah không dám không dám

    Đang nói mấy câu khách sáo thì Tần Mộc Liên-Đại tiểu thư của Tần gia bước tới. Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm dự tiệc vô cùng lộng lẫy, đầm dài xòe mà to, ngực cúp cố tình khoe ra vòng một đầy đặn, cô ta nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tần Minh Trí:

    - Con chào mọi người ạ!

    - À! Tần Mộc Liên hả cháu, con gái lớn xinh quá-Cố phu nhân khách sáo.

    - Cháu cảm ôn cô, anh Thạc Minh không đến ạ? -Vừa nhắc đến Thạc Minh vừa thẹn thùng

    - Đúng đấy anh chị, sao tôi không thấy Thạc Minh đâu? Con bé nó mong mãi đấy! -ông Tần cười hỏi.

    - Chắc hôm nay công ty nó bận, không biết lát nó có tới không-ông Cố cười nói. Từ lâu ông đã không quản được thằng con trai này rồi, làm sao biết nó có tới được hay không chứ. Ông nhìn Tần Mộc Liên hài lòng, đây

    Mà là con dâu ông thì tốt lắm, phải tìm cơ hội nói với Thạc Minh mới được. Nhà họ Tần với họ Cố mà liên hôn thì còn gì hơn nữa chứ!

    Đang nói chuyện nghe thấy tiếng mọi người xôn xáo, nhìn theo ánh mắt mọi người, tại cửa ra vào có hai người xuất hiện. Người con trai mặc vest đen lịch lãm, người con gái bên cạnh mới khiên mọi người phải chết đứng. Đẹp quá! Chính là Thạc Minh và Khiết Băng!

    Khiết Băng mặc trên người chiếc đầm hai dây màu nude, bó sát người lộ ra những đường cong cơ thể chuẩn không chỉnh của cô. Đầm dài tới đầu gối lộ ra bắp chân thon dài, chân đi đôi giày cùng màu của hãng YSL. Chiếc đầm hai dây mà cô lại búi mái tóc lên cao càng tôn lên cái cổ cùng với vòng một đẹp mê người, càng lộ ra làn da trắng sáng không tì vết của Khiết Băng. Dạng đầm cô mặc là một trong những mẫu đầm khó mặc nhất, kén dáng nhất, phải ai có thân hình thực đẹp và không tý dư thừa nào mới có thể mặc được. Vậy mà Khiết Băng lại dễ dàng chinh phục mẫu đầm này. Cô trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt hoàn mỹ đó làm không ai có thể dời mắt được. Khiết Băng đâu cần những chiếc đầm dạ hội dài, xòe gì đó, đâu cần hạt cườm kim cương gì mà vẫn lộng lẫy, đâu ai sánh được! Khiết Băng khoác tay Thạc Minh bước vào. Mộc Liên nhìn thấy cảnh này liền tức sôi máu:

    - Ai vậy ba? Sao lại đi cùng với anh Thạc Minh

    - Đó không phải là bác sĩ Hàn sao?

    - Bác sĩ Hàn?

    - Đúng vậy!

    Đúng lúc này thì hai người bước tới chỗ bọn họ đang đứng.

    - Chào Tần chủ tịch!

    - À, Cố tổng! Tôi cứ tưởng cậu không đến!

    - Đâu thể thế được! Sinh thần của Tần lão gia mà!

    - Đây chẳng phải là bác sĩ Hàn sao? -ông quay sang nhìn Khiết Băng.

    - Chào ông!

    - Tôi cứ tưởng cô sẽ không đến làm gia đình chúng tôi vẫn đang phải suy nghĩ xem phải cảm ơn cô như thế nào đây

    - Không cần đâu!

    - Sao lại không cần chứ! Thằng cháu tôi nó giữ được cái mạng hoàn toàn là nhờ công của bác sĩ Hàn, sao nói không cần được chứ

    - Nghĩa vụ của bác sĩ thôi-cô vẫn lạnh lùng từ chối, từ đầu tới cuối vẫn không thèm liếc đám người đứng bên cạnh lấy một cái.

    Ông tần cũng không biết nói gì nữa, người này quá lạnh lùng!

    - Anh Thạc Minh! -Giọng nói nũng nịu cùng e thẹn của Mộc Liên vang lên

    Thạc Minh cũng chỉ liếc mắt sang mà không nói gì.

    - Con bé chờ con mãi đấy! -ông Cố không hài lòng nhìn con trai mình vừa tỏ thái độ lạnh lùng với Mộc Liên.

    Anh cũng chỉ liếc mắt qua nhìn ông rồi lại tiếp tục không nói gì.

    - Cái thằng này! Mày..

    - Thôi mà ông.

    Ông Tần còn phải chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc nên cũng kéo Mộc Liên đang tức tối đi trước.

    Khiết Băng nãy giờ luôn cảm nhận được một ánh mắt cứ nhìn mình chăm chăm, cô ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt đó. A! Thật đẹp trai! Nhưng sao cứ nhìn cô chằm chằm vậy?

    - Khiết Băng! Em về sao không nói anh ra đón? -Trạch Dương. Mọi người ngồi vào bàn, Thạc Minh được xếp ngồi chung với mọi người nên Khiết Băng cũng ngồi xuống luôn.

    - Không cần thiết! Bệnh viện cho người đi đón là được rồi! -cô chỉ cười nhẹ đáp.

    Nhìn thấy rõ sự xa cách trong ánh mắt của Khiết Băng, Trạch Dương cũng không nói gì nữa, anh chỉ thở dài trong lòng.

    "_Đó chẳng phải là Hàn Khiết Băng sao?

    - Đúng vậy đúng vậy, là cô ấy!"

    Lúc này xung quanh có nhiều người nhận ra cô. Không phải vì nhận ra thân phận của cô mà là vì Khiết Băng còn là một người rất nổi tiếng ở trên mạng xac hội vì thành tích, vì sự tài giởi, về sự nghiệp và đặc biệt là nét đẹp của cô. Cô chính là hình mẫu bạn gái lý tưởng của biết bao chàng trai, là hình mẫu mà mọi cô gái hướng tới. Cá trang cá nhân trên mạng xã hội của cô có số lượng fan còn đạt ngưỡng cao ngang ngửa những đại minh tinh hiện nay. Cô còn thường xuất hiện trên các trang bìa tạp chí làm người mẫu ảnh, còn từng làm vedette cho các sàn diễn của các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới. Không những thế, cô còn được các trang báo mạng, thậm chí các bìa tạp chí lớn trên thế giới săn lùng, đưa tin như những vị đại mình tinh.

    Nên mọi người nhận ra cô coi như cũng là một điều hiển nhiên thôi!

    Suốt cả bữa tiệc dù có ai hỏi gì thì cô cũng chỉ trả lời đáp lễ hết sức khách sáo như không hề quen biết những người trước mắt này vậy. Từ đầu tới cuối cô cũng chỉ cầm ly rượu vang đỏ trên tay mà nhấm nháp thường thức,

    Không hề đụng tới dù một miếng thức ăn nào. Và tất cả những hành động thậm chí là chỉ một ánh mắt của cô thôi cũng không lọt qua được con mắt của Hàn Thiên anh.

    Thái độ của cô khiến cho ông Cố hết sức bực mình, ông không yêu thương gì đứa con gái này tý nào nên là tất cả những gì cô làm ông đều khiến cho ông thêm bất mãn. Đặc biệt là nhìn vào khuôn mặt Khiết Băng, cứ làm ông nhớ tới khuôn mặt của người vợ quá cố của ông lại càng khiến cho ông càng thêm chán ghét.

    Bữa tiệc chưa kết thúc là Thạc Minh đã đứng lên đưa Khiết Băng về trước khiến cho bà Cố cứ nhìn theo bóng lưng của cô mãi.

    Tối hôm sau, tại biệt thự của Lãnh gia:

    - Mấy đứa này, cuối tuần này là Tử Yên xuất viện rồi, chúng ta làm tiệc bù cho hôm trước nha, mấy đứa nhớ có mặt đầy đủ đó, à còn phải tới sớm để chuẩn bị nữa, ở Cố gia nhé

    - Chuẩn bị gì mẹ? -Hàn Kiệt vừa nghịch điện thoại vừa ngước mặt lên hỏi.

    - Tới mà phụ các mẹ làm chứ

    - Người làm đâu mẹ?

    - Hôm đó bọn mẹ cho nghỉ hết, như vậy mới thoải mái chứ. Tự chúng ta chuẩn bị đi.

    - Ò.. Hình như hôm đó tập đoàn có hợp đồng quan trọng lắm á mẹ oi, con tới sau nha-Hàn Kiệt cười nham nhở nhìn mẹ mình.

    - Thôi đi anh, cho tôi xin, hôm đó về phụ tôi, tôi nói với ba anh rồi, hôm đó mà không vác cái xác về đúng giờ thì liệu hồn.

    - À đúng rồi, mẹ vừa nói chuyện với Kha Nguyện (Cố phu nhân), chị ấy muốn nói cả Khiết Băng về ăn nữa. Nhưng mà haizz..

    - Sao vậy mẹ.. hình như con thấy chị Khiết Băng với mọi người nhà chị í sao sao á-Thanh yên

    - Ừm.. chuyện này dài lắm. Mẹ có nói là nhờ Thạc Minh dẫn Khiết Băng về, không biết hai đứa hôm đó có vè không nữa.

    Hàn Thiên lên thư phòng của mình, nhấn vào điện thoại gọi cho ai đó:

    "_Điều tra về Hàn Khiết Băng!

    * * *"

    Hết chương 2.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...