Chương 10 – Tìm Châu
Tiếng chuông chùa từng hồi vang lên, báo hiệu sắp đến năm giờ chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi. Một chiếc tuk tuk cứ chạy lòng vòng trong khu Lumbini khiến ai cũng nhìn, nhiều người khách du lịch nhìn chiếc xe khó hiểu, sao chiếc xe này cứ chạy hết vòng này hết vòng khác mà không đỗ lại một chỗ, không đi lễ chùa à?
Người đàn ông đầu trọc ngồi trong xe phàn nàn:
- Phi này, mày định kiếm tới bao giờ? Chạy muốn hết cái khu này rồi đấy! Giờ đi đâu tiếp đây?
Phi ngồi trong xe ngả lưng ra đằng sau thở dài:
- Em cũng không biết nữa, về Kathmandu trước rồi mai tính tiếp, tìm không có thì về Việt Nam thôi.
Anh Long càng nghĩ lại càng suýt xoa:
- Mày cũng thật là, cãi nhau với Hương lại đi tìm Châu, mày đúng là không có gái không sống được phải không?
- Anh lảm nhảm cái gì thế, em với Hương thì có liên quan gì đến Châu, em đến đây chỉ để kiếm một tia hy vọng có thể cứu được Châu thôi, còn chuyện của Hương về Việt Nam em nhất định sẽ giải quyết, em vẫn còn tình cảm với Hương, anh đừng có mà vớ vẩn, em trong sáng không có ý gì với Châu hết, rõ chưa!
Long thấy nói nữa lại chọc giận Phi, thiết nghĩ im lặng là tốt hơn.
Sau khi tìm kiếm không thành, hai người chạy về lại Kathmandu hội tụ với anh Bảo, từ Lumbini về Kathmandu mất cũng tám tiếng đi bằng xe bus, lên xe lúc sáu giờ tối, gần hai giờ sáng mới tới Kathmandu.
Anh Bảo nhìn thấy hai người, từ trên giường anh chạy vội chạy lại báo cáo tình hình:
- Tìm hết các khách sạn lớn rồi, không tìm thấy ai tên Châu thuê phòng cả!
Phi nghe mà tức lộn ruột quát:
- Anh bị hâm à! Châu làm gì có nhiều tiền mà thuê khách sạn lớn chứ, tìm mấy khu nhà nghỉ thôi, đúng là nhờ anh không được tích sự gì cả!
- Này cậu không nói sao tôi biết được chứ!
- Anh không tự suy nghĩ được à?
- Thôi thôi, thằng Bảo nó cũng đã cố gắng hết sức rồi! Mày cãi nhau với người yêu lại cộc cằn với anh em! – Anh Long can hai người.
Phi bực mình quay đi, đúng là anh đang khó chịu chuyện của Hương, tâm trạng không tốt thật.
Anh Long chửi với theo:
- Mày đấy, cái tính nóng nảy không làm được gì cả!
Buồn bực Phi lôi điện thoại ra gọi cho Hương, cô lại không bắt máy, từ lúc cô xách Vali về Việt Nam, anh gọi cho cô hơn cả trăm cuộc, nhưng cô vẫn khóa máy, anh thừa hiểu cô giận nên mới làm vậy, anh cứ gọi để khi nào cô mở máy lên nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ khiến cô nguôi ngoai hơn, tâm lý phụ nữ là vậy, cố tình tắt máy để không nhận cuộc gọi, nhưng nếu không gọi thì họ sẽ càng tức điên hơn.
Trong lúc Hương về Việt Nam để cô bình tâm lại, anh tranh thủ tới Lumbini tìm Châu hy vọng có thể còn cứu được cô, anh cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện của Châu, anh nói với anh Long, thà cứ đi tìm cô không có thì thôi, chứ không làm gì hết mà cứ chấp nhận số phận như vậy thì suốt phần đời còn lại anh sẽ sống trong ân hận mà chết mất, nếu lỡ cô chết rồi thì anh cũng phải mang xác cô về Việt Nam chôn cất, không thể để cô lưu lạc xứ người như vậy.
Lúc đầu chỉ có anh và anh Long định sẽ lên đường, nhưng anh Bảo vì cũng từng nói chuyện với Châu, nên anh cũng có chút cảm mến cô, anh nhất quyết đòi theo để cứu Châu, thế là ba người cùng lên máy bay sang Kathmandu.
Chuyện của anh và Hương không biết có tính là chia tay không, nhưng anh nghĩ mình sẽ cố gắng níu giữ lần nữa chuyện tình cảm này, anh không cam tâm vì một chuyện không đáng mà lại đánh mất đi tình yêu với Hương như vậy. Gọi điện hai cuộc không thông anh quyết định không gọi nữa, sau đó để giết thời gian anh lên mạng tìm kiếm một số nơi có nhà nghỉ rẻ tiền, biết đâu Châu có thể đi tới những khu đó, sau đó anh tìm thấy một khu có nhiều homestay có giá rất rẻ, anh chụp màn hình lưu lại để ngày mai sẽ tới chỗ đó tìm tiếp.
Đang định bỏ điện thoại vào túi quần thì điện thoại vang lên, là số điện thoại dì Hà, mẹ của Hương. Anh bấm nút nghe, đầu bên kia là giọng than thở của dì Hà:
- Phi hả con! Rốt cuộc là hai đứa làm sao thế hả, con Hương nó về nhà còn dẫn thằng Tuấn nào đó về nữa, còn đòi đám cưới nữa, cha con bé đang phản đối kịch liệt, con xem nói chuyện lại với con bé đi nhé.
- Vâng con sẽ cố liên lạc với cô ấy để giải thích, chuyện cũng không có gì đâu ạ, là lỗi của con.
Sau đó anh tắt máy, lòng đầy buồn bực, còn muốn kết hôn nữa, rốt cuộc là muốn anh làm sao đây chứ.
Sáng hôm sau Phi lái một chiếc xe ô tô vừa thuê từ một chỗ cho thuê xe, anh chạy qua chỗ mà tối qua anh kiếm được trên mạng, anh Long và anh Bảo thì thuê một chiếc xe máy đi kiếm trong khu khách sạn gần sân bay.
Tới nơi Phi ghé vào một quán trà Samala, trong lúc rảnh rỗi anh lôi hình chụp chung của mọi người có mặt Châu ra, cũng may mặt cô ở ngay trước camera nên hình cũng khá rõ ràng, anh hỏi từng người ở đây xem có ai nhìn thấy cô gái này không, nhưng không ai biết cả. Sau đó anh lại đi bộ dọc con phố hỏi tiếp, đúng là không hiệu quả, cả ngàn người thế này biết hỏi ai chứ.
Sau đó đi ngang một tiệm đồ cổ, anh cứ giơ điện thoại ra hỏi đại cho có chứ không có hy vọng gì nhiều.
Ở đằng sau có một người đàn ông quấn khăn trùm đầu trong tiệm đồ cổ đi ngang qua liếc nhìn vào điện thoại của anh, ông ta tròn mắt sau đó giật lấy điện thoại trên tay anh. Lúc đầu anh tưởng là cướp định giơ tay lên túm cổ ông ta, nhưng sau đó nhìn lại thì phát hiện ông ta hình như đang nhìn chăm chú tấm hình trên điện thoại, nói bằng tiếng Nepal gì đó anh không hiểu được, nhưng anh biết chắc chắn ông ta biết Châu.
Như tìm thấy tia hy vọng, anh lập tức cố gắng hỏi ông ta bằng tiếng Anh là có phải ông biết cô gái này không, nhưng ông ta lại không biết tiếng Anh, nhưng chắc đại khái hiểu được là anh hỏi gì, gật đầu lia lịa. Anh vui mừng cảm thấy thật may mắn, nhưng làm sao để giao tiếp được với ông ta đây, vò đầu một hồi anh chợt nghĩ đến google dịch, anh gõ tiếng Việt vào bảng dịch hỏi ông ta chỉ chỗ của Châu đang ở? Sau đó bấm dịch sang tiếng Nepal rồi đưa ông ta xem.
Sau đó ông ta cũng gõ một tràng dài tiếng Nepal rồi đưa lại cho anh xem, đại khái ông ta nói rằng cảm thấy cô gái đó bị một cái gì đó đen tối bám theo, sau đó thì thấy cô vào một homestay, ông ở đây cũng lâu nên biết được cái homestay đó là thuộc quyền của giáo hội Kandu, là nhóm người tôn thờ Quỷ vương, chúng sẽ bắt người nào đã được quỷ vương chọn sau đó đem hiến tế cho ông ta. Ông ta đã cố cảnh báo cô nhưng không thành, còn bị người trong homestay đó đe dọa nên ông ta không làm gì được.
Phi như muốn nổ tung, là Quỷ vương ư, anh xoa xoa thái dương suy nghĩ mối liên kết của những chuyện này lại, anh rốt cuộc cũng tìm được mấu chốt của lời nguyền, xâu chuỗi những sự việc này lại anh đoán có một kẻ trong giáo hội đã lừa gia đình Châu là cô bị mắc lời nguyền, mang trong mình máu Quỷ vương, rồi dẫn dắt cô đến Lumbini chỉ cốt lừa cô đến đây làm vật hiến tế chứ chẳng phải để Đức phật cứu giúp gì cả, trong suốt quá trình cô đi quỷ vương vẫn luôn ám trên người cô và báo hiệu cho giáo hội, giải thích như vậy là hợp lý nhất.
Đúng là một âm mưu có quy mô, chắc chắn chúng đã chờ 20 năm cho ngày này, anh như muốn thốt lên: Mẹ kiếp quá khốn nạn rồi, hại một cô bé từ khi cô còn chưa ra đời nữa.
Sau đó anh hỏi người đàn ông lễ hiến tế họ sẽ làm gì cô ấy? Ông ta không biết, nhưng chắc chắn không thể sống sót được.
Sau đó anh hỏi người đàn ông kia dẫn anh đến chỗ homestay đó mau, rồi gọi điện cho anh Long như quát lên:
- Anh mau đem súng tới đây nhanh đi, em tìm thấy Châu rồi, gấp lắm không kịp đâu, để em gửi định vị qua cho anh!
Cúp máy anh tức tốc chạy tới homestay ngay.
Tới nơi anh nhìn thấy tên thanh niên lễ tân lúc trước đã đưa ly nước cho Châu, Phi không đợi anh ta chào hỏi, gầm lên một tiếng rồi một cước đạp cậu ta nằm rạp xuống sàn, ngày xưa anh cũng có học võ lúc cha mẹ còn làm nghề bắt quỷ, nên rất nhanh chóng khống chế được cậu ta, anh dùng một tay khóa chặt hai cánh tay của cậu ta lại, một tay giữ chặt bả vai, nghĩ chắc nếu làm lễ tân chắc biết tiếng Anh, nên dùng tiếng Anh nói chuyện với cậu ta, hỏi có biết tiếng Anh không, cậu ta gật gật đâu, anh không vòng vo ra lệnh mau dẫn đường đến chỗ hiến tế, cậu ta run sợ lại gật đầu lia lịa.
Sau đó chờ anh Long và anh Bảo mang súng đến rồi mới chạy xe đi tới chỗ hiến tế.
Người đàn ông đầu trọc ngồi trong xe phàn nàn:
- Phi này, mày định kiếm tới bao giờ? Chạy muốn hết cái khu này rồi đấy! Giờ đi đâu tiếp đây?
Phi ngồi trong xe ngả lưng ra đằng sau thở dài:
- Em cũng không biết nữa, về Kathmandu trước rồi mai tính tiếp, tìm không có thì về Việt Nam thôi.
Anh Long càng nghĩ lại càng suýt xoa:
- Mày cũng thật là, cãi nhau với Hương lại đi tìm Châu, mày đúng là không có gái không sống được phải không?
- Anh lảm nhảm cái gì thế, em với Hương thì có liên quan gì đến Châu, em đến đây chỉ để kiếm một tia hy vọng có thể cứu được Châu thôi, còn chuyện của Hương về Việt Nam em nhất định sẽ giải quyết, em vẫn còn tình cảm với Hương, anh đừng có mà vớ vẩn, em trong sáng không có ý gì với Châu hết, rõ chưa!
Long thấy nói nữa lại chọc giận Phi, thiết nghĩ im lặng là tốt hơn.
Sau khi tìm kiếm không thành, hai người chạy về lại Kathmandu hội tụ với anh Bảo, từ Lumbini về Kathmandu mất cũng tám tiếng đi bằng xe bus, lên xe lúc sáu giờ tối, gần hai giờ sáng mới tới Kathmandu.
Anh Bảo nhìn thấy hai người, từ trên giường anh chạy vội chạy lại báo cáo tình hình:
- Tìm hết các khách sạn lớn rồi, không tìm thấy ai tên Châu thuê phòng cả!
Phi nghe mà tức lộn ruột quát:
- Anh bị hâm à! Châu làm gì có nhiều tiền mà thuê khách sạn lớn chứ, tìm mấy khu nhà nghỉ thôi, đúng là nhờ anh không được tích sự gì cả!
- Này cậu không nói sao tôi biết được chứ!
- Anh không tự suy nghĩ được à?
- Thôi thôi, thằng Bảo nó cũng đã cố gắng hết sức rồi! Mày cãi nhau với người yêu lại cộc cằn với anh em! – Anh Long can hai người.
Phi bực mình quay đi, đúng là anh đang khó chịu chuyện của Hương, tâm trạng không tốt thật.
Anh Long chửi với theo:
- Mày đấy, cái tính nóng nảy không làm được gì cả!
Buồn bực Phi lôi điện thoại ra gọi cho Hương, cô lại không bắt máy, từ lúc cô xách Vali về Việt Nam, anh gọi cho cô hơn cả trăm cuộc, nhưng cô vẫn khóa máy, anh thừa hiểu cô giận nên mới làm vậy, anh cứ gọi để khi nào cô mở máy lên nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ khiến cô nguôi ngoai hơn, tâm lý phụ nữ là vậy, cố tình tắt máy để không nhận cuộc gọi, nhưng nếu không gọi thì họ sẽ càng tức điên hơn.
Trong lúc Hương về Việt Nam để cô bình tâm lại, anh tranh thủ tới Lumbini tìm Châu hy vọng có thể còn cứu được cô, anh cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện của Châu, anh nói với anh Long, thà cứ đi tìm cô không có thì thôi, chứ không làm gì hết mà cứ chấp nhận số phận như vậy thì suốt phần đời còn lại anh sẽ sống trong ân hận mà chết mất, nếu lỡ cô chết rồi thì anh cũng phải mang xác cô về Việt Nam chôn cất, không thể để cô lưu lạc xứ người như vậy.
Lúc đầu chỉ có anh và anh Long định sẽ lên đường, nhưng anh Bảo vì cũng từng nói chuyện với Châu, nên anh cũng có chút cảm mến cô, anh nhất quyết đòi theo để cứu Châu, thế là ba người cùng lên máy bay sang Kathmandu.
Chuyện của anh và Hương không biết có tính là chia tay không, nhưng anh nghĩ mình sẽ cố gắng níu giữ lần nữa chuyện tình cảm này, anh không cam tâm vì một chuyện không đáng mà lại đánh mất đi tình yêu với Hương như vậy. Gọi điện hai cuộc không thông anh quyết định không gọi nữa, sau đó để giết thời gian anh lên mạng tìm kiếm một số nơi có nhà nghỉ rẻ tiền, biết đâu Châu có thể đi tới những khu đó, sau đó anh tìm thấy một khu có nhiều homestay có giá rất rẻ, anh chụp màn hình lưu lại để ngày mai sẽ tới chỗ đó tìm tiếp.
Đang định bỏ điện thoại vào túi quần thì điện thoại vang lên, là số điện thoại dì Hà, mẹ của Hương. Anh bấm nút nghe, đầu bên kia là giọng than thở của dì Hà:
- Phi hả con! Rốt cuộc là hai đứa làm sao thế hả, con Hương nó về nhà còn dẫn thằng Tuấn nào đó về nữa, còn đòi đám cưới nữa, cha con bé đang phản đối kịch liệt, con xem nói chuyện lại với con bé đi nhé.
- Vâng con sẽ cố liên lạc với cô ấy để giải thích, chuyện cũng không có gì đâu ạ, là lỗi của con.
Sau đó anh tắt máy, lòng đầy buồn bực, còn muốn kết hôn nữa, rốt cuộc là muốn anh làm sao đây chứ.
Sáng hôm sau Phi lái một chiếc xe ô tô vừa thuê từ một chỗ cho thuê xe, anh chạy qua chỗ mà tối qua anh kiếm được trên mạng, anh Long và anh Bảo thì thuê một chiếc xe máy đi kiếm trong khu khách sạn gần sân bay.
Tới nơi Phi ghé vào một quán trà Samala, trong lúc rảnh rỗi anh lôi hình chụp chung của mọi người có mặt Châu ra, cũng may mặt cô ở ngay trước camera nên hình cũng khá rõ ràng, anh hỏi từng người ở đây xem có ai nhìn thấy cô gái này không, nhưng không ai biết cả. Sau đó anh lại đi bộ dọc con phố hỏi tiếp, đúng là không hiệu quả, cả ngàn người thế này biết hỏi ai chứ.
Sau đó đi ngang một tiệm đồ cổ, anh cứ giơ điện thoại ra hỏi đại cho có chứ không có hy vọng gì nhiều.
Ở đằng sau có một người đàn ông quấn khăn trùm đầu trong tiệm đồ cổ đi ngang qua liếc nhìn vào điện thoại của anh, ông ta tròn mắt sau đó giật lấy điện thoại trên tay anh. Lúc đầu anh tưởng là cướp định giơ tay lên túm cổ ông ta, nhưng sau đó nhìn lại thì phát hiện ông ta hình như đang nhìn chăm chú tấm hình trên điện thoại, nói bằng tiếng Nepal gì đó anh không hiểu được, nhưng anh biết chắc chắn ông ta biết Châu.
Như tìm thấy tia hy vọng, anh lập tức cố gắng hỏi ông ta bằng tiếng Anh là có phải ông biết cô gái này không, nhưng ông ta lại không biết tiếng Anh, nhưng chắc đại khái hiểu được là anh hỏi gì, gật đầu lia lịa. Anh vui mừng cảm thấy thật may mắn, nhưng làm sao để giao tiếp được với ông ta đây, vò đầu một hồi anh chợt nghĩ đến google dịch, anh gõ tiếng Việt vào bảng dịch hỏi ông ta chỉ chỗ của Châu đang ở? Sau đó bấm dịch sang tiếng Nepal rồi đưa ông ta xem.
Sau đó ông ta cũng gõ một tràng dài tiếng Nepal rồi đưa lại cho anh xem, đại khái ông ta nói rằng cảm thấy cô gái đó bị một cái gì đó đen tối bám theo, sau đó thì thấy cô vào một homestay, ông ở đây cũng lâu nên biết được cái homestay đó là thuộc quyền của giáo hội Kandu, là nhóm người tôn thờ Quỷ vương, chúng sẽ bắt người nào đã được quỷ vương chọn sau đó đem hiến tế cho ông ta. Ông ta đã cố cảnh báo cô nhưng không thành, còn bị người trong homestay đó đe dọa nên ông ta không làm gì được.
Phi như muốn nổ tung, là Quỷ vương ư, anh xoa xoa thái dương suy nghĩ mối liên kết của những chuyện này lại, anh rốt cuộc cũng tìm được mấu chốt của lời nguyền, xâu chuỗi những sự việc này lại anh đoán có một kẻ trong giáo hội đã lừa gia đình Châu là cô bị mắc lời nguyền, mang trong mình máu Quỷ vương, rồi dẫn dắt cô đến Lumbini chỉ cốt lừa cô đến đây làm vật hiến tế chứ chẳng phải để Đức phật cứu giúp gì cả, trong suốt quá trình cô đi quỷ vương vẫn luôn ám trên người cô và báo hiệu cho giáo hội, giải thích như vậy là hợp lý nhất.
Đúng là một âm mưu có quy mô, chắc chắn chúng đã chờ 20 năm cho ngày này, anh như muốn thốt lên: Mẹ kiếp quá khốn nạn rồi, hại một cô bé từ khi cô còn chưa ra đời nữa.
Sau đó anh hỏi người đàn ông lễ hiến tế họ sẽ làm gì cô ấy? Ông ta không biết, nhưng chắc chắn không thể sống sót được.
Sau đó anh hỏi người đàn ông kia dẫn anh đến chỗ homestay đó mau, rồi gọi điện cho anh Long như quát lên:
- Anh mau đem súng tới đây nhanh đi, em tìm thấy Châu rồi, gấp lắm không kịp đâu, để em gửi định vị qua cho anh!
Cúp máy anh tức tốc chạy tới homestay ngay.
Tới nơi anh nhìn thấy tên thanh niên lễ tân lúc trước đã đưa ly nước cho Châu, Phi không đợi anh ta chào hỏi, gầm lên một tiếng rồi một cước đạp cậu ta nằm rạp xuống sàn, ngày xưa anh cũng có học võ lúc cha mẹ còn làm nghề bắt quỷ, nên rất nhanh chóng khống chế được cậu ta, anh dùng một tay khóa chặt hai cánh tay của cậu ta lại, một tay giữ chặt bả vai, nghĩ chắc nếu làm lễ tân chắc biết tiếng Anh, nên dùng tiếng Anh nói chuyện với cậu ta, hỏi có biết tiếng Anh không, cậu ta gật gật đâu, anh không vòng vo ra lệnh mau dẫn đường đến chỗ hiến tế, cậu ta run sợ lại gật đầu lia lịa.
Sau đó chờ anh Long và anh Bảo mang súng đến rồi mới chạy xe đi tới chỗ hiến tế.
Chỉnh sửa cuối: