CHƯƠNG 10
PHẦN 2
NHỮNG PHÚT SUY TƯ
PHẦN 2
NHỮNG PHÚT SUY TƯ
Thái Tử nghỉ pháp thuật Thần Thông chỉ là cảnh giới của Duy Thức biến hóa mà thôi, muốn tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn, phải làm chủ Duy Thức làm chủ Chân Tánh vào cảnh giới tự nhiên Chánh Định, tiến tới đỉnh cao nhất của sự giác ngộ, hội nhập bản thể Cội Nguồn, Thức Tánh trở về Chân Tánh, bọt nước trở về bản thể nước, đi thẳng vào cảnh giới vô thức, vô ý, vô trí thấy nghe hay biết tự nhiên không một niệm khởi tưởng vào cảnh giới tự nhiên Chánh giác.
Thái Tử bay về thành Giang Nam nước Xích Quỷ khu vườn cấm, tiếp tục hành trình tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng, pháp tạng vũ trụ, cũng như lời dạy của Đức Cha Trời, truyền bá để lại thế gian. Thái Tử đã vượt qua cảnh giới Thiên Tiên, Địa Tiên nhưng Văn Hóa Cội Nguồn còn quá xa. Vì cảnh giới Thiên Tiên chỉ loanh quanh lẩn quẩn trong cảnh giới Duy Thức, huống chi là Địa Tiên.
Địa Tiên chú trọng về luyện khí, Thiên Tiên chú trọng về luyện pháp. Sau 2 giờ vận hành Chân khí, tiếp đến là hít thở bằng các lỗ chân lông, sau đó liền đi vào cảnh giới nhập định, từ đây về sau Thái Tử không xuất hồn ra khỏi thể xác Tiểu Thiên vũ trụ nữa, vì thể xác con người Tiểu Thiên vũ trụ rất quan trọng cho cuộc hội nhập trở về Cội Nguồn. Thái Tử nhập định xong các giác quan đều hướng ngược vào trong.
Có nghĩa là thấy nghe hay biết trong nội thể tiến lần lên thấy nghe hay biết trong nội tâm. Ví dụ: Tai không nghe bên ngoài nữa mà nghe ngược trở vào nội thể nghe tim đập nghe máu huyết lưu thông, sau đó nghe về tánh nghe của mình, sáu Căn vốn thanh tịnh, nên sáu Căn Thức cũng mau chóng đi vào vô thức vào cảnh giới đại định, lục thông liền khai mở tối đa.
Thái Tử liền thấy nhân loại trần gian thật đáng thương, sống mãi trong cảnh sanh già bệnh chết, sum họp để rồi chia ly, vui thì ít khổ thời nhiều, luân hồi sanh tử, khổ này chưa dứt khổ khác đã chồng lên, khổ về lạc hậu, đói nghèo, khổ về chiến tranh áp bức, khổ về tù đày nô lệ hành hạ dã man, khổ mất tự do, Quyền sống, Quyền được sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc, đã bị kẻ quyền thế cướp đi, khi nào cần chúng lại ban cho một ít. Đây Quyền tự do, Quyền sống, Quyền được sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc của các nô lệ ngươi đây. Nhưng thật ra chúng có bao giờ trao trả những Quyền mà Tổ Tiên đã ban tặng cho mỗi người đâu, toàn là lời bịp bợm giả dối.
Nhìn thấy cảnh con người làm khổ con người, không những khổ ở thế gian còn khổ sang Địa Ngục, cái khổ triền miên bám lấy con người, bám lấy hồn người, hồn sa địa ngục thì quyền thế còn đâu do ác nghiệp dấy khởi sa đọa vào Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh Có cảm có ứng, ác gieo ác gặt nhìn cảnh Địa Ngục Linh Hồn bị lửa đốt, Kiếm đâm, chết ở ngục này sanh qua ngục khác, cảnh khổ không sao diễn tả cho hết được. Nhìn cảnh Linh Hồn bị róc thịt, lột da, nấu dầu, moi tim, rút gân vô cùng thê thảm, những cực hình dã man đau đớn nhất được đem ra sử dụng. Nghỉ mà đau lòng ai cứu lấy họ đây, lớp người trước rơi vào Địa Ngục, lớp người sau tiếp tục sa chân.
Còn cái khổ nào hơn khi đã sa đọa vào kiếp Quỉ, có ai muốn mình trở nên xấu xí như thế, đầu chẽ, mắt lồi, miệng thối, người hôi, những răng nanh trông thật gớm ghiếc, mình đầy gai nhọn, da thịt xù xì còn hơn da cóc thấy mà phát tởm, phải sống nơi dơ bẩn, như Quỉ Lông Mao, chuyên ăn phân người thây thúi, sống trong cảnh giới tanh hôi, lủi thủi nơi hoang vắng bóng đêm, cô đơn tẻ nhạt hết trăm năm này sang trăm năm khác, cái khổ nào hơn đã sanh vào loài Quỉ.
Loài ngạ Quỉ còn khốn khổ hơn nữa, đầu to như núi cổ nhỏ như kim, nuốt rất khó đói khát triền miên, đói đến nổi mũi phun ra khói, khát đến nổi miệng tuôn ra lửa ôi còn cái khổ nào hơn. Những thống khổ này không ai tạo ra cho mình cả, mà do chính mình tạo ra, gieo nghiệp ác kết quả phải thọ lãnh quả báo như thế, cũng chỉ vì Lạc Đạo sai đường, không làm chủ được tánh Linh của mình, chạy theo dục vọng đê hèn luôn luôn khởi tâm dấy nghiệp ác, lặn hụp mãi trong biển khổ trầm luân, hết kiếp người rồi tới kiếp Địa Ngục, hết kiếp Địa Ngục lại sanh kiếp Quỉ, hết kiếp Quỉ lại đến kiếp súc sanh, cứ thế loanh quanh lòng vòng khốn khổ mãi.
Thái Tử dùng huệ nhãn soi rọi chốn nhân gian, thấy Thiên Đàng không có đường lên còn Địa Ngục thì muôn vạn lối để đi xuống. Ta xem chốn nhân gian có mấy ai thật sự lo cho Thiên Hạ, đưa Thiên Hạ đến con đường hạnh phúc, mà chỉ tranh giành Thiên Hạ để xưng hùng xưng bá mà thôi. Cứu Thiên Hạ thoát khổ chỉ có con người mở rộng tấm lòng từ bi. Chiến thắng dục vọng đê hèn, chiến thắng tội lỗi, làm chủ Linh Hồn, làm chủ Chân Tánh. Đem ánh sáng Cội Nguồn đến với Thiên Hạ, giải thoát Linh Hồn về Thiên giới, khỏi phải luân hồi Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Kiếp làm Súc Sanh nào có vui gì như đầu thai làm Heo, Gà, Trâu, Bò, Dê, Ngựa, Chó, Mèo, v. V.. Kiếp bị người xẻ thịt nấu nhừ rán mỡ, nếu sống nơi hoang dã cũng chỉ làm mồi cho Sói, Hổ, Báo mà thôi. Sự vay trả, trả vay không dứt, may nhờ chút phước thiện, mới sanh được làm người. Linh Hồn chuyển kiếp sanh ra làm người rất khó, đã được sanh ra làm người, may mắn không tật nguyền khỏe mạnh, lại có chút trí huệ mà bỏ lỡ cuộc hướng lành, thì uổng lắm thay. Một phen mất thân người muôn kiếp khó trở lại.
Thái Tử là nhà khoa học Tâm Linh, thấu rõ mọi ngõ ngách huyền bí của Tâm Linh, trở thành nhà tu Thiền nhập Định cừ khôi, không dính mắc hay cảm xúc trước một hoàn cảnh, dù thuận hay nghịch, dù khổ hay vui đang xảy ra. Lúc nào cũng tự tại an nhiên, không khởi tưởng phân biệt chấp trước, luôn ở vào phương tiện khách quan ngoài cuộc. Vì không khởi tưởng phân biệt chấp trước nên lục thông càng lúc càng nhiệm mầu, huệ quang càng lúc càng sáng tỏ. Có thể nói Thái Tử đã đạt đến cảnh giới của bậc Tổ Thiền. Thấy như không thấy, nghe như không nghe, luôn luôn làm chủ Chân Tánh, làm chủ thấy nghe hay biết, không khởi tưởng phân biệt Chánh Định. Lái con thuyền Tâm Linh mỗi lúc mỗi tiến sâu về Cội Nguồn Mật Tạng vũ trụ. Thái Tử nhìn thấy Thiên Đàng, nhìn thấy Địa Ngục, hai cảnh giới trái ngược nhau. Một cảnh giới Cực Lạc, một cảnh giới cực khổ nhưng Thái Tử không lộ cảm xúc nào cả Cho dù đó là Ma Vương, Đại Quỉ tới làm hại Thái Tử. Không phải Thái Tử là nhà vô cảm mà là nhà khoa học tâm Linh, thấu hiểu Luật Thiền Định. Chỉ cần 1 niệm khởi của tâm Linh thời huệ quang giảm sút ngay không thể nào tiến sâu vào cảnh giới Mật Tạng vũ trụ được nữa. Vì Ma chướng đã khởi lên ngăn chặn.
* * *
Hết phần 2 chương 10 mời xem tiếp phần 3 chương 10 Long Hoa Mật Tạng Kinh.
* * *
CHƯƠNG 10
PHẦN 3
NIỀM TIN ĐỨC TIN LÀ NỀN TẢNG DẪN ĐẾN MỌI SỰ THÀNH CÔNG
Con đường tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn là một việc làm vô cùng khó khăn, phải theo phương pháp độc nhất vô nhị. Biết cách làm phát sanh ngọn lửa ý thức hiểu biết cao phát huệ rồi tiến tới Đại huệ Chánh Đẳng Chánh giác. Điều trước hết là đầy đủ niềm tin Đức tin. Tin mình làm được, tin sự quyết đoán của mình, ý mong cầu giải thoát, giải thoát cho mình, giải thoát cho người, giải thoát cho toàn nhân loại.
Thái Tử sanh ra và lớn lên như bao người phàm tục, nhưng khác hơn phàm tục là lòng thương yêu nhân loại vô bờ bến, lại thêm đầy đủ Niềm tin, Đức tin và tin vào sự quyết đoán của mình. Ý tưởng lý tưởng đã vượt lên trên nhân loại phàm phu, chưa tu mà đã trở thành người Đại Thiện, chưa học Đạo mà giới luật tinh nghiêm. Tấm lòng bao la rộng mở thương yêu nhân loại, như thương yêu chính bản thân mình.
Thái Tử đã hội tụ đủ yếu tố, bản thân, gia đình, xã hội, Đức tin, Chân Thiện và giới Luật tinh nghiêm, nên Thái Tử đã mau chóng trở thành Đức Chí Tôn Quốc Tổ vừa là Đấng cứu thế vừa là nhà lãnh tụ xã hội. Thiên tài cả Đời lẫn Đạo có một không hai trong nhân loại con người. May mắn thay tốt đẹp thay cho con cháu Văn Lang ngày xưa, cho con cháu Việt Nam ngày nay. Vì vậy con cháu Việt Nam muốn đến với Tổ Tiên Cội Nguồn. Trước hết phải đầy đủ Đức tin, niềm tin và tự tin mình sẽ làm được những gì mà ông Cha ta đã làm. Đi theo Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng thì rất dễ, vì Quốc Tổ đã xây cầu đắp lộ cho ta đi. Chúng ta chỉ cần nỗ lực cần mẫn làm theo, học theo lời dạy trong Kinh, làm phát sanh ngọn lửa trí huệ, để rồi hội nhập vào Cội Nguồn làm chủ lấy mình, làm chủ xã hội, tiến xa hơn nữa là làm chủ vũ trụ giang san Tổ Tiên lập lên cho chúng ta.
Thái Tử là Đấng Chí Tôn đầu thai xuống thế. Đức Chí Tôn là con cả của Đức Cha Trời. Theo lịnh của Đức Cha Trời xuống chốn nhân gian sanh vào bụng mẹ, nên đã quên kiếp trước của mình. Không biết mình là ai, tất cả phải làm lại từ đầu, mở đường khai lộ cho chúng ta đi. Nhưng việc mở đường khai lộ gian nan và đầy dẫy khó khăn mà Thái Tử từng bước từng bước hình thành xây dựng lên con đường đó. Mỗi chặng đường là mỗi Tinh Hoa Đạo học xã hội quí hiếm vô cùng. Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng là Đạo pháp Chí Tôn vô thượng. Xưa kia thời Thiên Ấn, chỉ truyền cho Quốc Vương kế vị trị quốc an dân. Nhưng thời nay đã khác Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng là của toàn nhân loại, vì tất cả nhân loại đều là con cháu nhà Trời. Thời nay là thời có cả Thiên Ấn lẫn Thiên Bút, giai đoạn cực kỳ quan trọng cho sự tiến hóa Linh Hồn đỉnh cao của nhân loại con người ở vào giai đoạn gần cuối tiểu kiếp thứ 9.
* * *
Hết phần 3 chương 10 mời xem tiếp phần 4 chương 10 Long Hoa Mật Tạng. Những gì mà thế hệ nhân loại thừa kế thế giới nói chung, Việt Nam nói riêng. Báu vật Long Hoa Mật Tạng, kho tàng tri kiến vũ trụ, những tinh hoa Mật Tạng vi diệu thâm thâm không thể luận bàn cho hết được những người may mắn sự thừa kế và sở hữu bộ kinh nầy. Thời coi như Cha Trời đã chọn lựa vào ngôi Thế Tôn, Chí Tôn. Chuyển đại pháp luân thay Cha Trời cứu nhân độ thế. Đưa nhân loại về trời vào ngôi nhà chung vũ trụ, sống mãi trên Thiên Đàng Cực Lạc.
Chỉ nghe một chữ Mật Kinh
Thăng hoa cuộc sống bước chân về trời
Đời đời kiếp kiếp đời đời
Hết sa địa ngục sang giàu triền miên
Huống chi đọc tụng chép in
Ra thân truyền bá cứu dân độ đời
Cháu con danh rạng sáng ngời
Ông Bà, Cha Mẹ vãn hồi siêu thăng
Chỉ cần tin nhớ một câu
Tai qua nạn khỏi biết bao phước lành
Huống chi đọc tụng thuộc lòng
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, Tổ, Thần khó chi.
* * *
CHƯƠNG 10
PHẦN 4
GIAI ĐOẠN QUAN TRỌNG HỘI NHẬP CỘI NGUỒN LÊN NGÔI CHÍ TÔN ĐẤNG CỨU THẾ RA ĐỜI
Suốt một thời gian nhập định, Thái Tử thấy rõ Tam Thiên Đại Thiên thế giới, cũng như 18 tầng Địa Ngục, như thấy rõ trong lòng bàn tay. Nhưng Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng vẫn chưa hiện ra. Thái Tử còn phải đi thêm một đoạn đường nữa.
Để chuẩn bị cho cuộc hành trình hội nhập Cội Nguồn, Thái Tử đã trở lại ăn uống bình thường, làm tăng thêm thể chất cho xác thân phàm tục. Thật đáng sợ mỗi khi Thái Tử tập luyện thập bát môn võ thuật, chỉ có đôi bàn tay không, đôi lúc lấy cành cây thay cho Kiếm, thế mà khi Thái Tử vung lên kình lực phát ra từ cành cây làm rung chuyển khu rừng cấm, phát khiếp cả người, khiếp đảm cả yêu tinh ma quỉ, ý tới đâu thì thần Kiếm liền tới đó. Thần, Thánh cũng không chống đỡ nổi. Thái Tử từ khi vào Thiền phòng đến nay gần 6 năm, những gì Thái Tử đã đạt. Đó chỉ mới là hành trang chuẩn bị cho cuộc tiến sâu về Cội Nguồn.
Có thể nói Thái Tử giờ đây khác hẳn người thường tục. Vì có nhị xác thân ẩn tàng trong xác Thân phàm tục, tuy hai mà một, tuy một mà hai, nhị xác thân biến thì xác thân phàm tục cũng biến hóa theo. Một hôm Thái Tử tu Thiền luyện khí xong, khởi tưởng ra cảnh giới của Nước. Tức thời thân hình phàm tục của Thái Tử biến mất, thay vào đó là cảnh giới của Nước đã hiện ra trong Thiền phòng.
Vì nhớ thương con Thần Long Nữ Thứ phi Nương Nương Mẫu Hậu Mẹ của Thái Tử, không kiềm chế được lòng thương, liền hỏi Xảo Nữ Thị Tỳ Cúc Phương rằng:
Cúc Phương con có gặp Thái Tử không?
Cúc Phương nghe hỏi liền thưa:
Thưa Mẫu Hoàng con chưa từng gặp Thái Tử lần nào nhưng hôm nay con phá lệ quyết tâm để gặp.
Vương phi nghe Cúc Phương nói thế thì mừng rỡ vô cùng, chuyện này không thể cho Kinh Dương Vương nghe được, vì Kinh Dương Vương mà nghe được sẽ quở phạt nặng, có khi còn mất cả mạng, nên bà nói:
Nếu Quốc Vương phát hiện quở phạt thì nói là ta biểu làm như thế. Nếu Thái Tử có quở phạt con cũng nói là ta biểu con làm như vậy.
Cúc Phương nghe Thần Long Nữ Vương Phi Nương Nương nói như vậy nên lấy làm an tâm quyết gặp Thái Tử cho bằng được.
Lòng thôi thúc lại thêm tánh tò mò muốn tìm hiểu Thái Tử dạo này ra sao, tu luyện đạt tới cảnh giới nào, Cúc Phương rất thương Vương phi Nương Nương, coi Vương Phi Nương Nương còn hơn mẹ đẻ của mình nên đành đánh liều một phen, gặp mặt Thái Tử một lần dù chết cũng được.
Cúc Phương nghĩ:
Người gì mà 7 ngày mới ăn uống một lần, có lẽ Thái Tử đã ốm đến nổi xương bọc lấy da, có lẽ giờ đây Thái Tử trông xấu xí lắm, đi đứng hết nổi nữa là khác.
Cúc Phương càng nghĩ càng thở dài:
Đã là Thái Tử thời tiền hô hậu ủng cần gì tu luyện mệt nhọc thế này. Ôi quả là chuyện lạ đời.
Vì muốn gặp mặt Thái Tử nên Cúc Phương tới sớm hơn một ngày không theo thường lệ vào ngày thứ 7 tới sớm hơn một ngày, ngày thứ sáu mà thôi. Vì nghĩ mông lung Cúc Phương đã tới của Thiền phòng lúc nào không hay, Cúc Phương giật mình đứng lại một hồi, nhưng sau đó lên tiếng:
Thưa Thái Tử, Tỳ Nữ cần gặp Thái Tử có chút việc.
Cúc Phương miệng thưa mà tim tưởng chừng như ngừng đập, Cúc Phương thưa đi thưa lại mãi mà Thiền phòng vẫn im phăng phắc, không có một tiếng động, dù cho đó là tiếng động rất nhỏ. Trời không lạnh mà Cúc Phương đã run lập cập.
Cúc Phương nghĩ:
Chuyện gì thế.
Cúc Phương nghĩ:
Hay là..
Cúc Phương không dám nghĩ thêm nữa. Tuy Cúc Phương đang run lập cập nhưng cũng đánh bạo đẩy cửa bước vào, cánh cửa vừa mở. Cúc Phương đã phải hồn xiêu phách lạc. Vì không thấy Thái Tử đâu mà chỉ thấy phòng toàn là Nước nhưng không tuôn chảy ra ngoài. Cúc Phương lấy tay dụi dụi 2 con mắt, cứ tưởng là mình hoa mắt nhưng không phải đây là sự thật. Cúc Phương liền bước vội vào phòng không thấy ngộp gì cả, lại thêm quần áo vẫn ráo khô. Cúc Phương sợ quá bước vội ra ngoài mặt tái mét không còn chút máu, quên cả đóng cửa.
Đây nói về Mẫu Hậu Mẹ Thái Tử thấy Cúc Phương về mặt mày có vẻ khác lạ, liền hỏi:
Đã gặp Thái Tử chưa?
Cúc Phương lễ phép thưa:
Thưa Vương Phi Tỳ Nữ chưa được gặp, vì Thái Tử bận việc nên không cho gặp.
Nhìn vẽ thất vọng của Vương Phi Nương Nương. Cúc Phương nghĩ tình mẫu tử thiêng liêng có tình nào hơn tình mẹ thương con. Cúc Phương biết ở lại lâu sẽ bị bại lộ. Những nghi vấn bí mật mà mình đã thấy, liền xin phép rút lui.
Ngày thứ 7 lại đến Cúc Phương cố nén cơn sợ hãi đem đồ ăn thức uống đến cho Thái Tử, đặt vào phòng ăn, rồi ra phòng khách chờ đợi. Đây là việc làm thường xuyên gần 6 năm nay của Cúc Phương nhưng lần này khác hẳn, Cúc Phương hồi hộp vô cùng, đã đến giờ thu dọn. Cúc Phương trở lại phòng ăn với nỗi kinh ngạc, ta có hoa mắt không vì đồ ăn thức uống đã hết sạch. Đây là điều Cúc Phương chưa từng thấy, mới hôm qua ta đã đến đây, tìm kiếm Thái Tử không gặp, lại gặp chuyện kỳ quái nơi Thiền phòng Thái Tử. Hay là hôm qua Thái Tử dạo chơi khu rừng cấm. Có gì mà dạo chứ, khu rừng cấm gần 6 năm nay không người chăm sóc hoang vu sầm uất, phong cảnh đâu còn xinh đẹp như xưa, có lẽ ta đa nghi nghĩ bậy mà thôi. Thái Tử vẫn bình an không có điều gì nhưng việc ta thấy Nước Thiền phòng Thái Tử hết sức Ma quái, việc đó thời sao đây? Hay là Thái Tử đã trở thành. Cúc Phương nghĩ đến đây thời sợ hại tái mét cả mặt mày.
Một tuần nữa lại đến, Cúc Phương vẫn làm cái việc mà mình thường làm, chờ đến giờ thu dọn đĩa bát. Cúc Phương bước vào phòng ăn nhìn thấy đồ ăn thức uống vẫn còn nguyên.
Cúc Phương nghĩ: Có lẽ Thái Tử đã quên mất giờ ăn. Thấy lạ Cúc Phương bằng đánh bạo tới Thiền phòng lên tiếng gọi Thái Tử nhưng chẳng nghe Thái Tử trả lời mà chỉ nghe như là Thái Tử đang ngủ. Cúc Phương hé cửa nhìn vào suýt nữa thì chết ngất, vì Cúc Phương thấy một con Rồng to lớn khoanh tròn đang ngủ. Cúc Phương như muốn quỵ luôn tại chỗ, quên cả dọn đồ ăn thức uống, ba chân bốn cẳng lên xe ngựa trở về cung rồi sanh bệnh, nằm liệt giường mặt mày tái xanh tái mét.
Vương Phi hỏi gì Cúc Phương cũng lắc đầu, cùng lắm là nói Tỳ Nữ không biết gì hết. Thấy chuyện lạ Vương Phi cho mời nội y đến, vị nội y giỏi nhất đương triều. Nội y xem bệnh xong nói:
Thưa Vương Phi hầu nữ Cúc Phương không có bệnh chi cả, chỉ vì quá sợ hãi sanh bệnh mà thôi.
Nội y cho mấy liều thuốc dưỡng thần, sau mấy ngày dưỡng bệnh Cúc Phương dần dần khỏi hẳn. Suy nghĩ ta chưa một lần nhìn thấy Rồng, chỉ nghe kể mà thôi, nay ta đã thấy được Rồng, ắt sẽ có điềm lành đến với ta. Cúc Phương nghĩ tới đó liền mạnh hẳn không còn bệnh hoạn gì cả, mặt mày sáng sủa tươi lên phơi phới. Cúc Phương nghĩ Thái Tử xưa nay ở khu vườn cấm làm bạn với Rồng. Cúc Phương nhớ lại nghe Vương Phi thường kể gần đây ta nhìn thấy hào quang tỏa sáng nơi khu rừng cấm. Kinh Dương Vương cũng thấy như vậy. Cúc Phương bừng sáng trí lên, hay là Thái Tử chứng quả Đắc Đạo rồi, Cúc Phương nghĩ có thể lắm chứ.
Nói về Kinh Dương Vương đêm đêm nhìn về khu vườn cấm thấy hào quang xuất hiện càng lúc càng sáng, càng rực rỡ, thì biết con mình sắp tìm ra con đường cứu thế. Ban đêm nhìn thấy hào quang, ban ngày nhìn thấy mây ngũ sắc xuất hiện càng lúc càng nhiều. Kinh Dương Vương đang ngắm nhìn mây ngũ sắc, thì nghe tiếng chân người đi đến. Kinh Dương Vương quay đầu nhìn lại thì ra đó là tiếng chân của Vương Phi Nương Nương cùng Cúc Phương. Không hiểu vì sao hôm nay Vương Phi Nương Nương nét mặt rực rỡ như mùa xuân, dưới ánh ban mai, cả Cúc Phương cũng thế. Kinh Dương Vương nhìn 2 người nói có lẽ Đông đã qua Xuân lại đến nên Vương Phi đã hết u sầu.
Vương Phi Nương Nương nói: Quốc Vương bệ hạ có khác gì tôi đâu, không bao lâu nữa ta sẽ gặp lại con. Kinh Dương Vương là bậc Chân Vương Thánh Đế Tâm Linh sáng suốt minh mẫn vô cùng. Nghe Vương Phi Nương Nương nói thế liền gật đầu nói rằng: Đúng thế Trẩm cũng nhận định nói như vậy. Văn Hóa Cội Nguồn nhất định ra đời, ta là Quốc Vương chân chính cai trị vì đất nước, ta muốn được tai nghe mắt thấy một nền Quốc Đạo đưa đất nước lên tầm cao mới ngang tầm xã hội Thiên Đàng Cực Lạc. Dù có chết cũng lấy làm thỏa nguyện, Kinh Dương Vương, Thần Long Mẫu Vương Phi Nương Nương hai người như trẻ lại. Cảnh tương lai đã hiện ra. Cảm ơn Trời Đất đã ban cho đất nước Xích Quỷ Đấng con Trời làm rạng rỡ non sông Tổ Quốc.
Nói về Cúc Phương bớt sợ hãi khi nhìn thấy bao chuyện lạ nhưng giờ đây chuyển sợ thành vui. Bằng đem chuyện thấy nghe nơi Thái Tử ở kể lại cho Kinh Dương Vương cùng Vương Phi Nương Nương nghe xong 2 người lấy làm kinh ngạc lẫn sửng sốt.
Hai người không hẹn nhau đồng nói:
Con ta chứng quả Đắc Đạo rồi, Đắc Đạo thật rồi, Thành Công thật rồi.
Kinh Dương Vương nói với Cúc Phương:
Những gì ngươi thấy là do pháp thuật Thần Thông biến hóa của Thái Tử mà ra.
Kinh Dương Vương dặn dò Cúc Phương:
Ngươi không nên kể chuyện này cho ai nghe.
Lần này đến khu rừng cấm đem đồ ăn thức uống đến cho Thái Tử, Cúc Phương nghĩ Thái Tử giờ đây có thể thấy trước biết trước mọi việc, mỗi hành động bước chân của ta. Sự suy nghĩ của ta Thái Tử đều thấy rõ cả.
Cúc Phương vừa xuống xe ngựa cách đó hàng vài trăm mét, liền nghe tiếng nói như tiếng chuông ngân vọng ra:
Cúc Phương ngươi đừng sợ, Cha ta nói đúng đấy những gì ngươi nhìn thấy là do ta biến hóa mà ra thôi.
Cúc Phương nghe xong lời Thái Tử liền ớn lạnh nổi da gà. Vì đã minh chứng suy nghĩ của mình là đúng, cuộc nói chuyện cách xa hàng 6 – 7 dặm mà Thái Tử cũng nghe được.
Cúc Phương lại nghe Thái Tử nói tiếp:
Những gì ngươi đối với ta, công lao quả thật to lớn. Từ nay ngày nào ngươi cũng đem đồ ăn thức uống đến cho ta vào lúc giữa trưa đúng Ngọ.
Cũng như mọi khi sau giờ Ngọ, Cúc Phương vào phòng ăn thu dọn bát đĩa trở về cung thành. Đem việc Thái Tử căn dặn nói lại cho Quốc Vương cùng Vương Phi nghe.
Đây nói về nước Xích Quỷ luôn luôn được Trời ưu đãi, mưa thuận gió hòa, dân chúng luôn luôn được mùa trúng lớn, cảnh thái bình an lạc khắp nơi nơi. Khi ấy xa gần nước Xích Quỷ có nhiều Bộ Tộc nổi lên rất hùng mạnh, nhất là bên kia phía bờ Bắc. Con cháu của Bàng Nhân Hoàng Đế có ý thôn tính nước Xích Quỷ. Kinh Dương Vương lấy làm lo lắng cho cuộc chiến tranh chống ngoại xâm này, tất cả đều trông chờ vào Thái Tử vì Kinh Dương Vương đã về già. Nay nghe Thái Tử thay đổi sự ăn uống, ngày ăn một bữa, trước đây thì một tuần chỉ ăn có một lần. Nhất là Mẹ Thái Tử hết sức vui mừng nói phải ăn uống cho nhiều mới có đủ sức để mà tu luyện. Vì muốn cho Thái Tử có da có thịt, bằng hối thúc Kinh Dương Vương cho người kiếm những đồ ăn thức uống giàu chất bổ dưỡng.
Cho tới một hôm Kinh Dương Vương, liền cho người vắt sữa Bò với những con mập nhất trong đàn. Những con Bò sữa này với chế độ ăn uống đặc biệt, nuôi chúng hết sức công phu. Cỏ non, mật ong và những bông lúa đã ngậm sữa. Sữa được vắt từ những con Bò thật khỏe mạnh đem nấu với gạo nếp thơm, pha nước Cốt Linh Chi Nhân Sâm nghìn năm được sắc lọc từ trước nấu thành một bát cháo đặc biệt dành riêng cho Thái Tử.
Nhìn bát cháo nghi ngút hương thơm, Thái Tử đã hiểu đây là bát cháo tốn nhiều công phu tâm huyết. Có lẽ đây là bát cháo quyết định sự sống còn hay tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng Thiên Đạo vũ trụ. Quả thật không sai sau khi ăn xong bát cháo, thì toàn thân lừng bừng khí lực cơ thể nhẹ bổng khác thường, bộ máy sống thể xác Tiểu Thiên vũ trụ đã phát huy thần lực đến cực điểm. Không thể để bỏ qua cơ hội này, liền đằng vân giá vũ bay lên không trung nhắm dãy núi cao xa tít bay thẳng tới.
Nói về Cúc Phương ngồi chờ ngoài phòng khách cách đó khoảng chừng 50 mét, nghĩ vẩn nghĩ vơ, chợt thấy Thái Tử từ trong phòng ăn bước ra. Cúc Phương tim đập loạn lên vì đây là lần đầu tiên Cúc Phương nhìn thấy Thái Tử, chỉ còn 50 ngày nữa là 6 năm, không thể tin được, Thái Tử giờ đây trở thành thanh niên khỏe mạnh, vóc người rắn chắc cao lớn đẹp như Thiên Thần giáng thể. Cúc Phương sít chút nữa thời kêu lên. Thái Tử không để ý gì đến Cúc Phương nhảy lên không trung biến mất. Cúc Phương ngơ ngác nhìn theo, tưởng chừng như trải qua một giấc mơ, đã qua quá giờ Ngọ sang giờ Mùi mà Cúc Phương vẫn còn ngơ ngác. Một cơn gió mạnh vụt qua làm Cúc Phương tỉnh giấc mơ trở về thực tại vào thu dọn bát đĩa trở về cung.
Nơi Hoàng Cung Quốc Vương Kinh Dương Vương cùng Vương Phi Nương Nương chăm chỉ lắng nghe Cúc Phương kể lại những gì mà Cúc Phương đã thấy. Kinh Dương Vương nghe xong ra nhiều suy nghĩ. Còn Vương Phi Nương Nương Thần Long Mẫu nói: Không lẽ con nó bay về Trời. Kinh Dương Vương làm thinh không nói gì cả.
Đây nói về Thái Tử bay đến đỉnh cao Thượng Nguồn của các con sông lớn, ngồi dưới Cội Cây Sanh Hình Rồng. Ngồi xếp bằng tam Thiền nhập Định. Phát Đại Nguyện rằng:
*- Nguyện thứ nhất: Khi ta thành Đạo thời Đạo pháp của trời sẽ tuôn chảy tưới nhuần các Châu Lục. Làm tươi trẻ Linh Hồn nhân loại, trí huệ đều được khai mở, thấu suốt Cội Nguồn vào pháp Đại Đồng Bình Đẳng tự chủ Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc.
*- Nguyện thứ hai: Khi ta thành Đạo nước pháp Chân Lý, Công Lý, Đạo Lý của Trời sẽ biến thành Nước pháp Cam Lộ, cứu khổ cứu nạn làm vơi đi bao nỗi đau khổ. Khổ sinh, khổ tử, khổ già, khổ bệnh, khổ chia ly, khổ đói nghèo lạc hậu, khổ nỗi hàm oan, khổ áp bức, khổ nghịch cảnh, khổ tù đày, khổ Địa Ngục, khổ dốt dại ngu si. Biến tất cả những thống khổ ấy trở thành an vui an lạc cuộc đời.
*- Nguyện thứ ba: Khi ta thành Đạo, thời Đạo pháp của Trời Linh ứng vào hàng bật nhất cầu chi đặng nấy. Chỉ cần việc ấy không trái lại lời dạy của Đức Cha Trời Chân Lý, Công Lý, Đạo Lý vũ trụ.
*- Nguyện thứ tư: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời biến thành Chủ Nghĩa Đại Đồng, không phân biệt màu da chủng tộc. Các Đảng phái, tôn giáo, các tầng lớp xã hội, giàu nghèo, sang hèn, Ác Thiện, hể có cảm thì có ứng, có công thì có quả. Phàm Thánh cũng như nhau.
*- Nguyện thứ năm: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời thành Đạo Đại Đồng Bình Đẳng, Luật là Thầy, Đạo là Cha, Công Lý Hiến Pháp là Vua. Phàm, Thánh toàn nhân loại, đều đầy đủ các Quyền mà Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu đã ban tặng cho mỗi con người. Như Quyền tự do, Quyền Ngôn Luận, Quyền bình đẳng, Quyền sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc, Quyền quyết định vận mệnh của mình. Nhất là Quyền được Hiến pháp, Luật pháp, Đạo pháp, Công Lý cho phép. Còn những Quyền, Hiến pháp, Luật pháp, Đạo pháp, Công Lý không cho phép, đó không gọi là Quyền mà là đi ngược lại lời dạy của Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu.
*- Nguyện thứ sáu: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời sẽ biến thành những món ăn tinh thần, chuyển hóa Căn Thân Huệ Mạng có công năng giải trừ vô lượng tội ác. Không còn sa đọa Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Sanh về Thiên giới, muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, Lầu Đài Cung Điện đều theo ý muốn hiện ra. Sống mãi không chết không già không bệnh, không tử.
*- Nguyện thứ bảy: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời trôi chảy không ngừng hết tiểu kiếp này sang tiểu kiếp khác. Lưu chuyển khắp ta bà thế giới, khắp năm châu bốn biển, khắp hư không vũ trụ. Làm lợi ích mãi cho nhân loại con người.
*- Nguyện thứ tám: Khi ta thành Đạo, thì Đạo trời sẽ trở thành Quốc Đạo Chính Nghĩa của mỗi dân tộc, mỗi chủng tộc, mỗi màu da. Từ Địa Ngục, Trần Gian, Thiên Đàng. Đời Đạo là một dung hòa cuộc sống, Đời vì Đạo, Đạo là Đời tuy hai mà một, tuy một mà hai. Như Lửa ánh sáng của Lửa.
*- Nguyện thứ chín: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời biến thành vô lượng quang ánh sáng soi đường cho nhân loại thoát khổ. Anh sáng Chân Lý, ánh sáng Công Lý, ánh sáng Đạo Đức, ánh sáng vật chất khoa học, vũ trụ, ánh sáng khoa học Tâm Linh Duy Thức chủng tánh, ánh sáng Đại Đồng Bình Đẳng, ánh sáng Chính Nghĩa công bằng văn minh, ánh sáng giải thoát Chánh giác, ánh sáng toàn năng toàn giác và còn vô lượng vô biên ánh sáng không thể tính đếm không thể nghĩ bàn soi đường chỉ lối cho nhân loại con người. Thấu suốt quá khứ tột cùng vị lai.
*- Nguyện thứ mười: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời trở thành Đại Đạo vũ trụ, Đạo Chung cho toàn nhân loại. Tam giáo Quy nguyên. Ngũ Chi hiệp nhất. Đồng Ngộ Chân Tánh. Đồng Thành Chánh Giác. Thanh tịnh hư không. Đại Đồng Bình Đẳng.
Thái Tử vừa phát nguyện xong, tức thời từ Địa Ngục, Trần Gian, Thiên Đàng, Tam Thiên Đại Thiên thế giới. Ba cõi vũ trụ rung mình chấn động dữ dội, bừng sáng lên rực rỡ.
Lúc ấy nơi hư không vũ trụ phát ra tiếng nói khen rằng:
Hi hữu thay, hi hữu thay, hi hữu thay. Cho con lớn của ta, lời nguyện của con sẽ thành hiện thực.
Nói về dưới cùng Địa Ngục, trên khắp các Tầng Trời bỗng nhiên rực rỡ làm kinh động đến chư Thiên, chúng Quỉ Thần. Chư Thiên, Chúng Quỉ Thần tự hỏi với nhau, chuyện gì thế, chuyện gì thế, hào quang chấn động này do đâu mà ra.
Thời giữa hư không bỗng nhiên phát ra tiếng nói:
Điềm lạ này từ chốn nhân gian tạo ra. Thái Tử con Quốc Vương KINH DƯƠNG VƯƠNG.
Chư Thiên và chúng Quỉ Thần lấy làm lạ là ai thế. Thái Tử là ai thế mà có uy lực đến dường này, nghe đồn rằng Đức Chí Tôn đã sanh xuống chốn nhân gian, không lẽ tin đồn này là sự thật. Đức Chí Tôn chuyển đại pháp luân, phá tan vô minh, đẩy lùi Ma tánh, Quỉ Tánh ánh sáng Chánh giác xuất hiện ra đời, Mặt Trời Đại Huệ xuất hiện tỏa sáng. Chư Thiên Quỉ Thần quá đỗi hoan hỉ vui mừng hò reo vui sướng.
Nói về Thái Tử ngồi xếp bằng yên lặng bất động dưới Cội Sanh hình Rồng ánh sáng Chánh giác mỗi lúc một tỏa sáng, vì bản thể Linh giác đang phản bổn hoàn nguyên. Từ bọt Nước tan biến trở về là Nước. Từ thức Tánh trở về Chân Tánh. Tánh thấy nghe hay biết hướng ngược về chính mình, nghe trong tìm thức, thấy trong Linh Hồn. Thấy nghe hay biết ngược về quá khứ, nhờ an trụ Chánh giác làm chủ Chân Tánh. Quá khứ mỗi lúc một hiện rõ ra, thấy rõ mình ở cõi Long Vân trung Thiên giới xuống thế đầu thai. Ánh sáng Chánh giác càng lúc càng sáng soi tận cùng cảnh giới của vô minh.
Lúc bấy giờ bốn phương tám hướng ở dưới đất, bốn phương tám hướng ở trên không, chúng Ma và Quỉ dữ nghĩ rằng. Chúng ta sống chuyên nhờ vào bóng tối, nhờ vào sự mê muội ngu si của Linh Hồn con người, vô minh bảo bọc che chở cho chúng ta. Nay bóng tối vô minh sắp bị phá vỡ, ngu si mê muội, tối tăm, mờ ám trong Linh Hồn con người cũng dần dần tan biến mất. Thì còn gì Vương Quốc của ta. Ngu si, mê muội, tối tăm, mờ ám là Căn Cội của mọi tội lỗi, chính là Thành trì của Ác Ma và Ác Quỉ. Nay chúng thấy ánh sáng Chánh giác chiếu lên công phá thành trì của chúng.
Thành trì của chúng là vô minh che lấp Chân Tánh con người. Một khi ánh sáng Chánh Đẳng Chánh Giác chiếu lên vầng thái dương Tâm Linh xuất hiện, phá tan sự ngu si, mê muội, mê chấp biến mất. Thay vào đó là ánh sáng Chính Nghĩa, ánh sáng Chân Lý, ánh sáng Công Lý, ánh sáng Đạo Đức, thì chúng không còn chỗ để dung thân. Chúng liền cùng nhau kéo đến không cho Thái Tử thành Đạo. Tức thời u minh kéo đến, mây đen mờ mịt, trên không dưới đất, Ác Ma, Ác Quỉ mỗi lúc một đông, chúng thi nhau phù phép, mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, mỗi lúc một thêm dữ dội. Đá chạy cát bay núi đồi như muốn sụp đổ.
Cùng lúc ấy Long Thần hộ pháp, Ngũ Long xuất hiện. Trấn giữ ngũ phương ứng dụng vào Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Rồng vàng trấn thủ Trung Ương vây quanh bảo bọc Thái Tử. Rồng Đen trấn giữ hướng Bắc. Rồng Đỏ trấn giữ hướng Nam. Rồng Trắng trấn giữ hướng Tây. Rồng Xanh trấn giữ hướng Đông. Thiên Thần trấn giữ trên không. Địa Thần trấn giữ dưới đất. Mặc sức cho Ác Ma, Ác Quỉ công phá suốt 49 ngày đêm. Sấm sét giông bão ngút trời, mưa to gió lớn gào thét khủng khiếp. Thái Tử vẫn bình yên vô sự.
Nói về dân chúng khắp châu lục bị trận đại hồng thủy do Ác Ma, Ác Quỉ gây ra suốt 49 ngày đêm, thiệt hại mùa màng, chết chóc vô số kể, nước Xích Quỷ cũng không tránh khỏi thiệt hại đó, dân chúng khắp châu lục khiếp hoảng. Thành tâm cầu khẩn với Đấng Trời Cao.
Chúng con lạy Đấng Trời Cao. Người cứu giúp chúng con, chúng con đã quá khổ. Khổ đói khổ rét, khổ đau, khổ bệnh, khổ già, khổ chết, khổ chia ly, khổ chiến tranh, khổ tù đày, khổ lao dịch, khổ sai, khổ nỗi oan ức, khổ mất nước nhà tan, ôi biết bao nhiêu là nổi khổ cái khổ này chồng chất lên cái khổ kia. Giờ đây chúng con lại phải hứng chịu bao cái khổ ập đến do mưa bão gây ra. Hỡi trời xanh xin người cứu lấy chúng con, xin người cứu lấy chúng con, xin người cứu lấy chúng con. Lời nguyện cầu nhân loại khắp châu lục vang lên. Tức thời từ trên dãy núi cao thượng nguồn của các con sông lớn chảy về các châu lục. Ba Đạo hào quang rực rỡ phóng lên vũ trụ phát ra tiếng sấm lớn, làm rung chuyển vũ trụ, hiện ra vô số Mặt Trời bóng đêm biến mất. Trời quang mây tạnh, ba Đạo hào quang biến mất vô số Mặt Trời biến theo, Bình Minh tỏa sáng truyền hơi ấm về cho nhân gian mở màng ngày mới.
Thái Tử suốt 49 ngày đêm, làm chủ Chân Tánh, làm chủ thấy nghe hay biết. Thức Tánh trở về Chân Tánh ví như bọt Nước tan biến trở lại là Nước. Duy Thức tánh hội nhập Cội Nguồn, huệ quang Chánh giác càng lúc càng sáng, thành trì Ác Ma, Ác Quỉ như sắp sụp đổ đến nơi. Chúng Ác Ma. Ác Quỉ càng lúc càng khiếp sợ, chúng rủ nhau kéo đến công phá dữ dội phải nói là vô cùng kinh khiếp nữa là khác, nhưng chúng không làm gì nổi. Vì có Long Thần, Ngũ Long trấn giữ Thần Thánh bảo bọc. Huệ Quang Thái Tử sáng tới đâu, thì vô minh biến tan tới đó, hào quang Chánh Giác hiện ra vô số Mặt Trời trí huệ thiêu rụi thành trì của chúng.
Cảnh giới Tổng Thể quá khứ vũ trụ vô lượng vô biên. Phật Thánh Tiên đã hội nhập Cội Nguồn. Đại Đồng Tổng Thể quá khứ vũ trụ. Cảnh giới tổng thể hiện tại vô lượng vô biên. Phật Thánh Tiên khắp cùng vô lượng vô biên vũ trụ đang chuyển Đại pháp luân. Cảnh giới tương lai tổng thể vũ trụ đều hiện ra, quá khứ tổng thể vũ trụ nhất nhất đều đã hiện ra. Trong tổng thể Đại Đồng thống nhất bản thể Linh giác tối cao vũ trụ. Tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng hiệp nhất thống nhất quá khứ, hiện tại, vị lai vũ trụ đã hiện ra.
Như vậy quyền lực tối cao vũ trụ đã ấn chứng trao quyền cho Thái Tử, chuyển Đại Pháp Luân Ấn Bút đầy đủ. Tức thời ba Đạo hào quang từ Tâm Linh Thái Tử phóng lên hư không, theo tiếng kêu cứu cầu nguyện của nhân loại, theo luật cảm ứng của vũ trụ. Tổng thể toàn năng toàn giác Linh ứng vũ trụ, đã thọ ký kỷ nguyên vũ trụ. Kỷ nguyên vũ trụ Long Hoa ra đời, thừa hành di Chí Tổ Tiên, ban hành Thiên Tạng vũ trụ, Pháp Tạng vũ trụ, Luật Tạng vũ trụ, từ nơi Mật Tạng vũ trụ khai mở tại chốn nhân gian. Thế là Văn Hóa Cội Nguồn vũ trụ ra đời, cách đây năm nghìn năm.
Thái Tử Hùng Lan trở về ngôi vị Chí Tôn, thay mặt cho Đức Cha Trời, truyền bá chủ nghĩa Đại Đồng xuống nhân gian. Đại Đạo vũ trụ. Đưa nhân loại trở về Cội Nguồn qua sông mê đến bờ giác. Ánh sáng Chủ Nghĩa Đại Đồng đã tỏa sáng, Văn Hóa Cội Nguồn ra đời làm chấn động vũ trụ. Mặt Trời Chân Lý. Mặt Trời Công Lý. Mặt Trời Đạo Lý, bừng lên thiêu rụi lòng tà gian của lũ Ác Ma và Ác Quỉ.
Thái Tử đã hội nhập Cội Nguồn ở cương vị Chí Tôn, ở ngôi vị Chánh giác, quyền lực tối cao, quyền năng vô tận. Thay thế Đức Cha Trời chuyển Đại Pháp Luân. Nên sự thấy biết của Chí Tôn Thái Tử là sự thấy biết của bản thể Chân Tánh, vượt xa cái thấy biết của Thức Tánh. Tức là cái thấy biết bản thể của Nước, khác xa sự thấy biết của Bọt Nước.
Do sự thấy biết phát ra từ Chánh Đẳng, Chánh Giác bản thể Cội Nguồn. Nên Thái Tử đã thấy rõ tất cả, quá khứ vũ trụ, hiện tại vũ trụ, vị lai vũ trụ, cũng như tiền kiếp Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa quá khứ. Từ vô thủy quá khứ sanh ra.
Những Linh Căn Linh Hồn chuyển kiếp luân hồi liền quên mất Cội Nguồn trở thành bất giác mê muội u minh. Trải qua vô lượng kiếp tiến hóa, vô lượng kiếp tu luyện, từ bất giác mê muội u minh trở thành Hoàn giác thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Từ bọt Nước hội nhập trở về Nước, Thức Tánh trở thành Chân Tánh lên ngôi Chánh Đẳng Chánh Giác. Đến khi viên mãn Đại Nguyện thì hội nhập Cội Nguồn vào tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng ngôi vị tối cao vũ trụ.
Các vị Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, đã hội nhập Cội Nguồn vào tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng ngôi vị tối cao vũ trụ. Nếu việc đó cần thiết quan trọng đối với vũ trụ, thì các Ngài từ nơi quá khứ tổng thể Cội Nguồn Chánh giác sẽ hiện thân ra làm lợi ích cho toàn nhân loại con người.
Sở dĩ Đức Chí Tôn chưa hội nhập Cội Nguồn là vì nguyện lực Độ sanh của Đức Chí Tôn chưa viên mãn trọn vẹn. Đức Chí Tôn đã thề nguyện, khi nào tận Độ hết thảy nhân sinh hội nhập Cội Nguồn vào ngôi Chánh Đẳng Chánh Giác. Thì ta mới hội nhập vào ngôi vị Tổ Tiên. Đấng tối cao. Đấng lập lên vũ trụ cùng con người.
Thái Tử nhìn thấy chốn nhân gian chìm đắm trong u minh khốn khổ. Thiên Đàng không có đường lên, còn Địa Ngục rẫy đầy lối xuống, thương thay đáng thương thay. Chốn nhân gian có mấy ai thật sự lo cho Thiên Hạ, mà chỉ tranh giành Thiên Hạ để được lợi lộc mà thôi.
Chỉ có những người giác ngộ, những người thật sự thương dân, mới thật sự cứu dân thoát nạn, mà chỉ có Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng Đại Đạo vũ trụ, mới mong cứu nhân loại thoát khổ. Nhưng Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng, Đại Đạo vũ trụ cao thâm khó hiểu. Nhất là hoàn cảnh hiện nay, trình độ dân trí còn quá thấp kém, lại thêm đời sống còn quá nghèo hèn lạc hậu. Chữ nghĩa giấy mực chưa tinh vi còn quá lạc hậu thô sơ, không thể nào lưu chép Kinh Luân để lại được.
Vì thế ta phải sanh xuống nhân gian tới ba lần, và lần này chỉ là khai mở nền móng Cội Nguồn, mở màn kỷ nguyên Long Hoa vũ trụ ra đời, để lại Thiên Ấn. Lần hai tái sanh nhân gian ta sẽ để lại cả ẤN lẫn BÚT, thì Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng lưu chuyển ra đời mới có hiệu quả như mong muốn. Lần thứ ba giữa tiểu kiếp thứ 10 Đại hội Long Hoa toàn vũ trụ. Thọ Ký cõi nước Cực Lạc cho những người có công trong Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng theo Di chí Tổ Tiên. Cha Trời, Địa Mẫu.
Theo Thiên Luật vũ trụ, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa sanh xuống chốn nhân gian, thời phải sống theo luật nhân gian. Hôm nay ta vẫn còn Phụ Thân, Phụ Mẫu, Phụ Hoàng Mẫu Hậu thương yêu ta hết mực, mang nặng đẻ đau, nuôi nấng nâng niu, chăm sóc, biết bao khó nhọc. Đạo làm con phải lo báo hiếu, đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục.
Theo Thiên Luật trong các điều khoản báo hiếu, thì khuyên Cha Mẹ làm lành lánh dữ là cao hơn cả. Phục vụ Cha Mẹ ăn ngon, mặt ấm chỉ là bậc tiểu hiếu, khuyên Cha Mẹ làm lành lánh dữ là bậc trung hiếu, truyền Văn Hóa Cội Nguồn Đại Đạo vũ trụ để cho linh hồn Cha Mẹ về trời hưởng phước đó mới là bậc Đại Hiếu.
Vì thế Đại trung với Tổ Quốc. Đại hiếu với dân là tôn thờ Văn Hóa Cội Nguồn. Truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn cho toàn dân. Chúng ta sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương và đùm bọc của cha mẹ. Trong sự che chở của xã hội. Theo Thái Tử, để đền đáp công ơn ấy Không có gì hơn là truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn Đại Đạo Vũ Trụ cho cha mẹ, cho nhân loại xã hội, thì coi như đã trả được tứ ân. Ân Cha Mẹ, ân Tổ Quốc, ân Thầy, ân Xã Hội.
* * *
Hết phần 4 chương 10 mời xem tiếp phần 5 chương 10 Long Hoa Mật Tạng. Bộ Kinh báu vật vũ trụ. Mỗi câu mỗi chữ ẩn tàng bao huyền cơ. Mỗi câu mỗi chữ là chân lý tinh hoa của cuộc sống. Những ai làm theo tu theo thì coi như vận mệnh thay đổi. Ví như cá chép hóa Rồng, không còn là cá Chép nữa.
* * *
Thái Tử bay về thành Giang Nam nước Xích Quỷ khu vườn cấm, tiếp tục hành trình tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng, pháp tạng vũ trụ, cũng như lời dạy của Đức Cha Trời, truyền bá để lại thế gian. Thái Tử đã vượt qua cảnh giới Thiên Tiên, Địa Tiên nhưng Văn Hóa Cội Nguồn còn quá xa. Vì cảnh giới Thiên Tiên chỉ loanh quanh lẩn quẩn trong cảnh giới Duy Thức, huống chi là Địa Tiên.
Địa Tiên chú trọng về luyện khí, Thiên Tiên chú trọng về luyện pháp. Sau 2 giờ vận hành Chân khí, tiếp đến là hít thở bằng các lỗ chân lông, sau đó liền đi vào cảnh giới nhập định, từ đây về sau Thái Tử không xuất hồn ra khỏi thể xác Tiểu Thiên vũ trụ nữa, vì thể xác con người Tiểu Thiên vũ trụ rất quan trọng cho cuộc hội nhập trở về Cội Nguồn. Thái Tử nhập định xong các giác quan đều hướng ngược vào trong.
Có nghĩa là thấy nghe hay biết trong nội thể tiến lần lên thấy nghe hay biết trong nội tâm. Ví dụ: Tai không nghe bên ngoài nữa mà nghe ngược trở vào nội thể nghe tim đập nghe máu huyết lưu thông, sau đó nghe về tánh nghe của mình, sáu Căn vốn thanh tịnh, nên sáu Căn Thức cũng mau chóng đi vào vô thức vào cảnh giới đại định, lục thông liền khai mở tối đa.
Thái Tử liền thấy nhân loại trần gian thật đáng thương, sống mãi trong cảnh sanh già bệnh chết, sum họp để rồi chia ly, vui thì ít khổ thời nhiều, luân hồi sanh tử, khổ này chưa dứt khổ khác đã chồng lên, khổ về lạc hậu, đói nghèo, khổ về chiến tranh áp bức, khổ về tù đày nô lệ hành hạ dã man, khổ mất tự do, Quyền sống, Quyền được sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc, đã bị kẻ quyền thế cướp đi, khi nào cần chúng lại ban cho một ít. Đây Quyền tự do, Quyền sống, Quyền được sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc của các nô lệ ngươi đây. Nhưng thật ra chúng có bao giờ trao trả những Quyền mà Tổ Tiên đã ban tặng cho mỗi người đâu, toàn là lời bịp bợm giả dối.
Nhìn thấy cảnh con người làm khổ con người, không những khổ ở thế gian còn khổ sang Địa Ngục, cái khổ triền miên bám lấy con người, bám lấy hồn người, hồn sa địa ngục thì quyền thế còn đâu do ác nghiệp dấy khởi sa đọa vào Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh Có cảm có ứng, ác gieo ác gặt nhìn cảnh Địa Ngục Linh Hồn bị lửa đốt, Kiếm đâm, chết ở ngục này sanh qua ngục khác, cảnh khổ không sao diễn tả cho hết được. Nhìn cảnh Linh Hồn bị róc thịt, lột da, nấu dầu, moi tim, rút gân vô cùng thê thảm, những cực hình dã man đau đớn nhất được đem ra sử dụng. Nghỉ mà đau lòng ai cứu lấy họ đây, lớp người trước rơi vào Địa Ngục, lớp người sau tiếp tục sa chân.
Còn cái khổ nào hơn khi đã sa đọa vào kiếp Quỉ, có ai muốn mình trở nên xấu xí như thế, đầu chẽ, mắt lồi, miệng thối, người hôi, những răng nanh trông thật gớm ghiếc, mình đầy gai nhọn, da thịt xù xì còn hơn da cóc thấy mà phát tởm, phải sống nơi dơ bẩn, như Quỉ Lông Mao, chuyên ăn phân người thây thúi, sống trong cảnh giới tanh hôi, lủi thủi nơi hoang vắng bóng đêm, cô đơn tẻ nhạt hết trăm năm này sang trăm năm khác, cái khổ nào hơn đã sanh vào loài Quỉ.
Loài ngạ Quỉ còn khốn khổ hơn nữa, đầu to như núi cổ nhỏ như kim, nuốt rất khó đói khát triền miên, đói đến nổi mũi phun ra khói, khát đến nổi miệng tuôn ra lửa ôi còn cái khổ nào hơn. Những thống khổ này không ai tạo ra cho mình cả, mà do chính mình tạo ra, gieo nghiệp ác kết quả phải thọ lãnh quả báo như thế, cũng chỉ vì Lạc Đạo sai đường, không làm chủ được tánh Linh của mình, chạy theo dục vọng đê hèn luôn luôn khởi tâm dấy nghiệp ác, lặn hụp mãi trong biển khổ trầm luân, hết kiếp người rồi tới kiếp Địa Ngục, hết kiếp Địa Ngục lại sanh kiếp Quỉ, hết kiếp Quỉ lại đến kiếp súc sanh, cứ thế loanh quanh lòng vòng khốn khổ mãi.
Thái Tử dùng huệ nhãn soi rọi chốn nhân gian, thấy Thiên Đàng không có đường lên còn Địa Ngục thì muôn vạn lối để đi xuống. Ta xem chốn nhân gian có mấy ai thật sự lo cho Thiên Hạ, đưa Thiên Hạ đến con đường hạnh phúc, mà chỉ tranh giành Thiên Hạ để xưng hùng xưng bá mà thôi. Cứu Thiên Hạ thoát khổ chỉ có con người mở rộng tấm lòng từ bi. Chiến thắng dục vọng đê hèn, chiến thắng tội lỗi, làm chủ Linh Hồn, làm chủ Chân Tánh. Đem ánh sáng Cội Nguồn đến với Thiên Hạ, giải thoát Linh Hồn về Thiên giới, khỏi phải luân hồi Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Kiếp làm Súc Sanh nào có vui gì như đầu thai làm Heo, Gà, Trâu, Bò, Dê, Ngựa, Chó, Mèo, v. V.. Kiếp bị người xẻ thịt nấu nhừ rán mỡ, nếu sống nơi hoang dã cũng chỉ làm mồi cho Sói, Hổ, Báo mà thôi. Sự vay trả, trả vay không dứt, may nhờ chút phước thiện, mới sanh được làm người. Linh Hồn chuyển kiếp sanh ra làm người rất khó, đã được sanh ra làm người, may mắn không tật nguyền khỏe mạnh, lại có chút trí huệ mà bỏ lỡ cuộc hướng lành, thì uổng lắm thay. Một phen mất thân người muôn kiếp khó trở lại.
Thái Tử là nhà khoa học Tâm Linh, thấu rõ mọi ngõ ngách huyền bí của Tâm Linh, trở thành nhà tu Thiền nhập Định cừ khôi, không dính mắc hay cảm xúc trước một hoàn cảnh, dù thuận hay nghịch, dù khổ hay vui đang xảy ra. Lúc nào cũng tự tại an nhiên, không khởi tưởng phân biệt chấp trước, luôn ở vào phương tiện khách quan ngoài cuộc. Vì không khởi tưởng phân biệt chấp trước nên lục thông càng lúc càng nhiệm mầu, huệ quang càng lúc càng sáng tỏ. Có thể nói Thái Tử đã đạt đến cảnh giới của bậc Tổ Thiền. Thấy như không thấy, nghe như không nghe, luôn luôn làm chủ Chân Tánh, làm chủ thấy nghe hay biết, không khởi tưởng phân biệt Chánh Định. Lái con thuyền Tâm Linh mỗi lúc mỗi tiến sâu về Cội Nguồn Mật Tạng vũ trụ. Thái Tử nhìn thấy Thiên Đàng, nhìn thấy Địa Ngục, hai cảnh giới trái ngược nhau. Một cảnh giới Cực Lạc, một cảnh giới cực khổ nhưng Thái Tử không lộ cảm xúc nào cả Cho dù đó là Ma Vương, Đại Quỉ tới làm hại Thái Tử. Không phải Thái Tử là nhà vô cảm mà là nhà khoa học tâm Linh, thấu hiểu Luật Thiền Định. Chỉ cần 1 niệm khởi của tâm Linh thời huệ quang giảm sút ngay không thể nào tiến sâu vào cảnh giới Mật Tạng vũ trụ được nữa. Vì Ma chướng đã khởi lên ngăn chặn.
* * *
Hết phần 2 chương 10 mời xem tiếp phần 3 chương 10 Long Hoa Mật Tạng Kinh.
* * *
CHƯƠNG 10
PHẦN 3
NIỀM TIN ĐỨC TIN LÀ NỀN TẢNG DẪN ĐẾN MỌI SỰ THÀNH CÔNG
Con đường tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn là một việc làm vô cùng khó khăn, phải theo phương pháp độc nhất vô nhị. Biết cách làm phát sanh ngọn lửa ý thức hiểu biết cao phát huệ rồi tiến tới Đại huệ Chánh Đẳng Chánh giác. Điều trước hết là đầy đủ niềm tin Đức tin. Tin mình làm được, tin sự quyết đoán của mình, ý mong cầu giải thoát, giải thoát cho mình, giải thoát cho người, giải thoát cho toàn nhân loại.
Thái Tử sanh ra và lớn lên như bao người phàm tục, nhưng khác hơn phàm tục là lòng thương yêu nhân loại vô bờ bến, lại thêm đầy đủ Niềm tin, Đức tin và tin vào sự quyết đoán của mình. Ý tưởng lý tưởng đã vượt lên trên nhân loại phàm phu, chưa tu mà đã trở thành người Đại Thiện, chưa học Đạo mà giới luật tinh nghiêm. Tấm lòng bao la rộng mở thương yêu nhân loại, như thương yêu chính bản thân mình.
Thái Tử đã hội tụ đủ yếu tố, bản thân, gia đình, xã hội, Đức tin, Chân Thiện và giới Luật tinh nghiêm, nên Thái Tử đã mau chóng trở thành Đức Chí Tôn Quốc Tổ vừa là Đấng cứu thế vừa là nhà lãnh tụ xã hội. Thiên tài cả Đời lẫn Đạo có một không hai trong nhân loại con người. May mắn thay tốt đẹp thay cho con cháu Văn Lang ngày xưa, cho con cháu Việt Nam ngày nay. Vì vậy con cháu Việt Nam muốn đến với Tổ Tiên Cội Nguồn. Trước hết phải đầy đủ Đức tin, niềm tin và tự tin mình sẽ làm được những gì mà ông Cha ta đã làm. Đi theo Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng thì rất dễ, vì Quốc Tổ đã xây cầu đắp lộ cho ta đi. Chúng ta chỉ cần nỗ lực cần mẫn làm theo, học theo lời dạy trong Kinh, làm phát sanh ngọn lửa trí huệ, để rồi hội nhập vào Cội Nguồn làm chủ lấy mình, làm chủ xã hội, tiến xa hơn nữa là làm chủ vũ trụ giang san Tổ Tiên lập lên cho chúng ta.
Thái Tử là Đấng Chí Tôn đầu thai xuống thế. Đức Chí Tôn là con cả của Đức Cha Trời. Theo lịnh của Đức Cha Trời xuống chốn nhân gian sanh vào bụng mẹ, nên đã quên kiếp trước của mình. Không biết mình là ai, tất cả phải làm lại từ đầu, mở đường khai lộ cho chúng ta đi. Nhưng việc mở đường khai lộ gian nan và đầy dẫy khó khăn mà Thái Tử từng bước từng bước hình thành xây dựng lên con đường đó. Mỗi chặng đường là mỗi Tinh Hoa Đạo học xã hội quí hiếm vô cùng. Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng là Đạo pháp Chí Tôn vô thượng. Xưa kia thời Thiên Ấn, chỉ truyền cho Quốc Vương kế vị trị quốc an dân. Nhưng thời nay đã khác Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng là của toàn nhân loại, vì tất cả nhân loại đều là con cháu nhà Trời. Thời nay là thời có cả Thiên Ấn lẫn Thiên Bút, giai đoạn cực kỳ quan trọng cho sự tiến hóa Linh Hồn đỉnh cao của nhân loại con người ở vào giai đoạn gần cuối tiểu kiếp thứ 9.
* * *
Hết phần 3 chương 10 mời xem tiếp phần 4 chương 10 Long Hoa Mật Tạng. Những gì mà thế hệ nhân loại thừa kế thế giới nói chung, Việt Nam nói riêng. Báu vật Long Hoa Mật Tạng, kho tàng tri kiến vũ trụ, những tinh hoa Mật Tạng vi diệu thâm thâm không thể luận bàn cho hết được những người may mắn sự thừa kế và sở hữu bộ kinh nầy. Thời coi như Cha Trời đã chọn lựa vào ngôi Thế Tôn, Chí Tôn. Chuyển đại pháp luân thay Cha Trời cứu nhân độ thế. Đưa nhân loại về trời vào ngôi nhà chung vũ trụ, sống mãi trên Thiên Đàng Cực Lạc.
Chỉ nghe một chữ Mật Kinh
Thăng hoa cuộc sống bước chân về trời
Đời đời kiếp kiếp đời đời
Hết sa địa ngục sang giàu triền miên
Huống chi đọc tụng chép in
Ra thân truyền bá cứu dân độ đời
Cháu con danh rạng sáng ngời
Ông Bà, Cha Mẹ vãn hồi siêu thăng
Chỉ cần tin nhớ một câu
Tai qua nạn khỏi biết bao phước lành
Huống chi đọc tụng thuộc lòng
Phật, Tiên, Thánh, Chúa, Tổ, Thần khó chi.
* * *
CHƯƠNG 10
PHẦN 4
GIAI ĐOẠN QUAN TRỌNG HỘI NHẬP CỘI NGUỒN LÊN NGÔI CHÍ TÔN ĐẤNG CỨU THẾ RA ĐỜI
Suốt một thời gian nhập định, Thái Tử thấy rõ Tam Thiên Đại Thiên thế giới, cũng như 18 tầng Địa Ngục, như thấy rõ trong lòng bàn tay. Nhưng Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng vẫn chưa hiện ra. Thái Tử còn phải đi thêm một đoạn đường nữa.
Để chuẩn bị cho cuộc hành trình hội nhập Cội Nguồn, Thái Tử đã trở lại ăn uống bình thường, làm tăng thêm thể chất cho xác thân phàm tục. Thật đáng sợ mỗi khi Thái Tử tập luyện thập bát môn võ thuật, chỉ có đôi bàn tay không, đôi lúc lấy cành cây thay cho Kiếm, thế mà khi Thái Tử vung lên kình lực phát ra từ cành cây làm rung chuyển khu rừng cấm, phát khiếp cả người, khiếp đảm cả yêu tinh ma quỉ, ý tới đâu thì thần Kiếm liền tới đó. Thần, Thánh cũng không chống đỡ nổi. Thái Tử từ khi vào Thiền phòng đến nay gần 6 năm, những gì Thái Tử đã đạt. Đó chỉ mới là hành trang chuẩn bị cho cuộc tiến sâu về Cội Nguồn.
Có thể nói Thái Tử giờ đây khác hẳn người thường tục. Vì có nhị xác thân ẩn tàng trong xác Thân phàm tục, tuy hai mà một, tuy một mà hai, nhị xác thân biến thì xác thân phàm tục cũng biến hóa theo. Một hôm Thái Tử tu Thiền luyện khí xong, khởi tưởng ra cảnh giới của Nước. Tức thời thân hình phàm tục của Thái Tử biến mất, thay vào đó là cảnh giới của Nước đã hiện ra trong Thiền phòng.
Vì nhớ thương con Thần Long Nữ Thứ phi Nương Nương Mẫu Hậu Mẹ của Thái Tử, không kiềm chế được lòng thương, liền hỏi Xảo Nữ Thị Tỳ Cúc Phương rằng:
Cúc Phương con có gặp Thái Tử không?
Cúc Phương nghe hỏi liền thưa:
Thưa Mẫu Hoàng con chưa từng gặp Thái Tử lần nào nhưng hôm nay con phá lệ quyết tâm để gặp.
Vương phi nghe Cúc Phương nói thế thì mừng rỡ vô cùng, chuyện này không thể cho Kinh Dương Vương nghe được, vì Kinh Dương Vương mà nghe được sẽ quở phạt nặng, có khi còn mất cả mạng, nên bà nói:
Nếu Quốc Vương phát hiện quở phạt thì nói là ta biểu làm như thế. Nếu Thái Tử có quở phạt con cũng nói là ta biểu con làm như vậy.
Cúc Phương nghe Thần Long Nữ Vương Phi Nương Nương nói như vậy nên lấy làm an tâm quyết gặp Thái Tử cho bằng được.
Lòng thôi thúc lại thêm tánh tò mò muốn tìm hiểu Thái Tử dạo này ra sao, tu luyện đạt tới cảnh giới nào, Cúc Phương rất thương Vương phi Nương Nương, coi Vương Phi Nương Nương còn hơn mẹ đẻ của mình nên đành đánh liều một phen, gặp mặt Thái Tử một lần dù chết cũng được.
Cúc Phương nghĩ:
Người gì mà 7 ngày mới ăn uống một lần, có lẽ Thái Tử đã ốm đến nổi xương bọc lấy da, có lẽ giờ đây Thái Tử trông xấu xí lắm, đi đứng hết nổi nữa là khác.
Cúc Phương càng nghĩ càng thở dài:
Đã là Thái Tử thời tiền hô hậu ủng cần gì tu luyện mệt nhọc thế này. Ôi quả là chuyện lạ đời.
Vì muốn gặp mặt Thái Tử nên Cúc Phương tới sớm hơn một ngày không theo thường lệ vào ngày thứ 7 tới sớm hơn một ngày, ngày thứ sáu mà thôi. Vì nghĩ mông lung Cúc Phương đã tới của Thiền phòng lúc nào không hay, Cúc Phương giật mình đứng lại một hồi, nhưng sau đó lên tiếng:
Thưa Thái Tử, Tỳ Nữ cần gặp Thái Tử có chút việc.
Cúc Phương miệng thưa mà tim tưởng chừng như ngừng đập, Cúc Phương thưa đi thưa lại mãi mà Thiền phòng vẫn im phăng phắc, không có một tiếng động, dù cho đó là tiếng động rất nhỏ. Trời không lạnh mà Cúc Phương đã run lập cập.
Cúc Phương nghĩ:
Chuyện gì thế.
Cúc Phương nghĩ:
Hay là..
Cúc Phương không dám nghĩ thêm nữa. Tuy Cúc Phương đang run lập cập nhưng cũng đánh bạo đẩy cửa bước vào, cánh cửa vừa mở. Cúc Phương đã phải hồn xiêu phách lạc. Vì không thấy Thái Tử đâu mà chỉ thấy phòng toàn là Nước nhưng không tuôn chảy ra ngoài. Cúc Phương lấy tay dụi dụi 2 con mắt, cứ tưởng là mình hoa mắt nhưng không phải đây là sự thật. Cúc Phương liền bước vội vào phòng không thấy ngộp gì cả, lại thêm quần áo vẫn ráo khô. Cúc Phương sợ quá bước vội ra ngoài mặt tái mét không còn chút máu, quên cả đóng cửa.
Đây nói về Mẫu Hậu Mẹ Thái Tử thấy Cúc Phương về mặt mày có vẻ khác lạ, liền hỏi:
Đã gặp Thái Tử chưa?
Cúc Phương lễ phép thưa:
Thưa Vương Phi Tỳ Nữ chưa được gặp, vì Thái Tử bận việc nên không cho gặp.
Nhìn vẽ thất vọng của Vương Phi Nương Nương. Cúc Phương nghĩ tình mẫu tử thiêng liêng có tình nào hơn tình mẹ thương con. Cúc Phương biết ở lại lâu sẽ bị bại lộ. Những nghi vấn bí mật mà mình đã thấy, liền xin phép rút lui.
Ngày thứ 7 lại đến Cúc Phương cố nén cơn sợ hãi đem đồ ăn thức uống đến cho Thái Tử, đặt vào phòng ăn, rồi ra phòng khách chờ đợi. Đây là việc làm thường xuyên gần 6 năm nay của Cúc Phương nhưng lần này khác hẳn, Cúc Phương hồi hộp vô cùng, đã đến giờ thu dọn. Cúc Phương trở lại phòng ăn với nỗi kinh ngạc, ta có hoa mắt không vì đồ ăn thức uống đã hết sạch. Đây là điều Cúc Phương chưa từng thấy, mới hôm qua ta đã đến đây, tìm kiếm Thái Tử không gặp, lại gặp chuyện kỳ quái nơi Thiền phòng Thái Tử. Hay là hôm qua Thái Tử dạo chơi khu rừng cấm. Có gì mà dạo chứ, khu rừng cấm gần 6 năm nay không người chăm sóc hoang vu sầm uất, phong cảnh đâu còn xinh đẹp như xưa, có lẽ ta đa nghi nghĩ bậy mà thôi. Thái Tử vẫn bình an không có điều gì nhưng việc ta thấy Nước Thiền phòng Thái Tử hết sức Ma quái, việc đó thời sao đây? Hay là Thái Tử đã trở thành. Cúc Phương nghĩ đến đây thời sợ hại tái mét cả mặt mày.
Một tuần nữa lại đến, Cúc Phương vẫn làm cái việc mà mình thường làm, chờ đến giờ thu dọn đĩa bát. Cúc Phương bước vào phòng ăn nhìn thấy đồ ăn thức uống vẫn còn nguyên.
Cúc Phương nghĩ: Có lẽ Thái Tử đã quên mất giờ ăn. Thấy lạ Cúc Phương bằng đánh bạo tới Thiền phòng lên tiếng gọi Thái Tử nhưng chẳng nghe Thái Tử trả lời mà chỉ nghe như là Thái Tử đang ngủ. Cúc Phương hé cửa nhìn vào suýt nữa thì chết ngất, vì Cúc Phương thấy một con Rồng to lớn khoanh tròn đang ngủ. Cúc Phương như muốn quỵ luôn tại chỗ, quên cả dọn đồ ăn thức uống, ba chân bốn cẳng lên xe ngựa trở về cung rồi sanh bệnh, nằm liệt giường mặt mày tái xanh tái mét.
Vương Phi hỏi gì Cúc Phương cũng lắc đầu, cùng lắm là nói Tỳ Nữ không biết gì hết. Thấy chuyện lạ Vương Phi cho mời nội y đến, vị nội y giỏi nhất đương triều. Nội y xem bệnh xong nói:
Thưa Vương Phi hầu nữ Cúc Phương không có bệnh chi cả, chỉ vì quá sợ hãi sanh bệnh mà thôi.
Nội y cho mấy liều thuốc dưỡng thần, sau mấy ngày dưỡng bệnh Cúc Phương dần dần khỏi hẳn. Suy nghĩ ta chưa một lần nhìn thấy Rồng, chỉ nghe kể mà thôi, nay ta đã thấy được Rồng, ắt sẽ có điềm lành đến với ta. Cúc Phương nghĩ tới đó liền mạnh hẳn không còn bệnh hoạn gì cả, mặt mày sáng sủa tươi lên phơi phới. Cúc Phương nghĩ Thái Tử xưa nay ở khu vườn cấm làm bạn với Rồng. Cúc Phương nhớ lại nghe Vương Phi thường kể gần đây ta nhìn thấy hào quang tỏa sáng nơi khu rừng cấm. Kinh Dương Vương cũng thấy như vậy. Cúc Phương bừng sáng trí lên, hay là Thái Tử chứng quả Đắc Đạo rồi, Cúc Phương nghĩ có thể lắm chứ.
Nói về Kinh Dương Vương đêm đêm nhìn về khu vườn cấm thấy hào quang xuất hiện càng lúc càng sáng, càng rực rỡ, thì biết con mình sắp tìm ra con đường cứu thế. Ban đêm nhìn thấy hào quang, ban ngày nhìn thấy mây ngũ sắc xuất hiện càng lúc càng nhiều. Kinh Dương Vương đang ngắm nhìn mây ngũ sắc, thì nghe tiếng chân người đi đến. Kinh Dương Vương quay đầu nhìn lại thì ra đó là tiếng chân của Vương Phi Nương Nương cùng Cúc Phương. Không hiểu vì sao hôm nay Vương Phi Nương Nương nét mặt rực rỡ như mùa xuân, dưới ánh ban mai, cả Cúc Phương cũng thế. Kinh Dương Vương nhìn 2 người nói có lẽ Đông đã qua Xuân lại đến nên Vương Phi đã hết u sầu.
Vương Phi Nương Nương nói: Quốc Vương bệ hạ có khác gì tôi đâu, không bao lâu nữa ta sẽ gặp lại con. Kinh Dương Vương là bậc Chân Vương Thánh Đế Tâm Linh sáng suốt minh mẫn vô cùng. Nghe Vương Phi Nương Nương nói thế liền gật đầu nói rằng: Đúng thế Trẩm cũng nhận định nói như vậy. Văn Hóa Cội Nguồn nhất định ra đời, ta là Quốc Vương chân chính cai trị vì đất nước, ta muốn được tai nghe mắt thấy một nền Quốc Đạo đưa đất nước lên tầm cao mới ngang tầm xã hội Thiên Đàng Cực Lạc. Dù có chết cũng lấy làm thỏa nguyện, Kinh Dương Vương, Thần Long Mẫu Vương Phi Nương Nương hai người như trẻ lại. Cảnh tương lai đã hiện ra. Cảm ơn Trời Đất đã ban cho đất nước Xích Quỷ Đấng con Trời làm rạng rỡ non sông Tổ Quốc.
Nói về Cúc Phương bớt sợ hãi khi nhìn thấy bao chuyện lạ nhưng giờ đây chuyển sợ thành vui. Bằng đem chuyện thấy nghe nơi Thái Tử ở kể lại cho Kinh Dương Vương cùng Vương Phi Nương Nương nghe xong 2 người lấy làm kinh ngạc lẫn sửng sốt.
Hai người không hẹn nhau đồng nói:
Con ta chứng quả Đắc Đạo rồi, Đắc Đạo thật rồi, Thành Công thật rồi.
Kinh Dương Vương nói với Cúc Phương:
Những gì ngươi thấy là do pháp thuật Thần Thông biến hóa của Thái Tử mà ra.
Kinh Dương Vương dặn dò Cúc Phương:
Ngươi không nên kể chuyện này cho ai nghe.
Lần này đến khu rừng cấm đem đồ ăn thức uống đến cho Thái Tử, Cúc Phương nghĩ Thái Tử giờ đây có thể thấy trước biết trước mọi việc, mỗi hành động bước chân của ta. Sự suy nghĩ của ta Thái Tử đều thấy rõ cả.
Cúc Phương vừa xuống xe ngựa cách đó hàng vài trăm mét, liền nghe tiếng nói như tiếng chuông ngân vọng ra:
Cúc Phương ngươi đừng sợ, Cha ta nói đúng đấy những gì ngươi nhìn thấy là do ta biến hóa mà ra thôi.
Cúc Phương nghe xong lời Thái Tử liền ớn lạnh nổi da gà. Vì đã minh chứng suy nghĩ của mình là đúng, cuộc nói chuyện cách xa hàng 6 – 7 dặm mà Thái Tử cũng nghe được.
Cúc Phương lại nghe Thái Tử nói tiếp:
Những gì ngươi đối với ta, công lao quả thật to lớn. Từ nay ngày nào ngươi cũng đem đồ ăn thức uống đến cho ta vào lúc giữa trưa đúng Ngọ.
Cũng như mọi khi sau giờ Ngọ, Cúc Phương vào phòng ăn thu dọn bát đĩa trở về cung thành. Đem việc Thái Tử căn dặn nói lại cho Quốc Vương cùng Vương Phi nghe.
Đây nói về nước Xích Quỷ luôn luôn được Trời ưu đãi, mưa thuận gió hòa, dân chúng luôn luôn được mùa trúng lớn, cảnh thái bình an lạc khắp nơi nơi. Khi ấy xa gần nước Xích Quỷ có nhiều Bộ Tộc nổi lên rất hùng mạnh, nhất là bên kia phía bờ Bắc. Con cháu của Bàng Nhân Hoàng Đế có ý thôn tính nước Xích Quỷ. Kinh Dương Vương lấy làm lo lắng cho cuộc chiến tranh chống ngoại xâm này, tất cả đều trông chờ vào Thái Tử vì Kinh Dương Vương đã về già. Nay nghe Thái Tử thay đổi sự ăn uống, ngày ăn một bữa, trước đây thì một tuần chỉ ăn có một lần. Nhất là Mẹ Thái Tử hết sức vui mừng nói phải ăn uống cho nhiều mới có đủ sức để mà tu luyện. Vì muốn cho Thái Tử có da có thịt, bằng hối thúc Kinh Dương Vương cho người kiếm những đồ ăn thức uống giàu chất bổ dưỡng.
Cho tới một hôm Kinh Dương Vương, liền cho người vắt sữa Bò với những con mập nhất trong đàn. Những con Bò sữa này với chế độ ăn uống đặc biệt, nuôi chúng hết sức công phu. Cỏ non, mật ong và những bông lúa đã ngậm sữa. Sữa được vắt từ những con Bò thật khỏe mạnh đem nấu với gạo nếp thơm, pha nước Cốt Linh Chi Nhân Sâm nghìn năm được sắc lọc từ trước nấu thành một bát cháo đặc biệt dành riêng cho Thái Tử.
Nhìn bát cháo nghi ngút hương thơm, Thái Tử đã hiểu đây là bát cháo tốn nhiều công phu tâm huyết. Có lẽ đây là bát cháo quyết định sự sống còn hay tìm ra Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng Thiên Đạo vũ trụ. Quả thật không sai sau khi ăn xong bát cháo, thì toàn thân lừng bừng khí lực cơ thể nhẹ bổng khác thường, bộ máy sống thể xác Tiểu Thiên vũ trụ đã phát huy thần lực đến cực điểm. Không thể để bỏ qua cơ hội này, liền đằng vân giá vũ bay lên không trung nhắm dãy núi cao xa tít bay thẳng tới.
Nói về Cúc Phương ngồi chờ ngoài phòng khách cách đó khoảng chừng 50 mét, nghĩ vẩn nghĩ vơ, chợt thấy Thái Tử từ trong phòng ăn bước ra. Cúc Phương tim đập loạn lên vì đây là lần đầu tiên Cúc Phương nhìn thấy Thái Tử, chỉ còn 50 ngày nữa là 6 năm, không thể tin được, Thái Tử giờ đây trở thành thanh niên khỏe mạnh, vóc người rắn chắc cao lớn đẹp như Thiên Thần giáng thể. Cúc Phương sít chút nữa thời kêu lên. Thái Tử không để ý gì đến Cúc Phương nhảy lên không trung biến mất. Cúc Phương ngơ ngác nhìn theo, tưởng chừng như trải qua một giấc mơ, đã qua quá giờ Ngọ sang giờ Mùi mà Cúc Phương vẫn còn ngơ ngác. Một cơn gió mạnh vụt qua làm Cúc Phương tỉnh giấc mơ trở về thực tại vào thu dọn bát đĩa trở về cung.
Nơi Hoàng Cung Quốc Vương Kinh Dương Vương cùng Vương Phi Nương Nương chăm chỉ lắng nghe Cúc Phương kể lại những gì mà Cúc Phương đã thấy. Kinh Dương Vương nghe xong ra nhiều suy nghĩ. Còn Vương Phi Nương Nương Thần Long Mẫu nói: Không lẽ con nó bay về Trời. Kinh Dương Vương làm thinh không nói gì cả.
Đây nói về Thái Tử bay đến đỉnh cao Thượng Nguồn của các con sông lớn, ngồi dưới Cội Cây Sanh Hình Rồng. Ngồi xếp bằng tam Thiền nhập Định. Phát Đại Nguyện rằng:
*- Nguyện thứ nhất: Khi ta thành Đạo thời Đạo pháp của trời sẽ tuôn chảy tưới nhuần các Châu Lục. Làm tươi trẻ Linh Hồn nhân loại, trí huệ đều được khai mở, thấu suốt Cội Nguồn vào pháp Đại Đồng Bình Đẳng tự chủ Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc.
*- Nguyện thứ hai: Khi ta thành Đạo nước pháp Chân Lý, Công Lý, Đạo Lý của Trời sẽ biến thành Nước pháp Cam Lộ, cứu khổ cứu nạn làm vơi đi bao nỗi đau khổ. Khổ sinh, khổ tử, khổ già, khổ bệnh, khổ chia ly, khổ đói nghèo lạc hậu, khổ nỗi hàm oan, khổ áp bức, khổ nghịch cảnh, khổ tù đày, khổ Địa Ngục, khổ dốt dại ngu si. Biến tất cả những thống khổ ấy trở thành an vui an lạc cuộc đời.
*- Nguyện thứ ba: Khi ta thành Đạo, thời Đạo pháp của Trời Linh ứng vào hàng bật nhất cầu chi đặng nấy. Chỉ cần việc ấy không trái lại lời dạy của Đức Cha Trời Chân Lý, Công Lý, Đạo Lý vũ trụ.
*- Nguyện thứ tư: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời biến thành Chủ Nghĩa Đại Đồng, không phân biệt màu da chủng tộc. Các Đảng phái, tôn giáo, các tầng lớp xã hội, giàu nghèo, sang hèn, Ác Thiện, hể có cảm thì có ứng, có công thì có quả. Phàm Thánh cũng như nhau.
*- Nguyện thứ năm: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời thành Đạo Đại Đồng Bình Đẳng, Luật là Thầy, Đạo là Cha, Công Lý Hiến Pháp là Vua. Phàm, Thánh toàn nhân loại, đều đầy đủ các Quyền mà Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu đã ban tặng cho mỗi con người. Như Quyền tự do, Quyền Ngôn Luận, Quyền bình đẳng, Quyền sống, Quyền mưu cầu hạnh phúc, Quyền quyết định vận mệnh của mình. Nhất là Quyền được Hiến pháp, Luật pháp, Đạo pháp, Công Lý cho phép. Còn những Quyền, Hiến pháp, Luật pháp, Đạo pháp, Công Lý không cho phép, đó không gọi là Quyền mà là đi ngược lại lời dạy của Tổ Tiên, Cha Trời, Địa Mẫu.
*- Nguyện thứ sáu: Khi ta thành Đạo, thời Đạo Trời sẽ biến thành những món ăn tinh thần, chuyển hóa Căn Thân Huệ Mạng có công năng giải trừ vô lượng tội ác. Không còn sa đọa Địa Ngục, Ngạ Quỉ, Súc Sanh. Sanh về Thiên giới, muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, Lầu Đài Cung Điện đều theo ý muốn hiện ra. Sống mãi không chết không già không bệnh, không tử.
*- Nguyện thứ bảy: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời trôi chảy không ngừng hết tiểu kiếp này sang tiểu kiếp khác. Lưu chuyển khắp ta bà thế giới, khắp năm châu bốn biển, khắp hư không vũ trụ. Làm lợi ích mãi cho nhân loại con người.
*- Nguyện thứ tám: Khi ta thành Đạo, thì Đạo trời sẽ trở thành Quốc Đạo Chính Nghĩa của mỗi dân tộc, mỗi chủng tộc, mỗi màu da. Từ Địa Ngục, Trần Gian, Thiên Đàng. Đời Đạo là một dung hòa cuộc sống, Đời vì Đạo, Đạo là Đời tuy hai mà một, tuy một mà hai. Như Lửa ánh sáng của Lửa.
*- Nguyện thứ chín: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời biến thành vô lượng quang ánh sáng soi đường cho nhân loại thoát khổ. Anh sáng Chân Lý, ánh sáng Công Lý, ánh sáng Đạo Đức, ánh sáng vật chất khoa học, vũ trụ, ánh sáng khoa học Tâm Linh Duy Thức chủng tánh, ánh sáng Đại Đồng Bình Đẳng, ánh sáng Chính Nghĩa công bằng văn minh, ánh sáng giải thoát Chánh giác, ánh sáng toàn năng toàn giác và còn vô lượng vô biên ánh sáng không thể tính đếm không thể nghĩ bàn soi đường chỉ lối cho nhân loại con người. Thấu suốt quá khứ tột cùng vị lai.
*- Nguyện thứ mười: Khi ta thành Đạo, thì Đạo Trời trở thành Đại Đạo vũ trụ, Đạo Chung cho toàn nhân loại. Tam giáo Quy nguyên. Ngũ Chi hiệp nhất. Đồng Ngộ Chân Tánh. Đồng Thành Chánh Giác. Thanh tịnh hư không. Đại Đồng Bình Đẳng.
Thái Tử vừa phát nguyện xong, tức thời từ Địa Ngục, Trần Gian, Thiên Đàng, Tam Thiên Đại Thiên thế giới. Ba cõi vũ trụ rung mình chấn động dữ dội, bừng sáng lên rực rỡ.
Lúc ấy nơi hư không vũ trụ phát ra tiếng nói khen rằng:
Hi hữu thay, hi hữu thay, hi hữu thay. Cho con lớn của ta, lời nguyện của con sẽ thành hiện thực.
Nói về dưới cùng Địa Ngục, trên khắp các Tầng Trời bỗng nhiên rực rỡ làm kinh động đến chư Thiên, chúng Quỉ Thần. Chư Thiên, Chúng Quỉ Thần tự hỏi với nhau, chuyện gì thế, chuyện gì thế, hào quang chấn động này do đâu mà ra.
Thời giữa hư không bỗng nhiên phát ra tiếng nói:
Điềm lạ này từ chốn nhân gian tạo ra. Thái Tử con Quốc Vương KINH DƯƠNG VƯƠNG.
Chư Thiên và chúng Quỉ Thần lấy làm lạ là ai thế. Thái Tử là ai thế mà có uy lực đến dường này, nghe đồn rằng Đức Chí Tôn đã sanh xuống chốn nhân gian, không lẽ tin đồn này là sự thật. Đức Chí Tôn chuyển đại pháp luân, phá tan vô minh, đẩy lùi Ma tánh, Quỉ Tánh ánh sáng Chánh giác xuất hiện ra đời, Mặt Trời Đại Huệ xuất hiện tỏa sáng. Chư Thiên Quỉ Thần quá đỗi hoan hỉ vui mừng hò reo vui sướng.
Nói về Thái Tử ngồi xếp bằng yên lặng bất động dưới Cội Sanh hình Rồng ánh sáng Chánh giác mỗi lúc một tỏa sáng, vì bản thể Linh giác đang phản bổn hoàn nguyên. Từ bọt Nước tan biến trở về là Nước. Từ thức Tánh trở về Chân Tánh. Tánh thấy nghe hay biết hướng ngược về chính mình, nghe trong tìm thức, thấy trong Linh Hồn. Thấy nghe hay biết ngược về quá khứ, nhờ an trụ Chánh giác làm chủ Chân Tánh. Quá khứ mỗi lúc một hiện rõ ra, thấy rõ mình ở cõi Long Vân trung Thiên giới xuống thế đầu thai. Ánh sáng Chánh giác càng lúc càng sáng soi tận cùng cảnh giới của vô minh.
Lúc bấy giờ bốn phương tám hướng ở dưới đất, bốn phương tám hướng ở trên không, chúng Ma và Quỉ dữ nghĩ rằng. Chúng ta sống chuyên nhờ vào bóng tối, nhờ vào sự mê muội ngu si của Linh Hồn con người, vô minh bảo bọc che chở cho chúng ta. Nay bóng tối vô minh sắp bị phá vỡ, ngu si mê muội, tối tăm, mờ ám trong Linh Hồn con người cũng dần dần tan biến mất. Thì còn gì Vương Quốc của ta. Ngu si, mê muội, tối tăm, mờ ám là Căn Cội của mọi tội lỗi, chính là Thành trì của Ác Ma và Ác Quỉ. Nay chúng thấy ánh sáng Chánh giác chiếu lên công phá thành trì của chúng.
Thành trì của chúng là vô minh che lấp Chân Tánh con người. Một khi ánh sáng Chánh Đẳng Chánh Giác chiếu lên vầng thái dương Tâm Linh xuất hiện, phá tan sự ngu si, mê muội, mê chấp biến mất. Thay vào đó là ánh sáng Chính Nghĩa, ánh sáng Chân Lý, ánh sáng Công Lý, ánh sáng Đạo Đức, thì chúng không còn chỗ để dung thân. Chúng liền cùng nhau kéo đến không cho Thái Tử thành Đạo. Tức thời u minh kéo đến, mây đen mờ mịt, trên không dưới đất, Ác Ma, Ác Quỉ mỗi lúc một đông, chúng thi nhau phù phép, mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, mỗi lúc một thêm dữ dội. Đá chạy cát bay núi đồi như muốn sụp đổ.
Cùng lúc ấy Long Thần hộ pháp, Ngũ Long xuất hiện. Trấn giữ ngũ phương ứng dụng vào Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Rồng vàng trấn thủ Trung Ương vây quanh bảo bọc Thái Tử. Rồng Đen trấn giữ hướng Bắc. Rồng Đỏ trấn giữ hướng Nam. Rồng Trắng trấn giữ hướng Tây. Rồng Xanh trấn giữ hướng Đông. Thiên Thần trấn giữ trên không. Địa Thần trấn giữ dưới đất. Mặc sức cho Ác Ma, Ác Quỉ công phá suốt 49 ngày đêm. Sấm sét giông bão ngút trời, mưa to gió lớn gào thét khủng khiếp. Thái Tử vẫn bình yên vô sự.
Nói về dân chúng khắp châu lục bị trận đại hồng thủy do Ác Ma, Ác Quỉ gây ra suốt 49 ngày đêm, thiệt hại mùa màng, chết chóc vô số kể, nước Xích Quỷ cũng không tránh khỏi thiệt hại đó, dân chúng khắp châu lục khiếp hoảng. Thành tâm cầu khẩn với Đấng Trời Cao.
Chúng con lạy Đấng Trời Cao. Người cứu giúp chúng con, chúng con đã quá khổ. Khổ đói khổ rét, khổ đau, khổ bệnh, khổ già, khổ chết, khổ chia ly, khổ chiến tranh, khổ tù đày, khổ lao dịch, khổ sai, khổ nỗi oan ức, khổ mất nước nhà tan, ôi biết bao nhiêu là nổi khổ cái khổ này chồng chất lên cái khổ kia. Giờ đây chúng con lại phải hứng chịu bao cái khổ ập đến do mưa bão gây ra. Hỡi trời xanh xin người cứu lấy chúng con, xin người cứu lấy chúng con, xin người cứu lấy chúng con. Lời nguyện cầu nhân loại khắp châu lục vang lên. Tức thời từ trên dãy núi cao thượng nguồn của các con sông lớn chảy về các châu lục. Ba Đạo hào quang rực rỡ phóng lên vũ trụ phát ra tiếng sấm lớn, làm rung chuyển vũ trụ, hiện ra vô số Mặt Trời bóng đêm biến mất. Trời quang mây tạnh, ba Đạo hào quang biến mất vô số Mặt Trời biến theo, Bình Minh tỏa sáng truyền hơi ấm về cho nhân gian mở màng ngày mới.
Thái Tử suốt 49 ngày đêm, làm chủ Chân Tánh, làm chủ thấy nghe hay biết. Thức Tánh trở về Chân Tánh ví như bọt Nước tan biến trở lại là Nước. Duy Thức tánh hội nhập Cội Nguồn, huệ quang Chánh giác càng lúc càng sáng, thành trì Ác Ma, Ác Quỉ như sắp sụp đổ đến nơi. Chúng Ác Ma. Ác Quỉ càng lúc càng khiếp sợ, chúng rủ nhau kéo đến công phá dữ dội phải nói là vô cùng kinh khiếp nữa là khác, nhưng chúng không làm gì nổi. Vì có Long Thần, Ngũ Long trấn giữ Thần Thánh bảo bọc. Huệ Quang Thái Tử sáng tới đâu, thì vô minh biến tan tới đó, hào quang Chánh Giác hiện ra vô số Mặt Trời trí huệ thiêu rụi thành trì của chúng.
Cảnh giới Tổng Thể quá khứ vũ trụ vô lượng vô biên. Phật Thánh Tiên đã hội nhập Cội Nguồn. Đại Đồng Tổng Thể quá khứ vũ trụ. Cảnh giới tổng thể hiện tại vô lượng vô biên. Phật Thánh Tiên khắp cùng vô lượng vô biên vũ trụ đang chuyển Đại pháp luân. Cảnh giới tương lai tổng thể vũ trụ đều hiện ra, quá khứ tổng thể vũ trụ nhất nhất đều đã hiện ra. Trong tổng thể Đại Đồng thống nhất bản thể Linh giác tối cao vũ trụ. Tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng hiệp nhất thống nhất quá khứ, hiện tại, vị lai vũ trụ đã hiện ra.
Như vậy quyền lực tối cao vũ trụ đã ấn chứng trao quyền cho Thái Tử, chuyển Đại Pháp Luân Ấn Bút đầy đủ. Tức thời ba Đạo hào quang từ Tâm Linh Thái Tử phóng lên hư không, theo tiếng kêu cứu cầu nguyện của nhân loại, theo luật cảm ứng của vũ trụ. Tổng thể toàn năng toàn giác Linh ứng vũ trụ, đã thọ ký kỷ nguyên vũ trụ. Kỷ nguyên vũ trụ Long Hoa ra đời, thừa hành di Chí Tổ Tiên, ban hành Thiên Tạng vũ trụ, Pháp Tạng vũ trụ, Luật Tạng vũ trụ, từ nơi Mật Tạng vũ trụ khai mở tại chốn nhân gian. Thế là Văn Hóa Cội Nguồn vũ trụ ra đời, cách đây năm nghìn năm.
Thái Tử Hùng Lan trở về ngôi vị Chí Tôn, thay mặt cho Đức Cha Trời, truyền bá chủ nghĩa Đại Đồng xuống nhân gian. Đại Đạo vũ trụ. Đưa nhân loại trở về Cội Nguồn qua sông mê đến bờ giác. Ánh sáng Chủ Nghĩa Đại Đồng đã tỏa sáng, Văn Hóa Cội Nguồn ra đời làm chấn động vũ trụ. Mặt Trời Chân Lý. Mặt Trời Công Lý. Mặt Trời Đạo Lý, bừng lên thiêu rụi lòng tà gian của lũ Ác Ma và Ác Quỉ.
Thái Tử đã hội nhập Cội Nguồn ở cương vị Chí Tôn, ở ngôi vị Chánh giác, quyền lực tối cao, quyền năng vô tận. Thay thế Đức Cha Trời chuyển Đại Pháp Luân. Nên sự thấy biết của Chí Tôn Thái Tử là sự thấy biết của bản thể Chân Tánh, vượt xa cái thấy biết của Thức Tánh. Tức là cái thấy biết bản thể của Nước, khác xa sự thấy biết của Bọt Nước.
Do sự thấy biết phát ra từ Chánh Đẳng, Chánh Giác bản thể Cội Nguồn. Nên Thái Tử đã thấy rõ tất cả, quá khứ vũ trụ, hiện tại vũ trụ, vị lai vũ trụ, cũng như tiền kiếp Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa quá khứ. Từ vô thủy quá khứ sanh ra.
Những Linh Căn Linh Hồn chuyển kiếp luân hồi liền quên mất Cội Nguồn trở thành bất giác mê muội u minh. Trải qua vô lượng kiếp tiến hóa, vô lượng kiếp tu luyện, từ bất giác mê muội u minh trở thành Hoàn giác thành Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa. Từ bọt Nước hội nhập trở về Nước, Thức Tánh trở thành Chân Tánh lên ngôi Chánh Đẳng Chánh Giác. Đến khi viên mãn Đại Nguyện thì hội nhập Cội Nguồn vào tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng ngôi vị tối cao vũ trụ.
Các vị Phật Tổ, Thánh Tổ, Tiên Tổ, đã hội nhập Cội Nguồn vào tổng thể Đại Đồng Bình Đẳng ngôi vị tối cao vũ trụ. Nếu việc đó cần thiết quan trọng đối với vũ trụ, thì các Ngài từ nơi quá khứ tổng thể Cội Nguồn Chánh giác sẽ hiện thân ra làm lợi ích cho toàn nhân loại con người.
Sở dĩ Đức Chí Tôn chưa hội nhập Cội Nguồn là vì nguyện lực Độ sanh của Đức Chí Tôn chưa viên mãn trọn vẹn. Đức Chí Tôn đã thề nguyện, khi nào tận Độ hết thảy nhân sinh hội nhập Cội Nguồn vào ngôi Chánh Đẳng Chánh Giác. Thì ta mới hội nhập vào ngôi vị Tổ Tiên. Đấng tối cao. Đấng lập lên vũ trụ cùng con người.
Thái Tử nhìn thấy chốn nhân gian chìm đắm trong u minh khốn khổ. Thiên Đàng không có đường lên, còn Địa Ngục rẫy đầy lối xuống, thương thay đáng thương thay. Chốn nhân gian có mấy ai thật sự lo cho Thiên Hạ, mà chỉ tranh giành Thiên Hạ để được lợi lộc mà thôi.
Chỉ có những người giác ngộ, những người thật sự thương dân, mới thật sự cứu dân thoát nạn, mà chỉ có Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng Đại Đạo vũ trụ, mới mong cứu nhân loại thoát khổ. Nhưng Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng, Đại Đạo vũ trụ cao thâm khó hiểu. Nhất là hoàn cảnh hiện nay, trình độ dân trí còn quá thấp kém, lại thêm đời sống còn quá nghèo hèn lạc hậu. Chữ nghĩa giấy mực chưa tinh vi còn quá lạc hậu thô sơ, không thể nào lưu chép Kinh Luân để lại được.
Vì thế ta phải sanh xuống nhân gian tới ba lần, và lần này chỉ là khai mở nền móng Cội Nguồn, mở màn kỷ nguyên Long Hoa vũ trụ ra đời, để lại Thiên Ấn. Lần hai tái sanh nhân gian ta sẽ để lại cả ẤN lẫn BÚT, thì Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng lưu chuyển ra đời mới có hiệu quả như mong muốn. Lần thứ ba giữa tiểu kiếp thứ 10 Đại hội Long Hoa toàn vũ trụ. Thọ Ký cõi nước Cực Lạc cho những người có công trong Văn Hóa Cội Nguồn, Chủ Nghĩa Đại Đồng theo Di chí Tổ Tiên. Cha Trời, Địa Mẫu.
Theo Thiên Luật vũ trụ, Phật, Thánh, Tiên, Thần, Chúa sanh xuống chốn nhân gian, thời phải sống theo luật nhân gian. Hôm nay ta vẫn còn Phụ Thân, Phụ Mẫu, Phụ Hoàng Mẫu Hậu thương yêu ta hết mực, mang nặng đẻ đau, nuôi nấng nâng niu, chăm sóc, biết bao khó nhọc. Đạo làm con phải lo báo hiếu, đền đáp công ơn sanh thành dưỡng dục.
Theo Thiên Luật trong các điều khoản báo hiếu, thì khuyên Cha Mẹ làm lành lánh dữ là cao hơn cả. Phục vụ Cha Mẹ ăn ngon, mặt ấm chỉ là bậc tiểu hiếu, khuyên Cha Mẹ làm lành lánh dữ là bậc trung hiếu, truyền Văn Hóa Cội Nguồn Đại Đạo vũ trụ để cho linh hồn Cha Mẹ về trời hưởng phước đó mới là bậc Đại Hiếu.
Vì thế Đại trung với Tổ Quốc. Đại hiếu với dân là tôn thờ Văn Hóa Cội Nguồn. Truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn cho toàn dân. Chúng ta sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương và đùm bọc của cha mẹ. Trong sự che chở của xã hội. Theo Thái Tử, để đền đáp công ơn ấy Không có gì hơn là truyền bá Văn Hóa Cội Nguồn Đại Đạo Vũ Trụ cho cha mẹ, cho nhân loại xã hội, thì coi như đã trả được tứ ân. Ân Cha Mẹ, ân Tổ Quốc, ân Thầy, ân Xã Hội.
* * *
Hết phần 4 chương 10 mời xem tiếp phần 5 chương 10 Long Hoa Mật Tạng. Bộ Kinh báu vật vũ trụ. Mỗi câu mỗi chữ ẩn tàng bao huyền cơ. Mỗi câu mỗi chữ là chân lý tinh hoa của cuộc sống. Những ai làm theo tu theo thì coi như vận mệnh thay đổi. Ví như cá chép hóa Rồng, không còn là cá Chép nữa.
* * *