Ở đây mình không nhận định đúng hay sai, mình chỉ nói quan điểm cá nhân mình nhé.
"Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng" tùy vào bối cảnh và tính cách, cách sống của mỗi người thôi.
- Thời phong kiến, hay ở 1 số khu vực trọng nam khinh nữ, địa vị xã hội thấp, người phụ nữ lấy được ông chồng quan to chức lớn, mà ổng yêu thương nhiều, thì người nữ ấy mới được có 1 chút tiếng nói, được tôn trọng, nhưng mấy ông to bự vậy thì cũng tam thê tứ thiếp, hậu cung 1 giàn. Còn người lấy phải ông chồng tệ bạc, tầng lớp thấp, thì thường sẽ là công cụ.. thuộc dạng giống Nông Nô.. Vẫn có trường hợp thương nhau đầu bạc răng long, nhưng cũng có bị ảnh hưởng do bối cảnh lúc đó.
- Phụ nữ thời nay đa số đều tự lập, có bản lĩnh, cá tính riêng, cũng có tiếng nói trong xã hội. Nên đôi lúc, cũng không nhất thiết phải cần nhiều (phụ thuộc) vào ông chồng chi cả.
Lấy người yêu thương, vun vén gia đình thì họ hạnh phúc, họ được tự do đi làm, đi công tác xã hội.
Lấy phải ông hay ghen hay có tư tưởng phong kiến nhiều, thì người nữ thường bị kiềm hãm nhiều, ít có thể tự do đi làm, ra xã hội.
Bảo "hơn nhau ở tấm chồng", nhưng thường thương nhau mới lấy nhau. Nếu đã lấy nhau, thì phải dùng sự khôn khéo, vun vén xây dựng quan hệ gia đình. Chứ cứ không tôn trọng đối tác, đòi hỏi những thứ quá cao, mà bản thân mình không cùng cố gắng, lúc yêu thì nhịn, không yêu thì dễ xảy ra chuyện lắm, lúc đó khóc bù lu bù loa kêu chồng người ta thế này, chồng người ta thế kia, tôi khổ.. là không đúng, ai biết người ta được như vậy có phải là "khổ trước sướng sau" không này. Đó là sự khôn khéo của cá nhân. Còn nếu đã gắng xây dựng, nhưng bên kia không hợp tác, lâu dần bạn cũng mệt mỏi, quá mệt và nhắm không thấy đáng thì buông tay.
Cuộc sống có hơn người hay không, thì bản thân mình phải hơn trước: Kiến thức, khí chất, trí huệ, tiềm lực cá nhân. Đã không có nền tảng cá nhân, thì không có tiếng nói, và không có quyền đòi hỏi, bởi không ai cho không ai cái gì, muốn được, phải trả giá bằng sức, bằng nỗ lực. Nên bạn được như vậy, vì bạn xứng đáng được, không bởi vì chọn lựa ăn may. Đầu tư cho bản thân, thì chính là đang đầu tư cho chính cuộc sống của bạn sau này, không phải là do người khác. Người khác là phụ trợ, tạo cuộc sống bạn thêm muôn màu muôn vẻ mà thôi.
Cá nhân mình, mình đầu tư kiến thức, rồi kiếm tài chính vững chắc. Gặp người thương, cùng chí hướng hoặc tiến tới thì có thể tìm hiểu.. Nhưng sẽ không bảo "hơn nhau ở tấm chồng", hay "chồng nó thế này thế kia", do bản thân thôi. Nên cầm thì cầm, nên buông thì sảng khoái mà buông. Dựa người khác sẽ không vững chắc, có thể mượn vai người ta, nhưng đứng trên chân của mình, khi người đi, ta sẽ không té đau. Ít nhất, vứt đâu cũng tồn tại được, vui vẻ và thản nhiên mà sống.
"Hồi đáp tốt nhất với số phận là vui vẻ.
Hồi báo tốt nhất với cuộc sống là nỗ lực." (st)
"Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng" tùy vào bối cảnh và tính cách, cách sống của mỗi người thôi.
- Thời phong kiến, hay ở 1 số khu vực trọng nam khinh nữ, địa vị xã hội thấp, người phụ nữ lấy được ông chồng quan to chức lớn, mà ổng yêu thương nhiều, thì người nữ ấy mới được có 1 chút tiếng nói, được tôn trọng, nhưng mấy ông to bự vậy thì cũng tam thê tứ thiếp, hậu cung 1 giàn. Còn người lấy phải ông chồng tệ bạc, tầng lớp thấp, thì thường sẽ là công cụ.. thuộc dạng giống Nông Nô.. Vẫn có trường hợp thương nhau đầu bạc răng long, nhưng cũng có bị ảnh hưởng do bối cảnh lúc đó.
- Phụ nữ thời nay đa số đều tự lập, có bản lĩnh, cá tính riêng, cũng có tiếng nói trong xã hội. Nên đôi lúc, cũng không nhất thiết phải cần nhiều (phụ thuộc) vào ông chồng chi cả.
Lấy người yêu thương, vun vén gia đình thì họ hạnh phúc, họ được tự do đi làm, đi công tác xã hội.
Lấy phải ông hay ghen hay có tư tưởng phong kiến nhiều, thì người nữ thường bị kiềm hãm nhiều, ít có thể tự do đi làm, ra xã hội.
Bảo "hơn nhau ở tấm chồng", nhưng thường thương nhau mới lấy nhau. Nếu đã lấy nhau, thì phải dùng sự khôn khéo, vun vén xây dựng quan hệ gia đình. Chứ cứ không tôn trọng đối tác, đòi hỏi những thứ quá cao, mà bản thân mình không cùng cố gắng, lúc yêu thì nhịn, không yêu thì dễ xảy ra chuyện lắm, lúc đó khóc bù lu bù loa kêu chồng người ta thế này, chồng người ta thế kia, tôi khổ.. là không đúng, ai biết người ta được như vậy có phải là "khổ trước sướng sau" không này. Đó là sự khôn khéo của cá nhân. Còn nếu đã gắng xây dựng, nhưng bên kia không hợp tác, lâu dần bạn cũng mệt mỏi, quá mệt và nhắm không thấy đáng thì buông tay.
Cuộc sống có hơn người hay không, thì bản thân mình phải hơn trước: Kiến thức, khí chất, trí huệ, tiềm lực cá nhân. Đã không có nền tảng cá nhân, thì không có tiếng nói, và không có quyền đòi hỏi, bởi không ai cho không ai cái gì, muốn được, phải trả giá bằng sức, bằng nỗ lực. Nên bạn được như vậy, vì bạn xứng đáng được, không bởi vì chọn lựa ăn may. Đầu tư cho bản thân, thì chính là đang đầu tư cho chính cuộc sống của bạn sau này, không phải là do người khác. Người khác là phụ trợ, tạo cuộc sống bạn thêm muôn màu muôn vẻ mà thôi.
Cá nhân mình, mình đầu tư kiến thức, rồi kiếm tài chính vững chắc. Gặp người thương, cùng chí hướng hoặc tiến tới thì có thể tìm hiểu.. Nhưng sẽ không bảo "hơn nhau ở tấm chồng", hay "chồng nó thế này thế kia", do bản thân thôi. Nên cầm thì cầm, nên buông thì sảng khoái mà buông. Dựa người khác sẽ không vững chắc, có thể mượn vai người ta, nhưng đứng trên chân của mình, khi người đi, ta sẽ không té đau. Ít nhất, vứt đâu cũng tồn tại được, vui vẻ và thản nhiên mà sống.
"Hồi đáp tốt nhất với số phận là vui vẻ.
Hồi báo tốt nhất với cuộc sống là nỗ lực." (st)