Chương 30
Thang máy đi thẳng xuống một tần hầm rất sâu trong lòng đất. Cô nhẹ nhàng để ngón tay của mình lên chỗ quét vân tay. Nhận định dấu vân tay chính xác cánh cửa được mở ra. Trong đấy có rất nhiều loại vũ khí và xe rất tân tiến. Nhưng trong đây còn có sự hiện diện của một người nữa.'Mày thực sự muốn thực hiện nó vào chiều nay? Chung Khiêm đã biết chưa?'Gia Hân miệng thả ra một lang khói nhè nhẹ hỏi. Linh Đan nhìn lướt qua, giật phắt điếu thuốc trên tay Hân rồi tự nhiên hút, trả lời: 'Biết, mày nghĩ khi tao làm việc này cũng đồng nghĩa tìm cái chết đúng không? Nhưng lỡ họa may tao thắng mấy người bọn họ thì sao?'Đan vừa mân mê mấy cây phi tiêu trong tay vừa nói. Hân nghiêm túc xoay người nhìn Đan nói: 'Ông ta bên cạnh mày lâu như vậy. Còn là người đào tạo mày được như ngày hôm nay. Mày nghĩ tỉ lệ thắng sẽ cao sao?'Hân thật sự không muốn Linh Đan đối đầu với họ chút nào cả. Vì như thế cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của Đan sẽ rất nguy hiểm.
"Tao là Linh Đan kia mà. Yên tâm tao sẽ không để mày bơ vơ một mình đâu. Thôi tao trang bị đủ rồi bây giờ tao đưa mày đến công ti Khiêm." Đan khoác tay lên vai Hân cười nói vui vẻ cứ như đã an bài tất cả mọi thứ rất kĩ càng. Nhưng Hân biết Đan là một người tùy ý, cô sẽ không bao giờ lên kế hoạch sẵn cả. Thích lúc nào thì đánh lúc đấy thôi. Hân vừa nghĩ ngợi vừa thở dài ngao ngán.
Lên xe, lần này Linh Đan lái xe không nhanh lắm. Chiếc xe chỉ chạy ở mức trung bình, không nhanh cũng không chậm. Làm Hân một phe ngơ ngác: 'Đan, mày bị gì vậy? Dưỡng sức đánh nhau à? Làm tao trước khi lên xe phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều đấy.'Linh Đan nghe xong cười nhẹ. Một nụ cười không thể hiện bất cứ cảm xúc nào của cô cả lên tiếng: 'Tao chỉ muốn cho mày biết cảm giác an toàn khi ngồi xe của tao thôi mà. Mày nhấn vào cái nút bên cạnh thành ghế mày đi.'Dùng giọng mệt mỏi nói chuyện, cô làm Hân lo lắng tột cùng.
"Là cái gì đây?" Sau khi làm theo lời Đan nói Hân thấy có một cái cửa nhỏ mở ra, hiện ra một cái hũ thuốc màu tím. Cô dừng xe lại một bên đường, cầm hộp thuốc uống sạch rồi tiếp tục lái xe. Hân bỗng nhớ đến hộp thuốc đó là gì. Muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại: 'Nếu bây giờ ngăn nó chắc chắn nó sẽ không có sức để đấu với mấy tên trâu bò kia. Vậy chẳng phải đẩy nó vào chỗ chết sao?'Nghĩ ngợi xong thì cũng đến công ti anh.
Cô gọi điện cho anh: 'Xã ơi, em đang đứng trước công ti anh này.'Khiêm bên kia điện thoại không lên tiếng mà trực tiếp ngắt máy sau đó nhanh chóng bước ra khỏi công ti.
"Em lái xe?" Khiêm thấy cô không chuyển chỗ ngồi liền hỏi. Cô gật nhẹ đầu quay sang người đang đứng cạnh anh: 'Thành Nam? Về khi nào đấy? Cũng muốn đi xem phim à?'Chữ Thành Nam vừa vang lên Gia Hân đã nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi xe. Chạy xuống ôm Nam chặt cứng. Khiêm thì không nói gì bước vào ghế phụ ngồi xuống. Linh Đan mệt mỏi mở kính xe bên Khiêm nói vọng ra: 'Hai người không mau lên xe thì đừng trách tại sao tôi nhẫn tâm.'Nam và Hân nghe xong nhanh chóng lên xe thắt dây an toàn vào. Đan không nói gì cả vội gạt số lái xe với tốc độ nhanh nhất tới đấu trường.
Tới nơi, cô và Hân lấy chiếc mặt nạ ra đeo lên mặt nhìn rất bí ẩn và kích thích sự tò mò cho người đối điện. Linh Đan lên tiếng căn dặn: 'Lát nữa mọi người đừng kêu tên thật của tôi. Kêu tôi là Nữ hoàng bóng đêm.'Nói xong cô thắng xe lại. Quay sang ôm Khiêm thật chặt: 'Ông xã, lát nữa anh đừng tỏ cái bộ mặt đáng yêu của anh ra, nếu không em sẽ phân tâm mà thua mất.'Lời nói của cô khiến Hân rơi nước mắt. Hân vội lau giọt nước mắt của mình đi rồi cùng mọi người xuống xe.
Cả bốn người họ vào đấu trường. Linh Đan cẩn thận đánh giá những người mình sắp phải đối mặt. Bên họ có tất cả năm người. Một mình cô đối đầu với năm người cùng một lúc e là.. rất dễ dàng.
"Hay anh giúp em nhé? Sức khỏe của em hôm nay kém lắm." Anh ân cần vuốt tóc cô hỏi. Linh Đan lắc nhẹ đầu: 'Em là ai kia chứ? Với lại cho anh giúp, không phải họ sẽ không phục sao? Nên là anh đừng lo em sẽ xử chúng một cách nhanh nhất cho anh xem.'Cô nói với giọng trẻ con rất đáng yêu. Khiêm nâng cằm cô lên, hai người trao nhau một nụ hôn cháy bỏng. Trước khi ra sân anh còn hôn nhẹ lên môi cô một cái nữa rồi mới chịu thả cô ra.
"Chắc mọi người cũng biết hôm nay tôi đến đây để làm gì mà nhỉ? Nếu tôi thua các người muốn làm gì tôi cũng được. Nhưng nếu tôi thắng thì King và Queen phải thuộc về tôi. Mọi người nghe rõ chứ?" Lời tuyên bố chắc nịch của cô làm mọi người trong đây cười thầm.'Một cô nhóc như mày mà muốn chấp bọn tao sao? Một đánh năm? Chắc chứ cô bé?'Một tên trong số năm người đó lên tiếng. Đan không nói, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo: 'Tao là người nên không thể nói chuyện với bọn mày đâu. Lên hết đi, bố chấp.'Vừa nói cô vừa cười một nụ cười cực kì đáng sợ. Nó khiến Khiêm còn phải rùng mình một cái, vì sự thù hận, tức giận được tỏ ra từ nụ cười đó.
Năm người thay phiên tấn công cô nhưng không ai đụng được người của cô cả. Lúc này trên kháng đài, anh hai và chị dâu cũng như mọi người mới ngồi xuống ghế trống xem cô. Linh Đan vẫn cứ như thế. Cứ né qua né lại như đang chơi mèo vờn chuột vậy. Được một lúc khi cả năm người kia thấm mệt cô mới bắt đầu ra tay. Đan từ từ bước tới. Tốc độ đi của cô rất chậm, vừa đi vừa né làm mọi người trên kháng đài sợ thốt tim, kể cả cha mẹ cô hay cha mẹ của Khiêm đều sợ hãi.
Nhưng khi bước chân của cô dừng lại. Tất cả năm người bọn họ đều lần lượt nằm xuống. Khiến mọi người trên kháng đài chấn kinh thêm một lần nữa. Có người không tin còn xuống kiểm tra, nhưng kết quả là tất cả bọn họ đều đã chết với trên cổ, tay, vai đều bị gâm bởi những cái phi tiêu sắt nhọn vào mạch đạo. Linh Đan điềm đạm cất tiếng nói: 'Còn ai muốn chống? Cứ bước ra đi, tôi hiện đang rảnh nên có thể diệt từng người các người đều được. Hay là lên tập thể đi. Tôi đây đều tiếp.'Giọng nói cô thể hiện rõ sự thách thức. Mọi người nghe lời cô nói liền gục đầu xuống không dám hó hé nữa lời.
"Nên nhớ tôi không lên tiếng thì đừng có làm tới. Vì lúc đó tôi là đang nhân từ cho các người một con đường sống đó. Còn nữa King và Queen từ nay do tôi quản lí. Nhớ rõ đừng nên đùa với tôi." Linh Đan nói rồi bước chân thẳng tắp bước về phía trước. Lên xe cô tháo chiếc mặt nạ đó ra. Trên mặt Đan đang tiết ra mồ hỏi lạnh.
Chờ một lúc thì ba người kia cuối cùng cũng lên xe.'Tới bệnh viện cho anh, nghe anh, đừng bướng.'Khiêm vừa lên xe đã lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô. Linh Đan không nói gì khởi động cho xe tới bệnh viện. Vừa đỗ xe chưa kịp tháo dây an toàn ra thì cô đã hoàn toàn mất ý thức. Khiêm nhanh chóng bế cô lên chạy nhanh vào bệnh viện.'Em nhớ không được có chuyện gì đó! Em tuyệt đối không được bỏ anh. Em đã từng hứa rồi, thì không được nuốt lời.'Lời nói thể hiện sự lo lắng, quan tâm và cũng kèm theo sự giận dữ. Khiêm tự hứa với lòng, chuyện này anh sẽ trực tiếp giải quyết. Vì chuyện này đã không còn của riêng cô nữa mà là chuyện của anh.
Hết chương 30
"Tao là Linh Đan kia mà. Yên tâm tao sẽ không để mày bơ vơ một mình đâu. Thôi tao trang bị đủ rồi bây giờ tao đưa mày đến công ti Khiêm." Đan khoác tay lên vai Hân cười nói vui vẻ cứ như đã an bài tất cả mọi thứ rất kĩ càng. Nhưng Hân biết Đan là một người tùy ý, cô sẽ không bao giờ lên kế hoạch sẵn cả. Thích lúc nào thì đánh lúc đấy thôi. Hân vừa nghĩ ngợi vừa thở dài ngao ngán.
Lên xe, lần này Linh Đan lái xe không nhanh lắm. Chiếc xe chỉ chạy ở mức trung bình, không nhanh cũng không chậm. Làm Hân một phe ngơ ngác: 'Đan, mày bị gì vậy? Dưỡng sức đánh nhau à? Làm tao trước khi lên xe phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều đấy.'Linh Đan nghe xong cười nhẹ. Một nụ cười không thể hiện bất cứ cảm xúc nào của cô cả lên tiếng: 'Tao chỉ muốn cho mày biết cảm giác an toàn khi ngồi xe của tao thôi mà. Mày nhấn vào cái nút bên cạnh thành ghế mày đi.'Dùng giọng mệt mỏi nói chuyện, cô làm Hân lo lắng tột cùng.
"Là cái gì đây?" Sau khi làm theo lời Đan nói Hân thấy có một cái cửa nhỏ mở ra, hiện ra một cái hũ thuốc màu tím. Cô dừng xe lại một bên đường, cầm hộp thuốc uống sạch rồi tiếp tục lái xe. Hân bỗng nhớ đến hộp thuốc đó là gì. Muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại: 'Nếu bây giờ ngăn nó chắc chắn nó sẽ không có sức để đấu với mấy tên trâu bò kia. Vậy chẳng phải đẩy nó vào chỗ chết sao?'Nghĩ ngợi xong thì cũng đến công ti anh.
Cô gọi điện cho anh: 'Xã ơi, em đang đứng trước công ti anh này.'Khiêm bên kia điện thoại không lên tiếng mà trực tiếp ngắt máy sau đó nhanh chóng bước ra khỏi công ti.
"Em lái xe?" Khiêm thấy cô không chuyển chỗ ngồi liền hỏi. Cô gật nhẹ đầu quay sang người đang đứng cạnh anh: 'Thành Nam? Về khi nào đấy? Cũng muốn đi xem phim à?'Chữ Thành Nam vừa vang lên Gia Hân đã nhanh chóng mở cửa bước ra khỏi xe. Chạy xuống ôm Nam chặt cứng. Khiêm thì không nói gì bước vào ghế phụ ngồi xuống. Linh Đan mệt mỏi mở kính xe bên Khiêm nói vọng ra: 'Hai người không mau lên xe thì đừng trách tại sao tôi nhẫn tâm.'Nam và Hân nghe xong nhanh chóng lên xe thắt dây an toàn vào. Đan không nói gì cả vội gạt số lái xe với tốc độ nhanh nhất tới đấu trường.
Tới nơi, cô và Hân lấy chiếc mặt nạ ra đeo lên mặt nhìn rất bí ẩn và kích thích sự tò mò cho người đối điện. Linh Đan lên tiếng căn dặn: 'Lát nữa mọi người đừng kêu tên thật của tôi. Kêu tôi là Nữ hoàng bóng đêm.'Nói xong cô thắng xe lại. Quay sang ôm Khiêm thật chặt: 'Ông xã, lát nữa anh đừng tỏ cái bộ mặt đáng yêu của anh ra, nếu không em sẽ phân tâm mà thua mất.'Lời nói của cô khiến Hân rơi nước mắt. Hân vội lau giọt nước mắt của mình đi rồi cùng mọi người xuống xe.
Cả bốn người họ vào đấu trường. Linh Đan cẩn thận đánh giá những người mình sắp phải đối mặt. Bên họ có tất cả năm người. Một mình cô đối đầu với năm người cùng một lúc e là.. rất dễ dàng.
"Hay anh giúp em nhé? Sức khỏe của em hôm nay kém lắm." Anh ân cần vuốt tóc cô hỏi. Linh Đan lắc nhẹ đầu: 'Em là ai kia chứ? Với lại cho anh giúp, không phải họ sẽ không phục sao? Nên là anh đừng lo em sẽ xử chúng một cách nhanh nhất cho anh xem.'Cô nói với giọng trẻ con rất đáng yêu. Khiêm nâng cằm cô lên, hai người trao nhau một nụ hôn cháy bỏng. Trước khi ra sân anh còn hôn nhẹ lên môi cô một cái nữa rồi mới chịu thả cô ra.
"Chắc mọi người cũng biết hôm nay tôi đến đây để làm gì mà nhỉ? Nếu tôi thua các người muốn làm gì tôi cũng được. Nhưng nếu tôi thắng thì King và Queen phải thuộc về tôi. Mọi người nghe rõ chứ?" Lời tuyên bố chắc nịch của cô làm mọi người trong đây cười thầm.'Một cô nhóc như mày mà muốn chấp bọn tao sao? Một đánh năm? Chắc chứ cô bé?'Một tên trong số năm người đó lên tiếng. Đan không nói, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo: 'Tao là người nên không thể nói chuyện với bọn mày đâu. Lên hết đi, bố chấp.'Vừa nói cô vừa cười một nụ cười cực kì đáng sợ. Nó khiến Khiêm còn phải rùng mình một cái, vì sự thù hận, tức giận được tỏ ra từ nụ cười đó.
Năm người thay phiên tấn công cô nhưng không ai đụng được người của cô cả. Lúc này trên kháng đài, anh hai và chị dâu cũng như mọi người mới ngồi xuống ghế trống xem cô. Linh Đan vẫn cứ như thế. Cứ né qua né lại như đang chơi mèo vờn chuột vậy. Được một lúc khi cả năm người kia thấm mệt cô mới bắt đầu ra tay. Đan từ từ bước tới. Tốc độ đi của cô rất chậm, vừa đi vừa né làm mọi người trên kháng đài sợ thốt tim, kể cả cha mẹ cô hay cha mẹ của Khiêm đều sợ hãi.
Nhưng khi bước chân của cô dừng lại. Tất cả năm người bọn họ đều lần lượt nằm xuống. Khiến mọi người trên kháng đài chấn kinh thêm một lần nữa. Có người không tin còn xuống kiểm tra, nhưng kết quả là tất cả bọn họ đều đã chết với trên cổ, tay, vai đều bị gâm bởi những cái phi tiêu sắt nhọn vào mạch đạo. Linh Đan điềm đạm cất tiếng nói: 'Còn ai muốn chống? Cứ bước ra đi, tôi hiện đang rảnh nên có thể diệt từng người các người đều được. Hay là lên tập thể đi. Tôi đây đều tiếp.'Giọng nói cô thể hiện rõ sự thách thức. Mọi người nghe lời cô nói liền gục đầu xuống không dám hó hé nữa lời.
"Nên nhớ tôi không lên tiếng thì đừng có làm tới. Vì lúc đó tôi là đang nhân từ cho các người một con đường sống đó. Còn nữa King và Queen từ nay do tôi quản lí. Nhớ rõ đừng nên đùa với tôi." Linh Đan nói rồi bước chân thẳng tắp bước về phía trước. Lên xe cô tháo chiếc mặt nạ đó ra. Trên mặt Đan đang tiết ra mồ hỏi lạnh.
Chờ một lúc thì ba người kia cuối cùng cũng lên xe.'Tới bệnh viện cho anh, nghe anh, đừng bướng.'Khiêm vừa lên xe đã lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô. Linh Đan không nói gì khởi động cho xe tới bệnh viện. Vừa đỗ xe chưa kịp tháo dây an toàn ra thì cô đã hoàn toàn mất ý thức. Khiêm nhanh chóng bế cô lên chạy nhanh vào bệnh viện.'Em nhớ không được có chuyện gì đó! Em tuyệt đối không được bỏ anh. Em đã từng hứa rồi, thì không được nuốt lời.'Lời nói thể hiện sự lo lắng, quan tâm và cũng kèm theo sự giận dữ. Khiêm tự hứa với lòng, chuyện này anh sẽ trực tiếp giải quyết. Vì chuyện này đã không còn của riêng cô nữa mà là chuyện của anh.
Hết chương 30