Chương 20
Cả hai người ghé ăn tại một quán gần nhà. Trong lúc thưởng thức đồ ăn ở đây, họ cũng có nói với nhau một số điều. Nhưng lần này là về công việc chứ không phải chuyện riêng tư.
"Anh đã tuyên truyền trong Hắc đạo việc hai Bang chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Và có vẻ như không ai là không đồng ý." Khiêm vừa ăn vừa nói lại vừa gắp thức ăn cho cô. Anh thấy cô dạo này rất ốm nên muốn cô ăn nhiều hơn.
Cô nghe vậy thì nhìn anh trả lời: 'Em có nghe trợ lý báo lại rồi. Mà anh cũng là người ngăn chặn nguồn tin của cánh nhà báo?'Cô nhướng mài hỏi. Nhưng thâm tâm cô cũng đã có câu trả lời rồi. Còn ai ngoài anh nữa, người đàn ông luôn đứng phía sau dìu dắt cô đi trên con đường đầy chông gai. Anh nghe cô hỏi chỉ nghiêng đầu nhìn cô: 'Em thích ăn BBQ thế kia mà tranh thủ ăn đi, để anh ăn hết thì có khóc anh cũng không mua thêm đâu.'Sau đó cả hai tiếp tục ăn mà không ai nói chuyện với ai. Mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
*reng* Điện thoại cô báo hiệu của tin nhắn, nội dung: 'Bên em sao rồi? Công ti bên này của cha mẹ đột nhiên gặp vấn đề về khoản thu nhập công ti, và đầu tư một cách nghiêm trọng. Anh đang cố chống đây. Em mau cho người điều tra đi. Mục đích của người đó có lẽ là nhắm vào em đó và có lẽ là do..'Đại Phát nhắn tin báo tình hình cho cô. Kèm theo sự nghỉ ngờ của mình về đối tượng đã gây ra những vấn đề này. Cô xem xong thì vội nhắn lại: 'Em biết rồi. Em sẽ cố gắng giải quyết sớm.'Bữa ăn thư giản của cô bây giờ lại tiếp tục bị quấy rối bởi công việc.
*reng* Thông báo tin nhắn lại vang lên, vẫn được gửi tới từ Đại Phát: 'Đừng nhân nhượng nữa. Anh biết chuyện này khó với em, nhưng em cứ nhường nhịn mãi như vậy họ sẽ cứ mãi lấn tới và làm hại tới em, tới mọi người xung quanh em.'Đọc xong, cô cũng không trả lời lại nữa, mà cất điện thoại vô túi xách và tiếp tục ăn.
Đến 7h hai người về đến nhà.'Em vào phòng nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện gì cứ để ngày mai giải quyết, em mà ráng sau này sẽ không có sức làm chuyện lớn hơn đâu.'Anh gác tay lên vai cô và chơi đùa với mái tóc dài mượt mà đó. Linh Đan nghe anh nói vậy thì: 'Dạ, em sẽ nghỉ sớm. Anh cũng vậy nhé! Chúc anh ngủ ngon.'Nói xong, cô chạy nhanh lên phòng. Bỏ mặc một người đang đứng ở cầu thang, nhìn lên mỉm cười vì sự đáng yêu của cô
Tuy hai người đều nói sẽ nghỉ sớm nhưng tới gần sáng vẫn chưa ai chợp mắt cả. Anh thì quản lý chuyện trong Hắc đạo. Vì dạo này có rất nhiều kẻ không biết điều mà làm loạn.
Trong thư phòng: 'Cho người sang bằng Bang Queen đi.'Anh ngả người ra ghế mà ra lệnh. Sau khi xem xong những điều mà Queen đã làm anh không thể tha thứ được. Nào là bắt cóc người rồi buôn hàng lậu một cách lén lút khi đang bắt tay hợp tác với anh. Khiêm trước giờ tuy là làm trong Hắc đạo nhưng những thứ như vậy anh chưa bao giờ đụng tay tới cả. Thậm chí, nếu có ai đang hợp tác với anh mà vi phạm những đều đó sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời vào ngày hôm sau. Anh ra lệnh xong thì lấy tài liệu trong công ti ra xem
Còn cô vẫn đang ngồi giải quyết một tấn văn kiện được cô kêu người chuyển về nhà.'Đùa gì chứ? Tất cả các chi nhánh của cô đều bắt đầu gặp trục trặc. Huyết Bang thì bị cướp hàng liên miên.'Suy nghĩ của cô càng phức tạp khi không biết phải làm sao để ra tay với người bí ẩn đó. Tay phải đánh máy không ngừng nghỉ. Tay trái thì đang cầm điện thoại gọi cho người quản lý các chi nhánh miệng thì luyên thuyên phân phó lệnh. Mắt thì nhìn dãy cổ phiếu cũng như chỉ số của tất cả các chi nhánh và công ti chính. Mũi thì.. tất nhiên tiếp tục hít thở để tồn tại.
Phân phó xong mọi thứ cô ngắt điện thoại và tiếp tục làm việc. Đầu cô bỗng dưng lại đau lên, báo hiệu cô đã làm việc quá sức. Nhưng nào có nghỉ ngơi, Đan châm ngòi một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng vừa hút vừa làm.
Cứ như vậy Đan làm đến 6h sáng. Nhìn đồng hồ một cái. Cô lếch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Lựa chọn trang phục xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Bỗng dưng cô thấy hình bóng mình trong gương. Linh Đan ngừng bước, làm mấy cái trang điểm lơ phơ để che đi sắc mặt xanh xao và đôi mắt thâm quần của mình.
Khi xuống lầu, cô phát hiện anh đã đến công ti, nên không ăn sáng mà đi làm luôn. Vì cũng đã rất lâu rồi cô không ra mặt nên mấy Bang kia được nước làm tới. Hôm nay, cô phải giải quyết chuyện tài chính sớm nhất có thể, sau đó phải ra mặt đòi lại công bằng cho Bang của mình.
Nghĩ là làm, hôm nay cô không hề nghỉ ngơi. Gia Hân mở cửa phòng bước vào: 'Đây là các mẫu thiết kế của khu thiết kế của công ti gần đây mời sếp xem qua. Mà sếp nên nghỉ ngơi một lát hãy quay lại làm, sức khỏe của sếp không tốt.'Vì đây dù sao cũng là công ti, nên cả hai cũng xem nhau như cấp trên và cấp dưới để tránh người ngoài dị nghị.
"Tôi biết rồi, cô tiếp tục làm việc của mình đi." Linh Đan thậm chí còn không nhìn mặt bạn mình khi nói chuyện. Không phải cô chảnh mà là đó cô có quá nhiều việc để làm. Gia Hân cũng hiểu liền cuối chào rồi nước về phòng làm việc. Trên đường đi cô thầm nghĩ: 'Nó cứ như thế bệnh tình của nó sẽ không sao chứ?'Vừa nghĩ vừa thở dài ngao ngán.
Nhờ công sức làm việc không ngừng nghỉ của cô. Mọi thứ đã ổn định vào lúc 5h.'Không còn sức lực' chính là cụm từ dùng để miêu tả cơ thể của cô lúc này. Nhưng Linh Đan vẫn chưa thể đặt lưng xuống giường được cô tiến vào trong phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của mình mà thay đồ.
Phải, cô đây bây giờ sẽ đến Bang thanh toán lại mọi thứ mà những người không biết sống chết kia đã gây ra. Thay cho mình một bộ đồ bó màu đen, được trang bị đầu đủ thiết bị cứu hộ cần thiết. Cô tiến bước ra phía ban công nhanh chóng bấm nút rồi thả mình tự do trên không.
*lộp cộp* Tiếng giày vang lên báo hiệu cô đã tiếp đất an toàn. Hiện tại cô đang ở gara của công ti. Linh Đan chọn một con xe việt dã. Nhanh chóng lên xe. Lúc chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại cô reo lên, là giọng của anh: 'Em đã về nhà chưa?'Cô nghe giọng anh sau đó vừa khởi động xe vừa lên tiếng trả lời: 'Em giải quyết một số chuyện nữa sẽ về ngay. Anh không cần đến công ti đón em. Vì bây giờ em đang ở bên ngoài, em sẽ tranh thủ giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi sẽ về nhà sớm với anh.'
"Nhớ về sớm, anh chờ em." Anh nghe cô nói thì mỉm cười, dặn dò cô về sớm sau đó ngắt máy. Lúc trước anh và cô có đi kiểm tra. Bác sĩ nói hiện tại bệnh cô cũng không đáng quan ngại. Sức khỏe cô rất tốt nên có thể kéo dài thời gian điều trị. Nhưng nên điều trị sớm để tránh sau này có chuyện bất trắc. Anh nghe vậy cũng an tâm mà cho cô làm mọi chuyện mà cô muốn, chỉ ngoại trừ rời xa anh thôi.
Mọi người nhớ đăng nhập sau đó hãy xem truyện để ủng hộ mình có tinh thần ra chương mới nhé. Xin Cảm Ơn.
Hết chương 20
"Anh đã tuyên truyền trong Hắc đạo việc hai Bang chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Và có vẻ như không ai là không đồng ý." Khiêm vừa ăn vừa nói lại vừa gắp thức ăn cho cô. Anh thấy cô dạo này rất ốm nên muốn cô ăn nhiều hơn.
Cô nghe vậy thì nhìn anh trả lời: 'Em có nghe trợ lý báo lại rồi. Mà anh cũng là người ngăn chặn nguồn tin của cánh nhà báo?'Cô nhướng mài hỏi. Nhưng thâm tâm cô cũng đã có câu trả lời rồi. Còn ai ngoài anh nữa, người đàn ông luôn đứng phía sau dìu dắt cô đi trên con đường đầy chông gai. Anh nghe cô hỏi chỉ nghiêng đầu nhìn cô: 'Em thích ăn BBQ thế kia mà tranh thủ ăn đi, để anh ăn hết thì có khóc anh cũng không mua thêm đâu.'Sau đó cả hai tiếp tục ăn mà không ai nói chuyện với ai. Mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
*reng* Điện thoại cô báo hiệu của tin nhắn, nội dung: 'Bên em sao rồi? Công ti bên này của cha mẹ đột nhiên gặp vấn đề về khoản thu nhập công ti, và đầu tư một cách nghiêm trọng. Anh đang cố chống đây. Em mau cho người điều tra đi. Mục đích của người đó có lẽ là nhắm vào em đó và có lẽ là do..'Đại Phát nhắn tin báo tình hình cho cô. Kèm theo sự nghỉ ngờ của mình về đối tượng đã gây ra những vấn đề này. Cô xem xong thì vội nhắn lại: 'Em biết rồi. Em sẽ cố gắng giải quyết sớm.'Bữa ăn thư giản của cô bây giờ lại tiếp tục bị quấy rối bởi công việc.
*reng* Thông báo tin nhắn lại vang lên, vẫn được gửi tới từ Đại Phát: 'Đừng nhân nhượng nữa. Anh biết chuyện này khó với em, nhưng em cứ nhường nhịn mãi như vậy họ sẽ cứ mãi lấn tới và làm hại tới em, tới mọi người xung quanh em.'Đọc xong, cô cũng không trả lời lại nữa, mà cất điện thoại vô túi xách và tiếp tục ăn.
Đến 7h hai người về đến nhà.'Em vào phòng nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện gì cứ để ngày mai giải quyết, em mà ráng sau này sẽ không có sức làm chuyện lớn hơn đâu.'Anh gác tay lên vai cô và chơi đùa với mái tóc dài mượt mà đó. Linh Đan nghe anh nói vậy thì: 'Dạ, em sẽ nghỉ sớm. Anh cũng vậy nhé! Chúc anh ngủ ngon.'Nói xong, cô chạy nhanh lên phòng. Bỏ mặc một người đang đứng ở cầu thang, nhìn lên mỉm cười vì sự đáng yêu của cô
Tuy hai người đều nói sẽ nghỉ sớm nhưng tới gần sáng vẫn chưa ai chợp mắt cả. Anh thì quản lý chuyện trong Hắc đạo. Vì dạo này có rất nhiều kẻ không biết điều mà làm loạn.
Trong thư phòng: 'Cho người sang bằng Bang Queen đi.'Anh ngả người ra ghế mà ra lệnh. Sau khi xem xong những điều mà Queen đã làm anh không thể tha thứ được. Nào là bắt cóc người rồi buôn hàng lậu một cách lén lút khi đang bắt tay hợp tác với anh. Khiêm trước giờ tuy là làm trong Hắc đạo nhưng những thứ như vậy anh chưa bao giờ đụng tay tới cả. Thậm chí, nếu có ai đang hợp tác với anh mà vi phạm những đều đó sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời vào ngày hôm sau. Anh ra lệnh xong thì lấy tài liệu trong công ti ra xem
Còn cô vẫn đang ngồi giải quyết một tấn văn kiện được cô kêu người chuyển về nhà.'Đùa gì chứ? Tất cả các chi nhánh của cô đều bắt đầu gặp trục trặc. Huyết Bang thì bị cướp hàng liên miên.'Suy nghĩ của cô càng phức tạp khi không biết phải làm sao để ra tay với người bí ẩn đó. Tay phải đánh máy không ngừng nghỉ. Tay trái thì đang cầm điện thoại gọi cho người quản lý các chi nhánh miệng thì luyên thuyên phân phó lệnh. Mắt thì nhìn dãy cổ phiếu cũng như chỉ số của tất cả các chi nhánh và công ti chính. Mũi thì.. tất nhiên tiếp tục hít thở để tồn tại.
Phân phó xong mọi thứ cô ngắt điện thoại và tiếp tục làm việc. Đầu cô bỗng dưng lại đau lên, báo hiệu cô đã làm việc quá sức. Nhưng nào có nghỉ ngơi, Đan châm ngòi một điếu thuốc rồi nhẹ nhàng vừa hút vừa làm.
Cứ như vậy Đan làm đến 6h sáng. Nhìn đồng hồ một cái. Cô lếch vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Lựa chọn trang phục xong, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Bỗng dưng cô thấy hình bóng mình trong gương. Linh Đan ngừng bước, làm mấy cái trang điểm lơ phơ để che đi sắc mặt xanh xao và đôi mắt thâm quần của mình.
Khi xuống lầu, cô phát hiện anh đã đến công ti, nên không ăn sáng mà đi làm luôn. Vì cũng đã rất lâu rồi cô không ra mặt nên mấy Bang kia được nước làm tới. Hôm nay, cô phải giải quyết chuyện tài chính sớm nhất có thể, sau đó phải ra mặt đòi lại công bằng cho Bang của mình.
Nghĩ là làm, hôm nay cô không hề nghỉ ngơi. Gia Hân mở cửa phòng bước vào: 'Đây là các mẫu thiết kế của khu thiết kế của công ti gần đây mời sếp xem qua. Mà sếp nên nghỉ ngơi một lát hãy quay lại làm, sức khỏe của sếp không tốt.'Vì đây dù sao cũng là công ti, nên cả hai cũng xem nhau như cấp trên và cấp dưới để tránh người ngoài dị nghị.
"Tôi biết rồi, cô tiếp tục làm việc của mình đi." Linh Đan thậm chí còn không nhìn mặt bạn mình khi nói chuyện. Không phải cô chảnh mà là đó cô có quá nhiều việc để làm. Gia Hân cũng hiểu liền cuối chào rồi nước về phòng làm việc. Trên đường đi cô thầm nghĩ: 'Nó cứ như thế bệnh tình của nó sẽ không sao chứ?'Vừa nghĩ vừa thở dài ngao ngán.
Nhờ công sức làm việc không ngừng nghỉ của cô. Mọi thứ đã ổn định vào lúc 5h.'Không còn sức lực' chính là cụm từ dùng để miêu tả cơ thể của cô lúc này. Nhưng Linh Đan vẫn chưa thể đặt lưng xuống giường được cô tiến vào trong phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của mình mà thay đồ.
Phải, cô đây bây giờ sẽ đến Bang thanh toán lại mọi thứ mà những người không biết sống chết kia đã gây ra. Thay cho mình một bộ đồ bó màu đen, được trang bị đầu đủ thiết bị cứu hộ cần thiết. Cô tiến bước ra phía ban công nhanh chóng bấm nút rồi thả mình tự do trên không.
*lộp cộp* Tiếng giày vang lên báo hiệu cô đã tiếp đất an toàn. Hiện tại cô đang ở gara của công ti. Linh Đan chọn một con xe việt dã. Nhanh chóng lên xe. Lúc chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại cô reo lên, là giọng của anh: 'Em đã về nhà chưa?'Cô nghe giọng anh sau đó vừa khởi động xe vừa lên tiếng trả lời: 'Em giải quyết một số chuyện nữa sẽ về ngay. Anh không cần đến công ti đón em. Vì bây giờ em đang ở bên ngoài, em sẽ tranh thủ giải quyết mọi chuyện thật nhanh rồi sẽ về nhà sớm với anh.'
"Nhớ về sớm, anh chờ em." Anh nghe cô nói thì mỉm cười, dặn dò cô về sớm sau đó ngắt máy. Lúc trước anh và cô có đi kiểm tra. Bác sĩ nói hiện tại bệnh cô cũng không đáng quan ngại. Sức khỏe cô rất tốt nên có thể kéo dài thời gian điều trị. Nhưng nên điều trị sớm để tránh sau này có chuyện bất trắc. Anh nghe vậy cũng an tâm mà cho cô làm mọi chuyện mà cô muốn, chỉ ngoại trừ rời xa anh thôi.
Mọi người nhớ đăng nhập sau đó hãy xem truyện để ủng hộ mình có tinh thần ra chương mới nhé. Xin Cảm Ơn.
Hết chương 20