Bài viết: 155 

Chương 10: Trà Bách Liên .
Nạp Lan Thiên Trác bước vào phòng lướt mắt nhìn khắp phòng một lượt. Thiếu nữ mặc chiếc váy màu ngọc ngồi bên cửa sổ lười nhác chống cằm nhìn xuống phía dưới. Làn da nàng trắng hồng, dáng người mỏng manh, hàng lông mi thỉnh thoảng hơi chớp như cánh bướm dập dờn. Nạp Lan Thiên Trác nhìn có chút ngây người. Nàng chẳng khác nào tiên tử hạ phàm rong chơi, chỉ cần yên tĩnh ngồi đó cũng khiến người ta mê đắm. Nào còn là nam tử tiêu sái đêm hôm ấy.
Tô Tử Diệp đã phát hiện Nạp Lan Thiên Trác nhưng vẫn không có ý ngoảnh lại. Một lúc sau không thấy có động tĩnh cô mới nghi ngờ quay đầu lại. Thiếu niên một thân trường bào đen đứng yên đó, ánh mắt chăm chú đang nhìn về phía cô.
Tô Tử Diệp có chút ngạc nhiên. Cô không ngờ Tam Vương gia này lại anh tuấn đến vậy. Mắt phượng, mày rậm, sườn mặt hoàn mĩ. Đúng là không có chỗ nào để chê. Gương mặt này thật sự đúng là sẽ gây họa mất. Quanh thân hắn lại bao phủ một luồng tà khí. Đúng, thứ cô cảm nhận được là tà khí.
Tô Tử Diệp kéo khoé miệng thành một nụ cười rồi đứng dậy. Nàng theo đúng quy củ nhún người
"Tham kiến Tam Vương gia". Giọng nói trong veo như nước mùa thu rót thẳng vào trái tim của Nạp Lan Thiên Trác.
Lúc này hắn mới thu ánh mắt về, lấy lại sự bình tĩnh và sự ngả ngớn trên gương mặt.
"Tô tiểu thư không cần đa lễ". Nói xong thì tự nhiên sải bước tới ngồi xuống bàn trà.
"Tạ Vương gia". Tô Tử Diệp cũng không kiêng nể ngồi xuống vị trí lúc nãy, đối diện với hắn. Nạp Lan Thiên Trác thấy vậy cũng không nói gì. Chỉ hơi kéo khoé miệng cười cười.
Hắn nhìn thật kĩ thiếu nữ 18 tuổi trước mặt không để sót bất kỳ đường nét nào. Nạp Lan Thiên Trác nhìn ly trà đã nguội trên bàn cất giọng.
"Tô tiểu thư cớ sao nỡ để trà nguội. Đây là loại trà ngon nhất của Mộc Thanh Lâu. Dưới kia bao nhiêu kẻ có tiền vẫn không dùng được."
Tô Tử Diệp hơi nghiêng người về phía hắn. Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen hun hút đó khẽ mỉm cười
"Nhưng Tam Vương gia lại có thể. Vương gia sẽ không vì một chén trà mà nỡ trách ta chứ".
Nạp Lan Thiên Trác có chút thất thần trước cảnh này. Gương mặt thiếu nữ ở gần ngay tầm mắt hắn. Từng đường nét tinh tế trên mặt đều hiện rõ lên, tim hắn lệch mất một nhịp.
Lúc này bỗng dưng Nạp Lan Thiên Trác cười lớn. Hắn không ngờ nàng lại dám nói ra lời này với hắn.
"Haha. Bản Vương thật sự không nỡ trách Tô tiểu thư rồi."
Tô Tử Diệp cũng nhìn thật kĩ nam nhân trước mặt. Lúc hắn cười thật sự rất đẹp. Nụ cười như ánh mặt trời rọi thẳng vào tim cô. Đôi mắt đen hun hút lúc nãy, bây giờ đã điểm thêm ánh sáng như sao trời giữa đêm.
Tô Tử Diệp thu lại tầm mắt. Cô nhìn ra phía cửa, không nặng không nhẹ phân phó một tiếng
"Tiểu Đào. Em đi pha cho ta một bình trà."
Tiểu Đào bên ngoài nghe tiếng thì lập tức nhận lệnh chạy đi pha trà. Ngoài phòng chỉ còn lại Bạch Dạ và Hàn Thiên. Hai người như hai cái tượng đứng đó, không cảm xúc cũng không động đậy. Không khí có chút kỳ quái. Trên người Bạch Dạ lúc này phát ra một luồng hàn khí. Hàn Thiên bên cạnh khẽ rùng mình nhưng bên ngoài vẫn không biểu hiện gì.
Trong lúc chờ Tiểu Đào pha trà thì cả Tô Tử Diệp và Nạp Lan Thiên Trác đều không nói lời nào. Cả hai nhìn xuống dòng người dưới phố tấp nập nhưng ánh mắt không có tiêu cự. Cả hai đều có suy nghĩ riêng của riêng mình, không ai quan tâm đối phương đang nghĩ gì.
Bầu không khí im lặng đến quỷ dị nhưng hai người lại cảm thấy rất tự nhiên không chút ngượng ngùng.
Một lúc sau, Tiều Đào gõ cửa. Tô Tử Diệp liền cho vào. Tiểu Đào đặt bình trà mới lên bàn tiện tay đem đi luôn bình trà và chén trà cũ.
Tô Tử Diệp chậm rãi đứng lên, tự mình rót cho Nạp Lan Thiên Trác và cô mỗi người một chén trà. Cô vừa rót vừa nói
"Đây là loại trà đặc biệt của Tô phủ, mong Tam Vương gia đừng chê cười."
Trà vừa rót ra, khói bay lượn lờ đem mùi hương thanh mát len lỏi vào mũi. Nạp Lan Thiên Trác chậm rãi hít một hơi. Mùi hương trà này thật sự khiến người ta thoải mái. Hắn đưa chén trà lên miệng nhấm nháp. Nạp Lan Thiên Trác giống như lạc vào hồ sen rộng lớn bao la, thật trong lành thật thơm mát. Nó khiến cho những muộn phiền của hắn trong chốc lát tan biến đi.
Tô Tử Diệp nhìn Nạp Lan Thiên Trác thưởng thức trà, tiện tay đưa chén lên nhấp một ngụm. Trà này là cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hắn một thân đầy tâm cơ phiền muộn chốn hoàng cung. Trà này là hợp với hắn nhất.
Nạp Lan Thiên Trác thưởng thức xong thì nhìn về phía Tô Tử Diệp đầy thâm sâu
"Tô tiểu thư thật sự khiến người ta bất ngờ. Loại trà này khiến bản Vương cực kỳ hài lòng. Không biết tên gọi là gì."
Tô Tử Diệp cũng không có ý giấu diếm
"Tam Vương gia thích là tốt rồi. Trà này tên là Bách Liên."
Nạp Lan Thiên Trác gật đầu
"Quả nhiên đúng với cái tên." Nói xong hắn lại rót cho mình một chén nữa rồi im lặng thưởng thức.
Tô Tử Diệp bên kia có chút bất ngờ
"Vương gia không sợ trà có vấn đề sao." Ánh mắt cô dán chặt lên người hắn, không bỏ sót bất kì hành động nào của hắn.
Nạp Lan Thiên Trác cười lớn, nhìn thẳng lại đôi mắt trong veo kia
"Bản Vương tin Tô tiểu thư sẽ không lấy oán báo ân."
Tô Tử Diệp cười nói
"Đúng là ta không có". Nói xong thì ngừng một lát
"Hôm nay ta đến đây là để cảm tạ ân cứu mạng của Tam Vương gia. Tối hôm đó thật sự may mà có ngài. Đại ân này Tử Diệp nhất định sẽ báo đáp." Nàng vừa nói vừa đứng dậy nhún người cảm tạ với Nạp Lan Thiên Trác.
Hết chương 10.
Tô Tử Diệp đã phát hiện Nạp Lan Thiên Trác nhưng vẫn không có ý ngoảnh lại. Một lúc sau không thấy có động tĩnh cô mới nghi ngờ quay đầu lại. Thiếu niên một thân trường bào đen đứng yên đó, ánh mắt chăm chú đang nhìn về phía cô.
Tô Tử Diệp có chút ngạc nhiên. Cô không ngờ Tam Vương gia này lại anh tuấn đến vậy. Mắt phượng, mày rậm, sườn mặt hoàn mĩ. Đúng là không có chỗ nào để chê. Gương mặt này thật sự đúng là sẽ gây họa mất. Quanh thân hắn lại bao phủ một luồng tà khí. Đúng, thứ cô cảm nhận được là tà khí.
Tô Tử Diệp kéo khoé miệng thành một nụ cười rồi đứng dậy. Nàng theo đúng quy củ nhún người
"Tham kiến Tam Vương gia". Giọng nói trong veo như nước mùa thu rót thẳng vào trái tim của Nạp Lan Thiên Trác.
Lúc này hắn mới thu ánh mắt về, lấy lại sự bình tĩnh và sự ngả ngớn trên gương mặt.
"Tô tiểu thư không cần đa lễ". Nói xong thì tự nhiên sải bước tới ngồi xuống bàn trà.
"Tạ Vương gia". Tô Tử Diệp cũng không kiêng nể ngồi xuống vị trí lúc nãy, đối diện với hắn. Nạp Lan Thiên Trác thấy vậy cũng không nói gì. Chỉ hơi kéo khoé miệng cười cười.
Hắn nhìn thật kĩ thiếu nữ 18 tuổi trước mặt không để sót bất kỳ đường nét nào. Nạp Lan Thiên Trác nhìn ly trà đã nguội trên bàn cất giọng.
"Tô tiểu thư cớ sao nỡ để trà nguội. Đây là loại trà ngon nhất của Mộc Thanh Lâu. Dưới kia bao nhiêu kẻ có tiền vẫn không dùng được."
Tô Tử Diệp hơi nghiêng người về phía hắn. Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen hun hút đó khẽ mỉm cười
"Nhưng Tam Vương gia lại có thể. Vương gia sẽ không vì một chén trà mà nỡ trách ta chứ".
Nạp Lan Thiên Trác có chút thất thần trước cảnh này. Gương mặt thiếu nữ ở gần ngay tầm mắt hắn. Từng đường nét tinh tế trên mặt đều hiện rõ lên, tim hắn lệch mất một nhịp.
Lúc này bỗng dưng Nạp Lan Thiên Trác cười lớn. Hắn không ngờ nàng lại dám nói ra lời này với hắn.
"Haha. Bản Vương thật sự không nỡ trách Tô tiểu thư rồi."
Tô Tử Diệp cũng nhìn thật kĩ nam nhân trước mặt. Lúc hắn cười thật sự rất đẹp. Nụ cười như ánh mặt trời rọi thẳng vào tim cô. Đôi mắt đen hun hút lúc nãy, bây giờ đã điểm thêm ánh sáng như sao trời giữa đêm.
Tô Tử Diệp thu lại tầm mắt. Cô nhìn ra phía cửa, không nặng không nhẹ phân phó một tiếng
"Tiểu Đào. Em đi pha cho ta một bình trà."
Tiểu Đào bên ngoài nghe tiếng thì lập tức nhận lệnh chạy đi pha trà. Ngoài phòng chỉ còn lại Bạch Dạ và Hàn Thiên. Hai người như hai cái tượng đứng đó, không cảm xúc cũng không động đậy. Không khí có chút kỳ quái. Trên người Bạch Dạ lúc này phát ra một luồng hàn khí. Hàn Thiên bên cạnh khẽ rùng mình nhưng bên ngoài vẫn không biểu hiện gì.
Trong lúc chờ Tiểu Đào pha trà thì cả Tô Tử Diệp và Nạp Lan Thiên Trác đều không nói lời nào. Cả hai nhìn xuống dòng người dưới phố tấp nập nhưng ánh mắt không có tiêu cự. Cả hai đều có suy nghĩ riêng của riêng mình, không ai quan tâm đối phương đang nghĩ gì.
Bầu không khí im lặng đến quỷ dị nhưng hai người lại cảm thấy rất tự nhiên không chút ngượng ngùng.
Một lúc sau, Tiều Đào gõ cửa. Tô Tử Diệp liền cho vào. Tiểu Đào đặt bình trà mới lên bàn tiện tay đem đi luôn bình trà và chén trà cũ.
Tô Tử Diệp chậm rãi đứng lên, tự mình rót cho Nạp Lan Thiên Trác và cô mỗi người một chén trà. Cô vừa rót vừa nói
"Đây là loại trà đặc biệt của Tô phủ, mong Tam Vương gia đừng chê cười."
Trà vừa rót ra, khói bay lượn lờ đem mùi hương thanh mát len lỏi vào mũi. Nạp Lan Thiên Trác chậm rãi hít một hơi. Mùi hương trà này thật sự khiến người ta thoải mái. Hắn đưa chén trà lên miệng nhấm nháp. Nạp Lan Thiên Trác giống như lạc vào hồ sen rộng lớn bao la, thật trong lành thật thơm mát. Nó khiến cho những muộn phiền của hắn trong chốc lát tan biến đi.
Tô Tử Diệp nhìn Nạp Lan Thiên Trác thưởng thức trà, tiện tay đưa chén lên nhấp một ngụm. Trà này là cô đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hắn một thân đầy tâm cơ phiền muộn chốn hoàng cung. Trà này là hợp với hắn nhất.
Nạp Lan Thiên Trác thưởng thức xong thì nhìn về phía Tô Tử Diệp đầy thâm sâu
"Tô tiểu thư thật sự khiến người ta bất ngờ. Loại trà này khiến bản Vương cực kỳ hài lòng. Không biết tên gọi là gì."
Tô Tử Diệp cũng không có ý giấu diếm
"Tam Vương gia thích là tốt rồi. Trà này tên là Bách Liên."
Nạp Lan Thiên Trác gật đầu
"Quả nhiên đúng với cái tên." Nói xong hắn lại rót cho mình một chén nữa rồi im lặng thưởng thức.
Tô Tử Diệp bên kia có chút bất ngờ
"Vương gia không sợ trà có vấn đề sao." Ánh mắt cô dán chặt lên người hắn, không bỏ sót bất kì hành động nào của hắn.
Nạp Lan Thiên Trác cười lớn, nhìn thẳng lại đôi mắt trong veo kia
"Bản Vương tin Tô tiểu thư sẽ không lấy oán báo ân."
Tô Tử Diệp cười nói
"Đúng là ta không có". Nói xong thì ngừng một lát
"Hôm nay ta đến đây là để cảm tạ ân cứu mạng của Tam Vương gia. Tối hôm đó thật sự may mà có ngài. Đại ân này Tử Diệp nhất định sẽ báo đáp." Nàng vừa nói vừa đứng dậy nhún người cảm tạ với Nạp Lan Thiên Trác.
Hết chương 10.