Phồn Hoa Hoá Tro Tàn - Bán Yêu Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bán Yêu Khuynh Thành, 1 Tháng mười 2020.

  1. Tác phẩm: Phồn hoa hóa tro tàn

    Tác giả: Bán Yêu Khuynh Thành

    Thể loại: Ngôn tình, ngược, nữ cường

    Link góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Bán Yêu Khuynh Thành

    [​IMG]

    Văn án:

    Hắn là Tam Vương gia của Nạp Lan quốc vốn chỉ lợi dụng con gái duy nhất của Tô tướng quân - Tô Tử Diệp để đăng cơ hoàng đế nhưng không ngờ hắn lại yêu nàng. Nhưng cuối cùng hắn vì lo sợ gia tộc của nàng mà phản bội nàng, khiến gia tộc nàng suy vong. Nàng từ đó vứt bỏ hết tình yêu quyết tâm trả thù cho gia tộc.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Ám sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nạp Lan quốc năm thứ 30,

    Trong Mộc Thanh lâu - tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành của Nạp Lan quốc, một thân nam y màu lam ngồi phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay phía dưới đang một mình thưởng thức rượu, ánh mắt hờ hững nhìn một đám nữ nhân đang múa qua múa lại một cách nhàm chán. Gương mặt hắn lộ ra nụ cười như có như không khiến chúng nữ tử trong tửu lâu hò hét một phen. Hắn mang vẻ đẹp khiến cả đám nam nhân và nữ nhân đều phải ghen tị, sườn mặt hoàn mĩ, làn da trắng như ngọc mịn màng muốn búng ra sữa, đôi mắt anh đào trong veo tĩnh lặng như nước mùa thu, khi chớp mắt hàng lông mi cong vút như cánh bướm dập dờn

    Trong lúc đang nhàm chán chuẩn bị rời đi thì một hồng y nữ tử tiến đến chỗ hắn

    - "Công tử! Người uống với Tuệ Nhi một ly đi". Giọng nói ngọt ngào, thân hình gợi cảm lắc cái éo thon mang theo mùi hương quyến rũ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải mềm lòng nhưng chỉ tiếc..

    Vốn định từ chối nhưng bên kia lại thêm một đợt reo hò ủng hộ nên hắn không để ý uống cạn chén rượu để nhanh chóng trở về mà không biết bên kia có một ánh mắt đang chăm chú nhìn bên này qua tấm rèm mỏng.

    Trong bóng đêm, thân nam y một mình bước đi với vẻ mặt không mấy thoải mái. Đúng, từ sau khi uống chén rượu kia hắn liền cảm thấy không ổn, bước chân càng nhanh hơn. Chỉ cần qua một đoạn nữa sẽ đến nhưng lúc này lại có một đám hắc y nhân bịt kín mặt xông ra, tên cầm đầu lớn giọng

    - "Tô đại tiểu thư, đêm khuya còn một mình chốn này sao?". Trong giọng nói có vài phần cợt nhả nhưng lại phảng phất lộ ra sát khí.

    Quan trọng hơn chúng biết nàng là Tô Tử Diệp - con gái duy nhất của Tô đại tướng quân, vì ham chơi nên cải nam trang trốn ra ngoài "hóng gió"

    - "Mẹ kiếp! Chắc chắn hôm nay ra cửa bước chân trái rồi". Tô Tử Diệp thầm mắng một câu.

    Đừng hỏi vì sao một tiểu thư lá ngọc cành vàng lại biết chửi thề. Nàng vốn là con nhà võ tướng lại ham chơi phá phách nên thô lỗ một chút cũng không có gì quá đáng.

    Tô Tử Diệp lạnh mặt nhìn đám hắc y nhân âm thầm rút chủy thủ bên hông ra, vốn dĩ chỉ đưa phòng thân nhưng không ngờ cuối cùng lại phải dùng đến, Tô Tử Diệp biết mấy người này không có ý đàm phán nên cũng không nhiều lời chỉ lạnh nhạt phun ra một câu:

    - "Tới đi." Khoé miệng nàng khẽ nhếch lên nhưng trong lòng đã thấy không ổn từ lâu. Ly rượu kia có vấn đề nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp.

    Đám hắc y nhân cũng không muốn làm mất thời gian nên một mực xông lên. Công phu của Tô Tử Diệp tốt hơn chúng nghĩ nhiều, nàng một thân cùng chủy thủ sắc bén chiêu thức nhanh gọn xử lý một nửa đám hắc y nhân. Chỉ là lúc này thuốc trong chén rượu đã phát tác công hiệu, Tô Tử Diệp chỉ thấy một tràng hoa mắt, đầu đau như có gai đâm vào. Ngay lúc phân tâm liền bị kiếm đối phương cắt qua cánh tay đau nhói, máu tươi ấm nóng chảy ra.

    Tô Tử Diệp vẫn gắng gượng, một nữ tử khuynh quốc khuynh thành một thân nam y đầy máu nhìn thế nào cũng thấy xót xa. Đúng lúc Tô Tử Diệp sắp không trụ nổi thì trong bóng đêm ba thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt nàng. Nhìn cách ăn mặc có thể đoán ra kẻ đi đầu - một nam nhân mặc trường bào đỏ rực là chủ nhân, hai kẻ còn lại một thân hắc y là hộ vệ của hắn.

    Nam nhân mặc trường bào tiến lên đỡ lấy Tô Tử Diệp đang lảo đảo nhỏ giọng nói bên tai nàng

    - "Yên tâm ta không có ý hại ngươi. Xử lý hết bọn chúng đi". Hiển nhiên câu trước là nói với Tô Tử Diệp còn câu sau là nói với hai hộ vệ, trong giọng nói có chút tùy ý. Tô Tử Diệp tuy không tin tưởng lắm nhưng bây giờ nàng không còn sự lựa chọn. Tô Tử Diệp ngửa mặt lên trời "hỏi thăm" thân thiết một lượt các vị ở trên rồi rũ mắt xuống.

    Hại hộ vệ thân thủ tốt liền rất nhanh giải quyết hết đám hắc y nhân. Đám hắc y nhân đến lúc chết vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã phải đi chầu Diêm Vương. Chúng chỉ nhận tiền làm theo ý đối phương nhưng không ngờ lại bỏ mạng.

    Tô Tử Diệp lúc này đã gồng hết mình, dần dần mất đi ý thức. Tên nam nhân ôm lấy Tô Tử Diệp khoé miệng hơn cong lên đắc ý nói với hai hộ vệ

    - "Đi. Chúng ta ghé thăm Tô phủ một chuyến". Rồi hắn bế Tô Tử Diệp ung dung ngồi vào xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở gần đó.

    Hai hộ vệ: . Chủ nhân chúng ta làm vậy có ổn không. Tuy nhiên lời này họ chỉ trao đổi bằng ánh mắt chứ không dám nói ra.

    Hết chương 1
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2020
  4. Chương 2: Ân tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong xe ngựa, Nạp Lan Thiên Trác ôm lấy Tô Tử Diệp, bóng đêm như bao trùm lấy hai thân ảnh. Hắn chính là Tam Vương gia cao cao tại thượng của Nạp Lan quốc - Nạp Lan Thiên Trác. Nương theo ánh trăng, hắn nhìn thật kĩ nữ tử trong lòng. Nàng thở rất khẽ, thỉnh thoảng nhíu chặt mày lại tỏ vẻ đau đớn khó chịu.

    Chính Nạp Lan Thiên Trác cũng phải thừa nhận rằng Tô Tử Diệp rất đẹp, nàng có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, dù một thân nam trang cũng không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp đó. Bất giác hắn đưa tay lên nhẹ nhàng chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhúm vì khó chịu. Một cảm giác mịn màng mát lạnh truyền đến tay hắn, hơi thở thiếu nữ bao trùm cả cỗ xe ngựa. Bỗng lòng hắn nảy lên như có một cọng lông mềm mại quẹt qua. Hắn giật mình, lấy lại sự tỉnh táo và lý trí, bỗng chốc khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt tùy ý dường như kẻ lúc nãy không phải là hắn.

    Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, hắn sinh ra trong hoàng cung, ngay từ nhỏ đã được mẫu phi hắn dạy rằng không được động lòng mới có thể làm nên đại nghiệp. Những thứ xảy ra hôm nay đều nằm trong dự đoán của Nạp Lan Thiên Trác. Duy chỉ có việc về võ công của Tô Tử Diệp khiến hắn có chút bất ngờ. Hắn nghĩ nàng là con nhà võ tướng sẽ có chút võ phòng thân nhưng không ngờ thân thủ nàng lại tốt như vậy.

    Nếu lúc này Tô Tử Diệp nghe được tiếng lòng của hắn chắc chắn sẽ nhảy dậy đánh thật mạnh vào đầu hắn mà kiêu ngạo nói rằng

    - "Không phải vì lý rượu kia thì ngay cả ngươi và hai hộ vệ kia cũng không phải đối thủ của bản tiểu thư".

    Xe ngựa dần chậm lại rồi dừng hẳn trước cổng phủ, bên trên uy nghiêm đề hai chữ "Tô Phủ". Một tên hộ vệ bên ngoài hơi khom người thái độ cẩn trọng bẩm báo với người bên trong

    - "Vương gia! Đã đến Tô phủ."

    Nạp Lan Thiên Trác chỉnh lại y phục, nhẹ nhàng bế Tô Tử Diệp ra khỏi xe ngựa hất hất cằm ý bảo hộ vệ gõ cửa. Hộ vệ thấy thế lập tức tiến lên gõ ba cái.

    Đã đêm khuya nhưng bên trong Tô phủ vấn đèn đuốc sáng trưng, người hầu toán loạn vừa chạy vừa gọi

    - "Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Người ở đâu rồi"

    Tô đại tướng quân và Tô phu nhân thì khuôn mặt đầy lo lắng. Nha đầu nhà họ đêm khuya lại không thấy đâu, nếu không phải bên trong bỗng có tiếng động lạ thì họ cũng không phát hiện ra. Đúng lúc này tên hạ nhân gác cổng hấp tấp chạy vào bẩm báo

    - "Thưa tướng quân thưa phu nhân, bên ngoài có một công tử mặc trường bào đỏ nói muốn gặp tướng quân". Tô đại tướng quân nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn về phía Tô phu nhân, cả hai người ăn ý cùng gật đầu. Tô đại tướng quân nhìn về phía tên gác cổng

    - "Ngươi đi mở cổng. Ta và phu nhân sẽ tự mình nghênh đón." Giọng nói tràn đầy sự bất an.

    Cổng lớn Tô phủ, Tô đại tướng quân và Tô phu nhân đang xúc động tới mức muốn đánh người. Con gái bảo bối của họ một thân nam trang, người đầy vết thương đan xen mùi máu đang được một nam tử bế trên tay. Mà nam tử này không ai khác lại là Tam Vương gia - kẻ nổi tiếng khắp kinh thành về đào hoa lãng tử ăn chơi. Mà lúc này vì thuốc chưa hết tác dụng nên trông Tô Tử Diệp ngoan ngoãn như một con mèo nằm trong lòng Nạp Lan Thiên Trác.

    Vợ chồng Tô đại tướng quân lấy lại tinh thần chào hỏi khách sáo với Nạp Lan Thiên Trác xong rồi nhìn về con gái bảo bôi của họ:

    - "Tam Vương gia, không biết chuyện này..". Giọng nói tràn đầy nghi ngờ và sự không vui

    Nạp Lan Thiên Trác hiểu suy nghĩ của Tô đại tướng quân, hắn nặn ra một nụ cười chuẩn mực đáp lại

    - "Tô đại tướng quân không cần lo lắng, Tô tiểu thư gặp phải thích khách bị thương. Bản Vương đi qua tiện đường giúp đỡ một tay. Vì không muốn gây hiểu nhầm nên đêm khuya mạo muội đến phủ Tướng quân. Tô đại tướng quân yên tâm, Tô tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, vì trúng thuốc nên giờ vẫn chưa tỉnh."

    Vợ chồng Tô tướng quân lúc này mới vứt được tảng đá trong lòng, sai hai tỳ nữ lên đỡ Tô Tử Diệp. Tô đại tướng quân hơi khom người

    - "Đa tạ Tam Vương gia đã giúp tiểu nữ một mạng, ân tình này cả đời vi thần sẽ không quên. Không biết Vương gia có yêu cầu gì không hay là Vương gia vào phủ uống trà rồi nói chuyện".

    Nạp Lan Thiên Trác vẻ mặt đầy tùy ý buông một câu

    - "Đêm đã khuya bản Vương không làm phiền phủ Tô đại tướng quân nữa. Còn về ân tình này bản Vương sẽ giữ lại, mong rằng đến lúc đó Tô tướng quân giữ lời". Nói xong hắn xoay người tiêu sái rời đi nói với hai hộ vệ

    - "Hồi phủ"

    Tô đại tướng quân cảm thấy đại sự không ổn nhưng vẫn lớn giọng:

    - "Cung tiễn Tam Vương gia hồi phủ".

    Vợ chồng Tô đại tướng quân thở dài một hơi rồi cùng nhau gấp rút bước vào phủ

    Hết chương 2
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2020
  5. Chương 3: Tặng quà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô phủ, Tô Tử Diệp nằm trên giường gương mặt tái nhợt vì mất máu. Bên cạnh là một lang y đang bắt mạch. Lang y là một người lớn tuổi, mặt đầy nếp nhăn nhẹ vuốt vuốt bộ râu bạc phơ đứng dậy bước ra cửa gặp vợ chồng Tô tướng quân

    - "Tô đại tướng quân, Tô phu nhân". Trong lời nói mang theo sự cung kính.

    Tô đại tướng quân lên tiếng trước:

    - "Mời đại phu cứ nói". Trên mặt tướng quân tràn đầy vẻ lo lắng, một tay khẽ vỗ nhẹ an ủi Tô phu nhân bên cạnh.

    Lang y cũng không vòng vo:

    - "Xin tướng quân và phu nhân cứ yên tâm. Tô tiểu thư chỉ bị thương ngoài da, vết thương có hơi sâu nên mất máu khá nhiều. May mà đã được cầm máu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần để tiểu thư nghỉ ngơi bồi bổ sẽ nhanh chóng khoẻ lại."

    Tô đại tướng quân ra lệnh cho quản gia dẫn lang y rời đi kèm theo một túi bạc.

    Vợ chồng Tô tướng quân nóng lòng bước nhanh vào phòng để xem con gái bảo bối của họ. Nhìn con gái thần sắc nhợt nhạt nằm bất động trên giường Tô phu nhân không kìm được nước mắt mắng một câu

    - "Nha đầu thối, sao con không thể để mẫu thân ta yên tâm một chút nào vậy." Nói xong thì ngồi xuống bên giường ôm lấy Tô Tử Diệp khóc nức nở.

    Tô đại tướng quân thở dài, đáy mắt tràn đầy sự đau lòng vỗ nhẹ lên vai Tô phu nhân an ủi

    - "Không phải đại phu đã nói không sao rồi sao. Nàng đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng tới sức khỏe."

    Nói xong Tô đại tướng quân dặn dò chu đáo mấy nha hoàn đắp thuốc cho con gái. Công vụ bận rộn, con gái đã không đáng ngại nên Tô tướng quân đành quay về xử lý việc còn lỡ dở. Tô phu nhân một mực muốn ở lại chăm sóc con gái nên Tô tướng quân cũng không nỡ ép bà.

    Tô đại tướng quân đi rồi, Tô phu nhân cùng mấy nha hoàn cởi y phục của Tô Tử Diệp ra. Vết thương vừa sâu vừa dài nổi bật trên làn da trắng nõn, bên trên còn lưu lại vết máu đã khô. Mắt thấy một cảnh này, Tô phu nhân vốn đã bình tĩnh lại không kìm được mà khóc, đôi mắt vừa đó hoe vừa sưng lên.

    Tô phu nhân tự tay mình cẩn thận lấy nước ấm lau sạch vết thương cho Tô Tử Diệp. Thấy miệng vết thương đã sạch sẽ, Tô phu nhân liền sai người đem thuốc đến tự mình đắp lên. Tô Tử Diệp thỉnh thoảng nhíu mày vì đau nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

    Sáng sớm hôm sau, trước cửa lớn Tô phủ. Hạ nhân đang quét dọn trước cổng thì thấy có một hộ vệ khuôn mặt không chút cảm xúc đi về phía cổng Tô phủ, trên tay hắn là một hộp quà bọc giấy màu đỏ đến chói mắt, trên đó có in hoa văn kì lạ cổ quái nhưng trông rất đẹp mắt.

    Hắn im lặng đứng trước cổng nghĩ nghĩ một lúc. Chủ nhân chỉ bảo hắn đến tặng quà cho vị Tô tiểu thư kia cũng không bảo hắn tặng kiểu nào. Nghĩ vậy hắn cũng không động não nữa, tiến lên trước mặt tên lính canh cổng thẳng tay nhét hộp quà vào lòng tên lính rồi lạnh nhạt phun ra một câu:

    - "Tam Vương gia có chút thành ý gửi đến Tô tiểu thư". Nói xong hắn dứt khoát quay người rời đi.

    Tên lính gác cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh ngủ. Mới sáng sớm mà Tam Vương gia đã đến tặng quà cho tiểu thư nhà họ. Chắc chắn là giả, là giả. Chẳng lẽ là mở mắt sai cách

    Nhắm mắt

    Mở ra.

    Tầm mắt dừng trên hộp quà trong lòng. Ôi mẹ ơi, đúng là thật rồi.

    Tên còn lại không nhịn được nữa chạy qua đánh mạnh vào đầu tên kia một phát

    - "Còn không mau đưa vào cho tướng quân". Lúc này tên kia mới hoàn hồn "úi da" một tiếng rồi nhanh chóng ôm hộp quà chạy như tên phóng vào bên trong.

    Tô đại tướng quân đang cầm giáo luyện tập ở trong sân nghe tên lính bẩm báo không sót một chữ mà suýt nữa trật tay đâm mũi giáo vào chân. Thiên hạ sắp đại loạn à? Sao vị kia có thể đem đồ đến tặng cho con gái bảo bối của ông chứ. Chắc chắn là mơ rồi. Không đúng, phải là gặp ác mộng rồi.

    Tô đại tướng quân cho tên lính lui ra rồi âm thầm nhéo đùi mình một cái rồi "úi" lên một tiếng. Trời ạ! Không phải là mơ.

    Tô đại tướng quân cầm lấy hộp quà đến ngồi chỗ chiếc ghế gần đó suy tư một hồi. Nghĩ mãi Tô đại tướng quân chỉ có thể đưa ra kết luận: Có khả năng vị kia đêm qua thấy Tiểu Diệp của ông khuynh quốc khuynh thành nên đã có ý đồ với con bé. Con gái ông sắp gây ra họa rồi chăng

    Diệp gây họa đang hôn mê: . Xinh đẹp cũng là lỗi của cô sao.

    Tô đại tướng quân phát sầu lên, nhìn trời hi vọng vị kia chỉ là tạm thời ấm đầu. Ông chỉ muốn nhi nữ của ông gả vào một nhà bình thường an ổn sống hết quãng đời chứ không phải sa chân vào chốn hang hùm miệng cọp kia. Phải biết vị kia cũng không vô dụng chỉ biết ăn chơi như vẻ bề ngoài. Ông không muốn con gái bảo bối phải sống chung với kiểu người thâm sâu như vậy một đời

    Tô đại tướng quân lấy lại bình tĩnh, giao hộp quà cho nha hoàn tùy thân của Tô Tử Diệp dặn dò

    - "Lúc nào tiểu thư tỉnh lại thì giao cho tiểu thư. Cứ nói là Tam Vương gia tặng".

    Tô đại tướng quân nói xong thì đăm chiêu suy nghĩ. Nha hoàn thức thời ôm hộp quà lui ra, trên mặt tràn vẻ nghi hoặc. Tiểu thư sao lại chọc đến vị kia rồi. Trong lúc em không có mặt tiểu thư lại làm ra việc gì rồi. Một thân đầy thương tích thì thôi đi, giờ còn dây dưa với cả Tam Vương gia của Hoàng thất.

    Hết chương 3.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2020
  6. Chương 4: Tỉnh lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Hoa viên của Tô phủ - nơi ở của Tô Tử Diệp

    Trong phòng thiếu nữ trên giường khẽ nhíu mày. Đôi mắt nặng trĩu mở ra, đầu đau như búa bổ. Khuôn mặt vì khó chịu mà nhăn nhó thành một nhúm. Nhìn thế nào cũng thấy có chút đáng yêu.

    Tô Tử Diệp nhìn khắp một lượt trên trần nhà xác định là phòng mình thì nhẹ thở phào một hơi bình tĩnh nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Vì lúc đó trời quá tối nên nàng không nhìn rõ được khuôn mặt nam nhân kia. Đang tính chống người ngồi dậy thì toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng rên lên một tiếng. Nàng lại bất lực nằm xuống từ bỏ ý định ngồi dậy. Lúc này Tô Tử Diệp mới để ý bên cạnh giường là mẫu thân nàng đang ngủ, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

    Tô Tử Diệp không nỡ nhìn, nàng khẽ lay mẫu thân mình dậy. Tô phu nhân vốn chỉ chợp mắt một chút nghe tiếng động liền tỉnh lại. Thấy con gái đã tỉnh đang nắm lấy tay bà, trên gương mặt tái nhợt nở một nụ cười khiến bà mừng đến rơi nước mắt

    - "Tiểu Diệp! Con tỉnh lại rồi. Tốt quá! Tốt quá rồi! Con có cảm thấy chỗ nào cảm thấy không khoẻ không.. bala.. bala"

    Tô phu nhân hỏi một tràng khiến Tô Tử Diệp ong ong cả đầu. Nàng cầm lấy tay mẫu thân mình vỗ nhẹ nói

    - "Mẫu thân. Con gái không sao. Mẫu thân nên về nghỉ ngơi đi, con không muốn thấy người vì con mà đổ bệnh. Đến lúc đó phụ thân lại lôi con ra đánh dập mông mất."

    Tô phu nhân bật cười nhìn con gái mình

    - "Nha đầu thối. Xem đến lúc khoẻ lại phụ thân con trị con thế nào". Trong mắt tràn đầy yêu chiều.

    Tô phu nhân vốn định ở lại thêm một chút nhưng thái độ Tô Tử Diệp cứng rắn nên đành quay về tìm lão gia nhà mình nhưng Tô đại tướng quân đã đi vào Cung thượng triều.

    Tô Tử Diệp nằm trên giường sai nha hoàn làm việc

    - "Tiểu Nhu! Đến đây giúp ta thay thuốc". Tô Tử Diệp có 2 nha hoàn tùy thân là Tiểu Nhu và Tiểu Đào.

    Tiểu Nhu nghe tiểu thư nhà mình gọi thì nhanh nhẹn chạy vào. Tiểu Nhu thay thuốc xong, nghe lời Tô Tử Diệp đỡ nàng ngồi dậy thì lui ra ngoài.

    Lúc này Tô Tử Diệp lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói không nóng không lạnh

    - Huynh vào đi.

    Lập tức một thân ảnh màu đen nhanh chóng đi vào, thái độ kính cẩn hơi cúi người

    - Bạch Dạ tham kiến tiểu thư.

    Nam tử một thân hắc y, gương mặt đeo một chiếc mặt nạ làm bằng vàng che đi nửa khuôn mặt. Giọng nói vô cùng dễ nghe nhưng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh.

    Tô Tử Diệp khẽ gật đầu.

    - Nói chuyện với ta huynh không cần mang theo mặt nạ.

    Bạch Dạ nghe vậy tháo chiếc mặt nạ xuống. Lập tức một gương mặt tuyệt phẩm hiện ra. Mắt phượng, mày rậm, da trắng trông còn đẹp hơn cả nữ nhân. Nhưng trên gương mặt lại không mang bao nhiêu cảm xúc, lạnh lẽo như một khối băng tản ra khí lạnh.

    Tô Tử Diệp hài lòng nhìn hắn hơi mỉm cười. Đây là hộ vệ đắc lực nhất của nàng. Hắn cùng 2 nha hoàn từ nhỏ đã ở bên cạnh cùng nàng trưởng thành. Ai nấy đều xinh đẹp đáng yêu nhưng đó là trong mắt Tô Tử Diệp. Bạch Dạ từ nhỏ đã rất đẹp, Tô Tử Diệp liền đánh chủ ý lên hắn cướp về làm của riêng. Trong Tô phủ này, Bạch Dạ chỉ thua mỗi công phu của nàng, tuy nhiên điều này ngoài nàng, Bạch Dạ và hai nha hoàn kia thì không ai biết.

    Tô Tử Diệp nhẹ giọng hỏi

    - Chuyện ta giao cho huynh đã làm đến đâu rồi?

    Bạch Dạ nghe tiểu thư hỏi chính sự liền thẳng lưng báo cáo

    - Thuộc hạ đã tìm được 50 người theo yêu cầu của tiểu thư. Việc sắp xếp chỗ ở thì tiểu thư có thể gọi Tiểu Đào.

    Tô Tử Diệp gật đầu hài lòng rồi gọi Tiểu Đào vào. Nhiệm vụ này cô giao cho Bạch Dạ và Tiểu Đào đi làm. Chính vì vậy đêm qua không có Bạch Dạ đi cùng mới xảy ra tình huống kia.

    Tiểu Đào khuôn mặt dễ thương, ánh mắt lanh lợi tiến vào

    - "Tiểu thư cho gọi em ạ." Giọng nói trong veo, khuôn miệng tươi tắn

    Tô Tử Diệp gật đầu.

    - Chuyện ta giao em làm đến đâu rồi.

    Tiểu Đào nhanh nhảu đáp với vẻ tự tin

    - Tiểu thư yên tâm. Em đã sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ nơi tiểu thư chỉ định. Bọn họ đều không muốn lang thang nữa nên đều đã đồng ý.

    Nói xong thì ngồt bệt xuống bên giường Tô Tử Diệp, đôi mắt lướt qua một lượt trên người cô.

    - "Tiểu thư! Lúc em với Bạch Dạ ca không ở đây sao người lại thành ra cái dạng này rồi." Đôi mắt long lanh nổi lên một tầng sương.

    Bên cạnh Bạch Dạ cũng đang đợi câu trả lời của cô. Tiểu thư võ công cao cường sao lại thành ra thế này được. Chắc chắn có uẩn khúc.

    - "Trong lúc không để ý bị người ta bỏ thuốc. Trên đường hồi phủ lại gặp phải thích khách". Tô Tử Diệp vừa xoa đầu Tiểu Đào vừa nói với giọng hờ hững như người bị thương không phải là nàng.

    Tiểu Đào bỗng nhiên nhảy dựng lên làm Tô Tử Diệp và Bạch Dạ giật mình

    - "Em bị ma nhập à". Tô Tử Diệp nghi ngờ nhìn Tiểu Đào.

    - "Em còn lâu mới bị mà nhập ấy. Người nói xem sao người gặp thích khách lại dây dưa đến cả Tam Vương gia rồi."

    Tô Tử Diệp nghe xong trợn tròn mắt

    - "Em đừng tưởng ta vừa tỉnh dậy đầu óc không tỉnh táo mà gạt ta nhé."

    Tiểu Đào không chịu thua chạy đi lấy hộp quà rồi đưa cho Tô Tử Diệp

    - "Thế tại sao vị kia lại đến tận cửa tặng quà cho người. Em còn nghe nói đêm qua người là được một nam nhân cứu vê. Chắc chắn là vị kia rồi."

    Tô Tử Diệp thầm than. Thôi xong thì ra đêm qua người cứu cô lại là Tam Vương gia.

    Hết chương 4.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2020
  7. Chương 5: Tô Hàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tử Diệp cho Tiểu Đào ra ngoài chỉ để lại một mình Bạch Dạ. Nàng ngắm nhìn chiếc hộp màu đỏ trong tay bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

    Tên trăng hoa Tam Vương gia kia cứu cô một mạng thì cũng thôi đi. Bây giờ còn tặng quà cho cô. Tô Tử Diệp thong thả mở chiếc hộp. Bên trong cũng không có gì quá đáng. Trên cùng là một lá thư, bên dưới là mấy lọ thuốc. Có vẻ là thuốc quý của các vị Hoàng thất. Tô Tử Diệp nhàm chán gạt sang một bên. Không thèm dùng, ai biết hắn có bỏ thuốc độc vào không chứ. Dùng đồ của chính mình vẫn yên tâm hơn.

    Bạch Dạ đem mấy lọ thuốc cất đi. Tô Tử Diệp lúc này mới mở lá thư ra. Chữ viết rồng bay phượng múa, không hổ là Tam Vương gia. Nhưng nội dung bên trong thực sự khiến Tô Tử Diệp muốn cầm kiếm đi chém người

    Cái gì mà có duyên, nếu không ngại có thể lấy thân báo đáp..

    Liêm sỉ đâu hả, dáng vẻ cao cao tại thượng bị cún gặm mất rồi à. Hắn không sợ Hoàng đế mà thấy sẽ lôi hắn ra chém đầu à. Tô Tử Diệp lại thân thiết "thăm hỏi" 18 đời tổ tông của Nạp Lan Thiên Trác.

    Bạch Dạ bên cạnh nhìn gương mặt lúc đỏ lúc xanh của tiểu thư nhà mình thì chỉ biết im lặng. Tam Vương gia thành công làm tiểu thư nhà họ tức giận rồi.

    Tô Tử Diệp ổn định lại tâm tình nói với Bạch Dạ

    - "Khi nào ta khoẻ lại, chúng ta sẽ gặp Tam Vương gia một chút. Trả phần ân tình này cho xong"

    Bạch Dạ chỉ "Vâng" một tiếng rồi lại im lặng. Tô Tử Diệp cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

    - "Ta muốn tìm thêm khoảng 150 người nữa để bồi dưỡng một thể, huynh làm được không?" Tô Tử Diệp hỏi bất ngờ nhưng Bạch Dạ không hề lúng túng

    - "Ta có thể nhưng phải cần thời gian". Bạch Dạ nhanh gọn đáp

    Tô Tử Diệp biết việc này cần thời gian nên cũng không đòi hỏi quá đáng. Thấy Bạch Dạ có chút rối rắm bên kia, tuy chỉ lướt qua nhưng vẫn bị Tử Diệp bắt gặp

    - "Huynh muốn nói gì cứ nói"

    Bạch Dạ hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời

    - "Tiểu Thư làm như vậy có ổn không. Dù sao việc này nếu bị phát hiện sẽ gây rắc rối lớn cho người." Hắn nói vô cùng cẩn thận. Dù biết tiểu thư làm việc chu toàn nhưng hắn vẫn lo cho nàng.

    Tô Tử Diệp nghe vậy chỉ hơi cười nhạt, một lúc sau mới chậm rãi nói

    - "Ở dưới chân Thiên Tử mà không có chút phòng bị này ta không yên tâm được. Nếu mọi chuyện đều tốt đẹp thì xem như là nơi để ta kiếm tiền. Nhưng lỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đến lúc đó ta sẽ không phải hối hận. Phụ thân một lòng với Hoàng Thất nên không thể để phụ thân biết chuyện. Huỳnh hiểu ý ta không?"

    - "Là tiểu thư suy nghĩ chu đáo". Bạch Dạ cũng không ý kiến thêm. Nếu ý tiểu thư đã quyết thì hắn sẽ lấy cả mạng sống để giúp nàng hoàn thành.

    Đúng lúc Tô Tử Diệp còn định nói gì đó thì có một thân ảnh mặc đồ tướng quân vọt vào cũng không thèm nhìn lấy Bạch Dạ mà chạy thẳng đến trước giường Tô Tử Diệp. Ánh mắt không kiêng nể nhìn Tô Tử Diệp trên xuống một lượt. Tô Tử Diệp bị đọa cho nhảy dựng lên

    - "Đại ca của ta ơi! Huynh muốn hù chết muội phải không?".

    Lúc này Tô Hàn mới nhận ra mình hơi thất thố, hắn gãi đầu miệng cười cười khiến hắn trông càng đẹp và đáng yêu hơn.

    - "Không phải là ta lo lắng cho muội sao. Nói nhanh kẻ nào dám hành muội ra nông nỗi này. Đại ca đem đại quân đi dẫm chết hắn." Hắn vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ ta đây muốn đòi lại công đạo cho muội muội nhà mình.

    Đây rõ ràng là thái độ vui vẻ khi thấy người gặp nạn. Tô Tử Diệp trơn trừng mắt

    - Chết hết rồi. Muốn dẫm chết thì huynh tìm Diêm Vương mà hỏi.

    Nếu không phải đang bị thương thì Tô Tử Diệp đã nhảy xuống giường đánh cho Tô Hàn một trận.

    Tô Hàn là con trai của đại bá cô. Nhưng đại bá cô và đại bá phụ đoản mệnh nên Tô Hàn từ nhỏ đã ở trong Tô phủ. Tô phủ cũng xem như có thêm một đại thiếu gia. Tô Hàn thiên phú rất tốt, tính tình hiền lành nhưng quyết đoán. Mỗi tật xấu là thích chọc ghẹo Tô Tử Diệp. Tô Hàn bây giờ là tướng quân dưới trướng Tô đại tướng quân rất được mọi người coi trọng.

    Tô đại tướng quân không có con trai nên cũng hao tốn không ít công sức bồi dưỡng Tô Hàn. Sau này Tô phủ cũng chỉ có thể giao lại cho hắn.

    Tô Hàn lúc này mới nhìn sang phía Bạch Dạ đã đeo mặt nạ lên giọng nói bỗng trầm thấp

    - Ngươi là hộ vệ thân cận của Diệp Diệp sao lại để muội ấy ra nông nỗi này.

    Bạch Dạ khom người cúi đầu

    - "Là thuộc hạ tắc trách. Mong tiểu thư trách phạt."

    Tô Tử Diệp không nhịn được nữa nhéo mạnh Tô Hàn

    - "Ai cho phép huynh ở đây thị uy với người của muội hả. Bạch Dạ giúp muội giải quyết một số việc nên tối qua mới không đi cùng muội." Nói xong thì quay sang nhìn Bạch Dạ

    - "Người của ta đừng để người khác ức hiếp. Không phải lỗi của huynh thì đừng nhận". Tô Tử Diệp còn thâm ý liếc Tô Hàn một cái ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.

    Tô Hàn lúc này đã hoàn toàn suy sụp. Diệp Diệp nhà hắn lại xem trọng một tên cận vệ hơn hắn. Huhu đau lòng quá đi mất. Tô Hàn bày ra bộ mặt khổ sở im lặng đi thẳng ra khỏi phòng.

    Tô Tử Diệp lúc này đã mệt nên cũng không nói thêm gì. Nàng cho Bạch Dạ lui ra rồi gọi Tiểu Nhu vào đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Nàng phải nhanh chóng khoẻ lại để "báo đáp" vị kia.

    Hết chương 5.
     
  8. Chương 6: Hoàng thất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phủ Tam Vương gia,

    Một thân trường bào đỏ rực đang ngồi vân vê ly trà với vẻ mặt đầy ngả ngớn nhưng từng cái nhấc tay đều toát lên khí chất của hoàng thất. Bên cạnh là tên hộ vệ Hàn Thiên. Tên này là hộ vệ đắc lực nhất của Nạp Lan Thiên Trác.

    Nhập xong một ngụm trà hắn mới mở miệng hỏi

    - "Mọi chuyện thế nào rồi". Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng với kinh nghiệm đi theo hắn bảo nhiêu năm thì Hàn Thiên lập tức hiểu ý chủ nhân nhà mình.

    - "Thuộc hạ đã làm theo lời chủ nhân xử lý sạch sẽ gốc rễ bọn thích khách. Sẽ không bất cứ ai điều tra được chuyện này. Phía Tô phủ cũng rất kín tiếng nên chuyện tối qua chưa lọt ra ngoài. Còn hộp quà kia thuộc hạ đã đem đến Tô phủ tặng rồi."

    Hàn Thiên thái độ kính cẩn cúi người bẩm báo một tràng với chủ nhân nhà hắn.

    Nạp Lan Thiên Trác gật gật đầu, đôi mắt nhìn vào hư không suy tư. Bỗng trong đầu hiện lên khuôn mặt thiếu nữ dưới ánh trăng đêm qua khiến hắn bất giác kéo khoé miệng. Thấy chủ nhân nhà mình như vậy Hàn Thiên làm liều liền lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Nạp Lan Thiên Trác

    - Chủ nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?

    Nói xong hắn mới phát hiện sau lưng đầy mồ hôi lạnh. Hắn biết mình đã quá phận nên cúi thấp đầu im lặng.

    Lúc này Nạp Lan Thiên Trác mới nghiêm mặt lại, khuôn mặt lạnh tanh thu liễm hết mọi cảm xúc

    - Đợi Tô tiểu thư tìm đến cửa "báo đáp" thôi.

    Hàn Thiên "vâng" một tiếng rồi lui ra. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì đằng sau truyền đến âm thanh trầm thấp

    - "Tuyệt đối không có lần sau. Đừng làm ta thất vọng". Hàn Thiên hiểu chủ nhân hắn có ý gì nên im lặng lui ra khép cửa phòng lại. Lúc này hắn mới thở dài một hơi. Dọa chết hắn rồi, chủ nhân đáng sợ quá.

    Hoàng đế Nạp Lan quốc có ba người con trai là Nạp Lan Thiên Lê hiện là Đại Vương gia, Nạp Lan Thiên Trác - Tam Vương gia và Thất Hoàng tử- Nạp Lan Thiên Dịch vì còn nhỏ nên chưa được phong vương.

    Nạp Lan Thiên Lê năm nay đã 25 tuổi là một người đa nghi, tính tình lạnh lùng lại có phần bảo thủ. Nhiều lúc hắn còn rất tàn bạo. Hắn là đích tử của Hoàng Hậu nhưng vị Hoàng Hậu này đoản mệnh, ra đi lúc hắn mới 10 tuổi. Đó cũng là một phần lý do tạo nên tính cách của hắn. Hắn có thể đứng vững trong triều như bây giờ là do hắn đủ thông minh và sự chống đỡ to lớn của gia tộc mẫu hậu hắn. Nạp Lan Thiên Lê đã thành gia lập thất. Vương phi của hắn là con gái của Tề thừa tướng, vô cùng đoan trang hiền thục. Tuy nhiên hắn vẫn chưa có con nối dõi dù đã thành thân 2 năm.

    Nạp Lan Thiên Trác là con trai của Hoàng Quý phi rất được sủng ái và thế lực gia tộc mẫu phi hắn cũng rất tốt. Hắn nổi tiếng là ăn chơi đào hoa vô dụng nhưng lời này chỉ có dân chúng và đám quan lại nhỏ bé tin vào. Còn người Hoàng thất và đám "cáo già" trong triều đều biết nếu thực sự vô dụng thì hắn đã sớm bị Đại Vương gia đá rớt đài từ lâu rồi. Hắn tính tình trầm ổn lòng đầy mưu kế, một lòng muốn làm nên đại nghiệp. Hắn cố ý để người khác nghĩ sai về hắn, như vậy mới tốt cho việc hành động của hắn. Người ta chỉ biết hắn thông minh nhưng không bao giờ nắm bắt được hắn. Điểm này hắn hơn hẳn Đại Vương gia. Hắn đã 21 tuổi nhưng chưa thành gia lập thất. Trong phủ cũng không có thiếp thất hay thông phòng. Mẫu phi hắn giới thiệu cho hắn các cô nương con nhà quyền quý nhưng hắn đều không đồng ý. Vì hắn vốn đã có sự chuẩn bị cho riêng mình.

    Còn lại Thất hoàng tử Nạp Lan Thiên Dịch là một cậu bé 16 tuổi vô cùng dễ thương. Hắn không màng chuyện triều chính, một lòng đam mê y thuật. Một ngày của hắn đều quanh quẩn ở Thái y Viện, thỉnh thoảng sẽ ghé phủ đệ của Nạp Lan Thiên Trác chơi đùa rồi kéo hoàng huynh của mình ra ngoài dạo phố. Cũng vì thế nên cả hai vị Vương gia đều không kéo hắn vào vòng xoáy quyền lực. Hắn rất ít tiếp xúc với Nạp Lan Thiên Lê vì hắn không thích người lạnh lùng, suốt ngày chỉ như khúc gỗ kia.

    Hoàng đế là một người chính trực, yêu nước thương dân, xây dựng nên một Nạp Lan quốc hùng mạnh, dân chúng ăn no mặc ấm. Ông còn rất trẻ nhưng không may lại mắc căn bệnh nan y. Tìm danh y khắp thiên hạ cũng đều lực bất tòng tâm. Sức khỏe Hoàng đế đã yếu đi rất nhiều. Quan lại trong triều bắt đầu rục rịch dâng sớ muốn Hoàng đế nhanh chóng lập Trữ quân. Tuy nhiên Hoàng đế vẫn kéo dài thời gian mãi chưa quyết định. Trong triều liền nổi lên một đợt sóng ngầm chia làm 3 phe: Ủng hộ Đại Vương gia, ủng hộ Tam Vương gia và phe trung lập.

    Hiện tại trừ phe của Tam Vương gia thì mọi người đều nghĩ Đại Vương gia sẽ là Trữ quân. Đại vương gia vừa là đích tử của Hoàng hậu có mẫu tộc chống lưng, hiện tại còn có Tề Thừa tướng ủng hộ.

    Hoàng đế cũng đang rất đau đầu. Trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn lo lắng đến lúc ông quy tiên, con trai ông có đủ thông minh và sức mạnh để giữ vững ngai vàng hay không. Ông đành gác lại, đợi thêm một thời gian rồi quyết định vẫn chưa muộn. Dù sao ông cũng còn thời gian 2 năm để sắp xếp.

    Hết chương 6. [/ BOOK]
     
  9. Chương 7: Đại Vương gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Vương phủ,

    Không khí âm trầm bao trùm khắp phủ. Nạp Lan Thiên Lê một thân trường bào màu bạc ngồi trong thư phòng. Lông mày rậm làm khuôn mặt đẹp đẽ của hắn thêm uy nghiêm còn có phần dữ tợn khiến người ta nhìn vào chỉ thấy đây là một nam nhân lạnh lùng, quyết đoán chứ không còn tâm trạng ngắm nhìn dung nhan hắn.

    Hộ vệ bên cạnh hắn đang khom người bẩm báo

    - Bẩm Vương gia. Thám tử đưa tin đêm qua Tô tiểu thư của Tô phủ gặp thích khách suýt mất mạng. Đúng lúc đó Tam Vương gia đi qua nên ra tay cứu giúp rồi đem Tô tiểu thư về Tô phủ ngay trong đêm.

    Nạp Lan Thiên Lê suy nghĩ một chút rồi nói

    - Ngươi không thấy kì lạ sao?

    Hộ vệ lập tức đáp

    - Đúng là rất kì lạ. Nhưng thần đã cho người điều tra nhưng một chút manh mối cũng không có. Đám thích khách đều chết hết. Những kẻ tiếp xúc với Tô tiểu thư đêm đó cũng không có gì bất thường. Quả thực như là Tam Vương gia thật sự trùng hợp ứng cứu.

    Nạp Lan Thiên Lê cười lạnh

    - Ngươi nghĩ thật sự có sự trùng hợp thế sao. Hắn làm việc đương nhiên sẽ không dễ dàng để người khác tóm được đuôi cáo.

    Nạp Lan Thiên Lê hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp

    - Hắn đã đánh chủ ý lên Tô đại tướng quân rồi. Xem ra đã bắt đầu hành động. Ngươi liên lạc với mấy người kia rồi chuẩn bị đợi lệnh hành động.

    Hộ vệ "vâng" một tiếng rồi thối lui ra ngoài. Hắn biết cuộc chiến giữa hai vị Vương gia đã khai mào rồi. Hắn vẫn nên chuẩn bị tốt một chút tránh làm Đại Vương gia thất vọng.

    Nạp Lan Thiên Lê một mình trong thư phòng hít sâu một hơi. Gương mặt có chút thay đổi nhưng không nhìn ra tâm trạng gì.

    Tam Vương phủ.

    Trong phủ đều là sự âm u tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu làm người ta nổi da gà. Nạp Lan Thiên Trác thường lệ sẽ nghỉ ngơi tại thư phòng, bên ngoài có người canh gác. Trong góc khuất, một đám hắc y nhân như đang hòa làm một thể với màn đêm.

    Hai tên hắc y nhân tiến lên không một tiếng động xử lý hai tên canh cửa. Cửa phòng bị đẩy ra, đám hắc y nhân lần lượt tiến vào.

    Trong phòng tối đen như mực. Nương theo ánh trăng mới lờ mờ thấy người đang năm ngủ trên chiếc giường, hơi thở đều đặn có vẻ ngủ rất say.

    Đúng lúc đám hắc y nhân đang định bổ một đao xuống thì kẻ trên giường xoay người bật dậy. Ngay lập tức tên đầu tiên ngã xuống, mắt hắn trợn trừng không thể tin nổi. Những tên còn lại còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đèn đuốc cả trong và ngoài thư phòng sáng trưng lên.

    Đám hắc y nhân thầm than một tiếng. Bọn họ trúng kế rồi. Người trước mặt họ là Hàn Thiên chứ không phải Tam Vương gia. Bên ngoài là Nạp Lan Thiên Trác vẻ mặt thờ ơ cùng đám thuộc hạ

    Đám hắc y nhân bị xử lý trong chốc lát. Hàn Thiên từ trong bước ra, trên tay còn xách theo một tên hắc y nhân còn sót lại đã bị nhét một cái khăn trong miệng để tránh hắn cắn lưỡi tự sát. Nạp Lan Thiên Trác ghét bỏ phun ra một câu

    "Đem xuống dưới đi. Bản Vương sẽ tự mình thẩm vấn sau".

    Hàn Thiên lập tức đem người lui xuống. Trong lòng tràn đầy khinh bỉ. Đám người này nghĩ Vương gia nhà hắn dễ đối phó vậy sao. Đúng là nựa cười.

    Đám hạ nhân nhanh chân đi dọn dẹp lại thư phòng. Cả Vương phủ lại lâm vào yên tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện vừa rồi.

    Sáng sớm hôm sau, ở một nơi giống như mật thất. Xung quanh thắp đuốc sáng, khắp nơi đều là mùi ẩm mốc thậm chí còn có mùi máu tanh.

    Nạp Lan Thiên Trác một thân màu đỏ ung dung bước xuống từng bậc thang. Đến trước một phòng giam lập tức có người đem ghế đến. Hắn ngồi xuống rồi nhìn thẳng về kẻ đang bị treo lên trước mặt, khắp thân là vết thương.

    Nạp Lan Thiên Trác cho người hạ kẻ đó xuống. Ánh mắt lạnh như bằng nhìn vào kẻ đó

    "Nói xem kẻ nào phái ngươi đến ám sát bản vương"

    Tên hắc y nhân chỉ còn lại chút hơi tàn gắng gượng phun ra một câu.

    "Muốn chém muốn giết tùy ngươi. Ta quyết không hé nửa lời".

    Nạp Lan Thiên Trác thâm sâu nhìn kẻ trước mắt. Đứng dậy rồi quay người bỏ lại cho thuộc hạ hai câu

    "Xử lý sạch sẽ. Đem xác vứt đến Đại Vương phủ làm quà".

    Tên thuộc hạ cúi thấp đầu "vâng" một tiếng rồi bắt đầu làm việc. Tên hắc y nhân không thể tin nổi. Hắn cứ như vậy mà đi sao?

    Nạp Lan Thiên Trác quay về thư phòng thay một bộ y phục sạch sẽ. Hắn cũng không hi vọng moi được tin tức từ tên kia. Hắn nhếch khoé môi, dường như trong nụ cười có chút cười nhạo chính mình.

    Hắn vẫn luôn muốn cạnh tranh thực lực với hoàng huynh của mình một cách chính trực. Nhưng hoàng huynh lại muốn dồn hắn vào chỗ chết. Tình thân trong Hoàng thất đúng là một thứ xa xỉ. Quyền lực vẫn là trên hết. Chút tình cảm huynh đệ còn lại trong lòng hắn lại tiếp tục bị bào mòn.

    Vì mẫu phi cũng vì chính hắn, hắn phải vô tình, hắn không được để bản thân sa chân vào tình cảm. Mẫu phi hắn từng nói "tình cảm là thứ vô cùng đáng sợ".

    Người ngoài đều nói hắn ăn chơi, sống cuộc sống sung sướng của một Vương gia được hoàng thượng sủng ái. Nhưng có ai biết được hắn đã bao lần suýt mất mạng trong cái vòng xoáy quyền lực này.

    Hắn không cho phép mình bỏ cuộc. Hắn còn mẫu phi của hắn. Lúc này mẫu phi hắn còn được phụ hoàng che chở có thể sống yên ổn. Nhưng đến lúc phụ hoàng xảy ra chuyện, quyền lực hắn không đủ thử hỏi mẫu phi hắn làm sao tiếp tục sống trong cái nơi đầy âm mưu kia.

    Hết chương 7.
     
  10. Chương 8: Túy Tiên Lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng sau.

    Lạc Hoa viên của Tô phủ,

    Tô Tử Diệp lúc này đã gần khỏi hẳn đang luyện tập điều khí trong sân.

    Sáng sớm không khí trong lành, bầu trời trong xanh có vài đám mây trắng trôi nhẹ. Thiếu nữ mặc một bộ y phục gọn gàng, tóc buộc lên đang luyện tập. Gương mặt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt kiên định khiến người ta phải xuýt xoa khen ngợi.

    Tô Tử Diệp lúc này đã thấm mệt, đến chiếc bàn nhỏ trong sân ngồi xuống nghỉ ngơi. Tiểu Nhu liền bưng lên một chén trà cho tiểu thư nhà mình. Tiểu Nhu lo lắng nhìn Tô Tử Diệp

    "Tiểu thư người vào trong tắm rửa nghỉ ngơi đi. Thân thể vừa mới bình phục đừng vận động quá sức.". Vừa nói vừa rót thêm cho Tô Tử Diệp một chén trà.

    Tô Tử Diệp cười nhẹ. Trong mắt tràn đầy sinh khí

    "Ta tự có chừng mực, em đừng lo."

    Biết tiểu thư nhà mình cứng đầu nên Tiểu Nhu cũng không nói nữa, bĩu môi đứng sang một bên.

    Tô Tử Diệp luyện thêm một lát thì quay về phòng tắm rửa, thay một chiếc váy màu lam đậm làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, chỗ eo nhỏ có thắt một bông hoa. Theo bước chân của cô làn váy đung đưa trông rất vui mắt.

    Tô Tử Diệp đi thăm phụ thân và mẫu thân của cô. Nhìn thấy con gái khoẻ mạnh trở lại thì vợ chồng Tô đại tướng quân đều an tâm, tảng đá trong lòng cũng đặt xuống được rồi. Lúc này Tô đại tướng quân mới nghiêm mặt nhìn con gái mình.

    Tô Tử Diệp thấy không ổn thì tính chuồn về phòng. Nhìn thấu ý đồ con gái, Tô đại tướng quân lập tức chặn đứng

    "Con ở yên đó cho ta. Nói xem chuyện đêm đó là như thế nào. Đêm khuya con còn dám một mình trốn ra ngoài. Không cần mạng nữa phải không?"

    Lúc này Tô đại tướng quân thật sự tức giận. Phải hiểu rằng nếu không gặp Tam Vương gia thì con gái ông lúc này không biết thành cái dạng gì rồi. Hậu quả này ông thật sự không dám nghĩ đến.

    Tô Tử Diệp méo mặt. Biết ngay sẽ có chuyện mà.

    "Phụ thân, mẫu thân. Là con gái bất hiếu ham chơi khiến hai người lo lắng".

    Tô Tử Diệp kể một lượt vể chuyện đêm đó cho hai vợ chồng Tô đại tướng quân nghe. Hoàn toàn thành thật không nói dối một chữ nào. Cô đơn giản là trong phủ quá nhàm chán nên trèo tường ra ngoài chơi rồi gặp phải thích khách.

    Tô đại tướng quân nghe xong vẻ mặt đầy thâm trầm. Ông có chút hối hận đã cho con bé học võ. Vì có võ nên gan con gái ông mới lớn như vậy.

    "Lại có kẻ dám đánh chủ ý lên con gái ta. Từ nay con ra ngoài cẩn thận một chút. Với lại ta cấm con qua lại mấy chốn dung tục ấy".

    Tô Tử Diệp ngoan ngoãn "dạ" một tiếng. Vừa định rời đi thì Tô đại tướng quân như nhớ ra điều gì

    "Tiểu Diệp. Đám thích khách đều đã chết vậy còn ca nữ Tuệ Nhi hạ thuốc con thì sao?"

    Tô Tử Diệp lập tức trả lời:

    "Con đã cho Bạch Dạ trực tiếp tìm kiếm nhưng thật sự không có chút dấu vết nào. Giống như chưa từng xuất hiện vậy. Con cũng hết cách". Tô Tử Diệp nhún vai tỏ vẻ bất lực.

    Tô phu nhân bên cạnh không nhịn được nữa lên tiếng

    "Lão gia. Tiểu Diệp vừa mới khỏi, ông đừng hỏi nữa. Để con bé về nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì sau này nói. Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi".

    Tô đại tướng quân nghe phu nhân nhà mình nói vậy cũng không hỏi nữa. Tô Tử Diệp thấy thế nhanh chóng chuồn về phòng.

    Tô đại tướng quân sầu não ngồi trước bàn trà. Rốt cuộc ông đắc tội với ai mà người ta lại đánh chủ ý lên con gái ông. Tô đại tướng quân nghĩ mệt đầu cũng không tìm ra được cái tên nào thích hợp. Ông đành gác lại, binh đến thì tướng chặn vậy.

    Từ đó Tô phủ lại được trông coi càng nghiêm ngặt hơn.

    Tô Tử Diệp vừa về tới sân viện thì thấy Bạch Dạ đang đứng trước cửa phòng cô. Ánh mặt trời như mạ lên khắp người hắn một tầng hào quang, đẹp đẽ vô cùng.

    Bạch Dạ nghe tiếng động thì nhìn sang. Thấy Tô Tử Diệp lập tức khom người

    "Tiểu thư"

    Tô Tử Diệp gật đầu

    "Để huynh đợi lâu rồi. Vào trong rồi nói chuyện".

    Tô Tử Diệp kéo làn váy lướt qua Bạch Dạ vừa đi vừa nói. Hương thơm mát lành của thiếu nữ quét qua mũi Bạch Dạ. Hắn hơi khựng lại đè nén cảm xúc lạ đang dâng lên trong lòng.

    Bạch Dạ hít sâu một hơi bước vào phòng. Tô Tử Diệp để Tiểu Đào canh ngoài cửa phòng. Chuyện chính sự không thể lơ là.

    Trong phòng, Tô Tử Diệp ngồi bên bàn trà nhìn nhìn Bạch Dạ một lát mới mở miệng

    "Huynh nói đi"

    Bạch Dạ nghe thấy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp phải gương mặt thiếu nữ thì lại cụp mí mắt xuống nhanh chóng báo cáo.

    "Thuộc hạ đã tìm đủ số người mà tiểu thư yêu cầu. Đã chọn lọc theo phương thức của người kĩ càng. Hiện đám người đã được Tiểu Đào sắp xếp chỗ ở."

    Bạch Dạ nói xong thì im lặng. Tô Tử Diệp "ồ" một tiếng

    "Huynh làm việc cũng nhanh quá nhỉ". Tô Tử Diệp tiện thể khen ngợi Bạch Dạ một câu.

    Bạch Dạ giống như không nghe thấy tiếp tục chủ đề lúc này:

    "Tiểu thư. Tiếp theo chúng ta phải làm gì với bọn họ". Hiển nhiên "bọn họ" ở đây là chỉ đám người Bạch Dạ tìm về.

    Tô Tử Diệp nghĩ nghĩ một chút

    "Lập thành một bang phái, lấy tên là Túy Tiên Lâu. Ta sẽ là Lâu chủ. Bên ngoài cứ giả vờ ca hát đàn rượu. Trước tiên huynh để bọn họ" khởi động "trước nửa tháng. Nửa tháng sau ta sẽ trực tiếp đến gặp mặt."

    Bạch Dạ "vâng" một tiếng rồi lập tức ra ngoài. Dù sao đây cũng là khuê phòng của tiểu thư. Hắn không tiện ở lại lâu.

    Hết chương 8.
     
  11. Chương 9: Gặp gỡ .

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau, Tô Tử Diệp ngủ dậy thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Tiểu Nhu đứng cạnh giúp Tô Tử Diệp thay y phục thì thấy mắt tiểu thư nhà mình loé lên ánh sáng bất thường. Tiểu Nhu có chút ngờ vực nhìn Tô Tử Diệp

    "Tiểu thư của em ơi. Mới sáng sớm người đừng làm em sợ".

    Tô Tử Diệp trợn trừng mắt nhìn Tiểu Nhu

    "Ta đã làm cái gì đâu. Mà em nghĩ ta xấu xa thế à. Đúng là tốn gạo nuôi em. Hay là ta gả em đi nhé".

    Tiểu Nhu bĩu môi.

    "Còn lâu em mới lấy chồng ấy".

    Tiểu thư rõ rành có ý đồ còn chối. Không thèm nói với tiểu thư nữa.

    Tiểu Nhu thay đồ xong cho Tô Tử Diệp thì hậm hực chạy ra khỏi phòng. Tô Tử Diệp nhìn mà bật cười. Cô suy nghĩ một lúc thì gọi Bạch Dạ vào.

    "Huynh liên lạc với người của Tam Vương gia, bảo rằng ta đã khỏe. Hẹn gặp ở Mộc Thanh lâu vào giữa giờ thìn."

    Bạch Dạ hơi khựng lại:

    "Tiểu thư. Thật sự phải gặp Tam Vương gia sao. Vị này không phải người đơn giản vô dụng như lời đồn."

    Tô Tử Diệp không chút để tâm tùy ý nói

    "Chẳng phải ta còn có huynh bên cạnh sao. Với lại ban ngày ban mặt hắn không dám làm gì quá đáng đâu."

    Bạch Dạ cụp mắt xuống không nói nữa. Đúng, tiểu thư còn có hắn. Hắn sẽ dùng cả đời để bảo vệ tốt cho nàng.

    Tô Tử Diệp thấy Bạch Dạ không nói nữa thì lên tiếng

    "Được rồi. Huynh đi làm việc đi. Lát nữa ta sẽ đem theo cả Tiểu Đào nữa."

    Bạch Dạ khom người cáo lui ra ngoài. Hắn lập tức liên lạc với người Tam Vương phủ. Cách thức liên lạc này cũng là do Tam Vương gia để lại trong thư. Khiến hắn bất ngờ là tiểu thư thật sự tin vị kia.

    Xong việc hắn liền sai người chuẩn bị xe ngựa. Xe ngựa dùng lần này là loại bình thường vì tiểu thư nói không muốn để người khác chú ý.

    Xe ngựa được chuẩn bị xong thì hắn đích thân tự tay kiểm tra hết một lượt. Không thấy bất thường mới để người đáng tin ở lại trông xe.

    Bạch Dạ đến trước cửa phòng Tô Tử Diệp hơi khom người

    "Tiểu thư. Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi"

    Bên trong vọng ra một tiếng "ừ" nhẹ. Cửa phòng từ từ mở ra, Tiểu Nhu bước ra ngoài cúi người nhỏ giọng chào một tiếng

    "Bạch Dạ ca". Bạch Dạ hơi gật đầu, ánh mắt rơi trên người thiếu nữ đang ra vẻ lười nhác thưởng thức trà bên trong.

    Tô Tử Diệp một lúc sau mới từ từ đứng lên, kéo làn váy đi ra ngoài. Lúc lướt qua Bạch Dạ mới lên tiếng

    "Đi thôi. Không thể để khách quý đợi chúng ta được". Gương mặt tràn cô tràn đầy vẻ hứng thú.

    Chuyện này Tô Tử Diệp không dám nói cho vợ chồng Tô đại tướng quân biết. Nếu họ biết chắc chắn sẽ ngăn cản. Còn nếu không ngăn cản thì cũng là phái một đám binh sĩ hộ tống. Cô không thích phiền phức, ngắn gọn luôn là sự lựa chọn hàng đầu của cô.

    Ra đến xe ngựa, Tiểu Đào đã đợi sẵn ở đó. Bạch Dạ lại kiểm tra một vòng nữa mới để Tô Tử Diệp lên xe.

    Tiểu Đào đỡ Tô Tử Diệp lên xe rồi thì cũng lên cùng. Bạch Dạ đi bên cạnh xe ngựa, qua chiếc mặt nạ ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

    Tiểu Đào ngồi trong xe thấp thỏm nhìn tiểu thư nhà mình. Tô Tử Diệp không nhịn được nữa phun ra một câu

    "Em nhìn ta như vậy làm gì?"

    Tiểu Đào bĩu bĩu môi

    "Giờ em nhìn tiểu thư cũng không cho nữa à".

    Tô Tử Diệp lười tranh luận với cô nàng nên không thèm để ý Tiểu Đào nữa, vén rèm nhìn dòng người náo nhiệt bên ngoài. Hôm nay không hiểu sao tâm tình cô rất tốt. Khoé miệng vẽ lên một nụ cười nhạt.

    Xe ngựa yên lặng dừng trước một tửu quán. Trước tửu quán đề ba chữ "Mộc Thanh Lâu". Ở đây ban ngày dùng để người ta uống trà, uống rượu, dùng cơm, thậm chí là bàn việc quan trọng. Ban đêm là nơi ca hát giải trí. Ngày và đêm như hai tửu lâu hoàn toàn khác nhau. Đêm đó nơi cô đến cũng chính là đây.

    Bạch Dạ đứng bên ngoài xe ngựa khom người bẩm báo một tiếng

    "Tiểu thư, đến nơi rồi".

    Tô Tử Diệp thu lại tầm nhìn, đeo lên mạng che mặt đã được chuẩn bị sẵn rồi mới để Tiểu Đào đỡ xuống xe. Bên ngoài phải tỏ ra dịu dàng một tý. Với lại cũng đừng hỏi tại sao cô phải đeo mạng che mặt. Nếu để Tô đại tướng quân biết thì không lôi cô về đánh cho một trận mới lạ.

    Ba người một trước hai sau tiến vào trong tửu lâu. Phòng đã được Bạch Dạ đặt trước nên cả ba đi thẳng lên lầu hai dưới ánh mắt tò mò của mọi người. Bạch Dạ và Tiểu Đào đều đứng ở cửa phòng, một mình Tô Tử Diệp bước vào phòng.

    Bên trong chưa có ai, chỉ có một bộ bàn trà được làm từ gỗ tinh xảo. Cả căn phòng đều rất sạch sẽ. Trên bàn là một bình trà vừa pha với mấy cái chén ngọc.

    Tô Tử Diệp chỉ nhìn lướt qua khắp căn phòng một lượt rồi bỏ mạng che mặt xuống. Tô Tử Diệp kéo làn váy đến bên bàn trà rồi ngồi xuống. Chỗ cô ngồi là bên cạnh cửa sổ.

    Tô Tử Diệp tự rót cho mình một chén trà. Trà còn nóng, hơi nước bay lên lượn lờ rồi biến mất. Tô Tử Diệp nhìn một lát rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cô nhìn xuống dòng người đi lại dưới con đường tấp nập, trong đáy mắt có chút mơ hồ. Đến lúc ly trà nguội đi, cô vẫn không hề động đến. Đồ chưa qua kiểm chứng cô không dám dùng bậy nữa.

    Đúng lúc này, cánh cửa phòng từ từ mở ra. Một thân trường bào màu đen bước vào. Đúng, không phải màu đỏ mà là đen. Màu đen lại khiến hắn trông thêm thập phần tà mị.

    Hết chương 9.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...