

Tên đoản: Phó Hàn
Thể loại: Đam mỹ, nhẹ nhàng.

Thể loại: Đam mỹ, nhẹ nhàng.
Tôi và Phó Hàn quen nhau đã hai năm. Anh là lập trình viên của tập đoàn công nghệ EJP vang danh cả H thị, công việc thành đạt, lại ưu tú lễ độ khiến biết bao cô gái tốt đua nhau tranh giành.
Ai cũng bảo kiếp trước tôi phải đi cứu thế giới cả bảy lần mới được đứng cạnh anh, nghe hơi đáng ghét một tý nhưng tôi không thể nào bác bỏ. Lâm Mặc tôi từ ngày sinh ra đến năm hai mươi ba tuổi đều không có chí cầu tiến, tôi chỉ thích yên bình ở nhà sáng tác truyện tranh, chơi game rồi nghiêng người trên thảm nhung êm ái ngủ cả chiều.
Xét ra, tôi sống từng ấy năm, việc tôi kiên trì nhất, nỗ lực nhất chính là theo đuổi anh!
Thực ra tôi gặp Phó Hàn trong tình huống hết sức xấu hổ. Ngày đó tôi đang từ siêu thị trở về, đi trên đường vừa lướt bình luận của độc giả vừa nhai kẹo cao su vị dâu thì bị xô mạnh một cái, đến khi định thần lại cả ba lô và điện thoại đều bị cướp đi.
Là Phó Hàn chặn tên cướp kia lại, đầu xe hơi của anh chắn trước hắn nửa mét dọa tên kia sợ ngây người, còn chưa kịp bỏ chạy đã bị anh áp chế thân, cánh tay bẻ ngược ra sau khiến hắn kêu đau oai oái.
Chân và tay đều rách một mảng lớn, máu đỏ rực theo miệng vết thương chảy ra, vừa đau vừa rát, tôi cực kì khó chịu. Tên cướp còn chưa kêu xong tôi đã hùng hổ bước đến, đá mạnh vào sườn hắn một cú.
Cảnh sát được anh gọi đến, chúng tôi ở đồn lấy lời khai và tạm sát trùng vết thương trên người.
"Chưa kịp giới thiệu, tôi tên Phó Hàn, việc hôm nay có lẽ cậu gặp lần đầu, lần sau ra đường nhớ chú ý, ngày mai cũng nên đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một chút". Ngoài bãi xe anh đứng đối diện với tôi, ánh mắt nghiêm túc và lễ độ ấy khiến bất cứ ai cũng không thể lơ là.
Tôi lúng túng gật đầu cảm ơn, còn chưa kịp hỏi số điện thoại anh thì Phó Hàn hỏi:
"Cậu đón xe buýt sao, nếu không ngại để tôi đưa cậu về, dù sao có vết thương sẽ đi lại không tiện".
Phó Hàn đưa tôi về trước chung cư, tôi dùng cái cớ cảm ơn mà lấy được số điện thoại của anh. Từ đó, liền bắt đầu dây dưa không dứt, thực ra nói chính xác hơn chính là tôi đeo bám lấy anh.
Tình cảm này đến rất kỳ lạ, có lẽ khi đó tôi rung động trước sự hào hiệp của anh, cũng có thể vì vẻ anh tuấn nghiêm nghị hiện rõ trên sườn mặt của Phó Hàn. Đã từng từng vẽ qua bao cảnh nhân vật nữ chính tim đập loạn nhịp, nhưng lần đầu tiên tự bản thân trải nghiệm lại rất khác, rất kì lạ.
Tôi biết đây gọi là yêu.
Cuộc sống của chúng tôi không giống nhau, hệt như hai đường thẳng song song, lại hoàn toàn không cùng một trục tọa độ. Nhưng tôi lại bon chen chạy theo lộ trình của Phó Hàn, ngang ngược chiếm cứ từng mảng từng mảng trong sinh hoạt của anh.
Có người cười chê tôi mặt dày, có kẻ khuyên tôi mau mau buông tay, chúng tôi cách biệt như vậy, thử hỏi phải dung hợp như thế nào đây?
Nhưng họ không hiểu.
Họ không hiểu rằng tôi nghiêm túc cỡ nào, rằng để theo đuổi anh tôi đã mạo hiểm đến đâu. Tôi luôn muốn lười biếng sống yên bình trong khoảng trời nhỏ của mình, chỉ là một ngày khoảng trời nhỏ của tôi lại xuất hiện thêm một ánh trăng dịu dàng làm tôi tham luyến không thôi.
Có lẽ cảm động trước nhiệt tình của tôi, hoặc là ngại một kẻ xa lạ cứ chen chân vào thế giới riêng mình, một ngày Phó Hàn gọi cho tôi.
"Lâm Mặc, chúng ta quen nhau đi, trở thành người yêu chân chính". Phó Hàn hỏi, ngay lúc đó toàn bộ não bộ tôi như ngừng hoạt động, bên tai chỉ còn âm thanh trầm thấp của người đàn ông tôi yêu thương vô cùng.
"A.." Nên như thế nào, hô lên với anh "em đồng ý" sao?
Phó Hàn cách điện thoại cười nhẹ một cái: "Không trả lời tức là đồng ý, Lâm Mặc, em hết cơ hội từ chối rồi, em sẽ không được phép hối hận".
Không, Lâm Mặc em đây thích chết đi được. Thích anh, yêu anh đều là do em chọn, em tuyệt đối không bao giờ hối hận.
* * *
Phó Hàn là lập trình viên, tôi lại là tác giả truyện tranh làm việc tại nhà, cực kỳ rảnh rỗi. Nhiều khi có việc đột xuất ở công ty phải tăng ca ngoài giờ anh đều gọi cho tôi, dặn dò phải ăn tối thật tốt, rồi lại phải ngủ sớm, không được ngồi ở sô pha chơi game chờ anh trở về.
Mỗi lần như vậy tôi đều ậm ừ đáp ứng anh thật nhanh, vừa cúp máy đã lao vào chơi game đến nỗi ngủ quên tự lúc nào không hay. Cứ vậy, khi anh về sẽ nhẹ nhàng bế tôi vào phòng ngủ, bờ ngực anh rất ấm, tôi luôn vô thức rúc sâu vào, tham lam nhận hơi ấm dịu dàng từ anh.
1 giờ 32 phút sáng Phó Hàn từ phòng sách trở về, nhẹ nhàng giở chăn lên giường, giúp tôi chỉnh lại góc chăn thật kín, lại thuận tiện đặt một nụ hôn lên trán kẻ đang khép mắt ngủ say.
Chờ đến khi nghe tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh, tôi lăn vào lòng anh thật nhẹ, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Phó Hàn của em, em yêu anh thật nhiều, nhiều đến mức yêu anh, chính là ý nghĩa tồn tại mạnh mẽ nhất trong em.
Last edited by a moderator: