


Phân tích quá trình tha hóa và thức tỉnh của Chí Phèo?
Hướng dẫn
Đặt vấn đề: Giới thiệu về tác giả, tác phẩm và yêu cầu của đề.
Giải quyết vấn đề:
1. Khái quát một số chi tiết tiêu biểu của tác phẩm và tác giả.
2. Quá trình tha hóa.
A. Trước khi đi tù.
- Chí là đứa trẻ mồ côi, được người dân truyền tay nhau nuôi, lớn lên trở thành anh canh điền hiền như đất.
- Ước mơ bình dị với một gia đình nhỏ.
- Ý thức cao về nhân phẩm của mình.
=> Người nông dân lương thiện.
B. Khi đi tù về.
- Chí bị Bá Kiến ghen, phải đi tù.
- Sau khi đi tù về, hắn bị tha hóa cả về nhân hình lẫn nhân tính.
- Hắn triền miên trong những cơn say.
- Trở thành tay sai cho Bá Kiến.
=> Con quỷ của làng Vũ Đại.
3. Quá trình thức tỉnh.
A. Cuộc gặp gỡ với Thị Nở
- Lần đầu tiên hắn tỉnh rượu và nhận thức được hoàn cảnh và mọi vật xung quanh.
- Lương tâm và lương tri trong hắn tỉnh dần.
- Bát cháo hành đã đánh thức hắn và hắn khao khát được yêu thương, được hoàn lương.
B. Khi bị Thị Nở từ chối.
- Hắn bị cự tuyệt quyền làm người.
- Thất vọng, phẫn hận tột cùng.
- Giết kẻ thù, tự sát trên ngưỡng cửa của lương thiện.
4. Giá trị nội dung, nghệ thuật.
A. Giá trị nội dung.
- Khái quát xã hội bất công nhiễu nhưỡng đương thời.
- Kết tội đanh thép những thế lực tàn bạo hủy diệt cả thể xác và tâm hồn con người.
- Trân trọng, nâng niu những giá trị tốt đẹp của người nông dân.
B. Giá trị nghệ thuật.
- Nghệ thuật viết truyện ngắn bậc thầy: Xây dựng nhân vật, tình huống..
- Ngôn ngữ điêu luyện, giọng văn đanh thép, biến đổi linh hoạt.
- Kết cấu truyện mới mẻ, hấp dẫn.
Kết thúc vấn đề: Tóm tắt, nhận xét, đánh giá khách quan về nội dung của đề.
Bài làm
Nhà văn Nam Cao- một nhân tài của nền văn học Việt Nam- một cây bút vừa hiện thực, vừa nhân đạo đã không ít lần khẳng định: "Một tác phẩm thật sự có giá trị phải vượt lên trên tất cả các bờ cõi và giới hạn, phải là tác phẩm chung của cả loài người. Nó phải chứa đựng cái gì lớn lao, vừa đau đớn, vừa hứng khởi, nó ca ngợi sự bác ái và công bình". Phải chăng quan điểm tiến bộ và sâu sắc ấy đã trở thành lưỡi gươm sắc bén, giúp Nam Cao viết lên những kiệt tác bất hủ nghìn đời. Quan điểm của Nam Cao còn được thể hiện rõ ràng và độc đáo hơn khi ông chắp bút viết lên câu chuyện về cuộc đời Chí Phèo, về quá trình tha hóa và thức tỉnh của một người nông dân lương thiện bị đày ải và bị tước đi quyền làm người. Giữa muôn vàn những câu chuyện cổ tích đời thường, "Chí Phèo" của Nam Cao vẫn còn sáng mãi những giá trị nghệ thuật sâu sắc, thể hiện rõ quan điểm nghệ thuật vị nhân sinh của người văn nhân.
Trải qua bao thăng trầm và biến động, lịch sử đã trở thành kho tài liệu và thi đề phong phú cho những người tao nhân, mặc khách. Với Nam Cao, ông đã sử dụng những "người thật việc thật" trong chính làng quê mình để hoàn thiện Chí Phèo vào năm 1941 mà nổi bật trong đó là hình ảnh con quỷ làng Vũ Đại - Chí Phèo. Cũng như bao nhân vật chính khác của Nam Cao, Chí Phèo xuất hiện với bộ dạng vừa quen thuộc lại lạ lùng. Cuộc đời của Chí Phèo là một chuỗi những bi kịch và bản thân Chí Phèo là hiện tượng có tính quy luật của một bộ phận nông dân bị xô đẩy vào con đường bị tha hóa, lưu manh hóa trong xã hội phong kiến thực dân đương thời.
Xuất phát điểm, Chí Phèo là một người nông dân lương thiện. Chí là đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi ở lò gạch cũ. Chí được bà con trong làng truyền tay nhau nuôi và tình thương của làng xóm đã dạy dỗ và giúp Chí trở thành một anh canh điền hiền lành như đất. Chí có cho mình những ước mơ bình dị với một gia đình nho nhỏ: "Chồng cày thuê cuốc mướn, vợ dệt vải. Chúng lại bỏ một con lợn nuôi để làm vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sào ruộng". Người nông dân xưa kia vẫn luôn trằn trọc với bao âu lo: "Thứ nhất con đói, thứ hai nợ đòi và thứ ba nhà dột" như dân gian đã nói nhưng Chí không lấy, không coi những thứ đó là gánh nặng mà biến chúng trở thành động lực, tự vẽ ra tương lai tươi sáng để khích lệ bản thân. Chí có ý thức rất cao về nhân phẩm và lòng tự trọng của mình. Bởi vậy nên khi đi ở cho nhà Bá Kiến bị bà Ba bắt bóp chân "bóp cao lên tí nữa" thì Chí thấy nhục hơn là thấy thích. Anh nông dân ấy nhận thức được bản thân sâu sắc và luôn có niềm tin, nổ lực để đạt được những ước mơ nhỏ bé của mình.
Ấy thế mà, cuộc đời đâu bao giờ được như ý. "Ông trời nhiều khi chơi ác, đem đày ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã. Và những người có tâm điền tốt và thẳng thắn, lại phải ăn đời ở kiếp với lũ quay quắt". (Chữ người tử tù - Nguyễn Tuân). Chí bị Bá Kiến ghen, phải đi tù. Sau bảy, tám năm, Chí trở về và trở thành con quỷ đáng ghê sợ của làng Vũ Đại. Dưới sự tiếp tay của nhà tù thực dân, Chí bị tàn phá cả về nhân hình lẫn nhân tính. Từ một anh thanh niên hai mươi tuổi tràn trề sức sống, Chí giờ trông "đặc như thằng săng đá". Ngoại hình của Chí khiến không ai nhận ra nổi: "Cái đầu thì trọc lốc, cái răng cạo trắng hớn, cái mặt thì đen mà cơng cơng, hai mắt gườm gườm, cái ngực phanh ra, đầy những nét chạm trổ rồng phượng". Ngoại hình khác lạ và hung bạo ấy khiến dân làng Vũ Đại và chính Nam Cao cũng phải thốt lên "trông gớm chết". Ngoại hình thay đổi đã báo hiệu một điều gì đã thay đổi trong nội tâm Chí và cả cuộc đời Chí sau này.

Nhân hình thôi chưa đủ, Chí bị hủy diệt cả về nhân tính. Nếu như trong truyện Kiều, nghệ thuật đòn bẩy của Nguyễn Du đã đẩy vẻ đẹp của Thúy Kiều sánh ngang với trời đất thì trong "Chí Phèo", Nam Cao đã khiến cho sự hủy diệt trong Chí đã xấu lại càng xấu hơn. Chí như chìm sâu xuống vũng lầy và khoảng không ma quỷ không cách nào thoát ra được. Hắn triền miên trong những cơn say, cứ say là hắn chửi và tiếng chửi cứ thu hẹp dần như nhận thức và lương tâm của hắn vậy.
Ban đầu, Chí Phèo chửi trời nhưng trời đâu có của riêng ai và mỗi khi buồn sầu tủi cực, người ta cũng đều chửi trời cho hả dạ. Kế đến, hắn lại chửi đời rồi chửi cả làng Vũ Đại. Đời là tất cả nhưng chẳng là ai nên đâu thể cãi tay đôi với hắn còn người dân trong làng, ai cũng tặc lưỡi. "Chắc hắn chừa mình ra" nên đâu có ai ra điều gì. Tức lắm rồi, hắn tiếp tục chửi, chửi "cha đứa nào không cãi nhau với hắn" rồi đến người thân sinh ra hắn, hắn cũng chửi. Thật đáng buồn làm sao! Mới ở tù về mà hắn đã ra ngồi uống rượu. Hành động uống rượu say đã đẩy hắn đi xa hơn người ta tưởng. Ban đầu, Chí làm trong vô thức, say để chửi Bá Kiến - người đã hại đời Chí, nhưng dần dần, Chí Phèo say để vòi vĩnh lợi ích cho mình. Chí tình nguyện biến mình trở thành tay sai đắc lực cho Bá Kiến, tình nguyện đâm thuê, chém mướn, đốt nhà hay thậm chí là rạch mặt ăn vạ. Chẳng biết từ lúc nào, Chí đã bán linh hồn mình cho ác quỷ. Từ việc bị đẩy nhưng rồi Chí Phèo lại tự mình trượt dài trên cái dốc của sự tha hóa và cũng từ ấy, chẳng ai coi Chí là người nữa. Chí trở thành Chí Phèo - một người thừa thãi, bỏ đi chẳng ai buồn nghe, buồn đáp lại.
Bạn cần đăng nhập và nhấn Thích để xem
Xin lỗi vì sự bất tiện này!
Last edited by a moderator: