Đam Mỹ [Phần 1] Hồng Đan - Viên Kim Đan Màu Đỏ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Yvonne Hạ Linh, 19 Tháng một 2022.

?

Bạn thích nhân vật chính nào nhất?

  1. Phác Trí Mẫn

    0 phiếu
    0.0%
  2. Kim Thạc Trân

    0 phiếu
    0.0%
  3. Mẫn Doãn Kì

    0 phiếu
    0.0%
  4. Trịnh Hiệu Tích

    0 phiếu
    0.0%
  5. Kim Nam Tuấn

    0 phiếu
    0.0%
  6. Kim Thái Hanh

    0 phiếu
    0.0%
  7. Điền Chính Quốc

    0 phiếu
    0.0%
  1. Yvonne Hạ Linh Đăng ký tại: https://dembuon.vn/rf/123411/

    Bài viết:
    199
    Chương 52: Đắm (1)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phác Trí Mẫn cứ nhộn nhạo trong lòng, cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là đối với Trịnh Hiệu Tích.

    Y chạy quanh thành cả mấy vòng, mặc kệ trời mưa và chỉ đem theo một cây dù giấy trắng nhỏ vẫn không thấy hắn đâu. Chợt cảm thấy có một luồng linh lực hệ Mộc mát mẻ toả ra, y bèn nhấc chân đuổi theo nó ngay.

    Y chạy mãi cũng tới hoa viên Bạch Đàng, liền thấy có hai người ở đó.

    "... Cuối cùng cũng xách mông về rồi à?" Y nhướn mày, chống nạnh lên. "Mà này... đó chẳng phải là?"

    Lạp Lệ Sa vừa mới cười vì nhìn thấy y, nhưng nụ cười đã tắt lịm khi nghe y hỏi.

    "Cái này..." Cô hơi ngập ngừng.

    "?" Phác Trí Mẫn kiên nhẫn chờ cô trả lời.

    Chần chừ hồi lâu, Lạp Lệ Sa mới từ từ nói: "Cậu ta... bị kiệt sức."

    "Kiệt sức? Vậy tại sao anh ta lại ở ngoài đây?" Y khó hiểu hỏi.

    Cô nói: "Thì... cũng không biết. Tôi vừa mới về đã thấy cậu ta ở đây."

    Phác Trí Mẫn thở dài, nói: "Thôi được, vậy cô giúp tôi đưa anh ta vào trong đi. Trời còn đang mưa, anh ta không ngồi chỗ khô lại ra quỳ ngay chỗ dính mưa thế này rất dễ bệnh."

    Lạp Lệ Sa định cản y nhưng thôi, đành vác một cánh tay của Trịnh Hiệu Tích lên vai. Phác Trí Mẫn cũng cúi người xuống, vừa mới cầm cánh tay còn lại thì y cảm nhận được một cơn rùng mình trườn lên người hắn. Rồi hắn mở bừng hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn y.

    Hai đôi mắt, một sáng hồng như ruby, một xanh tối như đáy biển sâu. Trước đây hắn cứ hễ nhìn thấy y là hai mắt lại sáng hẳn lên, khuôn mặt tràn đầy niềm vui và sức sống, giờ đây chỉ còn là sự chết chóc tĩnh lặng.

    Đến Phác Trí Mẫn còn bị hai con mắt vô hồn này của Trịnh Hiệu Tích làm cho giật mình. Y khựng một lúc lâu rồi mới quỳ gối lấy sức đứng thẳng dậy.

    "Này, có thật là anh ta kiệt sức không? Hay còn gì đó tồi tệ hơn?" Y nhìn Lạp Lệ Sa.

    Cô liếc mắt đi chỗ khác, khẽ nói: "Tôi... không biết nữa..."

    Y nghiêm giọng hơn: "Khai thật đi, rốt cuộc anh ta bị gì?"

    Hai lông mày của y nhíu chặt lại, ánh lửa đã từ từ hiện lên từ dưới đáy mắt y. Dáng vẻ y nghiêm nghị và tối hơn một phần hòng bức cho Lạp Lệ Sa nói ra sự thật.

    Lạp Lệ Sa đứng hình khi nhìn thấy biểu hiện đó của y. Nhưng khi hai người còn tròn mắt nhìn nhau thì Trịnh Hiệu Tích gượng người thẳng dậy. Phác Trí Mẫn tưởng hắn đã tỉnh rồi, tay vẫn còn đang đỡ hắn thì hắn chợt giật mình, quay phắt đầu lại. Hai mắt hắn trợn trừng nhìn y, rồi hất mạnh tay y ra mà y chưa kịp nhìn hắn được năm giây.

    "Đi... đi ra đi..." Môi hắn mấp máy, giọng hắn run rẩy vang lên.

    Phác Trí Mẫn: "H-hả??"

    Lạp Lệ Sa ngẩn tò te, cô túm lấy hắn nói: "Nhìn cho kỹ, là y đấy!!"

    "Hiệu Tích, anh làm sao vậy. Là tôi..."

    "Im đi!!! Im hết đi!!!!!" Hắn trợn mắt, hai tay bịt chặt lấy hai bên tai mà hét lên.

    Y đang nói thì bị hắn hét ngang, mất một lúc lâu mới định thần lại được. Y nắm lấy cánh tay hắn nói: "Trịnh Hiệu Tích!! Là tôi đây!! Anh làm sao đấy??"

    Trịnh Hiệu Tích bị y nắm cánh tay, cả người hắn run như bị điện giật. Hắn trợn trừng mắt nhìn y một rồi rồi lại dùng lực rất mạnh đẩy hẳn y ra. Hắn gào lên: "Cút!! Cút khỏi mắt ta!!!"

    Lồng ngực Phác Trí Mẫn bị đòn mạnh của Trịnh Hiệu Tích làm cho chấn dữ dội, y cố gắng nuốt ngụm máu ứ đang xộc lên. Y đau tới mức phải quỳ hẳn một gối xuống, chân còn đang run bần bật không phản ứng nổi. Y như không tin vào mắt mình, đôi mắt y mở to nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

    Mắt hắn trào lệ. Đẩy y ra lần hai thì hắn quỳ gục xuống, đôi mắt đã sưng lên kia nhìn rỗng tuếch và mơ hồ như không định rõ được đây là đâu. Giọng hắn khàn khàn thốt lên.

    "Đi... đi... Biến đi..."

    "..."

    Trong hoa viên tĩnh lặng đến rợn người, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rả rích.

    Trịnh Hiệu Tích bật khóc chết lặng, Phác Trí Mẫn sau đòn tấn công của hắn thì nín thinh, đôi môi mấp máy không nói nên lời.

    Lạp Lệ Sa trợn mắt kinh ngạc, cô hết nhìn y xong lại nhìn hắn, cuối cùng không dám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt y nữa.

    Tốt xấu gì mối quan hệ giữa hai vị thiếu gia đích tôn này cũng thân thiết như anh em một nhà dù hắn đơn phương yêu y. Phác Trí Mẫn bị hắn đả thương như vậy, chắc chắn trong lòng không khỏi đau đớn.

    Y không nói gì nữa, chỉ yên lặng một hồi lâu. Bầu không khí giữa ba người chợt trở nên căng như dây đàn.

    Phác Trí Mẫn thở hắt ra một hơi, mi mắt y cụp xuống, người nhổm dậy, hai tay phủi phủi ống quần. Xong, y cất bước đi thẳng mà không nói thêm một lời.

    Chính xác là đi ngang qua mặt Trịnh Hiệu Tích như một kẻ xa lạ.

    Biệt thự Bạch Hổ - Hổ tộc.

    Leng keng leng keng, tiếng xích sắt xa chạm trong bóng tối vang lên một cách âm u và rùng rợn. Tiếng thở dốc kìm nén lại càng làm cho sự u ám của nơi này càng thêm quỷ dị lạ thường.

    Một bóng lửa xanh bỗng dưng được thắp lên. Ánh lửa mờ ảo hắt lên gương mặt lạnh lùng sắc bén của Kim Thái Hanh. Hắn từ từ bước đến bên cái song sắt.

    Hình bóng một nam nhân trẻ tuổi bị xích ngồi sau những song sắt điện dần hiện lên dưới ánh lửa. Khắp người cậu ta toàn là vết máu, cần cổ, cổ tay, cổ chân, kể cả ở bụng... đều bị xích khổng lồ chuyên nhốt linh thú khoá chặt.

    Cảm nhận được có người đến, cậu ta ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn.

    Hai con mãnh thú, một sói một hổ nhìn nhau trong chốc lát.

    "Sao, ở đây vui không?" Kim Thái Hanh khẽ hếch cằm, hắn nhướn mày hỏi.

    "Thằng chó, dám nhốt ông ở đây." Điền Chính Quốc gầm gừ, đôi đồng tử đỏ sáng rực nhưng tuyệt nhiên thần trí lại tỉnh táo. Cậu ta đã bị nhốt ở đây bảy ngày.

    Hắn cười khinh miệt: "Chứ muốn gì nữa. Đã khai báo gian dối, đã vậy lại còn vi phạm khế ước."

    Cậu ta cũng cười, nhưng là cười gằn: "Hừ, đã nói bao nhiêu lần, ta khai báo thật, là do ta mất khống chế!!"

    "Mất khống chế?" Kim Thái Hanh vuốt cằm, hắn đi xuyên qua song sắt, lượn vòng quanh người Điền Chính Quốc và nói: "Kẻ vênh váo đắc ý có Thượng Cổ Thần Thú như ngươi cũng bị mất khống chế bởi mớ ma khí tạp chủng vớ vẩn đó? Vậy ra khi hôn người khác thì tất cả người trong Yêu giới đều mất khống chế à?"

    "Nói nhảm vừa thôi, không phải ai cũng xui xẻo như ta! Rõ ràng có Ma giới tập kích đánh lén ta! Ngươi không chịu thừa nhận thì nói đại đi!!" Điền Chính Quốc hầm hừ.

    "Xem ra cũng có ngày người thua ta." Kim Thái Hanh ngửa mặt nhìn lên cái trần cao vút tối om rồi lại kề cằm sát ngay vai cậu, tay khẽ chạm vào gáy cậu, nhẹ nhàng nói: "Chịu phạt đi, đại ma đầu."

    Một cơn đau nát xương nát thịt chấn vào cổ Điền Chính Quốc. Đôi đồng tử đỏ rực kia co lại, cậu há miệng thở hổn hển, sau đó hộc ra một ngụm máu.

    "Ngươi!! Còn dám!!!" Cậu ta quắc mắt lên, quay đầu lại há miệng cắn trúng tay hắn.

    Kim Thái Hanh bị cậu ta cắn tới mức muốn rớt cả bàn tay nhưng vẫn ung dung cười: "Khổ thật, nhìn con chó yêu thương của mình bị phát rồ cũng đau lắm chứ."

    Điền Chính Quốc để lại dấu răng sâu trên tay hắn, máu chảy ròng ròng. Cậu ta nhổ một ngụm nước bọt: "Nào dám, ta không dám nhận một con súc vật làm chủ đâu. Làm gì có chuyện vật nuôi nuôi vật nuôi bao giờ... hự!!!"

    Cậu ta chưa nói xong thì bị bạo chương của Kim Thái Hanh ập trúng phổi. Cậu ta ho sặc sụa một trận hồi lâu, cuối cùng thở hổn hển nói: "Ha, giết ta thì cứ giết đi, để linh hồn của ta chống mắt lên xem ngươi sống được bao lâu nếu thiếu Phác Trí Mẫn!!"

    Kim Thái Hanh định đánh tiếp thì khựng lại. Tên nhãi này nhắc hắn mới nhớ, Điền Chính Quốc đã kết đôi với y rồi, có nghĩa là nếu cậu chết y cũng sẽ chết. Xem ra trong thời khắc sống còn thì cái não như trái nho của thằng nhãi này cũng trở nên thông minh ra phết.

    Quả nhiên như dự định, hắn rút tay khỏi người cậu, rút một cái khăn sạch ra, lau đi lau lại muốn tróc cả da như thà bị lột da còn hơn là bị cậu ta chạm trúng. Xong, hắn vứt cái khăn xuống đất, cất bước đi ra khỏi song sắt. Hắn ta còn không quên ném cho cậu một câu: "Ha ha, ta cũng sẽ chống mắt lên xem, ngươi chống cự được bao lâu."

    Điền Chính Quốc xem như tiếng chó sủa, không thèm để tâm. Kim Thái Hanh đi rồi, cậu ta ngồi ở đó một mình, tiếp tục đếm từng ngày trôi qua.

    Thực ra thì ở dưới này cũng không quá tệ, mấy ngày nay chịu cực hình từ Kim Thái Hanh cũng quen rồi. Tính chịu đựng của cậu ta vốn cũng khoẻ nên chả sao!

    Mấu chốt là đã bày tỏ với người cậu thích rồi. Từ hôm đó tới giờ dư âm của vị ngọt ấy vẫn còn mãi, khiến cậu lâu lâu ngồi cười ngây ngô như một thằng ngốc. Cho nên cái thứ khế ước chết tiệt kia, cậu cũng chằng thèm để tâm tới nữa, mặc cho Kim Thái Hanh cứ hành cậu.

    End chương 52

    (*) Xin lỗi mấy bạn vì tui ra chương trễ nha, tuần sau chắc tui cũng chỉ đăng 1 chương hoặc không đăng được do phải ôn thi á, hu hu ;-; Ba mẹ tui cũng bắt đầu siết chặt vụ xài laptop hơn rồi, mà tui cũng không có điện thoại riêng =)

     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2022
  2. Yvonne Hạ Linh Đăng ký tại: https://dembuon.vn/rf/123411/

    Bài viết:
    199
    Chương 53: Đắm (2)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phác Thái Anh nhìn Phác Trí Mẫn ướt sũng đi vào, nhác thấy sắc mặt y không ổn lắm thì lo lắng hỏi: "Tiền bối, anh làm sao vậy?"

    Y thất thần một hồi rồi lắc đầu: "Không có gì?" Nói rồi y đi mất.

    Cây dù giấy bị y ném chỏng chơ ở góc hành lang được cô nhặt lên, bỏ vào cái bình một cách gọn gàng.

    Phác Thái Anh có dự cảm không lành. Ban nãy, cô nhìn thấy sự tan vỡ trong đáy mắt y.

    Trịnh Hiệu Tích hệt như người đi vào cõi tiên ngoại. Hắn cứ quỳ ở đó, mặc cho Lạp Lệ Sa kéo mãi nói mãi cũng chẳng nhúc nhích. Hai mắt hắn vô hồn buồn bã, khoé miệng trễ xuống không còn nét cười như hằng ngày. Hắn đăm đăm hướng về bồn hoa diên vĩ như chực chờ một thứ gì đó nhưng nó chẳng xuất hiện.

    Lạp Lệ Sa chán nản nhìn hắn, thực sự cô bó tay hết cách rồi. Làm thế nào để đưa hắn vào trong đây?

    "Phiền Khổng Tước tiểu thư rồi." Một giọng nữ trong trẻo lanh lảnh vang lên. "Hiệu Tích cứ để tôi lo cho."

    Lý Tri Ân vội vàng bước tới bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô tỏ ý cảm ơn. Lạp Lệ Sa tránh sang một bên, Lý Tri Ân từ từ cúi xuống, quỳ đối diện với Trịnh Hiệu Tích. Cô nhẹ nhàng vuốt má hắn như để an ủi, nhẹ nhàng nói: "Hiệu Nhi, nghe chị nói này."

    Trịnh Hiệu Tích bấy giờ mới chậm rãi ngẩng mặt lên, đối diện với cô là đôi mắt tối tăm không còn một tia hy vọng. Lý Tri Ân thoáng đau đớn, cô biết người em trai này yêu Phác Trí Mẫn tới mức nào. Hành động ban nãy của cả hai người cô đã thu gọn tất cả trong tầm mắt, những tưởng Phác Trí Mẫn hiểu được thì có thể hoá giải khúc mắc, ai ngờ mọi việc lại càng trầm trọng hơn.

    "Chị hiểu em buồn như thế nào, chị biết hết. Nào, đi vào cùng chị." Cô xoa đầu hắn rồi nở một nụ cười ấm áp. "Ở ngoài này tối tăm và lạnh lắm, đi về cùng chị nhé."

    Ma xui quỷ khiến thế nào, cả người Trịnh Hiệu Tích chợt nhổm dậy, nhìn Lý Tri Ân chằm chằm không chớp.

    "Trong đó... có ấm không?" Hắn ngu ngơ hỏi.

    "Ấm! Ấm lắm!" Cô cười tươi rồi nắm tay hắn, đoạn nói. "Đi thôi nào!"

    Trịnh Hiệu Tích mặc cho Lý Tri Ân kéo đi, chỉ còn Lạp Lệ Sa ở đó.

    Cô đứng lặng im ở đó. Một lát sau, một con công cao hơn đầu người đậu xuống bên cạnh cô, miệng ngậm một tờ giấy gì đó.

    Lạp Lệ Sa vươn tay cầm lấy tờ giấy đó. Nhìn lên những dòng chữ (có lẽ là ký tự) nguệch ngoạc xiêu vẹo, lông mày khẽ nhướn lên.

    "Đây chỉ là một khoảng sao?" Cô quay sang hỏi Lân Dương.

    Nó đáp: "Ta tìm được bấy nhiêu thôi, dư sức cho một người nhưng không đủ cho hai người."

    Lạp Lệ Sa thoáng bối rối, cô nghiêng đầu: "Nhắm mắt làm ngơ cũng không được, chỉ cho một người cũng không nên. Bí quá."

    Lân Dương chợt đáp: "Ta có một ý kiến. Chia đôi ra, rồi mỗi người cho vào một ít, thế nào?"

    Cô ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng ngời: "Ừ nhỉ! Sao ta không nghĩ ra cách này!" Rồi cả người tràn trề nhiệt huyết, cô hừng hực khí thế đưa ra tuyên bố: "Tiến hành ngay trong đêm hôm nay!"

    Nhưng con công kia nói: "Đại Lang bị Bạch Hổ nhốt rồi. Hai kẻ cùng tranh cướp Hồ Ly thiếu gia, kết quả từ bạn trở mặt thành thù."

    Cô trẹo chân một cái.

    Nó còn ra vẻ "nhún vai" nói: "Bị buộc bằng Cốt Long xích."

    Lạp Lệ Sa trẹo nốt mắt cá chân còn lại.

    Cốt Long xích! Một loại xích làm từ xương của rồng chuyên đi bắt linh thú, mà cấp bậc linh thú phù hợp ở đây còn là Thượng Cổ Thần Thú!!

    Điên à?! Có mơ mới phá được cái xích đó!!!

    "Cái gì??" Lạp Lệ Sa túm lấy con công lắc liên hồi. "Tên đó là nguồn năng lượng chính của khế ước này!! Hắn bị vậy thì làm sao thực hiện được aaaaa!!"

    Lân Dương mặc cho cô treo lơ lửng trên lông cổ mình, đoạn ung dung nói: "Ta vẫn quan tâm về cái vị thiếu gia đó hơn. Tận bốn người quyền lực thích, rốt cuộc phải bá đạo tới mức nào mới khiến nam nhân thích được chứ?"

    Lạp Lệ Sa phẫn nộ tát cho nó một cái: "Y vừa đi vào rồi! Cái khế ước quan trọng này ngươi còn không chịu tập trung."

    Lân Dương cúi đầu gõ cái "cốp" lên đầu cô: "Di vật của Tứ Mã tiểu thư không vô dụng như cô nghĩ đâu cô gái ạ! Đừng có cộp cái mác "hậu cần" lên đầu ta như thế!"

    Lạp Lệ Sa nghe danh xưng Tứ Mã kia thì nhếch miệng nói: "Gọi cho đúng vào. Ả đó không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu!"

    Lân Dương nói: "Rồi rồi rồi, ít ra chừa chút mặt mũi cho người chết đi chứ."

    Cô cười gằn: "Vậy ngươi đừng quên rằng kẻ đã ám bùa lên người cha ta năm đó là do ai dẫn đầu!! Kể cả cái chết của mẹ ta cũng do ả mà ra!!"

    Lân Dương im lặng nhìn cô một lát: "Do ả hết sao?"

    "Tám mươi phần trăm do ả dẫn đầu!! Vụ xử tử năm đó ngươi không được diện kiến nên ngươi chưa biết người Mã tộc cảm thấy nhục cỡ nào! Ngươi không thắc mắc vì sao mấy trăm năm nay Mã tộc không hề nhắc tới ả ta à??" Lạp Lệ Sa gần như kích động, nắm tay cô siết chặt lấy túm lông cổ của nó, gằn giọng nói.

    Gần ba trăm năm trước, tại Phong Tử đài – Mã tộc.

    Hàng ngàn người tập trung trong đại sảnh trước tượng đài hình con kì lân sáu cánh đạp lửa, không ngừng xôn xao bàn tán về kẻ sắp bị đem đi thực thi tử hình.

    "Không ngờ là cô ta sao??"

    "Đúng vậy!! Chính người Mã tộc và Lang tộc đã đóng dấu mực đỏ cho vụ việc này rồi! Lý Thừa Lợi sẽ bị rút linh khí rồi đâm tới chết!!"

    "Trời ạ! Hình phạt như vậy đối với một thiếu nữ chẳng phải là tàn ác quá sao??"

    Ngay tập tức có người phản đối: "Hừ! Ngươi nhìn xem ả ta đã hại biết bao nhiêu người. Chưa lăng trì là nhẹ lắm rồi!!"

    "Đúng vậy đúng vậy! Tứ Mã tiểu thư không ngờ lòng lang dạ sói đến thế! Những tưởng nàng ta xinh đẹp tốt bụng hệt Ngũ Mã tiểu thư chứ!"

    "Đời mà, đâu liệu trước được chuyện gì."

    Người sẽ bị đem đi xử cực hình là Tứ Mã tiểu thư Lý Thừa Lợi – một tiểu thư xinh đẹp như hoa, thậm chí có phần nổi bật hơn một chút so với ba vị tiểu thư còn lại của Mã tộc. Ấy vậy mà nàng lại là kẻ chủ mưu sau những vụ án Tiên Độc – những vụ đầu độc linh khí đang là tâm điểm của cả Yêu giới mấy năm nay.

    Sở dĩ hàng loạt vụ án này có tên là Tiên Độc vì thứ thuốc độc này vốn có tính lành của linh khí nên không ai có thể phát hiện ra. Nàng pha độc dược do chính mình chế ra vào vải may hàng loạt các cơ sở, chi nhánh của các cửa hàng đồ mặc, khiến những vị khách mua đồ mặc lên người về sau đều chết do nhiễm phải thứ độc kỳ lạ này. Khi ấy, linh khí của nạn nhân sẽ được nàng ta thu vào một chiếc bình nhỏ, đem về giấu trong phòng để biến chúng thành sức mạnh cho chính mình.

    Ban đầu, hàng loạt khách hàng của chuỗi cửa hàng bị chết một cách đột ngột không rõ nguyên do. Về sau người ta mới tra ra được những người này đều có một điểm chung là mua đồ ở những cửa tiệm đó. Ngay lập tức, hàng trăm người đã từng đi đến cửa hàng mua đồ về được triệu khẩn, tra xét kỹ càng. Đang trên đường đi đã có bảy người đột ngột ngừng thở rồi chết ngay, khi đến nơi triệu khẩn thì chết thêm năm người nữa. Các vị chủ tiệm của các cửa hàng bị tra rất kỹ nhưng không tìm được manh mối nào, vì vốn dĩ trên vải của đồ đều không thấy dấu vết độc!

    Lý Thừa Lợi còn bỏ độc vào rừng Bất U của Lang tộc, vô số cây Tử Đinh Lan và những thành viên hay ra vào chăm sóc khu rừng cũng chết không lâu sau đó. Lượng linh khí cô ta thu được nhiều không tưởng tượng nổi. Sự việc cứ thế diễn ra trong vòng vài năm thì các cửa hàng kia đóng cửa, Lang tộc cũng phong rào chắn rừng Bất U lại, chuỗi thảm án mới từ từ lắng xuống nhưng người ta vẫn đốc thúc điều tra. Vì nhỡ như hung thủ tìm nơi khác để ra tay thì sao?

    Người Yêu giới và Thiên giới vẫn tìm manh mối trong vô vọng, thậm chí nhờ cả Ma giới trợ giúp nhưng chẳng được gì.

    Cho tới một ngày, người ta chợt ngộ ra.

    Có một vị tiểu thư ra vào thường xuyên trong các chuỗi cửa hàng đó, có mua đồ mặc đồ đầy đủ nhưng không hề chết.

    Tứ Mã tiểu thư Lý Thừa Lợi!

    Thực ra, ngoài nàng ta ra còn có một số người không trúng Tiên Độc, trong đó có bao gồm cả Phác Trí Mẫn. Người ta dò la tin tức của những nghi phạm này khắp nơi, tìm được một số thông tin khá thú vị.

    Ví dụ như: những bộ đồ mà Phác Trí Mẫn mua về sau đều bị niêm phong trong tủ do ít xài, còn đồ mà Nhị Ưng tiểu thư Thôi Tú Trân mua về đều được yểm bùa phép đầy đủ, đồ của Lý Thừa Lợi mua về thì mặc thường xuyên và trông bắt mắt hơn hẳn những bộ đồ mà người khác mặc...

    Tất cả đều có chứng cứ là nghi phạm: Phác Trí Mẫn mua đồ về rồi bỏ trong tủ không xài có thể là do tránh độc, Thôi Tú Trân mua về đem yểm bùa có lẽ là chống độc luôn, Lý Thừa Lợi mua đồ bắt mắt để...

    Lý Thừa Lợi lúc này bị nghi ngờ khá nặng, vì chứng cớ nghi phạm của cô khác biệt so với những người còn lại. Những người mua đồ đẹp đều chết cả, còn cô thì không trong khi cô không làm bất cứ chuyện gì để tránh độc!

    Sau vài tháng, người ta phát hiện ra chứng cứ quan trọng giúp họ phát hiện ra sự bất thường của Lý Thừa Lợi.

    Điểm chung thứ hai của các nạn nhân là: trước khi chết vài giờ đều gặp mặt nàng ta!

    Điểm đáng nghi thứ ba nữa: lúc nào nàng ta cũng có mặt tại hiện trường vụ án dù nàng không thuộc trong nhóm người điều tra!

    Mã tộc ban đầu không chấp nhận những chứng cớ này, tất cả đều cho đây chỉ là trùng hợp. Nhưng sau một sự việc, họ không còn bênh nàng ta nổi nữa.

    Trong căn phòng của Lý Thừa Lợi tuy lục soát nhiều lần vẫn không phát hiện điểm lạ thường nhưng nếu chỉ có một người trong phòng, người ta có thể phát hiện được có luồng linh khí lạ mỏng đến mức như sương tan trong gió thoang thoảng bay qua. Điểm quan trọng là: chủ nhân của những luồng linh khí khác lạ này đều là nạn nhân của Tiên Độc!

    Trong một thời gian nữa khi Lý Thừa Lợi bị giam để điều tra, có người lỡ nổi giận ngay trong phòng của nàng, chân giẫm mạnh lên sàn, kết quả là sàn vỡ nát, để lộ lớp hầm băng ngay bên dưới chân mọi người.

    Ai cũng phải trợn mắt khi nhìn thấy luồng năng lượng khổng lồ đang bị nén trong những cái bình kia. Cùng lúc họ cũng lấy được một lượng lớn Tiên Độc được giấu dưới đáy những cái bình đó hòng trấn áp linh khí. Tức tốc, họ áp giải Lý Thừa Lợi về Phong Tử đài, đưa ra chứng cứ không thể chối cãi, tiến hành đề ra cách xử phạt và ngày thực thi.

    Lý Thừa Lợi bị hai tên cai ngục đưa lên đỉnh Phong Tử đài, buộc nàng bằng những sợi xích Cốt Long. Nhìn vào người thiếu nữ mảnh khảnh xinh đẹp bị những cái xích khổng lồ kìm kẹp, ai cũng rủ lòng thương. Nhưng nếu hiểu ra được ngọn nguồn câu chuyện, chắc chắn ai cũng hận không thể lột da, nuốt gan nuốt thịt nàng ta để thoả mãn được nỗi đau mất người thân một cách vô tội vạ.

    Lập tức những lời bàn tán bị thay thế bởi những lời nhục mạ đầy tức giận. Người ta cứ thế sỉ vả nàng, xúc phạm nàng nhưng không bị quản chế. Các thành viên Mã tộc đứng bên trái, Lang tộc đứng bên phải. Tất cả đều nhìn nàng ta với ánh mắt thất vọng và chán ghét. Lý Mẫu Đơn – nữ trưởng bối Mã tộc xấu hổ đến nỗi chẳng còn xuất hiện trên đài. Bà ta lặng lẽ rơi nước mắt ở bên dưới, không biết nói sao cho phải.

    Lý Thừa Lợi bị người khác đối xử như vậy không những cảm thấy đau buồn mà còn cười như điên. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc bất giác khiến người ta sởn tóc gáy. Cho tới khi một lão trưởng bối Mã tộc đứng trước mặt nàng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có còn di ngôn gì, cứ nói!!"

    Nàng ta câm lặng một hồi như bị cắt đứt thanh quản, cuối cùng bật cười khanh khách và nói: "Thúc phụ, con không có di nguyện gì đâu! Sự đối đãi của mọi người đối với con đã đủ lắm rồi!"

    Rồi nàng ta cười lớn, tiếp tục nói: "Thế giới mục nát này, cả cái gia tộc bê bết này nữa, ta chẳng cần đâu ha ha! Ta muốn chầu trời, ta muốn về gặp bà của ta! Ha ha ha!!"

    Nàng ta cười như điên không khỏi khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Nhiều người bên dưới còn tặc lưỡi bất lực, tới lúc cận kề cái chết mà còn nói được như vậy, quả là điên cuồng rồ dại làm sao!

    Lão trưởng bối mặt lạnh như tiền, giơ tay hạ lệnh "bắt đầu". Hai tên cai ngục ban nãy tiến đến gần nàng, một tên cầm roi điện một tên cầm chuỳ, giáng liên tiếp vào thân thể mảnh dẻ nhỏ bé của nữ nhân đằng trước.

    Lý Thừa Lợi hét lên đầy đau đớn, trong chốc lát máu đã chảy đầm đìa nhưng nàng vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị kia. Nàng nói: "Hẹn gặp lại, bốn trăm năm nữa các ngươi sẽ thấy một địa ngục thực sự là thế nào ha ha ha!!"

    End chương 53

     
  3. Yvonne Hạ Linh Đăng ký tại: https://dembuon.vn/rf/123411/

    Bài viết:
    199
    Kiến thức ngoài lề (3) : Thứ hạng của gia tộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giới có nhiều thị, một thị có nhiều tộc, một tộc có nhiều nhánh, một nhánh có nhiều thành viên.

    1. Giới:

    Rộng nhất chính là giới, như Yêu giới, Ma giới, Thiên giới, Minh giới... Các giới này được gọi chung là Tu Chân giới vì người của 4 giới này đều biết sử dụng pháp lực. Một giới cuối cùng tách riêng chỉ thế giới của những con người bình thường - Nhân giới. Trong khi Tu Chân giới vẫn còn giữ được nét cổ đại nguyên sinh thì Nhân giới đã bắt đầu có cách mạng về công nghiệp, nhiều thứ được hiện đại hoá dần. Vì vậy trong Nhân giới có ba loại vùng nhỏ hơn là vùng Cổ đại, Trung đại và Hiện đại.

    2. Thị:

    Thị là tập hợp các gia tộc cùng giống loài với nhau. Ví dụ như Ngư thị là các gia tộc thuộc loài cá: Hải Sa tộc, Hải Độn tộc, Kiếm Ngư tộc, Ngạc Ngư tộc, Kình Ngư tộc,... Vũ thị là các gia tộc thuộc loài chim: Phượng tộc, Ưng tộc, Bằng tộc, Khổng Tước tộc, Nga tộc,... Miêu thị là các gia tộc thuộc họ Mèo: Miêu tộc, Hổ tộc, Báo tộc, Sư tộc, Hùng tộc,... Thực tế không phải gia tộc nào cùng họ với nhau cũng có thể gây dựng nên thị, và cũng không phải các gia tộc trong một thị đều có tình hoà hảo với nhau. Thị là do một gia tộc nào đó cầm đầu, là gia tộc xây dựng đầu tiên và kêu gọi các tộc cùng họ tham gia thì mới được làm Thị trưởng. Muốn tham gia một thị thì phải cùng họ Động vật với nhau và gửi thư yêu cầu xét duyệt vào thị. Các gia tộc gây dựng nên thị là để cùng nhau phát triển kinh tế hoặc pháp lực, hoặc như tình hình Ma giới bành trướng hiện tại thì cùng hợp lực chống lại chúng.

    3. Tộc:

    Tộc là một gia tộc, như tất cả mọi người đều đã hiểu rồi đó. Một gia tộc do Tộc trưởng - Thủ lĩnh gia tộc cầm đầu. Các gia tộc chọn nơi ở cũng chia đất đủ xài hoặc... dư sức xài nếu giành (...). Ví dụ như Hổ tộc hùng cứ một vùng lớn phía Bắc, Lang tộc lại chiếm trọn phía Đông. Đất ở càng rộng chứng tỏ thế lực của gia tộc đó càng mạnh, gan cũng lớn, đủ sức đạp đầu cưỡi cổ cả một thị.

    4. Nhánh:

    Trong một gia tộc còn được chia ra nhiều nhánh nữa theo tên họ: ví dụ nhánh họ Phác của Hồ Ly tộc, nhánh họ Kim của Long tộc, nhánh họ Trịnh - Lý của Mã tộc, nhánh họ Mẫn - Kim của Xà tộc,... Lý do một gia tộc có nhiều nhánh họ khác nhau là do trong quá trình phát hiện có sự thay đổi họ, tách riêng ra khỏi tộc, theo chế độ Mẫu hệ,... khá nhiều lý do. Một số nhánh trong một vài gia tộc đã tuyệt diệt vì mất do chiến tranh, tai nạn hoặc không có người thừa kế,... Chỉ có người của nhánh chính mới được làm Tộc trưởng vì đó là huyết thống chính thức. Các nhánh phụ dù có hùng mạnh và tài giỏi cỡ nào cũng không có quyền thừa kế, trừ phi nhánh chính đã không còn người, kẻ tài năng nhất nhánh phụ mới được đứng lên làn Tộc trưởng, nhánh phụ đó sẽ trở thành nhánh chính mới thay cho nhánh chính cũ kia.

     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2022
  4. Yvonne Hạ Linh Đăng ký tại: https://dembuon.vn/rf/123411/

    Bài viết:
    199
    Chương 54: Tốt hay xấu? Tương lai có vẹn toàn?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhớ tới gương mặt và tiếng cười điên dại của Lý Thừa Lợi ngày hôm đó, Lạp Lệ Sa bất giác sởn gai ốc.

    "Hừ hừ... hắt xì! Tự dưng thấy ớn quá!" Cô hắt xì liên tục mấy cái, tuy mưa nhỏ nhưng đứng dầm nãy giờ thì cũng đủ hại người rồi.

    Lân Dương móc cổ áo cô lên, đi vào bên trong lồng kính như xách một con mèo con. Lạp Lệ Sa bị xách lơ lửng trong không, tứ chi khua khoắng loạn xạ nói: "Không! Ta không phục!! Aaaa!!! Nhất định phải lôi được tên đó ra!!!"

    Lân Dương ném cô vào bụi lan đằng trước mặt, nói: "Suy nghĩ thử xem, Lang tộc còn kẻ nào ngoài tên nhóc đó có thể sử dụng được không?"

    Cô nháo nhào bay ra khỏi bụi gai, vừa bay vừa quát: "Không có! Lang tộc ở phía Đông, qua đó cho lạnh teo mông à?!!"

    Lân Dương thoáng suy nghĩ một lát rồi "a" một tiếng: "Tuyết Lang thì sao??"

    Lạp Lệ Sa đứng hình trong giây lát. Cuối cùng cô búng tay cái "chóc": "Đúng!! Sao ta không dùng con sói đó nhỉ??"

    "Tiếp theo, sử dụng Tam Thạch đài." Nó tiếp lời.

    "Hừm... Tam Thạch đài, toạ độ hình tam giác?" Lạp Lệ Sa nhẩm tính. "Xem nào... Đông, Tây Nam, Tây Bắc... chuẩn sáu mươi độ!"

    Lân Dương nói: "Rất ổn, bắt đầu từ phía Đông khá dễ phát hiện nhưng nơi đó chuẩn nhất. Đánh liều đi."

    Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tất nhiên. Vì Trịnh Hiệu Tích và Nhị Xà thiếu gia, ta sẽ cố gắng." Rồi cô lại thầm nhủ: "Hy vọng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp."

    Phác Trí Mẫn ngồi trong phòng, ủ rũ ôm đầu.

    Trịnh Hiệu Tích, tại sao anh lại như vậy?

    Y lặng im nhìn vào bộ y phục trắng muốt đẹp đẽ mà hắn từng cho y lúc "khẩn cấp". Bộ đồ trắng bị treo trên móc cô đơn ở đó, khẽ lay nhẹ trước gió. Tiếng móc ma sát với thanh sắt vang lên làm cho khung cảnh càng thêm trầm lắng.

    Y chợt cảm thấy, mình lại tổn thương vì một người anh trai thân thiết.

    "Cạch!" Cánh cửa phòng y mở bung ra mà không có một tiếng gõ cửa nào làm y giật hết cả mình.

    Một bóng người màu xanh rất sẫm hệt màu đen đứng lù lù ngay trước cửa phòng làm y suýt sợ mất vía.

    "Nhị... Nhị Xà thiếu gia??!"

    Mẫn Doãn Kì im lặng nhìn y bằng con mắt vô hồn chẳng khác Trịnh Hiệu Tích khiến y lại giật bắn mình. Rồi như nhận ra đây là hành động rất thất lễ, hắn cúi gập người xuống nói "xin lỗi" đủ cho y nghe rồi đóng sầm cửa.

    Phác Trí Mẫn mất một lúc mới phản ứng lại. Y nhổm người dậy mở cửa ngay: "Nhị Xà thiếu gia!!"

    Vừa mở cửa đã không thấy người đâu.

    ... Sao có thể chạy nhanh tới thế chứ...

    Y bèn chọn dãy hành lang bên trái mà chạy. Chạy một lúc nhận thấy hình như có linh lực hệ Mộc của Mẫn Doãn Kì đằng sau lưng mình, y lại quay người về sau chạy. Ai dè vừa mới quay đầu y đã đập trúng ngực hắn. Tiếng "bốp" nghe rõ vang khiến y có chút nhức đầu, cả người y lại bật ra sau.

    Mẫn Doãn Kì phản ứng rất nhạy. Hắn đưa tay chụp lấy hông y kéo mạnh về, một tiếng "bụp" rõ lớn lại vang lên.

    Rõ ràng chiều cao của cả hai không mấy khác biệt, Mẫn Doãn Kì chỉ cao hơn Phác Trí Mẫn một chút nhưng y vẫn bị hắn kéo thẳng gọn trong lòng khiến y không khỏi hoang mang.

    Mình bị lùn đi à?? Hay hắn cao nhanh thế???

    Cả hai đều "già" rồi đấy, chẳng lẽ y lùn đi à??

    Y còn đang xây xẩm mặt mày thì một mùi hương nhẹ trên y phục hắn quấn lấy tâm hồn y. Nghe như mùi thuốc nhưng nhẹ và dễ chịu hơn nhiều, còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt của vùng thảo nguyên xa xôi hay trong khu rừng u tối.

    Mấu chốt ở chỗ mùi này rất quen, y lại không nhớ ra được nó là gì. Có khi đây là vật mà y đã tặng hắn mấy trăm năm về trước vì nó mang theo hơi của cả y.

    Lý Châu Viên nghe được mùi linh lực của Phác Trí Mẫn từ xa, lại thấy mùi linh lực hệ Mộc còn lại cũng khá quen thuộc nên nàng tíu tít chạy tới hỏi thăm tình hình của y.

    Ai dè nàng đang hăng hái chạy, cảnh tượng ôm ôm ấp ấp trước mặt nàng doạ cho nàng suýt ngất. Mẫn Doãn Kì hai tay đều ôm lấy hông y, cúi đầu nhìn y trầm lặng không nói gì. Phác Trí Mẫn hai tay áp trên ngực hắn, mặt còn đang vùi trong cái áo thơm nhẹ của hắn.

    Cho dù vẻ mặt của Mẫn Doãn Kì có đoan trang thế nò đi nữa, đoan trang tới mức không thể đoan trang hơn thì sự tình xảy ra trước mắt Lý Châu Viên như thế này... khiến cho người ta cảm tưởng như họ sắp làm chuyện gì đó không lành mạnh!

    Vẻ hớn hở trên mặt Lý Châu Viên thoáng cái đã bay sạch.

    Nàng chỉ lắp bắp nói: "Ta... ta... xin lỗi!! Ta... chạy ngay đây!!" Rồi nàng nhấc chân chạy mất.

    Vẻ hoảng sợ trong giọng nói mềm mại của Lý Châu Viên đã vả cho Phác Trí Mẫn một phát tỉnh ngay. Y lúc này mới phát hiện mình vẫn đang áp mặt vào lồng ngực Mẫn Doãn Kì, bèn lúng túng ngước lên nhìn gương mặt của hắn.

    Vẫn thế, hắn vẫn mang một gương mặt lạnh lùng khó gần tuy thư sinh tuấn lãng. Hai mắt hắn tối đi không ít so với bình thường, nhìn y chằm chằm không chớp.

    Phác Trí Mẫn lờ mờ nhận thấy nỗi buồn ẩn sâu dưới đáy mắt kia. Hắn bình thường đã khá trầm lặng rồi, giờ trông lại càng ảm đạm hơn.

    Nhìn gần thế này thì y bỗng dưng nhận ra, dung mạo của Mẫn Doãn Kì giống em trai Phác Ngọc Mẫn của y đến bảy phần.

    Không hề suy nghĩ, Phác Trí Mẫn đã đưa một bàn tay áp lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.

    Làn da hắn mềm mại, mịn như bông, cảm giác khi chạm vào rất đã thích. Y thuận đà vuốt mặt hắn, từ khoé mắt xuống tới tận gần môi.

    Làm theo con tim cũng đừng quên mang não, cổ nhân nói không sai câu nào.

    Hành động của y làm cho hắn chết đứng. Hai con mắt hắn mở to, nhìn y trừng trừng, tới nỗi lời lên đến miệng lại chệch đi. Y cũng sững người, phát hiện mình vừa làm một chuyện rất thất thố, rất chi là lố lăng (ô dề) bèn hít một ngụm khí lạnh, từ từ rút tay về.

    Mẫn Doãn Kì biết y lúng túng, hắn chỉ đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang rút lại kia, trầm giọng nói: "Hồ Ly thiếu gia, Đại Lang biết cậu như thế này thì buồn lắm đấy. Mạng sống của ta cũng khó đảm bảo."

    Phác Trí Mẫn biết hắn đang cố tình chừa đường sống cho y, y bèn cúi đầu: "Rất xin lỗi Nhị Xà thiếu gia, vừa rồi là tôi vô lễ."

    Hắn vỗ vai y: "Chẳng sao hết."

    Buổi tối đến, đã gần chín giờ.

    Lạp Lệ Sa gọi Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kì đến, viết ra kế hoạch của mình cho hai người xem.

    "Cậu điên à??" Trịnh Hiệu Tích trợn mắt. "Việc này sẽ ảnh hưởng tới nguyên thần của cậu!!"

    "Tôi không điên đâu." Lạp Lệ Sa ung dung nói. "Chuyện này tôi và Lân Dương tính toán kỹ rồi, vả lại tôi cũng lường trước việc này nên giờ mới có được nó đấy. Thời gian chuẩn xác nhất là trong bảy ngày nữa."

    "Không được!!" Hắn phản kháng. "Ngộ nhỡ cậu chết thì tôi tính làm thế nào??"

    Cô day day trán, nói: "Hiệu Tích cậu bình tĩnh. Tôi không yếu tới mức đó, vả lại, lần này tôi có ẩn sĩ trợ giúp!"

    Mẫn Doãn Kì đang trầm ngâm thì ngẩng đầu lên: "Ẩn sĩ?"

    "Phải."

    "Cho nên... cậu không chần chừ là vì thế?" Trịnh Hiệu Tích nuốt nước bọt.

    Lạp Lệ Sa gật đầu: "Nếu được thì sáu ngày sau tôi sẽ đến đợi sẵn gần chỗ Lang tộc. Lân Dương có thể cho tôi mượn chút linh khí hệ Hoả, tôi sẽ chủ đạo tạo ra khế ước máu này. Hiệu Tích cậu đứng ở cái đài phía Tây Nam, linh khí hệ Thuỷ. Nhị Xà thiếu gia trấn phía Tây Bắc, linh khí hệ Mộc. Tới ngày thứ bảy khi hai người thấy có thác lửa dội xuống từ trên trời, hãy tiến hành ngay!"

    Toạ độ sáu mươi chuẩn xác, hình thành một tam giác đều Thuỷ - Hoả - Mộc hoàn hảo không thể công phá!

    Mẫn Doãn Kì cũng nuốt nước bọt, việc này liên quan đến Phác Trí Mẫn, hắn không thể lơ là.

    Lạp Lệ Sa bình thản nói: "Y đã kết đôi rồi. Hai người cứ thế này thì tới cuối đời phải làm sao? Y cũng chẳng vui nổi khi thấy hai người như vậy đâu."

    Trịnh Hiệu Tích và Mẫn Doãn Kì nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một hồi, cuối cùng cả hai chậm rãi gật đầu.

    Lạp Lệ Sa thu ánh mắt về. Cô cắn rách đầu ngón tay làm máu đỏ trào ra, nhanh chóng quệt một đường màu đỏ lên tờ giấy bản đồ.

    Hai nam nhân cũng cắn rách đầu ngón tay, dùng máu ký khế ước.

    Ngoài hành lang, Phác Trí Mẫn vẫn chưa biết có một điều lạ lùng liên quan tới y sắp diễn ra.

    Trên Thiên giới, Kim Nam Tuấn vẫn đang nhắm mắt bế quan một cách bình thản.

    Ở một nơi nào đó, Kim Thạc Trân vẫn im lặng tìm kiếm cô em gái của mình.

    Trong đại sảnh, Kim Thái Hanh còn chưa biết có một khế ước máu sắp được bắt đầu.

    Dưới ngục tối, Điền Chính Quốc thì ngày đêm chờ đợi cơ hội thoát khỏi tù lao.

    Hết thảy Tu Chân giới, chỉ có ba người biết trước được một đêm kinh hồn bạt vía sắp sửa sẽ xuất hiện, thay đổi số mệnh của một con người.

    End chương 54

    (*) Sau khoảng 2-3 tháng sẽ có phần 2 nha! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tui trong 5 tháng qua, phần 1 đến đây đã kết thúc rồi. Hẹn gặp lại các bạn nhéeeee!! Thi tốt nha! Sẽ có ngoại truyện về 1 trong 4 vị Quỷ Vương đương thời trong 1-2 tuần tới, các bạn vào link tác phẩm của tui để đọc thử nhé!!

     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...