Với tâm lý của mình hồi 16 tuổi thì mình không có ý thức gì về tương lai, mình không biết sẽ chọn con đường gì, làm gì và sau này ra sao, mình khá là vô tư và mông lung. Phải nói thật do sự mông lung không mục tiêu đó khiến mình trở nên nổi loạn và cáu gắt, điểm số không quan trọng với mình và không có ý định vào đại học. Và mình cũng có một chị gái như bạn vậy, luôn luôn mắng mình nên làm này và giỏi như thế kia, nhưng thật sự mình cũng không hiểu được bản thân mình muốn gì, chỉ mỗi khi nghe lời dạy mông lung của chị mình thì mình càng cáu gắt hơn. Có khoảng thời gian mình và chị mình cạch mặt nhau vì chị gái luôn đem mình ra so sánh với "con người ta", cảm xúc thật lúc đó là tự ái và buồn tủi vì không biết làm gì, chị gái thì cũng đang bận rộn kiếm việc làm nên khi thấy mình chơi bời ngứa mắt là lại chửi rủa mình.
Riết thì mình lầm lì và cứng đầu vô cùng, nghĩ lại mà chính mình còn ghét mình hồi đó. Chị gái càng lúc càng nặng lời hơn, thầy cô cũng vậy so sánh với đủ thứ tệ nạn, vẽ ra cho mình thấy một tương lai bẩn chưa từng thấy. Mình cảm nhận được sự coi thường của người khác rất rõ nên quyết định phải đỗ đại học với ý nghĩ trẻ con là "trả đũa" họ. Mang tâm thế hằn học và căm ghét mấy lời coi thường đó, mình tự nhiên có động lực học ngày học đêm, đó chính là giây phút mình cảm thấy được bản thân mình không vô dụng mà là do mình không chịu làm. Sau mình chọn khối C00, là khối học lại bị nhiều người coi thường nhất vì mấy môn như sử với địa chỉ có việc học bài. Thật sự do mấy sự coi thường của người khác mà mình tích tụ được năng lượng cố gắng khủng khiếp, việc trong đầu mình là con số 0 phải cố gắng đuổi kịp bạn bè mà còn phải hơn thì mới đỗ được đại học. Mình vẫn kiên quyết chọn khối C và học điên cuồng. Kết quả là đỗ được đại học Quốc gia, giây phút nhận giấy báo trúng tuyển mình cũng không tin nhưng thứ mình tin chính là thái độ của mọi người. Mọi thứ như được tô sáng trước mắt mình, sự bực dọc hay cáu gắt của mình cũng giảm bớt, không còn xấu tính nữa, vì mọi người xung quang cũng không còn cáu gắt với mình nữa mà thay đổi ánh mắt tích cực 180 độ với mình luôn, và nói thật mình thích cảm giác đó lắm. Sau thời gian dài đi học đại học mình mới xác định được ước mơ trở thành giáo viên. Vì biết được khi người lớn cáu gắt mắng chửi thì tâm lý của các em cũng sẽ là bản sao của mình, việc mấy bạn nhỏ cứng đầu khó hiểu là do chính mình không chịu thấu hiểu. Dù là nhỏ hay lớn, những đứa trẻ cũng có những khúc mắc rất khó nói và nỗi khổ riêng của mình, như mình ngày xưa, không tìm được một mục tiêu nào và không xác định được tương lai cũng chính là nỗi đau khổ rồi. Thử hỏi nếu chính mình không tự cố gắng mà tiếp tục chống chế với chị mình thì tương lai chắc chắn sẽ đi theo con đường tồi tệ mà họ vẽ ra.