Bạn thấy nhân vật nào dễ thương nhất trong truyện "Nuôi Vợ Từ Bé?"

  • 1. Trình Gia Tề

    Votes: 0 0.0%
  • 2. Cố Yến Thanh

    Votes: 0 0.0%
  • 3. Trương Gia Huy

    Votes: 0 0.0%
  • 4. Trương Mễ Ái

    Votes: 0 0.0%
  • 5. Lưu Lạc Lạc

    Votes: 0 0.0%
  • 6. Lưu Á Bằng

    Votes: 0 0.0%

  • Số người bình chọn
    0
  • This poll will close: .
4 người đang xem
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
436 1
Nuôi Vợ Từ Bé

Anime-Dam-My-3-1.jpg

Tác giả: Vu Quân công tử

Thể loại: Đam mỹ, niên thượng, trung khuyển công, công sủng thụ, song khiết, trọng sinh, kết He

Tình trạng: Đang tiến hành

Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của nguyễn ngọc nguyên

Cp: Trình Gia Tề × Cố Yến Thanh

Văn án: Thụ mồ côi cha mẹ trong một vụ tai nạn xe, họ hàng không ai chịu nhận nuôi, từ năm ba tuổi thụ đã được đưa vào cô nhi viện.

Công thường theo ba mẹ vào cuối tuần tới làm từ thiện phát quà cho cô nhi viện Ánh Dương nên tình cờ gặp thụ, lúc này bé mới được đưa vào và khóc dữ lắm cứ gọi ba mẹ. Không chịu chơi với các đứa trẻ khác. Công đưa kẹo cho thụ, dỗ thụ nín khóc. Thế là bé nhà ta vui vẻ chạy theo công như cái đuôi nhỏ bám dính phía sau, mãi tới khi gia đình công sắp sửa rời cô nhi viện bé lúc này mới ý thức được nỗi sợ bao trùm, vội nắm lấy tay anh công, mếu máo đòi công dắt theo mình về nhà.

"Anh trai, đừng bỏ em lại đây, em không muốn một mình. Hic hic.."

Công thấy đôi mắt xoe tròn long lanh rất đáng yêu và tội nghiệp, thụ còn bé xíu người ngợm tèm lem thế là ổng mềm lòng nói với ba mẹ muốn mang em trai về. Cuộc đời của bé thụ thay đổi kể từ đây.

Mục Lục:


Nguồn ảnh đều thuộc về Internet

Truyện chỉ đăng duy nhất ở VNO
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 1: Dắt Vợ Về Nhà

Cố Yến Thanh ba tuổi ngơ ngác đứng nhìn căn nhà to đẹp, giậm chân tại chỗ. Tay run run nắm mép áo sờn cũ của mình.

"Chúng ta mau vào nhà thôi." Mẹ Trình người phụ nữ thành đạt quý phái trong bộ váy cách tân duyên dáng mỉm cười đi bên ba Trình.

"Thanh Thanh, từ nay đây chính là nhà của em." Trình Gia Tề thấy bé con còn ngẩn người sợ sệt thì nắm lấy tay em, cả bốn thành viên đi vào trong nhà.

Hai người giúp việc một lớn một nhỏ xắn xái cúi đầu. Giúp việc lớn là một phụ nữ luống tuổi. Giúp việc nhỏ chính là cô bé gái mới bảy tuổi con của bà ấy. Nói vậy thôi chứ bé còn nhỏ thì giúp cái gì, vào mỗi cuối tuần nghỉ học qua đây thi thoảng phụ mẹ nhặt rau vậy mà. Hoàn cảnh khó khăn một mình nuôi con gái, ông bà chủ Trình gia thương tình nhận bà vào làm giúp việc, tính ra cũng đã gần bốn năm rồi. Vì thế giữa chủ và người làm vô cùng thân thiết.

"Mừng ông bà chủ và cậu chủ đã về! Ô hô đây là.." Giúp việc chú ý tới đứa bé lem luốc bên cạnh cậu chủ.

"Đây là Yến Thanh, từ nay là thành viên nhỏ trong nhà." Mẹ Trình cười xòa giới thiệu. Giúp việc lập tức hiểu ra bà chủ nhận nuôi đứa trẻ mang về từ cô nhi viện. Ông bà chủ hiền lương, đứa nhỏ thật là phúc đức.

"Anh Gia Tề!" Bé gái lên bảy vận đầm xòe màu hồng nhào tới tíu tít mừng rỡ ôm chầm lấy Gia Tề, chiếm hết chỗ đứng khiến bé thụ bị lùi lại phía sau.

Dì giúp việc rầy con gái: "Mễ Ái, không được vô phép."

Mẹ Trình vội xua tay: "Không cần câu nệ, Mễ Ái còn nhỏ mà, cứ để con bé được thoải mái."

Thiệt tình, dì giúp việc thở ra. Con gái bà rất quý cậu chủ nhưng thân phận khác biệt, ông bà chủ không hà khắc nhưng bà thì ngược lại lo lắng, giữ chút khoảng cách vẫn hơn. Gà không thể hóa thành phụng hoàng.

"Anh Gia Tề, lần sau có đi phát quà cho Mễ Ái theo với nha, em chưa nhìn thấy viện mồ côi bao giờ, không biết ở đó thế nào?" Cô bé vẫn hăng say nói, Gia Tề xoa đầu đồng ý:

"Được, lần sau dẫn em theo."

"Hura, anh Gia Tề là tốt nhất." Mễ Ái cười tít mắt giơ tay lên như thể tuyên dương.

Bé thụ ở phía sau bị chiếm hết khung ảnh, mắt trầm xuống.

Gia Tề quay qua nắm lấy tay bé thụ.

"Đi nào, mau theo anh."

Bé thụ không biết anh công dẫn đi đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Gia Tề đưa em tới một căn phòng rộng rãi ốp gạch loáng bóng như gương soi, xả hơn nửa bồn nước ấm rồi cho em vào đó.

Dì giúp việc bước tới cửa nói vọng vào:

"Cậu chủ, để tôi tắm cho cậu ấy. Không lại làm ướt người cậu."

"Không cần, dì đi lấy giùm tôi mấy bộ đồ tôi mặc lúc nhỏ."

"Được." Dì giúp việc chạy ào đi.

Gia Tề cẩn thận gội đầu cho cậu nhóc, bọt xà phòng nổi đầy.

Bé thụ mặc vào một bộ đồ năm hai tuổi của Gia Tề, hơi rộng một chút nhưng miễn cưỡng dùng được.

"Để mai anh dẫn em đi mua đồ mới sẽ vừa người hơn, trước mặc tạm cái này."

Gia Tề giúp cậu nhóc choàng cổ rồi xỏ tay, kéo áo xuống bụng, ngực cậu bé gầy trơ xương. Gia Tề nhìn mà đau lòng. Mới bao tuổi đã suy dinh dưỡng, cũng mới tới viện mồ côi hôm nay, xem ra nhà rất nghèo.

Ngồi vào bàn ăn, Gia Tề chăm chút gắp thức ăn cho cậu nhóc, tuy mới ba tuổi nhưng Yến Thanh rất ngoan rất nghe lời, cho gì ăn nấy, bảo gì làm theo, không nháo không quấy khóc, ba mẹ Trình rất hài lòng. Mẹ Trình không thể sinh thêm con, cho Gia Tề một đứa em trai như vầy xem ra cũng rất tốt. Mấy ngày sau đó thủ tục pháp lý nhận nuôi cũng đã hoàn tất, vẫn giữ nguyên họ cũ của đứa bé là họ Cố, đợi sau này Yến Thanh lớn lên muốn đổi sang họ Trình và nhập khẩu họ cũng sẽ bằng lòng.

Ba mẹ Trình cùng làm việc ở một công ty du lịch, ba Trình là quản lý điều hành tour, mẹ Trình là trưởng phòng kế toán, thu nhập ổn định, cuộc sống có thể nói là dư giả, nuôi thêm một miệng ăn không tính là gì.

Yến Thanh ban ngày vui vẻ ngoan ngoãn nhưng cứ tối tới sẽ nhớ ba mẹ mà khóc, những lúc đó cũng chỉ có Gia Tề mới dỗ được cậu nhóc, ôm cậu vào lòng vỗ về, Yến Thanh sẽ từ từ chìm vào giấc ngủ. Gia Tề nhìn bờ mi còn đọng nước của em thì không đành lòng. Thế là cả hai ngủ chung giường từ đó.

Thêm một việc rắc rối phát sinh nữa là khi Gia Tề tới trường thì Yến Thanh cũng đòi đi theo, lại mếu máo khóc, đứa trẻ này bám dính Gia Tề cả ngày.

Gia Tề cũng rất không nỡ, dỗ dành to nhỏ với em:

"Thanh Thanh ngoan, anh chiều về sẽ mua kẹo cho em. Ngoéo tay hứa ở nhà ngoan nghe lời dì Mai nào."

"Ưm." Yến Thanh miễn cưỡng gật đầu, đôi mắt to tròn vẫn ngậm nước ừng ực bên trong, cố nín cơn khóc, tới môi cũng mím lại.

Sao em lại đáng yêu thế này.

Gia Tề thật sự lần đầu tiên có ý nghĩ muốn trốn học.

Ba mẹ Trình lái xe ô tô chở con trai tới trường rồi mới sang công ty.

Đợi cho chiếc xe đi khuất Yến Thanh nước mắt lại rơi. Cả ngày lặng lẽ chơi đồ hàng ở phòng khách, tới ăn thì ăn, tới ngủ thì lăn ra ngủ. Dì giúp việc cũng phải công nhận khi không có cậu chủ thì nhóc này rất ngoan, rất biết tự giác không cần ai lo, con gái bà tầm ba tuổi thật sự không được như vậy.

Phải tới chiều khi nghe tiếng động cơ ô tô vào ngỏ nhà Yến Thanh trầm lặng cả ngày mới lon ton chạy ra, Gia Tề vận đồng phục nam sinh lớp năm bước vào nhà tới chỗ huyền quan thì em nhóc đã nhào tới.

"Anh trai, anh trai về rồi."

"Ừ, Thanh Thanh ở nhà có ngoan không, có nghe lời dì Mai không?"

Gia Tề chưa kịp cởi giày cởi cặp vội ôm lấy em.

"Cậu nhỏ ngoan lắm tôi không bận bịu gì cả, buổi trưa cậu ấy còn ngủ được cả giấc." Giúp việc chạy ra nói và chào đón ông bà chủ đang bước vào ở phía sau.

Dọn cơm tối lên, đợi ông bà chủ và cậu lớn cậu nhỏ ăn xong, dọn dẹp đâu ra đó giúp việc mới trở về nơi trọ. Chỉ cuối tuần con gái nghỉ học bà mới đưa nó sang đây chơi.

Đồ ăn nấu còn dư rất nhiều, bữa tối căn bản gia đình chủ ăn không hết khi dì Mai trở về cũng sẽ gói theo thức ăn và tráng miệng còn dư đem về phòng trọ hai mẹ con ăn.

"Dì Mai à, dì về được rồi phần còn lại để đó đi, đừng để Mễ Ái đợi quá lâu tội nghiệp con bé."

Mẹ Trình ở sô pha khách phòng đang xem ti vi cùng ba Trình nói vọng xuống bếp.

Dì Mai cảm động vô cùng, chưa thấy gia đình chủ chỗ nào hiền hậu như ở đây, nếu không cũng không rước một cậu bé mồ côi ba tuổi về nuôi nấng.

"Được được, giờ tôi về đây. Ông bà và cậu chủ ngủ ngon nhé!"

Dì Mai xách theo túm đồ ăn lớn nhỏ ra về.

Ba mẹ Trình vẫn xem ti vi ở phòng khách, mẹ Trình đợi cho dì Mai đi khuất huyền quan mới dựa đầu vào vai ba Trình.

"Em mệt à, chúng ta lên phòng ngủ sớm. Để anh xoa bóp lưng cho em."

"Ừm. Em mệt quá đi hổng nổi." Mẹ Trình khi không có ai sẽ mè nheo với chồng.

Ba Trình bế vợ lên, bước lên lầu.

Ở phòng tắm nằm trong phòng của Gia Tề, anh đang tắm cho cậu em trai khác họ.

Yến Thanh nghịch nước bắn lên ướt đầy người anh.

"Nghịch quá nha!" Gia Tề véo nhẹ má em. Nhưng tay vẫn phối hợp cùng em hẩy nước, tiếng cười giòn giã của Yến Thanh vang vọng cả phòng tắm.

Dưới sự chăm sóc và chế độ dinh dưỡng hợp lý từ một cậu nhóc gầy nhom đen đúa Yến Thanh sau vài tháng đã trắng trẻo tròn trịa như cục bông, ai nhìn cũng thấy yêu.

Em đã quen với nơi ở mới, ba mẹ Trình liên hệ được một trường mầm non gần đó để bé tới lớp làm quen học tập có thêm nhiều bạn mới.

Trái với lo sợ của Gia Tề, Yến Thanh chẳng những không bị bắt nạt còn rất được hoan nghênh. Nhanh chóng hòa nhập với môi trường lớp học.

Tan sở ba mẹ Trình ghé trường đón con trai cưng rồi mới đón Yến Thanh, vì trường mầm non gần nhà họ rồi.

Dừng xe trước cổng đã thưa thớt người chỉ còn lại vài học sinh và phụ huynh tới đón, cả nhà ba người nhanh chóng nhận ra Yến Thanh đang đeo cặp siêu nhân trên lưng đứng ở chỗ cầu tuột trong góc sân, bên cạnh có hai bé gái vận đầm đỏ và xanh.

Mẹ Trình và Gia Tề bước xuống xe đi tới nhìn thấy cận cảnh, chính là hai bé gái kia đang tranh cãi với nhau.

"Thanh Thanh cậu không được nhận kẹo của nó." Đầm đỏ.

"Thanh Thanh cậu nhận kẹo của tớ đi, đây là kẹo dâu do xưởng nhà tớ sản xuất, kẹo nó mua bên ngoài làm sao sánh bằng." Đầm xanh.

"Thanh Thanh, cậu nhận kẹo của ai cậu mau nói đi." Hai bé gái cãi một hồi xì khói quay sang trưng cầu ý kiến nhân vật chính.

Hào quang bắn ra tứ phía, Yến Thanh hai cánh tay mũm mĩm dang qua hai bên ngăn lại.

"Các cậu đừng cãi nhau nữa, tớ đã nhận kẹo của chị lớp trên rồi. Nhìn đây."

Ta đa!

Yến Thanh ba tuổi rưỡi móc ra một viên kẹo dứa cẩn thận bóc vỏ cho vào miệng.

"Oa oa.. Là đàn chị lớp chồi bên cạnh hồi trưa giờ ăn đem món tráng miệng sang cho Thanh Thanh đó. Không được chị ấy vừa cao vừa đẹp, ba làm bí thư, mẹ làm luật sư, chúng ta đấu không lại đâu."

Hai bé gái dựng tóc gáy quay xe bỏ chạy té khói.

Mẹ Trình và Gia Tề lén nấp ở một góc nhìn ra. Mém nhịn không nổi mà cười khúc khích rồi, kẹo dứa đó không phải là lúc sáng thằng bé lấy ở nhà mang theo sao.

Cả hai mẹ con điều chỉnh lại gương mặt sau đó bước tới.

"Thanh Thanh."

"Em trai."

Cả hai gọi cùng lúc, Yến Thanh vai mang cặp siêu nhân đang dụi dụi giày vào chơi với con kiến thợ ở dưới nền vội ngẩng đầu lên. Trông thấy cả hai nhất là anh trai thì mặt tươi rói như xuân về.

"Mẹ, anh."

"Thanh Thanh, xin lỗi hôm nay ba mẹ tan làm trễ con đợi có lâu không?"

"Dạ không lâu, con cũng vừa mới ra." Yến Thanh cười xòa, chiếc cặp trên lưng đã bị kéo ra bởi một bàn tay khác, Gia Tề cầm lấy cặp em, tay kia nắm lấy tay em.

Cả ba hướng ra phía cổng về nhà.

"Hôm nay ở lớp có gì vui không Thanh Thanh kể cho mẹ và anh con nghe với?"

"Dạ hôm nay con được cô giáo khen vì đã thuộc bảng chữ cái."

"Oa Thanh Thanh nhà ta thật là thông minh, mới dạy qua có vài lần đã nhớ rồi."

Dưới ráng chiều vàng vọt, người mẹ trẻ trong bộ váy công sở và hai đứa con trai một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau bước đi, nói cười rộn rã.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 2: Tự Mình Chăm Sóc

Cuối tuần anh công dẫn bé thụ và con gái dì giúp việc đến khu vui chơi dành cho trẻ em ở gần nhà.

Gia Tề mua một lố đồng xu, leng teng bỏ vào một con thiên nga, Mễ Ái bảy tuổi đã trèo lên ngồi sẵn tự bao giờ, vô cùng thích thú ôm đầu thiên nga nhún lên nhún xuống cười tít cả mắt.

Gia Tề quay sang nhìn em trai ba tuổi hơn còn đang đứng đó đâm ra hiểu lầm: "Thanh Thanh em chưa chọn được con nào sao, con vịt bên cạnh cũng đẹp nè em leo lên ngồi đi, anh hai bỏ đồng xu cho nó nhún."

Bé thụ lắc đầu.

"Vậy con ngựa thì sao, con ngựa này bự nè, hay em sợ độ cao, anh bế em lên rồi giữ phụ em nha, có anh ở đây không để em ngã đâu, đừng sợ."

Bé thụ vẫn lắc đầu.

Gia Tề đã có chút lúng túng.

"Em không chơi mấy trò con nít này đâu. Thật là nhàm chán." Bé thụ nói xong nguẩy đít đi thẳng.

"Ơ.. Đợi đã Thanh Thanh, em đi đâu vậy?"

Gia Tề gọi với theo bóng lưng bé xíu của đứa em trai, lại nhìn đồng xu một nắm trong tay mình, bế vội Mễ Ái đang còn lúc lắc trên con thiên nga trắng xuống cùng chạy theo em.

"Thanh Thanh, đừng đi một mình ở đây đông sẽ lạc nhau đó em." Gia Tề đã đuổi kịp bên cạnh, liền buông Mễ Ái xuống cho cô bé đi bộ cùng.

Chợt nhiên bé thụ dừng lại tay bé xíu chỉ trò chơi cảm giác mạnh ở tít trên cao:

"Em muốn chơi cái kia."

"Tàu lượn siêu tốc hạn chế độ tuổi, em mới ba tuổi không được đâu." Gia Tề đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

"Anh Gia Tề, em muốn gắp cá." Mễ Ái níu tay anh công, chỉ hồ cá bên cạnh, con nít tầm ba bốn tuổi đang bu đầy.

"Được được, em ngồi xuống gắp đi, anh lấy rổ cho em." Gia Tề mang cả hai cái rổ đến. Kéo bé thụ ngồi xuống cùng, đem cần câu bỏ vào trong bàn tay bé xíu của em.

"Thanh Thanh ngoan, em gắp cá cùng Tiểu Ái đi, đợi khi nào em lớn anh hai dẫn em đi tàu lượn siêu tốc, nghe lời." Gia Tề xoa đầu bé thụ.

Cần câu trong tay hơi rung, bé thụ cúi đầu chóp mũi màu hồng. Ngoan ngoãn ngồi yên câu cá không nháo nữa.

"Anh Gia Tề, em câu được quá trời cá và cua luôn nè." Mễ Ái rút cần câu dính cá khỏi mặt nước, bật reo lên.

Bé thụ rên hừ hừ, mũi đính nam châm, thật là tẻ nhạt.

Bất quá từ khi nào bé thụ đã câu đầy ắp cả rổ, Mễ Ái phát hiện ồ lên ghen tị. Gia Tề xoa đầu bé thụ, lại quay sang mỉm cười với Mễ Ái, khen cả hai đứa:

"Cả hai đều rất giỏi. Giờ đổ cá xuống hồ cho các bạn khác câu nữa nhé, chúng ta đi sang bên kia anh hai gắp thú nhồi bông cho các em."

"Hura!" Mễ Ái lại reo lên. Anh Gia Tề gắp thú bông cực đỉnh, lần trước ảnh gắp cho Mễ Ái bốn con pikachu luôn, cô bé rất thích. Lần này cả tủ mang về.

"Anh Gia Tề giỏi nhất!" Mễ Ái giơ tay cổ vũ, hai mắt cười tới díp lại vào nhau chẳng còn thấy đâu.

Bỏ ba tờ mười ngàn thành ba mươi ngàn, gắp được năm lượt. Gia Tề quả thật rất khéo mảng này, gắp được tận bốn con, chủ quày ngớ cả người, đây chẳng phải cậu bé lần trước, mới tầm bao tuổi khéo tay như vậy, còn gắp nữa xạc nghiệp ông mất. Ông chủ đổ mồ hôi lạnh.

"Máy hình như bị kẹt rồi không chơi được nữa, lần sau các cháu lại đến ha." Chủ quày gắp thú cười cười đuổi khéo.

Bé thụ liếc ông ta một cái, lại nhìn lồng kính đựng thú. Một con gấu trúc tròn vo rơi vào trong tay em.

"Thanh Thanh, con này của em."

Bé thụ bắt gặp nụ cười ôn nhu của anh công dành cho mình, em cụp mi, mũi lại đo đỏ.

"Đợi chút, anh mua kem." Gia Tề bước đi. Đợi anh ở đủ xa, một chất giọng trong veo vang lên.

"Hi hi, nhóc có một con thôi, anh Gia Tề gắp cho chị tận ba con, cách biệt xa như vậy, anh Gia Tề cưng chị nhất nhà." Mễ Ái vừa ngây ngô kề sát tai bé thụ nói nhỏ.

Đôi mắt đen láy của bé thụ vụt chùng xuống. Lập tức đem gấu trúc tròn vo trong tay ném xuống đất.

"Ơ Thanh Thanh sao em lại ném đi, dơ hết rồi."

Gia Tề nào biết hai đứa nhỏ vừa xảy ra tranh chấp, anh tạt vào máy bán kem mua ba cây ốc quế hương vani, vừa bước ra đã thấy em trai vứt gấu bông.

Anh vội nhặt lên phủi bụi. Bé thụ đã gằn tức giận:

"Em ghét gấu trúc, xấu xí." Nói rồi bé thụ cắp đít đi thẳng.

Gia Tề nhìn gấu bông ánh mắt có chút buồn. Ba cây kem đã muốn tan ra, anh đưa một cây cho Mễ Ái và đuổi theo bé thụ.

"Thanh Thanh, kem của em."

"Không ăn, em chưa nói cho anh biết em ghét kem vani sao?"

"Được, anh ghi nhớ, lần sau sẽ không mua nhầm."

"Hừ, hôm nay đi chơi không vui gì hết."

"Thanh Thanh em đừng đi nhanh như vậy đợi Mễ Ái nữa. Thanh Thanh." Gia Tề gọi bé thụ, lại nhìn bé Mễ Ái còn ôm ba con gấu bông đi ở tít phía sau trong bộ đầm hồng.

Có trời mới biết cô bé vừa mới cong môi mỏng khẽ mỉm cười.

Ngày hôm đó trở về từ khu vui chơi trẻ em, bé thụ sốt hơn ba mươi tám độ vì mọc răng hàm sữa phía trên, cũng là chiếc răng hàm sữa cuối cùng ở độ tuổi này.

Ba mẹ Trình hôm nay bận tăng ca nên về trễ, dì giúp việc thì đã đưa Mễ Ái về phòng trọ nào biết cậu chủ nhỏ bị sốt mọc răng, trong nhà giờ chỉ còn mình Gia Tề và Yến Thanh.

Dì giúp việc mới vừa đưa Tiểu Ái về, ba mẹ đang tăng ca. Vài giây đắn đo Gia Tề không gọi nữa.

Căn cứ vào việc em trai sốt mà nãy giờ cứ kêu ngứa răng đòi cắn mình, Gia Tề kêu em há miệng xem qua liền thấy một chiếc răng hàm trên đang nhú nhú khỏi lợi, có lẽ sốt mọc răng rồi.

Gia Tề đưa em tới nha sĩ gần tiểu khu, nha sĩ khám xong bảo không sao, uống một liều mai sẽ cách sốt còn căn dặn vài thứ.

Gia Tề mười tuổi làm anh trong nhà ghi nhớ hết lời nha sĩ một cách cẩn thận, sau đó cõng em trai nhỏ về nhà, hâm nóng đồ ăn đút em ăn. Uống nước ấm.

Khi ba mẹ Trình về đã là mười giờ, Yến Thanh ăn no uống thuốc đã lăn ra ngủ. Ba mẹ Trình biết được đứa nhỏ sốt qua lời kể của đứa lớn. Liền áp tay lên trán đứa nhỏ đang ngủ say sau đó mới thở ra.

"Tề Tề con xử lí thật tốt nhưng lần sau có chuyện gì thì cũng gọi điện báo ba mẹ một tiếng, ba mẹ biết con không muốn làm phiền giờ làm việc của ba mẹ nhưng con hãy còn nhỏ, có nhiều chuyện sẽ không thể xử lí như người lớn, vẫn phải cần hỗ trợ, chúng ta là một gia đình mà."

"Vâng, con sai rồi, lần sau sẽ gọi điện cho hai người."

Gia Tề mới bao lớn lại hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, chưa từng để ba mẹ phải phiền lòng.

Ba mẹ Trình vuốt tóc con trai cưng:

"Chăm em tốt như vậy, sau này người con gái nào lấy được Tề Tề nhà ta thì phúc đức lắm à nha."

Đêm hôm đó Yến Thanh có vài lần tỉnh giấc gặm tay Gia Tề vì ngứa nướu răng, Gia Tề để yên cho em gặm, còn nhớ lời nha sĩ dặn thi thoảng gọi em dậy đút nước, và theo dõi nhiệt độ cơ thể của em. Sáng sớm hôm sau em trai cách sốt còn Gia Tề thì biến thành mắt gấu trúc khi soi ở trong gương.

Tiêu rồi, em trai không ưa gấu trúc, phải làm sao đây?

"Anh, em đói."

Hai cánh tay bé xíu vòng qua ôm bụng Gia Tề, ấp mặt vào hõm lưng anh cọ cọ, bé thụ đã tỉnh lại, rời giường theo ra đây nũng nịu với anh.

"Được, để anh làm bữa sáng cho em."

Gia Tề quay lại ôm em trai nhỏ.
 
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 3: Thì Ra Yến Thanh Trọng Sinh

[A lô.]

[Là anh trai của bé Yến Thanh phải không? ]

Điện thoại từ cô giáo Nhung trường mầm non bé thụ đang học ở đó gọi tới cho anh công. Trình Gia Tề trên hành lang trở về lớp học. Vừa kết thúc giờ ra chơi.

Nhận điện thoại từ cô giáo, Gia Tề tái mặt không kịp trở về lớp học cứ thế quay đầu chạy khỏi dãy hành lang, băng băng ra khỏi khuôn viên trường tiểu học.

Hộc hộc..

Tiếng thở dốc của anh công khi thắng xe cái két trước cổng trường mầm non, còn không kịp gạt chống để xe ngã chổng vó vang lên tiếng rầm chấn kinh, anh công lao như sóc chạy vào trong trường. Cô giáo đã báo trước nên khi thấy cậu bé tiểu học dỏng cao giục chiếc xe đạp chạy vào trong bác bảo vệ cũng không ngăn lại, còn tặc lưỡi một cái.

Cũng chỉ bị trầy xước sơ sơ thôi mà, thằng bé này gấp như là đi đầu thai. Cô giáo Nhung cũng thiệt là không báo tình hình đứa nhỏ để thằng anh chạy nhanh như vậy lỡ xảy ra tai nạn thì phải làm sao, còn cha mẹ đâu mà không lo cho con, giao đứa em cho đứa anh mới bao tuổi đầu, thời buổi bây giờ cha mẹ nào cũng lo làm việc không còn thời gian chăm sóc con cái chu đáo nữa. Thật là..

Bác bảo vệ thở dài.

Gia Tề đồng phục nam sinh tiểu học ướt đẫm mồ hôi chạy tới lớp mầm bé thụ đang học. Vừa nhìn thấy anh công bé thụ đã òa lên nhào vào ôm cổ anh công. Thút thít. Gia Tề ngồi thụp xuống để bé dễ dàng ôm cổ anh hơn.

Lúc nãy giờ ra chơi bé Yến Thanh chạy giỡn cùng các bạn dưới sân trường rồi bị trượt té, cô giáo Nhung đã lấy nước rửa sơ qua vết bẩn cho em.

Vừa nghe cô giáo Nhung bên cạnh kể lại sự việc xảy ra Gia Tề vừa vén gấu quần lên xem vết thương nơi chân cậu nhóc, sau đó cám ơn cô giáo và xin phép đưa em trai về nhà.

Bé thụ đau chân và còn nhỏ quá, anh công không yên tâm để em ngồi lên con xe giản đơn của mình nên gởi xe ở chỗ bảo vệ và cứ thế cõng em trên lưng. Bác bảo vệ lại lắc đầu tặc lưỡi.

Thằng bé này thật là thương em, ông cũng có hai đứa con trai, lớn tướng rồi mà giành cái ti vi hai anh em đánh nhau cãi nhau om sòm tối ngày.

Cõng em về tới nhà dì giúp việc cũng sửng sốt khi hay tin cậu chủ nhỏ chạy chơi bị ngã, vội chạy đi lấy hộp cứu thương đem đến.

"Để tôi làm cho cậu chủ."

"Không cần, dì nấu nướng đi, để tôi tự làm. À mà cũng đừng gọi nói với ba mẹ tôi, để tối họ về tôi sẽ nói sau."

"Tôi hiểu rồi cậu chủ. Vậy tôi đi nấu ăn tiếp đây, có gì cần cậu cứ gọi." Dì Mai trước khi vào bếp còn liếc nhìn Gia Tề rửa vết thương trên bắp chân nhỏ bé kia.

Mới bao lớn đâu động tác lại tỉ mỉ khéo léo tới vậy, cậu chủ cái gì cũng học rất nhanh thông minh còn chu đáo, dì Mai nhiều lúc trộm tiếc cho con gái nhỏ nhà mình, nếu bà có ăn có học gia đình tốt một chút thì cũng coi như môn đăng hộ đối, hiện tại thật sự không dám suy nghĩ quá nhiều. Mễ Ái còn đang đi học, cậu chủ đối với nó cũng không tệ, biết đâu tương lai gà có thể thành phụng hoàng, thôi thì tùy duyên phận vậy. Quan trọng là Mễ Ái phải học hành tới nơi tới chốn nếu không tương lai cũng chẳng có lấy cái gì để xứng với người ta.

"Đau lắm đúng không, để anh thổi cho em." Rửa vết thương Gia Tề thổi phù qua.

Chẳng hết đau tí nào, Yến Thanh bất quá lại gật đầu, chóp mũi hồng hồng, chợt nghĩ bị ngã cũng không tệ.

Thay một chiếc quần cộc để không cạ vết thương, Gia Tề bôi thuốc cho cậu nhóc. Chỉ nhẹ nhàng buông một câu:

"Lần sau cẩn thận đừng để té ngã nữa, rách da, chảy máu, rất đau."

"Ưm." Bé thụ gật đầu.

Anh công không nói gì nữa thu dọn chỗ bông gòn rửa vết thương. Bé thụ khẽ nhìn chóp đầu đang cúi xuống của anh.

Tóc anh trai thật đen như mun, còn có xoáy tóc nữa, thật đẹp.

Yến Thanh vươn bàn tay chạm vào tóc anh trai. Gia Tề ngẩng lên vừa vặn thu vào tầm đôi mắt còn ngấn nước của em.

"Vẫn còn đau lắm sao?"

Hình như đỡ đau rồi nhưng Yến Thanh vẫn gật đầu. Gia Tề xoa mặt bánh bao trắng trẻo của em.

"Để anh xin phép cho em nghỉ hai bữa ở nhà dưỡng vết thương, giờ em ăn cơm ngủ trưa giấc đi, anh đi học lát chiều về sẽ tắm rửa cho em." Gia Tề nhìn đồng hồ điện tử đeo tay, trễ gần cả tiết học.

Yến Thanh mỉm cười vẫy tay tỏ ra hiểu chuyện khi Gia Tề thay giày ở huyền quan, xong đợi cho bóng anh trai khuất dạng gương mặt tươi cười đã xụ xuống nét cười hoàn toàn biến mất.

Yến Thanh nhìn vết thương đã bôi thuốc trên chân không hiểu sao bỗng ngứa ngứa lên, lí nào mới đó đã lên da non.

Kiếp trước sống mười ba năm ở cô nhi viện sau khi ba mẹ tai nạn xe qua đời, họ hàng không ai nhận nuôi một đứa trẻ ba tuổi, ở cô nhi viện mười ba năm học hành không tới nơi tới chốn chưa hết cấp ba đã phải đóng lại tương lai vì viện trưởng không đủ kinh phí trang trải còn để lo cho những đứa trẻ nhỏ hơn y.

Yến Thanh mười sáu tuổi chân ướt chân ráo bước ra đời làm đủ công việc để kiếm sống, còn phải gởi tiền về phụ cấp cho các em nhỏ, cứ tới kì lương viện trưởng lại gọi cho y nhắc khéo. Nhớ ơn nuôi dưỡng Yến Thanh sẽ trích nửa phần thu nhập gởi về tài khoản ông ấy.

Có ai ngờ mải tới sau này y mới biết mạnh thường quân tài trợ cho viện mồ côi hằng năm hằng tháng gom lại là số tiền khổng lồ, các đứa trẻ ăn uống không đầy đủ, học không tới nơi, tiền đó hơn phân nửa đều vào túi viện trưởng.

Mà một trong những người đóng góp không thiếu nhà họ Trình. Yến Thanh lúc còn đi học ở trong viện mồ côi có tận mấy lần tiếp xúc nói chuyện cùng Trình Gia Tề, lần cuối cùng ở kiếp trước gặp nhau chính là lúc anh cùng bạn gái đến phát quà cho các em nhỏ.

Nhớ lại cô gái ngày hôm đó đi cùng anh, nhớ lại khoảnh khắc anh mỉm cười với cô ta mà tim Yến Thanh vẫn còn đau.

Có tin định mệnh hay không, lần đầu vừa nhìn thấy Gia Tề, Yến Thanh đã rung động. Rất tiếc kiếp trước họ không có duyên.

Y chết trong tai nạn xe hệt ba mẹ năm xưa. Khi đang đi giao đồ cho khách hàng. Một tên say rượu đã tông trúng.

Giây phút ngã xuống y chỉ nhớ mỗi gương mặt Gia Tề đang mỉm cười với cô bạn gái kia, và rồi khi lần nữa tỉnh dậy Yến Thanh thấy mình trong hình hài Tiểu Yến Thanh ba tuổi, quần áo nhếch nhác, cơ thể gầy gò suy dinh dưỡng, chắc rồi đây chính là ngày đầu tiên y được đưa tới viện mồ côi Ánh Dương. Cũng là lần đầu tiên y gặp Gia Tề, chỉ là đứng từ xa lẫn trong đám trẻ chờ phát quà rồi lặng lẽ ngắm nhìn anh.

Nếu ông trời đã cho y trở lại, lần này Cố Yến Thanh sẽ không để vụt mất Trình Gia Tề.

Tiểu Kịch Trường:

Bé đầm xanh ba tuổi rưỡi: "Yến Thanh bạn học, vết thương ở chân của bạn còn đau không mình có mang thuốc bôi cho bạn nè."

Bé đầm đỏ ba tuổi rưỡi: "Yến Thanh bạn đừng nhận của nó, thuốc tớ mang tốt hơn, nhà tớ mở công ty dược."

Hai bé gái trừng nhau, lửa bốc phừng phừng.

Yến Thanh ba tuổi rưỡi, móc từ trong túi áo khoác ra một lọ thuốc nhỏ. Tóe sáng.

Ta da!

"Đây là thuốc chị khóa trên vừa mới đưa cho tớ."

"Hả?"

Lại là chị khóa trên. Hai bé gái dựng tóc gáy.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 4: Bánh Kem

"Anh Gia Tề, chỉ em bài này đi, em không hiểu." Mễ Ái đem bài tập toán hỏi anh công, hiện tại Mễ Ái lớp hai còn anh công thì lớp năm.

Hôm nay sinh nhật cô bé nên dì Mai bảo anh xe grab tháng chở về đây luôn tổ chức sinh nhật cho con gái, có cậu chủ đón sinh nhật cùng con gái bà sẽ vui hơn. Rồi lát hết giờ làm bà sẽ cùng con về phòng trọ.

Ông bà chủ tháng này vào mùa du lịch cao điểm nên có lẽ hôm nay sẽ về trễ không đón sinh nhật Mễ Ái được.

Không có hai người họ nên dì Mai cũng làm đơn giản thôi, đặt chiếc bánh kem dâu và nấu vài món Mễ Ái thích. Cũng sương sương gần xong cả rồi.

Cởi tạp dề dì sắp xếp thức ăn ra dĩa chuẩn bị dọn lên, thi thoảng nhìn ra phòng khách thấy cậu chủ đang chỉ bài tập về nhà cho con gái, lòng bà càng thêm ấm.

Ở phòng khách Yến Thanh ba tuổi rưỡi ngồi chơi xếp hình, mô hình đồ chơi đủ kiểu dáng bày đầy chung quanh, bà chằng kia rõ ràng mượn cớ hỏi bài để tiếp cận Gia Tề. Nếu chẳng phải biết rằng bà chằng này không phải người Gia Tề thương, bạn gái trong tương lai của anh là một người khác thì Yến Thanh đã tìm cách ngăn ra rồi.

Ể khoan đã?

Bàn tay bụ bẫm bỗng dừng chơi xếp hình.

Kiếp trước khác kiếp này khác. Chẳng phải chính cậu đã trọng sinh và sớm tiếp cận anh hay sao, cậu đã làm thay đổi cuộc đời mình thì biết đâu vạn thứ chung quanh cũng thay đổi theo.

Tốt nhất không để Mễ Ái kia gần gũi Gia Tề quá nhiều, đúng là cậu đã chủ quan.

"Oa oa oa..."

Yến Thanh đang chơi với đống đồ ngổn ngang bỗng nhiên khóc ré lên. Gia Tề kinh hốt bỏ sách bút chạy ngay tới.

Mễ Ái và mẹ cô bé cũng chạy lại.

Yến Thanh giơ ngón tay bé xíu bị một cạnh nhựa cứa trúng chảy máu.

Hic hic..

Máu chảy thì có một giọt nhưng hạt châu rơi lộp bộp xuống bàn tay Gia Tề, đôi mắt xoe tròn như hai viên bi của bé giờ đây lóng lánh ngậm nước trông vừa đáng yêu vừa thấy thương vô cùng.

"Không đau, không đau nữa để anh thổi cho em."

Gia Tề thổi phù rồi bế bé lên tới vòi nước rửa sạch, dì Mai đã đem hộp sơ cứu tới.

Gia Tề sát trùng và dán băng cá nhân vào ngón tay bé xíu.

Cả quá trình Mễ Ái đứng nhìn ánh mắt tối đi vài phần.

Nếu ông trời đã cho cô trọng sinh để thay đổi số phận tại sao ở đâu bỗng dưng lòi ra một tên nhóc con đáng ghét phá đám thế này.

Nhìn nó cũng rất không bình thường, lẽ nào cũng là trọng sinh.

Nguy rồi, kiếp trước một Lưu Lạc Lạc đã không đối phó nổi giờ chạy ra thêm một tên nhóc moe moe manh manh toàn là đối thủ đáng gờm thế này khó nhằn cho cô rồi.

Chưa thể khẳng định đứa nhóc có lai lịch thế nào Mễ Ái không thể để lộ bản thân trọng sinh, phải hết sức cẩn thận.

Cô có lợi thế biết trước diễn tiến cả mười mấy năm và cũng đã ghi chép lại những gì mình nhớ vào nhật kí, phòng trường hợp sau này quên mất. Cô tin rằng kiếp này bản thân sẽ không thua, chí ít là với Lưu Lạc Lạc người bạn gái kia của anh Gia Tề.

Móe nó, tên nhóc này là gay từ nhỏ luôn sao?

Đừng hòng bẻ cong được anh Gia Tề của chụy, có chụy Mễ Ái ở đây, em nhóc cứ ở đó mà nằm mơ đi.

"Happy birthday to Mễ Ái!"

"Happy birthday to Mễ Ái!"

"Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày đó em sinh ra đời. Happy birthday to you.."

Bài nhạc cất lên giai điệu sôi động, cả bốn người ba nhỏ một lớn vỗ tay hòa theo. Yến Thanh ba tuổi rưỡi với ngón tay bé xíu dán băng cá nhân hình thỏ hồng vỗ tay nhưng không hát theo, chỉ chép chép miệng, hát to nhất chính là mẹ Mễ Ái.

Bà cười híp mắt bảo cô bé mau ước đi.

Mễ Ái hôm nay hệt công chúa đầu đội mũ sinh nhật vận đầm lấp lánh chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, sau đó thổi phù phù. Nến tắt tay vỗ lốp bốp, mẹ Mễ Ái cắt ba phần bánh kem ra dĩa.

Mễ Ái ăn khen ngon tíu tít.

Gia Tề đem quà anh gói sẵn tặng cho Mễ Ái.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ!"

Mễ Ái mở ra là một con búp bê xinh xắn thì thừa dịp nhào tới ôm chầm lấy Gia Tề. Cám ơn anh rối rít.

"Em thích con búp bê này lắm anh Gia Tề, cám ơn anh, cám ơn anh."

Kiếp trước sinh nhật bảy tuổi chỉ có cô và mẹ ở trong căn phòng trọ cùng chiếc bánh kem, kiếp này được đón ở đây được anh Gia Tề tặng quà, cũng là chính anh đề nghị làm sinh nhật cho cô. Nếu không phải khoảng thời gian hai năm qua cô nỗ lực tạo nhiều cơ hội tiếp xúc với anh cũng không gây thiện cảm như hiện tại.

Hạnh phúc phải do mình dành lấy, quá thụ động sẽ trở nên mờ nhạt. Đó là kinh nghiệm kiếp trước trải qua.

Dù là ai kiếp này cô cũng quyết tranh đấu để dành lấy anh Gia Tề. Mễ Ái mỉm cười khi đang ôm anh. Còn xúc động rơi nước mắt. Tuy giả vờ khóc để tạo thiện cảm từ anh nhưng cô xúc động hạnh phúc là thật.

Yến Thanh ba tuổi rưỡi ngồi kế đó trông thấy Mễ Ái đột ngột ôm Gia Tề thì mặt mũi tối sầm.

"Ư.." Yến Thanh ôm bụng nhăn mặt.

"Thanh Thanh em làm sao?"

Gia Tề buông Mễ Ái ra quay sang bé thụ, nắm lấy hai bả vai em.

"Em đau bụng."

Cả nhà nhìn dĩa bánh kem của nhóc mới múc có vài muỗng, có lẽ yếu bụng nên ăn kem buổi tối bị đau rồi.

Gia Tề bế Yến Thanh lên lầu vào phòng lấy chai dầu xức bụng cho em, anh phải theo dõi nếu em vẫn còn đau nhiều thì phải lập tức đưa đi viện, là đau ruột thừa thì rất nguy hiểm.

Dì Mai cũng lo sốt vó theo lên lầu xem tình hình cậu chủ nhỏ thế nào, chỉ có Mễ Ái vẫn ngồi đó cong môi nhếch lên.

Năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của cô. Rõ ràng cô vừa ôm Gia Tề là nó ôm bụng than đau, chắc gì đau thật, kiểm tra thêm vài lần nữa là lòi đuôi thôi.

"Thanh Thanh em đỡ đau chưa?" Gia Tề hỏi bé thụ.

Em khẽ gật đầu, cũng không muốn làm cho tình hình thêm nghiêm trọng nếu không Gia Tề cho đi viện thì lòi đuôi.

Sau khi bé thụ gật đầu dì Mai cũng thở phào ra, mém nữa dì còn định gọi điện cho ông bà chủ.

"Anh, em buồn ngủ. Anh ngủ với em." Yến Thanh níu ống tay áo sơ mi ngắn của Gia Tề, còn tay kia thì dụi mắt.

Miếng dán hình con thỏ còn ở trên tay em. Gia Tề tâm mềm thành nước.

"Dì Mai dì xuống nhà ăn sinh nhật với Mễ Ái đi, tôi cho Thanh Thanh ngủ cái đã."

"Được, cậu chủ, vậy tôi xuống trước có cần gì thì gọi tôi."

Dì Mai ra khép cửa phòng lại.

Gia Tề nằm xuống ôm em trai nhỏ, bé thụ rúc vào lòng anh cười thầm đắc ý.

Kiếp trước được anh ôm chỉ là trong mơ hoặc do cậu tự tưởng tượng ra, kiếp này đã trở thành sự thật rồi.

Anh là của cậu, không ai được dành.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 5: Nghỉ Hè Đi Du Lịch

Mùa hè đến các con đều nghỉ học là thời điểm thích hợp để đưa tụi nhỏ đi chơi sau khoảng thời gian dài mệt mỏi, ba mẹ Trình xin nghỉ phép năm dẫn cả nhà tới Đà Lạt, dì giúp việc và con gái dì cũng được đi cùng, ông bà chủ bao trọn gói, Mễ Ái phấn khích bật reo lên.

"Hi hi sắp được đi Đà Lạt chơi rồi, vui quá xá vui."

Yến Thanh bốn tuổi vừa mới hoàn thành lớp mầm, nội tâm khinh bỉ mấy câu: "Sợ người khác không biết cô tám tuổi, thật là giả tạo."

"Thanh Thanh, đi trung tâm với anh."

Gia Tề dẫn bé thụ tới trung tâm mua sắm, em về ở với anh cũng đã gần nửa năm rồi, lúc trước mẹ anh có dẫn em đi mua quần áo mới và vật dụng cá nhân nhưng đợt này đi Đà Lạt rất lạnh em lại còn quá nhỏ thì cần phải chuẩn bị thêm.

Thế là Gia Tề mua mũ trùm tai hình con thỏ cho em, thêm áo choàng, khăn len và găng tay ấm, cưng nhất là mũ trùm tai hình con thỏ nhỏ, em đội lên trông moe moe đáng yêu gì đâu, Gia Tề véo má em một cái.

Nhẹ thôi nhưng chỗ đó đã hồng hồng.

Khụ. Gia Tề ho khan bế bổng em trai lên lảng sang chuyện khác: "Đi thôi, chúng ta về chuẩn bị đồ đạc mai khởi hành."

Gia Tề còn bổ sung thêm: "Mình anh chuẩn bị, em ngủ sớm, trẻ nhỏ thức khuya sẽ không cao đâu."

Chân Gia Tề bước đều đều tới khu vực thanh toán. Yến Thanh nhìn sườn mặt còn nét non nớt của anh, ai biết được người đàn ông này khi trưởng thành sẽ càng điển trai tới chừng nào.

"Vậy khi còn nhỏ anh ngủ rất nhiều." Giọng trong veo cất bên tai anh.

Gia Tề khựng mất mấy giây mới ngắn gọn nói "Đương nhiên rồi", thanh toán qua thẻ không bàn vấn đề này nữa, sau đó cả hai rời khu mua sắm.

....

Có tin không cho tới tận lúc chết ở kiếp trước Cố Yến Thanh cũng chưa từng ngồi máy bay và đến Đà Lạt chơi bao giờ, hoàn cảnh nghèo khổ của cậu ăn mặc ở trang trải cuộc sống cộng thêm phải gửi về viện mồ côi còn đâu tiền mà đi du lịch.

Cả ngày làm cu li mệt thân xác tối về phòng trọ lăn ra ngủ khò, sáng hôm sau bảnh mắt húp vội tô cháo bát bún rồi đi làm tiếp, xoay vần tới khi tai nạn xe qua đời.

Mười tám tuổi rất nhiều chuyện chưa từng, cho tới khi gặp anh ở kiếp này, lần đầu được sống trong ngôi nhà cao tầng to đẹp, mọi thứ đều mới mẻ như khi Yến Thanh vừa mới sinh ra, nhưng cuộc đời cậu đã sang một trang sách khác, thế giới khác. Cố Yến Thanh cần phải nắm chắc Trình Gia Tề ở trong tay, chỉ cần giữ được anh tương lai đã ở ngay phía trước.

Xuống sân bay Liên Khương, cả nhà họ Trình bốn người và mẹ con dì Mai tổng cộng sáu thành viên bắt tixi tới khách sạn đã đặt sẵn view rất đẹp nhìn thẳng ra Hồ Xuân Hương mát mẻ, ban đêm ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước còn rất chi lãng mạn. Ba Trình chọn nơi này ngoài cho bọn trẻ nghỉ mát còn ngụ ý muốn hẹn hò cùng vợ, tâm ý của ông mẹ Trình còn không hiểu, xuống xe kéo hành lý vào khách sạn người phụ nữ mặc váy mang dày cao gót cứ khẽ cười tủm tỉm dưới chiếc nón rộng vành.

Ba Trình đặt ba phòng đôi sát nhau ở trên tầng, mẹ con dì giúp việc một phòng, hai đứa con một phòng ở chính giữa, phòng đầu tiên là của hai vợ chồng.

Do ngồi máy bay và đi xe liên tục cả quãng đường dài hơn ba mươi kilomet nên tới nơi ai cũng thấm mệt, nhất là Mễ Ái tám tuổi và Yến Thanh bốn tuổi, nhận phòng xong cả thảy đều nhất trí nghỉ ngơi vài giờ đồng hồ sau đó mới ra ngoài tụ họp.

Trời chiều ánh tà dương nhuộm sắc vàng óng xuống những con đường thoai thoải Đà Lạt.

Không khí se lạnh len vào từng hơi thở mang theo hương thông dìu dịu từ những triền đồi xa.

Cố Yến Thanh thức giấc, rèm trắng lay nhẹ trong gió, ban công hướng về phía hồ, căn phòng nhỏ xinh đẹp, tất cả như một giấc mơ phù phiếm. Yến Thanh chưa bao giờ trải nghiệm.

"Em tỉnh rồi à?"

Chất giọng quen thuộc vang lên, Trình Gia Tề ở phòng tắm bước ra với áo choàng tắm, nước còn nhỏ giọt trên mái tóc đen mun ướt mềm. Vòm ngực trắng hồng non nớt hiển lộ sau cổ áo rộng, trẻ con nhưng có nét hấp dẫn thuộc về trẻ con, Yến Thanh vội nhìn đi chỗ khác.

"Anh mới tắm à?"

Gia Tề không thấy chóp mũi kia đã hồng, cái tuổi của anh còn ngây ngô nhưng người trước mặt thì đã thành lão làng bọc bởi gương mặt baby. Gia Tề rất tự nhiên tiến tới chạm bàn tay vào véo mũi bé thụ. Bảo:

"Em cũng tắm đi, mình thay đồ rồi ra ngoài dạo chơi, ba mẹ và dì Mai đều đang đợi đấy."

Yến Thanh run nhè nhẹ khi ngón tay anh chạm vào, cậu ngẩng lên rất thành thật mà nói ra một câu:

"Anh tắm cho em nhé!"

Gia Tề thoáng sững người rồi dịu dàng gật đầu: "Được."

"Cộc cộc..."

Cửa phòng có người gõ, là Trương Mễ Ái.

"Anh Gia Tề anh dậy chưa ra Quảng Trường Lam Viên chụp hình?"

"Anh Gia Tề ơi!"

Mễ Ái gọi mãi không trả lời thì không nên, Gia Tề tính ra mở cửa thì bàn tay bé xíu đã kéo tay anh ngăn lại, giọng nói trong veo của đứa trẻ bốn tuổi vang lên:

"Anh Gia Tề còn phải tắm cho tôi, chị ồn ào cái gì, cứ việc đi trước đi, lát anh em tôi ra sau."

"Cố Yến Thanh cậu bao tuổi rồi còn bắt anh trai tắm cho, cái đồ không biết xấu hổ." Mễ Ái quả nhiên ngoài cửa tức lồng lộn. Càng gõ hăng hơn.

"Anh Gia Tề, Yến Thanh cũng lớn đầu rồi để cậu ấy tự lập, anh đừng chiều quá cậu ấy ỷ lại anh rồi sinh hư đó, anh Gia Tề."

"Cạch..."

Tiếng cửa mở ra, gương mặt Gia Tề rất không vui khiến tim Mễ Ái run lên lẩy bẩy.

"Tiểu Ái, Thanh Thanh mới có bốn tuổi, tầm tuổi em ấy ba anh còn thi thoảng tắm gội giúp anh, Tiểu Ái cũng được dì Mai giúp đỡ khi còn bốn tuổi có đúng không nào? Ngoan, giờ em ra ngoài trước, anh và Thanh Thanh sẽ ra sau."

Cậu nhóc Gia Tề hơi cúi nhìn bé gái, mỉm cười, sao lại dịu dàng đến vậy, Mễ Ái chưa từng thấy người đàn ông này nổi giận bao giờ dù là kiếp trước hay bây giờ, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng từ tốn, sao lại có người đàn ông ôn nhu hiền lành đến như thế trên đời.

Thật phạm quy.

Mễ Ái gật đầu sau đó xoay lưng rời đi. Mặt cô bé nóng bừng. Phải lấy tay vỗ vỗ cho tỉnh.

Lát sau cả sáu thành viên lớn bé đều đã thay xiêm y khác kín đáo hơn vì nắng đã tắt, gió thổi, trời bắt đầu se lạnh nhiều hơn.

Sau giấc ngủ ai cũng đều thoải mái, cả sáu người bé lẫn lớn đi dạo dọc bờ hồ, lắng nghe thông reo hòa lẫn tiếng cười của khách du lịch.

Quảng trường Lâm Viên nhanh chóng hiện ra, mái vòm kính hình nụ hoa atiso nổi bật hệt như một viên ngọc xanh đặt giữa vòm trời tươi mát.

Trương Mễ Ái thích thú reo lên, từng đàn chim sà xuống hồ nước.

Mẹ Trình đứng tựa lan can, mấy ngón tay luồng vào vén tóc bên mang tai vì gió thổi, ba Trình nháy máy chụp cái tách.

Cơn gió chiều thổi bay mái tóc em.

Hồi tưởng lại buổi đầu hẹn hò ông xúc động dâng trào.

Cả nhà kéo nhau vào đứng chụp chung bức ảnh gia đình.

Tách. Khung ảnh sáu người tựa bên nhau cùng nhìn ống kính mỉm cười.

Dì Mai đứng bên con gái nhỏ. Ba mẹ Trình quàng tay chụm đầu vào nhau, giữa khung hình là Trình Gia Tề đặt tay lên vai Cố Yến Thanh, em ấy đứng sát phía trước anh. Một góc chụp vô cùng ăn ảnh.

"Ôi anh Gia Tề, anh mau nhìn kìa đẹp quá đi."

Mễ Ái reo lên kéo tay Gia Tề qua cổng tới khu vườn hoa rực rỡ sắc màu, đủ loại hoa nào thược dược, cẩm tú cầu và hồng hòa quyện vào nhau, hương thơm dịu ngọt khiến người ta phải hít hà rồi choáng ngợp vì chúng.

Mễ Ái ôm tay Gia Tề cứng ngắc kéo anh vào khung hình chỉ có hai người để bác thợ chụp ảnh. Cô bé cười tới xán lạn.

Mẹ Trình vô tình hữu ý mà buông một câu:

"Hai đứa nhỏ trông thật xứng, ông xã anh xem."

Ba Trình nghe lời mẹ Trình cũng nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, gật đầu tán thành.

Dì giúp việc bên cạnh mồ hôi rịn ra dù trời dần lạnh đi khi chiều buông, dì ngượng ngùng lẫn bất ngờ với câu nói từ bà chủ, đây lẽ nào là hàm ý mở đường cho con bà bước vào thế giới của con trai bà chủ.

Hiểu ra bà lập tức xúc động không thôi.

Khoan mừng vội, bà phải thật thận trọng nuôi dạy Mễ Ái đàng hoàng nếu không tình thương từ ông bà chủ dành cho con bé sẽ biến mất ở tương lai một ngày nào đó không biết chừng.

Cố Yến Thanh đứng nhìn hai người kia chụp chung mặt mũi cậu nhóc tối sầm. Con gái con lứa ôm tay người ta xà nẹo bộ không biết ngại sao, còn bà thím giúp việc kia nữa, thấy con gái như vậy cũng không la rầy còn cười tít mắt ủng hộ, rõ ràng muốn Gia Tề làm con rể bà ta lắm rồi đây mừ.

Đừng có mơ.

Mơ cũng không cho phép.

Anh Gia Tề là của cậu, mãi mãi ai cũng đừng mong đụng vào.

"Hu hu hu... hu hu hu..."

Cố Yến Thanh bốn tuổi đột nhiên khóc ré lên, cả nhà lật đật chạy tới, hóa ra bé nghịch cành hồng bị gai đâm chảy máu đầu ngón tay.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh." Gia Tề là nhanh nhất anh ngồi thụp xuống coi ngón tay bé, thấy máu đã ngừng chảy anh mới dỗ bé bảo:

"Tí nữa là hết đau rồi. Nín đi em."

"Hức, anh thổi cho em đi." Bé thụ mếu máo.

Con tim anh công muốn tan ra luôn. Anh cúi xuống thổi vào ngón tay bé xíu.

"Đỡ hơn chưa em?"

"Ân." Yến Thanh gật đầu.

Ba mẹ Trình nhìn cảnh con trai cưng của họ dỗ con trai út rất khéo mà còn bất ngờ.

Họ cũng biết con trai họ dịu dàng nhưng chỉ không ngờ dịu dàng tới như vậy. Cảm thấy cảnh họ chứng kiến có chút vi diệu khó tả.

Nhóc con ơi nhóc con, vì phá đám chụy đây mà hành hạ bản thân dữ hen. Khi thì đem đồ chơi cứa tay khi thì lấy gai hồng đâm chảy máu, sắp tới không biết lại làm ra chuyện gì nữa đây, để chụy chống mắt chờ.

Trương Mễ Ái nhếch môi cười mỉa.

Chiều Đà Lạt xuống nhanh bóng đèn dọc theo bờ hồ đã bắt đầu sáng lên hắt xuống mặt nước rung rinh kỳ ảo.

Sáu thành viên kéo tới quán ăn nổi tiếng mà giấc này đã đông đúc người.

Trời lạnh như vầy ăn lẩu thì đúng bài.

Lẩu gà lá é dọn ra bàn nghi ngút khói.

Dì giúp việc nhanh nhẹn cho rau rừng vào nồi, Mẹ Trình cũng phụ múc nước lẩu cho ra bát của mọi người, ở đây không phân biệt thân phận gì cả, hành động của mẹ Trình càng khiến dì Mai ấm lòng xúc động.

Mễ Ái sống qua hai kiếp càng hiểu rõ tâm tính cả nhà họ Trình, tốt miễn bàn, ba Trình ít nói điềm đạm thâm tình, thương vợ con hết mực. Mẹ Trình tháo vác thông minh, sắc son chung thủy, Trình Gia Tề càng là hội tụ đủ điểm mạnh của ba mẹ, hỏi có ai không muốn làm con dâu nhà họ Trình.

Mọi người đều được mẹ Trình và dì Mai phục vụ múc đầy bát, riêng Yến Thanh thì đã có Gia Tề phụ trách. Biết em không ăn cay được ngồi kế bên Gia Tề múc nước lẩu vào chiếc bát sứ với những sợi bún trắng nhỏ rồi đặt trước chỗ em.

"Ăn đi em, cẩn thận còn nóng, ăn từ từ thôi."

Nếu không phải da mặt còn mỏng Yến Thanh thật dám đề nghị Gia Tề đút cho cậu. Hiện tại chỉ khẽ ừm một cái, cẩn thận múc ăn.

"Anh Gia Tề, em muốn ăn thêm rau." Mễ Ái ưa cay nũng nịu với anh, ngồi bên cạnh phải bỗng lên tiếng, nếu không anh Gia Tề sẽ không chú ý đến sự tồn tại của cô.

"Để anh nhúng cho." Gia Tề nhúng thêm lá é bỏ vào bát Mễ Ái.

"Cám ơn anh!" Mễ Ái cười tít mắt. Đắc ý nhìn Yến Thanh kiểu "anh Gia Tề cũng gắp cho chụy nè"

Mặt cậu bé tối sầm.

Kéo, kéo.

Một bàn tay bụ bẫm níu gấu áo anh, Gia Tề đang ăn dừng lại nhìn em.

"Sao em?"

"Em muốn lá é."

"???" Gia Tề kiểu mặt dấu chấm hỏi nhưng vẫn gắp một ít lá é nhúng cho em. Ăn được thì anh gắp thêm sau kẻo cay cả bát.

Yến Thanh lại quay sang đắc ý nhìn Mễ Ái. Mễ Ái mím mím môi. Cả hai đứa nhỏ bốn tuổi và tám tuổi đấu mắt nhưng quá khéo, cả nhà mãi trò chuyện với bầu không khí đông đúc nhộn nhịp nên chẳng ai chú ý.

Chợt nấm và miếng thịt gà mềm bỏ vào trong bát của Yến Thanh, cậu ngẩng lên thu vào tầm đôi mắt cùng khóe môi quá đỗi dịu dàng ân cần của Gia Tề dành cho mình, vờ cười xòa rồi cúi xuống ăn.

Lẩu nóng hun tới cả mặt cậu bé đều nóng ran, bé khẽ cắn một miếng thịt nạc mềm anh trai xé cho, không đấu mắt cùng tình địch nữa mà lặng nghe người lớn trong nhà trò chuyện về chuyến đi ngày mai, các bàn đối diện cũng cười nói rôm rả, qua ô kính ngoài trời du khách đi dưới thời tiết giá lạnh với những chiếc áo bông dày.

Mắt Yến Thanh khẽ cay cay.

Một gia đình ấm áp, trọng sinh thật tốt, lẩu đêm nay thật ngon, thịt gà thật thơm và mềm.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 6: Mùi Sữa Em Bé

Chưa đầy mười lăm phút sau bé thụ gục vào người anh công ngay tại bàn lẩu, vì luôn để ý em trai nên Gia Tề vươn tay đỡ kịp.

Ôi thằng bé ngủ gục luôn rồi, ngồi đường dài còn đi chơi cả buổi làm sao không mệt cho được. Người lớn ai thấy cũng thương. Ba mẹ Trình và dì Mai tính đỡ phụ đứa nhỏ nhưng Gia Tề đã nói mình tự được.

"Ba mẹ và dì Mai cứ ăn đi, để con chăm em cho."

"Được." Ba mẹ Trình khẽ cười, con trai cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngày càng ra dáng anh lớn trong nhà.

Dì Mai ngày càng mong muốn một chàng rể tốt tính đầy trách nhiệm như Gia Tề. Riêng Mễ Ái ngồi bên cạnh tức tới không nói thành lời, chỉ có thể chọt chọt đũa vào trong chén kềm nén bản tính chanh chua nếu không ba mẹ chồng tương lai lẫn anh Gia Tề nhìn thấy sẽ đánh giá cô không dễ thương nữ tính.

Tên nhóc này vậy mà nghĩ ra được trò ngủ gật, nếu cô nghĩ ra trước thì giờ người anh Gia Tề đang ôm chắc chắn là cô rồi.

Xem như thua một ván đi.

Đợi đã không phải ngủ gật thật đó chứ. Mễ Ái quan sát một lúc thì hình như không giống giả vờ, Yến Thanh ngủ đến ngon lành trong vòng tay của Gia Tề, hơi thở phả ra đều đều.

Dẫu cho là trọng sinh nhưng chung quy thân thể này vẫn còn là một đứa bé bốn tuổi, tầm tuổi này vẫn cần phải ngủ rất nhiều. Nhìn đôi môi chúm chím gương mặt búng ra sữa dựa vào bờ vai anh Gia Tề, tay chân đứa nhỏ trắng trẻo lại ú ú tròn tròn tự dưng Mễ Ái thấy dễ thương gì đâu.

Cô bé vội lắc đầu xua tan ý nghĩ đó.

Phi, phi, phi. Là tình địch đấy, đừng để vẻ ngoài đáng yêu vô hại của đứa nhỏ dụ dỗ.

Cả nhà đánh nhanh rút gọn rời quán lẩu.

Mẹ Trình đội phụ chiếc mũ tai thỏ lên cho đứa nhỏ đang ngủ say.

"Cần ba mẹ bế giúp không?" Mẹ Trình hỏi.

Gia Tề lắc đầu, chuyền tay sợ em ấy động tỉnh: "Không cần đâu ạ."

Thế là Gia Tề ôm em trai trong áo choàng ấm và mũ tai thỏ như ôm trẻ sơ sinh còn trong tháng, hết sức cẩn thận vỗ về để cho em được thoải mái dễ chịu, cả nhà lớn bé cùng di chuyển về khách sạn.

Cuốc bộ khoảng tầm vài phút. Lúc này trời đã lạnh tới muốn rụt cổ, ai cũng muốn nhanh về tới khách sạn để chui vào ổ chăn.

Mễ Ái ở bên ngoài hành lang đang chúc ba mẹ Trình ngủ ngon.

Gia Tề đã ôm bé thụ vào trong phòng nhẹ nhàng cẩn thận đặt em xuống nệm, mùi ga giường sạch sẽ và hơi ấm từ lò sưởi nhỏ phả ra, anh khép cửa lại.

Vốn tính sạch sẽ anh tính đi tắm rồi mới leo lên giường, ai ngờ bé thụ lúc này lại chợt tỉnh, dụi mắt mơ màng ngồi ở đó đòi anh ôm.

"Anh, em lạnh, anh ôm em ngủ."

Yến Thanh giọng nhừa nhựa bộ dáng bé bỏng mong manh trong chiếc áo vải mềm khiến Gia Tề nhũn cả tâm can. Anh bước nhanh tới ngồi lên giường ôm lấy em.

"Được, có anh ở đây, em mau ngủ đi."

Cả hai nằm xuống, Yến Thanh dụi mặt chôn vào ngực Gia Tề, lò sưởi ấm, chăn ấm, em vẫn lạnh, vẫn thiếu, có lẽ đã quen với hơi ấm từ cơ thể Gia Tề, quen với sự tồn tại của anh như một thói quen.

Yến Thanh trong giai đoạn này vẫn đang uống sữa bổ sung, sáng một ly, trưa một ly, tối một ly, chả biết có phải vậy không mà tối nay rõ ràng em ăn lẩu gà lá é chứ chưa có uống sữa mà anh vẫn ngửi được mùi sữa nơi cơ thể mong manh của em phả ra.

"Thanh Thanh, ngủ ngon!"

Gia Tề kéo chăn, ôm em, hôn nhẹ lên mái tóc ngăn ngắn rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau cả nhà ăn sáng ở khách sạn với bánh mì nóng và trứng ốp la. Ba mẹ Trình thêm cốc cà phê nóng.

Dì Mai chỉ uống ly nước lọc, Gia Tề mật ong chanh, còn Mễ Ái và Yến Thanh là sữa ấm.

Cả hai đứa trẻ bốn tuổi và tám tuổi lại ngầm đấu mắt với nhau và thi xem ai uống nhanh hơn.

Yến Thanh uống vội nhưng do còn nhỏ làm sao bì kịp bà chị gấp đôi số tuổi của mình, thế là ho sặc sụa.

Mắt em đỏ hoe ngậm nước trông đáng thương vô cùng.

"Thanh Thanh!" Gia Tề ngồi bên cạnh vỗ lưng cho em nhuận khí.

"Hít thở đi em."

Yến Thanh được vỗ lưng ựa lên một cái rồi dễ chịu hẳn. Mẹ Trình thấy mà phì cười:

"Tiểu Tề nhà chúng ta chăm em riết rồi kinh nghiệm đầy mình, sau này nhất định sẽ là một người cha tốt, vợ được nhờ, tôi nói phải không dì Mai?"

"Phải phải, cô gái nào được gả cho cậu chủ quả thật là rất diễm phúc."

Hai người phụ nữ nói cười ha ha như sắp sửa bàn chuyện sui gia cưới hỏi. Mễ Ái thích mê bên ngoài lại cứ vờ hông hiểu chuyện người lớn, Yến Thanh thật sự muốn sặc sữa thêm lần nữa. Cậu nhận ra mẹ Trình vừa mắt con gái dì giúp việc, trong lòng cậu tức điên.

Cậu phải thuyết phục bản thân bình tĩnh, Gia Tề không thích Mễ Ái, nếu không mẹ Trình đốc xúi tác hợp vẫn có bạn gái ở bên ngoài.

Nhưng hiện tại cậu đã ở đây, chắc gì mọi chuyện vẫn diễn tiến như kiếp trước, cậu phải nắm chắc trái tim đứa nhỏ này, nếu không tương lai sẽ không giữ được nữa. Đợi khi người này lớn tràn đầy mị hoặc sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Quá nhiều đối tượng để lựa chọn, cậu chẳng là cái đinh gì. Nhưng điều quan trọng nhất cậu chính là đàn ông, liệu Gia Tề có thích đàn ông không nhỉ?

Xuất phát điểm cậu đã thua bọn con gái rất nhiều thứ, tự nhiên lời của mẹ Trình khiến tâm trạng cậu xáo trộn gì đâu.

Dù cho nỗ lực thế nào cậu cũng không thể như phụ nữ mà sinh con cho Gia Tề.

Yến Thanh siết siết ly sữa còn có một ít bên trong. Gia Tề nhìn qua thì chính là thấy em đang buồn thiu, rũ mi ươn ướt vì vừa mới sặc ho xong, tim anh lại mềm nhũn.

"Con còn nhỏ mà, mẹ và dì đừng nói chuyện đó nữa ạ." Anh ngăn cuộc trò chuyện đã đi quá xa của hai bà mẹ.

"Uầy, thằng nhỏ xấu hổ đây mà." Mẹ Trình cười khúc khích nói với dì giúp việc.

"Vậy không nói nữa, cả nhà ăn xong rồi giờ chúng ta xuất phát đến làng Cù Lần thôi."

"Hoan hô, xuất phát thôi." Mễ Ái nghe đi chơi đứng ngay dậy giơ tay reo lên.

Buổi sáng khá lạnh, sương vẫn còn đọng trên các ô kính, tiếng chim hót lẫn tiếng xe cộ thưa thớt ngoài đường. Cả nhà chuẩn bị áo ấm kín kẽ rồi mới rời khách sạn.

Gia Tề đeo găng tay ấm cho Yến Thanh.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1281 Tìm chủ đề
Chương 7: Làng Cù Lần

Làng Cù Lần cách trung tâm thành phố khoảng 20 km, đường đi quanh co uốn lượn giữa những đồi thông xanh mướt.

Càng gần tới nơi hai bên đường bắt đầu xuất hiện nhiều dải hoa dại vàng óng và những suối nhỏ róc rách, đẹp như trong tranh.

Bước qua cổng làng, du khách càng ngỡ ngàng như lạc vào thế giới khác. Cổ tích mộng mơ. Nhà sàn gỗ của người K'Ho nằm xen kẽ bên bờ hồ trong vắt, dưới chân là thảm cỏ xanh mượt, trẻ con đang nô đùa chạy nhảy tung tăng, thi thoảng vài chú ngựa gặm cỏ non bên bờ suối.

Khác xa với chốn thị thành ồn ào nhà cao tầng mọc san sát, ở đây bình dị nên thơ đến lạ.

Mẹ Trình khẽ hít một hơi hương cỏ non sớm mai, tâm hồn bình yên quá đỗi.

Ba Trình âm thầm lia máy chụp lại khoảnh khắc thư giãn thả hồn vào mây trời của vợ, ông yêu cô ấy xiết bao.

Thuê hai chiếc bè, ba Trình một chiếc ngồi chèo chở vợ dạo quanh hồ nước êm ả.

Một chiếc còn lại dì Mai chở ba đứa nhóc.

Nước nông nhưng ai cũng mặc áo phao. Bè đi chậm rãi nước vỗ nhẹ vào mạn bè, cả Mễ Ái lẫn Yến Thanh đều thích thú khi những giọt nước li ti bắn ướt ngón tay chúng giơ ra. Mễ Ái thì kiếp trước từng đi du lịch nhiều lần nên cũng không quá phấn khích nhà quê, dù sao cô cũng còn mẹ chở che, có gia đình chủ tốt bụng. Ngược lại Yến Thanh mồ côi không ai nương tựa, lần đầu được đi du lịch trải nghiệm cảm giác mới mẻ, bất kể thứ gì cũng đều khiến cậu phấn khích.

Yến Thanh mải vui mà với tay chạm xuống hồ, cơ thể bé xíu xém mất thăng bằng thì một vòng tay đã ôm ngang bụng kéo cậu lại.

"Thanh Thanh ngồi yên đừng nghịch. Nước hồ sáng sớm rất lạnh té xuống em sẽ bị cảm đấy biết không?"

Chất giọng dịu dàng không hề trách cứ truyền vào vành tai nhỏ mềm, vành tai lập tức ấm hồng lên. Hơi thở và cơ thể của anh quá đỗi ấm áp.

Mải tới khi xuống khỏi bè mà tâm trạng Yến Thanh còn chồng chềnh như chưa rời khỏi hồ.

"Thanh Thanh, em mệt à?" Gia Tề thấy cậu nhóc nãy giờ cứ im ỉm thì nghiêng đầu hỏi. Hơi thở phả vào vành tai cậu nhóc lại nóng lên.

Yến Thanh nhìn chú ngựa phía trước, không trả lời câu hỏi của anh mà cất tiếng nói trong veo: "Anh ơi, em muốn cỡi ngựa."

"Được."

Mễ Ái cũng nhanh nhảu nắm lấy tay Gia Tề, nũng nịu: "Anh Gia Tề, Mễ Ái cũng muốn cỡi ngựa."

"Được."

Gia Tề gật đầu, hai đứa nhóc hai bên mắt to trừng mắt bé đấu với nhau.

Ba người lớn dạo quanh đi ở phía sau chỉ thấy được cảnh hai đứa bé yêu mến mà bám lấy Gia Tề, không biết chúng đang giành Gia Tề.

Gia Tề mở ví lấy tờ một trăm ngàn thuê hai con ngựa mini, mỗi đứa trẻ ngồi một con có người cầm dây dắt qua dắt lại.

Cả hai đứa bé đều đội thêm phụ kiện, Mễ Ái tám tuổi chiếc mũ lông giống một công chúa trên thảo nguyên bạt gió, còn Yến Thanh thì giống tay súng tí hon miền viễn Tây, cả hai đều từ tranh vẽ bước ra, Mễ Ái trên lưng ngựa còn giơ tay vẫy vẫy với Gia Tề, gọi tên anh rồi cười tươi rói.

Gia Tề giơ máy lên chụp lại hình ảnh hai đứa trẻ trên lưng ngựa.

Lia ống kính tới chú ngựa bạch cao còn chưa tới ngực người trưởng thành, Yến thanh đội mũ cao bồi, quàng khăn đỏ trên cổ, má bé phúng phính còn tay chân thì tròn tròn, bé ngồi không được tự nhiên cho lắm cứ cúi xuống ôm ngựa vì sợ ngã dù cho có người chăn, nhìn em lúng túng giấc này Gia Tề thấy thương gì đâu. Anh nháy máy liên tục chụp lại khoảnh khắc moe moe đáng yêu đó, sau đó bước nhanh tới bên em. Còn chưa đủ vòng nhưng nhìn thấy Gia Tề như nhìn thấy phao cứu mạng, Yến Thanh bốn tuổi đôi mắt ngân ngấn dang tay ra cầu cứu.

Gia Tề bế em xuống ngựa rồi ôm luôn trên tay, Mễ Ái bên kia nổi đóa ở trong lòng.

Cố Yến Thanh, cậu là con trai đấy, có chút khí khái của nam nhi được không, ỷ ở trong thân thể bốn tuổi rồi muốn nhõng nhẽo thế nào thì nhõng sao.

Ừ thì cô cũng muốn lắm chứ, nhưng cô lớn hơn, còn là con gái nữa, hoàn cảnh nhiều thứ không phù hợp, nhõng nhẽo cũng phải lựa thời điểm không thôi thành giả trân.

Nhật kí của cô bé lại ghi thua thêm một lần.

Trong thời gian hai đứa trẻ cỡi ngựa, ba người lớn cũng ở đó chụp hình chúng, mua nước uống và dạo quanh.

Vì còn sớm nên cả nhà quyết định ngồi lên xe jeep trải nghiệm cảm giác phiêu lưu xuyên rừng núi.

Băng qua con đường đất đỏ, rừng thông hai bên xanh mát, gió thổi rít qua tai, ai cũng thích thú hòa mình vào thiên nhiên, băng qua suối cạn nước bắn tung tóe ai cũng nhe răng cười.

Tài xế tay lái lụa lên dốc xuống dốc, qua suối qua cầu, có nhiều chỗ lắc lư thì Gia Tề ôm lấy Yến Thanh bảo bọc em. Mễ Ái cắn môi chợt nhận ra sự khác biệt nhưng vẫn đổ lỗi cho giới tính của bản thân, nam nữ khác biệt nên anh Gia Tề không thể quá gần gũi bảo bọc cô.

Xe dừng lại giữa rừng vào mùa cao điểm nên rất đông người tụm năm tụm ba khắp nơi chụp hình nói cười ồn ào.

Cả sáu thành viên cũng tới quày thuê đồ thổ cẩm là trang phục truyền thống của dân tộc Tây Nguyên, size người lớn trẻ em đều có đủ, Yến Thanh mặc áo thổ cẩm không tay, quần ngắn, quấn khăn đội đầu trông em thật ngộ nghĩnh, liệu có phải ảo giác hay không Gia Tề nhìn thấy em mặc gì cũng đẹp, chỉ muốn véo mũi cưng nựng em.

Lợi dụng bé đang mải chú ý tới khung cảnh thơ mộng chung quanh, Gia Tề bấm liên tục vài bức ảnh ghi lại dáng vẻ khả ái của bé, tim anh xuyến xao.

Gia Tề sau đó cũng đi thay đồ. Anh mặc trang phục áo dài tay kẻ sọc trắng, phối cùng quần tối màu và khăn thổ cẩm quấn buộc ngang bụng, thật hết sức cool ngầu, anh vừa bước ra cả Mễ Ái và Yến Thanh đều bất ngờ. Mẹ Trình thì tíu tít reo lên khen con trai cưng của bà ôi thật đẹp trai, ra dáng chàng trai làng Tây Nguyên chững chạc rồi đó.

Mẹ Trình kéo hai anh em lại đứng chụp chung vì bà nhận ra hai đứa con của bà đứng cạnh nhau nhìn rất hợp. Con trai cưng đẹp đã đành, con nuôi cũng không kém cạnh, đứa sắc nét đứa nhu mềm, bức tranh hết sức hài hòa. Mẹ Trình chụp đủ kiểu mà không biết chán.

Mễ Ái vận đầm sặc sỡ đứng ở một bên ngượng tới mím môi nhưng cô cũng phải công nhận anh em nhà này rất chi tương xứng.

Mẹ Trình sau đó cũng kéo Mễ Ái tới chụp chung với Gia Tề, rồi lại kéo Yến Thanh chụp chung với Mễ Ái, bà chụp tới bị nghiện luôn. Ba Trình và dì Mai cũng phải phì cười. Ba Trình kéo vợ qua một bên nói nhỏ:

"Em, tha cho mấy đứa nhỏ đi vợ yêu ơi!"

Mẹ Trình đỏ mặt ho khan. Sau đó cả gia đình chụp một vài bức chung lấy cảnh rừng thông, hoa dại và suối nhỏ, cả nhà mới rút lui trở về làng.

Về tới nơi đã quá trưa bụng ai cũng đói meo.

Nhà hàng đông nghịt người, nơi bàn trống cả sáu thành viên cùng an vị thưởng thức bữa cơm lam gà nướng cùng rau rừng chấm muối mè thơm ngon nóng hổi.

Gia Tề xé nạc gà nướng bỏ vào bát của Yến Thanh. Mễ Ái bên cạnh lần nữa nhận ra sự khác biệt, Gia Tề đối với em trai là chủ động, còn với cô chính là khi nào cô nũng nịu anh mới đưa tay, đó dường như là phép lịch sự cũng là thứ tình cảm dè chừng nằm trong khuôn mẫu anh đối với cô, còn cậu nhóc kia thì đã vượt qua ranh giới chuẩn mực, chỉ cần nhìn cậu ta, mọi hành động sẽ đi trước lí trí của anh.

Ăn uống no nê nghỉ ngơi sau đó cả thảy lên xe rời khỏi Làng Cù Lần, về tới trung tâm thành phố đã xế chiều.

Ai nấy lên phòng tắm rửa ngã người ra nệm ấm đánh một giấc thật dài sau chuyến "phiêu lưu."

Riêng Yến Thanh xe đi nửa đường em ấy đã ngủ gục, về tới nơi thì ngủ được Gia Tề bế lên phòng, em đánh một giấc tới trời tối mịt mới tỉnh lại.

Mở mắt ra chính là gương mặt điển trai pha nét non nớt của Gia Tề gần trong gang tấc, hơi thở phả ra đều đều, sóng mũi thon cao của anh.

Mới mười một tuổi anh đã đầy nét nam tính.

Yến Thanh cục bông nhỏ bốn tuổi nhịn không nổi chầm chậm áp sát tới hai tay bé bao lấy sườn mặt anh, hôn lên môi anh một cái.

Chụt.

Mặt bánh bao sữa của bé lập tức đỏ bừng rụt cổ về.

Lát sau khi cả gia đình đã ở chợ đêm đi dạo và mua sắm, giữa dòng người ồn ào nhộn nhịp Trình Gia Tề vẫn còn nhớ lại nụ hôn ban nãy đứa em nhỏ moe moe manh manh đã hôn lên môi mình, lúc đó anh đã tỉnh, chỉ là chưa kịp mở mắt thì em ấy đã bất ngờ áp sát tới hôn anh.

Nụ hôn này rốt cuộc là sao, em ấy có ý thức được hôn môi là biểu thị cái gì không, tại sao lại làm vậy. Nhìn em trai đang vui vẻ cười khúc khích cùng mẹ Trình lựa đồ ở phía trước, Trình Gia Tề lại lắc đầu.

Thôi bỏ đi, em ấy còn nhỏ mà tầm tuổi này thì biết cái gì kia chứ, là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Nói là bỏ đi nhưng Gia Tề vẫn sờ lên môi mình, xúc chạm khi bờ môi mềm mang theo hơi thở non nớt thoảng mùi sữa em bé của em ấy vẫn còn vương nơi môi anh.

Mặt Gia Tề bất giác nóng bừng.
 

Những người đang xem chủ đề này

  • Nội dung nổi bật

    Xu hướng nội dung

    Back