CHƯƠNG 30
Sáng sớm Jane cùng Sam rời khỏi nhà để đi ra ngoài kiếm đồ ăn, như bao thú nhân khác cũng vậy. Giống đực ra ngoài săn thú về dự trữ đồ ăn, giống cái ở nhà thêu dệt da thú làm áo, làm ruộng. Nhưng căn nhà sáu người trẻ này thì khác, duy chỉ mình Eli là chăm lo việc nhà và đồng áng, cô ấy rất khỏe còn làm chăm chỉ tốt khoản này. Hai đến ba giống đực trong nhà phải thay phiên nhau làm công việc trực cổng thành nên họ không thể vừa làm vừa đi săn thú được. Chị cả như Jane đảm nhiệm vai trò của một giống đực, chuyên ra ngoài săn thú và thu thập thêm nhiều cây thuốc mới. Jane có họ hàng với ShaSha, nên cô thừa hưởng tính khí tìm tòi cùng nghiên cứu này của cô mình. Hôm nay cũng như mọi ngày, Jane dẫn theo cậu nhóc nhút nhát Sam ra ngoài, tiện cho cậu săn những con thú lớn hơn. Để giống cái nhìn vào còn có hảo cảm với cậu, cứ yếu ớt thế này sao mà kết đôi được với giống cái. Tính ở vậy đến già luôn hả?
Sam từ tờ mờ sáng bị đánh thức, chỉ mới thừa lúc Jane chuẩn bị đồ, cậu tát ít nước lên mặt cho tỉnh rồi nhai một lý lá bạc hà, Jane liền kéo cậu ra ngoài đi. Sam còn chưa ăn được hoa quả lót dạ nào..
- Bây giờ đi đâu đây chị? Em còn chưa ăn gì nữa.. - Sam dụi dụi mắt.
- Đi nhiều chỗ lắm, trước tiên chúng ta đi săn. Cậu không hóa thú hình được thì đi săn kiểu như tôi ấy, tôi toàn dùng cung bắn hoặc dùng lao thôi. Cậu không biết thì hôm nay tôi chỉ cho. - Jane lau lau cung tên của mình, giơ lên lúc trời còn đang bình minh, có thể nhìn thấy mũi tên sắc nhọn sáng chói tới chừng nào, thật sự hài lòng.
Sam gật gù đi theo Jane, hướng mọi người đi theo lối mòn ra cổng phụ dành cho mọi người đi săn. Những thú nhân cũng đi con đường này thì vỗ vai chào hỏi, có một giống đực tộc Sói đã vỗ thật mạnh lên vai của Sam làm cậu đau điếng. Sam có kêu "ái ái đau.." thì giống đực đó mới nẩy số được là tuần trước họ có nói Sam thân thể không được khỏe. Kết quả Jane gõ cho một phát u đầu tên sói, hắn xin lỗi Sam nhưng đối với cái gõ chỉ đau một chút, miệng vẫn hề hề cười tươi. Những tộc nhân khác đi qua thì góp vui chào hỏi một chút, ai đi đường nấy săn thú. Phía sau chỉ bỏ lại Jane và Sam. Đột nhiên đang đi thì Jane dừng lại làm Sam ở đằng sau mải ngáp dài đâm sầm vào lưng.
- Jane, sao chị dừng đột ngột vậy? Chị có sao không? - Sam nghĩ Jane hẳn là bị đâm vào người ngã đi.
Sam tỉnh cả ngủ, cái đâm của cậu cũng mạnh. Nếu là giống cái thì giống đực đụng một chút cũng muốn ngã lăn, căn bản giống cái quá nhỏ còn yếu ớt. Nhưng Jane hoàn toàn khác, cô chỉ bị Sam đột nhiên đâm sầm vào thì có đổ người phía trước một chút nhưng chân Jane kịp bước lên một bước cho thăng bằng, hoàn toàn không ngã lăn xuống đất. Sam nhìn mới thở phào một hơi, cũng may là cô ấy không sao, chứ có sao là cậu sẽ bị anh cả Ren tính sổ ngay.. cơ mà, giờ cậu mới để ý kĩ Jane ở khoảng cách gần tới vậy, Jane có nước da màu trắng hồng khỏe mạnh, dù ai nhìn vào nếu như tay chân cô ấy không có cơ bắp còn tưởng bị bệnh bệch tạng. Cơ thể được luyện tập nên lên cơ nhìn rất được, quần áo mặc trên người cũng rất thoải mái. Jane cắt tóc đến tầm bả vai xù xù liền buộc tết gọn gàng sau gáy, không có mái. Mấy ngọn tóc ngắn không buộc được cứ buông thả ở trước mặt làm người khác nhìn có chút thấy xinh đẹp. Tuy vậy Jane trừ bỏ dịu dàng trước chồng mình ra thì ai cổ cũng chấp hết, giống cái kiểu nào dù có chảnh chọe đến mấy cũng phải né Jane ra, quả thật. Vợ Chồng Jane cũng có vị trí tốt gần so với binh lính và hầu cận của tộc trưởng, nên mọi năm họ không có chết đói a. Vì lương mỗi tháng riêng của Ren bằng ba người ăn dư dả rồi. Thôi quay lại chủ đề chính, Jane dừng lại là vì muốn rẽ sang con đường mòn nhỏ phía bên phải, nơi chôn cất thi thể của tộc nhân. Vì muốn Sam trả lại túm tóc mà hôm qua cậu mang về nên Jane liền chỉ đến phía trước, nhắc nhở cậu có đem theo túm tóc ấy hay không, cậu gật đầu. Hai người hướng về phía mộ tới, Sam hỏi sao không đi săn thú nữa, Jane chỉ nói săn thú để sau. Dù sao ở nhà vẫn còn đầy thú không lo chết đói.
- A, Chào ngài Rani. Hôm nay ngài đến đây thăm người quen sao? - Trước mắt Jane là Rani bé nhỏ đang ngồi xổm gần mộ của giống cái hóa thú. Nghe thấy tiếng nói, cậu giật mình ngoảnh nhìn Jane.
- Ừm, xin chào. Ta đến chỉ xem qua thôi. Không phải người ta quen.. - Rani ngại ngùng gãi gãi đầu. Nhìn Jane rồi nhìn người cao hơn một cái đầu ở đằng sau cô, hỏi: "Kia, ta chưa từng thấy người đó, là ai vậy Jane?"
- À đây, đó là anh em mới nhà tôi, tên là Sam. Nào, cậu cũng mau chào ngài ấy đi chứ.. - Jane vừa giới thiệu, lại thấy Sam đơ mặt nhìn thì cô vội với tay ấn đầu cậu cúi xuống một cái chào, liền nói: "Ngài thông cảm, cậu ấy là lính mới, hiện lưu trú chỗ tôi được vài tuần, ngài trước kia chưa về liền không biết. Mà vậy sức khỏe của ngài giờ sao rồi?"
- Không có gì, ta vẫn ổn. Mọi chuyện ở đây khi ta đi vắng thế nào vậy, có bị yêu nhân quấy rầy gì không?
- Dạ không, Chỉ khó khăn một chút khi anh trai ngài lúc nào cũng lục tung mọi thứ lên làm mọi người hơi hoảng. Thấy ngài là yên bình rồi. - Jane mạnh miệng chọc ngoáy Rani một chút, trong tộc này ngoài ShaSha hay chậm chọc thì còn cô cháu gái Jane cũng không khác gì.
- Ngươi đích thị là cháu ruột của ShaSha rồi còn gì, vậy mà trước kia ta cứ trêu ngươi và cô ấy không phải ruột thịt. Haha- Rani cũng thoải mái trả lời.
- Vâng, làm ngài bận tâm rồi. Tôi với cô tôi không giống thân thì giống tính. Ai cũng nói vậy. – Jane cũng cười cười đùa với Rani.
Chỉ có Sam là chờ đợi câu chuyện của họ mãi vẫn chưa chấm dứt, cậu thở dài một hơi. Đi vòng qua hai người không để ý mà móc túi lấy ra chùm tóc, đặt lên phía trên mộ của Hạnh. Còn chắp tay lại cầu mong người khuất được yên bình, không hiểu sao cỗ mùi quen thuộc vẫn còn vương vấn nhẹ nhàng xung quanh Sam, làm cậu không chủ động được rơi nước mắt xuống. Sam nhận biết tình cảnh của mình đột nhiên như vậy, không hiểu càng không kiềm chế được lau lau đi nhưng cỗ xúc động trào dâng trong lòng làm cậu muốn khóc, khóc thật to. Cố nín xuống đến khi hai người bên cạnh nhận ra, là cậu nấc lên một tiếng.
- Sam! Sao vậy? Sao lại khóc? Bị con gì cắn à?
- Giống đực này sao vậy? Sao ngươi khóc. Bị làm sao?
Cả Jane và Rani đang buôn chuyện với nhau thì nghe tiếng nấc của cậu, mắt nhìn xuống mà bất ngờ, tự dưng cậu lại khóc làm họ ngạc nhiên không thôi. Rani không có ngửi thấy mùi của yêu nhân hay bất cứ con gì lạ nào quanh đây, Jane cảm giác cũng không có. Cớ sao Sam lại khóc? Cả hai đứng bên cậu nhìn mà hỏi, Sam vì thế lại càng khóc to hơn. Trông cậu như một đứa trẻ to xác khóc nhè vậy, cứ thế khóc. Không ai biết và cả cậu cũng không biết đằng sau cỗ xúc động ấy lại là đau thương tới chừng nào. Không có gì đả thương cậu cả, chỉ tự nhiên khóc thôi. Mùi hương quen thuộc làm trong lòng Sam lâng lâng lên, trong đầu cậu tự nhiên hiện tới hình ảnh mờ mờ.. có một người rất thân thiết với cậu, nhỏ hơn cậu một chút nhưng rất dũng cảm đưa cậu đi thật xa khỏi nguy hiểm, đến khi cậu tưởng chừng như sắp chết thì cứu lấy cậu. Lúc nào cậu bị thương cũng không chịu chờ đợi mà luôn khoác tay cậu lên vai để mang cậu đi chữa trị. Người đó như anh em ruột với cậu vậy, mái tóc xoăn cùng làn da ngăm đen khỏe mạnh.. thật sự không thể nhớ rõ gương mặt thế nào.
[ chúng ta sẽ rời khỏi đây, có em rồi anh yên tâm. Ba mẹ chúng ta không hy sinh vô ích đâu.]
[ Em nghĩ chúng ta nên tin tưởng Xuyến Chi một lần, dù sao trông cổ lạ lạ kì quái nhưng không có lừa chúng ta mà đúng không? ]
[ Em thấy thú biến của em rất lạ, không phải là một loại giống như giống cái và giống đực, anh nhìn xem. Móng vuốt của em đều rất mới trong khi nó đã mẻ một chút khi săn thú ]
Từng câu từng chữ hiện ra trong đầu rõ mồn một, Sam muốn khắc chế tinh thần lại, nhưng không được. Gì mà thú biến, gì mà Xuyến Chi chứ? Đó là ai cậu còn chả nhớ hết. Chỉ cảm thấy thân quen mà không hiểu đến khó chịu. Chưa dừng ở đó, Sam còn hành động một cách vội vã mà ngay cả Jane và Rani bên cạnh không nghĩ tới. Cậu giơ hai tay lên rồi đào bới mạnh mẽ đất chôn trước mắt. Jane và Rani còn ngăn lại. Nhưng bất chấp cậu ta cứ đào. Cả hai ôm Sam kéo ra Jane thì nhắm mắt nhắm mũi để khỏi đất cát bay vào mặt, cả Rani cũng thế, thậm chí cậu còn bị hất ra. Chỉ có Jane vẫn mạnh mẽ bám chặt Sam kéo tới không thôi. Cô cứ gào lên vừa hỏi vừa trách sao Sam lại làm vậy, cô không hiểu tại sao.
- Dừng lại Sam? Cậu mất trí rồi hả. Dừng lại ngay cho tôi!
Cứ dây dưa một hồi không dứt, Jane lấy đà kéo mạnh Sam ra kiến cả hai ngã nhào xuống đất, Jane lại lầm bẩm hỏi, nhưng trước mắt lại làm cả ba chú ý. Sam không có để những lời phàn nàn của Jane vào trong đầu, thứ trước mắt cậu mới làm cậu sốc.
Là một nửa gương mặt của Hạnh lâu ngày bị thối rữa, vẫn còn duy trì trạng thái thú hình của loài báo sư tử. Nằm bất động đến đáng thương.
Sam run run bò về phía trước, trong miệng lẩm bẩm từng chữ đứt đoạn:
"Ha.. Hạnh.. là em.."
Sam từ tờ mờ sáng bị đánh thức, chỉ mới thừa lúc Jane chuẩn bị đồ, cậu tát ít nước lên mặt cho tỉnh rồi nhai một lý lá bạc hà, Jane liền kéo cậu ra ngoài đi. Sam còn chưa ăn được hoa quả lót dạ nào..
- Bây giờ đi đâu đây chị? Em còn chưa ăn gì nữa.. - Sam dụi dụi mắt.
- Đi nhiều chỗ lắm, trước tiên chúng ta đi săn. Cậu không hóa thú hình được thì đi săn kiểu như tôi ấy, tôi toàn dùng cung bắn hoặc dùng lao thôi. Cậu không biết thì hôm nay tôi chỉ cho. - Jane lau lau cung tên của mình, giơ lên lúc trời còn đang bình minh, có thể nhìn thấy mũi tên sắc nhọn sáng chói tới chừng nào, thật sự hài lòng.
Sam gật gù đi theo Jane, hướng mọi người đi theo lối mòn ra cổng phụ dành cho mọi người đi săn. Những thú nhân cũng đi con đường này thì vỗ vai chào hỏi, có một giống đực tộc Sói đã vỗ thật mạnh lên vai của Sam làm cậu đau điếng. Sam có kêu "ái ái đau.." thì giống đực đó mới nẩy số được là tuần trước họ có nói Sam thân thể không được khỏe. Kết quả Jane gõ cho một phát u đầu tên sói, hắn xin lỗi Sam nhưng đối với cái gõ chỉ đau một chút, miệng vẫn hề hề cười tươi. Những tộc nhân khác đi qua thì góp vui chào hỏi một chút, ai đi đường nấy săn thú. Phía sau chỉ bỏ lại Jane và Sam. Đột nhiên đang đi thì Jane dừng lại làm Sam ở đằng sau mải ngáp dài đâm sầm vào lưng.
- Jane, sao chị dừng đột ngột vậy? Chị có sao không? - Sam nghĩ Jane hẳn là bị đâm vào người ngã đi.
Sam tỉnh cả ngủ, cái đâm của cậu cũng mạnh. Nếu là giống cái thì giống đực đụng một chút cũng muốn ngã lăn, căn bản giống cái quá nhỏ còn yếu ớt. Nhưng Jane hoàn toàn khác, cô chỉ bị Sam đột nhiên đâm sầm vào thì có đổ người phía trước một chút nhưng chân Jane kịp bước lên một bước cho thăng bằng, hoàn toàn không ngã lăn xuống đất. Sam nhìn mới thở phào một hơi, cũng may là cô ấy không sao, chứ có sao là cậu sẽ bị anh cả Ren tính sổ ngay.. cơ mà, giờ cậu mới để ý kĩ Jane ở khoảng cách gần tới vậy, Jane có nước da màu trắng hồng khỏe mạnh, dù ai nhìn vào nếu như tay chân cô ấy không có cơ bắp còn tưởng bị bệnh bệch tạng. Cơ thể được luyện tập nên lên cơ nhìn rất được, quần áo mặc trên người cũng rất thoải mái. Jane cắt tóc đến tầm bả vai xù xù liền buộc tết gọn gàng sau gáy, không có mái. Mấy ngọn tóc ngắn không buộc được cứ buông thả ở trước mặt làm người khác nhìn có chút thấy xinh đẹp. Tuy vậy Jane trừ bỏ dịu dàng trước chồng mình ra thì ai cổ cũng chấp hết, giống cái kiểu nào dù có chảnh chọe đến mấy cũng phải né Jane ra, quả thật. Vợ Chồng Jane cũng có vị trí tốt gần so với binh lính và hầu cận của tộc trưởng, nên mọi năm họ không có chết đói a. Vì lương mỗi tháng riêng của Ren bằng ba người ăn dư dả rồi. Thôi quay lại chủ đề chính, Jane dừng lại là vì muốn rẽ sang con đường mòn nhỏ phía bên phải, nơi chôn cất thi thể của tộc nhân. Vì muốn Sam trả lại túm tóc mà hôm qua cậu mang về nên Jane liền chỉ đến phía trước, nhắc nhở cậu có đem theo túm tóc ấy hay không, cậu gật đầu. Hai người hướng về phía mộ tới, Sam hỏi sao không đi săn thú nữa, Jane chỉ nói săn thú để sau. Dù sao ở nhà vẫn còn đầy thú không lo chết đói.
- A, Chào ngài Rani. Hôm nay ngài đến đây thăm người quen sao? - Trước mắt Jane là Rani bé nhỏ đang ngồi xổm gần mộ của giống cái hóa thú. Nghe thấy tiếng nói, cậu giật mình ngoảnh nhìn Jane.
- Ừm, xin chào. Ta đến chỉ xem qua thôi. Không phải người ta quen.. - Rani ngại ngùng gãi gãi đầu. Nhìn Jane rồi nhìn người cao hơn một cái đầu ở đằng sau cô, hỏi: "Kia, ta chưa từng thấy người đó, là ai vậy Jane?"
- À đây, đó là anh em mới nhà tôi, tên là Sam. Nào, cậu cũng mau chào ngài ấy đi chứ.. - Jane vừa giới thiệu, lại thấy Sam đơ mặt nhìn thì cô vội với tay ấn đầu cậu cúi xuống một cái chào, liền nói: "Ngài thông cảm, cậu ấy là lính mới, hiện lưu trú chỗ tôi được vài tuần, ngài trước kia chưa về liền không biết. Mà vậy sức khỏe của ngài giờ sao rồi?"
- Không có gì, ta vẫn ổn. Mọi chuyện ở đây khi ta đi vắng thế nào vậy, có bị yêu nhân quấy rầy gì không?
- Dạ không, Chỉ khó khăn một chút khi anh trai ngài lúc nào cũng lục tung mọi thứ lên làm mọi người hơi hoảng. Thấy ngài là yên bình rồi. - Jane mạnh miệng chọc ngoáy Rani một chút, trong tộc này ngoài ShaSha hay chậm chọc thì còn cô cháu gái Jane cũng không khác gì.
- Ngươi đích thị là cháu ruột của ShaSha rồi còn gì, vậy mà trước kia ta cứ trêu ngươi và cô ấy không phải ruột thịt. Haha- Rani cũng thoải mái trả lời.
- Vâng, làm ngài bận tâm rồi. Tôi với cô tôi không giống thân thì giống tính. Ai cũng nói vậy. – Jane cũng cười cười đùa với Rani.
Chỉ có Sam là chờ đợi câu chuyện của họ mãi vẫn chưa chấm dứt, cậu thở dài một hơi. Đi vòng qua hai người không để ý mà móc túi lấy ra chùm tóc, đặt lên phía trên mộ của Hạnh. Còn chắp tay lại cầu mong người khuất được yên bình, không hiểu sao cỗ mùi quen thuộc vẫn còn vương vấn nhẹ nhàng xung quanh Sam, làm cậu không chủ động được rơi nước mắt xuống. Sam nhận biết tình cảnh của mình đột nhiên như vậy, không hiểu càng không kiềm chế được lau lau đi nhưng cỗ xúc động trào dâng trong lòng làm cậu muốn khóc, khóc thật to. Cố nín xuống đến khi hai người bên cạnh nhận ra, là cậu nấc lên một tiếng.
- Sam! Sao vậy? Sao lại khóc? Bị con gì cắn à?
- Giống đực này sao vậy? Sao ngươi khóc. Bị làm sao?
Cả Jane và Rani đang buôn chuyện với nhau thì nghe tiếng nấc của cậu, mắt nhìn xuống mà bất ngờ, tự dưng cậu lại khóc làm họ ngạc nhiên không thôi. Rani không có ngửi thấy mùi của yêu nhân hay bất cứ con gì lạ nào quanh đây, Jane cảm giác cũng không có. Cớ sao Sam lại khóc? Cả hai đứng bên cậu nhìn mà hỏi, Sam vì thế lại càng khóc to hơn. Trông cậu như một đứa trẻ to xác khóc nhè vậy, cứ thế khóc. Không ai biết và cả cậu cũng không biết đằng sau cỗ xúc động ấy lại là đau thương tới chừng nào. Không có gì đả thương cậu cả, chỉ tự nhiên khóc thôi. Mùi hương quen thuộc làm trong lòng Sam lâng lâng lên, trong đầu cậu tự nhiên hiện tới hình ảnh mờ mờ.. có một người rất thân thiết với cậu, nhỏ hơn cậu một chút nhưng rất dũng cảm đưa cậu đi thật xa khỏi nguy hiểm, đến khi cậu tưởng chừng như sắp chết thì cứu lấy cậu. Lúc nào cậu bị thương cũng không chịu chờ đợi mà luôn khoác tay cậu lên vai để mang cậu đi chữa trị. Người đó như anh em ruột với cậu vậy, mái tóc xoăn cùng làn da ngăm đen khỏe mạnh.. thật sự không thể nhớ rõ gương mặt thế nào.
[ chúng ta sẽ rời khỏi đây, có em rồi anh yên tâm. Ba mẹ chúng ta không hy sinh vô ích đâu.]
[ Em nghĩ chúng ta nên tin tưởng Xuyến Chi một lần, dù sao trông cổ lạ lạ kì quái nhưng không có lừa chúng ta mà đúng không? ]
[ Em thấy thú biến của em rất lạ, không phải là một loại giống như giống cái và giống đực, anh nhìn xem. Móng vuốt của em đều rất mới trong khi nó đã mẻ một chút khi săn thú ]
Từng câu từng chữ hiện ra trong đầu rõ mồn một, Sam muốn khắc chế tinh thần lại, nhưng không được. Gì mà thú biến, gì mà Xuyến Chi chứ? Đó là ai cậu còn chả nhớ hết. Chỉ cảm thấy thân quen mà không hiểu đến khó chịu. Chưa dừng ở đó, Sam còn hành động một cách vội vã mà ngay cả Jane và Rani bên cạnh không nghĩ tới. Cậu giơ hai tay lên rồi đào bới mạnh mẽ đất chôn trước mắt. Jane và Rani còn ngăn lại. Nhưng bất chấp cậu ta cứ đào. Cả hai ôm Sam kéo ra Jane thì nhắm mắt nhắm mũi để khỏi đất cát bay vào mặt, cả Rani cũng thế, thậm chí cậu còn bị hất ra. Chỉ có Jane vẫn mạnh mẽ bám chặt Sam kéo tới không thôi. Cô cứ gào lên vừa hỏi vừa trách sao Sam lại làm vậy, cô không hiểu tại sao.
- Dừng lại Sam? Cậu mất trí rồi hả. Dừng lại ngay cho tôi!
Cứ dây dưa một hồi không dứt, Jane lấy đà kéo mạnh Sam ra kiến cả hai ngã nhào xuống đất, Jane lại lầm bẩm hỏi, nhưng trước mắt lại làm cả ba chú ý. Sam không có để những lời phàn nàn của Jane vào trong đầu, thứ trước mắt cậu mới làm cậu sốc.
Là một nửa gương mặt của Hạnh lâu ngày bị thối rữa, vẫn còn duy trì trạng thái thú hình của loài báo sư tử. Nằm bất động đến đáng thương.
Sam run run bò về phía trước, trong miệng lẩm bẩm từng chữ đứt đoạn:
"Ha.. Hạnh.. là em.."