Ngôn Tình Nốt Trầm Hồi Ức - Đông Trúc

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Chú hề mũi xanh, 22 Tháng hai 2025.

  1. Chú hề mũi xanh

    Bài viết:
    18
    10. Vũ điệu tử thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng tập rộng lớn với những tấm gương soi sáng lấp lánh, phản chiếu hình ảnh hai con người đang say sưa hòa mình vào từng bước nhảy. Anh và cô, hai vũ công trẻ tuổi, gặp nhau trong một buổi tuyển chọn diễn viên múa. Đó là lần đầu tiên họ chạm mặt, và cũng là khoảnh khắc khởi đầu cho một mối quan hệ không thể tách rời.

    Chàng trai bước lên sân khấu với đôi mắt sắc bén, mỗi cử động đều tràn đầy năng lượng, mạnh mẽ và dứt khoát. Anh nhảy như thể từng nhịp điệu chảy trong máu, từng bước chân vững chắc in dấu lên mặt sàn. Cô gái lại hoàn toàn khác, mềm mại như gió, uyển chuyển như dòng nước, từng động tác đều toát lên vẻ thanh thoát nhưng không kém phần sâu lắng. Biên đạo nhanh chóng nhận ra sự đối lập tuyệt vời này và ghép họ thành một đôi.

    Những ngày đầu luyện tập không hề dễ dàng. Chàng trai quen với sự quyết đoán, cô gái lại thiên về cảm xúc, nên đôi lúc nhịp điệu giữa họ lệch nhau. Những lần vấp ngã, những va chạm nhỏ trong điệu nhảy khiến họ không ít lần khó chịu. Nhưng rồi, qua từng buổi tập kéo dài đến tối muộn, họ bắt đầu hiểu nhau hơn, điều chỉnh từng chuyển động để hòa hợp.

    Một đêm nọ, sau khi kết thúc bài tập cuối cùng, cô gái ngồi xuống sàn, thở dài mệt mỏi. Anh trai nhìn cô, rồi chìa tay ra.

    "Nhảy thêm lần nữa nhé?"

    Cô gái bật cười, nhưng rồi vẫn nắm lấy tay anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, họ lại tiếp tục nhảy, lần này không còn là bài tập cứng nhắc nữa, mà là một điệu nhảy tự do, để cảm xúc dẫn lối.

    Từ đó, giữa họ không chỉ là quan hệ bạn nhảy, mà còn là sự đồng điệu trong tâm hồn. Họ không còn phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đủ để hiểu đối phương đang nghĩ gì, đang muốn gì.

    Cơ hội cuối cùng cũng đến. Một cuộc thi múa quy mô lớn sắp diễn ra, nơi họ có thể chứng minh tài năng và tiến gần hơn đến ước mơ của mình. Họ cùng nhau luyện tập không ngừng nghỉ, mỗi động tác đều được hoàn thiện đến mức hoàn mỹ. Cả hai hứa với nhau rằng sẽ giành chiến thắng, rồi cùng nhau bước lên những sân khấu rực rỡ hơn.

    "Chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại, đúng không?" Cô gái thì thầm vào một buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ căn phòng tập.

    "Ừ, không bao giờ." Anh đáp, ánh mắt kiên định, nắm tay cô thật chặt.

    Họ không biết rằng, lời hứa ấy sẽ trở thành một điều không thể hoàn thành.

    Sân khấu lớn rực rỡ ánh đèn, âm nhạc vang lên đầy mê hoặc, và trên đó, hai bóng người xoay tròn, hòa quyện vào nhau trong từng động tác hoàn mỹ. Họ đã sẵn sàng cho cuộc thi quan trọng nhất trong đời mình, nơi mà giấc mơ của họ sẽ được chắp cánh.

    Nhưng định mệnh tàn nhẫn chẳng bao giờ chờ đợi ai.

    Trước ngày thi, cô gái gặp tai nạn. Một vụ va chạm bất ngờ trên đường đã cướp đi sinh mạng của cô. Khi nhận được tin dữ, chàng trai lao đến bệnh viện, đôi chân từng kiêu hãnh trên sàn diễn nay lại run rẩy đến mức không thể đứng vững. Anh chỉ kịp nhìn thấy gương mặt quen thuộc lần cuối, tái nhợt và lặng im, như thể chỉ đang ngủ quên giữa giấc mộng dang dở.

    Không còn cô, điệu nhảy của anh liệu còn ý nghĩa gì nữa?

    Hôm diễn ra cuộc thi, người ta vẫn thấy anh xuất hiện trong hậu trường. Nhưng trên sân khấu, chỉ có một mình anh nhảy. Một bài múa lạ lẫm, không theo bất kỳ bài biên đạo nào trước đó. Anh nhảy như thể đang nắm lấy một bàn tay vô hình, như thể cô vẫn đang ở đây, ngay bên anh.

    Bài múa kết thúc, sân khấu lặng im. Không ai vỗ tay, không ai thốt nên lời, vì họ cảm nhận được nỗi đau đang thấm vào từng động tác của anh.

    Nhưng đối với anh, bài múa ấy vẫn chưa kết thúc.

    Anh không thể dừng lại.

    Từ ngày đó, chàng trai rơi vào vòng xoáy của những điệu múa vô tận. Anh nhảy không ngừng, bất kể ngày hay đêm. Trong phòng tập, ngoài sân khấu, dưới cơn mưa hay giữa những con phố vắng vẻ, anh vẫn tiếp tục xoay vòng, vẫn đưa tay ra như thể cô đang nắm lấy.

    Những người xung quanh cố gắng kéo anh trở lại thực tại, nhưng anh chẳng nghe thấy gì cả. Cơ thể anh dần gầy đi, đôi chân không còn mạnh mẽ như trước, nhưng anh vẫn tiếp tục.

    Càng múa, anh càng cảm thấy gần cô hơn. Như thể chỉ cần tiếp tục, anh sẽ lại chạm vào được cô, sẽ lại nghe thấy giọng nói của cô thì thầm bên tai:

    "Chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại, đúng không?"

    Và anh vẫn thì thầm câu trả lời như trước đây.

    "Ừ, không bao giờ."

    Bảy ngày trôi qua kể từ khi cô rời đi, bảy ngày anh không ngừng nhảy.

    Cơ thể anh gầy rộc, những bước chân vốn dẻo dai giờ đã lảo đảo. Nhưng dù đôi chân run rẩy, dù hơi thở đứt quãng, anh vẫn không dừng lại.

    Mỗi đêm, khi những người khác chìm vào giấc ngủ, anh vẫn xoay người trong bóng tối, điệu múa của một kẻ lạc lối. Không còn nhịp điệu, không còn khán giả, chỉ còn một người đang điên cuồng tìm lại người con gái đã biến mất khỏi thế gian này.

    Sáng ngày thứ bảy, người ta tìm thấy anh trên sân khấu nơi họ từng tập luyện. Anh nằm bất động giữa những vết chân lộn xộn in trên sàn gỗ, đôi mắt khép hờ, như thể đang ngủ quên trong một giấc mơ dang dở.

    Không ai biết giây phút cuối cùng anh đã múa gì, nhưng có người nói họ nhìn thấy anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên một tia sáng bình yên trước khi ngã xuống.

    Có lẽ, anh đã nhìn thấy cô.

    Bên ngoài, trời đổ mưa. Cơn mưa lặng lẽ như tiếng đàn violin buồn bã tiễn đưa một linh hồn cô độc. Giữa những hạt nước rơi lấp lánh, người ta thấy một bóng hình mờ ảo xuất hiện trên sân khấu, một cô gái trong bộ váy trắng, nhẹ nhàng dang tay đón lấy chàng trai đang dần rời xa thực tại.

    Không ai có thể chứng thực điều đó. Nhưng những người từng chứng kiến câu chuyện của họ đều tin rằng, cuối cùng, anh đã có thể cùng cô nhảy điệu vũ của họ lần nữa.

    Lần này, không còn chia ly.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...