1 người đang xem

Vy Hạ

Nàng Cua
Bài viết: 50 Tìm chủ đề
305 3
Tên truyện: Tình yêu và nốt nhạc

Tác giả: Nàng Cua

Thể loại: Lãng mạn, tâm lý xã hội

54185940762_fe876b0753_o.jpg

Văn án:

Hoàng, một chàng trai cuối cấp với niềm đam mê âm nhạc, đứng trước lựa chọn giữa con đường đại học an toàn và sự nghiệp đầy gian khó trong thế giới âm nhạc. Lan, cô sinh viên luôn là người bạn đồng hành, là nguồn động viên lớn lao, giúp anh vượt qua những hoài nghi và lo lắng. Tình yêu giữa họ, giống như những nốt nhạc hài hòa, tiếp sức cho Hoàng dám theo đuổi đam mê và tìm kiếm hạnh phúc. Cùng nhau, họ không chỉ đối mặt với thử thách trong sự nghiệp mà còn khám phá sự vững vàng của tình yêu, đồng thời học cách trưởng thành và sống thật với chính mình.

Một buổi sáng đầu hè, khi cơn nắng mùa hè bắt đầu chạm nhẹ vào các cánh cửa sổ lớp học, Hoàng, chàng trai cuối cấp của trường THPT Dân Lập Phú Cường, ngồi lặng lẽ ở bàn học của mình. Ngoài kia, học sinh vẫn vui vẻ, nhưng trong lòng Hoàng là sự lo lắng không thể tả. Chỉ còn ba tháng nữa thôi, anh sẽ phải bước vào kỳ thi tốt nghiệp, và hơn hết, là một bước ngoặt quan trọng trong đời – quyết định con đường mà mình sẽ đi. Những bài thi cuối cùng, những môn học chưa thực sự nắm vững, tất cả dường như đang đè nặng lên tâm trí anh.

Hoàng không phải là học sinh xuất sắc, anh chỉ có một thứ duy nhất khiến anh cảm thấy an lòng – đó là âm nhạc. Từ nhỏ, Hoàng đã yêu thích đàn guitar, những giai điệu nhẹ nhàng và sâu lắng khiến anh có thể quên đi mọi lo âu. Nhưng âm nhạc, đối với anh, luôn chỉ là niềm đam mê thuần túy, không thể là con đường sự nghiệp. Bởi trong mắt mọi người, âm nhạc không phải là một nghề mang lại sự ổn định.

Một buổi chiều, khi tiếng trống tan học vừa vang lên, Hoàng đang chuẩn bị ra khỏi lớp thì bất chợt có một bóng dáng bước vào. Đó là Lan, một cô sinh viên năm cuối của trường đại học Ngoại thương, đang tham gia buổi tư vấn cho học sinh cuối cấp. Lan có dáng người cao, khuôn mặt sáng, với đôi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn. Cô bước vào lớp học với phong thái tự tin và dễ mến, khiến cả lớp không khỏi chú ý.

"Chào các bạn, tôi là Lan, sinh viên năm cuối của trường Ngoại thương. Hôm nay tôi sẽ chia sẻ về việc lựa chọn nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp, đặc biệt là những khó khăn và cơ hội mà các bạn có thể gặp phải." Lan bắt đầu buổi chia sẻ bằng một giọng nói rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thuyết phục.

Hoàng chăm chú lắng nghe, không phải vì anh muốn thay đổi nghề nghiệp, mà vì sự ấm áp và chân thành trong cách Lan nói. Dù không phải là người dễ mở lòng, Hoàng cảm nhận được sự đồng cảm từ cô gái ấy, như thể cô ấy hiểu rõ những băn khoăn mà anh đang đối mặt. Sau buổi tư vấn, khi mọi người đã ra về, Hoàng bất chợt bước lại gần cô.

"Chào chị, tôi là Hoàng, học sinh lớp 12. Cảm ơn chị đã chia sẻ rất nhiều thông tin bổ ích," Hoàng nói, giọng có phần lạ lẫm.

Lan quay lại, mỉm cười. "Chào cậu, tôi rất vui khi biết cậu quan tâm. Em có câu hỏi gì không?"

Hoàng ngập ngừng, rồi nói: "Thực ra.. tôi chưa biết mình nên làm gì sau khi tốt nghiệp. Tôi chỉ biết mình thích âm nhạc, nhưng tôi không nghĩ đó là nghề nghiệp thực sự."

Lan nhìn Hoàng một lát, như thể đang suy nghĩ về câu nói của anh. "Âm nhạc, đúng không?" Cô hỏi lại, đôi mắt sáng lên như tìm thấy điều gì đó thú vị. "Cậu có đam mê với nó, đúng không?"

Hoàng khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống, đôi bàn tay nắm chặt lại như muốn giữ lại cảm xúc. "Đúng vậy. Nhưng tôi không biết có thể theo đuổi âm nhạc như một sự nghiệp được không. Mọi người luôn bảo tôi phải chọn một nghề ổn định, kiếm tiền."

Lan mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu có thể bắt đầu từ những bước nhỏ, thử nghiệm dần dần. Chưa chắc âm nhạc không thể là sự nghiệp của bạn. Nếu thực sự yêu thích, có thể bạn sẽ tìm ra cách để biến nó thành nghề. Quan trọng là bạn phải dám theo đuổi đam mê của mình, dù có khó khăn thế nào."

Hoàng im lặng, cảm nhận từng lời cô nói như một ngọn lửa nhỏ đang bùng lên trong lòng mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc âm nhạc có thể trở thành nghề nghiệp thực sự. Những lời của Lan như một tia sáng le lói trong đêm tối, mở ra cho anh một con đường mà trước đây anh chưa từng dám mơ tới.

Ngày hôm sau, Hoàng lại đến tham gia buổi tư vấn nghề nghiệp mà Lan tổ chức cho các học sinh cuối cấp. Dù không mong đợi tìm ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng trong lòng anh có một cảm giác khác lạ, một sự thôi thúc lạ kỳ. Anh muốn tìm hiểu thêm về con đường mà Lan đã gợi ý – theo đuổi đam mê, dù có thể đối mặt với thử thách.

Buổi tư vấn hôm đó không khác nhiều so với những buổi tư vấn khác, nhưng Hoàng lại cảm thấy một niềm tin lớn hơn vào chính mình. Sau buổi tư vấn, anh lại gặp Lan, lần này, họ có một cuộc trò chuyện dài hơn.

"Hoàng, tôi nghĩ cậu có thể thử tham gia các cuộc thi âm nhạc, hoặc thậm chí là biểu diễn ở những quán cà phê nhỏ. Điều quan trọng là cần thử, cần dám thể hiện bản thân, dù có thất bại," Lan nói với một ánh mắt đầy tin tưởng.

"Nhưng tôi sợ mình không đủ giỏi. Có thể tôi sẽ thất bại," Hoàng băn khoăn.

"Thất bại không phải là kết thúc. Nó chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Quan trọng là phải tiếp tục cố gắng và không bao giờ bỏ cuộc." Lan mỉm cười, giọng nói ấm áp nhưng đầy kiên định.

Hoàng nhìn cô, lần đầu tiên cảm thấy như mình có thể dám mơ. "Cảm ơn chị. Tôi sẽ thử. Ít nhất, tôi sẽ không hối hận vì chưa thử."

Thời gian trôi qua nhanh chóng, kỳ thi tốt nghiệp cũng đã đến. Hoàng làm bài thi với tâm trạng khá thoải mái. Anh không còn cảm thấy nặng nề, không còn lo lắng quá nhiều về tương lai. Anh biết dù kết quả thi như thế nào, ít nhất anh đã tìm được đam mê của mình, và sẽ bắt đầu theo đuổi nó.

Sau kỳ thi, Hoàng bắt đầu tham gia vào các cuộc thi âm nhạc, biểu diễn ở các quán cà phê nhỏ và những sự kiện âm nhạc. Mặc dù không dễ dàng, nhưng mỗi lần anh bước lên sân khấu, anh lại cảm nhận được sự tự do, niềm vui mà âm nhạc mang lại. Anh không còn cảm thấy như một người ngoài cuộc, mà là một phần của chính cuộc sống mình.

Một năm sau, Hoàng đã có một lượng người hâm mộ nhỏ, nhưng đáng tự hào. Anh đã học được rằng không có con đường nào dễ dàng, nhưng chỉ cần có đam mê và sự kiên trì, con đường ấy sẽ dẫn anh đến những nơi mà anh không thể tưởng tượng.

Vào một buổi chiều mùa thu, khi Hoàng đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn mới, anh tình cờ gặp lại Lan. Cô vẫn như ngày nào, tươi tắn và đầy năng lượng.

"Chào Hoàng, cậu vẫn ổn chứ?" Lan cười tươi, ánh mắt đầy niềm vui khi thấy Hoàng.

"Chào chị, tôi vẫn ổn. Và tôi đã bắt đầu biểu diễn rồi, như chị đã nói." Hoàng mỉm cười, lòng đầy tự hào.

"Thật tuyệt vời! Tôi biết cậu sẽ làm được mà!" Lan đáp, giọng đầy phấn khích.

Hoàng nhìn cô, lòng cảm thấy biết ơn vô cùng. Chính những lời động viên chân thành của Lan đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Và trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng, dù con đường không dễ dàng, nhưng nếu có đam mê, sự dũng cảm và một chút may mắn, tất cả những gì anh cần là dám bước đi và tin vào chính mình.

Mùa thu năm đó, Hoàng bắt đầu dấn thân vào con đường âm nhạc mà anh đã luôn mơ ước. Những buổi biểu diễn nhỏ ở các quán cà phê, các sự kiện âm nhạc mang lại cho anh những cơ hội để phát triển, mặc dù chẳng có gì là dễ dàng. Mỗi đêm, khi đứng trên sân khấu, cảm giác tự do mà âm nhạc mang lại khiến anh quên đi mọi lo toan. Anh không còn là một học sinh cuối cấp hoang mang về tương lai, mà giờ đây, anh cảm thấy mình đang sống thật với chính mình.

Tuy nhiên, dù có niềm đam mê cháy bỏng, anh vẫn không thể quên đi những ngày tháng khó khăn của mình. Sau khi kỳ thi tốt nghiệp qua đi, Hoàng đã lựa chọn không thi vào đại học, mà dành hết thời gian cho âm nhạc. Anh đã quyết định từ bỏ một phần cuộc sống an nhàn mà nhiều người cho là "hợp lý" để theo đuổi con đường mà anh yêu thích. Những lúc khó khăn, anh lại nhớ đến Lan – cô gái đã trao cho anh niềm tin vào chính mình, đã khơi dậy trong anh sự dũng cảm để theo đuổi ước mơ.

Thỉnh thoảng, anh lại gặp Lan trong những buổi biểu diễn nhỏ, vì cô vẫn tham gia các hoạt động tình nguyện và tư vấn hướng nghiệp cho sinh viên. Tuy công việc học hành bận rộn, nhưng Lan luôn dành thời gian để ủng hộ Hoàng, dù chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ. Cô vẫn đến, ngồi ở góc quán, mỉm cười nhìn anh, luôn là người vỗ tay nhiệt tình nhất khi anh kết thúc một bài hát.

Hoàng dần cảm nhận được sự gắn kết đặc biệt giữa anh và Lan. Cô không chỉ là người bạn động viên anh trong những lúc anh yếu đuối, mà dường như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Mỗi lần thấy cô, anh lại cảm thấy an lòng, như thể mọi nỗi lo lắng trong lòng mình đều tan biến.

Một ngày, sau một buổi biểu diễn tại một quán cà phê nhỏ, khi khách khứa đã về hết, Lan lại đến chúc mừng anh. Hoàng, khi thấy cô, không kìm được cảm xúc của mình. Cả hai ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ, giữa không gian vắng lặng của quán cà phê đã tắt hết đèn, chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói từ chiếc đèn vàng ở góc.

"Cảm ơn Lan, thật sự cảm ơn chị. Mỗi lần biểu diễn xong, tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chị là người đầu tiên tin vào tôi."

Lan nhìn anh, đôi mắt sáng ngời: "Tôi chỉ nói những gì tôi cảm nhận. Cậu có tài năng và đam mê, tôi tin là cậu sẽ thành công. Nhưng có một điều, Hoàng.. tôi nghĩ cậu còn mạnh mẽ hơn thế nhiều."

Hoàng im lặng một lúc, rồi nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: "Lan, em không chỉ cảm thấy biết ơn chị vì những lời khuyên đó. Em còn cảm thấy mình.. muốn dành thời gian bên chị nhiều hơn. Em không biết sao nữa, chỉ là cảm giác.. rất đặc biệt."

Lan ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười. Cô đã cảm nhận được điều này từ lâu rồi, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Lúc này, cô quyết định để cảm xúc dẫn dắt. Cô đặt tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Hoàng, và nhẹ nhàng nói: "Thật ra, tôi cũng cảm thấy điều đó. Không phải chỉ vì cậu là người mà tôi ngưỡng mộ về đam mê âm nhạc, mà là vì cậu.. làm tôi cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt, rất ấm áp. Có lẽ tôi đã giữ nó quá lâu rồi."

Hoàng nhìn cô, rồi một nụ cười nhẹ nhàng nở ra trên môi anh. Không cần thêm lời nói, ánh mắt của cả hai đã nói lên tất cả. Một cảm giác gần gũi, ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng họ. Chưa bao giờ Hoàng nghĩ rằng mình lại có thể tìm thấy tình cảm chân thật như vậy trong một người bạn mà anh đã gặp từ rất lâu.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Hoàng và Lan ngày càng trở nên gần gũi hơn. Họ dành nhiều thời gian hơn cho nhau, không chỉ trong những buổi tối biểu diễn âm nhạc mà còn trong những buổi chiều dạo chơi bên hồ, những buổi tối lang thang trong những con phố nhỏ của thành phố. Lan giúp Hoàng nhận ra rằng, dù âm nhạc có thể là một con đường khó khăn, nhưng nếu có tình yêu và sự đồng hành, mọi thử thách đều có thể vượt qua.

Cũng vào một buổi tối mùa đông, khi làn gió lạnh lướt qua những con phố, Lan và Hoàng ngồi cạnh nhau bên chiếc ghế đá trong công viên. Hoàng nhìn Lan với đôi mắt trìu mến, đôi tay lạnh ngắt của cô trong tay anh.

"Lan, em biết con đường âm nhạc của mình còn rất dài và đầy gian khó. Nhưng em không sợ nữa. Vì có chị, em biết mình sẽ không đơn độc," Hoàng thì thầm.

Lan cười khẽ, đôi mắt sáng long lanh trong màn đêm: "Và tôi cũng sẽ luôn ở bên cậu, Hoàng. Tôi tin cậu có thể làm được tất cả những gì bạn mơ ước, miễn là bạn luôn giữ vững niềm tin vào chính mình. Và tôi tin, một ngày nào đó, chúng ta sẽ nhìn lại quãng đường này và thấy mình đã đi rất xa."

Mối quan hệ của họ càng thêm gắn bó, không chỉ dựa trên tình cảm mà còn là sự thấu hiểu, chia sẻ. Hoàng tiếp tục con đường âm nhạc của mình với nhiều buổi biểu diễn hơn, dần dần có được sự yêu mến từ công chúng. Lan vẫn chăm chỉ với việc học, nhưng cũng dành thời gian để cùng Hoàng vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Họ không chỉ là người yêu, mà còn là những người bạn tri kỷ, là nguồn động viên vô giá của nhau.

Một năm sau, khi Hoàng nhận được một hợp đồng biểu diễn với một hãng thu âm lớn, anh không thể không nghĩ đến Lan. Cô là người đã luôn ở bên anh, là người đã tin tưởng anh ngay cả khi anh chỉ là một chàng trai cuối cấp bối rối và lo lắng về tương lai. Hoàng biết rằng, không có cô, có lẽ anh sẽ không có đủ dũng khí để bước tiếp.

Vào một buổi tối mùa hè, khi họ cùng nhau ngồi dưới bầu trời đầy sao, Hoàng cầm tay Lan, nhìn vào mắt cô, rồi nói:

"Lan, em không thể tưởng tượng cuộc sống này nếu không có chị. Cảm ơn vì chị đã là nguồn động viên lớn nhất trong cuộc đời em. Em yêu chị."

Lan nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương, và nhẹ nhàng đáp lại: "Chị cũng yêu em.. Không, em cũng yêu anh, Hoàng. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Dù con đường có khó khăn đến đâu, chỉ cần chúng ta luôn bên nhau, mọi thứ đều có thể."

Cả hai nắm chặt tay nhau, giữa đêm tối mát mẻ, nhưng trái tim họ thì ấm áp hơn bao giờ hết.

Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn đường, khu công viên vắng lặng, chỉ còn lại những bóng cây cao im lìm. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh của mùa đông sắp đến. Lan và Hoàng ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá, đôi tay họ đan chặt vào nhau. Mặc dù thời tiết bên ngoài khá lạnh, nhưng không ai trong hai người cảm thấy sự giá buốt, vì sự ấm áp từ đối phương đã đủ để xua tan mọi cái lạnh xung quanh. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của họ và những tiếng lá cây xào xạc như lời thì thầm của mùa đông.

Hoàng nhìn sâu vào mắt Lan, cảm giác trong anh không chỉ là sự trân trọng, mà là một sự kết nối sâu sắc mà anh chưa bao giờ tưởng tượng đến. Anh không cần phải nói quá nhiều, vì trong ánh mắt của Lan, anh thấy tất cả những gì mình cần: Sự yêu thương, sự thấu hiểu, và cả một niềm tin tuyệt đối mà cô dành cho anh.

"Lan, anh biết con đường âm nhạc của mình sẽ không dễ dàng. Anh sẽ phải đấu tranh với sự nghi ngờ, với sự mơ hồ về tương lai, và rất có thể sẽ phải thất bại. Nhưng giờ anh không sợ nữa. Bởi vì anh có em. Và khi có em bên cạnh, anh cảm thấy mình không đơn độc trên con đường này." Hoàng nói, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng đầy sự chân thành.

Lan nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cô ấm áp như những tia nắng chiều cuối thu. "Hoàng, bạn đã đi rất xa rồi. Tôi biết bạn sẽ thành công, vì bạn không chỉ có tài năng, mà còn có trái tim đam mê thật sự. Nhưng điều quan trọng hơn là bạn biết mình cần gì và bạn không sợ dấn thân, không sợ thử thách. Tôi tin, với niềm tin và sự kiên trì, bạn sẽ đi rất xa. Và tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn, dù con đường có khó khăn thế nào."

Hoàng cảm thấy nghẹn ngào, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh. Những lời của Lan như làn sóng vỗ về, xoa dịu tất cả những lo lắng trong anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có thể tìm được một người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy. Cô không chỉ là một người con gái xinh đẹp, mà còn là người anh có thể chia sẻ mọi suy nghĩ, mọi ước mơ, và mọi hoài nghi trong lòng mình mà không phải lo lắng gì. Cô luôn ở đó, sẵn sàng lắng nghe và khích lệ anh mỗi khi anh cần.

Anh cầm chặt tay Lan, như muốn gửi gắm tất cả những gì anh chưa nói thành lời. "Cảm ơn em, Lan. Em biết không, từ khi gặp em, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Em luôn là người vững vàng, dù những lúc tôi gục ngã, em luôn là người kéo anh dậy. Anh.. anh không biết phải diễn tả như thế nào nữa, chỉ là.. em quan trọng với anh hơn tất cả."

Lan nhìn anh, đôi mắt cô sáng lên trong đêm tối. Cô không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn anh thôi là đủ hiểu. Cảm xúc trong cô lúc này thật khó diễn tả. Mỗi lần nghe Hoàng nói những lời này, trái tim cô lại đập mạnh hơn một chút. Có lẽ, ngay từ lần đầu gặp nhau, cô đã nhận ra rằng Hoàng không chỉ là một người bạn đồng hành, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình.

"Hoàng," Lan khẽ cất tiếng, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng đầy quyết tâm. "Em cũng cảm thấy như vậy. Em không biết mình sẽ đi đâu, nhưng em biết, dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ luôn có nhau. Em tin vào chúng ta. Dù con đường phía trước có bao nhiêu gian khó, em vẫn muốn đi cùng anh, không chỉ là một người bạn, mà là một người yêu."

Hoàng quay sang nhìn Lan, ánh mắt anh dịu dàng, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Anh cảm thấy như thể một phần nào đó trong anh đã được hoàn thiện. Bây giờ anh không còn phải lo lắng về tương lai, không còn sợ hãi với những thử thách. Có Lan bên cạnh, anh biết rằng mình sẽ luôn có một nơi để quay về, một bến đỗ ấm áp trong những lúc mệt mỏi.

Anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô, như một lời cảm ơn chân thành và cũng là một lời thề hứa. "Cảm ơn em. Em đã cho anh một lý do để tin vào chính mình, và cả vào chúng ta. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ, vì anh không chỉ có đam mê, mà anh còn có em."

Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ngập tràn hạnh phúc. "Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, Hoàng. Em tin vào chúng ta. Và em tin rằng, khi có tình yêu và đam mê, không gì là không thể."

Cả hai ngồi im lặng trong một lúc, tận hưởng sự yên bình và hạnh phúc giản dị. Hoàng cảm nhận được sự an yên trong lòng, như thể mọi điều xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại tình yêu mà anh và Lan chia sẻ. Anh biết rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, thì với Lan bên cạnh, mọi khó khăn sẽ không thể làm anh gục ngã.

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa những chiếc lá rơi và gió mùa đông lướt qua, họ ngồi bên nhau, cảm nhận sự gắn kết vô hình, nhưng mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì. Tình yêu của họ, như những nốt nhạc trong bài hát, vẫn tiếp tục vang lên, dù cho quãng đường phía trước có xa xôi và gi
an khó đến đâu.

-HOÀN-
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back