

GỬI ĐỜI VÀO NỐT NHẠC
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Bài thơ này mình viết tặng cho không chỉ những người làm về âm nhạc, mà cho những trái tim đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật, sẽ có những người lấp lòe suốt đời như đom đóm, cũng có những người cháy hết mình như bó đuốc rồi tắt từ lâu, nhưng mọi cống hiến là đáng quý, đáng trân trọng. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Tôi gửi thanh xuân vào từng phách trống
Những nốt nhạc nuôi tim, không nuôi tim
Đường đời như bản phối
Lắm lúc chông chênh
Nhưng khán giả là lý do tôi không dừng bước.
*
Bắt đầu từ chiếc guitar cũ
Dây đã han gỉ
Phòng trọ tường ẩm mốc
Ánh đèn vàng như đổ lệ
Bản nhạc đầu tiên
Nghe như mưa rơi trên mái tôn
Không ai khen
Nhưng tôi biết đó là tiếng lòng đang mở cửa.
*
Xây nhà bằng gạch
Xây tương lai bằng âm thanh
Bốn Bốn (4/4) là nhịp tim
Từng beat giữ tôi lạc khỏi hướng
Cuộc đời này giống bản nhạc dài
Không thể tua ngược
Mộ lần sai nốt là một bài học
Chứ không phải là thất bại.
*
Người ta hỏi "âm nhạc cho toi gì"
Cho tôi lý do tỉnh dậy mỗi sáng
Tiền bạc rồi sẽ biến mất
Nhưng ký ức trên sân khấu
Là bản thu vĩnh viễn.
*
Tôi học cách lặng nghe im lặng
Vì đó là lời ca sâu sắc nhất
Học cách đứng một mình
Như nốt đơn vẫn đủ lay động cả bài nhạc
Ánh đèn rồi cũng tắt
Khán phòng rồi cũng vắng
Nhưng âm nhạc - như hơi thở
Chỉ rời khi tôi ngừng sống.
*
Cuộc đời không có điệp khúc
Chỉ có những lần ngẫu hứng
Cứ chơi theo cảm xúc
Không cần theo công thức
Vì nghệ sĩ là người giữ lửa
Giữa thời gian và lãng quên.
*
Những nốt nhạc nuôi tim, không nuôi tim
Đường đời như bản phối
Lắm lúc chông chênh
Nhưng khán giả là lý do tôi không dừng bước.
*
Bắt đầu từ chiếc guitar cũ
Dây đã han gỉ
Phòng trọ tường ẩm mốc
Ánh đèn vàng như đổ lệ
Bản nhạc đầu tiên
Nghe như mưa rơi trên mái tôn
Không ai khen
Nhưng tôi biết đó là tiếng lòng đang mở cửa.
*
Xây nhà bằng gạch
Xây tương lai bằng âm thanh
Bốn Bốn (4/4) là nhịp tim
Từng beat giữ tôi lạc khỏi hướng
Cuộc đời này giống bản nhạc dài
Không thể tua ngược
Mộ lần sai nốt là một bài học
Chứ không phải là thất bại.
*
Người ta hỏi "âm nhạc cho toi gì"
Cho tôi lý do tỉnh dậy mỗi sáng
Tiền bạc rồi sẽ biến mất
Nhưng ký ức trên sân khấu
Là bản thu vĩnh viễn.
*
Tôi học cách lặng nghe im lặng
Vì đó là lời ca sâu sắc nhất
Học cách đứng một mình
Như nốt đơn vẫn đủ lay động cả bài nhạc
Ánh đèn rồi cũng tắt
Khán phòng rồi cũng vắng
Nhưng âm nhạc - như hơi thở
Chỉ rời khi tôi ngừng sống.
*
Cuộc đời không có điệp khúc
Chỉ có những lần ngẫu hứng
Cứ chơi theo cảm xúc
Không cần theo công thức
Vì nghệ sĩ là người giữ lửa
Giữa thời gian và lãng quên.
*
Bài thơ này mình viết tặng cho không chỉ những người làm về âm nhạc, mà cho những trái tim đã cống hiến hết mình cho nghệ thuật, sẽ có những người lấp lòe suốt đời như đom đóm, cũng có những người cháy hết mình như bó đuốc rồi tắt từ lâu, nhưng mọi cống hiến là đáng quý, đáng trân trọng. Xin cảm ơn mọi người đã đọc.