Chương 10. Tiến vào khu trại giam
Cánh cửa dưới bụng chiếc vận tải cơ từ từ mở ra trong ánh sáng chói lọi, từ bên trong đó chạy ra hai chiếc xe quân sự bọc thép kín mít.
Sau khi hai chiếc xe chạy ra thì đỗ thành một hàng rồi những chiến binh trong bộ đồ vũ trụ leo lên những chiếc xe quân sự khác, tất cả tạo thành một đội hình chạy dọc theo phi trường.
Sau khi ra khỏi phi trường, đoàn xe tăng tốc trên con đường phủ đầy cát sỏi, từng vệt bánh xe bốc lên bụi mờ mù mịt lan tỏa ra hai bên khiến cảnh quan xung quanh vốn trơ trụi cùng lổn nhổn mỏm đá như sa mạc càng thêm phần kỳ ảo.
Nửa giờ sau, đoàn xe về đến tổng hành dinh của khu đô thị Thần Giới. Từ xa nhìn lại, khu đô thị này như một bức tường thành khổng lồ màu bê tông xám xịt nổi bật trên nền trời màu đỏ nhạt.
Bức tường cao đến nỗi có thể ví nó như một tòa nhà cũng không sai chút nào, nó có độ cao bằng kích thước của một tòa nhà ba mươi tầng, xung quanh không hề có lấy một chiếc cửa sổ mà nhẵn nhụi, phẳng lỳ.
Chỉ có trên đỉnh của bức tường là những tháp canh nối tiếp nhau thành từng đoạn dài chừng ba trăm mét. Tháp canh được bọc kính để cho lính gác có thể nhìn ra ngoài, trên đỉnh tháp là các hệ thống đèn pha đang nhấp nháy liên tục quét rọi tứ phía.
Sau khi chiếc xe cuối cùng lọt qua cánh cửa thép dày cộm của bức tường vĩ đại thì cánh cửa mới từ từ đóng lại, cách biệt khu vực bên trong với tự nhiên bên ngoài.
Đoàn xe tiếp tục chạy trên những con phố bên trong khu đô thị, đến một quảng trường lớn thì dừng lại ở đó. Cửa của các xe quân sự lại từ từ mở ra, những tên chiến binh trong bộ đồ vũ trụ lại xuất hiện, chúng nhanh chóng xếp thành hai hàng đứng trang nghiêm, tay chúng lăm lăm khẩu súng laser như sẵn sàng khạc lửa vào ai đó không được phép đến gần đoàn xe.
Phía đối diện quảng trường là một cánh cửa kính lớn, có bảy người đang đứng sẵn ở đó bao gồm bốn tên chiến binh tay lăm lăm súng đứng gác hai bên, còn lại ba người dáng vẻ là quan chức trong đó hai tên phải trái thì mặc bộ đồ dân sự còn tên đứng giữa lại mặc quân phục đeo hàm thượng tá.
Hai chiếc xe chở phạm đi ở giữa đoàn xe từ từ mở cửa ra, đám chiến binh đang đứng dõi mắt nhìn theo.
Chỉ thấy trong chiếc xe đi đầu bước ra một gã sỹ quan cao cấp, quân hàm thượng tá. Tay gã cầm một cặp tài liệu đen bóng, gã nhanh nhẹn tiến tới gần ba tên quan chức đang đứng trước cánh cửa kính.
Bên trong chiếc xe đi sau thì có một kẻ mặc áo tù rộng thùng thình, cao gần ba mét, hai tay bị xích chặt vào một cái gông kim loại đeo trên cổ, mặt bị bịt một túi vải kín mít chỉ hở hai mắt chậm rãi bước xuống xe. Hai bên kẻ này là hai tên sỹ quan trung úy trong bộ đồ chiến binh vũ trụ đang xốc nách hai bên.
Những tên chiến binh khác cũng lần lượt chui ra theo, chúng tập hợp lại thành một đoàn tiền hô hậu ủng tiến về phía cánh cửa, nơi đang có bảy người đứng chờ sẵn.
"Dừng lại." Tên thượng tá đứng trước cánh cửa kính giơ tay lên ra hiệu, đoàn người đang tiến tới bèn dừng lại.
"Chào Thượng tá, xin cho kiểm tra giấy tờ?" Tên thượng tá đứng trước cửa kính giơ tay chào kiểu nhà binh hô lên.
Tên thượng tá chỉ huy đoàn áp tải phạm nhân cũng dừng lại giơ tay chào giống như tên kia mồm nói:
"Chào Thượng tá chỉ huy. Giấy tờ của phạm nhân đây, mời Thượng tá xem."
Rồi gã tiến lên đưa chiếc cặp da cho tên thượng tá. Tên thượng tá đứng trước cánh cửa nhanh chóng mở cặp da lấy tài liệu ra rồi chăm chú đọc. Đọc xong gã chau mày rồi khoát tay ra hiệu nói:
"Bỏ khăn trùm đầu ra kiểm tra thân phận phạm nhân."
Nghe gã nói, tên thượng tá chỉ huy đoàn áp tải khẽ quay đầu ra hiệu, hai tên sỹ quan trung úy áp giải bèn lột chiếc khăn trùm đầu phạm nhân ra, chỉ thấy đúng là gương mặt của gã Jose. Chỉ có điều trông mặt của Jose lúc này trông tái mét, dáng điệu uể oải, đứng run rẩy khác thường, dường như công lực của gã đã mất hết từ lúc nào.
Ba tên chỉ huy đứng trước cánh cửa kinh sau khi quan sát kỹ gương mặt Jose và đối chiếu với ảnh trên tài liệu xong thì tên thượng tá gật đầu rồi nói:
"Được rồi. Trước tiên đem phạm nhân tiến vào phòng y tế để tiêm thuốc hóa học xóa bỏ cảnh giới, sau đó thì đem hắn đến tầng bốn khu đô thị trại giam căn phòng 765, thu xếp cho hắn ăn ở tại đó. Còn giấy tờ, thẻ thông tin cá nhân liên quan sẽ được gửi đến cho hắn sau."
Theo lệnh của tên thượng tá chỉ huy, đoàn chiến binh áp giải tên tù phạm cùng tiến qua cánh cửa kính vào một khu hành lang sáng trưng ánh đèn.
Sau một hồi đi vòng vèo và qua cả tá cánh cửa sắt kiên cố, cả đám đã đến một cánh cửa lớn khác có tấm biển trắng to tướng "Khu y tế" kèm theo một cái hình thập tự đỏ chót thì cả bọn mới dừng lại.
Tên thượng tá dẫn đường đưa tay quẹt một cái thẻ vào một khe nhỏ trên cánh cửa, lập tức có tiếng chuông réo bên trong rồi cánh cửa tự động mở ra, đám người liền nối tiếp nhau tiến vào.
Ở bên trong là một cái phòng lớn trắng toát đầy những thiết bị y tế tối tân, được phân chia ra làm rất nhiều khu vực. Có hai người mặc áo blu trắng kiểu bác sỹ đang đứng chờ sẵn. Tên thượng tá chỉ huy tiến tới nói với hai gã mặc áo trắng gì đó, đồng thời gã mở cặp đưa một tập tài liệu cho hai gã áo trắng kia xem.
Gã áo trắng cao bèn cầm lấy tập tài liệu đọc rồi đưa cho gã lùn hơn xem. Sau khi gã bác sỹ lùn đọc xong thì khẽ nhăn trán nói:
"Được rồi Thượng tá. Nhanh đưa tội phạm lên trên ghế sắt rồi mọi người đi ra ngoài, chỉ khi nào được phép của chúng ta thì mới được vào đón tù phạm đi."
"Rõ, thưa bác sỹ trưởng khu." Gã thượng tá dẫn đường khẽ cúi người kiểu nhà binh nói.
Nói xong gã ra hiệu cho hai tên trung úy áp giải phạm nhân đến và cả ba tên cùng với hai gã bác sỹ áo trắng cùng phối hợp kéo tên tù phạm lên một cái ghế sắt bóng loáng to bổ chảng ở giữa phòng.
Sau khi cả năm người hì hục kéo dây đai quanh tên tù phạm làm mấy vòng để khóa chặt thân thể hắn vào chiếc ghế thì cả ba tên sỹ quan đều lui ra khỏi phòng y tế cùng đám chiến binh đứng chờ đợi ngoài cửa.
Bởi vì trong trại giam có rất nhiều thành phần tội phạm và cũng có rất nhiều kẻ công lực cao tuyệt nên để đề phòng bất trắc, những tội phạm có cảnh giới quá cao đều phải bị tiêm hóa chất làm giảm cảnh giới.
Những kẻ bị giảm cảnh giới mặc dù không được mạnh mẽ như trước nhưng dù sao cũng không bị mất hết, vì thế vẫn còn tung hoành giữa chốn tội phạm được.
Điều này là cần thiết để duy trì hòa bình, ổn định trong trại giam. Thử nghĩ mà xem, nếu để một tên tội phạm nào đó có cảnh giới quá cao ở đây thì tức là hắn sẽ làm "trùm", lúc đó sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Nếu tên "trùm" mà độc ác, bất lương thì hắn sẽ tụ tập đàn em lại để phá phách, cướp bóc hoặc giết người, tệ hơn nữa là gã có đủ sức mạnh để chống lại các đội chiến binh cảnh sát hoặc cướp chính quyền.
Trong quá khứ đã từng có chuyện xảy ra như vậy nên về sau, cả ba Giới đều thống nhất không cho tội phạm nào được có cảnh giới vượt qua cảnh giới đồng.
Dù sao tội phạm vào đây là để lao động, nếu làm cho hắn mất hết công lực thì lao động thế nào được. Vì thế cảnh giới đồng là quá đủ để cho tội phạm sống ổn định trong các đô thị trại giam này.
Vì vậy những tên tội phạm bị giảm cảnh giới nhưng kinh nghiệm và hiểu biết của hắn cũng khác xa với những kẻ vốn ở cảnh giới thấp. Hơn nữa giảm cảnh giới là giảm công lực chứ không phải giảm sức bền thân thể nên những tên tội phạm bị giảm cảnh giới thì thân thể hắn vẫn cứng rắn bền bỉ như trước chứ không hề yếu chút nào.
Do đó, những kẻ như Jose dù có tiêm thuốc giảm cảnh giới thì gã vẫn là một tên "ghê gớm". Kẻ khác dù có cùng cảnh giới đồng mà tấn công Jose thì cũng chỉ đau tay chứ chẳng thể làm gì được vì thân thể gã vốn đã cứng rắn như sắt. Gã mà vào trại giam thì dễ trở thành "trùm" ngay lập tức.
Trong phòng chỉ còn hai tên bác sỹ cùng gã Jose bị xích chặt giữa ghế, gã bác sỹ lùn bèn đi vào một căn phòng nhỏ cạnh đó để lấy thuốc. Gã chăm chú rút một cái ống tiêm to như cổ tay rồi cắm vào một loạt lọ thuốc xanh xanh đỏ đỏ rồi hút đầy vào cái ống tiêm.
Xong xuôi gã quay lại bên phạm nhân, vừa đi gã vừa quan sát cái ống tiêm đang chứa đầy một chất lỏng màu xanh lè bên trong.
Cùng lúc đó thì gã bác sỹ cao cũng đang đứng cạnh nạn nhân xem xét các màn hình tín hiệu bên chiếc ghế, đến khi gã bác sỹ lùn tiến đến thì hai gã mới trao đổi với nhau vài câu rồi gã bác sỹ lùn bèn đến bên phạm nhân để bơm thuốc.
Đúng lúc này thì dị biến xảy ra, chỉ thấy gã Jose đang lờ đờ trên ghế bỗng nhiên vùng mạnh một cái, bao nhiêu dây xích, đai nẹp quấn quanh người gã bỗng nhiên "bựt.. bựt.. bựt.." rồi đứt tung tóe, gã Jose đang nằm bỗng giơ tay túm lấy cổ gã bác sỹ lùn rồi bẻ mạnh một cái như bẻ cổ một con vịt bầu.
Gã bác sỹ lùn chưa kịp phản ứng đã bị Jose bẻ gãy cổ, chỉ nghe tiếng "rắc.. rắc.." như tiếng xương gẫy vang lên rồi gã bác sỹ lùn ngã gục xuống sàn nhà, đầu nghẹo sang một bên tắt thở.
Ống tiêm to tướng bị rơi xuống sàn nhà nẩy tưng lên tạo thành một tràng âm thanh lanh lảnh nghe rợn cả người.
Gã bác sỹ cao cũng không kịp phản ứng, gã chỉ biết trợn tròn đôi mắt kinh hãi nhìn về tên Jose đang chậm rãi ngồi dậy.
Tên Jose đưa mắt nhìn lạnh lùng về phía tên bác sỹ cao rồi từ từ đứng dậy đi về phía gã khiến tên bác sỹ cao hoảng sợ lùi lại liên tục đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau mới dừng lại.
Tim của tên bác sỹ lập tức đập "thình thịch", gã hoảng quá lắp bắp kêu lên:
"Tại sao ngươi lại tỉnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi không bị uống thuốc mê trên phi thuyền?"
Điều này khó trách tên bác sỹ cao hoảng hốt, bởi vì theo những gì gã biết thì tất cả tội phạm trước khi vào đây đều đã bị uống thuốc mê. Lúc đó bao nhiêu công lực dù có cao tuyệt cũng không sử dụng được.
Đằng này gã Jose lại dường như không có việc gì, chỉ riêng việc gã bứt đứt hết dây buộc là đã nói rõ công lực của gã vẫn còn nguyên vẹn.
Gã Jose nghe tên bác sỹ cao hỏi vậy thì khẽ nhếch mép cười gằn:
"Hừ. Chỉ có lũ ngu xuẩn chúng mày mới nghĩ rằng ta bị uống thuốc mê."
Rồi gã lừ lừ tiến tới túm lấy cổ tên bác sỹ cao nhấc lên, mặc dù tên bác sỹ cao tới hai thước rưỡi nhưng gã bị tên Jose xách cổ lên như xách một con vịt, tên bác sỹ cao hốt hoảng kêu:
"Tha cho ta.. Tha cho ta.. ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi đây."
Dù sao thì tên bác sỹ này cũng biết đối phương là một gã đại tướng Ma đạo cảnh giới vàng, không phải sức gã có thể chống lại nên gã chỉ còn biết van xin đối phương tha chết.
Nhưng những van xin của gã đã trở nên vô dụng với tên Jose, sau khi xách cổ nạn nhân lên ngắm nghía một lúc thì gã Jose cũng lắc đầu rồi bóp tay, cổ tên bác sỹ cao cũng lập tức kêu "rắc.. rắc.." vài tiếng rồi gã cũng nghẹo đầu tắt thở.
Gã Jose sau khi vứt xác tên bác sỹ cao xuống nền nhà thì gã cũng không vội đi ra mà điềm nhiên lục lọi khắp phòng y tế một hồi rồi mới thong thả đi về phía cánh cửa chính đang khép chặt.
Đến đây gã chậm rãi mở cửa rồi từ từ bước ra. Ở phía ngoài là tên thượng tá chỉ huy khu hành chính đang đứng trao đổi gì đó với tên thượng tá chỉ huy đội áp giải và hai tên trung úy, nghe thấy cánh cửa phòng y tế khẽ mở ra thì gã quay đầu lại nhìn.
Sau khi thấy gã Jose lừ lừ đi ra thì tên thượng tá chỉ huy hơi giật mình, gã cũng không hiểu tại sao phạm nhân lại đi ra một mình thì bỗng nhiên thấy gáy đau nhói, tên thượng tá chỉ huy đội áp giải đang đứng cạnh gã bỗng nhanh như cắt giáng một đòn mạnh mẽ vào gáy gã.
Gã thượng tá chỉ huy không kịp chống cự, cú đánh khiến gã choáng váng gục xuống, tên thượng tá chỉ huy đội áp giải lại tung tiếp một cú đấm móc vào bụng dưới tên thượng tá kia khiến cho gã gục hẳn xuống đất.
Hai tên sỹ quan trung úy thấy vậy cũng rút súng ngắn bên người ra nã về phía bọn chiến binh đi theo tên thượng tá dẫn đường, lập tức hàng loạt tia laser chói lòa bắn xẹt xẹt khắp hành lang.
Bọn chiến binh áp giải đứng đó cũng giương súng tham chiến, giây lát bốn tên chiến binh đi theo tên thượng tá dẫn đường đã ngã gục. Ngực, đầu, bụng của bọn chúng bị bắn nổ, khói bốc lên nghi ngút, giây lát hành lang trước cửa phòng y tế máu chảy loang lổ đỏ lòm.
Gã Jose thấy vậy cũng chẳng thèm vội vàng gì, gã cứ lừ lừ tiến tới gần tên thượng tá bị đấm ngã rồi vươn cánh tay dài như tay vượn túm lấy cổ tên thượng tá xách lên.
Tên thượng tá mặc dù bị đấm gục nhưng gã vẫn chưa chết, gã run lẩy bẩy nhịn đau khàn khàn nói:
"Đại tướng Jose, ông làm thế này là muốn cướp ngục sao? Phải biết rằng làm thế thì các đội chiến binh của chúng ta sẽ tiến đến đây tiêu diệt ông đó."
Gã Jose nghe nói thế thì nhếch mép cười gằn nói:
"Hừ.. Ngươi nghĩ rằng nói điều này sẽ làm ta sợ chăng? Nếu trước kia mà sợ thì ta đã chẳng nã tên lửa hạt nhân vào hạm đội vũ trụ của các ngươi. Đi chết đi."
Nói xong tên Jose khẽ bóp tay rồi vặn một cái làm cổ tên thượng tá lập tức "rắc.. rắc.." vài tiếng rồi gập lại như bẻ gãy một cành cây.
Có lẽ bẻ gãy cổ là hành động mà tên Jose thích nhất khi tiễn các đối thủ của mình lên chầu giời. Gã còn xoa xoa hai tay vào nhau rồi vỗ vài cái như phủi bụi rồi mới thong thả nhìn về phía mấy tên thuộc hạ.
Tên thượng tá thuộc hạ thấy hành động của Jose thì hơi rùng mình nhưng gã không biểu lộ cảm xúc gì mà nhanh chóng cúi xuống lục lọi quần áo và cặp xách của tên thượng tá đã chết rồi tất cả bọn chúng cùng theo tên Jose rời khỏi phòng y tế đầy vết máu loang lổ và xác chết ngổn ngang.
Tại lối vào tầng trại giam thuộc khu đô thị Thần Giới, một đội chiến binh đang đứng canh gác ở đây thì thấy phía hành lang xa xa có một đám chiến binh khác đang tiến tới.
Tên thượng úy đội trưởng canh gác thấy vậy bèn giơ tay lên chào kiểu nhà binh với đám người mới tới đồng thời gã nhìn về phía tên thượng tá dẫn đầu hô lên:
"Chào Thượng tá và các chiến binh. Xin hỏi có giấy phép ra vào khu vực này không?"
Tên thượng tá dẫn đầu nghe vậy thì chẳng nói chẳng rằng rút từ trong chiếc cặp gã vẫn xách theo mình một tập tài liệu. Sau khi y để cho gã thượng úy xem hết nội dung bên trong thì khẽ hỏi:
"Thế nào Thượng úy? Giấy tờ có vấn đề gì không?"
"Ồ, không.. Không vấn đề, giấy tờ và phạm nhân đều hợp lệ, xin mời Thượng tá và các chiến binh theo tôi xuống trại giam để bố trí phạm nhân chỗ ăn ở."
Gã thượng úy đội trưởng canh gác cũng rất khách khí, công việc thế này gã đã làm không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng chẳng thấy hiềm nghi gì.
Dù sao chức trách của gã là canh cổng, mà đã là canh cổng thì cứ đúng pháp luật mà làm.
Nói xong gã quay người đi trước đến cánh cửa sắt dày cộp đang đóng im ỉm và bấm vào một loạt mã số, cánh cửa từ từ mở ra cho đoàn người tiến vào trong.
Đây là một lối xuống cầu thang to và dài, sâu hun hút. Đoàn người tiến xuống vài chục thước thì lại thấy một cánh cửa sắt khác dày cộm.
Tên đội trưởng lại tiếp tục bấm một loạt mã số và cả đoàn người lại tiếp tục tiến vào bên trong sau khi cánh cửa đã mở ra.
Chỉ thấy bên trong tối om nhưng phía cuối cầu thang lại có ánh đèn le lói, đoàn người lại tiếp tục tiến lên cho đến khi đứng trước một quảng trường nhỏ mới dừng lại.
Đây đã là khu vực trại giam trong khu đô thị. Chỉ thấy ở quảng trường này có năm con đường nhỏ tỏa đi năm hướng như cánh sao, phân biệt là các khu vực tù kinh tế, tù hình sự, tù chính trị, tù nguy hiểm và tù đặc biệt.
Tất cả các phạm nhân đến đây đều được bố trí ăn ở vào các khu vực tương ứng với tội phạm của họ, chỉ khác là ở đây là khu vực giam giữ tự do, không có song sắt, nhà tù hay kìm kẹp gì cả.
Duy nhất khác biệt chính là tiêu chuẩn ăn ở của tội phạm. Với tù đặc biệt kiểu như tên Jose thì được bố trí ở các căn phòng cao cấp riêng biệt, có đầy đủ tiện nghi. Còn những tên tù mọi nhất thì chỉ được ở ghép phòng với ba, bốn tên khác, tiện nghi cũng kém đi rất nhiều.
Bởi vì tù nhân ở nơi đây được tự do đi lại nên giờ phút này ở quảng trường đang có rất nhiều tù phạm đang đứng ngồi tụ tập, nhiều tên thấy đoàn người thì giương đôi mắt tò mò nhìn sang, dường như khu trại giam lại đón tiếp một phạm nhân mới, không biết kẻ đó sẽ ở khu vực nào?
* * *
Theo các nghiên cứu của giới khảo cổ học thì kích thước của người xưa to cao hơn người hiện nay rất nhiều, nguyên nhân trong đó có thể là do môi trường cổ đại có tỷ lệ khí ô xy rất cao đến 35% thể tích so với ngày nay là 16%. Điều đó làm cho các sinh vật cổ đại có kích thước rất khổng lồ so với con cháu của chúng.
Một phần nữa có thể từ nguyên nhân dinh dưỡng, có lẽ người xưa đã có chế độ ăn uống nhiều thịt, no đủ nên to lớn hơn hậu duệ của mình. Điển hình là người ta đã tiến hành đo đạc các bức tượng đất nung từ lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Các tượng đất này được cho là sao chép 100% tỷ lệ người thật thì thấy những bức tượng này to lớn hơn so với người ngày nay.
Vào năm 2014 các nhà khảo cổ còn khai quật được một chiếc cày gỗ khổng lồ có tuổi đời khoảng 4000 năm trong khu vực "Cánh đồng Chum" thuộc tỉnh Xiêng Khoảng, gần với tỉnh Nghệ An của Việt Nam. Các nhà khoa học đã đo đạc và tuyên bố rằng chiếc cày này phù hợp với khổ người cao ít nhất là 2, 3m. Chiếc cày này hiện nay vẫn được trưng bày trong bảo tàng tỉnh Xiêng Khoảng, nước CHDCND Lào.
Tại Việt Nam, giới khoa học từ lâu đã nhận định rằng nạn đói năm 1945 do phát xít Nhật gây ra đã khiến chiều cao của người Việt Nam thấp đi ít nhất mười cm. Hậu quả là nhiều người già Việt Nam trong giai đoạn này có cơ thể rất nhỏ bé.
Như vậy có thể lý giải thiếu ăn là một trong những nguyên nhân chính khiến con người nhỏ bé đi. Trải qua hàng ngàn năm chiến tranh và thiên tai dịch bệnh liên tục khiến tỷ lệ con người trên thế giới đã nhỏ hơn so với tổ tiên.
Điển hình như trước chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật còn được gọi là Nhật lùn do chiều cao của họ thường chỉ cao trung bình 1, 5m. Nhưng đến nay người Nhật đã cao lớn hơn rất nhiều, thế hệ thanh niên của họ hầu như đều vượt qua 1, 7m.
Các nhà khoa học về dinh dưỡng đã nghiên cứu và kết luận rằng, nếu dinh dưỡng được đảm bảo thì cứ sau mỗi một thế hệ, con cháu của chúng ta sẽ cao hơn bố mẹ chúng ít nhất là một cm.
Vậy nếu qua hai ba mươi thế hệ thì con cháu chúng ta sẽ cao hơn 20 - 30 cm và tiếp tục vài trăm thế hệ sau đó thì sẽ thế nào?
Ảnh chụp bộ xương được khai quật tháng 12 năm 2015 tại thành phố cổ Odessos của Hy Lạp, ngày nay là vùng Varna, thuộc nước Bulgaria.
(Nguồn: Internet)
Và những bức tượng đất nung tại lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Trung Quốc
(Nguồn: Internet)
Sau khi hai chiếc xe chạy ra thì đỗ thành một hàng rồi những chiến binh trong bộ đồ vũ trụ leo lên những chiếc xe quân sự khác, tất cả tạo thành một đội hình chạy dọc theo phi trường.
Sau khi ra khỏi phi trường, đoàn xe tăng tốc trên con đường phủ đầy cát sỏi, từng vệt bánh xe bốc lên bụi mờ mù mịt lan tỏa ra hai bên khiến cảnh quan xung quanh vốn trơ trụi cùng lổn nhổn mỏm đá như sa mạc càng thêm phần kỳ ảo.
Nửa giờ sau, đoàn xe về đến tổng hành dinh của khu đô thị Thần Giới. Từ xa nhìn lại, khu đô thị này như một bức tường thành khổng lồ màu bê tông xám xịt nổi bật trên nền trời màu đỏ nhạt.
Bức tường cao đến nỗi có thể ví nó như một tòa nhà cũng không sai chút nào, nó có độ cao bằng kích thước của một tòa nhà ba mươi tầng, xung quanh không hề có lấy một chiếc cửa sổ mà nhẵn nhụi, phẳng lỳ.
Chỉ có trên đỉnh của bức tường là những tháp canh nối tiếp nhau thành từng đoạn dài chừng ba trăm mét. Tháp canh được bọc kính để cho lính gác có thể nhìn ra ngoài, trên đỉnh tháp là các hệ thống đèn pha đang nhấp nháy liên tục quét rọi tứ phía.
Sau khi chiếc xe cuối cùng lọt qua cánh cửa thép dày cộm của bức tường vĩ đại thì cánh cửa mới từ từ đóng lại, cách biệt khu vực bên trong với tự nhiên bên ngoài.
Đoàn xe tiếp tục chạy trên những con phố bên trong khu đô thị, đến một quảng trường lớn thì dừng lại ở đó. Cửa của các xe quân sự lại từ từ mở ra, những tên chiến binh trong bộ đồ vũ trụ lại xuất hiện, chúng nhanh chóng xếp thành hai hàng đứng trang nghiêm, tay chúng lăm lăm khẩu súng laser như sẵn sàng khạc lửa vào ai đó không được phép đến gần đoàn xe.
Phía đối diện quảng trường là một cánh cửa kính lớn, có bảy người đang đứng sẵn ở đó bao gồm bốn tên chiến binh tay lăm lăm súng đứng gác hai bên, còn lại ba người dáng vẻ là quan chức trong đó hai tên phải trái thì mặc bộ đồ dân sự còn tên đứng giữa lại mặc quân phục đeo hàm thượng tá.
Hai chiếc xe chở phạm đi ở giữa đoàn xe từ từ mở cửa ra, đám chiến binh đang đứng dõi mắt nhìn theo.
Chỉ thấy trong chiếc xe đi đầu bước ra một gã sỹ quan cao cấp, quân hàm thượng tá. Tay gã cầm một cặp tài liệu đen bóng, gã nhanh nhẹn tiến tới gần ba tên quan chức đang đứng trước cánh cửa kính.
Bên trong chiếc xe đi sau thì có một kẻ mặc áo tù rộng thùng thình, cao gần ba mét, hai tay bị xích chặt vào một cái gông kim loại đeo trên cổ, mặt bị bịt một túi vải kín mít chỉ hở hai mắt chậm rãi bước xuống xe. Hai bên kẻ này là hai tên sỹ quan trung úy trong bộ đồ chiến binh vũ trụ đang xốc nách hai bên.
Những tên chiến binh khác cũng lần lượt chui ra theo, chúng tập hợp lại thành một đoàn tiền hô hậu ủng tiến về phía cánh cửa, nơi đang có bảy người đứng chờ sẵn.
"Dừng lại." Tên thượng tá đứng trước cánh cửa kính giơ tay lên ra hiệu, đoàn người đang tiến tới bèn dừng lại.
"Chào Thượng tá, xin cho kiểm tra giấy tờ?" Tên thượng tá đứng trước cửa kính giơ tay chào kiểu nhà binh hô lên.
Tên thượng tá chỉ huy đoàn áp tải phạm nhân cũng dừng lại giơ tay chào giống như tên kia mồm nói:
"Chào Thượng tá chỉ huy. Giấy tờ của phạm nhân đây, mời Thượng tá xem."
Rồi gã tiến lên đưa chiếc cặp da cho tên thượng tá. Tên thượng tá đứng trước cánh cửa nhanh chóng mở cặp da lấy tài liệu ra rồi chăm chú đọc. Đọc xong gã chau mày rồi khoát tay ra hiệu nói:
"Bỏ khăn trùm đầu ra kiểm tra thân phận phạm nhân."
Nghe gã nói, tên thượng tá chỉ huy đoàn áp tải khẽ quay đầu ra hiệu, hai tên sỹ quan trung úy áp giải bèn lột chiếc khăn trùm đầu phạm nhân ra, chỉ thấy đúng là gương mặt của gã Jose. Chỉ có điều trông mặt của Jose lúc này trông tái mét, dáng điệu uể oải, đứng run rẩy khác thường, dường như công lực của gã đã mất hết từ lúc nào.
Ba tên chỉ huy đứng trước cánh cửa kinh sau khi quan sát kỹ gương mặt Jose và đối chiếu với ảnh trên tài liệu xong thì tên thượng tá gật đầu rồi nói:
"Được rồi. Trước tiên đem phạm nhân tiến vào phòng y tế để tiêm thuốc hóa học xóa bỏ cảnh giới, sau đó thì đem hắn đến tầng bốn khu đô thị trại giam căn phòng 765, thu xếp cho hắn ăn ở tại đó. Còn giấy tờ, thẻ thông tin cá nhân liên quan sẽ được gửi đến cho hắn sau."
Theo lệnh của tên thượng tá chỉ huy, đoàn chiến binh áp giải tên tù phạm cùng tiến qua cánh cửa kính vào một khu hành lang sáng trưng ánh đèn.
Sau một hồi đi vòng vèo và qua cả tá cánh cửa sắt kiên cố, cả đám đã đến một cánh cửa lớn khác có tấm biển trắng to tướng "Khu y tế" kèm theo một cái hình thập tự đỏ chót thì cả bọn mới dừng lại.
Tên thượng tá dẫn đường đưa tay quẹt một cái thẻ vào một khe nhỏ trên cánh cửa, lập tức có tiếng chuông réo bên trong rồi cánh cửa tự động mở ra, đám người liền nối tiếp nhau tiến vào.
Ở bên trong là một cái phòng lớn trắng toát đầy những thiết bị y tế tối tân, được phân chia ra làm rất nhiều khu vực. Có hai người mặc áo blu trắng kiểu bác sỹ đang đứng chờ sẵn. Tên thượng tá chỉ huy tiến tới nói với hai gã mặc áo trắng gì đó, đồng thời gã mở cặp đưa một tập tài liệu cho hai gã áo trắng kia xem.
Gã áo trắng cao bèn cầm lấy tập tài liệu đọc rồi đưa cho gã lùn hơn xem. Sau khi gã bác sỹ lùn đọc xong thì khẽ nhăn trán nói:
"Được rồi Thượng tá. Nhanh đưa tội phạm lên trên ghế sắt rồi mọi người đi ra ngoài, chỉ khi nào được phép của chúng ta thì mới được vào đón tù phạm đi."
"Rõ, thưa bác sỹ trưởng khu." Gã thượng tá dẫn đường khẽ cúi người kiểu nhà binh nói.
Nói xong gã ra hiệu cho hai tên trung úy áp giải phạm nhân đến và cả ba tên cùng với hai gã bác sỹ áo trắng cùng phối hợp kéo tên tù phạm lên một cái ghế sắt bóng loáng to bổ chảng ở giữa phòng.
Sau khi cả năm người hì hục kéo dây đai quanh tên tù phạm làm mấy vòng để khóa chặt thân thể hắn vào chiếc ghế thì cả ba tên sỹ quan đều lui ra khỏi phòng y tế cùng đám chiến binh đứng chờ đợi ngoài cửa.
Bởi vì trong trại giam có rất nhiều thành phần tội phạm và cũng có rất nhiều kẻ công lực cao tuyệt nên để đề phòng bất trắc, những tội phạm có cảnh giới quá cao đều phải bị tiêm hóa chất làm giảm cảnh giới.
Những kẻ bị giảm cảnh giới mặc dù không được mạnh mẽ như trước nhưng dù sao cũng không bị mất hết, vì thế vẫn còn tung hoành giữa chốn tội phạm được.
Điều này là cần thiết để duy trì hòa bình, ổn định trong trại giam. Thử nghĩ mà xem, nếu để một tên tội phạm nào đó có cảnh giới quá cao ở đây thì tức là hắn sẽ làm "trùm", lúc đó sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Nếu tên "trùm" mà độc ác, bất lương thì hắn sẽ tụ tập đàn em lại để phá phách, cướp bóc hoặc giết người, tệ hơn nữa là gã có đủ sức mạnh để chống lại các đội chiến binh cảnh sát hoặc cướp chính quyền.
Trong quá khứ đã từng có chuyện xảy ra như vậy nên về sau, cả ba Giới đều thống nhất không cho tội phạm nào được có cảnh giới vượt qua cảnh giới đồng.
Dù sao tội phạm vào đây là để lao động, nếu làm cho hắn mất hết công lực thì lao động thế nào được. Vì thế cảnh giới đồng là quá đủ để cho tội phạm sống ổn định trong các đô thị trại giam này.
Vì vậy những tên tội phạm bị giảm cảnh giới nhưng kinh nghiệm và hiểu biết của hắn cũng khác xa với những kẻ vốn ở cảnh giới thấp. Hơn nữa giảm cảnh giới là giảm công lực chứ không phải giảm sức bền thân thể nên những tên tội phạm bị giảm cảnh giới thì thân thể hắn vẫn cứng rắn bền bỉ như trước chứ không hề yếu chút nào.
Do đó, những kẻ như Jose dù có tiêm thuốc giảm cảnh giới thì gã vẫn là một tên "ghê gớm". Kẻ khác dù có cùng cảnh giới đồng mà tấn công Jose thì cũng chỉ đau tay chứ chẳng thể làm gì được vì thân thể gã vốn đã cứng rắn như sắt. Gã mà vào trại giam thì dễ trở thành "trùm" ngay lập tức.
Trong phòng chỉ còn hai tên bác sỹ cùng gã Jose bị xích chặt giữa ghế, gã bác sỹ lùn bèn đi vào một căn phòng nhỏ cạnh đó để lấy thuốc. Gã chăm chú rút một cái ống tiêm to như cổ tay rồi cắm vào một loạt lọ thuốc xanh xanh đỏ đỏ rồi hút đầy vào cái ống tiêm.
Xong xuôi gã quay lại bên phạm nhân, vừa đi gã vừa quan sát cái ống tiêm đang chứa đầy một chất lỏng màu xanh lè bên trong.
Cùng lúc đó thì gã bác sỹ cao cũng đang đứng cạnh nạn nhân xem xét các màn hình tín hiệu bên chiếc ghế, đến khi gã bác sỹ lùn tiến đến thì hai gã mới trao đổi với nhau vài câu rồi gã bác sỹ lùn bèn đến bên phạm nhân để bơm thuốc.
Đúng lúc này thì dị biến xảy ra, chỉ thấy gã Jose đang lờ đờ trên ghế bỗng nhiên vùng mạnh một cái, bao nhiêu dây xích, đai nẹp quấn quanh người gã bỗng nhiên "bựt.. bựt.. bựt.." rồi đứt tung tóe, gã Jose đang nằm bỗng giơ tay túm lấy cổ gã bác sỹ lùn rồi bẻ mạnh một cái như bẻ cổ một con vịt bầu.
Gã bác sỹ lùn chưa kịp phản ứng đã bị Jose bẻ gãy cổ, chỉ nghe tiếng "rắc.. rắc.." như tiếng xương gẫy vang lên rồi gã bác sỹ lùn ngã gục xuống sàn nhà, đầu nghẹo sang một bên tắt thở.
Ống tiêm to tướng bị rơi xuống sàn nhà nẩy tưng lên tạo thành một tràng âm thanh lanh lảnh nghe rợn cả người.
Gã bác sỹ cao cũng không kịp phản ứng, gã chỉ biết trợn tròn đôi mắt kinh hãi nhìn về tên Jose đang chậm rãi ngồi dậy.
Tên Jose đưa mắt nhìn lạnh lùng về phía tên bác sỹ cao rồi từ từ đứng dậy đi về phía gã khiến tên bác sỹ cao hoảng sợ lùi lại liên tục đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau mới dừng lại.
Tim của tên bác sỹ lập tức đập "thình thịch", gã hoảng quá lắp bắp kêu lên:
"Tại sao ngươi lại tỉnh như vậy? Chẳng lẽ ngươi không bị uống thuốc mê trên phi thuyền?"
Điều này khó trách tên bác sỹ cao hoảng hốt, bởi vì theo những gì gã biết thì tất cả tội phạm trước khi vào đây đều đã bị uống thuốc mê. Lúc đó bao nhiêu công lực dù có cao tuyệt cũng không sử dụng được.
Đằng này gã Jose lại dường như không có việc gì, chỉ riêng việc gã bứt đứt hết dây buộc là đã nói rõ công lực của gã vẫn còn nguyên vẹn.
Gã Jose nghe tên bác sỹ cao hỏi vậy thì khẽ nhếch mép cười gằn:
"Hừ. Chỉ có lũ ngu xuẩn chúng mày mới nghĩ rằng ta bị uống thuốc mê."
Rồi gã lừ lừ tiến tới túm lấy cổ tên bác sỹ cao nhấc lên, mặc dù tên bác sỹ cao tới hai thước rưỡi nhưng gã bị tên Jose xách cổ lên như xách một con vịt, tên bác sỹ cao hốt hoảng kêu:
"Tha cho ta.. Tha cho ta.. ta sẽ dẫn ngươi ra khỏi đây."
Dù sao thì tên bác sỹ này cũng biết đối phương là một gã đại tướng Ma đạo cảnh giới vàng, không phải sức gã có thể chống lại nên gã chỉ còn biết van xin đối phương tha chết.
Nhưng những van xin của gã đã trở nên vô dụng với tên Jose, sau khi xách cổ nạn nhân lên ngắm nghía một lúc thì gã Jose cũng lắc đầu rồi bóp tay, cổ tên bác sỹ cao cũng lập tức kêu "rắc.. rắc.." vài tiếng rồi gã cũng nghẹo đầu tắt thở.
Gã Jose sau khi vứt xác tên bác sỹ cao xuống nền nhà thì gã cũng không vội đi ra mà điềm nhiên lục lọi khắp phòng y tế một hồi rồi mới thong thả đi về phía cánh cửa chính đang khép chặt.
Đến đây gã chậm rãi mở cửa rồi từ từ bước ra. Ở phía ngoài là tên thượng tá chỉ huy khu hành chính đang đứng trao đổi gì đó với tên thượng tá chỉ huy đội áp giải và hai tên trung úy, nghe thấy cánh cửa phòng y tế khẽ mở ra thì gã quay đầu lại nhìn.
Sau khi thấy gã Jose lừ lừ đi ra thì tên thượng tá chỉ huy hơi giật mình, gã cũng không hiểu tại sao phạm nhân lại đi ra một mình thì bỗng nhiên thấy gáy đau nhói, tên thượng tá chỉ huy đội áp giải đang đứng cạnh gã bỗng nhanh như cắt giáng một đòn mạnh mẽ vào gáy gã.
Gã thượng tá chỉ huy không kịp chống cự, cú đánh khiến gã choáng váng gục xuống, tên thượng tá chỉ huy đội áp giải lại tung tiếp một cú đấm móc vào bụng dưới tên thượng tá kia khiến cho gã gục hẳn xuống đất.
Hai tên sỹ quan trung úy thấy vậy cũng rút súng ngắn bên người ra nã về phía bọn chiến binh đi theo tên thượng tá dẫn đường, lập tức hàng loạt tia laser chói lòa bắn xẹt xẹt khắp hành lang.
Bọn chiến binh áp giải đứng đó cũng giương súng tham chiến, giây lát bốn tên chiến binh đi theo tên thượng tá dẫn đường đã ngã gục. Ngực, đầu, bụng của bọn chúng bị bắn nổ, khói bốc lên nghi ngút, giây lát hành lang trước cửa phòng y tế máu chảy loang lổ đỏ lòm.
Gã Jose thấy vậy cũng chẳng thèm vội vàng gì, gã cứ lừ lừ tiến tới gần tên thượng tá bị đấm ngã rồi vươn cánh tay dài như tay vượn túm lấy cổ tên thượng tá xách lên.
Tên thượng tá mặc dù bị đấm gục nhưng gã vẫn chưa chết, gã run lẩy bẩy nhịn đau khàn khàn nói:
"Đại tướng Jose, ông làm thế này là muốn cướp ngục sao? Phải biết rằng làm thế thì các đội chiến binh của chúng ta sẽ tiến đến đây tiêu diệt ông đó."
Gã Jose nghe nói thế thì nhếch mép cười gằn nói:
"Hừ.. Ngươi nghĩ rằng nói điều này sẽ làm ta sợ chăng? Nếu trước kia mà sợ thì ta đã chẳng nã tên lửa hạt nhân vào hạm đội vũ trụ của các ngươi. Đi chết đi."
Nói xong tên Jose khẽ bóp tay rồi vặn một cái làm cổ tên thượng tá lập tức "rắc.. rắc.." vài tiếng rồi gập lại như bẻ gãy một cành cây.
Có lẽ bẻ gãy cổ là hành động mà tên Jose thích nhất khi tiễn các đối thủ của mình lên chầu giời. Gã còn xoa xoa hai tay vào nhau rồi vỗ vài cái như phủi bụi rồi mới thong thả nhìn về phía mấy tên thuộc hạ.
Tên thượng tá thuộc hạ thấy hành động của Jose thì hơi rùng mình nhưng gã không biểu lộ cảm xúc gì mà nhanh chóng cúi xuống lục lọi quần áo và cặp xách của tên thượng tá đã chết rồi tất cả bọn chúng cùng theo tên Jose rời khỏi phòng y tế đầy vết máu loang lổ và xác chết ngổn ngang.
Tại lối vào tầng trại giam thuộc khu đô thị Thần Giới, một đội chiến binh đang đứng canh gác ở đây thì thấy phía hành lang xa xa có một đám chiến binh khác đang tiến tới.
Tên thượng úy đội trưởng canh gác thấy vậy bèn giơ tay lên chào kiểu nhà binh với đám người mới tới đồng thời gã nhìn về phía tên thượng tá dẫn đầu hô lên:
"Chào Thượng tá và các chiến binh. Xin hỏi có giấy phép ra vào khu vực này không?"
Tên thượng tá dẫn đầu nghe vậy thì chẳng nói chẳng rằng rút từ trong chiếc cặp gã vẫn xách theo mình một tập tài liệu. Sau khi y để cho gã thượng úy xem hết nội dung bên trong thì khẽ hỏi:
"Thế nào Thượng úy? Giấy tờ có vấn đề gì không?"
"Ồ, không.. Không vấn đề, giấy tờ và phạm nhân đều hợp lệ, xin mời Thượng tá và các chiến binh theo tôi xuống trại giam để bố trí phạm nhân chỗ ăn ở."
Gã thượng úy đội trưởng canh gác cũng rất khách khí, công việc thế này gã đã làm không biết bao nhiêu lần rồi nên cũng chẳng thấy hiềm nghi gì.
Dù sao chức trách của gã là canh cổng, mà đã là canh cổng thì cứ đúng pháp luật mà làm.
Nói xong gã quay người đi trước đến cánh cửa sắt dày cộp đang đóng im ỉm và bấm vào một loạt mã số, cánh cửa từ từ mở ra cho đoàn người tiến vào trong.
Đây là một lối xuống cầu thang to và dài, sâu hun hút. Đoàn người tiến xuống vài chục thước thì lại thấy một cánh cửa sắt khác dày cộm.
Tên đội trưởng lại tiếp tục bấm một loạt mã số và cả đoàn người lại tiếp tục tiến vào bên trong sau khi cánh cửa đã mở ra.
Chỉ thấy bên trong tối om nhưng phía cuối cầu thang lại có ánh đèn le lói, đoàn người lại tiếp tục tiến lên cho đến khi đứng trước một quảng trường nhỏ mới dừng lại.
Đây đã là khu vực trại giam trong khu đô thị. Chỉ thấy ở quảng trường này có năm con đường nhỏ tỏa đi năm hướng như cánh sao, phân biệt là các khu vực tù kinh tế, tù hình sự, tù chính trị, tù nguy hiểm và tù đặc biệt.
Tất cả các phạm nhân đến đây đều được bố trí ăn ở vào các khu vực tương ứng với tội phạm của họ, chỉ khác là ở đây là khu vực giam giữ tự do, không có song sắt, nhà tù hay kìm kẹp gì cả.
Duy nhất khác biệt chính là tiêu chuẩn ăn ở của tội phạm. Với tù đặc biệt kiểu như tên Jose thì được bố trí ở các căn phòng cao cấp riêng biệt, có đầy đủ tiện nghi. Còn những tên tù mọi nhất thì chỉ được ở ghép phòng với ba, bốn tên khác, tiện nghi cũng kém đi rất nhiều.
Bởi vì tù nhân ở nơi đây được tự do đi lại nên giờ phút này ở quảng trường đang có rất nhiều tù phạm đang đứng ngồi tụ tập, nhiều tên thấy đoàn người thì giương đôi mắt tò mò nhìn sang, dường như khu trại giam lại đón tiếp một phạm nhân mới, không biết kẻ đó sẽ ở khu vực nào?
* * *
Theo các nghiên cứu của giới khảo cổ học thì kích thước của người xưa to cao hơn người hiện nay rất nhiều, nguyên nhân trong đó có thể là do môi trường cổ đại có tỷ lệ khí ô xy rất cao đến 35% thể tích so với ngày nay là 16%. Điều đó làm cho các sinh vật cổ đại có kích thước rất khổng lồ so với con cháu của chúng.
Một phần nữa có thể từ nguyên nhân dinh dưỡng, có lẽ người xưa đã có chế độ ăn uống nhiều thịt, no đủ nên to lớn hơn hậu duệ của mình. Điển hình là người ta đã tiến hành đo đạc các bức tượng đất nung từ lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Các tượng đất này được cho là sao chép 100% tỷ lệ người thật thì thấy những bức tượng này to lớn hơn so với người ngày nay.
Vào năm 2014 các nhà khảo cổ còn khai quật được một chiếc cày gỗ khổng lồ có tuổi đời khoảng 4000 năm trong khu vực "Cánh đồng Chum" thuộc tỉnh Xiêng Khoảng, gần với tỉnh Nghệ An của Việt Nam. Các nhà khoa học đã đo đạc và tuyên bố rằng chiếc cày này phù hợp với khổ người cao ít nhất là 2, 3m. Chiếc cày này hiện nay vẫn được trưng bày trong bảo tàng tỉnh Xiêng Khoảng, nước CHDCND Lào.
Tại Việt Nam, giới khoa học từ lâu đã nhận định rằng nạn đói năm 1945 do phát xít Nhật gây ra đã khiến chiều cao của người Việt Nam thấp đi ít nhất mười cm. Hậu quả là nhiều người già Việt Nam trong giai đoạn này có cơ thể rất nhỏ bé.
Như vậy có thể lý giải thiếu ăn là một trong những nguyên nhân chính khiến con người nhỏ bé đi. Trải qua hàng ngàn năm chiến tranh và thiên tai dịch bệnh liên tục khiến tỷ lệ con người trên thế giới đã nhỏ hơn so với tổ tiên.
Điển hình như trước chiến tranh thế giới thứ hai, người Nhật còn được gọi là Nhật lùn do chiều cao của họ thường chỉ cao trung bình 1, 5m. Nhưng đến nay người Nhật đã cao lớn hơn rất nhiều, thế hệ thanh niên của họ hầu như đều vượt qua 1, 7m.
Các nhà khoa học về dinh dưỡng đã nghiên cứu và kết luận rằng, nếu dinh dưỡng được đảm bảo thì cứ sau mỗi một thế hệ, con cháu của chúng ta sẽ cao hơn bố mẹ chúng ít nhất là một cm.
Vậy nếu qua hai ba mươi thế hệ thì con cháu chúng ta sẽ cao hơn 20 - 30 cm và tiếp tục vài trăm thế hệ sau đó thì sẽ thế nào?
Ảnh chụp bộ xương được khai quật tháng 12 năm 2015 tại thành phố cổ Odessos của Hy Lạp, ngày nay là vùng Varna, thuộc nước Bulgaria.

(Nguồn: Internet)
Và những bức tượng đất nung tại lăng mộ Tần Thủy Hoàng, Trung Quốc

(Nguồn: Internet)
Last edited by a moderator: