

Review sách: Nỗi Buồn Chiến Tranh
Tác giả: Nguyễn Bảo Ninh
Reviewer: Anhquaann
Tác giả: Nguyễn Bảo Ninh
Reviewer: Anhquaann

Nỗi buồn chiến tranh là cuốn sách thuộc thể loại tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Bảo Ninh được xuất bản vào năm 1990 bởi NXB Trẻ.
Nội dung cuốn sách xoay quanh câu chuyện cuộc đời của người lính trinh sát tên Kiên, về hành trình trên chiến trận của anh cũng như những biến đổi tròn cuộc sống sau khi dất nước trở lại thái bình.

*Cảm nhận riêng:
Nỗi buồn chiến tranh của nhà văn Nguyễn Bảo Ninh thực sự là một cuốn tiểu thuyết để lại trong tớ nhiều ám ảnh, và cũng là cuốn sách khiến cho tớ biết được nhiều hơn về chiến tranh đến thế.
Nỗi buồn chiến tranh đã tái hiện tất cả những đau thương, cùng cực của đời lính. Những lo sợ, những đớn đau và cả nhiều nghiệt ngã mà thế hệ đi sau như chúng ta chưa bao giờ phải nếm trải, mà tớ cũng không chắc rằng mình đủ dũng khí để vượt qua. Lật dở cuốn tiểu thuyết và xem qua một vài trang đầu tiên, tớ đã ngây thơ tin chắc rằng mình sẽ hoàn thành nó sớm thôi. Thật sự thì ngôn từ của nhà văn Nguyễn Bảo Ninh rất hay ho và góc cạnh, từ những dòng đầu tiên đã là những câu từ đặc sắc. Nhưng lớp vỏ ngôn từ không phải là tất cả những gì mà Nỗi buồn chiên tranh mang lại, cuốn sách này còn đem đến nhiều giá trị sâu xa và làm quặn thắt tâm can người đọc hơn thế nữa.
Tớ từng chỉ thấy những viễn cảnh tươi đẹp khi nghĩ về chiến tranh, tớ chỉ thấy xao lòng khi nghĩ tớ hình ảnh những bà mẹ tựa của ngóng tin con, những nàng thiếu nữ ngày đêm ngóng tin người yêu trên chiến trận, những bóng lưng với ba lô, mũ vải, bước đi hiên ngang ra chiến trường với tất cả lòng tự tôn và hào khí; nhưng tớ đã hoàn toàn quên mất rằng, chiến trường thực sự khốc liệt ra sao, chiến tranh đã giày xéo những người lính một cách dã man tàn bạo đến thế nào. Thực tế mà Nỗi buồn chiến tranh mang lại như một cú tát đau điếng lôi tớ ra khỏi những mộng tưởng đẹp đẽ đầy ngu ngốc về chiến tranh, đẩy tớ vào thế giới tang thương thời loạn thế. Minh chứng rằng nói về chiến tranh không phải là chỉ nói về:
"Người ra đi đầu không ngảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy"
Nỗi buồn chiến tranh đã khiến cho tớ biết rằng, những người lính can trường ấy thật ra cũng biết sợ, lần đầu tớ hiểu được cảm giác của một quân dân muốn lên đường đào ngũ, lần đầu tiên tớ tưởng tượng ra cảnh một chiếc xe tăng cán nát thân người. Có lẽ, chưa bao giờ tớ sợ chiến tranh, căm ghét chiến tranh nhiều như khi tớ giáp mặt với những trang văn của nhà văn Nguyễn Bảo Ninh.
Hòa bình với tất cả nhân dân đều là ánh hào quang rực rỡ, nhưng trong một vài khoảnh khắc, với những người lính, bóng dáng hòa bình chỉ thoáng hiện trong những cơn phê hoa hồng ma và lụi tàn ngay sau đó.
Nỗi buồn chiến tranh kể về chiến tranh nhưng không hề quan trọng thắng thua được mất, cũng không có lấy một dòng bôi xấu hay hạ bệ kẻ thù, tất cả chỉ là những thực tế mà người lính trong chiến tranh phải nếm trải. Kiên và những đồng đội như anh, vừa mới trưởng thành đã phải đi vào lòng cuộc chiến, đã phải nếm trải đủ vị đau thương.
Vượt qua tất cả để trở về từ mặt trận thảm khốc, bước ra khỏi lằn ranh sinh tử, những tưởng thứ chào đón các anh sẽ là vinh quang cứu quốc, nhưng thực tế không hoàn toàn như vậy. Những ám ảnh thời chiến cứ bủa vây tâm trí những con người ấy, một số đã không thể trở về cuộc sống bình thường như trước, bởi ám ảnh trên chiến trường là quá lớn. Tình trạng đó làm tớ thoáng nghĩ đến trang viết của Nguyễn Ngọc Tư "những huy chương, huân chương chỉ làm ấm ngực. Niềm đau khuất một góc lòng, có kẻ thấy, có người không". Còn gì đau khổ hơn khi đối diện với một cuộc sống mà mọi thứ xong quanh cứ trật nhịp với bản thân mình? Khi đã hết lòng cố gắng vẫn không thể nào hòa hợp?
Đăng Ký tài khoản để bày tỏ quan điểm của bạn nhé
Chiến tranh như con mực già thối tha và ghê tởm, nó vươn những chiếc tua đen ngòm, gớm ghiếc bôi bẩn mọi ngóc ngách xung quanh. Chiến tranh là tàn phá, tàn phá bất kì ai từng bước chân qua nó. Dưới ngòi bút của Nguyễn Bảo Ninh, chiến tranh hiện ra với tất cả sự phi luân và tàn nhẫn. Sống trong chiến tranh, người ta còn phải bỏ đi những mối tình đẹp đẽ, biến chúng trở thành một mối hoang tình đầy dư vị ấm áp nhưng cũng thật cay đắng, nuối tiếc và xót xa.
Xem tiếp bên dưới
Chỉnh sửa cuối: