Phần 1:
Cõi Vong Xuyên
Bên bờ bỉ ngạn cõi Vong Xuyên,
Bỗng thấy ai kia - vị thánh hiền.
Hai tay đan chéo, thân toàn máu,
Mắt buồn thăm thẳm mấy trăm niên.
Triệu năm văng vẳng, lòng tan tác,
Thuở ấy, người đây, nước mắt triền.
Chim kia gào thét, muôn muông thú,
Họa đem làn gió thoáng bên hiên.
Phần 5:
Gọi Bỉ Ngạn
Tặng Hoa ta muốn nói đôi lời,
Bây giờ thơ viết cũng thiệt hơi.
Hôm nào mà rảnh tặng ta nhé,
Vài bài ta đọc lấy mà chơi.
Có qua không lẽ ngài không lại,
Mang tiếng thi ca tốt tuyệt vời,
Buông người không phải "my" nhân cách.
Linh Thư Bỉ Ngạn ới ời ơi!
Mịch đệ làm thơ đây à
Bổn tôn đã tham gia tiệc rượu
Cũng đã đối thơ, đã uống rượu
Thơ ta không hay, chỉ làm liều
Không dám chém thơ để đem biếu: <
Ngươi được lắm. Để hôm nào ta cho ngươi nếm thử Cơn thịnh nộ của ma Mạn Đà Hoa
Tỷ không phải trẻ con, tỷ lớn rồi: <