Đêm nay mình khóc như mưa vì nhìn lại quá trình tập viết của mình, cuối cùng, cái nhận được cũng chẳng tới đâu. Mình định từ bỏ mọi thứ, khi nhìn những người khác, thậm chí cả những đứa nhỏ tuổi hơn mình, vượt mặt mình, làm ông này bà kia. Còn mình, mình cứ ngồi đây, viết những điều, chẳng ai đọc.
Có lúc mình tủi thân lắm, nhưng mà mình chẳng biết làm gì nữa. Vì những điều mình viết chỉ là những điều mình gặp, thấy trong cuộc sống, mình nhận ra ý nghĩa của nó chứ còn với người khác, mình nghĩ, chắc nó chả liên quan hoặc không có sức ảnh hưởng nào cả. Vì thế mà, chẳng ai quan tâm cũng đúng.
Mệt mỏi, kiệt sức và chán nản. Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy xâm lấn mình, nhiều lúc mình chẳng muốn làm gì. Ngay lúc này, mình đã nhắn tin cho một người anh, và than thở. Xong ròi mình thu hồi tất cả những điều đó, vì mình nhận ra, mình yếu đuối cho ai xem, bản thân mình phải cố gắng vươt qua chứ tại sao mình lại đi than thở và trông đợi vào sự thương hại của ai kia. Điều đó là không thể, hãy tập thương lấy mình cô gái à.
Thôi thì bây giờ, mình chẳng cần đạt cái gì, chỉ cần tập trung vào từng bước đi, Từng khoảnh khắc hạnh phúc và ghi lại chúng một cách chuẩn xác nhất là được, là tốt lắm rồi. Không nhất thiết mình phải cố gắng để đạt được cái gì đó đâu. Mình chẳng cần mục tiêu sống, cũng chẳng cần bất cứ điều gì, cứ vậy thôi.