6615
1,654
Những câu nói hay trong truyện Bến Xe - Thương Thái Vi
Truyện ngắn Bến Xe của Thương Thái Vi là một trong những câu chuyện cảm động và ám ảnh nhất về tình yêu, sự cô độc và nghị lực sống của con người. Bối cảnh tưởng như rất bình thường – một bến xe nhỏ, một người thầy khiếm thị và cô nữ sinh mang trái tim trong trẻo – lại mở ra một thế giới tinh tế, đầy những rung động lặng lẽ. Tác phẩm chạm đến những nỗi đau mà mỗi nhân vật đều cố giấu đi, cũng như ánh sáng ấm áp mà họ mang đến cho nhau trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng sâu đậm.
Bến Xe không chỉ kể về tình yêu, mà còn kể về nhân phẩm, sự kiêu hãnh, lòng tin và cái giá để một người sống đúng với điều họ cho là đúng. Câu chuyện giống như một bản nhạc buồn, nhẹ nhàng nhưng day dứt, khiến người đọc khó lòng quên được hình bóng người thầy Chương và cô gái Liễu Địch ở bến xe năm nào.
Tóm tắt truyện ngắn Bến Xe
Câu chuyện xoay quanh Liễu Địch, một nữ sinh hiền lành, trong sáng và có trái tim kiên định. Cô say mê và ngưỡng mộ thầy Chương – một giảng viên trẻ tuổi tài năng nhưng bị mù cả hai mắt. Dù không nhìn thấy ánh sáng, thầy vẫn sống kiêu hãnh, độc lập và giữ gìn danh dự của mình hơn bất kỳ ai.
Vì thầy, Liễu Địch mỗi ngày đều lặng lẽ đến bến xe để đưa đón thầy đi dạy. Tình cảm giữa họ không phải thứ dễ nói thành lời mà là sự gắn bó sâu sắc, xuất phát từ tôn trọng và đồng cảm. Nhưng cũng chính danh dự và lòng tự trọng quá lớn của thầy Chương khiến ông luôn giữ khoảng cách, không dám để cô tiến lại gần, bởi thầy tin rằng bản thân không có tương lai để mang lại điều gì cho cô.
Trong quá trình ấy, Liễu Địch nhiều lần bị hiểu lầm, bị tổn thương, thậm chí bị xã hội soi mói vì sự chăm sóc dành cho một người thầy mù. Nhưng cô vẫn kiên định, vẫn đứng ở bến xe mỗi ngày, vẫn luôn tin vào thầy.
Bi kịch xảy ra khi một tai nạn bất ngờ cướp đi sinh mệnh của thầy Chương. Cái chết của thầy trở thành đòn nặng nề đánh vào trái tim Liễu Địch – người con gái đã dành cả thanh xuân để gìn giữ tình yêu thầm lặng. Sau khi thầy mất, cô vẫn nghĩ rằng nếu không xảy ra biến cố, cô nhất định sẽ chạy đến bến xe để gặp thầy, dù chỉ một lần nữa.
Câu chuyện khép lại bằng nỗi đau lặng lẽ, bằng tình yêu không kịp nói thành lời, và bằng hình ảnh cô gái vẫn đứng lại nơi bến xe ấy – nơi có người đàn ông mù từng tìm thấy chút ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của mình.
Những trích dẫn hay
Anh hãy đưa tay để em nắm lấy. Đi qua sa mạc hoang vắng, tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu.
Bởi vì hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường dễ nhớ tới khuyết điểm của người sống, một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ.
Chỉ là kẻ mạnh bạn mới có cơ hội giành chiến thắng, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Đây là quy tắc bất biến từ thời xa xưa.
Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con.
Con người thường đến lúc đánh mất mới biết thứ mình mất đi quý giá biết bao.
Con sẽ không yêu bất kì người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?
Cô ấy thuần khiết như chậu hoa lài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa.
Cô nhẹ nhàng đọc một câu thơ của Maxim Gorky: Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp, bất kể lúc nó úa tàn. Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu, ngay cả khi chúng ta chết đi.
Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không.
Đừng sợ Liễu Địch, đây là ông trời đang gầm gừ mà thôi. Thế giới này có quá nhiều chuyện bất bình, ông trời thỉnh thoảng cũng không vừa mắt.
Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất.
Em chỉ oán trách tại sao số phận không cho em một cơ hội để em cùng thầy Chương chống lại bóng tối.
Em không cần để lại đường lùi cho mình. Từ trước đến nay, đường lùi chỉ dành cho những người nhu nhược.
Em biết chúng em có thể thất bại. Nhưng em nguyện cuốn vào bóng tối vô biên, cùng thầy chết một cách oanh liệt.
Em có biết không, biển là kiên cường nhất. Nó có thể bao dung mọi nỗi đau khổ và bất hạnh của con người.
Khóc vì em, tôi có thể hát tặng em. Nhưng cuộc đời này, sao tôi có thể chỉ cho em sự trầm mặc?
Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt tôi là bóng tối, bóng tối vĩnh viễn.
Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời.
Lá không thơm, nhưng mọi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời.
Lẩm bẩm, không dám nói to, từ một khoảng cách khá xa, cô gái chân thành, em có thể yêu tôi không?
Liễu Địch, em đang giúp tôi đánh bại bóng tối có phải không? Nhưng bóng tối của người mù quá nặng nề, em có thể giúp được thêm bao nhiêu? Giúp được thêm bao lâu?
Liễu Địch, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này đợi em.
Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ có thể là danh dự trong sạch và tương lai tươi sáng. Thế nên nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau có đôi mắt sáng tôi sẽ đứng ở bến xe này đợi em.
Liễu Địch, em đừng khóc. Em không làm sai điều gì. Em đã vì tôi hy sinh quá nhiều thời gian.. Đừng khóc nữa, được không em?
Người sống cô độc đến mức nào, từ nơi sâu thẳm trong nội tâm đều có khát vọng giao tiếp với người khác được mọi người biết đến.
Nếu cuộc đời thầy là một cái giếng khô, con cũng sẽ ở dưới giếng khô với thầy cho đến khi chúng con cùng đào được một mạch nước ngọt lành.
Nếu số mệnh đã định thầy sống trong địa ngục, con cũng sẽ xuống địa ngục với thầy.
Những cô gái xinh đẹp chỉ cần có một chút tài hoa là dễ dàng được người khác ưu ái và coi trọng. Trên thế giới, điều này là luật bất thành văn.
Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp. Bất kể nó có úa tàn. Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu. Ngay cả khi chúng ta chết.
Sinh mệnh vẫn chưa đến, mùa xuân của sinh mệnh đã qua đi.
Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên con đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?
Tình cảm của tôi đối với thầy gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến.. Đây là tình cảm được tôi luyện qua ba năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng và sẻ chia cùng nhau.
Tôi có thể khóc vì nàng, tôi có thể hát tặng nàng. Nhưng cuộc đời này sao tôi có thể cho nàng sự trầm mặc.
Tôi có thể thấy tình yêu của em trong hình bóng trái tim em, như người thợ lặn nhìn thấy ngọc trai trong bóng mờ biển cả.
Tôi dám dùng sinh mạng để đảm bảo em nhất định sẽ thi đỗ vào Bắc Đại.
Tôi ra đời vì sự ra đời, tôi chết đi vì cái chết, tôi ra đời vì cái chết, tôi chết đi vì sự ra đời.
Tôi sống trong thế giới không ánh sáng, không màu sắc. Trong thế giới này, tôi không thể đi ra, người khác cũng không thể bước vào.
Tôi thực sự hi vọng lúc này đôi mắt của tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mệnh của mình để đánh đổi.
Tôi thì thầm, giọng nhẹ như hơi thở: A, cô gái chân chính, em có thể yêu, yêu tôi không?
Tôi biết, nếu em không xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ ra bến xe này tìm tôi.
Trong cuộc sống bạn vĩnh viễn không có cách nào làm mọi chuyện theo ý mình, dù bạn là thiên tài đi chăng nữa.
Vạn sự vạn vật đều khiến tôi bất giác nhớ em.
Vào thời khắc dây đàn bị đứt, chúng sẽ phát ra tiếng kêu xé lòng, vì chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi.
Last edited by a moderator:

