Xa Em Mùa Đông Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ Em yêu giờ đang ở nơi xa Đông mang cái lạnh thấu da Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi Phương trời xa em ơi có biết Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa Mùa đông gió bấc rét lùa Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng Cho tim anh giấc mộng tan tành Anh buồn thao thức tàn canh Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu Đã xa rồi bao điều mộng ước Biết bao giờ mình được bên nhau Mình anh với trái tim đau Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!
Nỗi Nhớ Mùa Đông Hình như hơi gió lạnh về Phố khuya trở mình thao thức Cây bàng trùm khăn đỏ rực Rùng mình se sắt chân qua Có một mùa đông đã xa Tay đan trong bàn tay ấm Bên nhau bước chân chầm chậm Chuyện vui khúc khích giọng cười Biết bao mùa đông qua rồi Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ Kỷ niệm một thời hoa đỏ Còn đây góc nhỏ lặng thầm Khẽ gọi mùa đông.. mùa đông! Bỗng lòng chợt như muốn khóc Màu sương nào rơi trên tóc Giọt buồn nào đọng khóe mi? Ừ rồi đông sẽ qua đi Rồi một mùa xuân sẽ tới Và một tình xuân vời vợi Cựa mình mặt đất hồi sinh!
Mùa Đông Buồn Thế là lại đến mùa đông Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây? Em vui đùa giỡn với mây Lối xưa gió hú có hay tôi buồn Biển khơi sóng vỗ dập dồn Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu Chân trời xa tít về đâu? Sao không lên tiếng một câu yên lòng Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi Khói lam chiều tím lưng đồi Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu Đông về giá lạnh đìu hiu Tái tê nhịp bước cô liêu một mình Vắng em chỉ bóng không hình Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang..
Đêm Mùa Đông Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng Trời buốt giá, có gì mà vui sướng! (Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang) Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang Như bước chân những người trời nhảy múa Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở: "Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!" Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm Những ai đang say giấc êm đềm Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ? Có rùng mình khẽ trong hơi thở Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng? Nước đang kết băng trên khắp mặt sông Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng.. Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức Vìì bao điều quen thuộc không tên? Bởi vì đêm nên không thể hát lên Bởi vì gió nên không đành tung cửa Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào.
Ai Buồn Hơn Ai? Ở bầu trời nào đó Ai thao thức đêm dài? Ở một ô cửa sổ.. Biết ai buồn hơn ai? Ta mất mát cả hai Tình yêu còn ở lại Dẫu được thua, tê tái.. Vẫn hạnh phúc đắng lòng! Em chua chát và anh- Buồn dâng trong đáy mắt Ngỡ ngàng giây gặp mặt.. Mà lòng tắt lửa lòng! Trong em là mùa đông Trong anh là hoang vắng Trái tim giờ đắng lặng.. Biết ai buồn hơn ai?
Anh Còn Cho Em Một mùa thu ẩm ướt Những ngày mưa áp thấp Trăng cóng trên đỉnh trời Đừng trách em nữa Anh! Em thấy mình lạnh toát Đêm, ngày vỡ trên môi Sao mãi mình chưa gặp? Thôi thì là số phận Thôi thì là cơ duyên Vì sao em yêu Anh? Vì đâu em một mình? * * * Đêm mùa đông năm trước Em đã đi tìm Anh Có phải tại mùa đông Hay Anh – là giá lạnh? Lại sắp đông ập đến Hay là đông đã về Em hỏi rồi em đi Lời đắng như hạnh phúc Đường chỉ tay chồng chéo Số phận – một trận đồ Khói, bụi, mắt đau rát Bời bời lá, gió rụng Đường đi trong ánh nước.. Nếu Anh còn yêu em..
Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên Anh còn nhớ mùa đông Hàng cây mong chờ nắng Ngàn lá nằm im lặng Run rẩy trên cành cao Anh còn nhớ mùa đông Thấy từng ngày thật ngắn Guốc khua trên phố vắng Âm thầm ngàn mưa bay Nhặt hơi ấm bàn tay Qua từng hơi gió thổi Sao gió hoài đắm đuối Gọi mưa về gió ơi Bao thương nhớ bồi hồi Khi ngày xuân bỏ phố Khi ngày xuân đã lỡ Lời hẹn đếm ngàn sao Lời hẹn ta bên nhau Cung đàn ngân nga phím Hoàng hôn buông màu tím Mắt trong veo mơ đầu Lời hẹn rồi mai sau..
Bảy Sắc Tháng Mười Chẳng ai làm thơ nhỉ Tháng mười ngơ ngẩn không Em về qua ngõ nhỏ Lưu ly hoa trắng lòng Giọt cà phê tí tách Quán cóc cũng giao mùa Răng khểnh ơi đừng khóc Tặng em chút chanh chua Tháng mười may áo mới Em đẹp đến không ngờ Giọt mực loang bảy sắc Nắng vàng nhẹ như tơ Anh chân dung áo trắng Mây cũng phải ghen thôi Chẳng ai làm thơ nhỉ Đành quăng bút lên giời.
Tháng 10 rồi! Tháng mười chiều xuống gió lạnh lòng Lá tàn rơi rụng đổ chiều phong Ta nghe đâu đó thu đang chết Thu khóc thu buồn tiết về đông Trời anh đang nhớ một khoảng trời Dạo này phương ấy nắng còn rơi? Mỗi khi đêm xuống hoàng hôn tắt Có vương hình bóng đã xa vời? Tháng mười rồi em, tháng mười rồi Lòng trai còn bận hướng xa khơi Đau đáu tim côi mùa gió tới Sợ em lạnh lẽo giữa đông trời Ừ thì ta xa – đã xa rồi Chỉ là lo lắng vẩn vơ thôi Áo ai trao tặng nay đã cũ Lòng ai đã bạc mấy đông rồi..
Tháng mười về! Tháng mười về trời đã bắt đầu mưa Những cơn mưa chớm mùa đông giá rét Thu xơ xác vướng ngang chiều tiễn biệt Vạt nắng xiêu chờ đợi gió giao mùa.. Tháng mười về, trời bạc, bóng mây thưa Người trả tôi một mùa mưa trắng xóa Trả lại tôi đường tình chia đôi ngả Bỏ phố buồn vội vã giữa trời không Tháng mười về khói thuốc rớt mông lung Biết tìm đâu một mùa hoa cúc nở? Chỉ còn đây những khoảng trời nhung nhớ Tách cà phê ngọt lịm chẳng vơi niềm Người ngược xuôi trên những phố êm đềm Gió rét ấy cũng chọn người để mến Biết tôi đi, đi hoài nhưng không đến Gió thương buồn âu yếm khúc tình si Và tháng mười, ôi những cánh thiên di Sải rộng cánh tìm riêng mình êm ấm Con phố quen tôi về nay lạ lẫm Chỉ xác cây trắng lạnh mối duyên tình Tháng mười về chẳng rét buốt nàng Bân Nhưng vẫn giá con tim gầy giữa phố Ôi! Đâu hỡi? Những chiều xưa nắng đổ Của một thời hai đứa vẫn còn yêu..