Bài thơ của một người yêu nước mình Tác giả: Trần Vàng sao Buổi sáng tôi mặc áo đi giày ra đứng ngoài đường Gió thổi những bông nứa trắng bên sông Mùi toóc khô còn thơm lúa mùa qua Bầy chim sẻ đậu trước sân nhà Những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé Tôi yêu đất nước này như thế Mỗi buổi mai Bầy chim sẻ ngoài sân Gió mát và trong Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng Tôi vẫn sống vẫn ăn vẫn thở như mọi người Đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ Một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu Một vết bùn khô trên mặt đá Không có ai chia tay Cũng nhớ một tiếng còi tàu. Mẹ tôi thức khuya dậy sớm Năm nay ngoài năm mươi tuổi Chồng chết đã mười mấy năm Thuở tôi mới đọc được i tờ Mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần Nước sông gạo chợ Ngày hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ Sống qua ngày nên phải nghiến răng Cũng không vui nên mẹ ít khi cười Những buổi trưa buổi tối Ngồi một mình hay khóc Vẫn thở dài mà không nói ra Thương con không cha Hẩm hiu côi cút Tôi yêu đất nước này xót xa Mẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồng Thương tôi nên ở goá nuôi tôi Những đứa nhà giàu hằng ngày chửi bới Chúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc, như cho một đứa hủi Ngày kỵ cha họ hàng thân thích không ai tới Thắp ba cây hương Với mấy bông hải đường Mẹ tôi khóc thút thít Cầu cha tôi phù hộ tôi nên người Con nó còn nhỏ dại Trí chưa khôn chân chưa vững bước đi Tôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắng Tôi yêu đất nước này cay đắng Những năm dài thắp đuốc đi đêm Quen thân rồi không ai còn nhớ tên Dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng Áo mồ hôi những buổi chợ về Đời cúi thấp Giành từng lon gạo mốc, Từng cọng rau hột muối Vui sao khi con bữa đói bữa no Mẹ thương con nên cách trở sông đò Hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc Đêm nào mẹ cũng khóc Đêm nào mẹ cũng khấn thầm Mong con khôn lớn cất mặt với đời Tôi yêu đất nước này khôn nguôi Tôi yêu mẹ tôi áo rách Chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu. Tôi bước đi Mưa mỗi lúc mỗi to, Sao hôm nay lòng thấy chật Như buổi sáng mùa đông chưa thấy mặt trời mọc Con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi qua Nỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nước Chim đậu trên cành chim không hót Khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may Tôi yêu đất nước này những buổi mai Không ai cười không tiếng hát trẻ con Đất đá cỏ cây ơi Lòng vẫn thương mẹ nhớ cha Ăn quán nằm cầu Hai hàng nước mắt chảy ra Mỗi đêm cầu trời khấn phật, tai qua nạn khỏi Tôi yêu đất nước này áo rách Căn nhà dột phên không ngăn nổi gió Vẫn yêu nhau trong từng hơi thở Lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài Thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai Tôi yêu đất nước này như thế Như yêu cây cỏ ở trong vườn Như yêu mẹ tôi chịu khó chịu thương Nuôi tôi thành người hôm nay Yêu một giọng hát hay Có bài mái đẩy thơm hoa dại Có sáu câu vọng cổ chứa chan Có ba ông táo thờ trong bếp Và tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sen Tôi yêu đất nước này và tôi yêu em Thuở tóc kẹp tuổi ngoan học trò Áo trắng và chùm hoa phượng đỏ Trong bước chân chim sẻ Ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi Hay nói chuyện huyên thuyên Chuyện trên trời dưới đất rất lạ Chuyện bông hoa mọc một mình trên đá Cứ hay cười mà không biết có người buồn. Sáng hôm nay gió lạnh vẫn còn Khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại Ngó cây cam cây vải Thương mẹ già như chuối ba hương Em chưa buồn Vì chưa rách áo Tôi yêu đất nước này rau cháo Bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu Áo đứt nút qua cầu gió bay Tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan Tôi yêu đất nước này lầm than Mẹ đốt củi trên rừng cha làm cá ngoài biển Ăn rau rìu rau éo rau trai Nuôi lớn người từ ngày mở đất Bốn ngàn năm nằm gai nếm mật Một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ Một tiếng nói cũng đầy hồn Thánh Gióng. Tôi đi hết một ngày Gặp toàn người lạ Chưa ai biết chưa ai quen Không biết tuổi không biết tên Cùng sống chung trên đất Cùng nỗi đau chia cắt Bắc Nam Cùng có chung tên gọi Việt Nam Mang vết thương chảy máu ngoài tim Cùng nhức nhối với người chết oan ức Đấm ngực giận hờn tức tối Cùng anh em cất cao tiếng nói Bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do Bữa ăn nào cũng phải được no Mùa lạnh phải có áo ấm Được nói cười hát ca yêu đương không ai cấm Được thờ cúng những người mình tôn kính Hai mươi năm cuộc đời chưa khi nào định. Tôi trở về căn nhà nhỏ Đèn thắp ngọn lù mù Gió thổi trong lá cây xào xạc Vườn đêm thơm mát Bát canh rau dền có ớt chìa vôi Bên hàng xóm có tiếng trẻ con khóc Mẹ bồng con lên non ngồi cầu Ái tử Đất nước hôm nay đã thấm hồn người Ve sắp kêu mùa hạ Nên không còn mấy thu Đất nước này còn chua xót Nên trông ngày thống nhất Cho bên kia không gọi bên này là người miền Nam Cho bên này không gọi bên kia là người miền Bắc Lòng vui hôm nay không thấy chật Tôi yêu đất nước này chân thật Như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi Như yêu em nụ hôn ngọt trên môi Và yêu tôi đã biết làm người Cứ trông đất nước mình thống nhất. 19/12/1967
Lá đỏ Tác giả: Nguyễn Đình Thi Gặp em trên cao lộng gió Rừng lạ ào ào lá đỏ Em đứng bên đường như quê hương Vai ác bạc quàng súng trường. Ðoàn quân vẫn đi vội vã Bụi Trường Sơn nhòa trời lửa. Chào em, em gái tiền phương Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn. Em vẫy cười đôi mắt trong. (Trường Sơn, 12/1974) Bài thơ này đã được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thành bài hát cùng tên. Nguồn: Trường Sơn - đường khát vọng, NXB Chính trị quốc gia, 2009
Bài thơ về hạnh phúc Tác giả: Bùi Minh Quốc (Tưởng nhớ XQ thân yêu) I Thôi em nằm lại Với đất lành Duy Xuyên Trên mồ em có mùa xuân ở mãi Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên. Trời chiến trường không một phút bình yên Súng nổ gấp. Anh lên đường đuổi giặc Lấy nỗi đau vô cùng làm sức mạnh vô biên Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc Anh mất em như mất nửa cuộc đời Nỗi đau anh không thể nói bằng lời Một ngọn lửa thâm trầm âm ỉ cháy Những viên đạn quân thù bắn em, trong lòng anh sâu xoáy Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rơi Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc. Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường Nhằm thẳng quân thù, mắt không giọt lệ vương Anh nổ súng. II Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra Cho đến ngày cất bước đi xa Miền Nam gọi, hai chúng mình có mặt. Nhớ chăng em, cái mùa mưa đói quay đói quắt Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt Bao giốc cao em cần cù đã vượt Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh Em nói tới những điều em định viết Giữa hai cơn đau em ngồi ghi chép Con sông Giàng gầm réo miên man Nước lũ về... Trang giấy nhỏ mưa chan Em vẫn viết: lòng dạt dào cảm xúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... Nhớ chăng em, ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân Em lên đường phơi phới bước chân B.52 bom nghìn tấn dội Kìa dáng em băng rường bước vội Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi. Thôn 6 Bình Dương bãi cát sóng dồi Nắng long lanh trong mắt người bám biển Giặc mới lui càn khi em vừa đến Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng Quanh những bờ dương bị giặc san bằng Đã lại mở những chiến hào gai góc Những em bé, dưới mưa bom, vẫn đi làm đi học Những vồng khoai ruộng lúa vẫn xanh tràn Trong một góc vườn cháy khét lửa Na-pan Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... Như chồi biếc gặp mưa xuân, như chim én say trời Em mải mê, đi giữa bao người Xuyên Thọ, Xuyên Châu, Xuyên Hà, Xuyên Phú... Những mảnh đất anh hùng quyến rũ Phút giây đầu đã ràng buộc đời em Như tự lọt lòng từng biết mấy thân quen Em nhỏ giao liên, mẹ hiền trụ bám Cô du kích dịu dàng dũng cảm Sông Thu Bồn hằng xao động tâm tư Có tiếng hò như thực như hư Em đã đến, tắm mình trong sóng nước Sông kể em nghe chuyện đôi bờ thủa trước Em mở mắt nhìn kinh ngạc những làng thôn Và kêu lên khi được thấy cội nguồn Mỗi sự tích trên đất này thắng Mỹ. Em đã gặp bao anh hùng dũng sĩ Đã cùng họ sẻ chia Cọng rau lang bên miệng hố bom đìa Phút căng thẳng khi vòng vây giặc siết Nỗi thống khổ ngút ngàn không kể hết Của một thời nô lệ đau thương Em lớn lên bên họ can trường Giữa bom gào đạn réo Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo Những con người như ánh sáng lung linh Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình Để làm nên buổi mai đầy nắng Em bối rối, em sững sờ đứng lặng Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên Thức dậy bao điều mới mẻ trong em Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc. Và em gọi đó là hạnh phúc... III Em ra đi chẳng để lại gì Ngoài ánh mắt cười lấp lánh sau hàng mi Và anh biết khi bất thần trúng đạn Em đã ra đi với mắt cười thanh thản Bởi được góp mình làm ánh sáng ban mai Bởi biết mình có mặt ở tương lai. Anh sẽ sống đẹp những ngày em chưa kịp sống Sẽ yêu trọn những gì em chưa kịp yêu Em trong anh là mùa xuân náo động Từ phút này càng rực rỡ bao nhiêu. 8 tháng 3 - 1969 6 tháng 9 - 1969
Mẹ chẳng thế nào nhớ nổi con đâu Tác giả: Bùi Minh Quốc Mẹ chẳng thể nào nhớ nỗi con đâu mẹ một đứa con như trăm ngàn đứa khác với chiếc áo màu lá rừng rách toạc quăng ba lô ngồi phịch nghỉ bên thềm. Lúc bấy giờ đã quá nữa đêm con mệt đến tưởng chừng kiệt sức những vết cứa trên thịt trần nóng rực giữa đêm hè im gió lặng câm. Làng bị cày trơ trụi, không dân, không cây cối. Một trời sao nhợt nhạt rọi thấp thoáng mấy căn hầm cũ nát mấy bậc thềm lở lói phủ đầy tro. Ðang bần thần. chợt nghe tiếng động ho con ngoảnh lại: bóng mẹ già cúi xuống con đâu biết một vườn rau muống cạnh hố bom đào, và một túp lều con. Và mẹ già dường vẫn thức chờ con thoáng nghe động đã bật mình trở dậỵ con ngoan ngoãn theo tay Người run rẫy dẫn về nơi căn hầm nhỏ sau lều Hầm chật căng những hơi thở nặng đều còn một khoảng gần kề nơi ngách cửa mẹ nhường nốt cho con ngồi tựa con thiếp đi trong giấc ngủ mệt mê. Con không nghe pháo cấp tập bốn bề Lúc bừng tỉnh vẫn ùng oàng pháo bắn nghe mẹ nói :"Hắn bắn hoài, mặc hắn! và tay mình âm ấm khúc mì thơm. Mẹ nhìn con cứ cười mãi rất giòn mới chợt nhớ mặt mình chưa kịp rửa nước lọ nghẹ vẫn nguyên màu đen đúa con lau sơ bằng chiếc mũ vải mềm. Con no rồi mẹ cứ dục ăn thêm lúc con đi, mẹ dò đường thật kỹ và dặn mãi: nhớ coi chừng bom Mỹ mấy hôm rày còn phụ chỗ đồi Dâu. Mẹ chẵng thể nào nhớ nỗi con đâu bởi con biết, hai mươi năm bao đêm rồi, vậy đó trăm đứa con ngàn vạn đứa con đã qua căn lều nhỏ để nhận lấy phần mình ngọn lửa cháy âm thầm từ lòng mẹ mênh mông. Mẹ làm sao nhớ nỗi cái thằng con đến ngồi nghỉ bên bậc thềm khi đêm về thường lẫn vào đêm khi trời sáng lẫn vào đồng đội ghé nhà mẹ chỉ vài giờ rất vội mẹ chưa kịp nhìn rõ mặt, hỏi tên. Mẹ đâu ngờ khoảnh khắc ấy đã in mãi tận đáy lòng con sâu thẳm một hơi ấm bàn tay, một mùi thơm mầu sắn theo con di suốt bao chặng đường dài. Theo con đi suốt cuộc chiến tranh này khiến con thấy quân thù trở nên nhỏ bé và cái chết chẳng còn đáng kể cuộc đời con sống chết với nhân dân Ôi nhân dân, một nhân dân như thế con nguyện lại hy sinh dẫu được sống hai lần.
Đừng quên Tác giả: Chế Lan Viên Nửa nước hòa bình Nửa nước chiến tranh Cứ trong hai câu thơ Việt Nam Một còn đang rách xé Cứ trong hai dòng sông, dãy núi Việt Nam Một đang cày lên vì đạn Mỹ Đừng quên Chớ nhân danh hoa hồng của những công viên Nhân danh tình yêu, nhân danh gối cưới Nhân danh cả hòa bình thế giới Quên rằng chốn ấy đang còn đêm Ở đây quyền sinh sát được ban hành tận xã Một tên trưởng thôn cũng có thể giết người Cờ Mỹ chỉ lối đi về huyệt mả Mỗi thân cây đều mọc nhánh treo người Nửa nước hoà bình Nửa nước chiến tranh Một tai lắng nghe chim Một tai nghe chừng đạn nổ Phòng ngoài chớ ngủ yên Phòng trong đang bốc lửa Đừng quên! Chúng muốn xé bản đồ ta ra làm hai Tổ quốc Xé thân thể ta thành máu thịt đôi miền Xé nhân dân ta thành hai dòng trong đục Để tâm hồn ta thành khi nhớ khi quên Nửa nước chiến tranh Hỡi những con chim câu cánh trắng yên lành Chớ vỗ cánh bình yên qua đạn lửa Chớ đem sắc trắng của ngươi mà che màu máu đỏ Chớ mê hoặc người bằng một sắc trời xanh Nửa nước hoà bình Nửa nước chiến tranh Máu thắm vào lòng đất đã sâu Sao trang giấy lòng anh suy nghĩ cạn Mỗi chúng ta đi ở đây Đều có bóng mình ở miền Nam đang ra trận Đừng quên! 6-1964 Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập (Vũ Thị Thường sưu tập và biên soạn), NXB Văn học, 2002
Nghĩa trang trong rừng đước Tác giả: Nguyễn Duy Ðắp cho anh nấm đất mặn nơi này Nơi anh ngã muối ngấm vào vết đạn Xót thịt xót xương, xót người nằm xuống Thủy triều lên nấm mộ cũng ngập chìm Rừng đước này chưa bao giờ lặng im Lấn ra biển suốt ngàn năm bão táp Người đất này chưa một ngày bình yên Sống lau lách cả trăm năm giữ đất Người còn sống đi đón người đã khuất Xuống ghe đưa các anh về nghĩa trang Từ hoang vắng mọi ngả rừng, gốc rạch Các anh về đây ở thành xóm thành làng. Mút mắt là biển khơi và rừng đước đại ngàn Cồn cào gió và cồn cào sóng vỗ Gốc đước già tạc mộ chí cho anh Có đá của lòng người trong thớ gỗ. Hàng chữ đọng sơn như mắt người ứa lệ Như mắt người nhìn nhau Như lời ai rơm rớm trên hàng hàng bia mộ Có những người không quê ở Cà Mau! Viên An, 13-2-1977
Khoảng lặng yên tháng tư Tác giả: Ngô Thế Oanh Tôi chưa bao giờ gặp đâu một bầu trời như thế bầu trời trong cao rộng khác thường những hàng me vừa mùa thay lá sắc xanh non tuôn sáng những bờ đường Sau cơn mưa thành phố như gương lấp lánh những tường nhà khuôn mặt những lá cờ trên những ô cửa sổ đỏ tươi những lá cờ... không hiểu sao tôi bỗng rưng nước mắt mặt trời thật giản dị trên cao quân phục đẫm mồ hôi bụi khát những vòm sao cao vút trên đầu cụm mây trắng tinh di động về đâu đồng đội của tôi đồng đội của tôi nói gì được nữa đây trong buổi mai toàn thắng bỗng thấm thía hơi ấm bàn tay bạn đất dịu mát dưới chân không sao thốt lên lời khoảnh khắc thành phố đường lặng yên lặng yên hàng cây lặng yên vòm trời lặng yên những căn nhà lặng yên những lá cờ trong nắng lặng yên nét cười thắm sâu mắt bạn Khoảnh khắc thành phố như mặt biển rồi tất cả trào lên cuồn cuộn thủy triều. Sài Gòn 1975
Những người đi tới biển - Khúc sáu - Chương 2 - Tác giả: Thanh Thảo Tôi thương quá những gì đã nuôi nấng đời tôi Bờ suối ngọn nguồn con tôm con tép Bát canh tàu bay tiếng bầy chim két Một chút trăng thu trái bắp đầu mùa Những cây rừng mọc thẳng giữa dây leo Nấm mới thơm lành sau cơn mưa buổi tối Mỗi hạt quả chim ăn còn để lại Này một niềm vui nho nhỏ trong tôi Mái tăng che giấc mơ kỳ lạ của con người Những - cây - lửa hừng trong đêm mất ngủ Tàn lửa như sao băng tung toé khắp trời Con heo rừng lồng lên chân mắc vào dây bẫy Nồi cháo khuya cả đơn vị gật gù... Những thăng trầm bao năm tháng chiến khu Không dập nổi ngọn lửa đằm trong mắt Lắm trận đói lắm trận càn thắt ngặt Đêm lạc rừng võng buộc giữa chênh vênh Nghe dế giun rên rỉ giọng thấp hèn Thèm một tiếng chim bình minh như suối mát Tôi đến đây thành rễ cây hút chặt Với đất này-nhớ câu hát ngày xưa "Lấy anh em biết ăn gì Lộc sắn thì chát lộc si thì già" Nhưng thương quá biết làm sao khác được Có thể nào khác được nếu mình yêu.
Gửi em cô thanh niên xung phong Tác giả: Phạm Tiến Duật Có lẽ nào anh lại mê em Một cô gái không nhìn rõ mặt Ðại đội thanh niên đi lấp hố bom Áo em hình như trắng nhất Người tinh nghịch là anh dễ thân Bởi vì thế có em đứng gần Em ở Thạch Kim sao lại lừa anh nói là "Thạch Nhọn" Ðêm ranh mãnh ngăn cái nhìn đưa đón Em đóng cọc rào quanh hố bom Cái miệng em ngoa cho bạn cười giòn Tiếng Hà tĩnh nghe buồn cười đáo để Anh lặng người như trôi trong tiếng ru. Tranh thủ có ánh sáng đèn dù Anh vội nhìn em và bạn em khắp lượt Mọi người cũng tò mò nhìn anh Rồi bóng tối lại khép vào bóng tối Em ơi em, hãy nghe anh hỏi Xong đoạn đường này các em làm đâu Anh đã tìm em rất lâu, rất lâu Cô gái ở Thạch Kim Thạch Nhọn Khăn xanh, khăn xanh phơi đầy lán sớm Sách giấy mở tung trắng cả rừng chiều. Anh đã đi rất nhiều, rất nhiều Những con đường như tình yêu mới mẻ Ðất rất hồng và người rất trẻ Nhưng chẳng thấy em, cô gái ở Thạch Nhọn Thạch Kim Những đội làm đường hành quân trong đêm Nào cuốc nào choòng xoong nồi xủng xoảng Rực rỡ mặt đất bình minh Hấp hối chân trời pháo sáng Ðường trong tim anh in những dấu chân. Chiếc võng bạc trên đường hành quân Anh đã buộc nhiều cây xoan cây ổi Lại đường mới và hàng nghìn cô gái Ở đâu em tinh nghịch của anh? Bụi mù trời mùa hanh Nước trắng khe mùa lũ Ðêm rộng dài là đêm không ngủ Em vẫn đi, đường vẫn liền đường Cạnh giếng nước có bom từ trường En không rửa ngủ ngày chân lấm Ngày em phá nhiểu bom nổ chậm Ðêm nằm mơ nói mớ vang nhà Chuyện kể từ nỗi nhớ sâu xa Thương em, thương em, thương em biết mấy... Dừng tay cuốc khi em ngoảnh lại Sẽ giật mình đường mới ta xây Ðã có độ dài hơn cả độ dài Của đường xá đời xưa để lại Sẽ ra về bao nhiêu cô gái Một ngày mai đường sẽ đứng chơ vơ Ðể cho đời sau còn thấy ngẩn ngơ Trước những công trình ngoằn ngoèo trên mặt đất. Ơi em gái chưa một lần rõ mặt Có lẽ nào anh lại mê em Từ cái đêm Thạch Nhọn Thạch Kim Tên em đã thành tên chung anh gọi: Em là cô thanh niên xung phong. Bài thơ viết tại Đức Thọ năm 1968.
Chúng con chiến đấu cho người sống mãi Việt Nam ơi! Tác giả: Nam Hà Đường dài đi giữa Trường Sơn Nghe vọng bài ca đất nước Đất Nước Bốn ngàn năm không nghỉ Những đạo quân song song cùng lịch sử Đi suốt thời gian, đi suốt không gian Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang Đất Nước Của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt Trên mỗi con đường mỗi thôn xóm ta qua Từ non ngàn cho tới biển xa Đất Nước Của thơ ca Của bốn mùa hoa nở Đọc trang Kiều tưởng câu hát dân gian Nghe xôn xao trong gió hội mây ngàn Đất Nước Của những dòng sông Gọi tên nghe mát rượi tầm hồn Ngọt lịm những giọng hò xứ sở Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhung lụa Đất Nước Của những người mẹ Mặc áo thay vai Hạt lúa củ khoai Bền bỉ nuôi chồng, nuôi con chiến đấu Đất Nước Của những người con gái con trai Đẹp như hoa hồng cứng như sắt thép Xa nhau không hề rơi nước mắt Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt Đất Nước Của Bác Hồ Của óc thông minh và lòng dũng cảm Của những đèn pha cách mạng Soi sáng chân trời xuyên suốt đại dương Ôi tuổi thanh xuân Mang bốn ngàn năm lịch sử trong tim Ta sung sướng được làm người con Đất Nước Ta băng tới trước quân thù như triều như thác Ta làm bão, làm dông Ta lay trời chuyển đất Ta trút hờn căm để làm nên những vinh quang bất diệt Giáng xuống quân thù như sấm sét không nguôi Sức mạnh bốn ngàn năm đã biến thành bão lửa ngút trời Đất Nước Ta hát mãi bài ca Đất Nước Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc Cho mắt ta nhìn tận cùng trời Và cho chân ta đi tới cuối đất Ôi! Tổ quốc mà ta yêu quý nhất Chúng con chiến dấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi! 1966 Nguồn: Trường Sơn - đường khát vọng, NXB Chính trị quốc gia, 2009