Có thể khẳng định, kho tàng thơ ca trữ tình Việt Nam viết về chủ đề mẹ là nhiều nhất và cảm động nhất. Bởi với cuộc đời mỗi người con thì tình yêu thương bao la và công lao của mẹ là vô bờ bến. Mẹ nhọc nhằn mang nặng đẻ đau. Mẹ chăm chút ta từng tháng từng ngày. Mẹ âm thầm chịu đựng những gì vất vả, cực nhọc nhất để mang lại cho ta những điều tốt đẹp nhất. Mẹ chắp cánh cho ước mơ con lớn từng ngày và mẹ cũng là bến bờ yên bình nhất để chúng ta dựa vào mỗi khi cần nương tựa. Ngoài các bài ca dao dân ca, vè; các câu chuyện cảm động viết về mẹ thì thơ về mẹ vẫn luôn là chủ đề thu hút sự tìm đọc và để lại nhiều xúc cảm, dư âm, lắng đọng nhất trong bạn đọc. Dưới đây là những bài thơ cảm động về mẹ. Mời các bạn đọc nhé! 0O0 Mẹ và cánh đồng Tác giả: Trần Văn Lợi Thể loại: Thơ 8 chữ Chủ đề: Mẹ, quê hương, làng quê 0O0 Khi tôi vun trồng xanh những ước mơ Mẹ gánh mùa đông xuống đồng chiêm mặn Lội dòng sông tát ánh trăng chống hạn Cây lúa gầy nhễ nhại giọt phù sa 0O0 Có một thời xuân sắc mẹ đi qua Để cánh đồng xanh bao thì con gái Mẹ tính tuổi bằng hai lần gặt hái Bằng nhọc nhằn nắng hạn lại mưa giông 0O0 Gửi dấu tay khắp thửa ruộng xứ đồng Thương cái vạc cái cò ngày giáp hạt Mẹ giữ dành hạt giống sau mùa gặt Cái chum sành truyền lại sự ấm no 0O0 Cơn gió Lào cho mắt mẹ âu lo Cỏ dại mọc tràn bờ xôi, ruộng mật Đám lá lúa cứa nóng bừng da mặt Ngọn cỏ gừng đâm nhói những bước chân 0O0 Trời được mùa phơi sao chín đầy sân Bông lúa cúi xuống ước mong đời mẹ Cây điền thanh ríu rít đàn chim sẻ Mưa dưới dần sàng tay thấp tay cao.. 0O0 Tôi cõng tuổi đời qua lối ca dao Bàn tay xước móc hang cua, bắt cá Thân đen nhẻm lẫn vào trong rơm rạ Móng chân vàng lội vũng nắng chạy rong 0O0 Mẹ trao cho tôi một ngọn gió đồng Tiếng cu gáy vọng trời xa khó nhọc Vết bùn non gót chân ngày đi học Để khi xa tôi nhớ lối về làng.. 0O0 Và tôi như hạt thóc vàng bé nhỏ Mẹ đã gieo hi vọng ở trên đồng Chợt lo sợ ngày cuối mùa, hết vụ Hạnh phúc mẹ chờ chẳng kịp trổ bông. 0O0 (Trần Văn Lợi) >>> Giới thiệu bài thơ: Trần Văn Lợi sinh năm 1976 tại Nam Định, là cây bút quen thuộc của báo Hoa học trò . Anh học khoa Văn của Trường Cao đẳng sư phạm Nam Định. Hiện anh là giáo viên tại Nam Định, là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nam Định. Thơ anh đọc rất hiền hậu, có hồn như thể cái giản dị và đôn hậu của những cánh đồng lúa, của những bóng cò trắng muốt rập rờn trên đồng ruộng mênh mang vào buổi chiều mùa hạ lộng gió nào đó.. bài Mẹ và cánh đồng là tiêu biểu. Một trong những lời thơ về mẹ mà tôi thấm thía nhất là "Có một thời xuân sắc mẹ đi qua / Để cánh đồng xanh bao thì con gái / Mẹ tính tuổi bằng hai lần gặt hái / Bằng nhọc nhằn nắng hạn lại mưa giông". Mẹ - người phụ nữ vĩ đại biết bao!
Mẹ và con Tác giả: Xuân Quỳnh 0O0 (Lời tựa: Viết cho Tuấn Anh) - Mẹ ơi, bông hoa kia Là của ai hở mẹ? Cái màu xanh trên cửa Kia nữa là của ai? 0O0 - Của con đấy con ơi Đều của con tất cả Cái màu xanh trên cửa Cái bông hoa cuối vườn Ông mặt trời chiều hôm Tiếng chim kêu buổi sáng Cái mặt ao lặng lặng Có con cá đang bơi Cái dòng sông trôi trôi Có con thuyền mới đỗ.. Là của con cả đó Cả mẹ cũng của con 0O0 Con ôm mẹ con hôn: - Của con sao nhiều thế? Ừ của con nhiều quá Nhưng mẹ lại nhiều hơn Vì tất cả của con Mà con là của mẹ (1972, Xuân Quỳnh) >>> Giới thiệu nhà thơ: Xuân Quỳnh được xem là một trong nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều những bài thơ đã đi vào lòng của biết bao nhiêu thế hệ như: Thuyền và Biển, Sóng, Tiếng gà trưa, Thơ tình cuối mùa thu.. Những câu thơ của Xuân Quỳnh giàu tình cảm và sự tinh tế nhưng lẩn khuất phía sau những tình cảm ấy là là những tư tưởng có tính khái quát, triết lý. Đấy là một trong những triết lý được nảy sinh từ đời sống. Nhà thơ Xuân Quỳnh đã được nhà nước phong tặng Giải thưởng Nhà nước và Giải thưởng Hồ Chí Minh về những thành tựu bà đã làm cho nền văn học của nước nhà.
Lời ru của mẹ Tác giả: Xuân quỳnh 0O0 Lời ru ẩn nơi nào Giữa mênh mang trời đất Khi con vừa ra đời Lời ru về mẹ hát 0O0 Lúc con nằm ấm áp Lời ru là tấm chăn Trong giấc ngủ êm đềm Lời ru thành giấc mộng 0O0 Khi con vừa tỉnh giấc Thì lời ru đi chơi Lời ru xuống ruộng khoai Ra bờ ao rau muống 0O0 Và khi con đến lớp Lời ru ở cổng trường Lời ru thành ngọn cỏ Đón bước bàn chân con 0O0 Mai rồi con lớn khôn Trên đường xa nắng gắt Lời ru là bóng mát Lúc con lên núi thẳm Lời ru cũng gập ghềnh Khi con ra biển rộng Lời ru thành mênh mông (1997, Xuân Quỳnh)
Mẹ Tác giả: Hạnh Ngọc 0O0 Trải cuộc đời nặng những lo toan Vầng trán rộng hằn sâu vất vả Gió sương ngang bạc màu tóc mẹ Tháng năm dài trăng khuyết lưng cong Gió vô tình lay ngọn lửa hồng Thân cò lả bay qua giông tố Quãng đường xưa vượt ngàn gian khổ Ghép vụn lành để ấp iu con Ánh dương tà dần xuống đầu non Lo đêm đông lạnh tràn ngõ vắng Sợ bấc phủ nếp nhà trầm lặng Sợ mây che khuất dạng trăng ngà Mong an lành trên khắp gần xa Chữ cù lao chưa tròn ân trả Biển bao la tạc lòng ghi dạ Nghĩa một đời nguyện khắc tim con. (Hạnh Ngọc)
Bàn Tay Mẹ Tác giả: Tạ Hữu Yên 0O0 Bàn tay mẹ Bế chúng con Bàn tay mẹ Chăm chúng con 0O0 Cơm con ăn Tay mẹ nấu Nước con uống Tay mẹ đun 0O0 Trời nóng bức Gió từ tay mẹ Con ngủ ngon Trời giá rét Cũng từ tay mẹ Ủ ấm con 0O0 Bàn tay mẹ Vì chúng con Từ tay mẹ Con lớn khôn. >>> Bài thơ này đã được nhạc sĩ Bùi Đình Thảo phổ nhạc thành bài hát cùng tên.
Mẹ! Tác giả: Hương Ngọc Lan 0O0 Chưa bao giờ con viết trọn bài thơ về Mẹ Bởi chẳng đủ ngôn từ.. để kể hết lòng Mẹ bao la Mẹ – người đàn bà cả đời hứng giông bão phong ba Che chở các con, nhẹ nhàng nâng niu con từng bước 0O0 Mẹ – người đàn bà chẳng quản nhọc nhằn để vẹn toàn sau trước Tóc trắng hết cả đầu, đôi má cóp, da nhăn Người mà đêm ngày vượt qua những khó khăn Dù lòng có đói, vẫn mỉm cười cho các con no ấm 0O0 Mẹ – từ lúc sinh con ra cho đến khi mắt nhắm Hy sinh cuộc đời chỉ đổi lấy nụ cười trẻ thơ Mẹ – bờ vai gầy run run theo nhịp võng ầu ơ Thấy con khôn lớn là thấy mình hạnh phúc 0O0 Con chưa bao giờ viết trọn bài thơ về Mẹ Bởi chẳng thể nào nói hết được sự hy sinh Mẹ đẹp hơn cả trăm ngàn đóa hoa xinh Người đàn bà – trái tim vĩ đại hơn mặt trời rực rỡ 0O0 Con không thể nào viết trọn bài thơ về Mẹ Và cũng chẳng thể nào nói hết được Con yêu Mẹ Mẹ ơi! (Hương Ngọc Lan)
Bếp Quê Tác giả: Nguyễn Giang San 0O0 Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa Khói lên mây trắng cho vừa hoàng hôn Bếp quê nào có nghèo hơn Chắt chiu mẹ giữ yêu thương từng ngày. 0O0 Nhọc nhằn hằn dấu tay chai Mẹ qua trăm đắng nghìn cay cuộc đời Cho môi con thắm nụ cười Theo năm tháng lớn lên rồi.. con xa! 0O0 Những chiều mây trắng bay qua Còn mình mẹ với là đà khói lên Con dần thưa nhớ rồi quên Bát canh rau đắng hái bên hiên nhà 0O0 Bàn chân nương dấu phù hoa Buồn vui theo nếp ngày qua bình thường Chiều nay cúc dậy thơm hương Sững lòng khuyết những yêu thương lâu rồi! 0O0 Xin về với mẹ ta thôi Bếp quê khói vẫn lên trời mây bay Mẹ già khóe mắt cay cay Con xin cúi nhận lỗi này mẹ ơi! (Nguyễn Giang San)
Bài thơ: Yêu mẹ Tác giả: Nguyễn Bao 0O0 Mẹ đi làm Từ sáng sớm Dậy thổi cơm Mua thịt cá Em kề má Được mẹ yêu Ơi mẹ ơi Con yêu mẹ lắm. (Nguyễn Bao) >>> Nhà thơ Nguyễn Bao sinh ngày 8.11.1932. Các bút danh khác: Mạc Tú, Thùy Anh. Quê gốc: Tỉnh Thanh Hóa. Tốt nghiệp đại học, ông sống và làm việc tại Hà Nội. Ông là đảng viên Đảng cộng sản Việt Nam. Hội viên Hội nhà văn Việt Nam (1977). Nhà thơ nhiều năm làm công tác báo chí, biên tập văn học, nguyên là Phó giám đốc NXB Văn học.