"Hạ cháy" là khúc tình ca viết giữa lằn ranh của chia tay và kỷ niệm, nơi những cánh bằng lăng tím nhòa trong nước mắt, và tiếng ve rơi như vỡ tan trong lòng người ở lại. Phổ từ bài thơ sâu lắng của Lê Gia Hoài, ca khúc là lời thì thầm cháy bỏng về một mối tình học trò chưa kịp gọi thành tên. Từng nốt nhạc rưng rưng đưa ta trở lại tiết cuối cùng, hàng ghế đá cũ, và ánh mắt em – chớp mãi trong miền nhớ không nguôi. Một bản tình khúc hạ buồn, ngỡ xa mà lại rất gần, như vết cháy dịu dàng của trái tim yêu đầu.
"Nắng tháng Sáu" là bản hòa ca của ký ức và cảm xúc, nơi nắng chan hòa trên thềm trời trong vắt, tiếng ve rơi vào lặng thinh và lời hứa tuổi học trò như vẫn còn lấp lánh trong tay ai. Bài thơ của Lê Gia Hoài là một thoáng lặng giữa mùa hạ rực rỡ, nơi những kỷ niệm tưởng chừng đã xa lại bỗng trở về rất khẽ, rất sâu. Tháng Sáu trong thơ anh không chỉ là thời gian, mà là một trạng thái tâm hồn – nơi người đọc như gặp lại chính mình qua sắc phượng, tiếng mưa và nỗi nhớ chưa nguôi về một thời hoa niên dịu dàng.