Ta sáng sớm đã đem sang cho tỷ vào món đồ mua được ngoài phường phố, vài thang thuốc bổ cho nàng. Thấy ta có lòng, nàng vui mừng đến mức làm cả bánh tổ yến cho ta, làm hồn ta cũng xiêu vẹo.
Nắng trưa làm mắt ta chói lên, nhức nhói. Đưa tay ra che đầu, ta chạy ra cái nhà cây đằng sau vườn mà nghỉ mát. Cái cây này rõ rất lạ, ta chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng vừa thấy nó, ta đã thích đến tít mắt. Cành cây ngã ra năm phía, rất rắn chắc, lá cây sum xuê, xanh mát, nhưng lại có một khoảng rất rộng và thoáng. Đây đúng là nơi thật lý thú để nghỉ ngơi. Cả một tuần, ta đều chạy theo biểu tỷ, xin nàng làm cho ta một tấm phản nhỏ, để lấp vào năm góc kia, tạo thành một chỗ thật tốt để vui chơi. Thế nhưng chạy theo nàng cả tuần, xin khan cả cổ mới được nàng cho người làm theo ý ta. Bây giờ nơi đây, ta cứ nghĩ ta là cô nương Mông Cổ mất rồi, cách trang trí đều thật rất giống những gì ta thấy lúc mỗi khi đau đớn đến.
Đang nằm trong lều, ta nghe có tiếng người nào đó, hình như đang cố gắng trèo vào tường nhà, nhưng chắc là chẳng leo vào được đây mà. Ta theo hướng thang mà leo xuống, rồi cố gắng đẩy cái thang dựa vào tường. Ta cố gắng nhóm người lên xem, vừa đưa đầu ra thì ta đã bị dọa bởi một kẻ nam nhân lạ mặt. Hắn cũng thế, bật ngã người ra phía sau, nhưng thật may ta lại nắm được tay hắn lại. Hắn cũng bình tâm, nhờ lấy ta kéo hắn vào, vì nếu ta buông ra, e sẽ không biết hắn sẽ thế nào.
Hắn cùng ta ngồi bệt ở dưới gốc cây, mặt hắn vẫn còn đầy lo sợ. Tên hắn là Trương Lục Thuần, hắn bằng tuổi ta và là con của dệt vải gần đó. Hắn cũng như ta, lên kinh thành cũng chẳng được bao lâu. Còn chuyện hắn cố gắng lẽn vào phủ thì cũng dễ hiểu thôi, giỏ đồ của hắn chẳng may bị bọn người kia chọc ghẹo, ném vào đây. Ta cũng gật gù mà nghe hắn nói, như là đã quen hắn từ bao giờ. Hắn hỏi đến tên ta, ta mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh phấn khích.
- Tên ta sao? Ngươi cứ gọi ta là Khả Ái là được rồi. Ta là nha hoàn ở đây.
Ta e dè vì đã nói dối hắn, thật ra cái tên ta nghĩ ra cũng không quá khó để nghĩ ra gạt hắn. Vốn dĩ biểu tỷ đã từng dạy ta, thân phận tránh tiết lộ thì càng tốt, nếu không lại chẳng may cho ta một lần nữa. Hắn tin là thật, mắt cười híp lại, nét mặt tỏ vẻ như thân thiện. Hắn cho ta một chiếc ná, nhìn thật lạ mắt, hắn còn cho ta vài hòn đá con để ta có trò để chơi. Cầm chiếc ná, ta cười như mãn nguyện, vỗ nhẹ vai hắn vài cái.
- Cảm ơn ngươi. Trước giờ, đối với ta, chưa một nam tử nào lại cho ta những thứ đồ này.
Thế nhưng phía xa kia có tiếng người hô lớn, Lục Thuần và ta giật mình. Ta nhìn hắn có chút quyến luyến, tiếc vì câu chuyện mà hắn kể cho ta nghe. Ta đứng dậy, chỉ về hướng thang kia mà nói.
- Ngươi đi nhanh đi, phúc tấn mà biết chuyện ngươi vào phủ là ta và ngươi sẽ không yên đâu.
- Ta rất vui khi gặp ngươi Khả Ái, nhưng có lẽ, ta sẽ nhanh chóng tìm đến ngươi.
"Ta sẽ nhanh chóng tìm đến ngươi.." _ Ý hắn ta là gì thế nhỉ?
..
Bọn nha hoàn trong phủ này chẳng ai muốn chơi đánh khăng với ta cả. Họ sợ gì chứ? Ta là gì mà họ lại đều tránh xa ta thế này, đúng là chán. Tự một mình chơi thật là chẳng vui tí nào. Đánh được vài gậy thì cái khăng con lại phóng xa thật là xa. Ta phấn khích vô cùng, vừa nhảy lên hoan hô thì lại sựng người. Khúc khăng còn lao vào đầu một người lạ, gần đó cũng có Thập tam gia và nhiều người khác. Ta hốt hoảng liền giấu lấy cây khăng lớn ra sau, vẻ mặt cố nặn ra nụ cười nhưng lại không thể được.
Đúng như ta dự đoán, gia đã gọi ta đến đó, hỏi chuyện. Mặt gia có vẻ giận lắm, mặt nghiêm nghị nhìn ta. Cạnh bên gia cũng có vài người nhìn ta với ánh mắt thật là quái dị, ánh mắt như dao sắt nhọn, càng quét qua ta.
- Gia, xin gia thứ lỗi! Ta chỉ là ham chơi nhất thời.
Ta cuống cuồng lên, quên luôn cả quy củ, đến lúc nhớ lại cũng đã qua rồi, chẳng thể thốt ra được. Thập tam gia cùng mọi người đột nhiên cười phá lên, làm cho ta ngao ngác nhìn, chẳng hiểu vì sao họ lạ như thế. Nhưng những con người thanh tú ấy, lại dùng ấy mắt kỳ lạ nhìn ta. Ta đáp lại họ là sự thoái lui, nếu như ở lại ta sẽ lại bị tra xét.
- Gia, nếu như gia đã tha lỗi rồi, thì ta xin phép lui.
- Thôi được, ngươi đi làm việc của ngươi đi.
Gia có vẻ hiểu ý ta, liền cho ta lui ra. Nhưng thật lạ, chẳng lẽ gia nghĩ ta là nha hoàn hay sao? Nhưng thôi kệ, lánh mặt càng xa càng tốt, ta đã gây ra họa rồi, còn loi nhoi mặt ở đó chỉ có thể làm biểu tỷ thêm phần không vui.
Ngồi trong nhà cây, đưa chân ra ngoài, mắt thì như muốn cụp lại rồi xoay lưng vào trong lều. Ta cảm thấy như chẳng thiết gì gặp bọn người kia và gia nữa, nếu như ta gặp lại thì chắc chắc ta sẽ bị trách mắng mà thôi. Nắng nóng, trời chói, người ta cũng thật chẳng yên lòng, ngồi trong lều cây mà ta lại cảm thấy thấp thỏm. Đột nhiên, ta nghe tiếng nói từ bên ngoài. Ta kéo nhẹ màn rồi hướng mắt ra nhìn.
- Lục Thuần..
Trước mặt ta chính là Lục Thuần, nhưng thật khác thật lạ, hình như sau hai tháng không thấy hắn. Hắn mà ta thấy bây giờ là người vận lấy bộ đồ gấm, trông thật cao sang. Nhìn hắn ta cứ nghĩ ta nhìn nhầm người, ta liền đóng lều lại, rụt đầu vào.
Hắn ở phía dưới leo lên, vén lấy tấm lều ra, vẻ mặt đầy phong lưu.
- Khả Ái, ngươi sao thế? Sao nhìn ta rồi lại vào trong như thế?
Ta thuận tay, giơ ná lên tính bắn hắn nhưng rồi lại để xuống, vì bên ngoài vang lên tiếng gọi của gia. Ta nhanh chóng được Lục Thuần đỡ xuống, nhưng đưa mắt nhìn hắn, hắn lại chẳng nhìn ta. Ta nhìn về hướng của gia, người đang đi cùng một vị khách, nét mặt hắn ta thật lạnh đến đáng sợ. Thế nhưng ta lại gượng cười thi lễ.
- Thập tam gia cát tường!
Tiếp theo lời ta nói thì gia đưa mắt về Lục Thuần, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
- Thập tứ đệ, đệ biết nha đầu Chu Tịnh Yên sao?
Ta ngạc nhiên nhìn lấy hắn, hắn cũng nhìn ta với nét mặt cũng chẳng kém cạnh gì ta.
- Thập tứ gia!
- Chu Tịnh Yên!