Ly Tâm đang ngồi lo lắng ở hoa viên, chờ tin của Lập Hồ liên hệ với Viện nghiên cứu. Thì đột nhiên một cơn đau từ phía dưới bụng trào lên.
"A.. Sao tự nhiên lại đau bụng, kiếm nhà vệ sinh trước đã." Cô vừa ôm bụng đau đớn vừa tìm tới nhà vệ sinh gần nhất trong hoa viên.
May mắn là trong hoa viên có một nhà về sinh công cộng dành cho những người làm ở Tề Gia.
Bước gần đến cửa thì toàn thân cô cảm thấy vô cùng đang nhức, cơn đau phần bụng càng ngày càng nóng dan khiến Ly Tâm không còn tỉnh táo mà ngất lịm đi.
* * *
"Tiếng gì vậy?" Ly Tâm từ từ mở mắt khi nghe được tiếng huyên láo từ một đám đông nhỏ. Lúc này nhóc cảm thấy cơ thể dường như đau đến mức không còn là của mình.
Ly Tâm cố gắng ngồi dậy, bước loạng choạng vào một góc tối, bên trong chứa rất nhiều dụng cụ vệ sinh thì phải. Cô lép vào góc để họ không nhìn thấy mình.
"Anh, thật không ngờ hôm nay Tề lão đại của chúng ta lại có thưởng lớn như vậy." Một người đàn ông trong đám đó lên tiếng
"Đúng vậy nha, từ ngày có chủ mẫu không những làm tâm trạng của lão đại tốt hơn mà chúng ta cũng được hưởng lây." Một người đần ông khác cũng sảng khoái đáp
Nghe đám người đó nói Ly Tâm cũng nửa hiểu nửa không, gì mà Tề lão đại anh dũng, chủ mẫu gì gì. Nhưng mà thôi kệ nhóc phải thoát khỏi đây trước đã.
Nhóc trốn trong tủ nhìn từng người một đi vào quay người về phía mình
Trong lúc đợi bọn họ ra khỏi đây thì có một điều mà nhóc không hiểu. Nếu đây là nhà vệ sinh thì bọn họ phải đi vệ sinh nhưng tại sao bọn họ cứ đứng đứng còn dang hai chân hướng vào cái bồn cầu. Bình thường nhóc vẫn phải ngồi xuống mới đi được, mà còn cái bồn cầu đó cũng không giống với cái mà nhóc thường dùng.
Ly Tâm quan sát vô cùng kĩ trong lòng cũng vô cùng hiếu kì tại sao bọn họ đi vệ sinh lại cứ phải đứng. Thì bất giác tay nhóc chạm vào một thứ gì đó tạo nên tiếng động nhỏ, tại trong này tối quá chỉ có tia sáng hắt từ bên ngoài kẽ hở nhóc có thể nhìn ra.
"Ai?" Một người đàn ông nhạy bén quay đầu lại nhìn, ở Tề Gia luôn để cao việc cảnh giác đối thủ, không thể lơ là một phút giây nào.
Đám đàn ông thấy vậy cũng quay lại nhìn chăm chú vào chiếc hộp ở góc tường. Ly Tâm hơi giật mình, toát mồ hôi lạnh, nhóc sợ đến nín thở, không dám động đậy.
Nếu có bị phát hiện thì sẽ lập tức lao ra ngoài, không để họ có cơ hội bắt được mình.
Một người trong đám đó chuẩn bị mở lắp ra thì Ly Tâm đã nhanh một bước mở mạnh một phát "SẦM", cửa lắp đập tao tay tên đó một phát, nhưng có vẻ do nhóc không đủ khoẻ để làm anh ta đau điếng nhưng cũng làm gây mất tập trung, đợi thời cơ lao ra ngoài cửa không cần để ý gì.
Đám người đó dường như không lường trước nhìn người đàn ông bị đau. Một lúc sau mới hô hoán nhau đuổi theo nhóc
Bọn họ cũng không chắc lắm nhưng hình như là một đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi, nhưng không phải là thiếu gia mà tóc lại dài qua vai, quần áo thì thùng thình như trẻ em mặc đồ người lớn nhưng họ không nhìn rõ mặt vì nhóc chạy rất nhanh.
Trong lúc họ tập trung đuổi ở một phía vì con nhóc Ly Tâm đã trốn ở một góc khuất trong hoa viên.
Bây giờ nhóc mới để ý tại sao bộ đồ mình mặc lại rất rộng còn nữa đây là đâu? Nhiều nghi vấn nảy sinh nhưng không tài nào nhóc tìm được lời giải đáp hợp lí nhất nên đành gạt nó qua một bên.
Thấy đám người đó đi xa rồi Ly Tâm mới từ lẩn ra ngoài, nhóc đi mãi đi mãi, vừa đi còn vừa phải trốn đám người ở đây, bọn họ đều rất cao lớn, mặt thì rất đáng sợ. Nhóc hình như bị lạc ở đây rồi, chỗ này hình như rất rộng..
Cuối cùng nhóc bước vào một căn phòng xung quanh lấy tông màu đen làm chủ đạo, hình như ở đây có rất nhiều đồ đắt tiền khiến Ly Tâm không khỏi lóa mắt.
Nhóc đến gần chiếc bàn nhìn hơi giống bàn làm việc, cố gắng chèo lên chiếc ghế ngồi, không khỏi cảm thán.
"Chiếc bút này thật sự rất đắt tiền a, lớp vỏ bạch kim, ngòi bút bằng vàng, ngoài ra còn có 30k đá quý, mình từng nhìn thấy ông chủ từng đấu giá nó với giá 265 ngàn đô la nhưng vẫn không sở hữu được" Ly Tâm trong lòng cảm thán vô cùng, nhìn người có được ngôi biệt thự cùng với cây bút này thực sự rất giàu có.
Ly Tâm cảm thấy mình còn hơn cả trúng số, đồ tốt thế này không trộm đem bán thì thật là phí mà.
Ly Tâm đang mừng thầm thì một tiếng 'cạch' không khỏi làm nhóc giật mình, nhóc nhanh chóng chui xuống gầm bàn.
Tề Mặc bước vào dường như cảm nhận được sự khác thường, chắc do cuộc đời của hắn luôn phải đối mặt với mưa bom bão đạn nên độ cảnh giác vô cùng cao.
Hắn bước tới gần chiếc bàn, Ly Tâm gần như sợ quá quên cả thở, áp lực gì đó sau lưng khiến nhóc dựng tóc gáy, nhóc cảm thấy như một ánh mắt sắc lạnh nào đó như muốn xuyên thủng mình.