PHẦN 1: "NGHỈ VIỆC KHÔNG DỄ NHƯ MƠ"
Có một ngày đẹp trời, tôi đang yên đang lành thì bị OT quật ngã lần thứ n. Não tôi lúc đó chỉ còn hai chữ to đùng: NGHỈ VIỆC .
Không phải vì tôi yếu đuối đâu - mà là vì tôi tỉnh. Tỉnh như cái deadline vừa rớt thẳng vào mặt.
Thật ra, trước khi nổi máu anh hùng bàn phím, tôi cũng tính đường lui đàng hoàng. Lặng lẽ đi phỏng vấn công ty khác - cũng là FDI nha, nhưng lần này là FDI Phần Lan. Nghe thôi đã thấy mùi gỗ thông và tiếng tuần lộc kéo xe trên tuyết rồi.
Mà công nhận, công ty bên đó xịn thật. Thứ Bảy, Chủ nhật nghỉ. Lương cao. Chế độ đẹp.
Phỏng vấn phát chốt liền, không có mấy màn "Em về đi, công ty liên hệ sau" như chỗ tôi.
Người ta quý nhân tài, hiểu không?
Thế là tôi trở về với tâm thế kẻ mạnh. Viết đơn nghỉ việc, in hẳn ra giấy A4, căn lề Times New Roman 13 - đẹp không góc chết.
Bước vào phòng CFO, tôi hiên ngang như nhân vật chính phim siêu anh hùng bước ra chiến trường.
Ảnh đang lúi húi làm gì đó, chắc bảng phân tích tài chính tháng. Thấy tôi, ảnh ngẩng lên. Kính dày hơn số dư tài khoản tôi.
Mắt vẫn lạnh như cái đợt tôi lỡ nộp báo cáo trễ.
Tôi đưa đơn. Ảnh cầm, nhìn, gật gù.
Rồi buông một câu:
"Sao dị?"
Tôi tỉnh bơ:
"Dạ em kiếm được chỗ khác rồi. Lương ngon, chế độ đẹp, không tăng ca. Nên em đi."
Ảnh im lặng. Một nhịp. Rồi hai. Tôi đếm trong đầu như đang hít thở yoga.
Cuối cùng, ảnh thở dài - nhẹ như cái file Excel mới bấm lưu:
"Không nhận nha. Em thu đơn về đi. Cho em suy nghĩ thêm đó."
Ủa alo?
Bộ cái đơn này là phiếu đăng ký đi vay tiền ngân hàng hay gì mà "Không nhận" rồi "cho suy nghĩ thêm?"
Nghỉ việc cũng phải được anh cho phép. Anh bá đạo quá ha.
Sau đó hả? Một chuỗi biến cố như phim hành động. Tôi thề, chưa bao giờ thấy mình hot như vậy.
Bình thường đi làm như cái bóng, ai gọi tên còn giật mình.
Vậy mà đơn nghỉ việc mới nộp, tôi thành hot girl công sở .
Trưởng phòng nhân sự gọi. Giám đốc nhân sự gọi.
Đổ xô khuyên giải như mấy bà hàng xóm sợ tôi bỏ nhà theo trai.
Ai cũng nói toàn lời tử tế, nhẹ nhàng, đầy tình đồng nghiệp. Như thể mấy năm nay chưa từng thấy tôi bị OT đập cho mòn cả xuân sắc.
Công ty Phần Lan thì khỏi nói, như có cài gián điệp.
Ngày nào chị HRM bên đó cũng thả tim, nhắn Zalo:
"Đừng đổi quyết định nha em. Công ty cần gấp, chị Chief quý em lắm mới cho em bàn giao 30 ngày đó. Dọn lẹ rồi qua bên chị, chị để bàn trống chờ em rồi nè.."
Trời ơi, tự dưng thấy mình có giá.
Tôi đứng trước gương mà tự dặn lòng:
"Bình tĩnh. Mày là viên kim cương chưa mài thôi. Giờ ai cũng thấy giá trị của mày rồi đó."
Cái cảm giác đó hả? Như nữ chính ngôn tình được hai anh đại gia tranh nhau rước về. Bạn hiểu chứ?
Tôi chưa từng thấy mình có sức hút như vậy.
Nghĩ lại mà cái mồm vẫn chưa khép xuống được.
Xong một ngày đẹp trời khác, CFO - ông sếp lạnh như tiền, lại gọi tôi lên phòng.
Nhưng lần này.. tôi ngửi thấy mùi khác.
Ảnh cười. Nhìn dịu dàng cái kiểu mấy cha hay lừa mấy bé mới lớn: "Anh thương em thật mà, chưa từng nói với ai khác đâu"
Ảnh mời tôi uống trà. Tôi từ chối thẳng. Trong đầu bật cảnh báo đỏ:
"Không uống gì hết. Cẩn thận bỏ bùa mê thuốc lú."
Ảnh thong thả nhấp trà, giọng đạo mạo:
"Anh biết em cực. Công việc áp lực. Anh hiểu. Nhưng mà, em nghĩ đi.. mấy năm nay quen việc rồi, vị trí em khó tìm người thay. Em cân nhắc lại đi. Sau này anh sẽ chú ý, không dồn việc cho em nữa.."
Tôi suýt bật cười.
"Hiểu" của người ta là lương, là chế độ.
"Hiểu" của ảnh.. là bằng miệng.
Thấy mặt tôi trơ trơ là biết bài cảm động không ăn thua, ảnh liền chuyển chiến thuật. Đặt ly trà xuống, thở dài đúng chất dân tài chính khi quyết định "xuống tiền" rồi ảnh chậm rãi hỏi:
"Thôi được rồi.. Em ra giá đi. Bên đó trả em bao nhiêu?"
Tôi biết thừa.
Công ty tôi cứng nhắc như cây chổi tre lâu ngày không ai xài - cong không cong, mềm không mềm.
Tăng lương hả? Có quy trình. Có quota (hạn ngạch). Có xét duyệt.
Tôi cũng tỉnh lắm.
Tôi biết, dù có tiếc tôi cỡ nào, cùng lắm họ tăng chút "tiền trà đá".
Mà tôi đâu sinh ra để sống bằng lòng thương hại.
Nên tôi ngẩng đầu, mắt long lanh, giọng trịnh trọng:
"Anh sai rồi, tiền với em không quan trọng. Em đi là nghĩ cho tương lai thôi.. Bên kia.. trả em gấp rưỡi bên mình đó.
Giờ nếu anh deal được với sếp Tổng, trả cao hơn.. thì em nghĩ lại."
Nói vậy cho có lệ, chứ trong bụng tôi biết ông Tổng lạnh như băng Bắc Cực đó, ghét nhất kiểu "dọa nghỉ để ép tăng lương".
Bao lớp người đi trước thử rồi. Kết quả hả? Vé một chiều, không khứ hồi. Không tiệc chia tay, không lời níu kéo.
Tôi chỉ cà khịa nhẹ cho bõ những ngày bị dí deadline đến trầm cảm.
Gọi là.. cho anh một vé "đi đường quyền", cho biết mùi đời khi bị người ta làm khó nó đắng cỡ nào.
Nhưng sếp tôi không vừa. Nội công thâm hậu.
Ảnh nhìn phát biết tôi đang giở bài.
Mà lạ lắm, ảnh không giận.
Không gằn giọng, không trợn mắt.
Chỉ đều đều nhấn nhẹ một câu:
"Em là đang thách thức anh nhỉ?"
Một đòn trúng hồng tâm, không trượt phát nào.
Tôi ngồi đối diện, mặt không biến sắc:
"Dạ.. Em nào dám chứ.."
Cười nịnh, gãi đầu lấy lệ. Ngoài mặt thì ngoan hiền, chứ trong bụng tôi đang tưng bừng múa lửa vì biết ảnh bí bài.
Ảnh không nói gì thêm.
Chỉ phất tay, nhẹ như đại hiệp phim kiếm hiệp:
"Về làm việc đi."
Tôi lầm lủi đi về, lòng nghĩ:
"Ủa, thế là xong hả? Không kì kèo thêm chút nào à?"
Những ngày sau đó, phòng tài chính yên bình đến lạ.
Không ai réo họp. Không ai nhắc tới đơn từ. Không ai rủ xuống phòng nhân sự uống trà tâm sự.
Ai cũng nhìn tôi như người sắp xuất gia, ánh mắt nhẹ nhàng, thương cảm.
Tôi trong bụng mừng húm. Nghĩ thầm:
"Phen này đi được rồi. Đẹp, gọn, sạch. Không drama."
Nhưng đời mà..
Ai cho tôi yên vậy?
Muốn biết tiếp không?
Mai rảnh kể tiếp.
Mọi người từng gặp tình huống tương tự chưa?
Đã từng "được" giữ lại? Hay bị "tiễn luôn không thương tiếc"?
Kể mình nghe với!