Bài viết: 290 Tìm chủ đề
Tuỳ thị trường bạn ơi, nói chung với giá trị của thị trường lao động vậy, tui ok, dù gì công ty cũng là ngôi nhà thứ hai mà, ai lại bỏ nhà mình đi bụi. ^^

Thì mình cũng nên giữ giá trị của mình chứ. Kiểu như tôi ấy, tôi mà kiểu như cầu thủ siêu sao, câu lạc bộ sợ mất cầu thủ trụ cột, gánh đội bóng sang bên khác, thì tôi sẽ phải để họ biết nếu muốn giữ chân một cầu thủ như này thì phải làm cho đúng giá trị của tôi, ít nhất ngang bằng với đội bóng đang muốn đưa ra mức giá cao hơn đội hiện tại. *vno 83*
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Thì mình cũng nên giữ giá trị của mình chứ. Kiểu như tôi ấy, tôi mà kiểu như cầu thủ siêu sao, câu lạc bộ sợ mất cầu thủ trụ cột, gánh đội bóng sang bên khác, thì tôi sẽ phải để họ biết nếu muốn giữ chân một cầu thủ như này thì phải làm cho đúng giá trị của tôi, ít nhất ngang bằng với đội bóng đang muốn đưa ra mức giá cao hơn đội hiện tại. *vno 83*

Đời không như mơ, bạn ha.
 
PHẦN 1: "NGHỈ VIỆC KHÔNG DỄ NHƯ MƠ"

Có một ngày đẹp trời, tôi đang yên đang lành thì bị OT quật ngã lần thứ n. Não tôi lúc đó chỉ còn hai chữ to đùng: NGHỈ VIỆC .

Không phải vì tôi yếu đuối đâu - mà là vì tôi tỉnh. Tỉnh như cái deadline vừa rớt thẳng vào mặt.

Thật ra, trước khi nổi máu anh hùng bàn phím, tôi cũng tính đường lui đàng hoàng. Lặng lẽ đi phỏng vấn công ty khác - cũng là FDI nha, nhưng lần này là FDI Phần Lan. Nghe thôi đã thấy mùi gỗ thông và tiếng tuần lộc kéo xe trên tuyết rồi.

Mà công nhận, công ty bên đó xịn thật. Thứ Bảy, Chủ nhật nghỉ. Lương cao. Chế độ đẹp.

Phỏng vấn phát chốt liền, không có mấy màn "Em về đi, công ty liên hệ sau" như chỗ tôi.

Người ta quý nhân tài, hiểu không?

Thế là tôi trở về với tâm thế kẻ mạnh. Viết đơn nghỉ việc, in hẳn ra giấy A4, căn lề Times New Roman 13 - đẹp không góc chết.

Bước vào phòng CFO, tôi hiên ngang như nhân vật chính phim siêu anh hùng bước ra chiến trường.


Ảnh đang lúi húi làm gì đó, chắc bảng phân tích tài chính tháng. Thấy tôi, ảnh ngẩng lên. Kính dày hơn số dư tài khoản tôi.

Mắt vẫn lạnh như cái đợt tôi lỡ nộp báo cáo trễ.

Tôi đưa đơn. Ảnh cầm, nhìn, gật gù.

Rồi buông một câu:

"Sao dị?"

Tôi tỉnh bơ:

"Dạ em kiếm được chỗ khác rồi. Lương ngon, chế độ đẹp, không tăng ca. Nên em đi."

Ảnh im lặng. Một nhịp. Rồi hai. Tôi đếm trong đầu như đang hít thở yoga.

Cuối cùng, ảnh thở dài - nhẹ như cái file Excel mới bấm lưu:

"Không nhận nha. Em thu đơn về đi. Cho em suy nghĩ thêm đó."

Ủa alo?

Bộ cái đơn này là phiếu đăng ký đi vay tiền ngân hàng hay gì mà "Không nhận" rồi "cho suy nghĩ thêm?"

Nghỉ việc cũng phải được anh cho phép. Anh bá đạo quá ha.

Sau đó hả? Một chuỗi biến cố như phim hành động. Tôi thề, chưa bao giờ thấy mình hot như vậy.

Bình thường đi làm như cái bóng, ai gọi tên còn giật mình.

Vậy mà đơn nghỉ việc mới nộp, tôi thành hot girl công sở .

Trưởng phòng nhân sự gọi. Giám đốc nhân sự gọi.

Đổ xô khuyên giải như mấy bà hàng xóm sợ tôi bỏ nhà theo trai.

Ai cũng nói toàn lời tử tế, nhẹ nhàng, đầy tình đồng nghiệp. Như thể mấy năm nay chưa từng thấy tôi bị OT đập cho mòn cả xuân sắc.

Công ty Phần Lan thì khỏi nói, như có cài gián điệp.

Ngày nào chị HRM bên đó cũng thả tim, nhắn Zalo:

"Đừng đổi quyết định nha em. Công ty cần gấp, chị Chief quý em lắm mới cho em bàn giao 30 ngày đó. Dọn lẹ rồi qua bên chị, chị để bàn trống chờ em rồi nè.."

Trời ơi, tự dưng thấy mình có giá.

Tôi đứng trước gương mà tự dặn lòng:

"Bình tĩnh. Mày là viên kim cương chưa mài thôi. Giờ ai cũng thấy giá trị của mày rồi đó."

Cái cảm giác đó hả? Như nữ chính ngôn tình được hai anh đại gia tranh nhau rước về. Bạn hiểu chứ?

Tôi chưa từng thấy mình có sức hút như vậy.

Nghĩ lại mà cái mồm vẫn chưa khép xuống được.

Xong một ngày đẹp trời khác, CFO - ông sếp lạnh như tiền, lại gọi tôi lên phòng.

Nhưng lần này.. tôi ngửi thấy mùi khác.

Ảnh cười. Nhìn dịu dàng cái kiểu mấy cha hay lừa mấy bé mới lớn: "Anh thương em thật mà, chưa từng nói với ai khác đâu"

Ảnh mời tôi uống trà. Tôi từ chối thẳng. Trong đầu bật cảnh báo đỏ:

"Không uống gì hết. Cẩn thận bỏ bùa mê thuốc lú."

Ảnh thong thả nhấp trà, giọng đạo mạo:

"Anh biết em cực. Công việc áp lực. Anh hiểu. Nhưng mà, em nghĩ đi.. mấy năm nay quen việc rồi, vị trí em khó tìm người thay. Em cân nhắc lại đi. Sau này anh sẽ chú ý, không dồn việc cho em nữa.."

Tôi suýt bật cười.

"Hiểu" của người ta là lương, là chế độ.

"Hiểu" của ảnh.. là bằng miệng.

Thấy mặt tôi trơ trơ là biết bài cảm động không ăn thua, ảnh liền chuyển chiến thuật. Đặt ly trà xuống, thở dài đúng chất dân tài chính khi quyết định "xuống tiền" rồi ảnh chậm rãi hỏi:

"Thôi được rồi.. Em ra giá đi. Bên đó trả em bao nhiêu?"

Tôi biết thừa.

Công ty tôi cứng nhắc như cây chổi tre lâu ngày không ai xài - cong không cong, mềm không mềm.

Tăng lương hả? Có quy trình. Có quota (hạn ngạch). Có xét duyệt.

Tôi cũng tỉnh lắm.

Tôi biết, dù có tiếc tôi cỡ nào, cùng lắm họ tăng chút "tiền trà đá".

Mà tôi đâu sinh ra để sống bằng lòng thương hại.

Nên tôi ngẩng đầu, mắt long lanh, giọng trịnh trọng:

"Anh sai rồi, tiền với em không quan trọng. Em đi là nghĩ cho tương lai thôi.. Bên kia.. trả em gấp rưỡi bên mình đó.

Giờ nếu anh deal được với sếp Tổng, trả cao hơn.. thì em nghĩ lại."

Nói vậy cho có lệ, chứ trong bụng tôi biết ông Tổng lạnh như băng Bắc Cực đó, ghét nhất kiểu "dọa nghỉ để ép tăng lương".

Bao lớp người đi trước thử rồi. Kết quả hả? Vé một chiều, không khứ hồi. Không tiệc chia tay, không lời níu kéo.

Tôi chỉ cà khịa nhẹ cho bõ những ngày bị dí deadline đến trầm cảm.

Gọi là.. cho anh một vé "đi đường quyền", cho biết mùi đời khi bị người ta làm khó nó đắng cỡ nào.

Nhưng sếp tôi không vừa. Nội công thâm hậu.

Ảnh nhìn phát biết tôi đang giở bài.

Mà lạ lắm, ảnh không giận.

Không gằn giọng, không trợn mắt.

Chỉ đều đều nhấn nhẹ một câu:

"Em là đang thách thức anh nhỉ?"

Một đòn trúng hồng tâm, không trượt phát nào.

Tôi ngồi đối diện, mặt không biến sắc:

"Dạ.. Em nào dám chứ.."

Cười nịnh, gãi đầu lấy lệ. Ngoài mặt thì ngoan hiền, chứ trong bụng tôi đang tưng bừng múa lửa vì biết ảnh bí bài.

Ảnh không nói gì thêm.

Chỉ phất tay, nhẹ như đại hiệp phim kiếm hiệp:

"Về làm việc đi."

Tôi lầm lủi đi về, lòng nghĩ:

"Ủa, thế là xong hả? Không kì kèo thêm chút nào à?"

Những ngày sau đó, phòng tài chính yên bình đến lạ.

Không ai réo họp. Không ai nhắc tới đơn từ. Không ai rủ xuống phòng nhân sự uống trà tâm sự.

Ai cũng nhìn tôi như người sắp xuất gia, ánh mắt nhẹ nhàng, thương cảm.

Tôi trong bụng mừng húm. Nghĩ thầm:

"Phen này đi được rồi. Đẹp, gọn, sạch. Không drama."

Nhưng đời mà..

Ai cho tôi yên vậy?

Muốn biết tiếp không?

Mai rảnh kể tiếp.

Mọi người từng gặp tình huống tương tự chưa?

Đã từng "được" giữ lại? Hay bị "tiễn luôn không thương tiếc"?

Kể mình nghe với!
Công nhận, nhìn từng dòng chữ bạn viết ra đã thấy đủ sự tự tin và kiêu hãnh của bạn. Ừm thì... Thật là đáng ngưỡng mộ!!!

Nói ra cảm nhận của mình, mình cảm nhận từ điều bạn viết lên, bạn đúng là một người có tài, phỏng vấn công ty chế độ cao cũng dễ "chốt kèo" mà công ty cũ chế độ "thấp hơn chút" cũng thật là "lưu luyến" bạn nha. Hihi...

Thế nhưng mình có đôi lời thắc mắc, sao mình cứ cảm thấy có gì đó được "ám chỉ" ở đây thế nhỉ? Cứ cảm giác "cái anh" nhận đơn muốn thôi việc từ bạn ở công ty cũ có "ý" gì là lạ với bạn nhỉ? Ơ thì... mình không hiểu nên muốn hỏi, không hề có suy nghĩ xấu xa gì nha, bạn đừng mắng mình đó. Hì... hì...

Mà nhân viên có tài như bạn, sao họ không biết trân trọng thế nhỉ? Thật là đáng tiếc... haiz...

Công ty mình đang làm đối với trình độ "nửa mùa" như mình thì đã tốt lắm rùi, mình cũng đã gắn bó với nơi đây khá lâu thành ra lười thay đổi. Mình còn có chút tự hào với nơi này nữa. Chắc là trình độ mình cũng đứng diện "xoàng" thôi, chắc vậy, hihi...
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề

Công nhận, nhìn từng dòng chữ bạn viết ra đã thấy đủ sự tự tin và kiêu hãnh của bạn. Ừm thì... Thật là đáng ngưỡng mộ!!!

Nói ra cảm nhận của mình, mình cảm nhận từ điều bạn viết lên, bạn đúng là một người có tài, phỏng vấn công ty chế độ cao cũng dễ "chốt kèo" mà công ty cũ chế độ "thấp hơn chút" cũng thật là "lưu luyến" bạn nha. Hihi...

Thế nhưng mình có đôi lời thắc mắc, sao mình cứ cảm thấy có gì đó được "ám chỉ" ở đây thế nhỉ? Cứ cảm giác "cái anh" nhận đơn muốn thôi việc từ bạn ở công ty cũ có "ý" gì là lạ với bạn nhỉ? Ơ thì... mình không hiểu nên muốn hỏi, không hề có suy nghĩ xấu xa gì nha, bạn đừng mắng mình đó. Hì... hì...

Mà nhân viên có tài như bạn, sao họ không biết trân trọng thế nhỉ? Thật là đáng tiếc... haiz...

Công ty mình đang làm đối với trình độ "nửa mùa" như mình thì đã tốt lắm rùi, mình cũng đã gắn bó với nơi đây khá lâu thành ra lười thay đổi. Mình còn có chút tự hào với nơi này nữa. Chắc là trình độ mình cũng đứng diện "xoàng" thôi, chắc vậy, hihi...

Ko có ý gì đâu chế ơi, sếp tôi bị chảy máu nhân sự quá, mà thời buổi tuyển dụng nhân sự khó khăn nên sợ mất nhân sự đó, bằng mọi giá phải giữa lại, cái này mình gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, mình chỉ biết tận dụng thôi
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề

Công nhận, nhìn từng dòng chữ bạn viết ra đã thấy đủ sự tự tin và kiêu hãnh của bạn. Ừm thì... Thật là đáng ngưỡng mộ!!!

Nói ra cảm nhận của mình, mình cảm nhận từ điều bạn viết lên, bạn đúng là một người có tài, phỏng vấn công ty chế độ cao cũng dễ "chốt kèo" mà công ty cũ chế độ "thấp hơn chút" cũng thật là "lưu luyến" bạn nha. Hihi...

Thế nhưng mình có đôi lời thắc mắc, sao mình cứ cảm thấy có gì đó được "ám chỉ" ở đây thế nhỉ? Cứ cảm giác "cái anh" nhận đơn muốn thôi việc từ bạn ở công ty cũ có "ý" gì là lạ với bạn nhỉ? Ơ thì... mình không hiểu nên muốn hỏi, không hề có suy nghĩ xấu xa gì nha, bạn đừng mắng mình đó. Hì... hì...

Mà nhân viên có tài như bạn, sao họ không biết trân trọng thế nhỉ? Thật là đáng tiếc... haiz...

Công ty mình đang làm đối với trình độ "nửa mùa" như mình thì đã tốt lắm rùi, mình cũng đã gắn bó với nơi đây khá lâu thành ra lười thay đổi. Mình còn có chút tự hào với nơi này nữa. Chắc là trình độ mình cũng đứng diện "xoàng" thôi, chắc vậy, hihi...

Ko có ý gì đâu chế ơi, sếp tôi bị chảy máu nhân sự quá, mà thời buổi tuyển dụng nhân sự khó khăn nên sợ mất nhân sự đó, bằng mọi giá phải giữa lại, cái này mình gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, mình chỉ biết tận dụng thôi
 
Ko có ý gì đâu chế ơi, sếp tôi bị chảy máu nhân sự quá, mà thời buổi tuyển dụng nhân sự khó khăn nên sợ mất nhân sự đó, bằng mọi giá phải giữa lại, cái này mình gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, mình chỉ biết tận dụng thôi

Ồ? Vậy hả? Nếu thế thì thật là càng vô lý nha!

Mình nghĩ là nếu như thiếu nhân viên thì công ty phải nghĩ cách điều chỉnh thái độ và phúc lợi để thu hút nhân lực chứ nhỉ? Sao lại có thái độ kì cục như vậy?

Bạn biết không, ở công ty mình, ở thời điểm thiếu nhân lực quá, công ty còn mở một chính sách thưởng cho nhân viên nếu giới thiệu người quen vào làm việc đủ được thời gian yêu cầu (3 tháng, 6 tháng).

Nhân viên tụi mình lương cũng chỉ bình thường, đủ sinh hoạt thôi nhưng mà phải nói phúc lợi cũng ổn lắm. Chỉ nói riêng về kí túc xá thôi, có đủ khu mua sắm, làm đẹp, có phòng hát karaoke dành cho nhân viên đăng kí tổ chức tụ họp, còn có câu lạc bộ âm năng khiếu như âm nhạc hay tập thể thao các kiểu. Nói chung là môi trường sạch sẽ cùng thoải mái vô cùng.

Nói chung, mình cũng không có ý khoe về công ty của mình, mình chỉ muốn nói, nếu muốn ổn định nguồn nhân lực thì không chỉ dựa vào thái độ kì lạ như vậy, phải có gì đó khiến nhân viên vui vẻ làm việc mới đúng!
 
Bài viết: 187 Tìm chủ đề
Nghe bạn kể chuyện xin nghỉ việc mà như đọc truyện tiểu thuyết vậy =] ]

Sau 3 kì cuối cùng cô ấy cũng không rời bỏ được công ty =] ]

Là công ty đầu tiên sẽ rất là nhiều tình cảm và khó mà nghĩ việc, mình cũng từng như vậy. Công Ty đầu tiên ra trường làm, lúc xin nghỉ việc cũng dây dưa níu kéo các kiểu, từ lúc nộp đơn đến lúc nghỉ chắc cũng gần 2 năm =] ]

Sau 1 lần như vậy những lần sau sẽ nhảy việc dễ hơn, muốn đi là đi thôi, chỉ cần nộp đơn, bàn giao công việc từ nửa đến một tháng là có thể kết thúc công việc.

Sau bao năm vật vả OT ngày đêm thì mình cũng chán sự gò bó nơi công sở, giờ có kinh nghiệm có thể ngồi nhà freelancer, lúc chạy dự án có thể chạy vài đêm, nhưng lúc vẫn có thể nghỉ ngơi vài tuần ^^
 
Bài viết: 275 Tìm chủ đề
Nghe bạn kể chuyện xin nghỉ việc mà như đọc truyện tiểu thuyết vậy =] ]

Sau 3 kì cuối cùng cô ấy cũng không rời bỏ được công ty =] ]

Là công ty đầu tiên sẽ rất là nhiều tình cảm và khó mà nghĩ việc, mình cũng từng như vậy. Công Ty đầu tiên ra trường làm, lúc xin nghỉ việc cũng dây dưa níu kéo các kiểu, từ lúc nộp đơn đến lúc nghỉ chắc cũng gần 2 năm =] ]

Sau 1 lần như vậy những lần sau sẽ nhảy việc dễ hơn, muốn đi là đi thôi, chỉ cần nộp đơn, bàn giao công việc từ nửa đến một tháng là có thể kết thúc công việc.

Sau bao năm vật vả OT ngày đêm thì mình cũng chán sự gò bó nơi công sở, giờ có kinh nghiệm có thể ngồi nhà freelancer, lúc chạy dự án có thể chạy vài đêm, nhưng lúc vẫn có thể nghỉ ngơi vài tuần ^^

Công ty mình hả, thực sự như tiểu thuyết đó, bạn tin mình đi, viết chắc được 1 bộ truyền hình dài tập
 
Nghe bạn kể chuyện xin nghỉ việc mà như đọc truyện tiểu thuyết vậy =] ]

Sau 3 kì cuối cùng cô ấy cũng không rời bỏ được công ty =] ]

Là công ty đầu tiên sẽ rất là nhiều tình cảm và khó mà nghĩ việc, mình cũng từng như vậy. Công Ty đầu tiên ra trường làm, lúc xin nghỉ việc cũng dây dưa níu kéo các kiểu, từ lúc nộp đơn đến lúc nghỉ chắc cũng gần 2 năm =] ]

Sau 1 lần như vậy những lần sau sẽ nhảy việc dễ hơn, muốn đi là đi thôi, chỉ cần nộp đơn, bàn giao công việc từ nửa đến một tháng là có thể kết thúc công việc.

Sau bao năm vật vả OT ngày đêm thì mình cũng chán sự gò bó nơi công sở, giờ có kinh nghiệm có thể ngồi nhà freelancer, lúc chạy dự án có thể chạy vài đêm, nhưng lúc vẫn có thể nghỉ ngơi vài tuần ^^

Hi hi, công nhận bạn ấy như đang viết tiểu thuyết nhỉ? Hi hi, may là còn chưa thấy chuyện tình công sở xuất hiện ở đây..

Mình đang tò mò đến đây là kết chưa hay tiếp tục còn có đoạn sau, nếu có thì sẽ là gì được nhỉ?

Ui, tò mò và háo hức quá nha, biết đâu nguyệt trần chuẩn bị cho tụi mình nghe chuyện tình công sở thật cũng nên.

Mà mình trông chờ thật đấy, nguyệt trần coi xem có nên tiếp tục sáng tác để bổ sung cho cuốn tiểu thuyết này không đi, nếu kết thế thôi thì hơi hụt hẫng à, hì hì
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back