Chương 20: Bị xem nhẹ
[HIDE-THANKS]
Vốn Đinh Việt muốn triệu tập toàn bộ binh sĩ trong doanh trại để thông báo việc mở tiệc, tuy nhiên, ý định này đã bị Trương Uyển Đình nhanh chóng cản lại.
Binh sĩ trong doanh trại có tới mấy ngàn người, ngoại trừ những binh lính đang làm nhiệm vụ canh giữ thành và những công việc khác, số còn lại nếu đến đông đủ cũng lên tới một hai ngàn, này mà tổ chức lửa trại thì sao chuẩn bị nổi.
Đinh Việt trầm ngâm suy nghĩ một lát thì cảm thấy lời này rất có lý, vì vậy, dưới sự thuyết phục của Trương Uyển Đình liền quyết định chỉ triệu tập binh sĩ dưới quyền nàng, khoảng bốn trăm người, coi như là giúp nàng kiểm kê quân số đem theo luôn.
Sau khi đã loại bỏ một số người không đủ khả năng, nhân số còn lại không nhiều không ít vừa đúng ba trăm người, những binh sĩ này sẽ do hai người bọn họ dẫn dắt đi săn, xem như là vừa huấn luyện vừa kiếm đồ ăn.
La Nhị Gia rất muốn đi theo, Trương Uyển Đình lại lấy lý do hắn không thông thạo địa hình nơi này mà để hắn ở lại doanh trại. Dù sao cũng chỉ là đi săn thú, bấy nhiêu người là đủ rồi.
Thực ra La Nhị Gia biết nàng chủ yếu là lo hắn không quen huấn luyện trong quân doanh, bộ dạng lại như đám nho sinh tay trói gà không chặt, lỡ không may bị thương hay làm sao đó thì không tốt, thế nên mới buộc hắn ở nhà.
"Nương tử, thực ra ta cũng biết săn bắn đó." La Nhị Gia cò kè mặc cả với nàng.
Hắn là sơn tặc, núi Ngưu mặc dù nằm ngay con đường huyết mạch liên thông giữa hai thành Kim Lăng và Bình Nguyên, tuy nhiên không phải lúc nào cũng có người giàu đi qua, bọn họ lại không cướp của dân thường, vì vậy phần lớn thời gian đều tự vào núi săn bắt kiếm đồ ăn, nếu được nhiều thì đem xuống núi đổi một vài vật dụng cần thiết.
Bởi vậy, hắn có thể không biết cái gì nhưng cái chuyện đi săn này tuyệt đối là cao thủ a.
Trương Uyển Đình bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn nói: Chắc ta tin?
Người này nếu như thật sự có bản lĩnh, vậy thì sẽ không dễ dàng bị vài tên nô bộc tầm thường đè xuống động thủ động cước rồi.
"Chàng vẫn là ở đây đợi ta đi." Giống như sợ hắn hiểu lầm, cho rằng mình coi thường hắn, nàng lại nhẹ nhàng nói: "Cuộc săn bắn này chủ yếu vẫn là rèn luyện kĩ năng cho quân sĩ, phu quân không phải binh lính, tham gia làm cái gì."
"Nếu phu quân có hứng thú với việc này, vậy đợi tới ải Nam Quan rồi, lúc đó thử sức cũng không muộn, được không?"
La Nhị Gia thấy nàng vỗ về mình y như dỗ dành con nít, đuôi mắt co rút, lần đầu tiên ý thức được nương tử của mình rất có tiềm chất làm người khác phải câm nín a.
Ai.. cũng không thể trách nàng, ấn tượng về sự vô dụng của hắn khi ở bên trong con hẻm kia quá mức mạnh mẽ, nàng chưa thể tin tưởng cũng là bình thường.
"Thôi được rồi, ta không đi nữa, nương tử.. nàng nhớ phải cẩn thận đấy."
Trương Uyển Đình sửng sốt, khẽ nở nụ cười, chả lẽ người này muốn đi theo là vì lo cho nàng?
"Chỉ là đi săn thôi mà, cũng không phải đánh trận, phu quân đừng lo lắng quá."
Nàng bỗng nhiên có chút lúng túng, mất tự nhiên nói: "Thôi ta đi đây."
Nói xong liền chạy lấy người.
La Nhị Gia nhìn theo bóng lưng của nàng, môi mỏng khẽ cong lên, ha.. nương tử lại đỏ mặt rồi kìa.
* * *
Chuyến đi săn này thu hoạch không tệ, nguyên nhân một phần do vị trí địa lý của Kính thành nằm sát bên sông, đối diện lại là một khu rừng rậm nguyên sinh, động thực vật vô cùng phong phú.
Nơi này mặc dù thường xuyên có thợ săn trong thành đi vào săn bắn, nhưng bởi vì rừng rất rộng lớn nên chưa bao giờ thiếu con mồi, tuy nhiên đi cùng với đó là đủ mọi loại nguy hiểm rình rập. Đám người Đinh Việt cũng chỉ dám săn bắt bên ngoài cánh rừng mà thôi.
Tối đến, lửa trại được đốt lên, vô số binh lính quây quần bên những đống lửa nhỏ quét gia vị nướng con mồi. Toàn bộ doanh trại hôm nay bất kể là ai cũng đều được chia phần, cơm canh ngày thường vốn đạm bạc bây giờ lại có thêm thịt nướng thơm phức, mọi người không nén nổi hào hứng, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
"Đúng là quân Tinh Cương sở có khác, lần nào huấn luyện cũng đều đạt kết quả tốt, chả bù cho chúng ta." Một binh sĩ cảm thán.
"Cũng không xem chỉ huy của bọn họ là ai? Trương tướng quân tuy là nữ tử nhưng hành động nghiêm khắc cứng rắn, ngài ấy huấn luyện binh sĩ chưa bao giờ lơi lỏng, có công mài sắt thì có ngày nên kim thôi."
"Đáng tiếc chúng ta không trực thuộc quản lý của nàng, nếu không cũng có cơ hội ở cạnh mỹ nhân rồi."
Binh sĩ trong quân Tinh Cương này ngoại trừ nam nhân còn có không ít nữ nhân, đa số vẻ ngoài đều không tệ, cũng không biết Trương tướng quân từ đâu mà chiêu mộ được nhiều như thế.
Lúc trước có không ít binh sĩ trong quân doanh không nhịn được trêu chọc các nàng, thế nhưng sau vài lần bị các nàng đè ra ngược đãi một trận tơi tả, đều đã thu liễm không dám ôm tâm tư bất chính như vậy nữa. Dần dà bọn họ đều chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, trong lòng âm thầm ghen tị với các binh sĩ trong doanh sở này.
"Ài.. Nghe nói lần này bọn họ đều theo Trương tướng quân đi trấn giữ nơi khác, như vậy là đến cơ hội ngắm cũng không có nữa rồi."
"Ừm, tiếc thật!"
"Trương tướng quân có bản lĩnh như vậy, thế mà phu quân của nàng ấy nhìn thật là nho nhã yếu đuối, đến săn bắn cũng không biết. Nghe nói buổi đi săn này hắn không tham gia, chỉ biết đợi ở trong doanh trướng thôi." Một binh sĩ chợt đổi đề tài nói chuyện.
Binh sĩ ngồi bên cạnh nhìn theo phương hướng ánh mắt của hắn, thấy La Nhị Gia đang đứng một bên đống lửa nướng thịt, vẻ mặt không chắc chắn hỏi:
"Có phải là nam nhân áo lam đang nướng thịt kia không?"
"Đúng vậy!" Binh sĩ kia đáp.
"Trông hắn như mấy tên nho sinh cả ngày chỉ biết đọc sách làm thơ ấy. Chả biết vào trong quân doanh khổ cực có chịu nổi không?"
"Hừm, ta thấy hắn nấu nướng thành thạo như vậy, chắc là tính làm một phu quân đảm đang đây."
"Không ngờ Trương tướng quân lại thích kiểu nam nhân như vậy."
Một tên bỗng nhiên nhếch môi cười nói: "Ngươi không thấy hắn rất tuấn tú sao? Nữ nhân mà, yêu thích cái đẹp cũng bình thường thôi."
"Ai.. ta còn tưởng nàng không giống những nữ tử tầm thường bên ngoài chứ."
Đám người trò chuyện đến hưng phấn, hoàn toàn không chú ý thấy một bóng người cao lớn vô tình đi ngang qua chỗ này.
Binh sĩ trong doanh trại có tới mấy ngàn người, ngoại trừ những binh lính đang làm nhiệm vụ canh giữ thành và những công việc khác, số còn lại nếu đến đông đủ cũng lên tới một hai ngàn, này mà tổ chức lửa trại thì sao chuẩn bị nổi.
Đinh Việt trầm ngâm suy nghĩ một lát thì cảm thấy lời này rất có lý, vì vậy, dưới sự thuyết phục của Trương Uyển Đình liền quyết định chỉ triệu tập binh sĩ dưới quyền nàng, khoảng bốn trăm người, coi như là giúp nàng kiểm kê quân số đem theo luôn.
Sau khi đã loại bỏ một số người không đủ khả năng, nhân số còn lại không nhiều không ít vừa đúng ba trăm người, những binh sĩ này sẽ do hai người bọn họ dẫn dắt đi săn, xem như là vừa huấn luyện vừa kiếm đồ ăn.
La Nhị Gia rất muốn đi theo, Trương Uyển Đình lại lấy lý do hắn không thông thạo địa hình nơi này mà để hắn ở lại doanh trại. Dù sao cũng chỉ là đi săn thú, bấy nhiêu người là đủ rồi.
Thực ra La Nhị Gia biết nàng chủ yếu là lo hắn không quen huấn luyện trong quân doanh, bộ dạng lại như đám nho sinh tay trói gà không chặt, lỡ không may bị thương hay làm sao đó thì không tốt, thế nên mới buộc hắn ở nhà.
"Nương tử, thực ra ta cũng biết săn bắn đó." La Nhị Gia cò kè mặc cả với nàng.
Hắn là sơn tặc, núi Ngưu mặc dù nằm ngay con đường huyết mạch liên thông giữa hai thành Kim Lăng và Bình Nguyên, tuy nhiên không phải lúc nào cũng có người giàu đi qua, bọn họ lại không cướp của dân thường, vì vậy phần lớn thời gian đều tự vào núi săn bắt kiếm đồ ăn, nếu được nhiều thì đem xuống núi đổi một vài vật dụng cần thiết.
Bởi vậy, hắn có thể không biết cái gì nhưng cái chuyện đi săn này tuyệt đối là cao thủ a.
Trương Uyển Đình bình tĩnh nhìn hắn, giống như muốn nói: Chắc ta tin?
Người này nếu như thật sự có bản lĩnh, vậy thì sẽ không dễ dàng bị vài tên nô bộc tầm thường đè xuống động thủ động cước rồi.
"Chàng vẫn là ở đây đợi ta đi." Giống như sợ hắn hiểu lầm, cho rằng mình coi thường hắn, nàng lại nhẹ nhàng nói: "Cuộc săn bắn này chủ yếu vẫn là rèn luyện kĩ năng cho quân sĩ, phu quân không phải binh lính, tham gia làm cái gì."
"Nếu phu quân có hứng thú với việc này, vậy đợi tới ải Nam Quan rồi, lúc đó thử sức cũng không muộn, được không?"
La Nhị Gia thấy nàng vỗ về mình y như dỗ dành con nít, đuôi mắt co rút, lần đầu tiên ý thức được nương tử của mình rất có tiềm chất làm người khác phải câm nín a.
Ai.. cũng không thể trách nàng, ấn tượng về sự vô dụng của hắn khi ở bên trong con hẻm kia quá mức mạnh mẽ, nàng chưa thể tin tưởng cũng là bình thường.
"Thôi được rồi, ta không đi nữa, nương tử.. nàng nhớ phải cẩn thận đấy."
Trương Uyển Đình sửng sốt, khẽ nở nụ cười, chả lẽ người này muốn đi theo là vì lo cho nàng?
"Chỉ là đi săn thôi mà, cũng không phải đánh trận, phu quân đừng lo lắng quá."
Nàng bỗng nhiên có chút lúng túng, mất tự nhiên nói: "Thôi ta đi đây."
Nói xong liền chạy lấy người.
La Nhị Gia nhìn theo bóng lưng của nàng, môi mỏng khẽ cong lên, ha.. nương tử lại đỏ mặt rồi kìa.
* * *
Chuyến đi săn này thu hoạch không tệ, nguyên nhân một phần do vị trí địa lý của Kính thành nằm sát bên sông, đối diện lại là một khu rừng rậm nguyên sinh, động thực vật vô cùng phong phú.
Nơi này mặc dù thường xuyên có thợ săn trong thành đi vào săn bắn, nhưng bởi vì rừng rất rộng lớn nên chưa bao giờ thiếu con mồi, tuy nhiên đi cùng với đó là đủ mọi loại nguy hiểm rình rập. Đám người Đinh Việt cũng chỉ dám săn bắt bên ngoài cánh rừng mà thôi.
Tối đến, lửa trại được đốt lên, vô số binh lính quây quần bên những đống lửa nhỏ quét gia vị nướng con mồi. Toàn bộ doanh trại hôm nay bất kể là ai cũng đều được chia phần, cơm canh ngày thường vốn đạm bạc bây giờ lại có thêm thịt nướng thơm phức, mọi người không nén nổi hào hứng, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
"Đúng là quân Tinh Cương sở có khác, lần nào huấn luyện cũng đều đạt kết quả tốt, chả bù cho chúng ta." Một binh sĩ cảm thán.
"Cũng không xem chỉ huy của bọn họ là ai? Trương tướng quân tuy là nữ tử nhưng hành động nghiêm khắc cứng rắn, ngài ấy huấn luyện binh sĩ chưa bao giờ lơi lỏng, có công mài sắt thì có ngày nên kim thôi."
"Đáng tiếc chúng ta không trực thuộc quản lý của nàng, nếu không cũng có cơ hội ở cạnh mỹ nhân rồi."
Binh sĩ trong quân Tinh Cương này ngoại trừ nam nhân còn có không ít nữ nhân, đa số vẻ ngoài đều không tệ, cũng không biết Trương tướng quân từ đâu mà chiêu mộ được nhiều như thế.
Lúc trước có không ít binh sĩ trong quân doanh không nhịn được trêu chọc các nàng, thế nhưng sau vài lần bị các nàng đè ra ngược đãi một trận tơi tả, đều đã thu liễm không dám ôm tâm tư bất chính như vậy nữa. Dần dà bọn họ đều chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, trong lòng âm thầm ghen tị với các binh sĩ trong doanh sở này.
"Ài.. Nghe nói lần này bọn họ đều theo Trương tướng quân đi trấn giữ nơi khác, như vậy là đến cơ hội ngắm cũng không có nữa rồi."
"Ừm, tiếc thật!"
"Trương tướng quân có bản lĩnh như vậy, thế mà phu quân của nàng ấy nhìn thật là nho nhã yếu đuối, đến săn bắn cũng không biết. Nghe nói buổi đi săn này hắn không tham gia, chỉ biết đợi ở trong doanh trướng thôi." Một binh sĩ chợt đổi đề tài nói chuyện.
Binh sĩ ngồi bên cạnh nhìn theo phương hướng ánh mắt của hắn, thấy La Nhị Gia đang đứng một bên đống lửa nướng thịt, vẻ mặt không chắc chắn hỏi:
"Có phải là nam nhân áo lam đang nướng thịt kia không?"
"Đúng vậy!" Binh sĩ kia đáp.
"Trông hắn như mấy tên nho sinh cả ngày chỉ biết đọc sách làm thơ ấy. Chả biết vào trong quân doanh khổ cực có chịu nổi không?"
"Hừm, ta thấy hắn nấu nướng thành thạo như vậy, chắc là tính làm một phu quân đảm đang đây."
"Không ngờ Trương tướng quân lại thích kiểu nam nhân như vậy."
Một tên bỗng nhiên nhếch môi cười nói: "Ngươi không thấy hắn rất tuấn tú sao? Nữ nhân mà, yêu thích cái đẹp cũng bình thường thôi."
"Ai.. ta còn tưởng nàng không giống những nữ tử tầm thường bên ngoài chứ."
Đám người trò chuyện đến hưng phấn, hoàn toàn không chú ý thấy một bóng người cao lớn vô tình đi ngang qua chỗ này.