Bài viết: 0 

Chương 10: Nguyệt Huyết Phá Giới
Nếu vực chân ngã là nơi linh hồn buộc phải rơi xuống để đối diện với chính mình, thì bước ra khỏi nó không chỉ là một hành vi tồn tại - mà là lời tuyên ngôn của một kẻ đã dám tự tay đập vỡ thiên mệnh, chọn sống một đời không do ai khác viết thay.
Tôi mở mắt. Mọi giác quan như bị phủ một lớp sương mờ - dày, lạnh, và nặng đến mức tưởng như chính linh hồn cũng bị đông cứng. Không gian xung quanh là một đại sảnh bị bỏ hoang, nhưng không mang vẻ tiêu điều của thời gian mà nhuốm thứ tĩnh mịch cổ xưa, như thể chính nó cũng đang giữ hơi thở chờ tôi tỉnh lại.
Trần khảm ngọc nguyệt vỡ vụn, từng phiến sáng rơi lệch như dấu chấm than của một nghi lễ chưa từng được hoàn tất. Ánh sáng từ đó đổ nghiêng trên nền đá lạnh như máu đã đông lại từ ngàn kiếp trước - mỗi bước chân tôi bước, như đang đi trên phần thi thể của chính ký ức.
Tôi biết nơi này không phải Thiên Lưu Các. Cũng không còn là mộng giới. Đây là giao lộ cuối cùng - nơi thực và ảo va nhau, rạn ra một khe hở đủ để linh hồn chọn lại.
Tôi đã về. Nhưng không phải trong thế giới mà tôi từng biết - mà là một mảnh ghép còn dang dở của nó, một tầng thực tại từng bị xóa khỏi bản thảo, nơi những điều chưa dám viết và những điều không thể sửa cùng tồn tại trong im lặng. Thế giới này không phủ nhận tôi, nhưng cũng chưa từng chào đón. Nó chờ tôi quyết định: Viết tiếp, hay buông tay.
Không khí đặc quánh, mùi tàn tro và phấn ngọc vỡ trộn lẫn vào nhau, như thể nơi này từng là trung tâm của một nghi lễ cổ xưa đã bị cắt ngang - không phải bởi thời gian, mà bởi một quyết định chưa từng được phép đưa ra.
Trước mặt tôi là Linh Đài, nhưng không còn đứng giữa mây trắng. Nó đang nứt. Một vết rạn kéo dài từ chân đài lên đến đỉnh. Ánh trăng chiếu vào đó không còn phản sáng, mà bị hút vào bên trong như ánh nhìn của một vực đen.
Bên dưới đài, cỏ linh chi cháy âm ỉ. Đạo trận bao quanh vỡ từng vòng như kính nứt. Giữa đài, Mộng Linh vẫn nằm đó - tĩnh như một pho tượng chưa từng được phép thở.
Lần này, tôi không chỉ nhìn thấy nàng. Tôi cảm nhận được hơi thở nàng yếu dần, mạch linh lực tan chảy như tơ vụn. Huyết ấn trên trán nàng mở ra từng nấc như cánh hoa ngược chiều thời gian, từng cánh là một kiếp đau, từng giọt máu là một lần nàng bị bỏ lại.
Tôi chạy đến, không cần biết đây là mộng hay thật. Bởi nếu nàng tan biến, thì thế giới nào còn nghĩa lý gì nữa?
"Mộng Linh!"
Tôi gọi. Không phải bằng giọng. Mà bằng tất cả những gì còn lại của linh hồn tôi.
Nàng không trả lời. Nhưng giữa tầng sáng bạc rạn vỡ, mí mắt nàng khẽ động.
Tôi ngồi xuống, tay run lên khi chạm vào lòng bàn tay nàng. Lạnh. Không phải cái lạnh của cơ thể, mà là lạnh của một linh hồn đang dần tách khỏi sự sống.
Một giọng nói vang lên phía sau:
"Ngươi đã chọn rồi, Lạc Y," giọng hắn vang lên, không cao, không trầm, nhưng nứt ra trong không khí như lưỡi dao cắt ngang tơ linh. "Đã bước qua vực chân ngã, ngươi không thể quay đầu. Mỗi bước từ nay đều là phản kháng với số mệnh, và không số mệnh nào tha thứ kẻ đào thoát."
Tôi xoay người.
Một bóng người đứng trên bậc thềm Linh Đài - là kẻ đã theo dõi chúng tôi từ mộng giới. Vầng trăng đen trên trán hắn giờ phát sáng như vết thương chưa bao giờ khép miệng.
Áo hắn không bay, tóc không động, như thể hắn không thuộc về bất kỳ dòng khí lưu nào trong thế giới này. Nhưng đôi mắt hắn - thứ ánh nhìn không có lòng đen, chỉ toàn ánh bạc chết - nhìn thẳng vào tôi như soi qua mọi lời thề.
"Ngươi đã tự tiện viết lại định mệnh," hắn cất giọng, từng chữ rơi xuống như từng mảnh băng vỡ trong đêm sâu, "ngươi tưởng có thể sửa lại trật tự đã được khắc bằng máu và thiên mệnh chỉ bằng một lời thề sao? Không có dòng chữ nào viết lại mà không phải trả giá. Và giờ, chính ngươi sẽ là kẻ mang gánh nặng của đoạn kết không thuộc về mình."
Tôi siết tay. Trong lòng là ánh nguyệt huyết - một giọt máu từ lời thề khắc sâu vào tận cùng linh hồn, chưa bao giờ khô, chưa từng phai. Nó không chỉ bừng cháy, mà run rẩy như đang sống lại. Ánh lửa từ nó không đốt da thịt, mà đốt cháy từng lớp do dự, từng lời nói dối tôi từng tự nhủ để quên đi nàng. Ngọn lửa đó - là hồi âm của tình yêu chưa từng tắt.
Tôi bước đến, từng bước một. Không mang theo kiếm. Không cần.
"Ta không viết lại định mệnh," tôi đáp, giọng không cao cũng chẳng vội, mà trầm như tiếng chuông gõ xuống đáy linh hồn, "Ta chọn yêu lại. Không phải vì ký ức. Mà vì ta đã nhìn thấy tất cả những gì từng mất đi, và vẫn nguyện đặt tay lên vết thương. Bằng ý thức - khi biết rõ điều đó sẽ đau. Bằng đau đớn - như lửa thanh tẩy tàn tro. Và bằng tự do - thứ duy nhất ta còn giữ được sau khi đã mất hết."
Lời vừa dứt, nguyệt huyết trong tay tôi nổ tung như một đóa hoa máu giữa không trung. Ánh sáng từ đó xuyên thẳng lên đỉnh Linh Đài, khiến tầng kết giới cổ bắt đầu nứt. Mảnh vỡ ánh sáng rơi xuống như mưa sao lạnh, cắt vào áo, vào da, vào từng lớp quá khứ.
Không gian rúng động. Mộng Linh mở mắt.
Ánh mắt nàng gặp tôi, và trong một khoảnh khắc, thời gian như chảy ngược. Tất cả những gì từng bị chôn lấp - hồi ức, khát vọng, lỡ làng - trở về, tràn lên như thủy triều dưới ánh trăng tan.
"Ngươi đã nhìn thấy tất cả rồi sao?" nàng thì thầm, giọng yếu như sương vỡ trên cánh nguyệt, nhưng vẫn giữ lấy sự thanh tỉnh như một dòng linh lực cuối cùng còn sót lại. Trong ánh mắt nàng là sự chờ đợi không lời - không phải để nghe câu trả lời, mà để biết tôi có dám gánh lấy ký ức kia hay không.
"Không," tôi đáp, mắt không rời nàng, "Ta không chỉ nhớ lại.. Ta đã đi qua từng vết nứt trong ta để hiểu rằng, tình yêu này không phải là thứ cần lý do để giữ. Mà là thứ, dù ta có mất trí nhớ, có tan xác thành tro, linh hồn ta vẫn sẽ tìm đường quay lại. Và giờ, ta chọn ở lại - không vì nghĩa vụ, mà vì tim ta biết, nơi này.. là nhà."
Nàng mỉm cười. Nụ cười như ánh trăng lần đầu không run rẩy giữa đêm lạnh.
Từ tay nàng, một sợi tơ bạc mảnh như hơi thở vươn ra, quấn lấy tay tôi. Không buộc. Chỉ nối.
Vầng trăng trên đỉnh Linh Đài vỡ đôi. Một cánh cổng mở ra phía sau, từng bậc đá đổ xuống như thang dẫn vào hư không.
Nhưng kẻ đứng trên bậc thềm không biến mất. Hắn giơ tay, và từ tay hắn, một dòng hắc khí lan ra - định xóa sạch cổng giới, như một chỉnh sửa cuối cùng của định mệnh.
Tôi không để hắn kịp. Chỉ một khắc chậm trễ thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ như chưa từng có sự tồn tại của lựa chọn, như chưa từng có một kẻ đi ngược lại thiên mệnh vì tình yêu. Tôi biết hắn sẽ xóa sạch con đường phía sau cánh cổng, như một tay viết đoạn hậu từ chối phần kết không tuân theo ý mình. Nhưng lần này, tôi là kẻ cầm bút. Và tôi chọn không im lặng.
"Nguyệt ấn - Hồi Linh Tâm."
Âm thanh ấy không vang lớn, nhưng từng chữ như chấn động vào tầng sâu nhất của không gian. Không phải một câu chú, mà là một lời hứa từ ngàn kiếp trước được đánh thức. Ngay khoảnh khắc tôi thốt ra, nguyệt huyết bừng cháy lên một lần nữa - không còn rực đỏ, mà chuyển thành ánh bạc mờ lạnh, như ánh trăng soi vào linh hồn. Từ lòng tay tôi, từng dòng văn tự cổ cuộn lên, uốn lượn như mạch sinh mệnh được viết lại bằng ánh sáng.
Không khí chấn động. Không gian xung quanh co rút lại trong một nhịp thở, rồi bung vỡ ra như một giấc mộng bị xuyên thủng. Trên trời, vầng nguyệt tối sẫm một khắc rồi tỏa rạng. Dòng hắc khí của hắn lập tức khựng lại giữa không trung, như bị đâm xuyên bởi thứ gì đó vô hình nhưng không thể cưỡng lại - ý chí.
Tôi không niệm chú bằng lời, mà bằng toàn bộ phần bản thể đã tan vỡ và vừa mới được ghép lại. Bởi chỉ linh hồn thật sự biết mất mát mới dám yêu lần nữa. Và chính linh hồn ấy mới có thể gọi về một trái tim sắp lụi tắt.
Tôi niệm chú. Không bằng miệng. Mà bằng trái tim. Một lần cuối, tôi dốc hết những gì mình có - từ ký ức lẫn mộng tưởng - để mở đường cho nàng.
Mộng Linh siết tay tôi. Ánh mắt nàng không van nài, không yếu đuối, mà sáng lên như mặt hồ yên ả giữa đêm trăng đầy, sâu đến mức có thể phản chiếu cả tầng trời bên trong tôi. "Không phải chỉ cho ta," nàng thì thầm, giọng nhẹ như tơ nhưng vững vàng như đạo tâm đã qua muôn kiếp thử lửa. "Là cho chúng ta - cho tất cả những lần từng chia lìa, từng quay lưng, và từng ngỡ rằng không còn đường để gặp lại."
Cuối chương:
Bầu trời nứt đôi. Một cánh cổng mở ra phía sau Linh Đài, dẫn đến một thế giới chưa từng có tên trong bất kỳ câu chuyện nào.
Trên nền đá rạn vỡ, một dòng chữ cổ hiện lên:
"Nguyệt huyết phá giới, không phải để thoát. Mà để đi vào nơi chưa từng ai dám viết."
Tôi mở mắt. Mọi giác quan như bị phủ một lớp sương mờ - dày, lạnh, và nặng đến mức tưởng như chính linh hồn cũng bị đông cứng. Không gian xung quanh là một đại sảnh bị bỏ hoang, nhưng không mang vẻ tiêu điều của thời gian mà nhuốm thứ tĩnh mịch cổ xưa, như thể chính nó cũng đang giữ hơi thở chờ tôi tỉnh lại.
Trần khảm ngọc nguyệt vỡ vụn, từng phiến sáng rơi lệch như dấu chấm than của một nghi lễ chưa từng được hoàn tất. Ánh sáng từ đó đổ nghiêng trên nền đá lạnh như máu đã đông lại từ ngàn kiếp trước - mỗi bước chân tôi bước, như đang đi trên phần thi thể của chính ký ức.
Tôi biết nơi này không phải Thiên Lưu Các. Cũng không còn là mộng giới. Đây là giao lộ cuối cùng - nơi thực và ảo va nhau, rạn ra một khe hở đủ để linh hồn chọn lại.
Tôi đã về. Nhưng không phải trong thế giới mà tôi từng biết - mà là một mảnh ghép còn dang dở của nó, một tầng thực tại từng bị xóa khỏi bản thảo, nơi những điều chưa dám viết và những điều không thể sửa cùng tồn tại trong im lặng. Thế giới này không phủ nhận tôi, nhưng cũng chưa từng chào đón. Nó chờ tôi quyết định: Viết tiếp, hay buông tay.
Không khí đặc quánh, mùi tàn tro và phấn ngọc vỡ trộn lẫn vào nhau, như thể nơi này từng là trung tâm của một nghi lễ cổ xưa đã bị cắt ngang - không phải bởi thời gian, mà bởi một quyết định chưa từng được phép đưa ra.
Trước mặt tôi là Linh Đài, nhưng không còn đứng giữa mây trắng. Nó đang nứt. Một vết rạn kéo dài từ chân đài lên đến đỉnh. Ánh trăng chiếu vào đó không còn phản sáng, mà bị hút vào bên trong như ánh nhìn của một vực đen.
Bên dưới đài, cỏ linh chi cháy âm ỉ. Đạo trận bao quanh vỡ từng vòng như kính nứt. Giữa đài, Mộng Linh vẫn nằm đó - tĩnh như một pho tượng chưa từng được phép thở.
Lần này, tôi không chỉ nhìn thấy nàng. Tôi cảm nhận được hơi thở nàng yếu dần, mạch linh lực tan chảy như tơ vụn. Huyết ấn trên trán nàng mở ra từng nấc như cánh hoa ngược chiều thời gian, từng cánh là một kiếp đau, từng giọt máu là một lần nàng bị bỏ lại.
Tôi chạy đến, không cần biết đây là mộng hay thật. Bởi nếu nàng tan biến, thì thế giới nào còn nghĩa lý gì nữa?
"Mộng Linh!"
Tôi gọi. Không phải bằng giọng. Mà bằng tất cả những gì còn lại của linh hồn tôi.
Nàng không trả lời. Nhưng giữa tầng sáng bạc rạn vỡ, mí mắt nàng khẽ động.
Tôi ngồi xuống, tay run lên khi chạm vào lòng bàn tay nàng. Lạnh. Không phải cái lạnh của cơ thể, mà là lạnh của một linh hồn đang dần tách khỏi sự sống.
Một giọng nói vang lên phía sau:
"Ngươi đã chọn rồi, Lạc Y," giọng hắn vang lên, không cao, không trầm, nhưng nứt ra trong không khí như lưỡi dao cắt ngang tơ linh. "Đã bước qua vực chân ngã, ngươi không thể quay đầu. Mỗi bước từ nay đều là phản kháng với số mệnh, và không số mệnh nào tha thứ kẻ đào thoát."
Tôi xoay người.
Một bóng người đứng trên bậc thềm Linh Đài - là kẻ đã theo dõi chúng tôi từ mộng giới. Vầng trăng đen trên trán hắn giờ phát sáng như vết thương chưa bao giờ khép miệng.
Áo hắn không bay, tóc không động, như thể hắn không thuộc về bất kỳ dòng khí lưu nào trong thế giới này. Nhưng đôi mắt hắn - thứ ánh nhìn không có lòng đen, chỉ toàn ánh bạc chết - nhìn thẳng vào tôi như soi qua mọi lời thề.
"Ngươi đã tự tiện viết lại định mệnh," hắn cất giọng, từng chữ rơi xuống như từng mảnh băng vỡ trong đêm sâu, "ngươi tưởng có thể sửa lại trật tự đã được khắc bằng máu và thiên mệnh chỉ bằng một lời thề sao? Không có dòng chữ nào viết lại mà không phải trả giá. Và giờ, chính ngươi sẽ là kẻ mang gánh nặng của đoạn kết không thuộc về mình."
Tôi siết tay. Trong lòng là ánh nguyệt huyết - một giọt máu từ lời thề khắc sâu vào tận cùng linh hồn, chưa bao giờ khô, chưa từng phai. Nó không chỉ bừng cháy, mà run rẩy như đang sống lại. Ánh lửa từ nó không đốt da thịt, mà đốt cháy từng lớp do dự, từng lời nói dối tôi từng tự nhủ để quên đi nàng. Ngọn lửa đó - là hồi âm của tình yêu chưa từng tắt.
Tôi bước đến, từng bước một. Không mang theo kiếm. Không cần.
"Ta không viết lại định mệnh," tôi đáp, giọng không cao cũng chẳng vội, mà trầm như tiếng chuông gõ xuống đáy linh hồn, "Ta chọn yêu lại. Không phải vì ký ức. Mà vì ta đã nhìn thấy tất cả những gì từng mất đi, và vẫn nguyện đặt tay lên vết thương. Bằng ý thức - khi biết rõ điều đó sẽ đau. Bằng đau đớn - như lửa thanh tẩy tàn tro. Và bằng tự do - thứ duy nhất ta còn giữ được sau khi đã mất hết."
Lời vừa dứt, nguyệt huyết trong tay tôi nổ tung như một đóa hoa máu giữa không trung. Ánh sáng từ đó xuyên thẳng lên đỉnh Linh Đài, khiến tầng kết giới cổ bắt đầu nứt. Mảnh vỡ ánh sáng rơi xuống như mưa sao lạnh, cắt vào áo, vào da, vào từng lớp quá khứ.
Không gian rúng động. Mộng Linh mở mắt.
Ánh mắt nàng gặp tôi, và trong một khoảnh khắc, thời gian như chảy ngược. Tất cả những gì từng bị chôn lấp - hồi ức, khát vọng, lỡ làng - trở về, tràn lên như thủy triều dưới ánh trăng tan.
"Ngươi đã nhìn thấy tất cả rồi sao?" nàng thì thầm, giọng yếu như sương vỡ trên cánh nguyệt, nhưng vẫn giữ lấy sự thanh tỉnh như một dòng linh lực cuối cùng còn sót lại. Trong ánh mắt nàng là sự chờ đợi không lời - không phải để nghe câu trả lời, mà để biết tôi có dám gánh lấy ký ức kia hay không.
"Không," tôi đáp, mắt không rời nàng, "Ta không chỉ nhớ lại.. Ta đã đi qua từng vết nứt trong ta để hiểu rằng, tình yêu này không phải là thứ cần lý do để giữ. Mà là thứ, dù ta có mất trí nhớ, có tan xác thành tro, linh hồn ta vẫn sẽ tìm đường quay lại. Và giờ, ta chọn ở lại - không vì nghĩa vụ, mà vì tim ta biết, nơi này.. là nhà."
Nàng mỉm cười. Nụ cười như ánh trăng lần đầu không run rẩy giữa đêm lạnh.
Từ tay nàng, một sợi tơ bạc mảnh như hơi thở vươn ra, quấn lấy tay tôi. Không buộc. Chỉ nối.
Vầng trăng trên đỉnh Linh Đài vỡ đôi. Một cánh cổng mở ra phía sau, từng bậc đá đổ xuống như thang dẫn vào hư không.
Nhưng kẻ đứng trên bậc thềm không biến mất. Hắn giơ tay, và từ tay hắn, một dòng hắc khí lan ra - định xóa sạch cổng giới, như một chỉnh sửa cuối cùng của định mệnh.
Tôi không để hắn kịp. Chỉ một khắc chậm trễ thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ như chưa từng có sự tồn tại của lựa chọn, như chưa từng có một kẻ đi ngược lại thiên mệnh vì tình yêu. Tôi biết hắn sẽ xóa sạch con đường phía sau cánh cổng, như một tay viết đoạn hậu từ chối phần kết không tuân theo ý mình. Nhưng lần này, tôi là kẻ cầm bút. Và tôi chọn không im lặng.
"Nguyệt ấn - Hồi Linh Tâm."
Âm thanh ấy không vang lớn, nhưng từng chữ như chấn động vào tầng sâu nhất của không gian. Không phải một câu chú, mà là một lời hứa từ ngàn kiếp trước được đánh thức. Ngay khoảnh khắc tôi thốt ra, nguyệt huyết bừng cháy lên một lần nữa - không còn rực đỏ, mà chuyển thành ánh bạc mờ lạnh, như ánh trăng soi vào linh hồn. Từ lòng tay tôi, từng dòng văn tự cổ cuộn lên, uốn lượn như mạch sinh mệnh được viết lại bằng ánh sáng.
Không khí chấn động. Không gian xung quanh co rút lại trong một nhịp thở, rồi bung vỡ ra như một giấc mộng bị xuyên thủng. Trên trời, vầng nguyệt tối sẫm một khắc rồi tỏa rạng. Dòng hắc khí của hắn lập tức khựng lại giữa không trung, như bị đâm xuyên bởi thứ gì đó vô hình nhưng không thể cưỡng lại - ý chí.
Tôi không niệm chú bằng lời, mà bằng toàn bộ phần bản thể đã tan vỡ và vừa mới được ghép lại. Bởi chỉ linh hồn thật sự biết mất mát mới dám yêu lần nữa. Và chính linh hồn ấy mới có thể gọi về một trái tim sắp lụi tắt.
Tôi niệm chú. Không bằng miệng. Mà bằng trái tim. Một lần cuối, tôi dốc hết những gì mình có - từ ký ức lẫn mộng tưởng - để mở đường cho nàng.
Mộng Linh siết tay tôi. Ánh mắt nàng không van nài, không yếu đuối, mà sáng lên như mặt hồ yên ả giữa đêm trăng đầy, sâu đến mức có thể phản chiếu cả tầng trời bên trong tôi. "Không phải chỉ cho ta," nàng thì thầm, giọng nhẹ như tơ nhưng vững vàng như đạo tâm đã qua muôn kiếp thử lửa. "Là cho chúng ta - cho tất cả những lần từng chia lìa, từng quay lưng, và từng ngỡ rằng không còn đường để gặp lại."
Cuối chương:
Bầu trời nứt đôi. Một cánh cổng mở ra phía sau Linh Đài, dẫn đến một thế giới chưa từng có tên trong bất kỳ câu chuyện nào.
Trên nền đá rạn vỡ, một dòng chữ cổ hiện lên:
"Nguyệt huyết phá giới, không phải để thoát. Mà để đi vào nơi chưa từng ai dám viết."
Last edited by a moderator: